Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu
Chương 81-1: Hóa thân thành người (10)
Cùng lúc đó, ở bên kia Huyền Lăng Thương nghe thấy bên ngoài có tiếng động liền lập tức triển khai cước bộ xông ra ngoài.
Ánh trăng mờ ảo chiếu xuống, đèn đuốc chói mắt lập tức soi sáng bốn phía.
Chỉ thấy vài tên thị vệ tay cầm vũ khí sắc bén vây quanh một bụi cỏ tươi tốt.
"Kẻ nào ở bên trong? Mau ra đây! Bằng không đừng trách ta không khách khí."
Cùng lúc thị vệ lớn tiếng quát, Huyền Lăng Thương đã đi tới. Đôi mắt uy nghiêm, sắc bén nhìn thẳng vào bụi cỏ.
Người bên trong bụi cỏ liệu có phải nữ tử tuyệt sắc kia không?
Trong lòng Huyền Lăng Thương đang nghĩ ngợi, từ trong bụi cỏ truyền đến âm thanh giật mình la lên.
"Đừng, tha mạng là...ta..."
"Còn có ta..."
Hai đạo âm thanh bối rối cùng lúc vang lên, từ trong bụi cỏ một đôi nam nữ trẻ tuổi từ từ đi ra.
Đôi nam nữ này quần áo xộc xệch, sắc mặt ửng hồng, chỉ cần là người tinh ý đều có thể biết được họ đang làm gì!
Bên trong hoàng cung không cho phép thị vệ và cung nữ tư thông, chỉ là trong hoàng cung nam nữ tịch mịch(ý nói là cô đơn), hơn nữa họ đều là người bình thường, nơi nào không bình thường thì cần phải.....?
Cho nên dù hoàng cung đã có quy củ nhưng vẫn có nhiều thị vệ và cung nữ ở chung một chỗ. Mọi người thấy thì đều làm ngơ, cấp trên thấy thì cũng mắt nhắm mắt mở mà cho qua.
Chỉ là người đứng trước mặt đôi thị vệ cung nữ này lại là vị đế vương cao cao tại thượng của Linh Nhạc Quốc. Họ sợ tới hai chân mềm nhũn, phù phù một tiếng liền quỳ xuống. Sắc mặt trắng bệch, mặt mày kinh hãi, không ngừng cầu xin Huyền Lăng Thương tha thứ
"Hoàng thượng tha tội, hoàng thượng tha tội......."
"Hoàng thượng thứ tội, xin người tha cho chúng ta....."
Nhìn đôi nam nữ quỳ gối trước mặt không ngừng cầu xin tha thứ, Huyền Lăng Thương tâm trạng không tốt nhíu mày.
Huyết mâu xẹt qua một tia mất mát nhưng chỉ là lóe lên một cái khiến người ta không thể nắm bắt được.
Hách Đức, thủ lĩnh Nhự lâm quân thấy sắc mặt Huyền Lăng Thương như thế vốn tưởng rằng hắn sẽ xử phạt nặng hai người này. Không ngờ Huyền Lăng Thương chỉ lạnh lùng quét mắt qua đôi nam nữ rồi dứt khoát quay người rời đi.
Hách Đức thấy vậy trong lòng nghi hoặc, sao hắn lại cảm thấy chiều nay Hoàng thượng là lạ?
... ...... ...... ......
Đồng Nhạc Nhạc sau khi trở về Dưỡng Tâm Điện một lúc vẫn chưa thấy Huyền Lăng Thương trở về trong lòng thấp thỏm không yên, nàng biết Huyền Lăng Thương nhất định là đi tìm tung tích nàng.
Mặc dù hiện tại nàng đã trở lại hình dáng của Phượng Hoàng Điêu nhưng đối với chuyện vừa rồi, tâm tình Đồng Nhạc Nhạc vẫn thấp thỏm, sợ hãi không biết lúc nào lại biến thành người.
Đến lúc đó, nếu nàng không may mắn mà trốn thoát như hôm nay thì làm sao mà đối mặt với Huyền Lăng Thương đây?
Trong lòng đang lo lắng, đột nhiên Đồng Nhạc Nhạc nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến. Từ khi biến thành Phượng Hoàng Điêu, Đồng Nhạc Nhạc liền phát hiện thính giác của mình nhạy cảm hơn bình thường rất nhiều. Có thể nghe thấy âm thanh ở rất xa một cách rõ ràng giống như hiện tại vậy!
Nghe được tiếng bước chân quen thuộc, tai Đồng Nhạc Nhạc theo bản năng rung lên. Biết Huyền Lăng Thương trở về, trong lòng nàng không khỏi căng thẳng.
Lập tức theo bản năng nhắm chặt mắt chả vờ ngủ say. Mặc dù không mở mắt nhưng nàng cũng có thể nghe ra vị trí của Huyền Lăng Thương.
Lẳng lặng nghe động tĩnh của nam nhân, chỉ thấy hắn trở lại phòng ngủ nhưng không có lập tức về giường ngủ. Mà từ từ đi tới bên giường đứng rất lâu mới đi tới, thấy giường lún xuống thì nam nhân đã nằm trên long sàng.
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc còn mang theo hơi sương, Đồng Nhạc Nhạc biết vừa rồi khẳng định là Huyền Lăng Thương đã bôn ba khắp nơi tìm nàng. Chỉ là Huyền Lăng Thương khẳng định không biết được thiếu nữ hắn đang tìm lại xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.....
Trong lòng kêu lên, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi từ từ mở mắt ra nhìn nam nhân bên cạnh. Nam nhân này hiện tại chỉ lẳng lặng nằm, đôi mắt nhìn thẳng lên chỗ màn che trên đỉnh đầu như đang suy nghĩ gì đó. Không biết bao lâu sau, hắn ngư nhận thấy gì, không khỏi xoay mặt sang nhìn về phía nàng.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc bị dọa sợ mất mật, lập tức theo bản năng nhắm chặt mắt làm bộ ngủ say. Bởi vì bây giờ trong lòng nàng vẫn tràn ngập căng thẳng và sợ hãi, cũng không biết dùng thái độ gì để đối mặt với nam nhân này.
Ánh trăng mờ ảo chiếu xuống, đèn đuốc chói mắt lập tức soi sáng bốn phía.
Chỉ thấy vài tên thị vệ tay cầm vũ khí sắc bén vây quanh một bụi cỏ tươi tốt.
"Kẻ nào ở bên trong? Mau ra đây! Bằng không đừng trách ta không khách khí."
Cùng lúc thị vệ lớn tiếng quát, Huyền Lăng Thương đã đi tới. Đôi mắt uy nghiêm, sắc bén nhìn thẳng vào bụi cỏ.
Người bên trong bụi cỏ liệu có phải nữ tử tuyệt sắc kia không?
Trong lòng Huyền Lăng Thương đang nghĩ ngợi, từ trong bụi cỏ truyền đến âm thanh giật mình la lên.
"Đừng, tha mạng là...ta..."
"Còn có ta..."
Hai đạo âm thanh bối rối cùng lúc vang lên, từ trong bụi cỏ một đôi nam nữ trẻ tuổi từ từ đi ra.
Đôi nam nữ này quần áo xộc xệch, sắc mặt ửng hồng, chỉ cần là người tinh ý đều có thể biết được họ đang làm gì!
Bên trong hoàng cung không cho phép thị vệ và cung nữ tư thông, chỉ là trong hoàng cung nam nữ tịch mịch(ý nói là cô đơn), hơn nữa họ đều là người bình thường, nơi nào không bình thường thì cần phải.....?
Cho nên dù hoàng cung đã có quy củ nhưng vẫn có nhiều thị vệ và cung nữ ở chung một chỗ. Mọi người thấy thì đều làm ngơ, cấp trên thấy thì cũng mắt nhắm mắt mở mà cho qua.
Chỉ là người đứng trước mặt đôi thị vệ cung nữ này lại là vị đế vương cao cao tại thượng của Linh Nhạc Quốc. Họ sợ tới hai chân mềm nhũn, phù phù một tiếng liền quỳ xuống. Sắc mặt trắng bệch, mặt mày kinh hãi, không ngừng cầu xin Huyền Lăng Thương tha thứ
"Hoàng thượng tha tội, hoàng thượng tha tội......."
"Hoàng thượng thứ tội, xin người tha cho chúng ta....."
Nhìn đôi nam nữ quỳ gối trước mặt không ngừng cầu xin tha thứ, Huyền Lăng Thương tâm trạng không tốt nhíu mày.
Huyết mâu xẹt qua một tia mất mát nhưng chỉ là lóe lên một cái khiến người ta không thể nắm bắt được.
Hách Đức, thủ lĩnh Nhự lâm quân thấy sắc mặt Huyền Lăng Thương như thế vốn tưởng rằng hắn sẽ xử phạt nặng hai người này. Không ngờ Huyền Lăng Thương chỉ lạnh lùng quét mắt qua đôi nam nữ rồi dứt khoát quay người rời đi.
Hách Đức thấy vậy trong lòng nghi hoặc, sao hắn lại cảm thấy chiều nay Hoàng thượng là lạ?
... ...... ...... ......
Đồng Nhạc Nhạc sau khi trở về Dưỡng Tâm Điện một lúc vẫn chưa thấy Huyền Lăng Thương trở về trong lòng thấp thỏm không yên, nàng biết Huyền Lăng Thương nhất định là đi tìm tung tích nàng.
Mặc dù hiện tại nàng đã trở lại hình dáng của Phượng Hoàng Điêu nhưng đối với chuyện vừa rồi, tâm tình Đồng Nhạc Nhạc vẫn thấp thỏm, sợ hãi không biết lúc nào lại biến thành người.
Đến lúc đó, nếu nàng không may mắn mà trốn thoát như hôm nay thì làm sao mà đối mặt với Huyền Lăng Thương đây?
Trong lòng đang lo lắng, đột nhiên Đồng Nhạc Nhạc nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến. Từ khi biến thành Phượng Hoàng Điêu, Đồng Nhạc Nhạc liền phát hiện thính giác của mình nhạy cảm hơn bình thường rất nhiều. Có thể nghe thấy âm thanh ở rất xa một cách rõ ràng giống như hiện tại vậy!
Nghe được tiếng bước chân quen thuộc, tai Đồng Nhạc Nhạc theo bản năng rung lên. Biết Huyền Lăng Thương trở về, trong lòng nàng không khỏi căng thẳng.
Lập tức theo bản năng nhắm chặt mắt chả vờ ngủ say. Mặc dù không mở mắt nhưng nàng cũng có thể nghe ra vị trí của Huyền Lăng Thương.
Lẳng lặng nghe động tĩnh của nam nhân, chỉ thấy hắn trở lại phòng ngủ nhưng không có lập tức về giường ngủ. Mà từ từ đi tới bên giường đứng rất lâu mới đi tới, thấy giường lún xuống thì nam nhân đã nằm trên long sàng.
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc còn mang theo hơi sương, Đồng Nhạc Nhạc biết vừa rồi khẳng định là Huyền Lăng Thương đã bôn ba khắp nơi tìm nàng. Chỉ là Huyền Lăng Thương khẳng định không biết được thiếu nữ hắn đang tìm lại xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.....
Trong lòng kêu lên, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi từ từ mở mắt ra nhìn nam nhân bên cạnh. Nam nhân này hiện tại chỉ lẳng lặng nằm, đôi mắt nhìn thẳng lên chỗ màn che trên đỉnh đầu như đang suy nghĩ gì đó. Không biết bao lâu sau, hắn ngư nhận thấy gì, không khỏi xoay mặt sang nhìn về phía nàng.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc bị dọa sợ mất mật, lập tức theo bản năng nhắm chặt mắt làm bộ ngủ say. Bởi vì bây giờ trong lòng nàng vẫn tràn ngập căng thẳng và sợ hãi, cũng không biết dùng thái độ gì để đối mặt với nam nhân này.
Tác giả :
Túy Mộng Khinh Cuồng