Dưới Tán Cây Anh Đào
Chương 42
Nó hít một hơi dài. Có lẽ nó thật sự cần sự giúp đỡ của nhỏ. Vì nếu không thì kế hoạch của nó sẽ không thành công và người đó nhất định phải là nhỏ. Nó gọi nhỏ, hẹn gặp nhỏ ở quán cafe gần kí túc xá.
– Chị dâu à … – nhỏ nhìn nó, quấy nhẹ li cà phê sữa trước mặt – Rút cuộc chị tính làm gì?
– Đừng để tôi thất vọng nhưng tôi cần cô mang anh cả của cô xa chị của tôi ra! – nó nhìn nhỏ.
– Hửm? Chị tính làm gì với một số tiền lớn và chị Thy? – nhỏ ngạc nhiên nhìn nó.
– Tôi sẽ mang chị Thy qua một nước khác cho tới khi chị ấy tỉnh dậy! – nó nhìn cái bàn ngập ngừng một lát rồi nói tiếp – Tôi rất yêu quý chị Thy, tôi muốn đưa chị đi một nơi khác có nền y học tốt hơn để chữa bệnh cho chị ấy và một phần cũng là vì tôi muốn cắt đứt mối quan hệ với mẹ tôi một thời gian! Xin cô đừng nói với ai!
– Thôi được rồi! Em quý cả hai chị như hai chị ruột, em rất muốn chị Thy sớm tỉnh dậy và em không thích nhìn anh hai suy sụp vì chuyện này nên … Em sẽ giúp chị! – nhỏ gật đầu cái rụp làm nó giật mình.
Nó thường không tin tưởng hay ưa nhỏ lắm nhưng lần này thì khác. Nó từng thích nhóc, nó không nói gì vì nó đã có Huy nhưng nó vẫn luôn ghen tị với nhỏ khi nhỏ được nhóc quan tâm. Nhưng nó luôn ích kỉ và không bao giờ nhận ra một điều đặc biệt từ nhỏ. Rằng: nhỏ thật sự rất cô đơn. Vì đơn thuần, nhỏ là em gái của hai anh hotboy, thường bị bám bởi một lũ con gái nên nhỏ chưa bao giờ, từ nhỏ tới lớn, chơi với ai đó trong gia đình. Và đó cũng là một lí do nhỏ luôn muốn có một người chị gái. Như thế nào cũng được nhưng miễn quan tâm tới nhỏ, yêu thương nhỏ thì nhỏ không bận tâm bất cứ thứ gì. Cũng là một phần vì sao nhỏ yêu quý nó và cô rất nhiều! Vì họ quan tâm đến nhỏ, yêu thương nhỏ và là hai người chị đầu tiên của nhỏ.
———————————————–
– Cô ấy đang ở đâu? – hắn lồng lộn chạy về phía nơi phòng thông tin, mặt nửa hoảng loạng nửa tức giận.
– Chúng tôi không thể tiết lộ chuyện này được! Một người con gái tóc nâu, cắt ngắn đã … – cô y tá run bần bật trả lời.
– KHÔNG! – hắn gào lên, ngoài trời mưa không ngớt. Hắn lao đầu ra đường bỏ đi.
Nhỏ đứng như trồng trời, nhìn hắn bỏ chạy ra ngoài đường. Điện thoại nhỏ đổ chuông liên hồi nhưng nhỏ không động đậy là mấy.
– Alo! – sau vài phút ngây người, cuối cùng nhỏ cũng giật mình bốc máy – Chị đang ở đâu?
– …
– Vâng! Em đến ngay! – nhỏ cúp máy vội vã rồi gọi tiếp cho ai đó.
“Tút tút …"
– Thư à? Có chuyện gì vậy em? – đầu bên kia bốc máy.
– Anh! Anh hai bỏ đi đâu mất rồi, ngoài trời thì lại mưa, anh mau đi tìm anh ấy giúp em với!
– Hả? Em đang ở đâu? – đầu bên kia vẫn gấp gáp.
– Em đang ở bệnh viện nhưng em bắt đầu đi đây! Thế anh nhé! – nhỏ nhanh chóng trả lời rồi cúp máy, chạy ra ngoài tìm một chiếc taxi. Nhỏ mở cửa nhảy vào xe – Cho cháu đến sân bay Tân Sơn Nhất!
Chiếc taxi nhỏ lao nhanh dưới làn mưa dày đặc, thẳng tới sân bay.
——————————————–
Nhỏ trả tiền taxi, cho anh tài xế luôn số tiền thừa để nhanh chóng chạy về phía làm thủ tục gửi hành lí. Nó đứng lấp ở cửa, hành lí đã gửi đi xong cả, chỉ còn lại một cái túi xách, đơn độc đứng chờ.
– Chị! – nhỏ vẫy vẫy tay, vừa chạy vừa gọi, khó khăn lắm mới chen qua khỏi đám đông được.
– Thư! Coi như lần này … Chị nợ em! – nó đứng cạnh nhỏ, cười nhẹ – Chị Thy đã được một tiếp viên hành không đưa lên máy bay, giờ chỉ còn nửa tiếng nữa là bay!
– Dạ! Thế … chị tính chuyển tới bệnh viện nào? – nhỏ bắt đầu hỏi thêm chuyện – Rồi ở đâu?
– Bệnh viện Prince of Wales ở Sydney, Úc! Chị sẽ ở nhờ nhà một người họ hàng! Em đừng lo! Miễn không ai biết là được! Vả lại … chị đi chắc khoảng một tháng thôi! Và em là người duy nhất biết điều này, đừng để chị thất vọng! – nó nói rồi nhìn đồng hồ – Chậc! Chị đi đây, kẻo lỡ chuyến bay!
– Dạ! Chị đi nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé! – nhỏ cười nhạt.
– À còn nữa! Vì không muốn ai khác biết nên tạm thời chúng ta sẽ không liên lạc được với nhau! Nhưng em đừng lo, chị sẽ không sao đâu! – nó nhắn nhủ vài câu cuối rồi quay lưng qua phía cửa khẩu.
Trên đường đi, nó rút cái sim điện thoại ra, bẻ làm đôi rồi cuốn vào một miếng khăn giấy, bỏ vào thùng rác. Miệng nó nhoẻn cười một cái rồi nhanh chóng tiến về phía cổng, lên chiếc máy bay đến Úc.
– Chị dâu à … – nhỏ nhìn nó, quấy nhẹ li cà phê sữa trước mặt – Rút cuộc chị tính làm gì?
– Đừng để tôi thất vọng nhưng tôi cần cô mang anh cả của cô xa chị của tôi ra! – nó nhìn nhỏ.
– Hửm? Chị tính làm gì với một số tiền lớn và chị Thy? – nhỏ ngạc nhiên nhìn nó.
– Tôi sẽ mang chị Thy qua một nước khác cho tới khi chị ấy tỉnh dậy! – nó nhìn cái bàn ngập ngừng một lát rồi nói tiếp – Tôi rất yêu quý chị Thy, tôi muốn đưa chị đi một nơi khác có nền y học tốt hơn để chữa bệnh cho chị ấy và một phần cũng là vì tôi muốn cắt đứt mối quan hệ với mẹ tôi một thời gian! Xin cô đừng nói với ai!
– Thôi được rồi! Em quý cả hai chị như hai chị ruột, em rất muốn chị Thy sớm tỉnh dậy và em không thích nhìn anh hai suy sụp vì chuyện này nên … Em sẽ giúp chị! – nhỏ gật đầu cái rụp làm nó giật mình.
Nó thường không tin tưởng hay ưa nhỏ lắm nhưng lần này thì khác. Nó từng thích nhóc, nó không nói gì vì nó đã có Huy nhưng nó vẫn luôn ghen tị với nhỏ khi nhỏ được nhóc quan tâm. Nhưng nó luôn ích kỉ và không bao giờ nhận ra một điều đặc biệt từ nhỏ. Rằng: nhỏ thật sự rất cô đơn. Vì đơn thuần, nhỏ là em gái của hai anh hotboy, thường bị bám bởi một lũ con gái nên nhỏ chưa bao giờ, từ nhỏ tới lớn, chơi với ai đó trong gia đình. Và đó cũng là một lí do nhỏ luôn muốn có một người chị gái. Như thế nào cũng được nhưng miễn quan tâm tới nhỏ, yêu thương nhỏ thì nhỏ không bận tâm bất cứ thứ gì. Cũng là một phần vì sao nhỏ yêu quý nó và cô rất nhiều! Vì họ quan tâm đến nhỏ, yêu thương nhỏ và là hai người chị đầu tiên của nhỏ.
———————————————–
– Cô ấy đang ở đâu? – hắn lồng lộn chạy về phía nơi phòng thông tin, mặt nửa hoảng loạng nửa tức giận.
– Chúng tôi không thể tiết lộ chuyện này được! Một người con gái tóc nâu, cắt ngắn đã … – cô y tá run bần bật trả lời.
– KHÔNG! – hắn gào lên, ngoài trời mưa không ngớt. Hắn lao đầu ra đường bỏ đi.
Nhỏ đứng như trồng trời, nhìn hắn bỏ chạy ra ngoài đường. Điện thoại nhỏ đổ chuông liên hồi nhưng nhỏ không động đậy là mấy.
– Alo! – sau vài phút ngây người, cuối cùng nhỏ cũng giật mình bốc máy – Chị đang ở đâu?
– …
– Vâng! Em đến ngay! – nhỏ cúp máy vội vã rồi gọi tiếp cho ai đó.
“Tút tút …"
– Thư à? Có chuyện gì vậy em? – đầu bên kia bốc máy.
– Anh! Anh hai bỏ đi đâu mất rồi, ngoài trời thì lại mưa, anh mau đi tìm anh ấy giúp em với!
– Hả? Em đang ở đâu? – đầu bên kia vẫn gấp gáp.
– Em đang ở bệnh viện nhưng em bắt đầu đi đây! Thế anh nhé! – nhỏ nhanh chóng trả lời rồi cúp máy, chạy ra ngoài tìm một chiếc taxi. Nhỏ mở cửa nhảy vào xe – Cho cháu đến sân bay Tân Sơn Nhất!
Chiếc taxi nhỏ lao nhanh dưới làn mưa dày đặc, thẳng tới sân bay.
——————————————–
Nhỏ trả tiền taxi, cho anh tài xế luôn số tiền thừa để nhanh chóng chạy về phía làm thủ tục gửi hành lí. Nó đứng lấp ở cửa, hành lí đã gửi đi xong cả, chỉ còn lại một cái túi xách, đơn độc đứng chờ.
– Chị! – nhỏ vẫy vẫy tay, vừa chạy vừa gọi, khó khăn lắm mới chen qua khỏi đám đông được.
– Thư! Coi như lần này … Chị nợ em! – nó đứng cạnh nhỏ, cười nhẹ – Chị Thy đã được một tiếp viên hành không đưa lên máy bay, giờ chỉ còn nửa tiếng nữa là bay!
– Dạ! Thế … chị tính chuyển tới bệnh viện nào? – nhỏ bắt đầu hỏi thêm chuyện – Rồi ở đâu?
– Bệnh viện Prince of Wales ở Sydney, Úc! Chị sẽ ở nhờ nhà một người họ hàng! Em đừng lo! Miễn không ai biết là được! Vả lại … chị đi chắc khoảng một tháng thôi! Và em là người duy nhất biết điều này, đừng để chị thất vọng! – nó nói rồi nhìn đồng hồ – Chậc! Chị đi đây, kẻo lỡ chuyến bay!
– Dạ! Chị đi nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé! – nhỏ cười nhạt.
– À còn nữa! Vì không muốn ai khác biết nên tạm thời chúng ta sẽ không liên lạc được với nhau! Nhưng em đừng lo, chị sẽ không sao đâu! – nó nhắn nhủ vài câu cuối rồi quay lưng qua phía cửa khẩu.
Trên đường đi, nó rút cái sim điện thoại ra, bẻ làm đôi rồi cuốn vào một miếng khăn giấy, bỏ vào thùng rác. Miệng nó nhoẻn cười một cái rồi nhanh chóng tiến về phía cổng, lên chiếc máy bay đến Úc.
Tác giả :
Shiro Kagami