Dược Thủ Hồi Xuân
Chương 44: Lão thái quân quyết định
Nghe nói thân gia , di thái thái ( chị của con dâu ) lại đây, Khương lão thái quân cũng thâp phần hào hứng, nàng vốn không phải tính tình thích náo nhiệt, nhưng có lẽ lớn tuổi lại càng mong nhân khẩu thêm nhiều chút, cũng có thêm người bồi nàng nói chuyện, may mà nữ nhi trở lại, mỗi ngày có thể trò chuyện giải tịch mịch, nang lại nghe thân gia gia di thái thái muốn tới, lại càng thêm người nói chuyện, Dư thị ghánh nặng cũng thanh nhàn, có thể làm thêm một vài đứa nữa
Người nghe tỷ tỷ Dư thị muốn mua nhà ở lại, lão thái thái nhân tiện nói “ làm gì cần phiền toái? Trong phủ không phải không có chỗ ở Bạch Thược Viện không phải còn có sân sao? Để tỷ tỷ ngươi ở đó, tỷ muội các ngươi cũng thân cận, Đợi nhi tử hắn lớn, để hán mua thêm nhà. Nếu hắn không ghét bỏ, liền ở cùng tam thúc một chỗ, Hạnh lâm uyển có mấy gian không ở cũng lãng phí. Nếu không muốn, bên ngoài có ba bốn sân, để hắn ở đó cũng được"
Lần này là chi hỉ ngoài ý muốn, Ninh Tiêm Bích nhìn không được ngẩng đầu nhìn lão thái quân. Dư thị xuất thân thương nhân, dì cũng gả cho một thương nhân, nay thành quả phụ , thân phận thật sự hữu hạn. Đời trước, đối Phương vào kinh, Khương lão thái quân ngay một câu lưu khách khí cũng chưa nói , chính là Dư thị cùng tỷ tỷ đều không si tâm vọn tưởng, không quen vô cớ, một cô nhi thương gia, một quả phụ , dựa vào cái gì ở bá tước phủ?
Lập tức Dư thị vô cùng cảm động đến rơi nước mắt, một bên Khúc phu nhân và Nguyên thị lại nhíu nhíu mày, lão thái thái đây là làm sao? Thật sự là quá sáu mươi, sao lại hồ đồ như vậy? Kia là gia đình thương nhân, dù là cô nhi quả phụ, chẳng lẽ cần bá tước phủ chúng ta nuôi? Dù là cho mấy lượng bạc cũng được, huống chi nghe nói trong tay có tiền, cần gì chúng ta quan tâm?
Chỉ là nghĩ trong long, thấy Lão thái quân không có ý muốn thay đổi, hoặc hối hận, hưng trí bừng bừng hỏi Dư thị về tỷ tỷ nàng, bao giờ vào kinh? Ngày nào có thể? Nên để hạn nhân đi tiếp người
Dư thị từ khi gả vào nhiều năm, đối với lão thái quân cảm động vô cùng. Nếu không có con cháu, chất nữ đều ở đây sẽ quỳ xuống cám ơn lão thái quân. Người đầy mặt hoan hỉ, theo lão thái quân trở về phòng, cũng không cố kỵ hạ nhân cùng Lan di nương, ôm Ninh thế Bạc khóc lên
Ninh Tiêm Bích cũng không nói gì, nghĩ đến đời này, nàng chỉ nghĩ ra một câu" tạo hóa trêu ngươi cùng lắm cũng chỉ thê này thôi"
Đời trước, theo lão tam thái gia về nhà, nàng cùng tỷ muội giống nhau, khôngq ua bên đó, kết quả tam phòng thủy chung là tam phòng, nàng cũng không có bàn tay vàng, cuối cùng dẫn đến bi kịch của mình chỉ sợ cha mẹ không chịu nổi.
Đời này, nàng theo Ninh Đức Vinh , vận mệnh lại lăng lẽ phát sinh biến hóa
Nàng nhớ đời trước lão đầu gặp chuyện không may, Khương lão thái quân vẫn tiếp tục lưu hắn ở trong phủ, tỏ thái độ kiên quyết, trong long không khỏi thở dài, thật sai lầm, thật sự là sai quá, xuyên qua giống như mình, chỉ là sợ khác loại, đúng là ngay từ đầu lão thái thái quy định, chính mình không them tiến thủ, rơi vào kết cục này còn trách được ai?
Nàng cảm than, bên kia Ninh Thế Bạc cùng Dư thị, Lan di nương đàm luận về dì cả sắp sửa vào kinh, cuối cùng Ninh thế Bạc lắc đầu tiếc nuối nói “ đáng tiếc tỷ tỷ không có nữ nhi, không thì có thể làm bạn với Thược Dược được"
Nói xong lại nghe Dư thị cười nói" Thược Dược có nhiều tỷ muội như vậy, chẳng lẽ không đủ? Kinh nhi lại đây, ngườin lại giúp cho Tuyên nhi, hoặc là gia nhìn xem, hắn nếu đọc sách tốt thì để cho hắn ra tộc học đi, nói không chừng còn có thể mưu tiền đồ xuất thân."
Ninh Thế Bạc cười nói: "Đây là tự nhiên , bất quá cũng đều phải đợi người đến lại nói."
Ninh Tiêm Bích ở bên cạnh nghe, trong lòng lại rõ ràng, Biểu ca của mình vào kinh, đối học vấn rất tốt, nhưng lại không theo quan trường, chỉ hứng thú với buôn bán.
Chỉ tiếc đời trước hắn không có người quan tâm, tại kinh không có căn cơ, cho nên chỉ mở hai cửa hàng, không biết đời này, Ninh thế Bạc có thể giúp hắn, để hắn mở rộng căn cơ. Bất quá, lại nghĩ đến Ninh thế Bạc chỉ là thứ tử trong bác tước phủ, dù trúng khoa tuyển , cũng không biết bao nhiêu năm nữa mới thành tài, trước một đống quan viên lớn nhỏ, thoạt nhìn thật sự không tốt lắm
Nàng yên lặng nghĩ, bên kia hai phu thê lại hưng trí bừng bừng nói vài câu, lại nghe Ninh Thế Bạc hỏi Tuyên nhi vài câu trong sách, nghe hắn bồi đọc tam tự kinh, coi như vừa long, thấy nha hoàn dọn cơm, mọi người bèn dung cơm rồi không đè cập đến nữa
Bên này một nhà Dư thị đều mong ngóng tỷ tỷ đến kinh thành, bất quá chỉ có tam phòng để bụng mà thôi, mặt khác, vài cái hài nhi có quan hệ bạn dì thì hơi hiếu kỳ, về phần Ninh Triệt Vũ, Ninh Triệt Thủ và các huynh đệ thì không để chuyện này trong long
Việc hôn nhân của Ninh triệt Vũ đã định ra ngày, Khúc phu nhân đang thu xếp sính lễ, hắn lại vô cùng tiêu diêu tự tại, một ngày cùng đệ đệ trên dường, nhìn thấy Thẩm Thiên Sơn và mấy người bạn đi ra, mọi người bèn tiến đến hàn huyen
Thẩm thiên sơn thấy bọn hắn cũng cười tươi, hắn tuy mới tám tuổi nhưng giống tiểu đại nhân trầm ổn, cùng với mọi người đi dạo loanh quanh , hắn bỗng hỏi Ninh triệt An" Hương lộ cho lục cô nương có uống không? Có thấy tốt không?"
Ninh Triệt An thẳng tính, nghe vạy liền nói “ lục muội muội hiếu tâm, luyến tiếc uống hương lộ nên hiếu kính lão thái thái, lão thái thái uống hai hồi, ngược lại cảm thấy hảo, hai ngày nay không khỏi nhắc"
Thẩm Thiên Sơn sửng sốt, trên mặt có chút không tự nhiên, nghĩ tiểu nha đầu kia từ đầu nhìn mình không vừa mắt, hắn liền cười cười, tự giễu nói “ Là tiếc không uống? Vẫn không muốn của ta thôi? Ngày đó Ninh lão tiên sinh cứu tổ mẫu, ta bởi lo lắng mới nói lỗ mang chút, khi đó lục cô nương thập phần không thích ta, sợ là vẫn giận ta"
Ninh Triệt Bảo và Thẩm Thiên SƠn cùng tuổi, nghe vậy bận rộn cười nói “ tam công tử đừng đa tâm, lục muội muội luôn lạnh nhạt, nàng cũng là người hiểu đạo lý. Thật sự là hiếu tâm quý giá như vậy nàng không dám uống một mình. Vừa lúc tổ mẫu tuổi tác lớn, đến ngày nóng, phiền muộn , vì vậy lục muôi mới cho"
Thẩm thiên sơn cũng không có ý gì khác, chỉ cảm thấy Ninh Tiêm Bích khác với những hài nhi khác, cũng không giống như những người khác nịnh bợ mình, trong long rất là để ý nàng
Người nghe tỷ tỷ Dư thị muốn mua nhà ở lại, lão thái thái nhân tiện nói “ làm gì cần phiền toái? Trong phủ không phải không có chỗ ở Bạch Thược Viện không phải còn có sân sao? Để tỷ tỷ ngươi ở đó, tỷ muội các ngươi cũng thân cận, Đợi nhi tử hắn lớn, để hán mua thêm nhà. Nếu hắn không ghét bỏ, liền ở cùng tam thúc một chỗ, Hạnh lâm uyển có mấy gian không ở cũng lãng phí. Nếu không muốn, bên ngoài có ba bốn sân, để hắn ở đó cũng được"
Lần này là chi hỉ ngoài ý muốn, Ninh Tiêm Bích nhìn không được ngẩng đầu nhìn lão thái quân. Dư thị xuất thân thương nhân, dì cũng gả cho một thương nhân, nay thành quả phụ , thân phận thật sự hữu hạn. Đời trước, đối Phương vào kinh, Khương lão thái quân ngay một câu lưu khách khí cũng chưa nói , chính là Dư thị cùng tỷ tỷ đều không si tâm vọn tưởng, không quen vô cớ, một cô nhi thương gia, một quả phụ , dựa vào cái gì ở bá tước phủ?
Lập tức Dư thị vô cùng cảm động đến rơi nước mắt, một bên Khúc phu nhân và Nguyên thị lại nhíu nhíu mày, lão thái thái đây là làm sao? Thật sự là quá sáu mươi, sao lại hồ đồ như vậy? Kia là gia đình thương nhân, dù là cô nhi quả phụ, chẳng lẽ cần bá tước phủ chúng ta nuôi? Dù là cho mấy lượng bạc cũng được, huống chi nghe nói trong tay có tiền, cần gì chúng ta quan tâm?
Chỉ là nghĩ trong long, thấy Lão thái quân không có ý muốn thay đổi, hoặc hối hận, hưng trí bừng bừng hỏi Dư thị về tỷ tỷ nàng, bao giờ vào kinh? Ngày nào có thể? Nên để hạn nhân đi tiếp người
Dư thị từ khi gả vào nhiều năm, đối với lão thái quân cảm động vô cùng. Nếu không có con cháu, chất nữ đều ở đây sẽ quỳ xuống cám ơn lão thái quân. Người đầy mặt hoan hỉ, theo lão thái quân trở về phòng, cũng không cố kỵ hạ nhân cùng Lan di nương, ôm Ninh thế Bạc khóc lên
Ninh Tiêm Bích cũng không nói gì, nghĩ đến đời này, nàng chỉ nghĩ ra một câu" tạo hóa trêu ngươi cùng lắm cũng chỉ thê này thôi"
Đời trước, theo lão tam thái gia về nhà, nàng cùng tỷ muội giống nhau, khôngq ua bên đó, kết quả tam phòng thủy chung là tam phòng, nàng cũng không có bàn tay vàng, cuối cùng dẫn đến bi kịch của mình chỉ sợ cha mẹ không chịu nổi.
Đời này, nàng theo Ninh Đức Vinh , vận mệnh lại lăng lẽ phát sinh biến hóa
Nàng nhớ đời trước lão đầu gặp chuyện không may, Khương lão thái quân vẫn tiếp tục lưu hắn ở trong phủ, tỏ thái độ kiên quyết, trong long không khỏi thở dài, thật sai lầm, thật sự là sai quá, xuyên qua giống như mình, chỉ là sợ khác loại, đúng là ngay từ đầu lão thái thái quy định, chính mình không them tiến thủ, rơi vào kết cục này còn trách được ai?
Nàng cảm than, bên kia Ninh Thế Bạc cùng Dư thị, Lan di nương đàm luận về dì cả sắp sửa vào kinh, cuối cùng Ninh thế Bạc lắc đầu tiếc nuối nói “ đáng tiếc tỷ tỷ không có nữ nhi, không thì có thể làm bạn với Thược Dược được"
Nói xong lại nghe Dư thị cười nói" Thược Dược có nhiều tỷ muội như vậy, chẳng lẽ không đủ? Kinh nhi lại đây, ngườin lại giúp cho Tuyên nhi, hoặc là gia nhìn xem, hắn nếu đọc sách tốt thì để cho hắn ra tộc học đi, nói không chừng còn có thể mưu tiền đồ xuất thân."
Ninh Thế Bạc cười nói: "Đây là tự nhiên , bất quá cũng đều phải đợi người đến lại nói."
Ninh Tiêm Bích ở bên cạnh nghe, trong lòng lại rõ ràng, Biểu ca của mình vào kinh, đối học vấn rất tốt, nhưng lại không theo quan trường, chỉ hứng thú với buôn bán.
Chỉ tiếc đời trước hắn không có người quan tâm, tại kinh không có căn cơ, cho nên chỉ mở hai cửa hàng, không biết đời này, Ninh thế Bạc có thể giúp hắn, để hắn mở rộng căn cơ. Bất quá, lại nghĩ đến Ninh thế Bạc chỉ là thứ tử trong bác tước phủ, dù trúng khoa tuyển , cũng không biết bao nhiêu năm nữa mới thành tài, trước một đống quan viên lớn nhỏ, thoạt nhìn thật sự không tốt lắm
Nàng yên lặng nghĩ, bên kia hai phu thê lại hưng trí bừng bừng nói vài câu, lại nghe Ninh Thế Bạc hỏi Tuyên nhi vài câu trong sách, nghe hắn bồi đọc tam tự kinh, coi như vừa long, thấy nha hoàn dọn cơm, mọi người bèn dung cơm rồi không đè cập đến nữa
Bên này một nhà Dư thị đều mong ngóng tỷ tỷ đến kinh thành, bất quá chỉ có tam phòng để bụng mà thôi, mặt khác, vài cái hài nhi có quan hệ bạn dì thì hơi hiếu kỳ, về phần Ninh Triệt Vũ, Ninh Triệt Thủ và các huynh đệ thì không để chuyện này trong long
Việc hôn nhân của Ninh triệt Vũ đã định ra ngày, Khúc phu nhân đang thu xếp sính lễ, hắn lại vô cùng tiêu diêu tự tại, một ngày cùng đệ đệ trên dường, nhìn thấy Thẩm Thiên Sơn và mấy người bạn đi ra, mọi người bèn tiến đến hàn huyen
Thẩm thiên sơn thấy bọn hắn cũng cười tươi, hắn tuy mới tám tuổi nhưng giống tiểu đại nhân trầm ổn, cùng với mọi người đi dạo loanh quanh , hắn bỗng hỏi Ninh triệt An" Hương lộ cho lục cô nương có uống không? Có thấy tốt không?"
Ninh Triệt An thẳng tính, nghe vạy liền nói “ lục muội muội hiếu tâm, luyến tiếc uống hương lộ nên hiếu kính lão thái thái, lão thái thái uống hai hồi, ngược lại cảm thấy hảo, hai ngày nay không khỏi nhắc"
Thẩm Thiên Sơn sửng sốt, trên mặt có chút không tự nhiên, nghĩ tiểu nha đầu kia từ đầu nhìn mình không vừa mắt, hắn liền cười cười, tự giễu nói “ Là tiếc không uống? Vẫn không muốn của ta thôi? Ngày đó Ninh lão tiên sinh cứu tổ mẫu, ta bởi lo lắng mới nói lỗ mang chút, khi đó lục cô nương thập phần không thích ta, sợ là vẫn giận ta"
Ninh Triệt Bảo và Thẩm Thiên SƠn cùng tuổi, nghe vậy bận rộn cười nói “ tam công tử đừng đa tâm, lục muội muội luôn lạnh nhạt, nàng cũng là người hiểu đạo lý. Thật sự là hiếu tâm quý giá như vậy nàng không dám uống một mình. Vừa lúc tổ mẫu tuổi tác lớn, đến ngày nóng, phiền muộn , vì vậy lục muôi mới cho"
Thẩm thiên sơn cũng không có ý gì khác, chỉ cảm thấy Ninh Tiêm Bích khác với những hài nhi khác, cũng không giống như những người khác nịnh bợ mình, trong long rất là để ý nàng
Tác giả :
Lê Hoa Bác