Dược Hương Trùng Sinh
Chương 237: Ngoại truyện : Nhất chiêu
Năm thứ tư Thiên Khải, mùa xuân vừa đến.
Tháng ba ở Vũ Châu mà nói, chính là thời điểm nhiệt liệt nhất trong năm, dược thương dược sư từ khắp nơi ở Đại Chu tụ tập lại, có thể tính số đầu người trên phố đều thuộc giới dược hành, dược sư hội quán ngược lại an tĩnh hơn, trong đại điện lớn, chi chit người, nhưng không có tiếng động ồn ào, nhưng giữa sự yên tĩnh không kém khẩn trương.
Giữa sân có hai bức bình phong, bình phong được làm bằng lụa trắng, có thể cho người ta nhìn thấy bóng người bên trong, nhưng không thể thấy rõ động tác.
Lúc này bên trong bình phong có hai cái nam tử đang chuyện chú thực hiện các thao tác bằng dụng cụ trong tay, bên cạnh là một cái đồng hồ cát tính giờ.
“Đã đến giờ!" Một người bên mạnh hô lớn, “Hạ màn xuống."
Màn được hạ xuống, dược đài bào chế có chút hỗn độn hiện ra trước mắt mọi người, đối với dược sư bọn họ mà nói, mớ hỗn độn này quá quen thuộc, ánh mắt mọi người đều đang tập trung trên thành phẩm.
Trong đó có một nam tử trên khay đầy ninh khả tử, mà bên kia chỉ có một nửa, cao thấp liền phân minh.
“Ninh kha tử, Đăng Châu Tiếu Bạch Thắng…" Tài quyết hô lên.
Lời này khiến cho bốn phía vang lên thanh âm khen ngợi trầm trồ, đương nhiên, đối với kẻ bại trận thì cái này không được thoải mái lắm.
“Tiền bối, đa tạ.. Nam tử trẻ tuổi chắp tay nói, trong giọng điệu lại không có cung kính, trên mặt lại tràn đầy trào phúng.
Vị nam nhân thua cuộc, sắc mặt có chút khó coi, chắp tay không nói gì xoay người bỏ về.
Đối với nhóm người dược sư mà nói, việc khiêm tốn hữu lễ là quy củ chưa từng có, mọi người dựa trên tay nghề mà nói chuyện, tay nghề cao thường có liên quan với tuổi tác, nhưng cũng không thiếu những hậu bối liều lĩnh.
“Không sai, không thiệt thòi đồng lứa cực kì có tiềm lực.." Nhóm người dược sư lớn tuổi gật đầu nói.
Được mọi người tán dương, cùng ánh mắt hâm mộ, Tiểu Bạch Lập được vậy quanh bởi một đám người trẻ tuổi, nam có nữ có.
“Tiểu gia chính là lợi hại nhất!" Mọi người hứng phấn thay nhau nịnh hót.
Tại đây dưới không khí chúng tinh phủng nguyệt – sao quanh trăng sáng, mặc cho ai cũng không khỏi cảm thấy lâng lâng theo, huống chi hắn là kẻ thắng cuộc đương nhiên có tư cách phơi phới.
“Tiểu gia lợi hại, có thể nhanh chóng tiến vào hội dược sư…" Có người nói, còn có vẻ mặt kích động mong chờ.
Dược sư hội, đó là cấp dược sư cao nhất ở triều Đại Chu, có thể chiếm được một vị trí trong đó, đời này cũng đủ thõa mãn.
“Dược sư hội sao.." Tiểu Bạch sờ cằm, trong mắt lóe lên một sự nóng bỏng, nhưng trên mặt ngượng ngùng nói, “Dù sao ta cũng còn quá trẻ…"
Bọn hắn đang nói chuyện, thấy ngoài cửa một trận xôn xao, bốn năm người đi đến, một nữ nhân độ hai mươi ba hai mươi bốn tuổi được mọi người hộ tống đi đầu.
Lúc bọn họ xuất hiện lập tức trở thành tiêu điểm của toàn hội trường, ánh mắt tập trung trên người Tiểu bạch đều tan thành mây khói.
“Đó là ai?" Những người trẻ tuổi kia nhất thời ngạc nhiên, hỏi nhau.
“Ta biết rồi." Nhìn nữ tử đang được mọi người vây quanh chào hỏi, có một người nói, “Nàng chính là Cố nương tử, đồ đệ Lưu công!"
“Là nàng sao.." Tiểu bạch nhìn qua, vẻ mặt kinh ngạc, “Còn trẻ như vậy…"
Bộ dáng cũng không tệ lắm…Đương nhiên những lời này không ai dám nói ra miệng.
“Đúng vây.." Có người không phục một bên nói, “Ông trời quả thật không công bằng, có sư phu tốt, phấn đấu không tới mấy thập niên… hiện tại cũng đã là một trong thập đại trưởng lão rồi…"
Trong mắt Tiểu Bạch hiện lên một tia đố kị.
“Nàng gả cho Đại Hữu Sinh rồi…" Có người trẻ tuổi nhanh chóng hỏi thăm tin tức, một thiếu nữ nói, “Là Đại Hữu Sinh – đại thiếu gia.."
Đai Hữu Sinh mấy năm nay bành trướng cực nhanh khắp nơi trên Đai Chu.
“Phi, thân dược sư lại gả cho dược thương!" Nhóm người nam tử dược sư nhất thời nổi giận, đối với bọn dược thương trăm phương nghìn kế nhét nữ nhân để lung lạc bọn hắn mà nói, quả thật nhục nhã.
“Có sao, ta ngược lại nàng nhờ vào danh nghĩa Lưu Công lừa gạt gả vào nhà người ta a…Tín đại thiếu gia là người tốt như thế…" Thiếu nữ kia nói xong, lại lộ ra mấy phần khó xử lẫn bất bình, “Nhất định là nữ nhân kia uy hiếp hắn…hiện giờ bên ngoài đều đang cười đại thiếu gia..nói ở nhà không thể ăn cơm cùng bàn với nàng…"
“Vậy đi đâu ăn?" Có người nhịn không được tò mò hỏi.
“Ngồi chồm hổm ăn.." Thiếu nữ bĩu môi căm giạn nói.
Lời này khiến mọi người bật cười.
“Mặc kệ thế nào, nàng nếu kế thừa y bát của Lưu công, nên kén rễ, sao có thể lập gia đình!" Tiểu Bạch ngưng cười, nghiêm túc nói, “Nữ tử chung quy là nữ tủ…chỉ có sống chết lấy việc thành thân mới an tâm.."
Vừa nói vừa thở dài lắc đầu, đáng tiêc đáng tiếc, nếu như tay nghề này trong tay mình, vậy mình nhất định có thể phát dương quang đại khiến Lưu thị nhất môn đến địa vị vạn chúng kính ngưỡng.
Đoàn người Cố Thập Bát Nương đã đi qua vòng vây, đi đến bên này, trong lúc ánh mắt của mọi người vẫn còn lấp lánh.
Đây là địa vị của trưởng lão hội dược sư a…
“Tiểu gia!" Có người phía sau đẩy Tiểu Bạch, khiến cho Tiểu Bạch đang chìm trong suy nghĩ chợt tỉnh lại, “Nàng lớn hơn ngươi không bao nhiêu, nếu như ngươi đấu với nàng, nếu như thắng, chẳng phải là…"
Mấy người sáng mắt lên, quả là ý kiến hay!
“Ta làm sao có thể so được với nàng.." Tiếu gia vội vàng cười nói.
“Như thế nào không bằng…Thứ nhất nàng là nửa đường học dược..thứ hai sư phụ Lưu Công của nàng qua đời sớm.." có người biết chuyện vội nói, “Căn bản không tới mấy năm..Dáng vẻ không giống như Tiểu gia ngươi bắt đầu học từ năm ba tuổi.."
Trong mắt Tiểu Bạch có chút động, đúng vậy, cái nghề dược sư này, muốn thiên phú cũng cần phải trải qua rèn luyện, nếu nữ nhân này nửa đường nhập hành…vậy…có lẽ thật sự là rắn mượn oai hùm..ít nhất trước mặt là vậy.
“Tiểu Bạch ca..Nàng đến kìa.." Thiếu niên kia kích động, đỏ mặt hô.
Cố Thập Bát Nương nghiêng đầu nói nhỏ với một vị dược sư, một mặt hướng ra sau điện mà đi, ở đó có mấy vị bạn cũ đã lâu không gặp.
“Tiểu Liễu gia cũng đến đây?" Nàng cười nói.
“Hiện tại cũng không gọi là Tiểu Liễu gia nữa rồi..người ta cũng đã bốn mươi.." Dược sư vuốt râu cười nói.
Cố Thập Bát Nương cười, không nói chuyện, chỉ thấy một người đứng trước mặt, cản đường nàng.
“Cố nương tử, Đăng Châu Tiếu Bạch, cả gan thỉnh giáo Cố nương tử…"
Cố Thập Bát Nương ngẩng ra, liếc mắt đánh giá người trẻ tuổi trước mắt, mọi người bốn phía nghe thấy đột nhiên an tĩnh lại..
Tiếu Bạch lại trở thành tiêu điểm một lần nữa, so với vừa rồi, Tiểu Bạch có chút chột dạ, nhưng đã đứng ra, không thể lui về phía sau..
“Không được hồ nháo.." Lão dược sư đi bên cạnh Cố Thập Bát Nương trừng mắt quát, “Ở đâu đến? Thực không hiểu quy củ! Lui xuống!"
Lời này khiến cho thiếu niên nhất thời đỏ mặt, sự khinh thường khiến cho đầu hắn nóng lên.
“Thế nào? Cố nương tử chẳng lẽ không dám?" Tiểu Bạch hừ lạnh một tiếng nói, nhìn về Cố Thập Bát Nương, “Chúng ta làm dươc sư vừa mệt vừa khổ, nữ nhân gia quả thật không tiện, bất quá…"
Hắn còn chưa dứt lời, Cố Thập Bát Nương đã đưa tay ngăn hắn lại.
“Được rồi, ngươi không cần phải nói…" Nàng mỉm cười nói, “Nói đi, ngươi muốn cùng ta đấu cái gì?"
Đây là đáp ứng! Một đám thiếu niên tim đập mạnh, sắc mặt kích động đỏ lên.
“Cố nương tử…" Mấy lão dược sư nhíu mày, thấp giọng nói.
“Không có việc gì, người trẻ tuổi bốc đồng thôi." Cố Thập Bát Nương cười nói, tiện tay xăn tay áo, “Đến đây đi, cho ngươi chọn."
Tiểu bạch hít sâu một hơi, trong đầu lập tức hiện lên mấy cái chủ ý.
Cố Thập Bát Nương cũng đi qua, mọi người nhao nhao tránh ra một con đường.
Tiểu Bạch đi lên đài nhặt lên một đoạn thược dược, rút đao được dắt một bên thắt lưng, đây là thanh đao tiếng tăm lừng lẫy, hắn nhẹ nhàng hít một hơi, giơ tay chém xuống, chỉ thấy một đoạn đao ảnh như tuyết trắng, chốc lát, thu tay lại, chỉ thấy trên bàn là một đống bột phấn trắng, Tiểu bạch bóc lên một nhúm nhỏ, thổi nhẹ, Bạch thược kia bay tán loạn như những bông tuyết.
“Kỹ thuật thái thật tốt!"
“Bạch thược bay lên trời, mộc thông không còn thấy rìa, trần bì từng sợi đều nhau, vây cá một nửa.."
Cả sảnh đường trầm trồ khen ngợi, Tiểu bạch thở phào một hơi, lo lắng giảm bớt, nhìn về phía Cố Thập Bát Nương.
Kỹ thuật thái này không phải là ngày một ngày hai có thể luyện thành, cho dù ngươi đầy bụng dược kinh, không trải qua bảy tám năm rèn luyện, cũng không thể trở thành một tay thái lành nghề )
Tiểu Bạch sở dĩ chọn cái này thách đấu, chính là xuất phát từ suy luận này, mọi người đều đang chú tâm vào màn mở đầu, giống như màn sân khấu đã được kéo lên, mỗi trận thắng đều bộc lộ tâm tư nhân vậy.
Cố Thập Bát Nương mỉm cười, cùng nhặt lên một đoạn thược dược, nàng không có lấy đao theo, chỉ tiện tay nhặt lấy một cây đao thường ở trên sảnh đài, giơ tay chém xuống, không bao lâu cũng là một mảng bột phấn, học bộ dáng Tiểu bạch, cũng nhẹ nhàng cầm lên thổi, như tiên nữ tán hoa.
“Hảo!" Cả sảnh đường vang lên âm thanh ủng hộ lớn ầm.
Sắc mặt Tiểu Bạch khẽ cứng lại, không tin được nàng cũng luyện được kĩ thuật thái như vậy, không phải là nói là nửa đường nhập hành sao…
Cố Thập Bát Nương nhìn hắn cười, nhẹ nhàng lắc đầu, tâm tư thanh niên này nàng liếc mắt một cái liền biết, mấy năm sau khi rời khỏi kinh thành, nàng cơ hồ dùng toàn bộ thời gian rèn luyện kĩ nghệ, cái loại tôi luyện cường độ cao này ước chừng đã kiên trì trong suốt bốn năm.
Trong bốn năm, một ngày công phu của nàng, tương đương với năm ngày công phu của người khác, thời gian ăn cơm lẫn ngủ nghỉ cộng lại không vượt quá ba canh giờ, đã đạt tới tình trạng điên cuồng.
Nàng biết chính mình khiếm khuyết cái gì, cũng biết mình sắp phải đối mặt với cái gì, cũng biết chính mình uốn gì, kỹ nghệ, không thể nửa điểm ngụy trang, không có khắc khổ tu luyện, dù có thiên tư thông tuệ, cao nhân hỗ trợ, cũng khó mà thành đạt, trừ bỏ khổ công rèn luyện, không còn con đường khác.
“Như vậy đến lượt ta đúng không?" Nàng nhìn thiếu niên trước mặt cười nói.
Tiểu Bạch lúc này cũng không có lựa chọn khác, gật đầu.
Ánh mắt Cố Thập Bát Nương đảo qua dược đài, chợt hai mắt sáng lên, đi đến trước vài bước, đưa tay cầm lên một vị thuốc.
“Tuyết thượng nhất chi hao!" Mọi người hô lên.
Sắc mặt của Tiếu Bạch cũng hơi đổi.
“Cái này đi.." Cố Thập Bát Nương lẩm nhẩm, đứng dậy đi về chỗ bức bình phong, mọi người chỉ có thể nhìn thấy nàng, nhưng không thể thấy rõ cụ thể thao tác thế nào.
“Cái này cũng không khó…" Tiểu Bạch tự nhủ với bản thân, cũng cầm đi đến bên kia, bắt đầu bào chế.
Thời gian trôi qua như nước chảy..Những người trong đại điện không những không giảm bớt ngược lai càng ngày càng đông, nói ra Cố Thập Bát Nương đấu dược trước mặt mọi người, đại dược hội khi đó không tính, đây là lần đầu.
“cái gì?" Nhóm dược sư phía sau hậu điện nghe tin, liếc mắt nhìn nhau, lập tức đứng dậy, mỉm cười, “Đi xem một cái đi."
Chỉ có một trung niên khoát nho bào đứng im, sắc mặt lại cực kì khó coi.
“Liễu gia, đi xem một chút đi.." Có người gọi hắn.
“Không đi!" Sắc mặt Liễu Khoản đen như đáy nồi, giọng điệu gượng gạo nói
Người nọ vẫn còn kêu gọi, bị tên khác lôi kéo, nháy mắt, nhất thời giật mình, không nhắc đến quan hệ giữa Liễu gia cùng Cố nương tử không tốt, bên ngoài lại đúng là đấu dược, đấu dược chính là cả đời Liễu gia hận nhất…
Tất cả mọi người đi ra ngoài, Liễu Khoản ngồi một mình trong phòng, bóp chặt chén trà trong tay đến nức vỡ, lại là là đấu dược! Đấu dược! Nữ nhân này!
“Muốn chết!" Hắn căm giận phun ra từng chữ.
Một canh giờ trôi qua, Cố Thập Bát Nương đi đến, trong tay mang ra thành phẩm tuyết phượng một nhành hao, mà tại một khắc nàng mang ra, Tiểu bạch cũng đi ra.
Thiếu niên trẻ tuổi cũng không kém…Mọi người gật đầu mang theo mấy phần khen ngợi, tốc độ rất nhanh, có thể thấy được nắm chắc mấy phần kiến thức cơ bản.
“Thỉnh nhị vị bình giám một phen…" Có người hô.
“Không cần." Cố Thập Bát Nương cười, đưa tay bốc một khối, thả vào trong miệng.
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, chờ phản ứng kịp, nhất thời ầm ỹ lên.
Tuyết thượng một chi hao, đại độc như thạch tín, bào chế cực kì khắc nghiệt, thường dùng theo phương pháp bào chế bằng cách chưng cất rượu, xoay nghiền ba lần ở đáy chén, nghiền quá nhiều hay nghiền thiếu một vòng, đại độc vẫn như cũ, được xưng là “Bán tam chuyển", dù là sau bào chế, không ai dám nuốt một khối lớn như vậy..
Sắc mặt mọi người trắng bệch, nhìn Cố Thập Bát Nương toát một thân mồ hôi lạnh thay nàng.
“Hay, thủ cam thảo đậu xanh tiên thủy…" Lấy lai tinh thần nhao nhao hô ( chỗ này ko biết là gì)
Cố Thập Bát Nương bật cười, chỉ vào mâm Tiểu Bạch đang đứng đờ đãn.
“Thiếu niên, thỉnh.." nàng chỉ viên thuốc trong tay hắn, cười nói.
Tiểu Bạch nào dám ăn, gục đầu xuống.
“Ta thua…" Hắn nói.
Một chiêu mà thôi..
“Thiếu niên, bào chế không phải chỉ nhanh đẹp, thuốc không phải để xem…" Cố Thập Bát Nương chậm rãi nói, ném dược liệu trong tay đi, cười to đi vào trong.
Từ sau khi nàng bái Lưu Công làm thầy, Cố Thập Bát Nương đã biết loại tình huống này sẽ không ngừng xuất hiện.
Đối với sự tình này, nàng phải chấn nhiếp từ đầu.
Cho những người này liên tục gây phiền toái mất thời gian này rõ ràng, cũng chứng minh với mọi người, nàng không phụ danh Lưu Công.
Nàng tuyệt đối không làm cho Lưu Công thất vọng, một lần cũng sẽ không.
Nhìn Cố Thập Bát Nương vài phần liều lĩnh lại trào phúng cười mà đi, cũng không nói thêm lời nào với hắn, đó là cao cao tại thượng không giống với khinh thường.
Sắc mặt Tiểu Bách trắng xám như tro đứng ngây một khắc, chợt xoay người che mặt chạy ra ngoài.
Không ai đồng tình hắn, cũng không có người chỉ trích Cố Thập Bát Nương không khoan dung với hậu bối.
Trong giới của bọ họ, mọi người đều phải có trách nhiệm với hành vi của mình, dám khiêu chiến, phải dám thừa nhận thất bại, trừ ngươi ra, không ai sẽ chịu trách nhiệm thay ngươi
Tháng ba ở Vũ Châu mà nói, chính là thời điểm nhiệt liệt nhất trong năm, dược thương dược sư từ khắp nơi ở Đại Chu tụ tập lại, có thể tính số đầu người trên phố đều thuộc giới dược hành, dược sư hội quán ngược lại an tĩnh hơn, trong đại điện lớn, chi chit người, nhưng không có tiếng động ồn ào, nhưng giữa sự yên tĩnh không kém khẩn trương.
Giữa sân có hai bức bình phong, bình phong được làm bằng lụa trắng, có thể cho người ta nhìn thấy bóng người bên trong, nhưng không thể thấy rõ động tác.
Lúc này bên trong bình phong có hai cái nam tử đang chuyện chú thực hiện các thao tác bằng dụng cụ trong tay, bên cạnh là một cái đồng hồ cát tính giờ.
“Đã đến giờ!" Một người bên mạnh hô lớn, “Hạ màn xuống."
Màn được hạ xuống, dược đài bào chế có chút hỗn độn hiện ra trước mắt mọi người, đối với dược sư bọn họ mà nói, mớ hỗn độn này quá quen thuộc, ánh mắt mọi người đều đang tập trung trên thành phẩm.
Trong đó có một nam tử trên khay đầy ninh khả tử, mà bên kia chỉ có một nửa, cao thấp liền phân minh.
“Ninh kha tử, Đăng Châu Tiếu Bạch Thắng…" Tài quyết hô lên.
Lời này khiến cho bốn phía vang lên thanh âm khen ngợi trầm trồ, đương nhiên, đối với kẻ bại trận thì cái này không được thoải mái lắm.
“Tiền bối, đa tạ.. Nam tử trẻ tuổi chắp tay nói, trong giọng điệu lại không có cung kính, trên mặt lại tràn đầy trào phúng.
Vị nam nhân thua cuộc, sắc mặt có chút khó coi, chắp tay không nói gì xoay người bỏ về.
Đối với nhóm người dược sư mà nói, việc khiêm tốn hữu lễ là quy củ chưa từng có, mọi người dựa trên tay nghề mà nói chuyện, tay nghề cao thường có liên quan với tuổi tác, nhưng cũng không thiếu những hậu bối liều lĩnh.
“Không sai, không thiệt thòi đồng lứa cực kì có tiềm lực.." Nhóm người dược sư lớn tuổi gật đầu nói.
Được mọi người tán dương, cùng ánh mắt hâm mộ, Tiểu Bạch Lập được vậy quanh bởi một đám người trẻ tuổi, nam có nữ có.
“Tiểu gia chính là lợi hại nhất!" Mọi người hứng phấn thay nhau nịnh hót.
Tại đây dưới không khí chúng tinh phủng nguyệt – sao quanh trăng sáng, mặc cho ai cũng không khỏi cảm thấy lâng lâng theo, huống chi hắn là kẻ thắng cuộc đương nhiên có tư cách phơi phới.
“Tiểu gia lợi hại, có thể nhanh chóng tiến vào hội dược sư…" Có người nói, còn có vẻ mặt kích động mong chờ.
Dược sư hội, đó là cấp dược sư cao nhất ở triều Đại Chu, có thể chiếm được một vị trí trong đó, đời này cũng đủ thõa mãn.
“Dược sư hội sao.." Tiểu Bạch sờ cằm, trong mắt lóe lên một sự nóng bỏng, nhưng trên mặt ngượng ngùng nói, “Dù sao ta cũng còn quá trẻ…"
Bọn hắn đang nói chuyện, thấy ngoài cửa một trận xôn xao, bốn năm người đi đến, một nữ nhân độ hai mươi ba hai mươi bốn tuổi được mọi người hộ tống đi đầu.
Lúc bọn họ xuất hiện lập tức trở thành tiêu điểm của toàn hội trường, ánh mắt tập trung trên người Tiểu bạch đều tan thành mây khói.
“Đó là ai?" Những người trẻ tuổi kia nhất thời ngạc nhiên, hỏi nhau.
“Ta biết rồi." Nhìn nữ tử đang được mọi người vây quanh chào hỏi, có một người nói, “Nàng chính là Cố nương tử, đồ đệ Lưu công!"
“Là nàng sao.." Tiểu bạch nhìn qua, vẻ mặt kinh ngạc, “Còn trẻ như vậy…"
Bộ dáng cũng không tệ lắm…Đương nhiên những lời này không ai dám nói ra miệng.
“Đúng vây.." Có người không phục một bên nói, “Ông trời quả thật không công bằng, có sư phu tốt, phấn đấu không tới mấy thập niên… hiện tại cũng đã là một trong thập đại trưởng lão rồi…"
Trong mắt Tiểu Bạch hiện lên một tia đố kị.
“Nàng gả cho Đại Hữu Sinh rồi…" Có người trẻ tuổi nhanh chóng hỏi thăm tin tức, một thiếu nữ nói, “Là Đại Hữu Sinh – đại thiếu gia.."
Đai Hữu Sinh mấy năm nay bành trướng cực nhanh khắp nơi trên Đai Chu.
“Phi, thân dược sư lại gả cho dược thương!" Nhóm người nam tử dược sư nhất thời nổi giận, đối với bọn dược thương trăm phương nghìn kế nhét nữ nhân để lung lạc bọn hắn mà nói, quả thật nhục nhã.
“Có sao, ta ngược lại nàng nhờ vào danh nghĩa Lưu Công lừa gạt gả vào nhà người ta a…Tín đại thiếu gia là người tốt như thế…" Thiếu nữ kia nói xong, lại lộ ra mấy phần khó xử lẫn bất bình, “Nhất định là nữ nhân kia uy hiếp hắn…hiện giờ bên ngoài đều đang cười đại thiếu gia..nói ở nhà không thể ăn cơm cùng bàn với nàng…"
“Vậy đi đâu ăn?" Có người nhịn không được tò mò hỏi.
“Ngồi chồm hổm ăn.." Thiếu nữ bĩu môi căm giạn nói.
Lời này khiến mọi người bật cười.
“Mặc kệ thế nào, nàng nếu kế thừa y bát của Lưu công, nên kén rễ, sao có thể lập gia đình!" Tiểu Bạch ngưng cười, nghiêm túc nói, “Nữ tử chung quy là nữ tủ…chỉ có sống chết lấy việc thành thân mới an tâm.."
Vừa nói vừa thở dài lắc đầu, đáng tiêc đáng tiếc, nếu như tay nghề này trong tay mình, vậy mình nhất định có thể phát dương quang đại khiến Lưu thị nhất môn đến địa vị vạn chúng kính ngưỡng.
Đoàn người Cố Thập Bát Nương đã đi qua vòng vây, đi đến bên này, trong lúc ánh mắt của mọi người vẫn còn lấp lánh.
Đây là địa vị của trưởng lão hội dược sư a…
“Tiểu gia!" Có người phía sau đẩy Tiểu Bạch, khiến cho Tiểu Bạch đang chìm trong suy nghĩ chợt tỉnh lại, “Nàng lớn hơn ngươi không bao nhiêu, nếu như ngươi đấu với nàng, nếu như thắng, chẳng phải là…"
Mấy người sáng mắt lên, quả là ý kiến hay!
“Ta làm sao có thể so được với nàng.." Tiếu gia vội vàng cười nói.
“Như thế nào không bằng…Thứ nhất nàng là nửa đường học dược..thứ hai sư phụ Lưu Công của nàng qua đời sớm.." có người biết chuyện vội nói, “Căn bản không tới mấy năm..Dáng vẻ không giống như Tiểu gia ngươi bắt đầu học từ năm ba tuổi.."
Trong mắt Tiểu Bạch có chút động, đúng vậy, cái nghề dược sư này, muốn thiên phú cũng cần phải trải qua rèn luyện, nếu nữ nhân này nửa đường nhập hành…vậy…có lẽ thật sự là rắn mượn oai hùm..ít nhất trước mặt là vậy.
“Tiểu Bạch ca..Nàng đến kìa.." Thiếu niên kia kích động, đỏ mặt hô.
Cố Thập Bát Nương nghiêng đầu nói nhỏ với một vị dược sư, một mặt hướng ra sau điện mà đi, ở đó có mấy vị bạn cũ đã lâu không gặp.
“Tiểu Liễu gia cũng đến đây?" Nàng cười nói.
“Hiện tại cũng không gọi là Tiểu Liễu gia nữa rồi..người ta cũng đã bốn mươi.." Dược sư vuốt râu cười nói.
Cố Thập Bát Nương cười, không nói chuyện, chỉ thấy một người đứng trước mặt, cản đường nàng.
“Cố nương tử, Đăng Châu Tiếu Bạch, cả gan thỉnh giáo Cố nương tử…"
Cố Thập Bát Nương ngẩng ra, liếc mắt đánh giá người trẻ tuổi trước mắt, mọi người bốn phía nghe thấy đột nhiên an tĩnh lại..
Tiếu Bạch lại trở thành tiêu điểm một lần nữa, so với vừa rồi, Tiểu Bạch có chút chột dạ, nhưng đã đứng ra, không thể lui về phía sau..
“Không được hồ nháo.." Lão dược sư đi bên cạnh Cố Thập Bát Nương trừng mắt quát, “Ở đâu đến? Thực không hiểu quy củ! Lui xuống!"
Lời này khiến cho thiếu niên nhất thời đỏ mặt, sự khinh thường khiến cho đầu hắn nóng lên.
“Thế nào? Cố nương tử chẳng lẽ không dám?" Tiểu Bạch hừ lạnh một tiếng nói, nhìn về Cố Thập Bát Nương, “Chúng ta làm dươc sư vừa mệt vừa khổ, nữ nhân gia quả thật không tiện, bất quá…"
Hắn còn chưa dứt lời, Cố Thập Bát Nương đã đưa tay ngăn hắn lại.
“Được rồi, ngươi không cần phải nói…" Nàng mỉm cười nói, “Nói đi, ngươi muốn cùng ta đấu cái gì?"
Đây là đáp ứng! Một đám thiếu niên tim đập mạnh, sắc mặt kích động đỏ lên.
“Cố nương tử…" Mấy lão dược sư nhíu mày, thấp giọng nói.
“Không có việc gì, người trẻ tuổi bốc đồng thôi." Cố Thập Bát Nương cười nói, tiện tay xăn tay áo, “Đến đây đi, cho ngươi chọn."
Tiểu bạch hít sâu một hơi, trong đầu lập tức hiện lên mấy cái chủ ý.
Cố Thập Bát Nương cũng đi qua, mọi người nhao nhao tránh ra một con đường.
Tiểu Bạch đi lên đài nhặt lên một đoạn thược dược, rút đao được dắt một bên thắt lưng, đây là thanh đao tiếng tăm lừng lẫy, hắn nhẹ nhàng hít một hơi, giơ tay chém xuống, chỉ thấy một đoạn đao ảnh như tuyết trắng, chốc lát, thu tay lại, chỉ thấy trên bàn là một đống bột phấn trắng, Tiểu bạch bóc lên một nhúm nhỏ, thổi nhẹ, Bạch thược kia bay tán loạn như những bông tuyết.
“Kỹ thuật thái thật tốt!"
“Bạch thược bay lên trời, mộc thông không còn thấy rìa, trần bì từng sợi đều nhau, vây cá một nửa.."
Cả sảnh đường trầm trồ khen ngợi, Tiểu bạch thở phào một hơi, lo lắng giảm bớt, nhìn về phía Cố Thập Bát Nương.
Kỹ thuật thái này không phải là ngày một ngày hai có thể luyện thành, cho dù ngươi đầy bụng dược kinh, không trải qua bảy tám năm rèn luyện, cũng không thể trở thành một tay thái lành nghề )
Tiểu Bạch sở dĩ chọn cái này thách đấu, chính là xuất phát từ suy luận này, mọi người đều đang chú tâm vào màn mở đầu, giống như màn sân khấu đã được kéo lên, mỗi trận thắng đều bộc lộ tâm tư nhân vậy.
Cố Thập Bát Nương mỉm cười, cùng nhặt lên một đoạn thược dược, nàng không có lấy đao theo, chỉ tiện tay nhặt lấy một cây đao thường ở trên sảnh đài, giơ tay chém xuống, không bao lâu cũng là một mảng bột phấn, học bộ dáng Tiểu bạch, cũng nhẹ nhàng cầm lên thổi, như tiên nữ tán hoa.
“Hảo!" Cả sảnh đường vang lên âm thanh ủng hộ lớn ầm.
Sắc mặt Tiểu Bạch khẽ cứng lại, không tin được nàng cũng luyện được kĩ thuật thái như vậy, không phải là nói là nửa đường nhập hành sao…
Cố Thập Bát Nương nhìn hắn cười, nhẹ nhàng lắc đầu, tâm tư thanh niên này nàng liếc mắt một cái liền biết, mấy năm sau khi rời khỏi kinh thành, nàng cơ hồ dùng toàn bộ thời gian rèn luyện kĩ nghệ, cái loại tôi luyện cường độ cao này ước chừng đã kiên trì trong suốt bốn năm.
Trong bốn năm, một ngày công phu của nàng, tương đương với năm ngày công phu của người khác, thời gian ăn cơm lẫn ngủ nghỉ cộng lại không vượt quá ba canh giờ, đã đạt tới tình trạng điên cuồng.
Nàng biết chính mình khiếm khuyết cái gì, cũng biết mình sắp phải đối mặt với cái gì, cũng biết chính mình uốn gì, kỹ nghệ, không thể nửa điểm ngụy trang, không có khắc khổ tu luyện, dù có thiên tư thông tuệ, cao nhân hỗ trợ, cũng khó mà thành đạt, trừ bỏ khổ công rèn luyện, không còn con đường khác.
“Như vậy đến lượt ta đúng không?" Nàng nhìn thiếu niên trước mặt cười nói.
Tiểu Bạch lúc này cũng không có lựa chọn khác, gật đầu.
Ánh mắt Cố Thập Bát Nương đảo qua dược đài, chợt hai mắt sáng lên, đi đến trước vài bước, đưa tay cầm lên một vị thuốc.
“Tuyết thượng nhất chi hao!" Mọi người hô lên.
Sắc mặt của Tiếu Bạch cũng hơi đổi.
“Cái này đi.." Cố Thập Bát Nương lẩm nhẩm, đứng dậy đi về chỗ bức bình phong, mọi người chỉ có thể nhìn thấy nàng, nhưng không thể thấy rõ cụ thể thao tác thế nào.
“Cái này cũng không khó…" Tiểu Bạch tự nhủ với bản thân, cũng cầm đi đến bên kia, bắt đầu bào chế.
Thời gian trôi qua như nước chảy..Những người trong đại điện không những không giảm bớt ngược lai càng ngày càng đông, nói ra Cố Thập Bát Nương đấu dược trước mặt mọi người, đại dược hội khi đó không tính, đây là lần đầu.
“cái gì?" Nhóm dược sư phía sau hậu điện nghe tin, liếc mắt nhìn nhau, lập tức đứng dậy, mỉm cười, “Đi xem một cái đi."
Chỉ có một trung niên khoát nho bào đứng im, sắc mặt lại cực kì khó coi.
“Liễu gia, đi xem một chút đi.." Có người gọi hắn.
“Không đi!" Sắc mặt Liễu Khoản đen như đáy nồi, giọng điệu gượng gạo nói
Người nọ vẫn còn kêu gọi, bị tên khác lôi kéo, nháy mắt, nhất thời giật mình, không nhắc đến quan hệ giữa Liễu gia cùng Cố nương tử không tốt, bên ngoài lại đúng là đấu dược, đấu dược chính là cả đời Liễu gia hận nhất…
Tất cả mọi người đi ra ngoài, Liễu Khoản ngồi một mình trong phòng, bóp chặt chén trà trong tay đến nức vỡ, lại là là đấu dược! Đấu dược! Nữ nhân này!
“Muốn chết!" Hắn căm giận phun ra từng chữ.
Một canh giờ trôi qua, Cố Thập Bát Nương đi đến, trong tay mang ra thành phẩm tuyết phượng một nhành hao, mà tại một khắc nàng mang ra, Tiểu bạch cũng đi ra.
Thiếu niên trẻ tuổi cũng không kém…Mọi người gật đầu mang theo mấy phần khen ngợi, tốc độ rất nhanh, có thể thấy được nắm chắc mấy phần kiến thức cơ bản.
“Thỉnh nhị vị bình giám một phen…" Có người hô.
“Không cần." Cố Thập Bát Nương cười, đưa tay bốc một khối, thả vào trong miệng.
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, chờ phản ứng kịp, nhất thời ầm ỹ lên.
Tuyết thượng một chi hao, đại độc như thạch tín, bào chế cực kì khắc nghiệt, thường dùng theo phương pháp bào chế bằng cách chưng cất rượu, xoay nghiền ba lần ở đáy chén, nghiền quá nhiều hay nghiền thiếu một vòng, đại độc vẫn như cũ, được xưng là “Bán tam chuyển", dù là sau bào chế, không ai dám nuốt một khối lớn như vậy..
Sắc mặt mọi người trắng bệch, nhìn Cố Thập Bát Nương toát một thân mồ hôi lạnh thay nàng.
“Hay, thủ cam thảo đậu xanh tiên thủy…" Lấy lai tinh thần nhao nhao hô ( chỗ này ko biết là gì)
Cố Thập Bát Nương bật cười, chỉ vào mâm Tiểu Bạch đang đứng đờ đãn.
“Thiếu niên, thỉnh.." nàng chỉ viên thuốc trong tay hắn, cười nói.
Tiểu Bạch nào dám ăn, gục đầu xuống.
“Ta thua…" Hắn nói.
Một chiêu mà thôi..
“Thiếu niên, bào chế không phải chỉ nhanh đẹp, thuốc không phải để xem…" Cố Thập Bát Nương chậm rãi nói, ném dược liệu trong tay đi, cười to đi vào trong.
Từ sau khi nàng bái Lưu Công làm thầy, Cố Thập Bát Nương đã biết loại tình huống này sẽ không ngừng xuất hiện.
Đối với sự tình này, nàng phải chấn nhiếp từ đầu.
Cho những người này liên tục gây phiền toái mất thời gian này rõ ràng, cũng chứng minh với mọi người, nàng không phụ danh Lưu Công.
Nàng tuyệt đối không làm cho Lưu Công thất vọng, một lần cũng sẽ không.
Nhìn Cố Thập Bát Nương vài phần liều lĩnh lại trào phúng cười mà đi, cũng không nói thêm lời nào với hắn, đó là cao cao tại thượng không giống với khinh thường.
Sắc mặt Tiểu Bách trắng xám như tro đứng ngây một khắc, chợt xoay người che mặt chạy ra ngoài.
Không ai đồng tình hắn, cũng không có người chỉ trích Cố Thập Bát Nương không khoan dung với hậu bối.
Trong giới của bọ họ, mọi người đều phải có trách nhiệm với hành vi của mình, dám khiêu chiến, phải dám thừa nhận thất bại, trừ ngươi ra, không ai sẽ chịu trách nhiệm thay ngươi
Tác giả :
Hi Hành