Dưới Tán Cây Anh Đào

Chương 2

Tôi đỗ xe trước cổng nhà tôi, mở cửa bước ra khỏi xe và không quên món bánh cuộn của bác quản gia. Mẹ tôi đã ngồi sẵn trông phòng khách, chờ tôi với khuôn mặt niềm nở tiếp khách. Tôi vừa bước chân vào phòng khách, tính chuồn lên phòng thì mẹ tôi nói lớn.

– Khánh Thy! Con mau cắt bánh mời khách đi con!

– D…dạ…! – Tôi ấp úng. Rõ ràng tôi nhón chân đi rất nhẹ, mẹ và khách cười nói lớn thế mà vẫn nghe thấy tôi, lại còn biết là tôi có bánh nữa … Thật … bái phục mama đại nhân!

Tôi mang bánh ra mời khách, tính kiếm cớ đi lấy trà rồi chuồn lên phòng thì mẹ tôi kéo tay tôi xuống ghế, ra hiệu cho tôi ngồi. Thật không có gì qua được mắt mẹ tôi.

– Khánh Thy – Mẹ tôi miệng cười nhưng mắt thì không, nhìn tôi “âu yếm" – Mau chào bố mẹ chồng đi con!

– Ha… – Tôi suýt ngã ngửa, hét toáng lên nhưng vì ánh nhìn “âu yếm" của mẹ mà tôi cố kìm chế – Dạ… Con chào … hai bác!

– Khánh Thy! – Ông bác trước mặt cười lớn – Nghe tiếng cháu lâu giờ mới thấy mặt! Xinh, xinh lắm! Đáng làm con dâu bác!

– Chắc con ngạc nhiên lắm nhỉ? – Người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng ngồi bên cạnh ông bác nãy giờ lên tiếng – Hai bác là chủ tập đoàn KP, cũng là bố mẹ chồng của em gái con!

– Hai bác đây còn có một cậu con trai bằng tuổi con, đang ở Anh. Tuần sau cậu ấy sẽ về nước!

Tôi chẳng nói gì, chỉ đơ người ra đấy, chết đứng … à không … chết ngồi mới đúng! Em gái tôi bị gả cho một đứa con trai mà nó không hề hay biết là theo ý của ba tôi, còn tôi thuộc về một kẻ mà tôi không biết nhất định là ý của mẹ. Khách ra về, mẹ tôi hằn học nhìn tôi rôi lôi tôi vào phòng nói chuyện.

– Con muốn biết lí do tại sao mẹ lại bắt con phải kết hôn với tên con trai mà con … – Tôi đang hỏi mẹ giữa chừng thì …

– Vì kinh tế của chúng ta đang đi xuống, ta cần sự trợ giúp của họ nếu không thì chúng ta phá sản! – Mẹ tôi cắt lời, chẳng để tôi nói thêm câu nào – Mai con đi học ở trường Shining Star, mẹ muốn con chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng trước ngày mai, con sẽ ở kí túc xá! Mà này, My nó về nước rồi, mẹ sắp xếp cho nó học chung trường với con cho con có bạn có bè!

Nói rồi mẹ quay đi ra ngoài vườn, bước lên xe và đi đâu đó. Ba từ “kí túc xá" của mẹ vẫn còn vang lên trong đầu tôi. Phải rồi, tôi không có quyền quyết định hay hay biết bất cứ điều gì cho đến phút chót! Tôi chỉ là một con rối thuộc về mẹ tôi. Tôi lên xe, nhấc máy điện thoại lên và bấm số. Điện thoại đổ máy, sau vài giây, một giọng nói đầy mùi sát khí nhưng có một chút e sợ vang lên:

– Chị hai gọi em có việc ạ?

– Chị mày mà không có chuyện gì thì gọi mi là cái quái gì? Hỏi ngu! – Tôi gầm lên – Họp địa bàn, nói một câu cho Mia hay!

– Dạ chị hai! – Đầu dây bên kia nói một câu ngắn gọn rồi cúp máy.

Tôi cười nhạt, bỏ điện thoại qua một bên rồi rồ máy, phóng nhanh trên mặt đường. Trên đường, ai cũng ngoái nhìn tôi như thể minh tinh hay đại loại như thế. Tôi cũng chẳng chú tâm mấy, cái cảnh này tôi đã quen rồi. Tới một ngõ vắng, tôi nhanh chóng quành xe tạo ra một tiếng két khó chịu rồi dừng lại trước cửa một quán bar khá là sang trọng và cũng rất khen thuộc với tôi. Tôi bước ra khỏi cửa xe và tiến vào ánh đèn lờ mờ, tiếng nhạc sôi động của quán. Tôi mở cửa quán và bước vào, khuôn mặt khuất nửa của tôi làm nhiều người phải lo sợ, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi. Hai gã đàn ông to cao loạng choạng đi tới chỗ tôi, mùi đầy hơi bia, rượu.

– Cô em xinh gái đi đâu mà … Hức … vào đây vậy? – Một gã lên tiếng.

– Có cần anh chỉ dẫn không? – Tên kia nói với một giọng đùa cợt, rồi cả hai phá lên cười.

Tôi rút tay ra rồi bỏ đi nhưng chúng lại lằng nhằng:

– Ấy, chia tay sớm vậy? – Một tên nắm lấy tay tôi, kéo lại.

– Bỏ ra, không thì đừng trách! – Tôi không quay lại nhìn chúng nhưng với cái giọng đày mùi sát khí của mình, tôi làm cho mọi người xung quanh phải nép sát vào tường, có người còn vội chạy đi toilet hay đi tính tiền.

– Hố hố hố … Cô em nói … – Chúng cười ha hả rồi nói tiếp, nhưng chưa hết nửa câu thì tôi đã đá vào mặt hai gã ấy. Những đòn của tôi luôn luôn có hai lựa chọn: chết hoặc sống mà để lại “dấu ấn đặc biệt". Nặng thì liệt mà nhẹ thì cũng có lại mấy thương tích đáng sợ.

Sau khi đánh cho hai tên ngu đần một trận khiến chúng nằm sẵn soài trên mặt đất, tôi cúi người nhìn chúng với ánh mắt khinh miệt rồi cười một nụ cười nửa miệng, lúc này, nhạc và đèn đã ngừng, mọi người chỉ chú ý về phía hỗn đoạn của tôi.

– Này, sau này có tán gái thì chọn người mà tán, đừng dại gì mà đụng vào người của Dark mà bị liệt cả đời!

Tôi cười rồi bước đi, để lại cho hai gã ấy nằm chỏng chơ trên mặt đất, sợ xanh mặt.
Tác giả : Shiro Kagami
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại