Đừng Treo Đau Thương Trước Cửa
Chương 2-1
Nếu không phải tuổi thanh xuân ngắn ngủi và đau khổ thì ai sẽ nghĩ đến tương lai dài lâu. Chúng ta thường lo lắng ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì mà quên sống chậm lại để hưởng thụ hiện tại và dũng cảm đối mặt với quá khứ.
Trong cuộc sống của mỗi người, dù ít hay nhiều cũng sẽ xuất hiện những kẻ đáng ghét, hơn nữa còn vô tình gây ra những rắc rối cho bạn, cho dù bạn muốn hay không, thì bạn cũng đã bị coi là kẻ phạm tội!
Giống như bây giờ, cụ thể hơn là ba giờ mười phút chiều, Quách Thiển Thiển đang làm thêm ở tiệm cà phê và lần đầu tiên thấy tiệm vắng vẻ khác thường thế này. Do vậy, cho dù cảnh tượng trước mắt có thảm hại thế nào cũng không bị người ta vây quanh chỉ trỏ bàn tán, nghĩ vậy nên Quách Thiển Thiển cảm thấy được an ủi phần nào.
Xét về lý thì dù thế nào, Quách Thiển Thiển cũng phải công nhận cô gái trước mặt là một nhân tài, từ việc hắt cà phê đến việc khống chế lượng nước hắt ra, cô ta ngắm chuẩn xác đến mức có thể đánh bại bất cứ một người bình thường nào. Điều quan trọng là, dáng điệu của ngường hắt nước diễm lệ đến mức, ngay cả người bị hắt cà phê là Quách Thiển Thiển cũng chẳng sánh nổi.
Cô gái đó dẩu cái môi xinh đẹp lên một cách khoa trương, rồi lại nhún bờ vai gầy, dường như đang dùng toàn bộ sức lực để nói với Quách Thiển Thiển, thế nhưng người ngoài nhìn vào sẽ có cảm tưởng cô ta đang thân thiết chào hỏi cha mẹ mình: “Cô ăn mặc diêm dúa, điệu đà để cho ai ngắm hả? Tại sao bạn trai tôi lại cứ nhìn chằm chằm vào cô thế?"
Quách Thiển Thiển đang mặc một cái áo sơ mi trắng, phía dưới quấn tạp dề màu xanh tím than, lời nói của cô ta khiến cô kinh ngạc đến nỗi miệng há hốc, thật sự không hiểu bộ đồng phục đang mặc trên người có liên quan gì đến sự điệu đà, diêm dúa, và trong lúc cô còn chưa biết trả lời như thế nào thì đã bị hắt cà phê vào mặt, kèm theo là tiếng nói như hét của cô ta: “Anh không yêu em đúng không? Anh dám giúp con ranh đó sao!" Hiển nhiên, câu này là nói với người bạn trai đang đứng bên cạnh ra sức khuyên nhủ cô ta. Cuối cùng, cô ta liếc nhìn Quách Thiển Thiển với ánh mắt lạnh lùng, giận dữ. “Cô là đồ cặn bã, đồ hồ ly tinh, đồ mặt dày, đồ yêu quái!" Nói xong, không đợi Quách Thiển Thiển trả lời cô ta đã ôm mặt khóc nức nở rồi chạy ra ngoài, để lại người bạn trai với vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, hai tay cứ đan vào nhau đứng chôn chân tại chỗ. Anh ta mấp máy bờ môi mỏng, không biết nên nói gì, má anh ta đỏ bừng như người uống rượu, kèm theo đó là sự ngại ngùng, rụt rè.
Quách Thiển Thiển đặt ngón tay lên môi, gật đầu, mỉm cười với anh ta, sau đó bỏ tay xuống, cầm tờ giấy ăn lên vau vết cà phê trên mặt.
“Tôi không sao đâu." Cô xua tay, nói với anh ta, nhưng anh ta vẫn đứng nguyên tại chỗ, ngập ngừng.
Quách Thiển Thiển đưa mắt nhìn cô gái trẻ hắt cà phê vào mặt cô đang đứng ngoài cửa kính của tiệm, chắc chắn cô ta đang rất sốt ruột, làm sao cô ta có thể để bạn trai ở một mình với hồ ly tinh được chứ!
“Tôi không sao thật mà, anh đi nhanh đi!" Quách Thiển Thiển một lần nữa trịnh trọng gật đầu.
“Ồ, vâng!" Chàng trai ngoan ngoãn đáp lại, anh ta cũng biết bạn gái mình không có tính kiên nhẫn. “Xin lỗi cô!" Anh ta nói xong thì quay người, nhanh chóng bước ra ngoài.
Nhìn bóng dáng anh chàng, Quách Thiển Thiển lắc đầu, thở dài. Khoảng mười mấy giây sau, cô mới phát hiện mình thực sự mình rất cần kêu lên những tiếng ai oán, không chỉ ai oán cho chàng trai này, nếu lấy phải cô gái kia thì cuộc sống sau này của anh ta sẽ phải khó khăn như thế nào, mà điều quan trọng là cô đã quên không bảo họ thanh toán hoá đơn. Cuối cùng, cô chỉ biết thầm mắng cô ta: “Cô mới là đồ cặn bã, yêu quái, cả nhà cô đều là khách VIP của đám cặn bã, yêu quái của đám biến thái! Hắt cà phê vào mặt tôi, tôi có thể bỏ qua, nhưng lần sau các người tự giác rút hầu bao thanh toán có được không?"
Lau chỗ cà phê bị người ta hắt vào mặt mình như thiên nữ* rải hoa, Quách Thiển Thiển biết, cho dù trong lòng cô có trăm ngàn đám lửa giận dữ bùng lên thì cũng chẳng thể giả quyết được vấn đề gì, thế nên cô đành lặng lẽ móc ví ra trả tiền. Quả nhiên, không ngoài dự đoán, đám bạn động nghiệp trong tiệm cà phê vẫn đang bàn tán sôi nổi. Giọng nói ẻo lả của Vương Chuẩn vang lên: “Quách tiểu thư, Quách nữ sĩ, Quách bà bà, dì Quách, mẹ Quách ơi..." Ngay cả cách gọi của cô ta cũng khiến Quách Thiển Thiển nổi da gà.
* “Thiên nữ rải hoa" là một câu chuyện của phật giáo. Thiên nữ rải hoa để thử đạo hạnh của Bồ Tát và các đệ tử. Trong chuyện có ý chỉ chiếc áo của Thiển Thiển bị hắt rất nhiều cà phê.
"Đủ rồi, đủ rồi đấy, hiện tại tôi chưa có ý định sinh con đâu." Quách Thiển Thiển cố gắng nuốt nước miếng, cô và Đường Minh Hồng còn chưa kết hôn, sao trở thành mẹ được chứ?
"Bà chị ơi, sao chị lại đắc tội với những vị khách đáng kính của chúng ta thế?" Vương Chuẩn ngừng một lát rồi lại bổ xung thêm: “Cảnh vừa rồi mới đúng là cao trào đấy!"
"Các người xem có thấy thích không?" Quách Thiển Thiển trợn mắt, nhìn khuôn mặt tươi như hoa cười cợt trước nỗi đau khổ của người khác của Vương Chuẩn.
"Cũng bình thường thôi,“ Vương Chuẩn giơ tay phủi nhẹ trên vai của Quách Thiển Thiển. “Bà chị yên tâm, chuyện này em sẽ xử lý nghiêm túc, em sẽ báo cáo với sếp, bà chị nói xem phải trừ bao nhiêu lương đây nhỉ?"
"Cũng được thôi." Quách Thiển Thiển ung dung đáp lại. “Nhân tiện báo cáo luôn chuyện hai chiếc cốc cậu làm vỡ hôm qua, và cả chuyện trả lại nhầm tiền hôm kia, lại còn chuyện hôm kìa cậu ấn nhầm nút lò vi sóng, rồi chuyện cách đây ba hôm cậu tưới chết cây xanh mới trồng bằng nước sôi, cách đây bốn hôm..."Cô càng nói, giọng càng như loa phóng thanh.
"Thiển Thiển!" Vương Chuẩn xấu hổ cắt ngang lời cô, cười giả lả. “Sao tớ lại không nể mặt cậu được chứ? Cậu nói có đúng không?" Vì liên quan đến vấn đề “cơm áo gạo tiền" nên Vương Chuẩn ngay lập tức đổi giọng, thân thiết ôm ghì lấy cánh tay của Quách Thiển Thiển.
Ngay cả Tôn Diễm đang đứng ở quầy bar, ghim mười bảy hoá đơn cần thiết và chuyển cốc Cappuccino bơ cho khách xong cũng chủ động bước đến. “Này! Rốt cuộc cậu đã đắc tội với khách hàng đó thế nào? Tớ mới quay người đi thôi mà cô ta đã gây chuyện rồi."
"Thực ra chúng ta quen bọn họ đấy." Quách Thiển Thiển nhìn ánh mắt lo lắng, quan tâm của Tôn Diễm, nhẹ nhàng vén lọn tóc mai đang xoã xuống. “Nhưng chuyện này nói ra dài lắm."
"Dài cũng phải nói, có ai tính phí nói chuyện như gọi điện thoại đâu mà lo." Vương Chuẩn nở nụ cười ngốc nghếch đầy ý vị. Còn Tôn Diễm ở bên cạnh chỉ chớp chớp mắt, ôm chầm lấy cánh tay cô, thúc giục:“Tớ đang rửa tai lắng nghe đây."
"Tình địch." Không còn cách nào khác, Quách Thiển Thiển đảo mắt, hồi lâu mới nghĩ ra một từ gần nghĩa, vì cô gái đó coi cô là tình địch, thực ra cô và bạn trai của cô ta cũng chỉ có quan hệ bạn bè đơn thuần khi còn đi học, điều bất ngờ duy nhất là, người con trai đó chẳng hiểu sao đã từng theo trào lưu, tỏ tình với cô.
"Oa! Thật hay giả đấy?" Tân trạng của Vương Chuẩn bỗng hào hứng hẳn lên. “Chàng trai vừa nãy à? Phải không, phải không, phải không?"
"À, tớ có cuộc điện thoại, tạm thời không nói được!" Quách Thiển Thiển cố kìm nén để không nhét cái giẻ đang cầm trong tay vào miệng của Vương Chuẩn và Tôn Diễm, ngón tay ấn mở điện thoại, cuộc gọi đến là của Đường Minh Hồng. Anh đang ngồi ở nơi nào đó rất ồn ào nên phải cố nói to: “A lô, Quách Thiển Thiển, anh là Đường Minh Hồng, Đường Minh Hồng đây..."
"Ặc, em biết rồi." Quách Thiển Thiển để di động ra xa tai một chút, nói liến thoắng. “Điện thoại của em có hiển thị mà! Hơn nữa, giọng của anh khó nghe một cách bất thường đấy!"
"Có muốn đến xem anh biểu diễn không?" Đường Minh Hồng bỏ qua câu mỉa mai, châm chọc của cô. “Có trai đẹp để xem, có nhiều rượu để uống, còn có rất nhiều hoa quả, bánh ngọt, còn được hát hò miễn phí, nếu em chống đỡ được, có lẽ còn miễn phí bữa sáng đấy, có đến không?"
Quách Thiển Thiển định mở miệng nói gì đó nhưng anh không đợi cô giải thích, nói to: “Được rồi, sự kiện hấp dẫn như thế em không thể không đến, nói cho anh em đang ở đâu, anh sẽ đến đón."
Quách Thiển Thiển liền nói chỗ cô đang làm rồi cúp điện thoại, sau đó cởi tạp dề ấn vào tay Tôn Diễm. “Mấy phút nữa tớ phải ra ngoài." Nói xong, cô liếc về phía Vương Chuẩn, mắt sáng lấp lánh. “Không vấn đề gì chứ?"
"Đương nhiên." Giọng nói của Vương Chuẩn trở nê du dương trầm bổng, cô bạn cười giả lả đặt hai tay lên má. “Tạm biệt!" Trước khi bước ra khỏi tiệm cà phê. Quách Thiển Thiển giơ tay xem thời gian hiển thị trên mà hình điện thoại, phải nói thật là Đường Minh Hồng đã bắt ép cô đi rất đúng lúc.
Từ tiệm cà phê bước ra, Quách Thiển Thiển như thường lện đứng cạnh thân cây già cỗi ở ngã ba đường, nhìn dòng người lẫn xe cộ qua lại đông đúc, tấp nập. Gương mặt cô bắt đầu đỏ hồng lên vì nắng. Ánh mắt trời lúc chiều tà chụm thành chùm xuyên qua cây ngô đồng, nhảy nhót trên đôi mắt đang mỉm cười của cô, in chiếc bóng mờ mờ và mềm mại của cô xuống mặt đường.
Đường Minh Hồng nhìn thấy cô, bớt cười cợt nhả và tăng thêm phần thận trọng, lo lắng, vì anh nhìn thấy vết cà phê trên áo sơ mi trắng và nét mặt mệt mỏi trên khuôn mặt của cô. Thực ra anh không cần thiết phải làm như vậy vì anh không có lỗi trong chuyện này, nhưng anh vẫn phóng khoáng cởi chiếc áo sơ mi của mình đưa cho cô, trên người chỉ mặc độc chiếc áo ba lỗ màu xmá nhạt.
Quách Thiển Thiển ngồi ở ghế sau trên chiếc xe điện của Đường Minh Hồng. Chiếc xe bon bon chạy về phía trước, những cơn gió nhè nhẹ thổi qua, cô áp sát vào lưng anh. Hơi ấm từ làn da anh truyền sang má cô. “Đường Minh Hồng, anh lớn từng này rồi mà sao lúc nào cũng ba lăng nhăng như thế chứ!"
“Ai bảo anh ba lăng nhăng, anh lúc nào cũng chân tình với em, vô cùng nghiêm túc đấy." Anh trêu chọc cô rồi cười, sau đó ngoái đầu lại. “Nhóc con, lại đây, để anh thơm cái nào!"
“Anh nhìn đường đi, em chưa mua bảo hiểm thân thể đâu đấy!" Ngón tay Quách Thiển Thiển chọc chọc vào cánh tay anh, rồi cô ngẩng lên ngắm ánh nắng đang hắt vô số quầng sáng bên ngoài bức tường kính trên toà nhà cao tầng.
“Đau, đau đau anh!" Đường Minh Hồng kêu lên một cách khoa trương rồi hít sâu một hơi, chiếc xe đạp điện tăng tốc. Gió mát bắt đầu thổi ù ù bên tai, anh ngửa cổ lên để tận hưởng. Khi mọi âm thanh xung quanh đã trở nên yên ắng, anh nói: “Quách Thiển Thiển, chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy, anh thật sự thích em, em có thể chấp nhận anh không?"
“Hôm khác gặp nhau, nhé!" Quách Thiển Thiển vỗ lưng anh rồi nhảy từ trên xe xuống. Chiếc xe điện của Đường Minh Hồng lao về phía trước mấy trăm mét rồi đột ngột dừng lại. Anh vội vàng quay lại, cười hì hì với người đang khoanh tay, vẻ mặt nghiêm nghị. “Bà chị ơi, em sai rồi. Đừng giở trò nữa có được không?"
“Gọi là mỹ nữ em mới tha!" Trước mặt Đường Minh Hồng, Quách Thiển Thiển luôn dễ dàng giành thắng lợi.
“Ừm, được rồi, đại mỹ nữ!" Anh ngồi lên yên xe, hai chân chống xuống đất rồi ra sức đẩy xe về phía sau.
Trong quán bar tối mờ mờ, nhấp nhoáng ánh đèn màu, Quách Thiển Thiển lọt thỏm trong chiếc áo cánh rộng thùng thình của Đường Minh Hồng, áo anh thoang thoảng mùi xà phòng mà cô quen thuộc. Xung quanh toàn người là người, tiếng nhạc xập xình, đinh tai nhức óc, tưởng như có thể làm thủng màng nhĩ của bất cứ ai.
Đường Minh Hồng là DJ* ở đây, ánh sáng tối mờ khiến gương mặt anh càng trở nên góc cạnh, rõ nét. Anh chọn và chơi những ca khúc đang thịnh hành, những ca khúc hay và kinh điển nên mọi người rất thích. Điều quan trọng là, khi đứng trong đám người ồn ào này, Quách Thiển Thiển cảm thấy chỉ cần nhắm mắt lại là cô có thể tìm lại những phút giây thư thái.
*. DJ là viết tắt của “Disc Jockey", là người chọn và chơi nhạc trong những buổi tiệc, sự kiện.
Nhưng hôm nay cô không hề nhắm mắt.
Bởi vì mấy hôm trước, Đường Minh Hồng trong lúc uống say đã tru lên những câu quỷ khóc sói gào bên tai cô: “Quách Thiển Thiển, em chẳng bao giờ nhìn anh trên sân khấu! Em chẳng bao giờ biết anh đẹp trai như thế nào!" Nói xong, anh ợ lên một tiếng rõ to, mùi rượu nồng nặc rồi những món sơn hào hải vị trong dạ dày phun ra như sóng biển khiến cho Quách Thiển Thiển không thể chịu nổi phải bịt mũi lại. “Quách Thiển Thiển, em chẳng bao giờ nhìn anh trên sân khấu… thế nên em không thể biết… anh đứng trên sân khấu nhìn em trông mới thảm hại biết bao!" Đường Minh Hồng vừa nói vừa cười, nhưng chưa cười được mấy tiếng đã bám chặt lấy góc bàn, nôn thốc nôn tháo.
Quách Thiển Thiển vỗ lưng cho anh, cô biết, những lời anh nói đều là rượu nói, đến khi tỉnh rượu rồi, anh lại hoạt bát, vui vẻ đứng trên sân khấu làm DJ. Như lúc này đây, nhưng chiếc đĩa đang chao liệng dưới ngón tay thon dài của anh, anh đeo tai nghe, chìm đắm trong thế giới âm nhạc. Dường như anh đã quên hết sự yếu đuối nhất thời để lộ trong cơn say rượu đó rồi.
Trong cuộc sống của mỗi người, dù ít hay nhiều cũng sẽ xuất hiện những kẻ đáng ghét, hơn nữa còn vô tình gây ra những rắc rối cho bạn, cho dù bạn muốn hay không, thì bạn cũng đã bị coi là kẻ phạm tội!
Giống như bây giờ, cụ thể hơn là ba giờ mười phút chiều, Quách Thiển Thiển đang làm thêm ở tiệm cà phê và lần đầu tiên thấy tiệm vắng vẻ khác thường thế này. Do vậy, cho dù cảnh tượng trước mắt có thảm hại thế nào cũng không bị người ta vây quanh chỉ trỏ bàn tán, nghĩ vậy nên Quách Thiển Thiển cảm thấy được an ủi phần nào.
Xét về lý thì dù thế nào, Quách Thiển Thiển cũng phải công nhận cô gái trước mặt là một nhân tài, từ việc hắt cà phê đến việc khống chế lượng nước hắt ra, cô ta ngắm chuẩn xác đến mức có thể đánh bại bất cứ một người bình thường nào. Điều quan trọng là, dáng điệu của ngường hắt nước diễm lệ đến mức, ngay cả người bị hắt cà phê là Quách Thiển Thiển cũng chẳng sánh nổi.
Cô gái đó dẩu cái môi xinh đẹp lên một cách khoa trương, rồi lại nhún bờ vai gầy, dường như đang dùng toàn bộ sức lực để nói với Quách Thiển Thiển, thế nhưng người ngoài nhìn vào sẽ có cảm tưởng cô ta đang thân thiết chào hỏi cha mẹ mình: “Cô ăn mặc diêm dúa, điệu đà để cho ai ngắm hả? Tại sao bạn trai tôi lại cứ nhìn chằm chằm vào cô thế?"
Quách Thiển Thiển đang mặc một cái áo sơ mi trắng, phía dưới quấn tạp dề màu xanh tím than, lời nói của cô ta khiến cô kinh ngạc đến nỗi miệng há hốc, thật sự không hiểu bộ đồng phục đang mặc trên người có liên quan gì đến sự điệu đà, diêm dúa, và trong lúc cô còn chưa biết trả lời như thế nào thì đã bị hắt cà phê vào mặt, kèm theo là tiếng nói như hét của cô ta: “Anh không yêu em đúng không? Anh dám giúp con ranh đó sao!" Hiển nhiên, câu này là nói với người bạn trai đang đứng bên cạnh ra sức khuyên nhủ cô ta. Cuối cùng, cô ta liếc nhìn Quách Thiển Thiển với ánh mắt lạnh lùng, giận dữ. “Cô là đồ cặn bã, đồ hồ ly tinh, đồ mặt dày, đồ yêu quái!" Nói xong, không đợi Quách Thiển Thiển trả lời cô ta đã ôm mặt khóc nức nở rồi chạy ra ngoài, để lại người bạn trai với vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, hai tay cứ đan vào nhau đứng chôn chân tại chỗ. Anh ta mấp máy bờ môi mỏng, không biết nên nói gì, má anh ta đỏ bừng như người uống rượu, kèm theo đó là sự ngại ngùng, rụt rè.
Quách Thiển Thiển đặt ngón tay lên môi, gật đầu, mỉm cười với anh ta, sau đó bỏ tay xuống, cầm tờ giấy ăn lên vau vết cà phê trên mặt.
“Tôi không sao đâu." Cô xua tay, nói với anh ta, nhưng anh ta vẫn đứng nguyên tại chỗ, ngập ngừng.
Quách Thiển Thiển đưa mắt nhìn cô gái trẻ hắt cà phê vào mặt cô đang đứng ngoài cửa kính của tiệm, chắc chắn cô ta đang rất sốt ruột, làm sao cô ta có thể để bạn trai ở một mình với hồ ly tinh được chứ!
“Tôi không sao thật mà, anh đi nhanh đi!" Quách Thiển Thiển một lần nữa trịnh trọng gật đầu.
“Ồ, vâng!" Chàng trai ngoan ngoãn đáp lại, anh ta cũng biết bạn gái mình không có tính kiên nhẫn. “Xin lỗi cô!" Anh ta nói xong thì quay người, nhanh chóng bước ra ngoài.
Nhìn bóng dáng anh chàng, Quách Thiển Thiển lắc đầu, thở dài. Khoảng mười mấy giây sau, cô mới phát hiện mình thực sự mình rất cần kêu lên những tiếng ai oán, không chỉ ai oán cho chàng trai này, nếu lấy phải cô gái kia thì cuộc sống sau này của anh ta sẽ phải khó khăn như thế nào, mà điều quan trọng là cô đã quên không bảo họ thanh toán hoá đơn. Cuối cùng, cô chỉ biết thầm mắng cô ta: “Cô mới là đồ cặn bã, yêu quái, cả nhà cô đều là khách VIP của đám cặn bã, yêu quái của đám biến thái! Hắt cà phê vào mặt tôi, tôi có thể bỏ qua, nhưng lần sau các người tự giác rút hầu bao thanh toán có được không?"
Lau chỗ cà phê bị người ta hắt vào mặt mình như thiên nữ* rải hoa, Quách Thiển Thiển biết, cho dù trong lòng cô có trăm ngàn đám lửa giận dữ bùng lên thì cũng chẳng thể giả quyết được vấn đề gì, thế nên cô đành lặng lẽ móc ví ra trả tiền. Quả nhiên, không ngoài dự đoán, đám bạn động nghiệp trong tiệm cà phê vẫn đang bàn tán sôi nổi. Giọng nói ẻo lả của Vương Chuẩn vang lên: “Quách tiểu thư, Quách nữ sĩ, Quách bà bà, dì Quách, mẹ Quách ơi..." Ngay cả cách gọi của cô ta cũng khiến Quách Thiển Thiển nổi da gà.
* “Thiên nữ rải hoa" là một câu chuyện của phật giáo. Thiên nữ rải hoa để thử đạo hạnh của Bồ Tát và các đệ tử. Trong chuyện có ý chỉ chiếc áo của Thiển Thiển bị hắt rất nhiều cà phê.
"Đủ rồi, đủ rồi đấy, hiện tại tôi chưa có ý định sinh con đâu." Quách Thiển Thiển cố gắng nuốt nước miếng, cô và Đường Minh Hồng còn chưa kết hôn, sao trở thành mẹ được chứ?
"Bà chị ơi, sao chị lại đắc tội với những vị khách đáng kính của chúng ta thế?" Vương Chuẩn ngừng một lát rồi lại bổ xung thêm: “Cảnh vừa rồi mới đúng là cao trào đấy!"
"Các người xem có thấy thích không?" Quách Thiển Thiển trợn mắt, nhìn khuôn mặt tươi như hoa cười cợt trước nỗi đau khổ của người khác của Vương Chuẩn.
"Cũng bình thường thôi,“ Vương Chuẩn giơ tay phủi nhẹ trên vai của Quách Thiển Thiển. “Bà chị yên tâm, chuyện này em sẽ xử lý nghiêm túc, em sẽ báo cáo với sếp, bà chị nói xem phải trừ bao nhiêu lương đây nhỉ?"
"Cũng được thôi." Quách Thiển Thiển ung dung đáp lại. “Nhân tiện báo cáo luôn chuyện hai chiếc cốc cậu làm vỡ hôm qua, và cả chuyện trả lại nhầm tiền hôm kia, lại còn chuyện hôm kìa cậu ấn nhầm nút lò vi sóng, rồi chuyện cách đây ba hôm cậu tưới chết cây xanh mới trồng bằng nước sôi, cách đây bốn hôm..."Cô càng nói, giọng càng như loa phóng thanh.
"Thiển Thiển!" Vương Chuẩn xấu hổ cắt ngang lời cô, cười giả lả. “Sao tớ lại không nể mặt cậu được chứ? Cậu nói có đúng không?" Vì liên quan đến vấn đề “cơm áo gạo tiền" nên Vương Chuẩn ngay lập tức đổi giọng, thân thiết ôm ghì lấy cánh tay của Quách Thiển Thiển.
Ngay cả Tôn Diễm đang đứng ở quầy bar, ghim mười bảy hoá đơn cần thiết và chuyển cốc Cappuccino bơ cho khách xong cũng chủ động bước đến. “Này! Rốt cuộc cậu đã đắc tội với khách hàng đó thế nào? Tớ mới quay người đi thôi mà cô ta đã gây chuyện rồi."
"Thực ra chúng ta quen bọn họ đấy." Quách Thiển Thiển nhìn ánh mắt lo lắng, quan tâm của Tôn Diễm, nhẹ nhàng vén lọn tóc mai đang xoã xuống. “Nhưng chuyện này nói ra dài lắm."
"Dài cũng phải nói, có ai tính phí nói chuyện như gọi điện thoại đâu mà lo." Vương Chuẩn nở nụ cười ngốc nghếch đầy ý vị. Còn Tôn Diễm ở bên cạnh chỉ chớp chớp mắt, ôm chầm lấy cánh tay cô, thúc giục:“Tớ đang rửa tai lắng nghe đây."
"Tình địch." Không còn cách nào khác, Quách Thiển Thiển đảo mắt, hồi lâu mới nghĩ ra một từ gần nghĩa, vì cô gái đó coi cô là tình địch, thực ra cô và bạn trai của cô ta cũng chỉ có quan hệ bạn bè đơn thuần khi còn đi học, điều bất ngờ duy nhất là, người con trai đó chẳng hiểu sao đã từng theo trào lưu, tỏ tình với cô.
"Oa! Thật hay giả đấy?" Tân trạng của Vương Chuẩn bỗng hào hứng hẳn lên. “Chàng trai vừa nãy à? Phải không, phải không, phải không?"
"À, tớ có cuộc điện thoại, tạm thời không nói được!" Quách Thiển Thiển cố kìm nén để không nhét cái giẻ đang cầm trong tay vào miệng của Vương Chuẩn và Tôn Diễm, ngón tay ấn mở điện thoại, cuộc gọi đến là của Đường Minh Hồng. Anh đang ngồi ở nơi nào đó rất ồn ào nên phải cố nói to: “A lô, Quách Thiển Thiển, anh là Đường Minh Hồng, Đường Minh Hồng đây..."
"Ặc, em biết rồi." Quách Thiển Thiển để di động ra xa tai một chút, nói liến thoắng. “Điện thoại của em có hiển thị mà! Hơn nữa, giọng của anh khó nghe một cách bất thường đấy!"
"Có muốn đến xem anh biểu diễn không?" Đường Minh Hồng bỏ qua câu mỉa mai, châm chọc của cô. “Có trai đẹp để xem, có nhiều rượu để uống, còn có rất nhiều hoa quả, bánh ngọt, còn được hát hò miễn phí, nếu em chống đỡ được, có lẽ còn miễn phí bữa sáng đấy, có đến không?"
Quách Thiển Thiển định mở miệng nói gì đó nhưng anh không đợi cô giải thích, nói to: “Được rồi, sự kiện hấp dẫn như thế em không thể không đến, nói cho anh em đang ở đâu, anh sẽ đến đón."
Quách Thiển Thiển liền nói chỗ cô đang làm rồi cúp điện thoại, sau đó cởi tạp dề ấn vào tay Tôn Diễm. “Mấy phút nữa tớ phải ra ngoài." Nói xong, cô liếc về phía Vương Chuẩn, mắt sáng lấp lánh. “Không vấn đề gì chứ?"
"Đương nhiên." Giọng nói của Vương Chuẩn trở nê du dương trầm bổng, cô bạn cười giả lả đặt hai tay lên má. “Tạm biệt!" Trước khi bước ra khỏi tiệm cà phê. Quách Thiển Thiển giơ tay xem thời gian hiển thị trên mà hình điện thoại, phải nói thật là Đường Minh Hồng đã bắt ép cô đi rất đúng lúc.
Từ tiệm cà phê bước ra, Quách Thiển Thiển như thường lện đứng cạnh thân cây già cỗi ở ngã ba đường, nhìn dòng người lẫn xe cộ qua lại đông đúc, tấp nập. Gương mặt cô bắt đầu đỏ hồng lên vì nắng. Ánh mắt trời lúc chiều tà chụm thành chùm xuyên qua cây ngô đồng, nhảy nhót trên đôi mắt đang mỉm cười của cô, in chiếc bóng mờ mờ và mềm mại của cô xuống mặt đường.
Đường Minh Hồng nhìn thấy cô, bớt cười cợt nhả và tăng thêm phần thận trọng, lo lắng, vì anh nhìn thấy vết cà phê trên áo sơ mi trắng và nét mặt mệt mỏi trên khuôn mặt của cô. Thực ra anh không cần thiết phải làm như vậy vì anh không có lỗi trong chuyện này, nhưng anh vẫn phóng khoáng cởi chiếc áo sơ mi của mình đưa cho cô, trên người chỉ mặc độc chiếc áo ba lỗ màu xmá nhạt.
Quách Thiển Thiển ngồi ở ghế sau trên chiếc xe điện của Đường Minh Hồng. Chiếc xe bon bon chạy về phía trước, những cơn gió nhè nhẹ thổi qua, cô áp sát vào lưng anh. Hơi ấm từ làn da anh truyền sang má cô. “Đường Minh Hồng, anh lớn từng này rồi mà sao lúc nào cũng ba lăng nhăng như thế chứ!"
“Ai bảo anh ba lăng nhăng, anh lúc nào cũng chân tình với em, vô cùng nghiêm túc đấy." Anh trêu chọc cô rồi cười, sau đó ngoái đầu lại. “Nhóc con, lại đây, để anh thơm cái nào!"
“Anh nhìn đường đi, em chưa mua bảo hiểm thân thể đâu đấy!" Ngón tay Quách Thiển Thiển chọc chọc vào cánh tay anh, rồi cô ngẩng lên ngắm ánh nắng đang hắt vô số quầng sáng bên ngoài bức tường kính trên toà nhà cao tầng.
“Đau, đau đau anh!" Đường Minh Hồng kêu lên một cách khoa trương rồi hít sâu một hơi, chiếc xe đạp điện tăng tốc. Gió mát bắt đầu thổi ù ù bên tai, anh ngửa cổ lên để tận hưởng. Khi mọi âm thanh xung quanh đã trở nên yên ắng, anh nói: “Quách Thiển Thiển, chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy, anh thật sự thích em, em có thể chấp nhận anh không?"
“Hôm khác gặp nhau, nhé!" Quách Thiển Thiển vỗ lưng anh rồi nhảy từ trên xe xuống. Chiếc xe điện của Đường Minh Hồng lao về phía trước mấy trăm mét rồi đột ngột dừng lại. Anh vội vàng quay lại, cười hì hì với người đang khoanh tay, vẻ mặt nghiêm nghị. “Bà chị ơi, em sai rồi. Đừng giở trò nữa có được không?"
“Gọi là mỹ nữ em mới tha!" Trước mặt Đường Minh Hồng, Quách Thiển Thiển luôn dễ dàng giành thắng lợi.
“Ừm, được rồi, đại mỹ nữ!" Anh ngồi lên yên xe, hai chân chống xuống đất rồi ra sức đẩy xe về phía sau.
Trong quán bar tối mờ mờ, nhấp nhoáng ánh đèn màu, Quách Thiển Thiển lọt thỏm trong chiếc áo cánh rộng thùng thình của Đường Minh Hồng, áo anh thoang thoảng mùi xà phòng mà cô quen thuộc. Xung quanh toàn người là người, tiếng nhạc xập xình, đinh tai nhức óc, tưởng như có thể làm thủng màng nhĩ của bất cứ ai.
Đường Minh Hồng là DJ* ở đây, ánh sáng tối mờ khiến gương mặt anh càng trở nên góc cạnh, rõ nét. Anh chọn và chơi những ca khúc đang thịnh hành, những ca khúc hay và kinh điển nên mọi người rất thích. Điều quan trọng là, khi đứng trong đám người ồn ào này, Quách Thiển Thiển cảm thấy chỉ cần nhắm mắt lại là cô có thể tìm lại những phút giây thư thái.
*. DJ là viết tắt của “Disc Jockey", là người chọn và chơi nhạc trong những buổi tiệc, sự kiện.
Nhưng hôm nay cô không hề nhắm mắt.
Bởi vì mấy hôm trước, Đường Minh Hồng trong lúc uống say đã tru lên những câu quỷ khóc sói gào bên tai cô: “Quách Thiển Thiển, em chẳng bao giờ nhìn anh trên sân khấu! Em chẳng bao giờ biết anh đẹp trai như thế nào!" Nói xong, anh ợ lên một tiếng rõ to, mùi rượu nồng nặc rồi những món sơn hào hải vị trong dạ dày phun ra như sóng biển khiến cho Quách Thiển Thiển không thể chịu nổi phải bịt mũi lại. “Quách Thiển Thiển, em chẳng bao giờ nhìn anh trên sân khấu… thế nên em không thể biết… anh đứng trên sân khấu nhìn em trông mới thảm hại biết bao!" Đường Minh Hồng vừa nói vừa cười, nhưng chưa cười được mấy tiếng đã bám chặt lấy góc bàn, nôn thốc nôn tháo.
Quách Thiển Thiển vỗ lưng cho anh, cô biết, những lời anh nói đều là rượu nói, đến khi tỉnh rượu rồi, anh lại hoạt bát, vui vẻ đứng trên sân khấu làm DJ. Như lúc này đây, nhưng chiếc đĩa đang chao liệng dưới ngón tay thon dài của anh, anh đeo tai nghe, chìm đắm trong thế giới âm nhạc. Dường như anh đã quên hết sự yếu đuối nhất thời để lộ trong cơn say rượu đó rồi.
Tác giả :
Cao Thuỵ Phong