Đuôi Nhỏ Thật Ngọt
Chương 6: Dị ứng với lông mèo
Bác sĩ cấp cho Nguyệt Nguyệt đơn thuốc, hơn nữa còn nhắc nhở một ít những việc cần chú ý ngày thường, cùng với dự phòng bệnh nếu nặng hơn.
Thời điểm Lý thúc đi lấy thuốc, hai người ngồi ở trên hành lang chờ của bệnh viện. Đèn đường mờ nhạt, ở trong phòng bệnh truyền ra một hai tiếng mèo lẩm bẩm, như là có đem long mềm lướt qua trong lòng Hứa Hành Niên, kiềm chế không được cảm giác ngứa.
Trên thực tế, hắn là thật sự cảm thấy ngứa.
Vừa rồi nương theo ánh đèn nhìn xuống tay, phát hiện sưng đỏ một mảnh, nói vậy hai cánh tay cũng là không thể may mắn thoát khỏi.
Mà Đường Ôn cũng không biết.
Lúc này nàng đang ngồi ở ghế dựa, Nguyệt Nguyệt tinh thần hơi tốt lên một chút, ở đại sảnh hộ lý cho nó ăn một ít cá khô, nàng sợ nó khát nước, nghĩ cho nó uống nước.
Đường Ôn mặc áo khoác của Hứa Hành Niên, tay áo có điểm hơi dài, hai ngón tay nhỏ nỗ lực hướng ra phía ngoài, chạy đến bên ngoài lấy nước.
Vốn dĩ độ cao mặt bàn cũng đã tới đỉnh đầu Đường Ôn, bình nước lại đặt ở trên cao, cốc nước đều với không tới.
Hộ lý lúc này cũng đi toilet, trống rỗng, không ai có thể giúp nàng.
Nàng nỗ lực mà nhón mũi chân, một tay nhỏ cố lay mặt bàn, mãi mới đủ sức lực ở chỗ uống nước phía trên lấy ly giấy.
Thật vất vả mới lấy được ly giấy nhỏ, không biết nơi nào đột nhiên vang lên vài tiếng chó kêu, sợ tới mức nàng sắc mặt tái nhợt, một cái dùng sức không cẩn thận đem cốc đổ xuống dưới.
"Nha ——" nàng khẽ gọi một tiếng, theo bản năng mà ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, nhắm chặt đôi mắt.
Không ngoài dự liệu, cái cốc "Bang" mà nện ở đỉnh đầu nàng, lại lăn tới, dừng ở trên sàn nhà.
Nàng mở mắt ra nhìn về phía một bên, còn tốt quá, cốc được làm bằng giấy không bị vỡ, không có ai ra tới.
Đang ở hành lang xem quảng cáo Hứa Hành Niên nghe thấy tiếng, quay mặt đi tới, thấy nàng ngồi xổm ngồi dưới đất, dẩu khóe miệng đi nhặt cái cốc.
"Làm sao vậy?" Hắn vội vàng mà đi tới.
"Ta muốn lấy nước." Nàng liếm liếm khóe môi, đứng dậy, ôm cốc nước, nhìn nhìn bình uống nước, lại nhìn nhìn Hứa Hành Niên.
Ánh đèn chiếu rọi một bên mặt hắn, như là đại dương sâu thẳm.
Hứa Hành Niên: "......"
Hắn lúc này mới thấy bình nước phía sau nàng, lúc sau hiểu ý, đi qua tiếp nhận cái ly trong tay nàng, đi qua lấy nước cho nàng.
Thanh âm uống nước "Ùng ục" ở yên tĩnh hành lang đặc biệt vang.
Lúc này hộ lý cũng đã trở lại, trong ngực còn ôm một con mèo không biết từ phòng bệnh nào chuồn ra, chỉ thấy nó "Meo" mà kêu một tiếng.
Đường Ôn nhìn động tác uống nước của Hứa Hành Niên, đuôi mắt đảo qua, đột nhiên thấy lòng bàn tay hắn đỏ lên.
Khuôn mặt nhỏ nghi hoặc mà thò lại gần: "Tay ngươi làm sao vậy."
Hắn theo bản năng mà rụt bàn tay lại, ho nhẹ một tiếng, thanh âm có chút trầm: "Không có việc gì."
Liền ở khoảnh khắc hắn đưa cốc nước cho Đường Ôn, mèo con đột nhiên từ trong lòng ngực hộ lý nhảy tới, đấu đá lung tung mà bổ nhào vào khuỷu tay Hứa Hành Niên, lông xù lấy móng vuốt gắt gao đè lại cánh tay hắn, cách ống tay áo hắn cúi đầu liền gặm.
Hắn bị hoảng sợ, trong tay cốc nước cũng rớt trên mặt đất, ướt một mảnh.
Tiểu hộ lý cả kinh, vội vàng vòng qua tới bắt lấy mèo con, gắt gao ôm vào trong ngực.
Đường Ôn cũng bị dọa choáng váng, duỗi cánh tay bắt tay Hứa Hành Niên, bức thiết hỏi: "Thế nào? Không cắn trúng đi!?"
Một bên tiểu hộ lý xin lỗi mà cười cười: "Thật ngượng ngùng đã dọa đến các ngươi, bất quá không cần lo lắng, này mèo con đã tiêm phòng đầy đủ nha."
Vừa dứt lời, Hứa Hành Niên liền hắt xì một cái vang dội, nhìn đến Đường Ôn ánh mắt căng thẳng, còn không có mở miệng, hắn ngay sau đó lại liên tục hắt xì vài cái......
Tiểu hộ lý nhìn hắn mọc đầy nốt ban khắp lòng bàn tay, nhăn mày, nghi hoặc hỏi: "Ngươi đối với lông mèo bị dị ứng sao?"
"A!?" Đường Ôn sửng sốt.
Hứa Hành Niên hít cái mũi, cố tình tránh đi ánh mắt nàng, chậm rãi gật đầu.
Tiểu hộ lý có chút buồn bực mà nói thầm lên: "Xem ngươi dị ứng còn rất lợi hại......" Nghĩ nghĩ lại an ủi tính dường như nói, "Không quan hệ, trở về bôi thuốc mỡ thì tốt rồi."
Mèo con ở nàng trong ngực không thành thật, túm cổ áo nàng chơi đến vui vẻ vô cùng, nàng vừa thấy, vội vàng cùng hai người tạm biệt, ôm mèo con ngây ngô vội vàng hướng trong phòng đi đến.
Trong đại sảnh chỉ còn lại có bọn họ.
Bóng đêm đã tối, hành lang có vẻ thanh tịch cô đơn lạnh lẽo, trên mặt tường đồng hồ treo tường "Xoạch xoạch" mà vang.
Hứa Hành Niên đem cốc nước trên mặt đất nhặt lên, thuận tay ném vào một bên thùng rác, lại lần nữa cầm một cái cốc mới, tiếp tục lấy nước, đưa cho Đường Ôn.
Nàng ngơ ngác mà tiếp nhận, cánh môi run nhè nhẹ, con ngươi đen nhánh dần dần sáng lên trong suốt.
"Ngươi có ngứa không a......" Nàng thật cẩn thận mà mở miệng, tai nóng mà ngẩng đầu lên, trong giọng nói mang theo ba phần khóc nức nở.
"Không có việc gì."
Hắn nhẹ nhàng mà nói, giương mắt nhìn lại, phát hiện chóp mũi nàng ửng đỏ, khuôn mặt nhỏ nhíu chặt, một biểu tình tùy thời đều sẽ khóc tới, không khỏi trong lòng căng thẳng, vươn tay túm nàng.
"Sớm biết như vậy ta liền không nuôi mèo," nàng càng nghĩ càng khổ sở, chớp vài cái mắt, nước mắt to như hạt đậu theo gương mặt chảy xuống xuống dưới, cắn môi lẩm bẩm mà nói, "Đều tại ta không tốt."
Nàng có điểm giận chính mình, không có bận tâm đến Hứa Hành Niên, cũng làm hại Nguyệt Nguyệt sinh bệnh phải đến bệnh viện.
Tích góp áy náy đã lâu giống hồng thủy vỡ đê bộc phát ra ngoài......
Hứa Hành Niên sợ nhất là nhìn nàng khóc, nhìn đến tình cảnh này, luống cuống tay chân: "Không phải...... Này không phải ngươi sai." Hắn mồm miệng không rõ mà giải thích, có chút khẩn trương không nói lên lời.
Gió lạnh từ cửa sổ tiến vào, thổi vào cổ hắn.
Hắn nhíu chặt mày nhìn lông mi nàng run rẩy nước mắt, nâng tay tới, đem lòng bàn tay ấm áp dừng ở trên đầu nàng, an ủi mà xoa nhẹ.
Sợi tóc nàng mềm mại ấm áp, như là lông thỏ, dán trong lòng bàn tay khiến tâm hắn xao xuyến.
Mặt đỏ tai hồng.
Đường Ôn ngẩn ra, đôi mắt hơi sưng đỏ, nước mắt lưng tròng mà nhìn hắn, khóe môi khô cạn.
"Đừng khóc."
Hắn tiếng nói sạch sẽ phá lệ ôn nhu, như gió xuân tháng ba lướt nhẹ thổi qua má, mềm nhẹ mà thấm tận đáy lòng.
Một lát, Đường Ôn cảm thấy đôi mắt Hứa Hành Niêm giống như ngân hà, suốt đêm lấp lánh như vì tinh tú tỏa sáng lung linh.
Nàng bối rối nắm ngón chặt tay, ngực ẩn ẩn nóng lên.
(Edit: dễ thương quá nè trời, sao ko cho con một Niên ca ôn nhu như thế chứ)
Thời điểm Lý thúc đi lấy thuốc, hai người ngồi ở trên hành lang chờ của bệnh viện. Đèn đường mờ nhạt, ở trong phòng bệnh truyền ra một hai tiếng mèo lẩm bẩm, như là có đem long mềm lướt qua trong lòng Hứa Hành Niên, kiềm chế không được cảm giác ngứa.
Trên thực tế, hắn là thật sự cảm thấy ngứa.
Vừa rồi nương theo ánh đèn nhìn xuống tay, phát hiện sưng đỏ một mảnh, nói vậy hai cánh tay cũng là không thể may mắn thoát khỏi.
Mà Đường Ôn cũng không biết.
Lúc này nàng đang ngồi ở ghế dựa, Nguyệt Nguyệt tinh thần hơi tốt lên một chút, ở đại sảnh hộ lý cho nó ăn một ít cá khô, nàng sợ nó khát nước, nghĩ cho nó uống nước.
Đường Ôn mặc áo khoác của Hứa Hành Niên, tay áo có điểm hơi dài, hai ngón tay nhỏ nỗ lực hướng ra phía ngoài, chạy đến bên ngoài lấy nước.
Vốn dĩ độ cao mặt bàn cũng đã tới đỉnh đầu Đường Ôn, bình nước lại đặt ở trên cao, cốc nước đều với không tới.
Hộ lý lúc này cũng đi toilet, trống rỗng, không ai có thể giúp nàng.
Nàng nỗ lực mà nhón mũi chân, một tay nhỏ cố lay mặt bàn, mãi mới đủ sức lực ở chỗ uống nước phía trên lấy ly giấy.
Thật vất vả mới lấy được ly giấy nhỏ, không biết nơi nào đột nhiên vang lên vài tiếng chó kêu, sợ tới mức nàng sắc mặt tái nhợt, một cái dùng sức không cẩn thận đem cốc đổ xuống dưới.
"Nha ——" nàng khẽ gọi một tiếng, theo bản năng mà ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, nhắm chặt đôi mắt.
Không ngoài dự liệu, cái cốc "Bang" mà nện ở đỉnh đầu nàng, lại lăn tới, dừng ở trên sàn nhà.
Nàng mở mắt ra nhìn về phía một bên, còn tốt quá, cốc được làm bằng giấy không bị vỡ, không có ai ra tới.
Đang ở hành lang xem quảng cáo Hứa Hành Niên nghe thấy tiếng, quay mặt đi tới, thấy nàng ngồi xổm ngồi dưới đất, dẩu khóe miệng đi nhặt cái cốc.
"Làm sao vậy?" Hắn vội vàng mà đi tới.
"Ta muốn lấy nước." Nàng liếm liếm khóe môi, đứng dậy, ôm cốc nước, nhìn nhìn bình uống nước, lại nhìn nhìn Hứa Hành Niên.
Ánh đèn chiếu rọi một bên mặt hắn, như là đại dương sâu thẳm.
Hứa Hành Niên: "......"
Hắn lúc này mới thấy bình nước phía sau nàng, lúc sau hiểu ý, đi qua tiếp nhận cái ly trong tay nàng, đi qua lấy nước cho nàng.
Thanh âm uống nước "Ùng ục" ở yên tĩnh hành lang đặc biệt vang.
Lúc này hộ lý cũng đã trở lại, trong ngực còn ôm một con mèo không biết từ phòng bệnh nào chuồn ra, chỉ thấy nó "Meo" mà kêu một tiếng.
Đường Ôn nhìn động tác uống nước của Hứa Hành Niên, đuôi mắt đảo qua, đột nhiên thấy lòng bàn tay hắn đỏ lên.
Khuôn mặt nhỏ nghi hoặc mà thò lại gần: "Tay ngươi làm sao vậy."
Hắn theo bản năng mà rụt bàn tay lại, ho nhẹ một tiếng, thanh âm có chút trầm: "Không có việc gì."
Liền ở khoảnh khắc hắn đưa cốc nước cho Đường Ôn, mèo con đột nhiên từ trong lòng ngực hộ lý nhảy tới, đấu đá lung tung mà bổ nhào vào khuỷu tay Hứa Hành Niên, lông xù lấy móng vuốt gắt gao đè lại cánh tay hắn, cách ống tay áo hắn cúi đầu liền gặm.
Hắn bị hoảng sợ, trong tay cốc nước cũng rớt trên mặt đất, ướt một mảnh.
Tiểu hộ lý cả kinh, vội vàng vòng qua tới bắt lấy mèo con, gắt gao ôm vào trong ngực.
Đường Ôn cũng bị dọa choáng váng, duỗi cánh tay bắt tay Hứa Hành Niên, bức thiết hỏi: "Thế nào? Không cắn trúng đi!?"
Một bên tiểu hộ lý xin lỗi mà cười cười: "Thật ngượng ngùng đã dọa đến các ngươi, bất quá không cần lo lắng, này mèo con đã tiêm phòng đầy đủ nha."
Vừa dứt lời, Hứa Hành Niên liền hắt xì một cái vang dội, nhìn đến Đường Ôn ánh mắt căng thẳng, còn không có mở miệng, hắn ngay sau đó lại liên tục hắt xì vài cái......
Tiểu hộ lý nhìn hắn mọc đầy nốt ban khắp lòng bàn tay, nhăn mày, nghi hoặc hỏi: "Ngươi đối với lông mèo bị dị ứng sao?"
"A!?" Đường Ôn sửng sốt.
Hứa Hành Niên hít cái mũi, cố tình tránh đi ánh mắt nàng, chậm rãi gật đầu.
Tiểu hộ lý có chút buồn bực mà nói thầm lên: "Xem ngươi dị ứng còn rất lợi hại......" Nghĩ nghĩ lại an ủi tính dường như nói, "Không quan hệ, trở về bôi thuốc mỡ thì tốt rồi."
Mèo con ở nàng trong ngực không thành thật, túm cổ áo nàng chơi đến vui vẻ vô cùng, nàng vừa thấy, vội vàng cùng hai người tạm biệt, ôm mèo con ngây ngô vội vàng hướng trong phòng đi đến.
Trong đại sảnh chỉ còn lại có bọn họ.
Bóng đêm đã tối, hành lang có vẻ thanh tịch cô đơn lạnh lẽo, trên mặt tường đồng hồ treo tường "Xoạch xoạch" mà vang.
Hứa Hành Niên đem cốc nước trên mặt đất nhặt lên, thuận tay ném vào một bên thùng rác, lại lần nữa cầm một cái cốc mới, tiếp tục lấy nước, đưa cho Đường Ôn.
Nàng ngơ ngác mà tiếp nhận, cánh môi run nhè nhẹ, con ngươi đen nhánh dần dần sáng lên trong suốt.
"Ngươi có ngứa không a......" Nàng thật cẩn thận mà mở miệng, tai nóng mà ngẩng đầu lên, trong giọng nói mang theo ba phần khóc nức nở.
"Không có việc gì."
Hắn nhẹ nhàng mà nói, giương mắt nhìn lại, phát hiện chóp mũi nàng ửng đỏ, khuôn mặt nhỏ nhíu chặt, một biểu tình tùy thời đều sẽ khóc tới, không khỏi trong lòng căng thẳng, vươn tay túm nàng.
"Sớm biết như vậy ta liền không nuôi mèo," nàng càng nghĩ càng khổ sở, chớp vài cái mắt, nước mắt to như hạt đậu theo gương mặt chảy xuống xuống dưới, cắn môi lẩm bẩm mà nói, "Đều tại ta không tốt."
Nàng có điểm giận chính mình, không có bận tâm đến Hứa Hành Niên, cũng làm hại Nguyệt Nguyệt sinh bệnh phải đến bệnh viện.
Tích góp áy náy đã lâu giống hồng thủy vỡ đê bộc phát ra ngoài......
Hứa Hành Niên sợ nhất là nhìn nàng khóc, nhìn đến tình cảnh này, luống cuống tay chân: "Không phải...... Này không phải ngươi sai." Hắn mồm miệng không rõ mà giải thích, có chút khẩn trương không nói lên lời.
Gió lạnh từ cửa sổ tiến vào, thổi vào cổ hắn.
Hắn nhíu chặt mày nhìn lông mi nàng run rẩy nước mắt, nâng tay tới, đem lòng bàn tay ấm áp dừng ở trên đầu nàng, an ủi mà xoa nhẹ.
Sợi tóc nàng mềm mại ấm áp, như là lông thỏ, dán trong lòng bàn tay khiến tâm hắn xao xuyến.
Mặt đỏ tai hồng.
Đường Ôn ngẩn ra, đôi mắt hơi sưng đỏ, nước mắt lưng tròng mà nhìn hắn, khóe môi khô cạn.
"Đừng khóc."
Hắn tiếng nói sạch sẽ phá lệ ôn nhu, như gió xuân tháng ba lướt nhẹ thổi qua má, mềm nhẹ mà thấm tận đáy lòng.
Một lát, Đường Ôn cảm thấy đôi mắt Hứa Hành Niêm giống như ngân hà, suốt đêm lấp lánh như vì tinh tú tỏa sáng lung linh.
Nàng bối rối nắm ngón chặt tay, ngực ẩn ẩn nóng lên.
(Edit: dễ thương quá nè trời, sao ko cho con một Niên ca ôn nhu như thế chứ)
Tác giả :
Nhan Ôn