Đuôi Nhỏ Thật Ngọt
Chương 25: Đừng nhìn anh như vậy
Hứa Hành Niên vốn dĩ chỉ là nghĩ muốn trêu nàng, muốn nhìn nàng nắm chặt tay áo thẹn thùng bộ dáng đỏ mặt, ai biết luôn luôn dịu dàng ngoan ngoãn, thỏ con lại bị chọc nóng nảy, thế nhưng nhào lên liền "Cắn người".
Kia xúc cảm ôn nhu mềm mại, giống như thạch trái cây, mang theo hương thơm mà còn có ngọt ngào, hơi thở ấm áp giống như đem bàn chải nhẹ nhàng lướt qua gương mặt hắn, hơi ngứa, như đánh trúng ngực hắn.
Hầu kết hắn hơi lăn, đáy mắt bình tĩnh như hồ nước nhưng trong lòng ngàn tầng sóng trào, một lòng thất thần hồi lâu cũng không thể bình tĩnh lại.
Có điểm muốn mạng.
Nhưng mà, ở lúc hắn xuất thần, con thỏ nhỏ muốn đào tẩu, ai ngờ không đợi hắn đem nàng kéo trở về, nàng liền chính mình mềm như bông ngã trở về trên giường, tóc dài giống thác nước che đậy cả khuôn mặt.
Hứa Hành Niên: "......"
Muốn tính sổ, vẫn là tạm thời để lần sau đi?
Hắn hơi nhấp đôi môi, vươn tay ôn nhu mà vén mái tóc dài che khuất khuôn mặt nàng, Đường Ôn hai má ửng đỏ, đáy mắt long lanh, vành tai nóng lên, mắt không dám nhìn hắn.
Hứa Hành Niên than một tiếng —— vẫn là để lần sau đi.
Hắn tầm mắt theo chân nàng nhìn qua: "Chân đã tê rần?"
Đường Ôn chần chờ trong chốc lát, gật gật đầu.
Hứa Hành Niên giãn giãn chân nàng, hơi dùng sức nhéo nhéo cẳng chân nàng, lại từ đầu gối đi xuống mát xa đến mắt cá chân, nhẹ nhàng chuyển động mắt cá.
Hắn động tác ôn nhu, ánh đèn chiếu vào mặt nhu hòa góc cạnh rõ ràng, quanh người như là nạm một tầng bạc.
Đường Ôn bị thần sắc nghiêm túc kiên nhẫn của hắn hấp dẫn, ánh mắt nhìn hắn, vốn tưởng rằng hắn cũng không cảm thấy gì, nhưng ai ngờ giây tiếp theo liền nghe được tiếng nói khàn khàn chậm rãi vang lên ——
"Đừng nhìn chằm chằm anh như vậy, anh sẽ khẩn trương."
Đường Ôn vừa nghe, túng quẫn mà chuyển tầm mắt đi, che dấu cọ cọ chóp mũi.
Một lát sau, hắn đem nàng từ trên giường nâng nâng tới, ôn nhu nói: " Em đi vài bước xem."
Cảm giác tê tê xác thật giảm bớt không ít, nàng dẫm lên dép lê, khẩn trương nắm chặt tay Hứa Hành Niên, trên sàn nhà nhảy nhót trong chốc lát.
"Không... Không có việc gì." Nàng mềm mại thanh âm lẩm bẩm, từ trong lòng bàn tay Hứa Hành Niên rút tay ra, nhanh chóng mà sửa sang lại một chút đầu tóc lộn xộn.
Lúc sau, nàng lại bắt đầu nói lắp: "Như... Nếu...không... không...không có việc khác em đi trước."
Không đề cập tới chuyện vừa rồi.
"Ân," hắn trầm giọng nói, nghĩ nghĩ lại bỏ thêm một câu, "Trước để giành lại lần sau tính sổ với em."
Để giành lại? Là cái gì a?
Đường Ôn có điểm nghĩ không được, nhưng nghe đến câu kia cũng đã âm thầm mà thở dài nhẹ nhõm một hơi, lẩm bẩm: "Kia... Ngủ ngon."
Không chờ hắn nói chuyện, nàng liền nhanh như chớp mà chạy ra khỏi phòng, ở ngoài cửa phòng kia trong nháy mắt, thở phào một hơi.
Còn... Còn tính là dũng cảm chủ động đi?
Nàng vuốt khuôn mặt nóng bừng lẩm bẩm nói nhỏ.
Bên trong cánh cửa, Hứa Hành Niên nhìn nàng đóng lại cửa phòng, dùng ngón cái nhéo nhéo lòng bàn tay.
Đột nhiên, hắn tự giễu mà cười một chút, dùng mu bàn tay nhẹ che một chút ánh đèn trên đỉnh đầu ——
Chỉ là bị hôn một cái, tâm liền sắp nhảy ra ngoài.
Hứa Hành Niên, tiền đồ của ngươi để ở đâu?
*
Thời gian nghỉ ngơi, Đường Ôn ghé vào trên bàn học làm đề, lớp trưởng từ trước cửa đi đến trên bục giảng, dùng thước gõ gõ mấy cái vào bàn.
"Kì nghỉ quốc khánh trường học muốn khai mạc đại hội thể thao mùa thu, mỗi lớp đều có mười hạng mục phải tham gia, có ai có ý nguyện muốn tham gia không?"
Đường Ôn vừa nghe, nhăn lại cái mũi, lại lần nữa cúi đầu xuống.
Thần kinh vận động của nàng luôn luôn không tốt, ngay cả đạp xe đều là ngã.
Khi đó nàng cùng Hứa Hành Niên cũng chưa học năm nhất, Hứa mẫu tặng hai chiếc xe đạp cho bọn họ, nhờ Lý thúc giúp ở bãi đất trống ngoài biệt thự luyện tập.
Hứa Hành Niên từ nhỏ học cái gì đều thực mau, cơ hồ không có gì có thể làm khó hắn, nhưng mà đối với nàng mà nói liền không dễ dàng như vậy.
Tống Tử San quay đầu tới đánh gãy suy nghĩ của Đường Ôn: " Cậu có hay không muốn báo danh?"
"Không có," Đường Ôn phe phẩy đầu cười cười, " Tớ làm người xem thì tốt rồi."
Nàng dùng đầu bút chống cằm, nhìn trần nhà suy tư nói: " Tớ có điểm muốn báo danh chạy tám trăm mét, nhưng là sợ chạy không nhanh."
Tiểu cô nương cổ vũ nói: " Cậu chân dài như vậy, khẳng định không thành vấn đề nha!"
Ngồi ở bàn sau hai người Tôn Phỉ Phỉ mới vừa cùng người khác nói chuyện với nhau xong, liền nhanh chóng mà chọc chọc hai người, cùng bọn họ nói chuyện: "Nghe nói lần này phần thưởng thực phong phú, hơn nữa vẫn là học trưởng trao giải, các ngươi nói, đến thời điểm đó Hứa Hành Niên họp thường niên sẽ không tham dự a?"
Vừa nghe thấy Hứa Hành Niên, Đường Ôn trong lòng ý thức mà không tự giác tâm từ từ nóng lên.
"Bộ kiểm tra kỷ luật còn muốn tra kỷ luật đi?" Tống Tử San cảm thấy có chút buồn cười, bát quái mà nhướng mày, " Cậu như thế nào hiện tại còn nghĩ đến hắn?"
"Vừa rồi ở dưới lầu thấy nha," nàng hít sâu một hơi, suy nghĩ liếm liếm cánh môi, "Nếu không tớ cũng đi thổ lộ xem, ở phim thần tượng, cao lãnh học trưởng giống nhau đều chống cự không được muội tử ngốc nghếch theo đuổi."
Đường Ôn đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương, vuốt ve cây bút trong tay, một bộ dạng muốn nói lại thôi.
" Được a," Tống Tử San cười rộ lên, xoay người lấy bình nước, "Vậy chúc cậu may mắn!"
Ngược lại đối mặt với Đường Ôn nói, "Chúng ta đi lấy nước đi."
Chờ đến hai người đi đến chỗ uống nước, Đường Ôn khẽ chậm rãi mà ghé sát vào Tống Tử San, thanh âm mềm mại: "Phỉ Phỉ sẽ không thật sự thích Hứa Hành Niên đi?"
Tống Tử San vừa nghe, "Hả" một tiếng: " Cậu suy nghĩ nhiều, nàng hôm nay nói muốn cùng Trương Tam thổ lộ, ngày mai lại muốn cùng Lý Tứ thổ lộ, không có kiên định, cậu liền phụ hoạ theo đuôi là được rồi, nàng cũng chính là tùy tiện nói, chỉ đùa một chút."
Tiểu cô nương nghe được có điểm ngốc, nhưng vẫn là âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nàng vừa rồi thật đúng là khẩn trương đến thở không được, sợ về sau sẽ vì chuyện này cùng Tôn Phỉ Phỉ ầm ĩ không thoải mái.
Tống Tử San đem vòi cắm vào uống nước, nhìn nhìn Đường Ôn đang xuất thần, quyết định sấn tới nhàn rỗi bát quái một chút: "Ôn Ôn cậu có hay không thích người khác nha?"
Đường Ôn không nghĩ tới Tống Tử San sẽ đột nhiên hỏi cái này vấn đề, mặt có điểm đỏ lên, ánh mắt theo bản năng mà mơ hồ một chút: "A...... Có...... Có a" thanh âm càng ngày càng nhỏ.
"Có thể cùng tớ nói sao?" Nàng vừa nghe, vô cùng lo lắng mà đem cái chai của chính mình bắt tới, tiếp nhận cái chai của Đường Ôn đặt ở mặt trên, lại vội vàng quay đầu xem nàng.
Nghe chỗ uống nước róc rách tiếng nước chảy, tiểu cô nương khẩn trương mà cũng cọ cọ mũi chân, nuốt nước miếng, nghiêm túc mà nói: "Hứa... Hứa Hành Niên nha."
Cái chai đổ đầy, Tống Tử San "Ca" một chút đem vòi nước rút ra, đem bình nước đưa cho nàng, trêu ghẹo nói: " Cậu như thế nào cũng cùng Phỉ Phỉ học hư."
Hiển nhiên nàng cũng không coi đó là thật.
"Không có nha," Đường Ôn hoang mang rối loạn mà xua tay muốn biện minh, " Tớ mới không phải tùy tiện nói nói, tớ là thật sự thích anh ấy......"
Không biết gần nhất là trúng bùa mê gì, nàng cảm thấy bốn phương tám hướng đều có thể nghe thấy thanh âm của Hứa Hành Niên, tỷ như lúc này nàng còn muốn cùng Tống Tử San giải thích rõ ràng, liền nghe thấy tiếng cực giống Hứa Hàn Niên từ phía sau nàng vang lên ——
" Em thích ai?"
Nàng đầu óc không chút suy nghĩ liền xoay người nói một câu: "Đương nhiên là......"
Sau đó mới nói được một nửa nàng tựa như giật mình, hô hấp như ngừng lại, kinh ngạc mà mở to hai mắt nhìn.
Tống Tử San đóng xong nắp bình, thấy Đường Ôn "Là...là...là" nửa ngày, nghi hoặc mà ngẩng đầu tới, nháy mắt cả kinh thiếu chút nữa rớt cái chai trong tay.
Này Hứa Hành Niên có thể so với Tào Tháo đi!?
(Lemon
Kia xúc cảm ôn nhu mềm mại, giống như thạch trái cây, mang theo hương thơm mà còn có ngọt ngào, hơi thở ấm áp giống như đem bàn chải nhẹ nhàng lướt qua gương mặt hắn, hơi ngứa, như đánh trúng ngực hắn.
Hầu kết hắn hơi lăn, đáy mắt bình tĩnh như hồ nước nhưng trong lòng ngàn tầng sóng trào, một lòng thất thần hồi lâu cũng không thể bình tĩnh lại.
Có điểm muốn mạng.
Nhưng mà, ở lúc hắn xuất thần, con thỏ nhỏ muốn đào tẩu, ai ngờ không đợi hắn đem nàng kéo trở về, nàng liền chính mình mềm như bông ngã trở về trên giường, tóc dài giống thác nước che đậy cả khuôn mặt.
Hứa Hành Niên: "......"
Muốn tính sổ, vẫn là tạm thời để lần sau đi?
Hắn hơi nhấp đôi môi, vươn tay ôn nhu mà vén mái tóc dài che khuất khuôn mặt nàng, Đường Ôn hai má ửng đỏ, đáy mắt long lanh, vành tai nóng lên, mắt không dám nhìn hắn.
Hứa Hành Niên than một tiếng —— vẫn là để lần sau đi.
Hắn tầm mắt theo chân nàng nhìn qua: "Chân đã tê rần?"
Đường Ôn chần chờ trong chốc lát, gật gật đầu.
Hứa Hành Niên giãn giãn chân nàng, hơi dùng sức nhéo nhéo cẳng chân nàng, lại từ đầu gối đi xuống mát xa đến mắt cá chân, nhẹ nhàng chuyển động mắt cá.
Hắn động tác ôn nhu, ánh đèn chiếu vào mặt nhu hòa góc cạnh rõ ràng, quanh người như là nạm một tầng bạc.
Đường Ôn bị thần sắc nghiêm túc kiên nhẫn của hắn hấp dẫn, ánh mắt nhìn hắn, vốn tưởng rằng hắn cũng không cảm thấy gì, nhưng ai ngờ giây tiếp theo liền nghe được tiếng nói khàn khàn chậm rãi vang lên ——
"Đừng nhìn chằm chằm anh như vậy, anh sẽ khẩn trương."
Đường Ôn vừa nghe, túng quẫn mà chuyển tầm mắt đi, che dấu cọ cọ chóp mũi.
Một lát sau, hắn đem nàng từ trên giường nâng nâng tới, ôn nhu nói: " Em đi vài bước xem."
Cảm giác tê tê xác thật giảm bớt không ít, nàng dẫm lên dép lê, khẩn trương nắm chặt tay Hứa Hành Niên, trên sàn nhà nhảy nhót trong chốc lát.
"Không... Không có việc gì." Nàng mềm mại thanh âm lẩm bẩm, từ trong lòng bàn tay Hứa Hành Niên rút tay ra, nhanh chóng mà sửa sang lại một chút đầu tóc lộn xộn.
Lúc sau, nàng lại bắt đầu nói lắp: "Như... Nếu...không... không...không có việc khác em đi trước."
Không đề cập tới chuyện vừa rồi.
"Ân," hắn trầm giọng nói, nghĩ nghĩ lại bỏ thêm một câu, "Trước để giành lại lần sau tính sổ với em."
Để giành lại? Là cái gì a?
Đường Ôn có điểm nghĩ không được, nhưng nghe đến câu kia cũng đã âm thầm mà thở dài nhẹ nhõm một hơi, lẩm bẩm: "Kia... Ngủ ngon."
Không chờ hắn nói chuyện, nàng liền nhanh như chớp mà chạy ra khỏi phòng, ở ngoài cửa phòng kia trong nháy mắt, thở phào một hơi.
Còn... Còn tính là dũng cảm chủ động đi?
Nàng vuốt khuôn mặt nóng bừng lẩm bẩm nói nhỏ.
Bên trong cánh cửa, Hứa Hành Niên nhìn nàng đóng lại cửa phòng, dùng ngón cái nhéo nhéo lòng bàn tay.
Đột nhiên, hắn tự giễu mà cười một chút, dùng mu bàn tay nhẹ che một chút ánh đèn trên đỉnh đầu ——
Chỉ là bị hôn một cái, tâm liền sắp nhảy ra ngoài.
Hứa Hành Niên, tiền đồ của ngươi để ở đâu?
*
Thời gian nghỉ ngơi, Đường Ôn ghé vào trên bàn học làm đề, lớp trưởng từ trước cửa đi đến trên bục giảng, dùng thước gõ gõ mấy cái vào bàn.
"Kì nghỉ quốc khánh trường học muốn khai mạc đại hội thể thao mùa thu, mỗi lớp đều có mười hạng mục phải tham gia, có ai có ý nguyện muốn tham gia không?"
Đường Ôn vừa nghe, nhăn lại cái mũi, lại lần nữa cúi đầu xuống.
Thần kinh vận động của nàng luôn luôn không tốt, ngay cả đạp xe đều là ngã.
Khi đó nàng cùng Hứa Hành Niên cũng chưa học năm nhất, Hứa mẫu tặng hai chiếc xe đạp cho bọn họ, nhờ Lý thúc giúp ở bãi đất trống ngoài biệt thự luyện tập.
Hứa Hành Niên từ nhỏ học cái gì đều thực mau, cơ hồ không có gì có thể làm khó hắn, nhưng mà đối với nàng mà nói liền không dễ dàng như vậy.
Tống Tử San quay đầu tới đánh gãy suy nghĩ của Đường Ôn: " Cậu có hay không muốn báo danh?"
"Không có," Đường Ôn phe phẩy đầu cười cười, " Tớ làm người xem thì tốt rồi."
Nàng dùng đầu bút chống cằm, nhìn trần nhà suy tư nói: " Tớ có điểm muốn báo danh chạy tám trăm mét, nhưng là sợ chạy không nhanh."
Tiểu cô nương cổ vũ nói: " Cậu chân dài như vậy, khẳng định không thành vấn đề nha!"
Ngồi ở bàn sau hai người Tôn Phỉ Phỉ mới vừa cùng người khác nói chuyện với nhau xong, liền nhanh chóng mà chọc chọc hai người, cùng bọn họ nói chuyện: "Nghe nói lần này phần thưởng thực phong phú, hơn nữa vẫn là học trưởng trao giải, các ngươi nói, đến thời điểm đó Hứa Hành Niên họp thường niên sẽ không tham dự a?"
Vừa nghe thấy Hứa Hành Niên, Đường Ôn trong lòng ý thức mà không tự giác tâm từ từ nóng lên.
"Bộ kiểm tra kỷ luật còn muốn tra kỷ luật đi?" Tống Tử San cảm thấy có chút buồn cười, bát quái mà nhướng mày, " Cậu như thế nào hiện tại còn nghĩ đến hắn?"
"Vừa rồi ở dưới lầu thấy nha," nàng hít sâu một hơi, suy nghĩ liếm liếm cánh môi, "Nếu không tớ cũng đi thổ lộ xem, ở phim thần tượng, cao lãnh học trưởng giống nhau đều chống cự không được muội tử ngốc nghếch theo đuổi."
Đường Ôn đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương, vuốt ve cây bút trong tay, một bộ dạng muốn nói lại thôi.
" Được a," Tống Tử San cười rộ lên, xoay người lấy bình nước, "Vậy chúc cậu may mắn!"
Ngược lại đối mặt với Đường Ôn nói, "Chúng ta đi lấy nước đi."
Chờ đến hai người đi đến chỗ uống nước, Đường Ôn khẽ chậm rãi mà ghé sát vào Tống Tử San, thanh âm mềm mại: "Phỉ Phỉ sẽ không thật sự thích Hứa Hành Niên đi?"
Tống Tử San vừa nghe, "Hả" một tiếng: " Cậu suy nghĩ nhiều, nàng hôm nay nói muốn cùng Trương Tam thổ lộ, ngày mai lại muốn cùng Lý Tứ thổ lộ, không có kiên định, cậu liền phụ hoạ theo đuôi là được rồi, nàng cũng chính là tùy tiện nói, chỉ đùa một chút."
Tiểu cô nương nghe được có điểm ngốc, nhưng vẫn là âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nàng vừa rồi thật đúng là khẩn trương đến thở không được, sợ về sau sẽ vì chuyện này cùng Tôn Phỉ Phỉ ầm ĩ không thoải mái.
Tống Tử San đem vòi cắm vào uống nước, nhìn nhìn Đường Ôn đang xuất thần, quyết định sấn tới nhàn rỗi bát quái một chút: "Ôn Ôn cậu có hay không thích người khác nha?"
Đường Ôn không nghĩ tới Tống Tử San sẽ đột nhiên hỏi cái này vấn đề, mặt có điểm đỏ lên, ánh mắt theo bản năng mà mơ hồ một chút: "A...... Có...... Có a" thanh âm càng ngày càng nhỏ.
"Có thể cùng tớ nói sao?" Nàng vừa nghe, vô cùng lo lắng mà đem cái chai của chính mình bắt tới, tiếp nhận cái chai của Đường Ôn đặt ở mặt trên, lại vội vàng quay đầu xem nàng.
Nghe chỗ uống nước róc rách tiếng nước chảy, tiểu cô nương khẩn trương mà cũng cọ cọ mũi chân, nuốt nước miếng, nghiêm túc mà nói: "Hứa... Hứa Hành Niên nha."
Cái chai đổ đầy, Tống Tử San "Ca" một chút đem vòi nước rút ra, đem bình nước đưa cho nàng, trêu ghẹo nói: " Cậu như thế nào cũng cùng Phỉ Phỉ học hư."
Hiển nhiên nàng cũng không coi đó là thật.
"Không có nha," Đường Ôn hoang mang rối loạn mà xua tay muốn biện minh, " Tớ mới không phải tùy tiện nói nói, tớ là thật sự thích anh ấy......"
Không biết gần nhất là trúng bùa mê gì, nàng cảm thấy bốn phương tám hướng đều có thể nghe thấy thanh âm của Hứa Hành Niên, tỷ như lúc này nàng còn muốn cùng Tống Tử San giải thích rõ ràng, liền nghe thấy tiếng cực giống Hứa Hàn Niên từ phía sau nàng vang lên ——
" Em thích ai?"
Nàng đầu óc không chút suy nghĩ liền xoay người nói một câu: "Đương nhiên là......"
Sau đó mới nói được một nửa nàng tựa như giật mình, hô hấp như ngừng lại, kinh ngạc mà mở to hai mắt nhìn.
Tống Tử San đóng xong nắp bình, thấy Đường Ôn "Là...là...là" nửa ngày, nghi hoặc mà ngẩng đầu tới, nháy mắt cả kinh thiếu chút nữa rớt cái chai trong tay.
Này Hứa Hành Niên có thể so với Tào Tháo đi!?
(Lemon
Tác giả :
Nhan Ôn