Dương Cửu
Chương 25
Dương Cửu ngủ cả ngày, đến đêm thì dỗ giấc hết nổi, hắn nhắm hai mắt nằm trên giường, giữ nhịp thở đều đặn bình thản. Tiêu Trọng Giản lần chần đợi trong phòng, quanh quẩn mãi bên giường cả nửa ngày, rốt cuộc đành thở dài thườn thượt, rút lại bộ vuốt thèm thuồng háo sắc, bỏ đi tắm rồi bò lên giường ngủ.
Dương Cửu nghe hắn ngủ rồi, mới nhẹ nhàng ngồi dậy, chậm rãi đi sang phòng làm việc.
Phòng làm việc của Tiêu Trọng Giản vốn có mã khóa, mật mã chỉ vài người biết, Dương Cửu là một trong số ấy. Hắn cầm theo một cái đèn pin nhỏ, mò mẫm trong bóng tối tìm hợp đồng vay hồi chiều trên bàn, một hồi kì cạch mới thấy, hắn cười lạnh, rút ra định xé làm đôi.
Đột nhiên sau lưng có tiếng động rất khẽ, Dương Cửu chưa kịp quay lại đã thấy trên cổ mát lạnh, mùi kim loại từ lưỡi dao thấm qua da nghe mà nhức nhối.
“Cậu Cửu, ngáng đường người tài là thất đức lắm đấy, sao cậu cứ phải thế nhỉ?"
Dương Cửu sững người, đoạn chậm rãi thả tập giấy xuống, “Tiêu Trọng Giản đối đãi với cậu đâu tệ, sao cậu phải bắt tay với người ngoài hại anh ta?"
Tiêu Khách bật cười khùng khục sau lưng hắn: “Vì sao à? Câu này hỏi cũng lạ thật. Trên đời này kẻ nào có thực lực lại không muốn ngoi lên, ai muốn cả đời phải nơm nớp đoán ý người khác chứ? Là đàn ông tự khắc có dã tâm, đó là bản năng rồi, cậu còn thắc mắc gì nữa? Năm đó rõ ràng Tiêu Trọng Giản đã có thể nhận ít tiền để rời khỏi gia đình này ra ngoài sống tự do tự tại, nhưng anh ta có được cậu, rồi tiện tay được cả sản nghiệp Tiêu gia này, cậu bảo vì sao anh ta phải làm vậy đây?"
Dương Cửu nói: “Tiêu Trọng Giản không ký, cậu cũng đừng hòng thế chấp nhà được số tiền này. Cậu có nghĩ nếu thất bại sẽ thế nào không?"
Tiêu Khách thản nhiên đáp: “Anh ấy không ký vì đó là ý cậu, ai chẳng biết cậu nói sao Tiêu Trọng Giản nghe vậy? Chỉ cần cậu đồng ý, tự nhiên anh họ tôi sẽ không là vấn đề nữa."
Dương Cửu im lặng không đáp, Tiêu Khách ghé sát lại cạnh hắn, thấp giọng hỏi: “Cậu Cửu, sao cậu phải che chở cho kẻ từng muốn giết cậu vậy nhỉ? Hồi đó lúc đòi mạng cậu anh ta đâu có định nương tay?"
Đêm quá trầm, bao suy tưởng tối tăm tưởng chừng đã bị vùi sâu chôn chặt dường như lại bắt đầu luồn lách trào dâng như mạch ngầm trong đất.
Tiêu Khách hạ giọng nói: “Cậu biết không cậu Cửu? Gần đây La Tuấn đi gặp bác sĩ tâm lý, cậu ta bắt họ nói với mình năm đó Tiêu Trọng Giản mới là hung thủ giết La Vinh Thận, cậu ta muốn thôi miên mình, để tin vào cái cớ cậu bày ra trong lễ tang mười năm trước. Cậu Cửu, hôm nay Tiêu Trọng Giản nói yêu cậu, ai biết được ngày mai anh ta có trở mặt đòi giết cậu hay không; La Tuấn có lẽ ổn định hơn anh ta nhiều."
Dương Cửu quay phắt lại, tính nói gì đó, nhưng lập tức hắn kêu lên đau đớn rồi cúi gập thắt lưng, hai tay bưng cổ. Hắn muốn hỏi chuyện La Tuấn, nhưng nhất thời nôn nóng, lưỡi dao đã cứa một vết dài trên cổ hắn.
Tiêu Khách vội vàng ấn hắn ngồi xuống ghế: “Trong này có giấy, cậu rịt vào đi, đợi lát nữa ra ngoài băng lại."
Dương Cửu ngẩng mạnh lên, nhìn chằm chằm bức phù điêu trên trần nhà: “Cậu nói La Tuấn định làm gì?"
“Cậu ta hận Tiêu Trọng Giản, cái đó tự cậu hiểu vì sao."
Tiêu Khách rút giấy ăn, nhẹ nhàng rịt lên cổ Dương Cửu. Dòng máu chảy men trong bóng tối gờn gợn toát ra vẻ đẹp kỳ dị, và cảm giác tinh tế nơi làn da cổ tái nhợt đến trong suốt như đang đào xới lên những khát khao thẳm sâu tàn nhẫn.
“Cậu Cửu." Giọng Tiêu Khách vang lên trong bóng tối, “La Tuấn nói cậu ta đợi cậu bên mộ La Vinh Thận."
Ngẩng mặt nhìn giữa con đường quanh co đi vào nghĩa địa, bầu trời đêm vắng lặng trôi nổi trên đầu, lòng dần dần xáo trộn, lớp cỏ dại dưới chân ướp mùi ẩm ướt của không gian, khiến tinh thần người ta không sao yên ổn.
Trước ngôi mộ, đốm sáng từ đầu thuốc cháy đỏ lập lòe lập lòe, Dương Cửu tiến về phía đó, thấy La Tuấn đang ngồi xổm trước bia, tự tay nhổ cỏ dại mọc lởm chởm.
Ít lâu, La Tuấn gầy đi nhiều, quanh hắn tản dày vẻ trầm mặc lạnh lẽo. Mười năm trước hắn chỉ là một đứa trẻ, rồi hắn chậm rãi lớn lên thành một thiếu niên, có chút nam tính có chút phong độ, nhưng chung quy vẫn còn non nớt; trong mắt Dương Cửu, đến giờ La Tuấn còn chưa hề trưởng thành, vẫn cần người chăm sóc, cần người dìu bước hắn đi.
Nhưng trong một giây vừa rồi, hắn mới chợt nhận ra trước mắt hắn đã là một gã đàn ông, với những suy tính âm trầm phiền muộn, với dã tâm và sức mạnh tiềm ẩn trong mình, và hơn tất cả, là sự nguy hiểm khiến chính hắn cũng phải kiêng dè.
“Gần đây anh có cai thuốc không?"
Câu đầu tiên của La Tuấn làm Dương Cửu ngẩn người, “Còn, không được hút nữa."
“Người anh không khỏe đâu, phải chú ý săn sóc mình. Mấy ngày nay trở trời, cẩn thận đau xương khớp."
La Tuấn đứng dậy, nhìn bức hình La Vinh Thận trên bia mộ. Lớp kính trên hình phản chiếu gương mặt xoay nghiêng của Dương Cửu đang nhìn hắn: “Cậu nói với tôi như vậy trước mộ La Vinh Thận, liệu có khiến cậu ta giận đến sống dậy không đây?"
La Tuấn đáp nhạt nhẽo: “Anh ấy có sống dậy tôi cũng chịu, sao cũng vậy. Chuyện cũ giữa các người không liên quan đến tôi, với những việc ấy tôi chỉ là kẻ qua đường mà thôi. La Vinh Thận rời sân khấu rồi, Tiêu Trọng Giản cũng sẽ lui ra sau màn, mọi vai diễn đều sẽ kết thúc, đợi màn kéo lên lần nữa, tiếng vỗ tay tán thưởng cứ để cho hắn ta nhận, còn tôi và anh ở bên nhau sau cánh gà, vậy đấy."
Hắn quay đầu lại, nhìn Dương Cửu: “Không muốn sống cùng tôi sao, thầy thân mến? Không phải suy nghĩ gì như khi tôi còn bé, chỉ cần anh nói một câu, tôi sẽ quên hết mọi chuyện hai năm qua. Tất cả lại trở về với quãng thời gian đẹp nhất của chúng ta, không gì thay đổi, anh đồng ý chứ?"
Dương Cửu định nói gì đó, nhưng rốt cuộc không sao bật ra được thành lời, cứ như có thứ gì chặn ngang cổ họng hắn.
Buổi xế trưa âm u mù khói mười năm trước hắn khóc than sướt mướt trong tang lễ La Vinh Thận, mười năm sau hắn đứng trước mộ La Vinh Thận mà nghe nghẹn ngào. Bao lâu nay chỉ có hai lần hắn muốn khóc, cũng thật khéo, toàn là trước mặt La Tuấn.
“Tôi không thể đi theo cậu…" Dương Cửu đưa tay ra, run run khẽ vuốt tóc La Tuấn, “Đừng đấu với Tiêu Trọng Giản nữa, cậu có nghĩ ngộ nhỡ cậu thua rồi phải làm sao không? Cậu quên tôi đi, La Tuấn, tôi rất thích cậu, thậm chí cả yêu cậu, nhưng không phải thích như thế, yêu như thế. Tôi hủy hoại cuộc đời này của cậu, kiếp sau nhất định tôi sẽ trả cho cậu."
La Tuấn chậm rãi giơ tay, ôm lấy Dương Cửu, cái ôm mạnh mẽ mãnh liệt, khiến hắn cảm giác cả đời mình cũng không thể có được sức mạnh đến thế nữa. Tình yêu hắn đã nung nấu bằng bầu nhiệt huyết cháy bỏng từ thời niên thiếu đến khi trưởng thành này, từ giờ sẽ thiêu rụi mọi năng lượng trong hắn.
“Tôi không muốn đợi đến kiếp sau." La Tuấn nhìn chăm chăm vào cặp mắt tuyệt đẹp của Dương Cửu, “Tôi muốn bây giờ, muốn thấy kết quả ngay bây giờ."
Đột nhiên Dương Cửu cảm thấy lo sợ: “Cậu định làm gì?"
La Tuấn vung tay lên, từ chỗ họ đứng đến năm chục mét xung quanh, một vòng vây đã hình thành giữa nghĩa địa, tên lính nào cũng mặc đồ dã chiến rằn ri, hai người một đội, mỗi đội cách nhau năm mét, một người đứng chĩa súng vào Dương Cửu đang đứng bên mộ trên sườn núi, người còn lại chĩa súng ra ngoài, như thể họ đang chờ đợi điều gì đó trong đêm khuya vắng lặng này.
Dương Cửu quay phắt lại: “La Tuấn!"
“Thầy à, tôi biết khả năng của anh không thường, nhưng đừng làm gì thiếu suy nghĩ, một mình anh không thoát được khỏi đây đâu."
La Tuấn thản nhiên dõi mắt vào màn đêm vô định, nói đều đều: “Tôi đang muốn xem, anh ở đây rồi, liệu Tiêu Trọng Giản có đủ gan tay không tấc sắt theo Tiêu Khách đến đây không."
Khu mộ này chiếm gần hết đỉnh núi, nhìn chếch ra khỏi khu dân cư Hồng Kông bao quanh là làng chài, tiếng sóng vỗ bờ nghe sàn sạt xa xôi, mơ hồ như trong mộng, ngoài ra chỉ có màn đêm vắng lặng, không còn một tiếng động nào đáng kể.
Dương Cửu chậm rãi nhìn quanh, nhịp thở dần trầm nặng. Trong khi ấy La Tuấn lại có vẻ rất thoải mái, thậm chí hắn còn tựa mình vào bia mộ, cười hỏi: “Anh lo lắng cho Tiêu Trọng Giản à? Dương Cửu, bằng vào những gì anh biết, anh nghĩ hắn ta có đến không?"
Dương Cửu đáp: “Tôi không biết. Nhưng anh ta không đến thì sao?"
“Nếu hắn không đến thì không phải tôi sẽ làm gì, mà là thầy sẽ làm gì, thầy thân mến ạ. Loại người nhu nhược yếu hèn ấy có đáng cho thầy si tình vậy không?"
Dương Cửu cười khổ: “Vậy anh ta đến thì sao?"
“Thì tôi sẽ rất kính nể hắn." La Tuấn đáp, “Nhưng tôi không thể không giết hắn được."
Dương Cửu không nhịn được buột miệng hỏi: “Tôi xin cũng không được sao?"
“Không được. Đâu có thằng đàn ông nào đi tha cho tình địch của mình."
Thái độ của La Tuấn rất kiên quyết, Dương Cửu bứt rứt dậm chân tại chỗ một hồi, rồi đột ngột quay ngoắt lại, gào lên với hắn: “Cậu đang ép tôi!"
La Tuấn đáp: “Phải."
“Nếu Tiêu Trọng Giản xảy ra chuyện gì, tức là anh ta chết vì tôi!"
“Phải."
“Mẹ kiếp đúng là lão tử hận hắn! Nhưng lão tử không muốn hắn chết!"
La Tuấn hỏi: “Vì sao?"
Dương Cửu tức tối cào cào tóc, rồi bất thần gào lên: “Vì tôi muốn anh ta nợ tôi! Tôi thà để anh ta nợ tôi chứ tôi sẽ không nợ anh ta! Cái đó cậu hiểu không hả?! Mẹ kiếp cậu hiểu không hả?!"
La Tuấn lắc đầu. Dương Cửu sấn lên, giằng tay hắn kéo đi: “Đi! Tôi đi với cậu! Bảo lũ này đi hết luôn đi!"
Hắn còn chưa nói dứt câu, La Tuấn đã chồm đến ôm cổ hắn, cánh tay đã muốn run rẩy, giọng mừng rỡ đến khó hiểu: “Rốt cuộc anh đã chấp nhận về với tôi rồi sao?"
Dương Cửu đã định gào lên, lão từ không đi theo mi được không hả?! nhưng La Tuấn vít cổ hắn chặt quá, hại hắn nhất thời thở hết nổi, lời cũng nghẹn lại trong họng.
Vừa lúc ấy, tiếng động cơ xe rì rì vọng lên từ sườn núi, càng lúc càng gần về phía họ rồi ngừng hẳn. Một giọng nói vang lên trong gió đêm, trầm thấp mà rõ ràng; “Dương Cửu, đừng đi theo nó."
Dương Cửu quay lại. Mọi khẩu súng đều cùng lúc chuyển hướng theo hắn, và ở đầu cùng hướng đạn ấy, là Tiêu Khách cũng đang giơ súng dí sát đỉnh đầu Tiêu Trọng Giản.
Trong một giây, trong đầu Dương Cửu vụt lóe lên ham muốn bóp chết Tiêu Khách, rồi đánh cho La Tuấn thân tàn ma dại.
–
La Tuấn lần tay xuống, nắm tay Dương Cửu. Từ mười mấy tuổi hắn bắt đầu có thói quen đó, mỗi lần gặp chuyện khó khăn, dù đã biết chắc sẽ vượt qua được, hắn vẫn luôn muốn nắm tay Dương Cửu. Cảm giác và không khí khi ấy giống như đang âm thầm tuyên bố Dương Cửu đứng cùng một chiến tuyến với hắn, hắn không chỉ có một mình, và điều đó khiến hắn an tâm vô cùng.
Ánh mắt Tiêu Trọng Giản cũng chiếu thẳng vào bàn tay Dương Cửu trong tay La Tuấn, giữa màn đêm thế này, khoảng cách lại xa như vậy mà tia nhìn của hắn vẫn đầy áp lực, khiến Dương Cửu chợt có ảo giác như mình đang bị thâu tóm vậy.
Thật ra đâu phải hắn mới bị Tiêu Trọng Giản tóm gọn một lần… thứ cảm giác này… đúng ra hắn nên quen rồi mới phải…
Dương Cửu nuốt nước bọt, quay sang nói với La Tuấn: “Cậu thôi đi, chuyện này không liên quan gì đến Tiêu Trọng Giản, để anh ta đi đi, rồi chúng ta cùng về."
La Tuấn cười phá lên: “Dương Cửu, anh có nhớ trước kia anh kể cho tôi chuyện nhổ cỏ tận gốc không?"
Dương Cửu lặng thinh không đáp.
“Anh bảo với tôi, có một số kẻ, thù hận với họ giống như cỏ dại mùa xuân, không ngừng đâm rễ nảy mầm trong lòng từ ngày này qua tháng khác. Nếu ta nuôi dưỡng chúng, rồi chúng sẽ bành trướng choán hết mọi suy nghĩ trong ta, khiến ta ngày đêm mất ăn mất ngủ. Mà nếu ta còn nương tay không nhổ bật cả gốc rễ, vậy thì qua vài năm, thậm chí vài chục năm, chỉ cần đến lúc hoàn cảnh thích hợp, chúng sẽ lại trỗi dậy, khiến ta trở tay không kịp. Cách giải quyết duy nhất là châm lửa thiêu trụi tận gốc, đã làm phải làm quyết liệt, thủ đoạn phải sâu cay, lỡ bước sai thì quyết sai đến cùng, bằng không từ đầu chớ có làm."
La Tuấn dịu dàng nhìn Dương Cửu: “Mười năm trước tôi tin lời anh, coi Tiêu Trọng Giản như kẻ thù, coi như lúc đó tôi bước sai một bước quan trọng đầu tiên. Mười năm sau tôi đã quyết định sai cho đến cùng, nếu cuộc đời tôi đã bị anh dẫn dắt méo mó rồi, vậy cứ mặc kệ thế mà đi tiếp thôi."
Dương Cửu nói: “Tôi nhớ rõ tôi còn dạy cậu làm việc phải chừa đường lui, có lúc phải biết khoan dung với người khác…"
“Xong rồi, Dương Cửu." La Tuấn nói, “Những thứ đó tôi lại quên cả rồi."
Hắn đứng nghiêng người, mỉm cười với Dương Cửu trong bóng tối, các cơ trên mặt cũng co rút lại, trong một thoáng hắn trông như đang khổ sở hơn là khoái trá.
Hắn quay đầu lại, ra lệnh cho thuộc hạ: “Bảo Tiêu Khách giết hắn ta đi."
Còn chưa nói dứt lời, Dương Cửu đã đột ngột chồm đến ôm choàng lấy hắn, La Tuấn lập tức quào tay lại theo phản xạ, mới đó đã thấy bên hông trống trơn. Hắn muốn túm Dương Cửu lại, nhưng Dương Cửu nhanh hơn hắn, chỉ một đòn đẹp mắt đến độc địa, hắn đã vật ngã được La Tuấn xuống đất, rồi nhảy lên dằn đầu gối quỳ trên ngực hắn. La Tuấn há hốc miệng hớp không khí, Dương Cửu đã lanh lẹ trượt xuống, rút phắt con dao găm dắt trên lưng hắn ra, rồi dí ngang cổ mình.
“Cậu muốn giết anh ta, thì bước qua xác tôi trước đi!"
Trong chốc lát, La Tuấn cảm thấy một luồng hơi nóng sôi sục từ tim phổi xộc thẳng lên đỉnh đầu, như trở lại là đứa trẻ gào khóc thất thanh trong tang lễ năm đó, hắn nhìn Dương Cửu, xoang mũi chợt thấy cay xè, rốt cuộc hắn khản giọng gào lên: “Anh điên rồi phải không?! Hồi đó ai dạy tôi phải căm thù? Là ai bảo tôi đời này dù có khốn cùng chật vật cũng phải giết được Tiêu Trọng Giản? Anh bóp méo mó cả đời tôi rồi, giờ anh bảo anh không cần tôi nữa à?!! Anh tưởng mọi chuyện dễ dàng thế sao?!"
Dương Cửu cố sức thúc vai ghìm hắn lại: “La Tuấn… La Tuấn… những gì tôi nợ cậu tôi sẽ trả, tôi sẽ trả tất cả…"
La Tuấn vùng dậy, gầm lên với hắn: “Tôi không cần, anh đợi đó, đợi tôi giết Tiêu Trọng Giản rồi anh sẽ phải trả nợ tôi!"
“Tôi không thể." Dương Cửu đau đớn nhìn hắn, dường như mọi vì sao trên đời đều đọng trong đáy mắt hắn, thương tâm mà trong suốt, “… tôi không thể đứng nhìn Tiêu Trọng Giản chết trước mặt mình, cũng như tôi không thể nhìn…"
… không thể nhìn cái gì?
La Tuấn không nghe được những lời còn lại của Dương Cửu, vì ngay sau đó tiếng xe dã chiến đã ruỳnh ruỳnh vọng lên khắp đỉnh núi, đèn xe sáng lóa, nhất thời rọi cả nghĩa địa sáng rõ như ban ngày. Tiếng còi và tiếng người nói ồn ào, vài chiếc xe đến từ hướng khác dừng bánh ngoài vòng vây, Giang Lăng khoác súng ống đầy người nhảy xuống xe.
“Lão đại." hắn nói như không hề thấy khẩu súng Tiêu Khách đang chĩa vào Tiêu Trọng Giản, “Tôi đã cho bao vây La gia theo lời anh, giờ anh muốn cho nổ ngay không?"
Tiêu Khách tái mặt.
Tiêu Trọng Giản gật đầu chào Giang Lăng, rồi quay lại nhìn phía đỉnh núi, lạnh lùng nói: “La Tuấn, cậu sai Tiêu Khách chia rẽ nội bộ gia đình tôi, móc nối trong ngoài lâu như vậy, cậu nghĩ tôi không hề biết gì sao?"
—–
Dương Cửu nghe hắn ngủ rồi, mới nhẹ nhàng ngồi dậy, chậm rãi đi sang phòng làm việc.
Phòng làm việc của Tiêu Trọng Giản vốn có mã khóa, mật mã chỉ vài người biết, Dương Cửu là một trong số ấy. Hắn cầm theo một cái đèn pin nhỏ, mò mẫm trong bóng tối tìm hợp đồng vay hồi chiều trên bàn, một hồi kì cạch mới thấy, hắn cười lạnh, rút ra định xé làm đôi.
Đột nhiên sau lưng có tiếng động rất khẽ, Dương Cửu chưa kịp quay lại đã thấy trên cổ mát lạnh, mùi kim loại từ lưỡi dao thấm qua da nghe mà nhức nhối.
“Cậu Cửu, ngáng đường người tài là thất đức lắm đấy, sao cậu cứ phải thế nhỉ?"
Dương Cửu sững người, đoạn chậm rãi thả tập giấy xuống, “Tiêu Trọng Giản đối đãi với cậu đâu tệ, sao cậu phải bắt tay với người ngoài hại anh ta?"
Tiêu Khách bật cười khùng khục sau lưng hắn: “Vì sao à? Câu này hỏi cũng lạ thật. Trên đời này kẻ nào có thực lực lại không muốn ngoi lên, ai muốn cả đời phải nơm nớp đoán ý người khác chứ? Là đàn ông tự khắc có dã tâm, đó là bản năng rồi, cậu còn thắc mắc gì nữa? Năm đó rõ ràng Tiêu Trọng Giản đã có thể nhận ít tiền để rời khỏi gia đình này ra ngoài sống tự do tự tại, nhưng anh ta có được cậu, rồi tiện tay được cả sản nghiệp Tiêu gia này, cậu bảo vì sao anh ta phải làm vậy đây?"
Dương Cửu nói: “Tiêu Trọng Giản không ký, cậu cũng đừng hòng thế chấp nhà được số tiền này. Cậu có nghĩ nếu thất bại sẽ thế nào không?"
Tiêu Khách thản nhiên đáp: “Anh ấy không ký vì đó là ý cậu, ai chẳng biết cậu nói sao Tiêu Trọng Giản nghe vậy? Chỉ cần cậu đồng ý, tự nhiên anh họ tôi sẽ không là vấn đề nữa."
Dương Cửu im lặng không đáp, Tiêu Khách ghé sát lại cạnh hắn, thấp giọng hỏi: “Cậu Cửu, sao cậu phải che chở cho kẻ từng muốn giết cậu vậy nhỉ? Hồi đó lúc đòi mạng cậu anh ta đâu có định nương tay?"
Đêm quá trầm, bao suy tưởng tối tăm tưởng chừng đã bị vùi sâu chôn chặt dường như lại bắt đầu luồn lách trào dâng như mạch ngầm trong đất.
Tiêu Khách hạ giọng nói: “Cậu biết không cậu Cửu? Gần đây La Tuấn đi gặp bác sĩ tâm lý, cậu ta bắt họ nói với mình năm đó Tiêu Trọng Giản mới là hung thủ giết La Vinh Thận, cậu ta muốn thôi miên mình, để tin vào cái cớ cậu bày ra trong lễ tang mười năm trước. Cậu Cửu, hôm nay Tiêu Trọng Giản nói yêu cậu, ai biết được ngày mai anh ta có trở mặt đòi giết cậu hay không; La Tuấn có lẽ ổn định hơn anh ta nhiều."
Dương Cửu quay phắt lại, tính nói gì đó, nhưng lập tức hắn kêu lên đau đớn rồi cúi gập thắt lưng, hai tay bưng cổ. Hắn muốn hỏi chuyện La Tuấn, nhưng nhất thời nôn nóng, lưỡi dao đã cứa một vết dài trên cổ hắn.
Tiêu Khách vội vàng ấn hắn ngồi xuống ghế: “Trong này có giấy, cậu rịt vào đi, đợi lát nữa ra ngoài băng lại."
Dương Cửu ngẩng mạnh lên, nhìn chằm chằm bức phù điêu trên trần nhà: “Cậu nói La Tuấn định làm gì?"
“Cậu ta hận Tiêu Trọng Giản, cái đó tự cậu hiểu vì sao."
Tiêu Khách rút giấy ăn, nhẹ nhàng rịt lên cổ Dương Cửu. Dòng máu chảy men trong bóng tối gờn gợn toát ra vẻ đẹp kỳ dị, và cảm giác tinh tế nơi làn da cổ tái nhợt đến trong suốt như đang đào xới lên những khát khao thẳm sâu tàn nhẫn.
“Cậu Cửu." Giọng Tiêu Khách vang lên trong bóng tối, “La Tuấn nói cậu ta đợi cậu bên mộ La Vinh Thận."
Ngẩng mặt nhìn giữa con đường quanh co đi vào nghĩa địa, bầu trời đêm vắng lặng trôi nổi trên đầu, lòng dần dần xáo trộn, lớp cỏ dại dưới chân ướp mùi ẩm ướt của không gian, khiến tinh thần người ta không sao yên ổn.
Trước ngôi mộ, đốm sáng từ đầu thuốc cháy đỏ lập lòe lập lòe, Dương Cửu tiến về phía đó, thấy La Tuấn đang ngồi xổm trước bia, tự tay nhổ cỏ dại mọc lởm chởm.
Ít lâu, La Tuấn gầy đi nhiều, quanh hắn tản dày vẻ trầm mặc lạnh lẽo. Mười năm trước hắn chỉ là một đứa trẻ, rồi hắn chậm rãi lớn lên thành một thiếu niên, có chút nam tính có chút phong độ, nhưng chung quy vẫn còn non nớt; trong mắt Dương Cửu, đến giờ La Tuấn còn chưa hề trưởng thành, vẫn cần người chăm sóc, cần người dìu bước hắn đi.
Nhưng trong một giây vừa rồi, hắn mới chợt nhận ra trước mắt hắn đã là một gã đàn ông, với những suy tính âm trầm phiền muộn, với dã tâm và sức mạnh tiềm ẩn trong mình, và hơn tất cả, là sự nguy hiểm khiến chính hắn cũng phải kiêng dè.
“Gần đây anh có cai thuốc không?"
Câu đầu tiên của La Tuấn làm Dương Cửu ngẩn người, “Còn, không được hút nữa."
“Người anh không khỏe đâu, phải chú ý săn sóc mình. Mấy ngày nay trở trời, cẩn thận đau xương khớp."
La Tuấn đứng dậy, nhìn bức hình La Vinh Thận trên bia mộ. Lớp kính trên hình phản chiếu gương mặt xoay nghiêng của Dương Cửu đang nhìn hắn: “Cậu nói với tôi như vậy trước mộ La Vinh Thận, liệu có khiến cậu ta giận đến sống dậy không đây?"
La Tuấn đáp nhạt nhẽo: “Anh ấy có sống dậy tôi cũng chịu, sao cũng vậy. Chuyện cũ giữa các người không liên quan đến tôi, với những việc ấy tôi chỉ là kẻ qua đường mà thôi. La Vinh Thận rời sân khấu rồi, Tiêu Trọng Giản cũng sẽ lui ra sau màn, mọi vai diễn đều sẽ kết thúc, đợi màn kéo lên lần nữa, tiếng vỗ tay tán thưởng cứ để cho hắn ta nhận, còn tôi và anh ở bên nhau sau cánh gà, vậy đấy."
Hắn quay đầu lại, nhìn Dương Cửu: “Không muốn sống cùng tôi sao, thầy thân mến? Không phải suy nghĩ gì như khi tôi còn bé, chỉ cần anh nói một câu, tôi sẽ quên hết mọi chuyện hai năm qua. Tất cả lại trở về với quãng thời gian đẹp nhất của chúng ta, không gì thay đổi, anh đồng ý chứ?"
Dương Cửu định nói gì đó, nhưng rốt cuộc không sao bật ra được thành lời, cứ như có thứ gì chặn ngang cổ họng hắn.
Buổi xế trưa âm u mù khói mười năm trước hắn khóc than sướt mướt trong tang lễ La Vinh Thận, mười năm sau hắn đứng trước mộ La Vinh Thận mà nghe nghẹn ngào. Bao lâu nay chỉ có hai lần hắn muốn khóc, cũng thật khéo, toàn là trước mặt La Tuấn.
“Tôi không thể đi theo cậu…" Dương Cửu đưa tay ra, run run khẽ vuốt tóc La Tuấn, “Đừng đấu với Tiêu Trọng Giản nữa, cậu có nghĩ ngộ nhỡ cậu thua rồi phải làm sao không? Cậu quên tôi đi, La Tuấn, tôi rất thích cậu, thậm chí cả yêu cậu, nhưng không phải thích như thế, yêu như thế. Tôi hủy hoại cuộc đời này của cậu, kiếp sau nhất định tôi sẽ trả cho cậu."
La Tuấn chậm rãi giơ tay, ôm lấy Dương Cửu, cái ôm mạnh mẽ mãnh liệt, khiến hắn cảm giác cả đời mình cũng không thể có được sức mạnh đến thế nữa. Tình yêu hắn đã nung nấu bằng bầu nhiệt huyết cháy bỏng từ thời niên thiếu đến khi trưởng thành này, từ giờ sẽ thiêu rụi mọi năng lượng trong hắn.
“Tôi không muốn đợi đến kiếp sau." La Tuấn nhìn chăm chăm vào cặp mắt tuyệt đẹp của Dương Cửu, “Tôi muốn bây giờ, muốn thấy kết quả ngay bây giờ."
Đột nhiên Dương Cửu cảm thấy lo sợ: “Cậu định làm gì?"
La Tuấn vung tay lên, từ chỗ họ đứng đến năm chục mét xung quanh, một vòng vây đã hình thành giữa nghĩa địa, tên lính nào cũng mặc đồ dã chiến rằn ri, hai người một đội, mỗi đội cách nhau năm mét, một người đứng chĩa súng vào Dương Cửu đang đứng bên mộ trên sườn núi, người còn lại chĩa súng ra ngoài, như thể họ đang chờ đợi điều gì đó trong đêm khuya vắng lặng này.
Dương Cửu quay phắt lại: “La Tuấn!"
“Thầy à, tôi biết khả năng của anh không thường, nhưng đừng làm gì thiếu suy nghĩ, một mình anh không thoát được khỏi đây đâu."
La Tuấn thản nhiên dõi mắt vào màn đêm vô định, nói đều đều: “Tôi đang muốn xem, anh ở đây rồi, liệu Tiêu Trọng Giản có đủ gan tay không tấc sắt theo Tiêu Khách đến đây không."
Khu mộ này chiếm gần hết đỉnh núi, nhìn chếch ra khỏi khu dân cư Hồng Kông bao quanh là làng chài, tiếng sóng vỗ bờ nghe sàn sạt xa xôi, mơ hồ như trong mộng, ngoài ra chỉ có màn đêm vắng lặng, không còn một tiếng động nào đáng kể.
Dương Cửu chậm rãi nhìn quanh, nhịp thở dần trầm nặng. Trong khi ấy La Tuấn lại có vẻ rất thoải mái, thậm chí hắn còn tựa mình vào bia mộ, cười hỏi: “Anh lo lắng cho Tiêu Trọng Giản à? Dương Cửu, bằng vào những gì anh biết, anh nghĩ hắn ta có đến không?"
Dương Cửu đáp: “Tôi không biết. Nhưng anh ta không đến thì sao?"
“Nếu hắn không đến thì không phải tôi sẽ làm gì, mà là thầy sẽ làm gì, thầy thân mến ạ. Loại người nhu nhược yếu hèn ấy có đáng cho thầy si tình vậy không?"
Dương Cửu cười khổ: “Vậy anh ta đến thì sao?"
“Thì tôi sẽ rất kính nể hắn." La Tuấn đáp, “Nhưng tôi không thể không giết hắn được."
Dương Cửu không nhịn được buột miệng hỏi: “Tôi xin cũng không được sao?"
“Không được. Đâu có thằng đàn ông nào đi tha cho tình địch của mình."
Thái độ của La Tuấn rất kiên quyết, Dương Cửu bứt rứt dậm chân tại chỗ một hồi, rồi đột ngột quay ngoắt lại, gào lên với hắn: “Cậu đang ép tôi!"
La Tuấn đáp: “Phải."
“Nếu Tiêu Trọng Giản xảy ra chuyện gì, tức là anh ta chết vì tôi!"
“Phải."
“Mẹ kiếp đúng là lão tử hận hắn! Nhưng lão tử không muốn hắn chết!"
La Tuấn hỏi: “Vì sao?"
Dương Cửu tức tối cào cào tóc, rồi bất thần gào lên: “Vì tôi muốn anh ta nợ tôi! Tôi thà để anh ta nợ tôi chứ tôi sẽ không nợ anh ta! Cái đó cậu hiểu không hả?! Mẹ kiếp cậu hiểu không hả?!"
La Tuấn lắc đầu. Dương Cửu sấn lên, giằng tay hắn kéo đi: “Đi! Tôi đi với cậu! Bảo lũ này đi hết luôn đi!"
Hắn còn chưa nói dứt câu, La Tuấn đã chồm đến ôm cổ hắn, cánh tay đã muốn run rẩy, giọng mừng rỡ đến khó hiểu: “Rốt cuộc anh đã chấp nhận về với tôi rồi sao?"
Dương Cửu đã định gào lên, lão từ không đi theo mi được không hả?! nhưng La Tuấn vít cổ hắn chặt quá, hại hắn nhất thời thở hết nổi, lời cũng nghẹn lại trong họng.
Vừa lúc ấy, tiếng động cơ xe rì rì vọng lên từ sườn núi, càng lúc càng gần về phía họ rồi ngừng hẳn. Một giọng nói vang lên trong gió đêm, trầm thấp mà rõ ràng; “Dương Cửu, đừng đi theo nó."
Dương Cửu quay lại. Mọi khẩu súng đều cùng lúc chuyển hướng theo hắn, và ở đầu cùng hướng đạn ấy, là Tiêu Khách cũng đang giơ súng dí sát đỉnh đầu Tiêu Trọng Giản.
Trong một giây, trong đầu Dương Cửu vụt lóe lên ham muốn bóp chết Tiêu Khách, rồi đánh cho La Tuấn thân tàn ma dại.
–
La Tuấn lần tay xuống, nắm tay Dương Cửu. Từ mười mấy tuổi hắn bắt đầu có thói quen đó, mỗi lần gặp chuyện khó khăn, dù đã biết chắc sẽ vượt qua được, hắn vẫn luôn muốn nắm tay Dương Cửu. Cảm giác và không khí khi ấy giống như đang âm thầm tuyên bố Dương Cửu đứng cùng một chiến tuyến với hắn, hắn không chỉ có một mình, và điều đó khiến hắn an tâm vô cùng.
Ánh mắt Tiêu Trọng Giản cũng chiếu thẳng vào bàn tay Dương Cửu trong tay La Tuấn, giữa màn đêm thế này, khoảng cách lại xa như vậy mà tia nhìn của hắn vẫn đầy áp lực, khiến Dương Cửu chợt có ảo giác như mình đang bị thâu tóm vậy.
Thật ra đâu phải hắn mới bị Tiêu Trọng Giản tóm gọn một lần… thứ cảm giác này… đúng ra hắn nên quen rồi mới phải…
Dương Cửu nuốt nước bọt, quay sang nói với La Tuấn: “Cậu thôi đi, chuyện này không liên quan gì đến Tiêu Trọng Giản, để anh ta đi đi, rồi chúng ta cùng về."
La Tuấn cười phá lên: “Dương Cửu, anh có nhớ trước kia anh kể cho tôi chuyện nhổ cỏ tận gốc không?"
Dương Cửu lặng thinh không đáp.
“Anh bảo với tôi, có một số kẻ, thù hận với họ giống như cỏ dại mùa xuân, không ngừng đâm rễ nảy mầm trong lòng từ ngày này qua tháng khác. Nếu ta nuôi dưỡng chúng, rồi chúng sẽ bành trướng choán hết mọi suy nghĩ trong ta, khiến ta ngày đêm mất ăn mất ngủ. Mà nếu ta còn nương tay không nhổ bật cả gốc rễ, vậy thì qua vài năm, thậm chí vài chục năm, chỉ cần đến lúc hoàn cảnh thích hợp, chúng sẽ lại trỗi dậy, khiến ta trở tay không kịp. Cách giải quyết duy nhất là châm lửa thiêu trụi tận gốc, đã làm phải làm quyết liệt, thủ đoạn phải sâu cay, lỡ bước sai thì quyết sai đến cùng, bằng không từ đầu chớ có làm."
La Tuấn dịu dàng nhìn Dương Cửu: “Mười năm trước tôi tin lời anh, coi Tiêu Trọng Giản như kẻ thù, coi như lúc đó tôi bước sai một bước quan trọng đầu tiên. Mười năm sau tôi đã quyết định sai cho đến cùng, nếu cuộc đời tôi đã bị anh dẫn dắt méo mó rồi, vậy cứ mặc kệ thế mà đi tiếp thôi."
Dương Cửu nói: “Tôi nhớ rõ tôi còn dạy cậu làm việc phải chừa đường lui, có lúc phải biết khoan dung với người khác…"
“Xong rồi, Dương Cửu." La Tuấn nói, “Những thứ đó tôi lại quên cả rồi."
Hắn đứng nghiêng người, mỉm cười với Dương Cửu trong bóng tối, các cơ trên mặt cũng co rút lại, trong một thoáng hắn trông như đang khổ sở hơn là khoái trá.
Hắn quay đầu lại, ra lệnh cho thuộc hạ: “Bảo Tiêu Khách giết hắn ta đi."
Còn chưa nói dứt lời, Dương Cửu đã đột ngột chồm đến ôm choàng lấy hắn, La Tuấn lập tức quào tay lại theo phản xạ, mới đó đã thấy bên hông trống trơn. Hắn muốn túm Dương Cửu lại, nhưng Dương Cửu nhanh hơn hắn, chỉ một đòn đẹp mắt đến độc địa, hắn đã vật ngã được La Tuấn xuống đất, rồi nhảy lên dằn đầu gối quỳ trên ngực hắn. La Tuấn há hốc miệng hớp không khí, Dương Cửu đã lanh lẹ trượt xuống, rút phắt con dao găm dắt trên lưng hắn ra, rồi dí ngang cổ mình.
“Cậu muốn giết anh ta, thì bước qua xác tôi trước đi!"
Trong chốc lát, La Tuấn cảm thấy một luồng hơi nóng sôi sục từ tim phổi xộc thẳng lên đỉnh đầu, như trở lại là đứa trẻ gào khóc thất thanh trong tang lễ năm đó, hắn nhìn Dương Cửu, xoang mũi chợt thấy cay xè, rốt cuộc hắn khản giọng gào lên: “Anh điên rồi phải không?! Hồi đó ai dạy tôi phải căm thù? Là ai bảo tôi đời này dù có khốn cùng chật vật cũng phải giết được Tiêu Trọng Giản? Anh bóp méo mó cả đời tôi rồi, giờ anh bảo anh không cần tôi nữa à?!! Anh tưởng mọi chuyện dễ dàng thế sao?!"
Dương Cửu cố sức thúc vai ghìm hắn lại: “La Tuấn… La Tuấn… những gì tôi nợ cậu tôi sẽ trả, tôi sẽ trả tất cả…"
La Tuấn vùng dậy, gầm lên với hắn: “Tôi không cần, anh đợi đó, đợi tôi giết Tiêu Trọng Giản rồi anh sẽ phải trả nợ tôi!"
“Tôi không thể." Dương Cửu đau đớn nhìn hắn, dường như mọi vì sao trên đời đều đọng trong đáy mắt hắn, thương tâm mà trong suốt, “… tôi không thể đứng nhìn Tiêu Trọng Giản chết trước mặt mình, cũng như tôi không thể nhìn…"
… không thể nhìn cái gì?
La Tuấn không nghe được những lời còn lại của Dương Cửu, vì ngay sau đó tiếng xe dã chiến đã ruỳnh ruỳnh vọng lên khắp đỉnh núi, đèn xe sáng lóa, nhất thời rọi cả nghĩa địa sáng rõ như ban ngày. Tiếng còi và tiếng người nói ồn ào, vài chiếc xe đến từ hướng khác dừng bánh ngoài vòng vây, Giang Lăng khoác súng ống đầy người nhảy xuống xe.
“Lão đại." hắn nói như không hề thấy khẩu súng Tiêu Khách đang chĩa vào Tiêu Trọng Giản, “Tôi đã cho bao vây La gia theo lời anh, giờ anh muốn cho nổ ngay không?"
Tiêu Khách tái mặt.
Tiêu Trọng Giản gật đầu chào Giang Lăng, rồi quay lại nhìn phía đỉnh núi, lạnh lùng nói: “La Tuấn, cậu sai Tiêu Khách chia rẽ nội bộ gia đình tôi, móc nối trong ngoài lâu như vậy, cậu nghĩ tôi không hề biết gì sao?"
—–
Tác giả :
Hoài Thượng