Dương Gian Phán Quan

Chương 340: Gửi gắm nhờ cậy

Sau khi hốt hết mỏ Huyền Thiết cũng như thu gom toàn bộ trang thiết bị chế tạo từ loại nguyên liệu này, Cao Cường liền ngự kiếm gấp rút quay trở về thành phố NY.

Lưu lại trung tâm nghiên cứu hàng trăm người bởi nghe thấy Độ Tâm Kinh mà đã lăn ra ngủ gục.

Nếu đúng theo dự tính thì hắn sẽ rời khỏi vương quốc Hoa Mỹ trước cả khi những người này tỉnh dậy. Dám chắc ngày mai có nhiều kẻ tức hộc máu mồm luôn đây.

Không mất quá nhiều thời gian để về tới thành phố NY, có điều Cao Cường chỉ bay lướt qua khách sạn kiểm tra tình hình, xác định mọi người vẫn ổn là rời đi ngay.

Khỏi cần lần mò theo địa chỉ số nhà được Đỗ Chi Vương cung cấp, vừa vào tới khu trung tâm thành phố là Cao Cường đã cảm nhận thấy sự hiện hữu của gã kia rồi.

Chẳng mấy chốc một khu vực rộng lớn với toàn những căn biệt thự sa hoa lộng lẫy đập vào mắt hắn.

Khu đồi có cái tên Luxury Hills này thì nổi tiếng hết nấc luôn rồi, lên mặt báo suốt ngày thôi. Từ khoảng cách khá đã nghe thấy nhạc nhẽo tiệc tùng huyên náo rồi ý.

Cũng bởi thành phần cư trú hết gia đình diễn viên lại tới gia đình ca sĩ, rồi thì các vận động viên thể thao, rồi thì những chủ tịch của công ty tập đoàn to tướng nào đó.

Đương nhiên không thể thiếu bóng dáng của đám quan chức.

Tóm lại toàn là những kẻ tiền bạc danh tiếng đủ cả.

Cao Cường lần theo cảm giác tới đây, và Đỗ Chi Vương cung cấp địa chỉ cũng chính là nơi này. Khỏi cần phải nghi ngờ nữa, là con cá lọt lưới muốn báo thù rửa hận.

Vấn đề là cái thánh họ nhà nó..

Vẫn biết bên cạnh gã có tu sĩ thủ hộ, nhưng thế quỷ nào lại là khủng long?

Cao Cường vừa tiếp cận liền thấy một cỗ thần thức cường đại vươn tới khóa chặt.

Không soi được tu vi, song có cảm giác khủng bố hơn cả lão đầu năm xưa tại sa mạc đập hắn một chưởng suýt chết. Vậy thì giải quyết ân oán kiểu gì bây giờ?

Cao Cường hiện tại tay đúng là đã cứng hơn xưa không chỉ gấp bội phần.

Nhưng hắn cũng biết người biết ta lắm chứ đùa à?

Nói thẳng ra là Cao Cường còn chưa đủ tuổi để mà so găng với lão đầu Tiên Các kia nữa kìa, như vậy thì làm sao bướng nổi với kẻ còn cứng hơn lão đang ở nơi đây?

Đương nhiên không muốn cùng người ta gọi nhịp.

Khổ nỗi có quay đầu bỏ chạy cũng chẳng thoát được đâu.

Hết cách rồi, Cao Cường đành phải hiên ngang điều động phi kiếm tiếp tục bay tới.

Nhìn hắn tự nhiên như ruồi đáp xuống sân biệt thự, Hỏa lão khó hiểu liền vội hỏi:

“Tại sao ngươi còn đến đây? Ta cứ tưởng ngươi biết khó sẽ lựa chọn lùi bước?"

Híc, hóa ra hiểu sai ý tứ của lão. Cao Cường trong lòng cười khổ, chắp tay nói:

“Tiền bối đúng thật không có ác ý, nhưng ta đâu thể biết ngài hiện đang nghĩ gì?"

Nghe xong Hỏa lão hài lòng cười híp mắt, có điều rất nhanh thở dài tiếc hận nói:

“Đã lâu lắm rồi lão phu mới lại nếm trải cảm giác được hậu bối tỏ lòng kính nể. Đáng tiếc trên người ngươi toàn mùi kim loại, chắc hẳn là đã theo học luyện khí sư. Giá như nồng đậm mùi thảo dược thì tốt biết bao, lão phu sẽ phá lệ thu nhận tiểu tử ngươi làm đồ đệ"

Tiền bối ngài thấy tiếc, nhưng đối với ta lại là may mắn hết phần thiên hạ đấy a.

Cơ mà lão đang thèm khát thu nhận đệ tử phải không???

Trông thấy chiếc huy chương nho nhỏ gài trên ngực áo lão giả, Cao Cường không khỏi lâm vào trầm tư suy nghĩ, có điều rất nhanh đã khôi phục trở lại bình thường.

Không biết lão vì nguyên nhân gì mà xuất thủ cứu vớt tính mạng gã sâu kiến lọt lưới kia.

Kỳ quái là linh cảm lại mách bảo cho hắn biết lão là người có nhân cách tốt, có thể tin cậy được.

Thú thật hắn rất muốn cầu lão thu nhận Marie, mặc dù thừa hiểu đây là một việc làm hết sức liều lĩnh.

Chung quy cũng bởi cái vấn nạn phân biệt chủng tộc sặc mùi chó chết, một người phương Tây như Marie khi tiến nhập hải vực sẽ gặp rất nhiều oan ức không đáng có.

Tất nhiên đó là trong trường hợp Marie riêng mình solo, chứ có cường giả bảo kê thì phiền hà sẽ giảm thiểu khá là nhiều, nàng muốn chạy khắp bản đồ cũng được.

Vấn đề là không thân và chẳng quen, mở mồm nhờ cậy là rất dễ bị lão chửi cho thối mũi.

Hơn nữa thân phận của lão hơi bị cao, khẳng định sẽ không đời nào tiếp nhận một người phương Tây. Suy cho cùng bỏ ngay cái ý nghĩ mơ mộng hão huyền đấy đi.

Ai gù, Marie xinh đẹp thật đáng thương, đem đi cho không biếu không cũng chẳng có ma nào thèm lấy. Nếu biết tới điều này, dám chắc nàng sẽ bị hắc hóa mất thôi.

Lặng yên đứng nhìn nãy giờ, Hỏa lão rốt cuộc nhịn không nổi liền chép miệng nói:

“Ngươi thành công khơi dậy tính tò mò của lão phu rồi đấy, ngừng ngay cái trò than ngắn thở dài đó đi. Kẻo lão phu ngứa mắt lại đánh cho một trận nằm bệt bây giờ"

“Hắc.. Hắc.." – Cao Cường ngay lập tức xoa xoa lòng bàn tay, cười toe toét nói ra:

“Chuyện là thế này.."

“Chậm lại đã" – Hỏa lão chợt nhớ một chuyện liền ngắt lời, sau đó nghiêm túc hỏi:

“Trước tiên giải thích cho lão phu nghe lý do tại vì sao ngươi không phải là tà tu nhưng lại dùng tà thuật hại người? Ngươi có lường trước được hậu quả hay không?"

Cảm thấy câu hỏi này có hơi bị ngớ ngẩn, song Cao Cường vẫn thành thật trả lời:

“Thứ cho ta nói thẳng chỉ những kẻ đạo đức giả mới phân biệt chính hay tà. Đã giết người là giết người, khác biệt có hay chăng là nằm ở mục đích. Như trường hợp của ta là báo mối thù diệt tộc, ta không ngại dùng mọi biện pháp để nhổ sạch gốc rễ của gia tộc địch nhân"

Dứt lời thấy vị tiền bối này ánh mắt đầy vẻ hoài nghi, Cao Cường tặc lưỡi nói tiếp:

“Ta xuất thân từ Cao Gia, một gia tộc phàm nhân tại thành phố Bạch Long thuộc vương quốc Đông Hải, còn gã trong kia là người Tống Gia. Tiền bối điều tra thoáng một chút là sẽ biết rõ thực hư. Bản thân ta chính là bị ám sát mới thức tỉnh tiên căn rồi bước vào tu hành"

“Quên đi" – Hỏa lão nghe xong liền dứt khoát lắc đầu, thở dài ngao ngán thú nhận:

“Mấy năm nay quan sát tiểu tử kia mưu hèn kế bẩn hại người đã đủ lắm rồi, lão phu chạy đi tìm hiểu chuyện nhà các ngươi nữa thì sẽ phát điên mất thôi. Giờ muốn trình bày cái gì mau mau nói luôn đi, nhanh để lão phu còn sớm khăn gói lên đường trở về hải vực"

Trong lòng cũng có điểm không hiểu, Cao Cường chỉ tay hướng biệt thự, cười hỏi:

“Ban đầu ta cứ tưởng tiền bối sẽ trợ giúp hắn tiêu diệt kẻ thù, ngài đi rồi để mặc hắn sống chết ư?"

Thực ra Cao Cường muốn hỏi lão giả tại vì sao lại ngốc cùng gã kia?

Nhưng lo ngại lý do là một câu chuyện vô cùng mất mặt, chọc vị tiền bối ẩm ương này cáu lên thì toi.

Nhớ tới những lần sư phụ bực mình đều tẩn hắn cái này đệ tử bẹp dí, Cao Cường cảm thấy tốt hơn hết là nên tránh đụng chạm vào vết thương lòng của người cao tuổi.

“Mặc kệ" – Hỏa lão không chút đếm xỉa phất tay, vênh mặt lên trời, đắc ý cười nói:

“Thứ nhất lão phu chỉ hứa sẽ tiêu diệt Tà Tu thi triển tà thuật lên người hắn. Ngươi không phải là Tà Tu, lời hứa năm xưa liền cứ thế vô hiệu lực. Thứ hai lão phu chưa từng tuyên bố bảo vệ tính mạng của ai. Hắn sống hay là chết cùng lão phu không có nửa xu quan hệ"

Nha, hứa kiểu gài hàng để tránh giết lầm đây mà.

Hơn nữa vị tiền bối này ánh mắt lạnh lẽo vô cùng, rõ ràng đã từng bị gã kia lẻo mép lừa gạt cái gì đó. Khéo có khi đang mong hắn mau động thủ giết người luôn ấy.

Ghét như mẻ mà còn ngốc bên cạnh vài năm? Công nhận tiền bối này nhẫn nại khiếp cả người.

Mà quan tâm chuyện người ta làm gì chứ? Nghĩ đến đây Cao Cường cẩn thận nói:

“Không có dối gạt gì tiền bối, ba năm trước ta tại vương quốc KOE thu nhận dạy bảo một nữ đệ tử tộc người phương Tây. Nàng nắm giữ lục phẩm Hỏa tiên căn, hiện giờ tu vi đã là Kim Đan sơ kỳ. Ta muốn giới thiệu với tiền bối là vì nàng thiên phú luyện đan cực giỏi"

“Nói ra chỉ sợ tiền bối không tin, nhưng thực tế ta bởi làm khó mới đưa nàng ngọc giản luyện đan thuật. Nào ngờ nàng tự mình tìm hiểu rồi quanh đi quẩn lại đã là nhị phẩm luyện đan sư. Đáng tiếc ta trình độ luyện đan kém cỏi, còn không tiện dẫn nàng theo bên mình"

Hỏa lão nghe xong liền phất tay ra hiệu với hắn để rồi cùng nhau ngồi xuống thềm bậc thang.

Mấy phút trước tìm tới đây với dự định tiêu diệt kẻ thù, giờ lại ngồi hàn huyên tâm sự cứ như huynh đệ? Cao Cường không sao gạt đi nổi cảm giác quái dị trong lòng.

Này mới chính là phong cách của tu sĩ hải vực đấy a, điên điên khùng khùng không hợp thói.

Hoàn toàn phớt lờ ánh mắt cổ quái của hắn, Hỏa lão khẽ thở dài, tặc lưỡi nói:

“Thú thật là lão phu không hề muốn và cũng chưa từng nghĩ tới việc sẽ thu nhận một người phương Tây. Có điều nhận thấy tiểu tử ngươi thật tâm lo nghĩ cho nàng, thôi thì để lão phu nhìn thoáng qua xem sao. Nhưng phải nhớ đây không phải là lời hứa hẹn đâu đấy nhé"

“Ta hiểu, đa tạ tiền bối" – Cao Cường khẽ đáp rồi lấy ra giấy bút ghi lại tên họ của Marie cũng như địa chỉ lâu đài Lufina. Xong dúi luôn vào tay vị tiền bối kỳ quặc này.

Liếc qua mẩu giấy rồi thu vào trữ vật giới, Hỏa lão vươn tay vỗ vai hắn và nói:

“Dám lớn mật gửi gắm nhờ cậy một kẻ xa lạ, phải thừa nhận rằng tiểu tử ngươi đã có chút phong phạm của tu sĩ hải vực. Ài, điều này càng khiến lão phu thêm nhớ nhà, thôi chúng ta liền tạm biệt tại đây đi. Mong rằng ngươi còn sống để xông vào Nội Hải tìm lão phu"

Nội Hải? Chắc là tên gọi hiện giờ của khu trung tâm Hải Vực?

Cơ mà thánh họ.. tiền bối ngài chưa báo tên tuổi đã vội rời đi là sao?

Đúng lúc này giọng của của vị lão tiền bối kỳ quặc truyền vào tai hắn:

“Quên mất một số việc, đầu tiên lão phu họ Hỏa tên Dương Tiêu. Tiếp nữa là lão phu năng lực và địa vị có giới hạn, nàng dù đi theo cũng khó tránh khỏi những ủy khuất. Cuối cùng là ngươi phải cố gắng lên, kẻo tương lai không có mặt mũi tìm gặp lại nàng thì.. Haha.."

Cao Cường thừa hiểu những điều này.

Đến sư phụ là Độ Kiếp đại năng mà còn phải chịu ủy khuất, vị Hỏa Dương Tiêu này càng không đủ tuổi một tay che trời, hiển nhiên Marie sẽ gặp đôi chút khó khăn.

Nhưng đoán chắc nàng cùng lắm bị người chòng ghẹo vớ vẩn gì đó thôi.

Tóm lại Hỏa Dương Tiêu đang nhắc nhở để hắn nhớ lão là luyện đan sư của Luyện Đan Sư Tổng Hội. Marie đi theo lão ăn học liền sẽ có thân phận cao dọa người.

Chính xác là nếu không cẩn thận, hắn ngay cả tư cách để gặp mặt nàng cũng không có.

Marie thiên phú khiến bạch tuộc khí linh chủ động thừa nhận, chắc chắn lão sẽ tóm cổ nàng lôi đi.

Nghĩ tới đây Cao Cường liền dụng tâm ghi nhớ ba cái tên vào sâu trong tiềm thức. Hắn tất nhiên sẽ tìm gặp nàng, và sẽ đá gẫy răng những kẻ khiến nàng ủy khuất.

Nội Hải, Hỏa Dương Tiêu, Luyện Đan Sư Tổng Hội.

Nếu như lão chiều chuộng Marie mà nán lại KOE một thời gian thì tốt.

Nếu không.. rất xin lỗi nhà Lufina, rất xin lỗi nhà Windor, và chân thành xin lỗi vương quốc KOE.
Tác giả : Quái Lão Ca
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại