Dược Yêu

Chương 8: Người mà hắn yêu

Nhìn người bên mình còn ngang nhiên rúc vào lòng ngực hắn ngủ một cách tham lam, dạo gần đây có khi vì thời tiết trở lạnh mà nàng thường thức dậy rất trễ. Bình thường khi hắn thức dậy thì chẳng biết nàng đã dậy từ lúc nào, chuẩn bị nước để hắn rửa mặt. Rồi sau đó là những món điểm tâm phong phú. Thế nhưng gần đây, nàng rời giường gần như là cùng lúc với hắn. Có những hôm hắn đã tỉnh nhưng nàng vẫn còn ngủ giống như sáng nay vậy. Bất quá hắn cũng không có ý kiến gì chỉ muốn nàng nên ngủ thêm chút nữa, hắn không muốn nàng vất vả, bôn ba cùng hắn cũng thật không công bằng với nàng.

Cố gắng nhẹ nhàng cùng cẩn thận nhất để không chút kinh động đến gương mặt đang say ngủ đáng yêu kia, hắn rời giường bắt tay vào công việc của một ngày mới. Tân hôn đã được hai tháng , tình cảm bọn họ rất tốt trừ những lúc hắn ra ngoài làm việc thì hầu như hai người bọn họ lúc nào cũng ở cùng nhau, một bước không rời vô cùng quyến luyến. Kinh Mạn phát hiện ra thê tử hắn rất mê dược liệu, mỗi khi hắn nói đến một loại dược quý hai mắt nàng hữu thần lóe sáng chăm chú lắng nghe. Có lẽ cũng vì thế mà nàng biết sử dụng dược liệu và hương liệu trị chứng mất ngủ cho hắn chăng ?. Dưới sự chăm sóc của nàng căm bệnh mất ngủ lâu ngày của hắn dường như mất tăm mất tích. Dù bọn họ không có một mái nhà cố định để về nhưng ở cạnh nàng hắn luôn cảm giác nơi đâu cũng là nhà mình vì dù là ở nơi nào nàng vẫn luôn khiến hắn thoải mái nhất. Hắn nghĩ đến sẽ mua một căn nhà ở kinh, một nơi để cùng nàng xây tổ ấm.

Đang miên man suy nghĩ thì một bóng dáng màu trắng nhỏ bé xuất hiện trước mắt hắn, nàng ta vừa thấy hắn thì ngất lịm. Nhìn người trước mắt này thân hình Kinh Mạn bỗng chốc cứng đờ, hắn an bày nàng ở tại một gian phòng của Tiền các rồi phân phó thuộc hạ truyền tin cho Vương đại phu đến. Có phải gần đây hắn đắm chìn trong hạnh phúc quá mà quên mất nàng ta hay không. Sắp xếp mớ dược liệu phơi khô mà lúc trước nàng tìm được trên đường đi cùng hắn, Dược Dược quay bước ra tiền sảnh xem có gì cần hỗ trợ không thì nghe hai huynh đệ của hắn đang nói gì đó .

- Ngươi nói Linh Tuyết cô nương ở đây ?

- Phải nha, nàng có vẻ rất yếu, Mạn đại ca rất lo lắng.

- Lo là phải, ta nói nha Linh Tuyết cô nương dù gì cũng là người con gái mà Mạn đại ca rất yêu, đến mức vì nàng suýt chút xảy ra tranh cãi với Minh Nhật đại ca. Nàng ốm đương nhiên hắn phải lo lắng rồi.Nghe có người ốm, nàng muốn đến hỗ trợ. Nhưng ngay sau đó câu nói của kẻ kia khiến bước chân nàng có chút lảo đảo.

- Ngươi nói sao chứ chẳng phải huynh ấy vừa lấy vợ sao ? Chẳng phải Mạn đại ca và Linh Tuyết cô nương quen nhau mới gần một năm trước thôi sao, nàng lại đẹp như vậy nên huynh ấy đối với Linh Tuyết cô nương kia chắc chỉ là ngưỡng mộ thôi. Ngữ khí kẻ kia nói ra có chút nghi hoặc, hắn cảm thấy dù Mạn ca có tình cảm với nàng ta thật nhưng cũng rất giữ lễ không phải sao.

- Không, ngươi và ta đều biết Mạn đại ca tám năm nay luôn truy tìm tung tích Quỷ y chẳng phải sao, là do muốn cầu y giúp nàng chữa bệnh đi. Còn về tiểu thê tử của Mạn đại ca, ta nghe tiểu Thanh nói hắn lấy nàng là do bị nàng bám riết không buông bất đắc dĩ đáp ứng nàng ta đi. Dược Dược bước chân lảo đảo trở về phòng, những gì hai kẻ kia nói từng câu từng chữ như sét đánh không kịp bưng tai. Khuôn mặt tái nhợt trán nàng một tầng mồ hôi lạnh, đầu óc ong ong không thể nghĩ gì cũng như nghe thêm gì nữa cứ thế thẫn thờ trở về phòng. Hai kẻ đang tán dóc kia một chút cũng không để ý tiếp tục tán dóc

- Ngươi không phải không rõ tiểu Thanh là thích Mạn ca, những gì nàng nói chắc hẳn là không đúng mà có khi lại ngược lại. Theo ta thấy Mạn đại ca hẳn là tình cảm với Mạn đại tẩu rất tốt nên nàng ta ghen tỵ mới nói thành ra vậy đi. Khi nghe Mạn đại ca thành thân nàng ta chẳng phải tức điên lên nói nào là phải tra cho ra nữ nhân kia là kẻ nào và ngăn cản chuyện này sao. Những lời vừa rồi của ngươi tốt nhất là đửng để Mạn đại ca nghe được, nếu không thì…

- " … "

Ngồi thẫn thờ trong phòng nàng như kẻ mất hồn cứ thế ngồi đó cho đến khi trời tồi mịt. Khi hắn trở về thì nàng mới bừng tỉnh, nhanh chóng giấu đi khuôn mặt khổ sở của mình ngầm đưa ra một quyết định. Khi vừa mệt mỏi trở về nhìn căn phòng và thê tử, Kinh Mạn cảm giác có gì đó rất lạ nhưng lạ chỗ nào hắn không biết được.

Ngoài trời tuyết bắt đầu rơi báo hiệu một mùa đông đến sớm và đột ngột hơn mọi khi. Hai ngày sau đó bão tuyết nổi lên liên tục, sức khỏe của Linh Tuyết vô cùng xấu nên Kinh Mạn cũng không có tâm trí để ý đến sự khác lạ của thê tử mình.

Dược Dược thức dậy thật sớm, nàng ngồi trước bàn trang điểm thật lâu, nàng muốn hình ảnh mình trong trí nhớ hắn lần cuối phải là hoàn mĩ nhất. Ngắm nhìn hắn đang say ngủ nàng âm thầm khắc ghi dáng vẻ này của hắn, nó sẽ là dũng khí khiến nàng tiếp tục sống tốt mà không có hắn. Như một người sắp đi xa, nàng mang quần áo của hắn vá lại cẩn thận đồng thời bước đến ngăn tủ nhìn vài xấp vải nàng mua vài ngày trước định may áo cùng làm hài cho hắn, lấy ra và bắt đầu công việc. Kinh Mạn tỉnh dậy thì vội vàng chạy đến xem Linh Tuyết nên cũng không nhận thấy thê tử mình có điểm bất đồng ngày thường. Hai ngày không ra khỏi phòng nàng đã làm xong những thứ nàng vì hắn chuẩn bị, nhìn vẻ mặt tiều tụy của phu quân nàng bước đến bên hắn thấp giọng nói :

- Chàng là đang tìm Quỷ y sao ?

- Sao nàng biết ?. Mấy ngày nay hắn ra ngoài tìm kiếm Quỷ y dù không phải là bí mật gì nhưng cũng là ít người biết đi.

- Nếu ta nói ta là người chàng cần tìm thì sao ? Ngữ điệu nàng thản nhiên như đang bình luận thời tiết không nghe ra được tâm tư nàng.

- Không thể nào... Quỷ y có tiếng tăm cũng đã gần năm mươi năm nay, mà tuổi của nàng .

- Đưa ta đến nhìn bệnh nhân đi. Nàng không trả lời hắn mà hướng hắn đưa ra yêu cầu. Nàng hiện giờ lạnh nhạt như một người xa lạ,hắn chưa bao giờ thấy thái độ này của nàng trước nay, lạnh nhạt mà xa cách. Bỗng nhiên hắn cảm thấy có sự bất an không nói được dâng lên trong lòng.
Tác giả : Akiaki
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại