Dựng Quỷ - Cha Ta Không Phải Người
Chương 53: Vào hoàng cung
Tiểu Đồng ngồi một mình ở ngoài cửa, hé ra sự non nớt như dĩ vãng, trên khuôn mặt hồn nhiên xuất hiện một loại bất đắc dĩ, Tiểu Đồng biết những người trong phòng đó muốn làm cái gì, thế nhưng hắn vô lực đi ngăn cản bọn họ, hơn nữa hắn biết, Lâm Bách làm đúng, Dã Quỷ đại ca hiện tại sống chết không rõ, nếu như Thiên ca cũng... Hắn sẽ lựa chọn giống người ở trong nhà kia, thế nhưng hắn cũng sợ rằng không làm được nhiều như vậy, bởi vì hắn không có đầu óc như của Lâm Bách, nếu quả như thật gặp phải loại này tựa hồ, hắn sợ rằng chỉ có thể tự mình trốn đi khóc.
Xuyên thấu qua khe cửa rộng mở, Tiểu Đồng hướng bên trong liếc mắt, tuy rằng nghe Thiên ca nói đây mới thật sự là Lâm Bách, thế nhưng Tiểu Đồng vẫn cảm thấy Lâm Bách trước kia sống vui vẻ hơn.
Tất cả đều đả ly khai, Lâm Bách một mình ở lại trong phòng, một ngày bố trí xong hết thảy, tuy rằng không phải người, nhưng hắn cũng cảm giác được uể oải, tay xoa xoa bụng, y không bên người, tiểu tử này khó có thể an tĩnh.
Kế hoạch cùng suy đoán của hắn thuận lợi như nhau, có không ít người đều đứng bên hắn, hơn nữa bởi vì người kia cùng hắn đều tinh nhuệ đã đứng về phía bên này, nên đã bỏ qua được một bước khó khăn, hắn sẽ dẫn người phong tỏa kinh thành, ngoài thành không ai giúp, hoàng cung cô lập, sau cùng nếu thật bức vua thoái vị ắt sẽ thế như chẻ tre, nhưng làm như vậy thực sự có thể chứ, đẩy ngã một triều đại, nhất định phải trả giá đại giới, nhưng vì ham muốn cá nhân của mình, hi sinh người vô tội, trước kia hắn có thể sẽ không do dự, nhưng hắn hiện tại, chân chính hiểu được thất tình lục dục làm cho hắn do dự…
Lâm Bách cúi đầu liếc nhìn bụng của mình, trong lòng hắn nói là vô luận trả bất kỳ giá nào, đều phải cứu Dã Quỷ về, nhưng lúc này bình tĩnh trở lại hắn nghĩ trong kế hoạch của chính mình, thiếu sót vài thứ, Lâm Bách nghĩ xong cầm lấy giấy bút trên bàn, mài mực viết một phong thơ, ly khai Lăng Nhật trang…
Lâm Bách đi vào hoàng cung đem lá thư đã viết xong này giao cho Thanh, nhượng Thanh đem thư đưa đến hoàng đế, nếu như có thể thần không biết quỷ không hay là hay nhất, nếu như không thể thì để Thanh thành thực đem chuyện từ đầu đến cuối nói cho phụ hoàng hắn biết, không cần phải giấu diếm chuyện gì, hơn nữa muốn giấu giếm cũng khó vì người kia không thể không nhận ra chữ của hắn.
Kỳ thực thư này Lâm Bách cũng có thể chính mình đưa đi, thế nhưng Tống Tuyền người kia hắn đến bây giờ đều nhìn không thấu, Dã Quỷ hiện tại nhất định là bị người chế trụ, hắn không muốn ở phía sau cùng người điên gây ra xung đột, nếu như ngay cả hắn cũng rơi vào bẫy, sinh tử chung huyệt là điều hắn mong muốn, thế nhưng hắn cũng không muốn chết không có giá trị như vậy.
Lâm Bách lung lay lắc lư đi qua hoàng cung, càng đi càng cảm thấy được mọi vật quanh mình giống như đã từng quen biết, trước mắt xuất hiện từng sự kiện quen thuộc hoặc bóng người xa lạ, đan xen cùng một chỗ, ly khai tường vây hoàng cung đi lên đường cái, có thể thấy bóng dáng của rất nhiều người, có ai đó sẽ cùng một hắn khác nói chuyện, hoặc là một mình hắn đi qua một con đường cái, ký ức trước kia từng cái vừa về tới trong óc, Lâm Bách cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, vẫn còn cường chống du đãng trở về Lăng Nhật trang, đi tới viện của hắn và Lăng Nhật, Lăng Thiên vẻ mặt lo lắng canh giữ ở cửa, Lâm Bách mệt mỏi hướng Lăng Thiên cười cười, trong nhà này tràn đầy đều là bóng dáng mơ hồ của hắn hay Lăng Nhật, Lâm Bách mệt mỏi nhắm mắt lại, trong nháy mắt thiên toàn địa chuyển…
Nhìn Lâm Bách trở về, Lăng Thiên còn chưa kịp thở phào, liền thấy hắn ngã trên mặt đất, Lăng Thiên vài bước tiến lên đem Lâm Bách ôm lấy, đưa vào trong phòng, chính mình hoảng thủ hoảng cước đi tới sai người đi thỉnh lão hồn sư qua…
Sao dày đặc như tranh vẽ, hồn sư gấp gấp chạy lại, cấp Lâm Bách tit tit mỉ mỉ kiểm tra một phen xong, nhìn Nhâm Lăng Thiên nói một câu, “Hắn hẳn là sắp sinh rồi!"
Nhâm Lăng Thiên sửng sốt một lát, trầm mặc theo hồn sư rời khỏi phòng, nhìn lão hồn sư mặt âm trầm, thì thào nói: “Ngươi đã nói, hài tử sau khi ra đời, ba người bọn hắn sẽ gặp mặt, rốt cuộc sẽ là ai, đại ca của ta bây giờ còn đang trong hoàng cung, lẽ nào…"
“Thế sự không có tuyệt đối, Lâm Bách và Dã Quỷ mệnh cách đã sớm trống rỗng, thế nhưng mệnh của hài tử cũng đã đã định trước, cái gì cũng đừng nói, tình huống hiện tại của Lâm Bách không tốt, đây là càng sớm kết thúc càng tốt, phải diễn thật tốt vở kịch cuối cùng." Dứt lời, lão hồn sư thở dài, lắc đầu nhảy xuống bậc thềm của đài, đi ra sân.
Lăng Thiên nhìn lão hồn sư đi xa, hít sâu một hơi, hướng Tiểu Đồng bên người nói: “Ngươi lưu lại, tại đây chiếu cố hắn cả đêm, ta còn có chuyện khác phải làm, có được hay không?"
Tiểu Đồng gật đầu, rồi lại tiến lên ôm lấy cánh tay của Lăng Thiên, ngẩng đầu lên nhìn Lăng Thiên.
Lăng Thiên đem Tiểu Đồng ôm đến trong lòng, nhẹ giọng nói, “Ta biết, ta sẽ không xảy ra chuyện gì, đợi cho sự tình của Lâm Bách xong xuôi, ta liền cùng ngươi thành thân, có được hay không."
Bầu trời sao như tranh vẽ chứng kiến Lăng Thiên cùng Tiểu Đồng ôm nhau thầm thì, Lăng Thiên lòng quả thực buồn bã một mảnh, đại ca hắn và Lâm Bách lẽ nào thật là hữu duyên vô phận…
Vài mảnh hoa tuyết rơi xuống, một trận tuyết lớn bao phủ toàn bộ kinh thành, Lâm Bách lúc tỉnh lại thấy đó là một màu bạc trắng thế giới, hắn rất thích tuyết từ trước đến bây giờ vẫn luôn như vậy, bất quá bây giờ hắn không thể có thời giờ để thưởng thức trận tuyết rơi này, kinh thành giữa tuyết nhìn như vẫn giống thường ngày, tuy rằng trước tràng sóng to gió lớn kèm theo nguy hiểm, còn rất nhiều ảnh hưởng, nhưng người dân thường không hay biết gì vẫn làm việc của họ, không ai chú ý tới binh mã thủ thành tuần thành đều thay đổi người.
Tối hai ngày sau, Lâm Bách nhận được một phong thơ hoàng đế đích thân viết, là một người xa lạ tự mình đưa đến trên tay hắn, người kia có thể thấy hắn, hơn nữa được minh trạm ám trạm từ trên xuống dưới trong thôn trang, người này xuất hiện, làm cho Lâm Bách trong lòng có chút kiêng kỵ, mở phong thơ trên tay, trong thơ chỉ có đơn giản vài chữ, tối nay tiếp tục vào cung…
Tất cả kế hoạch còn đang vô thanh vô tức tiến hành, sau khi Lâm Bách thu được thơ không làm kinh động bất luận kẻ nào, muốn một mình đi hoàng cung trước, nhưng ở cửa Lăng Nhật trang, hắm đụng mặt một người, Lâm Bách cũng không có hiện thân, ngừng một chút liền muốn vòng qua nam nhân, nhưng không nghĩ hắn đột nhiên mở miệng, “Muốn vào hoàng cung, hắn tìm ngươi đúng không?"
Lâm Bách kinh ngạc xoay người, nhìn người đứng ở phía sau hắn nhìn hắn nhíu mày, “Ngươi, ngươi như thế nào lại nhìn thấy ta."
“Ta có ngưu nhãn lệ, do đó ta nhìn thấy ngươi."
Nam nhân mỉm cười trả lời, nụ cười kia khiến cho Lâm Bách ấm áp đến tận đáy lòng.
“Làm sao ngươi biết, ta tối nay sẽ tiến cung, lẽ nào ngươi vẫn canh giữ ở chỗ này?"
“Người của ta đã đổi với thủ vệ của hoàng cung, ta làm sao lại không biết."
Nam nhân vung lên khóe miệng, nhìn hai mắt Lâm Bách từng chữ từng chữ nói: “Việc này là do ta dựng lên, nếu như ta không đem ngươi từ ngọn núi mang đến đây, ngươi cũng sẽ không cùng Tống Tuyền gặp nhau, cũng sẽ không có việc này, ngươi đi ta cùng ngươi đi, ngươi không muốn ta đi theo, ngươi cũng đừng nghĩ đi."
Lâm Bách trầm mặc hồi lâu cúi đầu, sờ sờ bụng của mình, “Đại ca ta không chờ được nữa."
Không sai người này chính là đại ca mà Lâm Bách kêu mấy năm nay, đại tướng quân Đồ Thành Thiên, Đồ Thành Thiên nói xuất chinh chẳng qua là ngụy trang, hắn vẫn luôn không có rời đi kinh thành, hắn giống với Lâm Bách, giúp đỡ Dã Quỷ hoàn thành tất cả kế hoạch trước của bọn họ, cũng bởi vì có Đồ Thành Thiên bang trợ, Dã Quỷ mới có thể tìm được nhiều lỗ thủng như vậy trong triều đình.
“Ta biết!" Đồ Thành Thiên cúi đầu, vẻ mặt xoắn xuýt nói: “Ta, Lâm Bách ngươi vì sao, không muốn đem kế hoạch tiếp tục nữa…"
“Trận này nếu gây ra chiến tranh cũng là do ân oán cá nhân của chúng ta, ta không muốn để cho người vô tội vô luận là chiến sĩ của ngươi hay là tinh binh của hắn cũng không nên để trận ân oán cá nhân này mà hi sinh, mạng của ta không ở nơi này, ta không thuộc về thế giới này, ta đã nhiễu loạn Lăng Nhật, ta không thể lại thay đổi vận mệnh của người khác, cho nên nếu như có thể ở tối hôm nay đem tất cả kết thúc, có thể để cho Lăng Nhật bình an vô sự, như vậy đủ rồi, về phần ta trái không chết, phải không sinh, nếu như thật sự chết, nói không chừng cũng là một loại giải thoát…"
Đồ Thành Thiên nhìn Lâm Bách khóe miệng nâng lên tươi cười, mặc dù có người nói cho hắn biết, Lâm Bách trước kia chân chính đã trở về, thế nhưng lúc này hắn nghĩ Lâm Bách lột xác, cùng trước đây không giống nhau như là đã trưởng thành.
Giờ này khắc này Đồ Thành Thiên đối với việc trước mắt, cũng đột nhiên hiểu rõ, hắn và Tống Tuyền từ lúc bắt đầu liền sai, một hồi đã định trước không có kết cục, kết thúc đối với người nào đều tốt."Vô luận ngươi muốn làm cái gì, đại ca đều phụng bồi tới cùng, ta nói chuyện cho tới bây giờ cũng sẽ không nói lỡ."
“Hô" Lâm Bách thở dài ra một hơi, ngẩng đầu nhìn Đồ Thành Thiên, “Đại ca ta biết ngươi đã nói sẽ không nói lỡ, thế nhưng ngươi ban đầu cũng đã nói, nếu có một ngày ta và Tống Tuyền trong lúc đó cho ngươi chọn, ngươi tình nguyện đoạn tuyệt, lần này đi khẳng định không phải hắn chết, chính là ta vong, ta không sợ ngươi để hắn... Ta chỉ là sợ ngươi…"
“Sợ ta khó xử, còn lo sợ cảm giác thực sự của ta" Đồ Thành Thiên bĩu môi, cười khổ, “Đã đến loại thời điểm này, hắn sai đã sai rồi, dù cho không phải ngươi, ngôi vị hoàng đế này hắn cũng nhất định phải nhượng, ta không muốn hắn chết ở trong tay người khác, cho dù hắn phải chết, ta cũng muốn khiến cho hắn chết ở trong tay ta."
“Ca!" Lâm Bách kêu một tiếng, bốn mắt nhìn nhau, Đồ Thành Thiên cười khổ giơ tay lên nghĩ vỗ vỗ đầu Lâm Bách, tay nhưng lại đi qua trên hồn thể của Lâm Bách, Đồ Thành Thiên trong mắt hiện lên một mảnh thê lương thoáng qua, “Có thể cưỡi ngựa sao, ca mang ngươi đi cưỡi ngựa."
“Có thể." Lâm Bách lên tiếng, liền đi theo Đồ Thành Thiên đi hướng chiến mã bị hắn an trí ở phía sau ngõ hẻm, Lâm Bách vụng về ôm cổ ngựa leo lên lưng ngựa, Đồ Thành Thiên nhìn Lâm Bách leo lên trên ngựa, mới phi thân nhảy lên lưng ngựa, mang theo Lâm Bách hướng vị trí hoàng cung chạy như bay.
Lâm Bách trầm mặc một đoạn thời gian, hỏi Đồ Thành Thiên: “Ca, bên cạnh bệ hạ tại sao có thể có một người kỳ quái có thể thấy ta."
Người nọ có thể thoát khỏi Lăng Nhật trang người nhiều như vậy, khẳng định không phải con người, bên người hoàng đế tuy rằng nhân tài đông đúc, thế nhưng hắn ở bên người Tống Tuyền đợi lâu như vậy cho tới bây giờ đều chưa thấy qua, coi như là ám kỳ, cũng không có khả năng ẩn dấu lâu như vậy không bị hắn phát hiện, thật không có khả năng.
Đồ Thành Thiên nghe câu hỏi của Lâm Bách, thật sâu thở dài một hơi, “Đó không phải là người đứng bên cạnh hắn, đó là một huynh đệ (MEO: chém tiếp editor ~~~), là người của quốc sư, từ thiên tông đi ra ngoài, quốc sư cùng người kia, quan hệ của hai người bọn họ cũng không đơn thuần, Tống Tuyền hắn bắt quốc sư, uy hiếp người kia giúp hắn làm việc, khả năng Lăng Nhật là bị hắn vây trụ. Hắn thay đổi, ta cũng không nhận ra hắn, ta đôi khi thậm chí hoài nghi, lúc trước ta biết hắn có đúng hay không…"
“Ca!" Lâm Bách kêu một tiếng, thở dài nói: “Trước kia hắn là chính hắn, hắn vẫn là người tốt, thế nhưng khi ngồi lên ngai vị hoàng đế hắn mới cải biến nhiều như vậy, này không phải lỗi của hắn sai là sai ở tạo hóa trêu người, ngươi và hắn có lẽ cùng với Lăng Nhật như nhau, cả đời này là hữu duyên vô phận, có thể kiếp sau, các ngươi sẽ có một kết quả tốt…"
“…" Đồ Thành Thiên trầm mặc hồi lâu, lắc đầu nói một câu, “Có lẽ vậy, hắn thực sự không thích hợp cái thân phận kia, nếu như hắn là một người thường, có thể sẽ không đi tới bước này…"
Đồ Thành Thiên nói xong câu đó, Lâm Bách không hé răng, ngẩng đầu khi thấy cung đình đốt đèn hồng mỹ lệ, tường kim ngói không biết hủy bao nhiêu người thiện lương, nhân chi sơ tính bản thiện những lời này không sai, Tống Tuyền cũng không phải là người xấu, chỉ là hắn lựa chọn phương pháp sai rồi. Đồ Thành Thiên đến cửa thành, lính thủ thành mở ra cửa thành, một người một quỷ như vào chỗ không người, tất cả thủ vệ, minh trạm ám trạm đều được bố trí, thuận lợi xông vào hậu cung trọng địa, đi tới ngoài tẩm cung hắn cùng Tống Tuyền hàng đêm sanh tiêu, người trước cấp Lâm Bách truyền tin, đang đứng ở trước cửa cung, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Bách và Đồ Thành Thiên, “Đồ tướng quân, Hầu gia, bệ hạ ở bên trong đợi đã lâu, mời vào."
Đồ Thành Thiên cùng Lâm Bách nhảy xuống lưng ngựa, hai người đều đối với người huynh đệ thâm tàng bất lộ này vô cùng đề phòng, người huynh đệ đi phía trước vẫn bình tĩnh xoay người dẫn đường cho bọn hắn, hướng về một chỗ hẻo lánh chỗ trắc điện đi đến, tiến nhập trắc điện người nọ đốt một ngọn đèn, không biết đụng phải cơ quan gì, vài tiếng máy móc tiếng lò xo vang lên, trước mắt lóe ra một đạo cửa ngầm, Lâm Bách cùng Đồ Thành Thiên liếc nhau, hiển nhiên bọn họ ai cũng không biết, tẩm cung Tống Tuyền còn có một chỗ như vậy.
Đi qua một đoạn đường hẹp thẳng, Lâm Bách và Đồ Thành Thiên đi tới một chỗ giống với hoàng cung dưới lòng đất, trang sức chỗ này hầu như cùng Đại Hùng bảo điện không có gì khác nhau, bất đồng duy nhất chính là không tìm được chỗ nào có thể nhìn thấy ánh mặt trời, Tống Tuyền ăn mặc quần áo màu xanh nhạt nho sam, ngồi trên chiếu ở ngay chính giữa hoàng cung dưới đất này, bên người bày một bầu rượu, ba ly rượu, bình tĩnh ngẩng đầu nhìn Đồ Thành Thiên và Lâm Bách đối diện, giơ tay lên từ trong lòng ngực móc ra một viên thuốc, ném cho người huynh đệ dẫn đường.
Người huynh đệ này thân thủ nhận lấy đan dược, nhìn cũng không nhìn ba người một cái, lắc mình xông về phía bên phải khởi động chốt cửa, vọt vào một đạo cửa đá rộng mở.
Tống Tuyền rót bầu rượu, đem ba ly rượu đều rót đầy, mở miệng nhẹ giọng hỏi Đồ Thành Thiên, “Lâm Bách hắn cũng tới chứ?"
Đồ Thành Thiên nhìn người ngồi dưới đất thoạt nhìn sắc mặt tái nhợt xuống dốc, nhịn không được có chút yêu thương (MEO: ta thik), thản nhiên gật đầu, “Hắn, đã tới!"
Lâm Bách từ trong lòng ngực rút ra tấm lệnh bài kia, sống sờ sờ đứng ở trước mặt Tống Tuyền, Tống Tuyền thấy Lâm Bách đột nhiên hiện thân, vẫn như cũ bình tĩnh như lúc ban đầu, đều không có kinh sợ hoặc bất an chút nào, từ dưới đất cầm một chén rượu, cười nói: “Đến cùng ta uống chén rượu, chúng ta đã lâu chưa từng cùng uống một chén."
Đồ Thành Thiên nhìn Tống Tuyền muốn nói lại thôi, Lâm Bách trực tiếp đi lên trước, đỡ bụng ngồi trên đất, cầm chén rượu trên đất, phóng tới trước mũi ngửi một cái, nhìn Tống Tuyền lại cười nói: “ở chỗ bệ hạ đúng là thật nhiều hảo tửu, đại ca, đến uống một chén."
Nghe được Lâm Bách nói, Đồ Thành Thiên cũng nhấc chân đi lên, ngồi trên đất, cầm chén rượu trên đất, thói quen thoải mái, ba người cơ hồ là đồng thời giơ tay lên, đem ba ly rượu chạm vào nhau, ở giữa không trung sát ra một tiếng vang nhỏ, giơ tay lên nâng ly đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch, chuyện cũ một màn trở lại trước mắt, hương vị rượu ngọt ngào đến trong miệng đều là khổ sáp, trong dạ dày ngực đều bị một cây đuốc đốt đến biến dạng, đau đến không thể hô hấp…
Lúc trước Lâm Bách gặp phải người đầu tiên là Đồ Thành Thiên, bởi vì người này cùng đại ca hắn có khuân mặt khá giống nhau vì thế mà Lâm Bách lựa chọn đi cùng hắn phụ tá hắn có được thành tựu như hôm nay, Đồ Thành Thiên gặp phải Tống Tuyền, là hắn trợ giúp mà bọn họ có được giao tình, khi đó Tống Tuyền cũng đem hắn coi như thân nhân, đệ đệ, bạn thân, ba người suốt ngày lăn lộn cùng một chỗ, uống rượu, nói chuyện phiếm, trêu chọc, xử lý chính sự, hài hòa như vậy, thế nào mới khoảng ba năm ngắn mà thôi, lại biến thành như bây giờ…
(Editor: Mấy khúc Đồ Thành Thiên toàn chém J không biết ghi thành gì luôn J)
Xuyên thấu qua khe cửa rộng mở, Tiểu Đồng hướng bên trong liếc mắt, tuy rằng nghe Thiên ca nói đây mới thật sự là Lâm Bách, thế nhưng Tiểu Đồng vẫn cảm thấy Lâm Bách trước kia sống vui vẻ hơn.
Tất cả đều đả ly khai, Lâm Bách một mình ở lại trong phòng, một ngày bố trí xong hết thảy, tuy rằng không phải người, nhưng hắn cũng cảm giác được uể oải, tay xoa xoa bụng, y không bên người, tiểu tử này khó có thể an tĩnh.
Kế hoạch cùng suy đoán của hắn thuận lợi như nhau, có không ít người đều đứng bên hắn, hơn nữa bởi vì người kia cùng hắn đều tinh nhuệ đã đứng về phía bên này, nên đã bỏ qua được một bước khó khăn, hắn sẽ dẫn người phong tỏa kinh thành, ngoài thành không ai giúp, hoàng cung cô lập, sau cùng nếu thật bức vua thoái vị ắt sẽ thế như chẻ tre, nhưng làm như vậy thực sự có thể chứ, đẩy ngã một triều đại, nhất định phải trả giá đại giới, nhưng vì ham muốn cá nhân của mình, hi sinh người vô tội, trước kia hắn có thể sẽ không do dự, nhưng hắn hiện tại, chân chính hiểu được thất tình lục dục làm cho hắn do dự…
Lâm Bách cúi đầu liếc nhìn bụng của mình, trong lòng hắn nói là vô luận trả bất kỳ giá nào, đều phải cứu Dã Quỷ về, nhưng lúc này bình tĩnh trở lại hắn nghĩ trong kế hoạch của chính mình, thiếu sót vài thứ, Lâm Bách nghĩ xong cầm lấy giấy bút trên bàn, mài mực viết một phong thơ, ly khai Lăng Nhật trang…
Lâm Bách đi vào hoàng cung đem lá thư đã viết xong này giao cho Thanh, nhượng Thanh đem thư đưa đến hoàng đế, nếu như có thể thần không biết quỷ không hay là hay nhất, nếu như không thể thì để Thanh thành thực đem chuyện từ đầu đến cuối nói cho phụ hoàng hắn biết, không cần phải giấu diếm chuyện gì, hơn nữa muốn giấu giếm cũng khó vì người kia không thể không nhận ra chữ của hắn.
Kỳ thực thư này Lâm Bách cũng có thể chính mình đưa đi, thế nhưng Tống Tuyền người kia hắn đến bây giờ đều nhìn không thấu, Dã Quỷ hiện tại nhất định là bị người chế trụ, hắn không muốn ở phía sau cùng người điên gây ra xung đột, nếu như ngay cả hắn cũng rơi vào bẫy, sinh tử chung huyệt là điều hắn mong muốn, thế nhưng hắn cũng không muốn chết không có giá trị như vậy.
Lâm Bách lung lay lắc lư đi qua hoàng cung, càng đi càng cảm thấy được mọi vật quanh mình giống như đã từng quen biết, trước mắt xuất hiện từng sự kiện quen thuộc hoặc bóng người xa lạ, đan xen cùng một chỗ, ly khai tường vây hoàng cung đi lên đường cái, có thể thấy bóng dáng của rất nhiều người, có ai đó sẽ cùng một hắn khác nói chuyện, hoặc là một mình hắn đi qua một con đường cái, ký ức trước kia từng cái vừa về tới trong óc, Lâm Bách cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, vẫn còn cường chống du đãng trở về Lăng Nhật trang, đi tới viện của hắn và Lăng Nhật, Lăng Thiên vẻ mặt lo lắng canh giữ ở cửa, Lâm Bách mệt mỏi hướng Lăng Thiên cười cười, trong nhà này tràn đầy đều là bóng dáng mơ hồ của hắn hay Lăng Nhật, Lâm Bách mệt mỏi nhắm mắt lại, trong nháy mắt thiên toàn địa chuyển…
Nhìn Lâm Bách trở về, Lăng Thiên còn chưa kịp thở phào, liền thấy hắn ngã trên mặt đất, Lăng Thiên vài bước tiến lên đem Lâm Bách ôm lấy, đưa vào trong phòng, chính mình hoảng thủ hoảng cước đi tới sai người đi thỉnh lão hồn sư qua…
Sao dày đặc như tranh vẽ, hồn sư gấp gấp chạy lại, cấp Lâm Bách tit tit mỉ mỉ kiểm tra một phen xong, nhìn Nhâm Lăng Thiên nói một câu, “Hắn hẳn là sắp sinh rồi!"
Nhâm Lăng Thiên sửng sốt một lát, trầm mặc theo hồn sư rời khỏi phòng, nhìn lão hồn sư mặt âm trầm, thì thào nói: “Ngươi đã nói, hài tử sau khi ra đời, ba người bọn hắn sẽ gặp mặt, rốt cuộc sẽ là ai, đại ca của ta bây giờ còn đang trong hoàng cung, lẽ nào…"
“Thế sự không có tuyệt đối, Lâm Bách và Dã Quỷ mệnh cách đã sớm trống rỗng, thế nhưng mệnh của hài tử cũng đã đã định trước, cái gì cũng đừng nói, tình huống hiện tại của Lâm Bách không tốt, đây là càng sớm kết thúc càng tốt, phải diễn thật tốt vở kịch cuối cùng." Dứt lời, lão hồn sư thở dài, lắc đầu nhảy xuống bậc thềm của đài, đi ra sân.
Lăng Thiên nhìn lão hồn sư đi xa, hít sâu một hơi, hướng Tiểu Đồng bên người nói: “Ngươi lưu lại, tại đây chiếu cố hắn cả đêm, ta còn có chuyện khác phải làm, có được hay không?"
Tiểu Đồng gật đầu, rồi lại tiến lên ôm lấy cánh tay của Lăng Thiên, ngẩng đầu lên nhìn Lăng Thiên.
Lăng Thiên đem Tiểu Đồng ôm đến trong lòng, nhẹ giọng nói, “Ta biết, ta sẽ không xảy ra chuyện gì, đợi cho sự tình của Lâm Bách xong xuôi, ta liền cùng ngươi thành thân, có được hay không."
Bầu trời sao như tranh vẽ chứng kiến Lăng Thiên cùng Tiểu Đồng ôm nhau thầm thì, Lăng Thiên lòng quả thực buồn bã một mảnh, đại ca hắn và Lâm Bách lẽ nào thật là hữu duyên vô phận…
Vài mảnh hoa tuyết rơi xuống, một trận tuyết lớn bao phủ toàn bộ kinh thành, Lâm Bách lúc tỉnh lại thấy đó là một màu bạc trắng thế giới, hắn rất thích tuyết từ trước đến bây giờ vẫn luôn như vậy, bất quá bây giờ hắn không thể có thời giờ để thưởng thức trận tuyết rơi này, kinh thành giữa tuyết nhìn như vẫn giống thường ngày, tuy rằng trước tràng sóng to gió lớn kèm theo nguy hiểm, còn rất nhiều ảnh hưởng, nhưng người dân thường không hay biết gì vẫn làm việc của họ, không ai chú ý tới binh mã thủ thành tuần thành đều thay đổi người.
Tối hai ngày sau, Lâm Bách nhận được một phong thơ hoàng đế đích thân viết, là một người xa lạ tự mình đưa đến trên tay hắn, người kia có thể thấy hắn, hơn nữa được minh trạm ám trạm từ trên xuống dưới trong thôn trang, người này xuất hiện, làm cho Lâm Bách trong lòng có chút kiêng kỵ, mở phong thơ trên tay, trong thơ chỉ có đơn giản vài chữ, tối nay tiếp tục vào cung…
Tất cả kế hoạch còn đang vô thanh vô tức tiến hành, sau khi Lâm Bách thu được thơ không làm kinh động bất luận kẻ nào, muốn một mình đi hoàng cung trước, nhưng ở cửa Lăng Nhật trang, hắm đụng mặt một người, Lâm Bách cũng không có hiện thân, ngừng một chút liền muốn vòng qua nam nhân, nhưng không nghĩ hắn đột nhiên mở miệng, “Muốn vào hoàng cung, hắn tìm ngươi đúng không?"
Lâm Bách kinh ngạc xoay người, nhìn người đứng ở phía sau hắn nhìn hắn nhíu mày, “Ngươi, ngươi như thế nào lại nhìn thấy ta."
“Ta có ngưu nhãn lệ, do đó ta nhìn thấy ngươi."
Nam nhân mỉm cười trả lời, nụ cười kia khiến cho Lâm Bách ấm áp đến tận đáy lòng.
“Làm sao ngươi biết, ta tối nay sẽ tiến cung, lẽ nào ngươi vẫn canh giữ ở chỗ này?"
“Người của ta đã đổi với thủ vệ của hoàng cung, ta làm sao lại không biết."
Nam nhân vung lên khóe miệng, nhìn hai mắt Lâm Bách từng chữ từng chữ nói: “Việc này là do ta dựng lên, nếu như ta không đem ngươi từ ngọn núi mang đến đây, ngươi cũng sẽ không cùng Tống Tuyền gặp nhau, cũng sẽ không có việc này, ngươi đi ta cùng ngươi đi, ngươi không muốn ta đi theo, ngươi cũng đừng nghĩ đi."
Lâm Bách trầm mặc hồi lâu cúi đầu, sờ sờ bụng của mình, “Đại ca ta không chờ được nữa."
Không sai người này chính là đại ca mà Lâm Bách kêu mấy năm nay, đại tướng quân Đồ Thành Thiên, Đồ Thành Thiên nói xuất chinh chẳng qua là ngụy trang, hắn vẫn luôn không có rời đi kinh thành, hắn giống với Lâm Bách, giúp đỡ Dã Quỷ hoàn thành tất cả kế hoạch trước của bọn họ, cũng bởi vì có Đồ Thành Thiên bang trợ, Dã Quỷ mới có thể tìm được nhiều lỗ thủng như vậy trong triều đình.
“Ta biết!" Đồ Thành Thiên cúi đầu, vẻ mặt xoắn xuýt nói: “Ta, Lâm Bách ngươi vì sao, không muốn đem kế hoạch tiếp tục nữa…"
“Trận này nếu gây ra chiến tranh cũng là do ân oán cá nhân của chúng ta, ta không muốn để cho người vô tội vô luận là chiến sĩ của ngươi hay là tinh binh của hắn cũng không nên để trận ân oán cá nhân này mà hi sinh, mạng của ta không ở nơi này, ta không thuộc về thế giới này, ta đã nhiễu loạn Lăng Nhật, ta không thể lại thay đổi vận mệnh của người khác, cho nên nếu như có thể ở tối hôm nay đem tất cả kết thúc, có thể để cho Lăng Nhật bình an vô sự, như vậy đủ rồi, về phần ta trái không chết, phải không sinh, nếu như thật sự chết, nói không chừng cũng là một loại giải thoát…"
Đồ Thành Thiên nhìn Lâm Bách khóe miệng nâng lên tươi cười, mặc dù có người nói cho hắn biết, Lâm Bách trước kia chân chính đã trở về, thế nhưng lúc này hắn nghĩ Lâm Bách lột xác, cùng trước đây không giống nhau như là đã trưởng thành.
Giờ này khắc này Đồ Thành Thiên đối với việc trước mắt, cũng đột nhiên hiểu rõ, hắn và Tống Tuyền từ lúc bắt đầu liền sai, một hồi đã định trước không có kết cục, kết thúc đối với người nào đều tốt."Vô luận ngươi muốn làm cái gì, đại ca đều phụng bồi tới cùng, ta nói chuyện cho tới bây giờ cũng sẽ không nói lỡ."
“Hô" Lâm Bách thở dài ra một hơi, ngẩng đầu nhìn Đồ Thành Thiên, “Đại ca ta biết ngươi đã nói sẽ không nói lỡ, thế nhưng ngươi ban đầu cũng đã nói, nếu có một ngày ta và Tống Tuyền trong lúc đó cho ngươi chọn, ngươi tình nguyện đoạn tuyệt, lần này đi khẳng định không phải hắn chết, chính là ta vong, ta không sợ ngươi để hắn... Ta chỉ là sợ ngươi…"
“Sợ ta khó xử, còn lo sợ cảm giác thực sự của ta" Đồ Thành Thiên bĩu môi, cười khổ, “Đã đến loại thời điểm này, hắn sai đã sai rồi, dù cho không phải ngươi, ngôi vị hoàng đế này hắn cũng nhất định phải nhượng, ta không muốn hắn chết ở trong tay người khác, cho dù hắn phải chết, ta cũng muốn khiến cho hắn chết ở trong tay ta."
“Ca!" Lâm Bách kêu một tiếng, bốn mắt nhìn nhau, Đồ Thành Thiên cười khổ giơ tay lên nghĩ vỗ vỗ đầu Lâm Bách, tay nhưng lại đi qua trên hồn thể của Lâm Bách, Đồ Thành Thiên trong mắt hiện lên một mảnh thê lương thoáng qua, “Có thể cưỡi ngựa sao, ca mang ngươi đi cưỡi ngựa."
“Có thể." Lâm Bách lên tiếng, liền đi theo Đồ Thành Thiên đi hướng chiến mã bị hắn an trí ở phía sau ngõ hẻm, Lâm Bách vụng về ôm cổ ngựa leo lên lưng ngựa, Đồ Thành Thiên nhìn Lâm Bách leo lên trên ngựa, mới phi thân nhảy lên lưng ngựa, mang theo Lâm Bách hướng vị trí hoàng cung chạy như bay.
Lâm Bách trầm mặc một đoạn thời gian, hỏi Đồ Thành Thiên: “Ca, bên cạnh bệ hạ tại sao có thể có một người kỳ quái có thể thấy ta."
Người nọ có thể thoát khỏi Lăng Nhật trang người nhiều như vậy, khẳng định không phải con người, bên người hoàng đế tuy rằng nhân tài đông đúc, thế nhưng hắn ở bên người Tống Tuyền đợi lâu như vậy cho tới bây giờ đều chưa thấy qua, coi như là ám kỳ, cũng không có khả năng ẩn dấu lâu như vậy không bị hắn phát hiện, thật không có khả năng.
Đồ Thành Thiên nghe câu hỏi của Lâm Bách, thật sâu thở dài một hơi, “Đó không phải là người đứng bên cạnh hắn, đó là một huynh đệ (MEO: chém tiếp editor ~~~), là người của quốc sư, từ thiên tông đi ra ngoài, quốc sư cùng người kia, quan hệ của hai người bọn họ cũng không đơn thuần, Tống Tuyền hắn bắt quốc sư, uy hiếp người kia giúp hắn làm việc, khả năng Lăng Nhật là bị hắn vây trụ. Hắn thay đổi, ta cũng không nhận ra hắn, ta đôi khi thậm chí hoài nghi, lúc trước ta biết hắn có đúng hay không…"
“Ca!" Lâm Bách kêu một tiếng, thở dài nói: “Trước kia hắn là chính hắn, hắn vẫn là người tốt, thế nhưng khi ngồi lên ngai vị hoàng đế hắn mới cải biến nhiều như vậy, này không phải lỗi của hắn sai là sai ở tạo hóa trêu người, ngươi và hắn có lẽ cùng với Lăng Nhật như nhau, cả đời này là hữu duyên vô phận, có thể kiếp sau, các ngươi sẽ có một kết quả tốt…"
“…" Đồ Thành Thiên trầm mặc hồi lâu, lắc đầu nói một câu, “Có lẽ vậy, hắn thực sự không thích hợp cái thân phận kia, nếu như hắn là một người thường, có thể sẽ không đi tới bước này…"
Đồ Thành Thiên nói xong câu đó, Lâm Bách không hé răng, ngẩng đầu khi thấy cung đình đốt đèn hồng mỹ lệ, tường kim ngói không biết hủy bao nhiêu người thiện lương, nhân chi sơ tính bản thiện những lời này không sai, Tống Tuyền cũng không phải là người xấu, chỉ là hắn lựa chọn phương pháp sai rồi. Đồ Thành Thiên đến cửa thành, lính thủ thành mở ra cửa thành, một người một quỷ như vào chỗ không người, tất cả thủ vệ, minh trạm ám trạm đều được bố trí, thuận lợi xông vào hậu cung trọng địa, đi tới ngoài tẩm cung hắn cùng Tống Tuyền hàng đêm sanh tiêu, người trước cấp Lâm Bách truyền tin, đang đứng ở trước cửa cung, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Bách và Đồ Thành Thiên, “Đồ tướng quân, Hầu gia, bệ hạ ở bên trong đợi đã lâu, mời vào."
Đồ Thành Thiên cùng Lâm Bách nhảy xuống lưng ngựa, hai người đều đối với người huynh đệ thâm tàng bất lộ này vô cùng đề phòng, người huynh đệ đi phía trước vẫn bình tĩnh xoay người dẫn đường cho bọn hắn, hướng về một chỗ hẻo lánh chỗ trắc điện đi đến, tiến nhập trắc điện người nọ đốt một ngọn đèn, không biết đụng phải cơ quan gì, vài tiếng máy móc tiếng lò xo vang lên, trước mắt lóe ra một đạo cửa ngầm, Lâm Bách cùng Đồ Thành Thiên liếc nhau, hiển nhiên bọn họ ai cũng không biết, tẩm cung Tống Tuyền còn có một chỗ như vậy.
Đi qua một đoạn đường hẹp thẳng, Lâm Bách và Đồ Thành Thiên đi tới một chỗ giống với hoàng cung dưới lòng đất, trang sức chỗ này hầu như cùng Đại Hùng bảo điện không có gì khác nhau, bất đồng duy nhất chính là không tìm được chỗ nào có thể nhìn thấy ánh mặt trời, Tống Tuyền ăn mặc quần áo màu xanh nhạt nho sam, ngồi trên chiếu ở ngay chính giữa hoàng cung dưới đất này, bên người bày một bầu rượu, ba ly rượu, bình tĩnh ngẩng đầu nhìn Đồ Thành Thiên và Lâm Bách đối diện, giơ tay lên từ trong lòng ngực móc ra một viên thuốc, ném cho người huynh đệ dẫn đường.
Người huynh đệ này thân thủ nhận lấy đan dược, nhìn cũng không nhìn ba người một cái, lắc mình xông về phía bên phải khởi động chốt cửa, vọt vào một đạo cửa đá rộng mở.
Tống Tuyền rót bầu rượu, đem ba ly rượu đều rót đầy, mở miệng nhẹ giọng hỏi Đồ Thành Thiên, “Lâm Bách hắn cũng tới chứ?"
Đồ Thành Thiên nhìn người ngồi dưới đất thoạt nhìn sắc mặt tái nhợt xuống dốc, nhịn không được có chút yêu thương (MEO: ta thik), thản nhiên gật đầu, “Hắn, đã tới!"
Lâm Bách từ trong lòng ngực rút ra tấm lệnh bài kia, sống sờ sờ đứng ở trước mặt Tống Tuyền, Tống Tuyền thấy Lâm Bách đột nhiên hiện thân, vẫn như cũ bình tĩnh như lúc ban đầu, đều không có kinh sợ hoặc bất an chút nào, từ dưới đất cầm một chén rượu, cười nói: “Đến cùng ta uống chén rượu, chúng ta đã lâu chưa từng cùng uống một chén."
Đồ Thành Thiên nhìn Tống Tuyền muốn nói lại thôi, Lâm Bách trực tiếp đi lên trước, đỡ bụng ngồi trên đất, cầm chén rượu trên đất, phóng tới trước mũi ngửi một cái, nhìn Tống Tuyền lại cười nói: “ở chỗ bệ hạ đúng là thật nhiều hảo tửu, đại ca, đến uống một chén."
Nghe được Lâm Bách nói, Đồ Thành Thiên cũng nhấc chân đi lên, ngồi trên đất, cầm chén rượu trên đất, thói quen thoải mái, ba người cơ hồ là đồng thời giơ tay lên, đem ba ly rượu chạm vào nhau, ở giữa không trung sát ra một tiếng vang nhỏ, giơ tay lên nâng ly đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch, chuyện cũ một màn trở lại trước mắt, hương vị rượu ngọt ngào đến trong miệng đều là khổ sáp, trong dạ dày ngực đều bị một cây đuốc đốt đến biến dạng, đau đến không thể hô hấp…
Lúc trước Lâm Bách gặp phải người đầu tiên là Đồ Thành Thiên, bởi vì người này cùng đại ca hắn có khuân mặt khá giống nhau vì thế mà Lâm Bách lựa chọn đi cùng hắn phụ tá hắn có được thành tựu như hôm nay, Đồ Thành Thiên gặp phải Tống Tuyền, là hắn trợ giúp mà bọn họ có được giao tình, khi đó Tống Tuyền cũng đem hắn coi như thân nhân, đệ đệ, bạn thân, ba người suốt ngày lăn lộn cùng một chỗ, uống rượu, nói chuyện phiếm, trêu chọc, xử lý chính sự, hài hòa như vậy, thế nào mới khoảng ba năm ngắn mà thôi, lại biến thành như bây giờ…
(Editor: Mấy khúc Đồ Thành Thiên toàn chém J không biết ghi thành gì luôn J)
Tác giả :
Sinh Thần