Dưới Tán Cây Anh Đào
Chương 67
Tiếp tục màn đen tối, không quá gớm nhưng không đọc cũng chẳng sao!
——————————————–
– Anh làm gì vậy? – tôi giật mình đẩy nhẹ hắn ra.
– Không … Xin lỗi … Tôi xin lỗi … – hắn ôm đầu quay qua mép giường lầm bầm.
– Anh không sao chứ? – tôi đến bên cạnh hắn.
– Ngày mai … – hắn nói, giọng nhỏ dần.
– Ngày mai làm sao? – tôi ngồi bên cạnh hắn hỏi.
– Lần cuối cùng tôi được gặp em là tối hôm nay, ngày mai tôi phải sang Úc … – hắn nói, ôm lấy tôi – Xin em tha thứ cho những gì tôi đã làm, tôi đã làm trái tim em tan nát, làm em khóc và đánh em. Tôi yêu em nhưng vì lần đó, khi em đột ngột biến mất, tôi tưởng em sẽ vĩnh viễn không quay về nữa nên tôi đã tự nói đời không còn em cũng như bỏ đi. Nào ngờ ba tháng sau, em quay về. Tôi ngỡ ngàng, khi em thật sự quay về, tôi thề không buông rơi em một lần nữa, vậy mà …
– Ngày mai sao? – tôi hỏi, người cảm thấy bất lực.
– Tôi biết nó quá nhiều để hỏi sự tha thứ từ em … – hắn nói một câu buông thoãng thất vọng.
– Không! Em có bao giờ giận anh đâu, em tha thứ cho anh! – tôi nói, cười nhạt – Vậy để lần cuối cùng chúng ta nhìn thấy nhau, trò chuyện với nhau là một lần đáng nhớ!
Hắn ôm tôi nhẹ, tôi cười, cố che đi hàng nước mắt đang lăn trên má.
(Tác giả: Sau đó hai người làm gì mọi người tự suy luận nhé!)
Tác giả POV*
Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy bởi vì hắn bên cạnh vừa ngồi phật dậy và … lăn xuống ôm mặt đất. Hắn xoa đầu, nhìn cô đang nằm trên giường, giật mình suýt hét lên nhưng cô kịp bịt mồm hắn lại. Sáu giờ sáng, hú hàng xóm dậy người ta chửi chết!
– Anh đừng có hét, mọi người mà nghe thấy thì phiền cho em lắm! – cô nhắc khéo rồi chợt đỏ mặt nhận ra mình đang ngồi trước mặt hắn với không một mảnh vải che thân, cô nói tiếp – Mà … cũng đừng nhìn em như thế!
– Tối qua mình chỉ nằm mơ thôi mà … Lẽ nào mình vẫn còn đang nằm mơ? – hắn lầm bầm nhìn cô chằm chằm – Sờ thử rồi biết!
“Chát!"
– Em đã bảo đừng nhìn rồi! Mà đừng có sờ em chỗ đấy! – cô nói gần như hét.
– Không … Là thật! – đến phút chót bị ăn tát hắn vẫn còn cố định lại sự thật mơ hay tỉnh.
– Biến thái! – cô lè lưỡi.
– Nói vậy thì cả đêm hôm qua … – hắn nhìn cô rồi đỏ mặt.
Cô không nói gì, chỉ gật gật liên tục. Một phút im lặng trôi qua, cô đứng dậy nhặt cái áo trên sàn nhà rồi mặc nó vào. Trèo lên giường ngồi, cô định thần lại và có chút thẫn thờ, cô nhìn hắn.
– Mấy giờ anh đi? – cô hỏi.
– 9 giờ tối …
– Cô ấy sẽ đi cùng anh chứ?
– Ukm …
Sau đó là một chuỗi im lặng dài. Cô tay nắm chặt thành nắm đấm, ráng gượng cười, cô nói một câu mà ngay cả bản thân cô cũng đau.
– Hạnh phúc anh nhé! – cô cười – Khi nào về nhớ gọi em, em sẽ chờ!
– … – hắn im lặng hồi lâu rồi nở nụ cười méo mó – Ừ …
Sau đó, hắn ra về, đề lại cô ngồi trên giường, mắt vô hồn, thẫn thờ vì cô tuột tay một lần nữa, bỏ lỡ cơ hội để níu kéo tình yêu. Nhưng … tình yêu mà níu kéo thì rất đau, cũng chẳng mang lại hạnh phúc, chi rằng rồi một lần đi luôn có phải nhẹ nhõm hơn? Nói thì dễ, một lần như thế, càng khó quên, còn tình cảm, càng đau hơn.
“Tình yêu như một cơn bão,
Đến bất ngờ mà đi cũng đột ngột,
Mặc dù nó đã được viết trên vì sao
Mặc dù đã được dự báo trước,
Ta cố né tránh, ta càng đến gần.
Một cơn bão dự báo sẽ tới
Tới khi nào, giờ nào, không ai hay
Chỉ biết khi nó đi rồi, để lại một nỗi đau thương không nhỏ cho ai"
——————————————–
– Anh làm gì vậy? – tôi giật mình đẩy nhẹ hắn ra.
– Không … Xin lỗi … Tôi xin lỗi … – hắn ôm đầu quay qua mép giường lầm bầm.
– Anh không sao chứ? – tôi đến bên cạnh hắn.
– Ngày mai … – hắn nói, giọng nhỏ dần.
– Ngày mai làm sao? – tôi ngồi bên cạnh hắn hỏi.
– Lần cuối cùng tôi được gặp em là tối hôm nay, ngày mai tôi phải sang Úc … – hắn nói, ôm lấy tôi – Xin em tha thứ cho những gì tôi đã làm, tôi đã làm trái tim em tan nát, làm em khóc và đánh em. Tôi yêu em nhưng vì lần đó, khi em đột ngột biến mất, tôi tưởng em sẽ vĩnh viễn không quay về nữa nên tôi đã tự nói đời không còn em cũng như bỏ đi. Nào ngờ ba tháng sau, em quay về. Tôi ngỡ ngàng, khi em thật sự quay về, tôi thề không buông rơi em một lần nữa, vậy mà …
– Ngày mai sao? – tôi hỏi, người cảm thấy bất lực.
– Tôi biết nó quá nhiều để hỏi sự tha thứ từ em … – hắn nói một câu buông thoãng thất vọng.
– Không! Em có bao giờ giận anh đâu, em tha thứ cho anh! – tôi nói, cười nhạt – Vậy để lần cuối cùng chúng ta nhìn thấy nhau, trò chuyện với nhau là một lần đáng nhớ!
Hắn ôm tôi nhẹ, tôi cười, cố che đi hàng nước mắt đang lăn trên má.
(Tác giả: Sau đó hai người làm gì mọi người tự suy luận nhé!)
Tác giả POV*
Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy bởi vì hắn bên cạnh vừa ngồi phật dậy và … lăn xuống ôm mặt đất. Hắn xoa đầu, nhìn cô đang nằm trên giường, giật mình suýt hét lên nhưng cô kịp bịt mồm hắn lại. Sáu giờ sáng, hú hàng xóm dậy người ta chửi chết!
– Anh đừng có hét, mọi người mà nghe thấy thì phiền cho em lắm! – cô nhắc khéo rồi chợt đỏ mặt nhận ra mình đang ngồi trước mặt hắn với không một mảnh vải che thân, cô nói tiếp – Mà … cũng đừng nhìn em như thế!
– Tối qua mình chỉ nằm mơ thôi mà … Lẽ nào mình vẫn còn đang nằm mơ? – hắn lầm bầm nhìn cô chằm chằm – Sờ thử rồi biết!
“Chát!"
– Em đã bảo đừng nhìn rồi! Mà đừng có sờ em chỗ đấy! – cô nói gần như hét.
– Không … Là thật! – đến phút chót bị ăn tát hắn vẫn còn cố định lại sự thật mơ hay tỉnh.
– Biến thái! – cô lè lưỡi.
– Nói vậy thì cả đêm hôm qua … – hắn nhìn cô rồi đỏ mặt.
Cô không nói gì, chỉ gật gật liên tục. Một phút im lặng trôi qua, cô đứng dậy nhặt cái áo trên sàn nhà rồi mặc nó vào. Trèo lên giường ngồi, cô định thần lại và có chút thẫn thờ, cô nhìn hắn.
– Mấy giờ anh đi? – cô hỏi.
– 9 giờ tối …
– Cô ấy sẽ đi cùng anh chứ?
– Ukm …
Sau đó là một chuỗi im lặng dài. Cô tay nắm chặt thành nắm đấm, ráng gượng cười, cô nói một câu mà ngay cả bản thân cô cũng đau.
– Hạnh phúc anh nhé! – cô cười – Khi nào về nhớ gọi em, em sẽ chờ!
– … – hắn im lặng hồi lâu rồi nở nụ cười méo mó – Ừ …
Sau đó, hắn ra về, đề lại cô ngồi trên giường, mắt vô hồn, thẫn thờ vì cô tuột tay một lần nữa, bỏ lỡ cơ hội để níu kéo tình yêu. Nhưng … tình yêu mà níu kéo thì rất đau, cũng chẳng mang lại hạnh phúc, chi rằng rồi một lần đi luôn có phải nhẹ nhõm hơn? Nói thì dễ, một lần như thế, càng khó quên, còn tình cảm, càng đau hơn.
“Tình yêu như một cơn bão,
Đến bất ngờ mà đi cũng đột ngột,
Mặc dù nó đã được viết trên vì sao
Mặc dù đã được dự báo trước,
Ta cố né tránh, ta càng đến gần.
Một cơn bão dự báo sẽ tới
Tới khi nào, giờ nào, không ai hay
Chỉ biết khi nó đi rồi, để lại một nỗi đau thương không nhỏ cho ai"
Tác giả :
Shiro Kagami