Đừng Nói Yêu Tôi
Chương 48
“Ngươi để ý tới?" Diệp Ý Tiêu rút một tờ khăn giấy cho Bạch Hy lau miệng, gương mặt trầm tĩnh như nước: “Cũng không có gì, chỉ là một ít việc nhỏ. Tô Vân Khởi người này tuy tuổi trẻ nhưng trong công việc cũng có chút thành tích."
Bạch Hy nở nụ cười, nâng trái dừa trên mặt bàn lên uống mấy ngụm, sau đó ngồi xuống ghế, nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Ý Tiêu: “Lần đầu tiên nghe được ngươi tán thưởng cấp dưới. Xem ra, Tô Vân Khởi này thật sự không tệ."
“Phải không? Ta đây có hay không tán thưởng qua ngươi?" Diệp Ý Tiêu đi tới, cúi người xuống, một chiếc bóng to lớn phủ lên làm đôi mắt đang quen với ánh sáng của Bạch Hy hơi nhíu lại, duy chỉ có lúm đồng tiền trên mặt hắn vẫn như cũ xán lạn.
“Không có." Bạch Hy vươn tay ôm lấy cổ đối phương, dùng đôi môi mềm lướt qua, điểm sáng trong mắt lấp lánh như những ánh sao, rất mê người.
“Ta đây muốn cho ngươi biết: ngươi bây giờ cực kỳ giỏi." Diệp Ý Tiêu khen ngợi nói, hai tay đem người ôm vào trong ngực, hé miệng mút lấy đôi môi hắn, đầu lưỡi bá đạo linh hoạt một đường thẳng tiến vào trong miệng đối phương, mút vào mật ngọt say lòng người kia.
“Ân……" Bạch Hy cố gắng ngẩng cao đầu, nhắm mắt cùng Diệp Ý Tiêu môi lưỡi giao triền, thẳng đến khi cảm giác được bụng bị thứ gì đó cương cứng chọc vào, mới đột nhiên mở mắt, đỏ mặt đẩy cái tên tự nhiên động dục kia ra.
“Làm sao bây giờ? Ta thật muốn ăn ngươi." Diệp Ý Tiêu lại một lần nữa sáp đến, ở bên tai Bạch Hy nói nhỏ.
“Ở đây không được, quá nhiều người, bị người phát hiện sẽ rất xấu hổ ah." Bạch Hy dùng tay chống đỡ tại lồng ngực Diệp Ý Tiêu, nghiêng mặt nói.
Diệp Ý Tiêu cũng không miễn cưỡng, ôm lấy Bạch Hy. Trên da thịt trần trụi kia chậm rãi vuốt ve, khiến hắn thở dốc liên tục mới buông tay, vẻ mặt xấu xa cười: “Không bằng chúng ta đi đến rừng cây bên kia giải quyết? Hoặc xuống biển làm? Ân, bên kia là bãi đá ngầm, chính là một chỗ tốt…"
Vì vậy bé ngoan Bạch Hy mơ mơ màng màng bị người lừa gạt xuống biển giải quyết vấn đề sinh lý.
Chỗ này là bãi đá ngầm, nước rất lặng. Bất quá, bởi vì đá ngầm rất trơn, nên rất ít người tới chơi, thậm chí là không có ai. Cái này, với chuyện hai người tại bờ biển “Vận động" tự nhiên lại trở thành hoàn cảnh vô cùng thuận lợi.
Diệp Ý Tiêu mang theo Bạch Hy tới đằng sau một khối đá ngầm lớn. Sau đó không thể đợi thêm, vội vã hôn lên ngực hắn. Phía sau lưng đụng phải tảng đá lạnh như băng làm Bạch Hy nhịn không được một hồi run rẩy. Diệp Ý Tiêu rất nhanh liền phát hiện, lập tức đem thân thể nóng rực của mình phủ lên.
Môi lưỡi quấn giao, bàn tay Diệp Ý Tiêu đã lẻn vào bên trong quần bơi của Bạch Hy, lướt qua lông mao rậm rạp, cầm lấy tiểu khả ái nóng hổi đã hơi ngẩng đầu, sau đó hết sức ôn nhu vỗ về chơi đùa, làm nó hoàn toàn thức tỉnh.
“Cáp……" Bạch Hy thở dốc càng thêm lợi hại, ôm lấy tay Diệp Ý Tiêu, khiến nó tăng thêm không ít lực đạo. Giữa ban ngày ban mặt làm chuyện như vậy, đối với hắn chính là một chuyện vô cùng kích thích xen lẫn ngượng ngùng. Vạn nhất bị người phát hiện … hậu quả thật sự là không dám suy nghĩ. Nhưng là, hiện tại thân thể đã hoàn toàn rời bỏ ý trí, hắn khao khát cơ thể người kia.
Khao khát được y vuốt ve, khao khát bị y tiến vào, khao khát cùng y ngụp lặn trong bể dục, cùng nhau sáng tạo những khoái cảm vô tận vô biên. Những thứ khác, đều tạm thời để qua một bên đi thôi!
Diệp Ý Tiêu lưu loát cởi ra quần bơi của đối phương, rồi tới của mình, đem hai cái quần bơi vo thành một đám, tùy tiện ném lên bãi đá. Sau đó tách đôi chân thon dài xinh đẹp của Bạch Hy ra, khiến chúng vòng ngang hông mình, chậm rãi đem nam căn thô to vùi vào địa phương làm người mất hồn kia.
Bạch Hy có thể rõ ràng cảm giác được cự vật kia từng điểm từng điểm chen vào, hắn cố gắng điều chỉnh hô hấp. Chính là, cảm giác bị lấp đầy vẫn làm cho hắn cơ dục điên cuồng, chỉ có thể dùng hai tay nắm chặt đá ngầm sau lưng, tận lực thả lỏng cơ thể mà tiếp nhận gia hỏa nóng rực cứng rắn kia.
Ban đầu, Diệp Ý Tiêu rất có kiên nhẫn, về sau lại mạnh mẽ xông lên, một lần đã hoàn toàn tiến sâu vào trong cơ thể Bạch Hy. “A!" Bạch Hy sợ hãi kêu thành tiếng, ngửa về phía sau, sống lưng cùng cần cổ đều uốn cong, tạo thành một đường vòng cung tuyệt đẹp, hô hấp càng thêm trầm trọng.
“Bảo bối, hiện tại mới bắt đầu." Diệp Ý Tiêu giữ nguyên tư thế ôm lấy Bạch Hy, sau đó bên hông bắt đầu dùng sức, từng cái từng cái hướng địa phương ấm áp kia chạy nước rút.
Thân thể Bạch Hy theo động tác của y mà lắc lư, không nhịn được rên rỉ thành tiếng: “A…… Ân…… Cáp……" Hòa cùng tiếng sóng biển vỗ vào đá ngầm thành một loại thanh âm đặc biệt êm tai.
Diệp Ý Tiêu cũng rất thỏa mãn việc ái nhân rên rỉ, vừa cười vừa nói: “Bảo bối, ngươi kêu thật là dễ nghe, lại kêu lớn thêm một chút." Nói xong, eo hông tiếp tục dùng lực. Mỗi một lần xông tới đều chạm đến điểm sâu nhất, mang đến cho hai người khoái cảm không cách nào ức chế. Dần dần, khắp thân thể, mỗi một mao mạch đều như căng lên, kêu gào phóng thích.
“A! Nhẹ một chút — ân — đừng — đừng xuất vào — bên trong — a –" Bạch Hy căn bản là không cách nào nói ra một câu đầy đủ. Hắn hiện tại chỉ có thể chăm chú vịn chặt Diệp Ý Tiêu, đem thân thể kề sát y, để cho bản thân đạt được càng nhiều thêm nữa…
“Bảo bối yên tâm, chờ một lát ta sẽ giúp ngươi thanh lý sạch sẽ, hiện tại liền chuyên tâm hưởng thụ a." Diệp Ý Tiêu một mặt trừu tống một mặt nói.
Biển xanh trời rộng, chứng kiến hành động tối thân mật của hai người.
Lần đầu tiên cùng Diệp Ý Tiêu ở bên ngoài làm loại chuyện này, may mắn là đến tận lúc xong việc cũng không bị ai xen ngang, nếu không Bạch Hy thật sự sẽ nhảy quách xuống biển cho rồi.
Buổi tối, đoàn người vào ở khách sạn xa hoa nhất trên hải đảo, Diệp tổng quyền cao chức trọng tự nhiên là cùng Bạch Hy ở chung một phòng, những người còn lại thì tự do thành nhóm. Bởi vì, ban ngày ‘vận động mạnh’ ở bờ biển khiến Bạch Hy tiêu hao khá nhiều sức lực, toàn thân bủn rủn vô lực, căn bản là chẳng muốn đi chơi. Cho nên, khi phó tổng bọn họ đề nghị đến quán bar ngồi một chút, Diệp Ý Tiêu cự tuyệt, cùng Bạch Hy về phòng xem tv, thuận tiện giúp hắn bôi kem trị cháy da sau khi phơi nắng.
Ngược lại, Bạch Hy có chút áy náy, nhiều lần thúc giục y ra ngoài, dù sao đây là hoạt động tập thể của ban lãnh đạo Lợi Hải, Diệp Ý Tiêu như vậy lại khiến nó giống như du lịch trăng mật của hai người.
Diệp Ý Tiêu kiên quyết bất vi sở động, hầu hạ Bạch Hy tắm rửa, sau khi lên giường còn hống hắn ngủ say rồi mới thay đổi quần áo, ra khỏi phòng. Vừa đến đại sảnh khách sạn, đã thấy Tô Vân Khởi đi tới đón, cười nhẹ nhàng tựa lên bờ vai y.
Bên ngoài, đèn chùm của khách sạn rực rỡ, chiếu ra thứ ánh sáng làm người ta có chút chói mắt.
Nửa đêm, Bạch Hy bị cơn khát làm tỉnh, lại chẳng muốn đứng lên, vì vậy xoay người, duỗi tay muốn đánh thức Diệp Ý Tiêu dậy rót nước. Nào biết, ngón tay chạm đến lại là một khoảng trống. Bạch Hy thoáng cái liền thanh tỉnh rất nhiều, vặn đèn trên đầu giường sáng thêm, mở to mắt nhìn nhìn, Diệp Ý Tiêu thực sự không có ở trên giường. Đưa tay sờ lại vị trí kia, là một mảnh lạnh buốt. Y…chưa có trở về.
Bạch Hy không kịp mặc quần áo, vội vàng xuống giường, cầm lấy điện thoại xem giờ, lúc này đúng là ba giờ rưỡi sáng. Đã giờ này, Diệp Ý Tiêu còn ở quán bar chưa trở lại sao? Là uống nhiều rượu quá a? Bạch Hy nghĩ nghĩ, bấm số của Diệp Ý Tiêu.
Rất nhanh, trong điện thoại truyền đến thanh âm máy bận. Bạch Hy ngáp một cái, nằm lại giường. Mấy người quản lý cấp cao trong công ty đi ra ngoài chơi, chỉ sợ thật sự sẽ thâu đêm, mình vẫn là không nên suy nghĩ nhiều quá.
Tới tận khi chuông báo thức vang lên, Bạch Hy mới lần nữa tỉnh lại. Hắn xoa xoa con mắt rời giường rửa mặt, thay đổi quần áo cầm theo điện thoại, ví tiền cùng thẻ phòng đi xuống tiệc buffet hải sản ở đại sảnh lầu ba, tự mình ăn sáng.
Một bước vào nhà hàng, liền thấy được toàn bộ quản lý cấp cao của bất động sản Lợi Hải đều đến đông đủ, tựa hồ chỉ thiếu Diệp ý Tiêu. Vị phó tổng đón tiến lên, mang theo vui vẻ nói: “Bạch tiên sinh, Diệp tổng chưa rời giường sao?"
“Hắn — còn chưa có." Tâm Bạch Hy thoáng trầm xuống. Nếu như mọi người đều ở đây, như vậy có nghĩa là bọn họ tối hôm qua cũng không ra ngoài suốt đêm. Diệp Ý Tiêu đã đi chỗ nào?
“A, Diệp tổng có thể là do ngày hôm qua hoạt động tại bờ biển quá mệt mỏi, tối hôm qua cả quán bar cũng không có đi." Vị phó tổng kia cười, mang theo Bạch Hy đi tới trước dãy bàn đặt rất nhiều món ăn: “Bạch tiên sinh, muốn ăn cái gì liền tự nhiên a, chúng ta đợi Diệp tổng một lát."
Bạch Hy cười nói cảm ơn, trong lòng nghi hoặc càng nhiều thêm. Nếu như Diệp Ý Tiêu không tham dự tụ hội cùng nhân viên, vậy cả đêm y ở chỗ nào? Đột nhiên, trong đầu thoáng hiện lên khuôn mặt Tô Vân Khởi. Đúng, người kia tựa hồ cũng không ở chỗ này. Bạch Hy ngẩng đầu, quét mắt khắp nhà hàng, cũng không thấy Tô Vân Khởi.
Chẳng lẽ … không thể nào, Diệp Ý Tiêu lại như vậy, cư nhiên ở sau lưng mình tìm tình một đêm?
Bạch Hy tùy tiện cầm chén cháo hoa cùng hai cây bánh quẩy, tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống. Nhưng là, giờ phút này hắn thực sự ăn mà không biết vị, lại lấy điện thoại gọi cho Diệp Ý Tiêu, máy vẫn bận. Bắt đầu có chút bối rối, rõ ràng mới ngọt ngào không đến nửa tháng, chẳng lẽ lại muốn phát sinh sóng gió?
Đang lúc nghĩ ngợi miên man, Bạch Hy lại nhìn thấy Tô Vân Khởi vẻ mặt xuân phong đắc ý bước vào nhà hàng, đến khu vực tiệc đứng lấy chén sữa cùng hai phần đồ ăn rồi đi thẳng về phía mình.
“Ngươi để ý tới?" Diệp Ý Tiêu rút một tờ khăn giấy cho Bạch Hy lau miệng, gương mặt trầm tĩnh như nước: “Cũng không có gì, chỉ là một ít việc nhỏ. Tô Vân Khởi người này tuy tuổi trẻ nhưng trong công việc cũng có chút thành tích."
Bạch Hy nở nụ cười, nâng dừa trên mặt bàn lên uống mấy ngụm, sau đó ngồi trên mặt ghế, nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Ý Tiêu: “Lần đầu tiên nghe được ngươi tán thưởng cấp dưới. Xem ra, Tô Vân Khởi này thật sự không tệ."
“Phải không? Ta có hay không tán thưởng qua ngươi?" Diệp Ý Tiêu đi tới, cúi người sát Bạch Hy. Một chiếc bóng to lớn phủ xuống làm đôi mắt đang quen với ánh nắng chói chang của Bạch Hy hơi nhíu lại, duy chỉ có lúm đồng tiền trên mặt hắn vẫn như cũ xán lạn.
“Không có." Bạch Hy vươn tay ôm lấy cổ đối phương, dùng đôi môi mềm lướt qua, điểm sáng trong mắt lấp lánh như những ánh sao, rất mê người.
“Ta đây muốn cho ngươi biết: ngươi bây giờ cực kỳ giỏi." Diệp Ý Tiêu khen ngợi nói, hai tay đem người ôm vào trong ngực, hé miệng mút lấy đôi môi hắn, đầu lưỡi bá đạo linh hoạt một đường thẳng tiến vào trong miệng đối phương, mút vào mật ngọt say lòng người kia.
“Ân……" Bạch Hy cố gắng ngẩng cao đầu, nhắm mắt cùng Diệp Ý Tiêu môi lưỡi giao triền, thẳng đến khi cảm giác được bụng bị thứ gì đó cương cứng chọc vào, mới đột nhiên mở mắt, đỏ mặt đẩy cái tên tự nhiên động dục kia ra.
“Làm sao bây giờ? Ta thật muốn ăn ngươi." Diệp Ý Tiêu lại một lần nữa sáp đến, ở bên tai Bạch Hy nói nhỏ.
“Ở đây không được, quá nhiều người, bị phát hiện sẽ rất xấu hổ ah." Bạch Hy dùng tay chống đỡ tại lồng ngực Diệp Ý Tiêu, nghiêng mặt nói.
Diệp Ý Tiêu cũng không miễn cưỡng, ôm lấy Bạch Hy. Bàn tay ở trên da thịt trần trụi kia chậm rãi vuốt ve,còn cố ý kẹp lấy hai khỏa anh đào trên ngực vân vê nhào nặn, khiến hắn thở dốc liên tục mới buông tay, vẻ mặt xấu xa cười: “Không bằng chúng ta đi đến rừng cây bên kia giải quyết? Hoặc xuống biển làm? Ân, bên kia là bãi đá ngầm, chính là một chỗ tốt…"
Vì vậy, bé ngoan Bạch Hy mơ mơ màng màng bị người lừa gạt xuống biển giải quyết vấn đề sinh lý.
Chỗ này là bãi đá ngầm, nước rất lặng. Bất quá, bởi vì đá ngầm rất trơn, nên ít người tới chơi, thậm chí là không có ai. Cái này, với chuyện hai người tại bờ biển “Vận động" tự nhiên lại trở thành điều kiện vô cùng thuận lợi.
Diệp Ý Tiêu mang theo Bạch Hy tới đằng sau một khối đá ngầm lớn. Sau đó không thể đợi thêm, cúi đầu cắn mút hồng châu trên ngực hắn. Đầu lưỡi nóng ẩm chậm rãi đảo quanh, răng nanh nhè nhẹ nhay cắn rồi lại bất ngờ dùng lực mút vào thật mạnh, tựa hồ muốn đem trái cherry mọng nước ngon lành kia nuốt vào trong bụng. Khoái cảm mãnh liệt pha chút đau đớn từ nhũ hoa nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể làm thân nhiệt càng lúc càng tăng cao. Phía sau lưng lại đụng phải tảng đá lạnh như băng, cảm xúc nóng lạnh cùng lúc ập tới khiến Bạch Hy nhịn không được một hồi run rẩy. Diệp Ý Tiêu rất nhanh liền phát hiện, lập tức đem thân thể nóng rực của mình phủ lên.
Môi lưỡi quấn giao, bàn tay Diệp Ý Tiêu đã lẻn vào bên trong quần bơi của Bạch Hy, lướt qua lông mao rậm rạp, cầm lấy tiểu khả ái nóng hổi đã hơi ngẩng đầu, sau đó hết sức ôn nhu vỗ về chơi đùa. Ngón cái như có như không chạm tới đầu nấm hồng hồng, còn dùng móng tay trêu chọc lỗ nhỏ trên đó, làm nó hoàn toàn thức tỉnh, run rẩy tiết ra ái dịch mê người.
“Cáp……" Bạch Hy thở dốc càng thêm lợi hại, ôm lấy tay Diệp Ý Tiêu, khiến nó tăng thêm không ít lực đạo. Giữa ban ngày ban mặt làm chuyện như vậy, đối với hắn chính là một việc vô cùng kích thích xen lẫn ngượng ngùng. Vạn nhất bị người phát hiện … hậu quả thật sự không dám suy nghĩ. Nhưng là, hiện tại lý trí đã hoàn toàn rời bỏ thân thể, hắn khao khát cơ thể người kia.
Khao khát được y vuốt ve, khao khát bị y tiến vào, khao khát cùng y ngụp lặn trong bể dục, cùng nhau sáng tạo những khoái cảm vô tận vô biên. Những thứ khác, đều tạm thời để qua một bên đi thôi!
Diệp Ý Tiêu lưu loát cởi quần bơi của đối phương, rồi tới của mình, đem hai cái vo thành một đám, tùy tiện ném lên bãi đá. Sau đó, tách đôi chân thon dài của Bạch Hy, để chúng vòng ngang qua hông mình. Bóp chặt cặp mông trắng tròn chắc nịch, dùng ngón tay kéo căng những nếp uốn xinh đẹp trên lỗ nhỏ mê người kia sang 2 bên, Diệp Ý Tiêu chậm rãi đem nam căn thô to đã sưng trướng tới nổi gân của mình vùi vào địa phương làm người mất hồn kia.
Bạch Hy có thể rõ ràng cảm giác được cự vật kia từng điểm từng điểm chen vào, cố gắng điều chỉnh hô hấp. Chính là, cảm giác bị lấp đầy vẫn làm cho hắn cơ dục điên cuồng, chỉ có thể dùng hai tay nắm chặt đá ngầm sau lưng, chân càng thêm quắp chặt eo Diệp Ý Tiêu, tận lực thả lỏng cơ thể mà tiếp nhận gia hỏa nóng rực cứng rắn kia.
Ban đầu, Diệp Ý Tiêu rất có kiên nhẫn, về sau lại mạnh mẽ xông lên, một lần đã hoàn toàn tiến sâu vào trong cơ thể Bạch Hy. “A!" Bạch Hy sợ hãi kêu thành tiếng, ngửa về phía sau, sống lưng cùng cần cổ đều uốn cong, tạo thành một đường vòng cung tuyệt đẹp, hô hấp càng thêm trầm trọng. Chân bất giác buông lỏng làm cơ thể đột nhiên mất điểm tựa, toàn bộ sức nặng đều tập trung tại nơi đang gắn kết kia, khiến cho khoái cảm càng thêm mãnh liệt.
“Bảo bối, hiện tại mới bắt đầu." Diệp Ý Tiêu giữ nguyên tư thế ôm lấy Bạch Hy, sau đó bên hông bắt đầu dùng sức, từng cái từng cái hướng địa phương ấm áp kia chạy nước rút.
Tốc độ tuy không quá nhanh nhưng lực đạo lại vô cùng mạnh mẽ. Mỗi lần đều là Diệp Ý Tiêu xấu ý, thong thả rút gần hết nam căn cực đại của mình ra khỏi cơ thể ái nhân, thỏa mãn cảm nhận huyệt khẩu kia vì trống vắng mà ra sức siết chặt, sau đó hơi nhún người, dốc toàn lực thúc lên. Thân thể Bạch Hy theo động tác của y mà lắc lư, không nhịn được rên rỉ thành tiếng: “A.. Ân.. Cáp…" Thanh âm gợi cảm hòa cùng tiếng sóng biển vỗ vào đá ngầm, tạo thành một loại âm sắc đặc biệt êm tai.
Diệp Ý Tiêu cũng rất thoả mãn việc ái nhân rên rỉ, vừa cười vừa nói: “Bảo bối, ngươi kêu thật là dễ nghe, lại kêu lớn thêm một chút." Nói xong, eo hông càng thêm dùng lực. Mỗi một lần xông vào đều chạm đến điểm sâu nhất, mang đến cho hai người khoái cảm không cách nào ức chế. Dần dần, khắp thân thể, mỗi một mao mạch đều như căng lên, kêu gào phóng thích.
Để Bạch Hy xoay người trống tay lên đá ngầm, tránh cho lưng hắn vì ma sát mà thụ thương, rồi lại từ phía sau tiến vào. Diệp Ý Tiêu 1 tay vịn lấy vòng eo mềm mại, một tay vòng lên phía trước, với vào trong miệng, trêu đùa cái lưỡi tinh xảo của đối phương. Động tác của y khiến Bạch Hy không cách nào khép miệng, chỉ có thể ô ô nức nở, cố hết sức ngửa cổ về phía sau, nghĩ muốn thoát khỏi bức hiếp của mấy ngón tay hư hỏng kia.
Bạch Hy hai tay chống lên đá, tấm lưng bóng loáng vươn dài, cần cổ thanh mảnh uốn cong lộ ra một bên sườn mặt thanh tú, mà trên đó, hai cánh môi hoa đào không cách nào khép chặt làm cho mật ngọt từ khoang miệng theo cử động của ngón tay tràn ra ngoài, men theo chiếc cằm tinh xảo, chảy thành dòng xuống cổ. Ánh nắng mặt trời chói chang phản chiếu lấp lánh lên dòng mật ngọt kia, làm cho khuôn mặt Bạch Hy giống như được bao bọc trong hào quang, cực kỳ xinh đẹp rực rỡ. Tất cả kết hợp hài hòa, tạo nên một hình ảnh vô cùng dâm mỹ, đánh sâu vào thị giác Diệp Ý Tiêu, khiến lý trí của y hoàn toàn tan biến.
Diệp Ý Tiêu thu lại bàn tay đang càn quấy trong miệng Bạch Hy, hơi dùng lực vỗ lên hai cánh mông vểnh cao, chăm chú nhìn nơi hai người đang kết hợp. Nam căn thô to mỗi lần rút ra cơ hồ đều mang theo mị thịt hồng nhạt, huyệt khẩu không ngừng mấp máy, giống như đang van cầu y yêu thương.
Lúc này, Diệp Ý Tiêu đã hoàn toàn sa vào khoái cảm điên cuồng. Thân dưới gia tăng tốc độ, hai tay nắm lấy vai Bạch Hy, mỗi lần đâm vào đều dùng sức kéo mạnh hắn về phía mình, làm cho va chạm càng thêm sâu, khoái cảm càng thêm cuồng dã.
“A! Nhẹ một chút — ân — đừng — đừng xuất vào — bên trong — a –" Bạch Hy căn bản là không cách nào nói ra một câu đầy đủ. Hắn hiện tại chỉ có thể chăm chú vịn cật lực thả lỏng, đem thân thể kề sát y, để cho bản thân đạt được càng nhiều thêm nữa…
“Bảo bối yên tâm, chờ một lát ta sẽ giúp ngươi thanh lý sạch sẽ, hiện tại liền chuyên tâm hưởng thụ a." Diệp Ý Tiêu một mặt trừu tống một mặt nói.
Biển xanh trời rộng, chứng kiến hành động tối thân mật của hai người.
Lần đầu tiên cùng Diệp Ý Tiêu ở bên ngoài làm loại chuyện này, may mắn là đến tận lúc xong việc cũng không bị ai xen ngang, nếu không Bạch Hy thật sự sẽ nhảy quách xuống biển cho rồi.
Buổi tối, đoàn người vào ở khách sạn xa hoa nhất trên hải đảo. Diệp tổng quyền cao chức trọng tự nhiên sẽ cùng Bạch Hy ở chung một phòng, những người còn lại thì tự do thành nhóm. Bởi vì ban ngày, ‘vận động mạnh’ ở bờ biển khiến Bạch Hy tiêu hao khá nhiều sức lực, toàn thân bủn rủn vô lực, căn bản là chẳng muốn đi chơi. Cho nên, khi phó tổng bọn họ đề nghị đến quán bar ngồi một chút, Diệp Ý Tiêu cự tuyệt, cùng Bạch Hy về phòng xem tv, thuận tiện giúp hắn bôi kem trị cháy da sau khi phơi nắng.
Ngược lại, Bạch Hy có chút áy náy, nhiều lần thúc giục y ra ngoài. Dù sao đây cũng là hoạt động tập thể của ban lãnh đạo Lợi Hải, Diệp Ý Tiêu như vậy lại khiến nó giống như du lịch trăng mật của hai người.
Diệp Ý Tiêu kiên quyết bất vi sở động, hầu hạ Bạch Hy tắm rửa, sau khi lên giường còn hống hắn ngủ, rồi mới thay đổi quần áo ra khỏi phòng. Đến đại sảnh khách sạn, Tô Vân Khởi liền đi nhanh tới đón, cười nhẹ nhàng tựa lên bờ vai y.
Bên ngoài, đèn trùm của khách sạn rực rỡ, chiếu ra thứ ánh sáng làm người ta có chút chói mắt.
Nửa đêm, Bạch Hy bị cơn khát làm tỉnh, lại chẳng muốn đứng lên. Vì vậy xoay người, duỗi tay muốn đánh thức Diệp Ý Tiêu rót nước, nào biết ngón tay chạm đến lại là một khoảng trống. Bạch Hy thoáng cái liền thanh tỉnh rất nhiều, vặn đèn trên đầu giường sáng thêm, mở to mắt nhìn nhìn, Diệp Ý Tiêu thực sự không có ở trên giường. Đưa tay sờ sờ vị trí kia, là một mảnh chăn gối lạnh buốt. Y…chưa có trở về.
Bạch Hy không mặc y phục vội vã xuống giường, cầm lấy điện thoại xem giờ, lúc này đã là ba giờ rưỡi sáng. Đã giờ này, Diệp Ý Tiêu còn ở quán bar chưa trở lại sao? Là uống nhiều rượu quá a? Bạch Hy nghĩ nghĩ, bấm số của Diệp Ý Tiêu.
Rất nhanh, trong điện thoại truyền đến thanh âm báo máy bận. Bạch Hy ngáp một cái, nằm lại giường, mấy người quản lý cấp cao trong công ty đi ra ngoài chơi, chỉ sợ thật sự sẽ thâu đêm, mình vẫn là không nên suy nghĩ nhiều quá.
Tới tận khi chuông báo thức vang lên, Bạch Hy mới lần nữa tỉnh lại. Hắn xoa xoa con mắt rời giường rửa mặt, thay đổi quần áo cầm theo điện thoại, ví tiền cùng thẻ phòng đi xuống tiệc buffet hải sản ở lầu ba, tự mình ăn sáng.
Bước vào nhà hàng, liền thấy được toàn bộ quản lý cấp cao của bất động sản Lợi Hải đều đã đến đông đủ, tựa hồ chỉ thiếu Diệp Ý Tiêu. Vị phó tổng đón tiến lên, vui vẻ nói: “Bạch tiên sinh, Diệp tổng còn chưa rời giường sao?"
“Hắn — còn chưa có." Tâm Bạch Hy thoáng cái liền trầm xuống. Nếu như mọi người đều ở đây, như vậy có nghĩa là bọn họ tối hôm qua cũng không ra ngoài suốt đêm. Diệp Ý Tiêu đã đi chỗ nào?
“A, Diệp tổng có thể là do hoạt động tại bờ biển ngày hôm qua làm cho quá mệt mỏi, tối hôm qua cả quán bar cũng không có đi." Vị phó tổng kia cười, dắt Bạch Hy đi tới trước dãy bàn đặt rất nhiều món ăn: “Bạch tiên sinh muốn ăn cái gì cứ tự nhiên a, chúng ta đợi Diệp tổng một lát."
Bạch Hy cười nói cảm ơn, trong lòng nghi hoặc càng nhiều thêm. Nếu như Diệp Ý Tiêu không tham dự tụ hội cùng nhân viên, vậy cả đêm y ở chỗ nào? Đột nhiên, trong đầu thoáng hiện lên khuôn mặt Tô Vân Khởi. Đúng rồi, người kia tựa hồ cũng không ở đây. Bạch Hy ngẩng đầu, quét mắt khắp nhà hàng, cũng không thấy bóng dáng Tô Vân Khởi.
Chẳng lẽ … không thể nào, Diệp Ý Tiêu lại như vậy? Cư nhiên ở sau lưng mình tìm tình một đêm?
Bạch Hy tùy tiện cầm chén cháo hoa cùng hai cây bánh quẩy, tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống. Nhưng là, giờ phút này hắn thực sự ăn mà không biết vị. Lại gọi điện thoại cho Diệp Ý Tiêu, vẫn là máy bận. Bạch Hy bắt đầu có chút bối rối, rõ ràng mới ngọt ngào không đến nửa tháng, chẳng lẽ lại muốn phát sinh sóng gió?
Đang lúc nghĩ ngợi miên man, Bạch Hy lại nhìn thấy Tô Vân Khởi vẻ mặt xuân phong đắc ý bước vào nhà hàng, đến khu vực tiệc đứng cầm chén sữa cùng hai phần đồ ăn rồi đi thẳng về phía mình.
Bạch Hy nở nụ cười, nâng trái dừa trên mặt bàn lên uống mấy ngụm, sau đó ngồi xuống ghế, nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Ý Tiêu: “Lần đầu tiên nghe được ngươi tán thưởng cấp dưới. Xem ra, Tô Vân Khởi này thật sự không tệ."
“Phải không? Ta đây có hay không tán thưởng qua ngươi?" Diệp Ý Tiêu đi tới, cúi người xuống, một chiếc bóng to lớn phủ lên làm đôi mắt đang quen với ánh sáng của Bạch Hy hơi nhíu lại, duy chỉ có lúm đồng tiền trên mặt hắn vẫn như cũ xán lạn.
“Không có." Bạch Hy vươn tay ôm lấy cổ đối phương, dùng đôi môi mềm lướt qua, điểm sáng trong mắt lấp lánh như những ánh sao, rất mê người.
“Ta đây muốn cho ngươi biết: ngươi bây giờ cực kỳ giỏi." Diệp Ý Tiêu khen ngợi nói, hai tay đem người ôm vào trong ngực, hé miệng mút lấy đôi môi hắn, đầu lưỡi bá đạo linh hoạt một đường thẳng tiến vào trong miệng đối phương, mút vào mật ngọt say lòng người kia.
“Ân……" Bạch Hy cố gắng ngẩng cao đầu, nhắm mắt cùng Diệp Ý Tiêu môi lưỡi giao triền, thẳng đến khi cảm giác được bụng bị thứ gì đó cương cứng chọc vào, mới đột nhiên mở mắt, đỏ mặt đẩy cái tên tự nhiên động dục kia ra.
“Làm sao bây giờ? Ta thật muốn ăn ngươi." Diệp Ý Tiêu lại một lần nữa sáp đến, ở bên tai Bạch Hy nói nhỏ.
“Ở đây không được, quá nhiều người, bị người phát hiện sẽ rất xấu hổ ah." Bạch Hy dùng tay chống đỡ tại lồng ngực Diệp Ý Tiêu, nghiêng mặt nói.
Diệp Ý Tiêu cũng không miễn cưỡng, ôm lấy Bạch Hy. Trên da thịt trần trụi kia chậm rãi vuốt ve, khiến hắn thở dốc liên tục mới buông tay, vẻ mặt xấu xa cười: “Không bằng chúng ta đi đến rừng cây bên kia giải quyết? Hoặc xuống biển làm? Ân, bên kia là bãi đá ngầm, chính là một chỗ tốt…"
Vì vậy bé ngoan Bạch Hy mơ mơ màng màng bị người lừa gạt xuống biển giải quyết vấn đề sinh lý.
Chỗ này là bãi đá ngầm, nước rất lặng. Bất quá, bởi vì đá ngầm rất trơn, nên rất ít người tới chơi, thậm chí là không có ai. Cái này, với chuyện hai người tại bờ biển “Vận động" tự nhiên lại trở thành hoàn cảnh vô cùng thuận lợi.
Diệp Ý Tiêu mang theo Bạch Hy tới đằng sau một khối đá ngầm lớn. Sau đó không thể đợi thêm, vội vã hôn lên ngực hắn. Phía sau lưng đụng phải tảng đá lạnh như băng làm Bạch Hy nhịn không được một hồi run rẩy. Diệp Ý Tiêu rất nhanh liền phát hiện, lập tức đem thân thể nóng rực của mình phủ lên.
Môi lưỡi quấn giao, bàn tay Diệp Ý Tiêu đã lẻn vào bên trong quần bơi của Bạch Hy, lướt qua lông mao rậm rạp, cầm lấy tiểu khả ái nóng hổi đã hơi ngẩng đầu, sau đó hết sức ôn nhu vỗ về chơi đùa, làm nó hoàn toàn thức tỉnh.
“Cáp……" Bạch Hy thở dốc càng thêm lợi hại, ôm lấy tay Diệp Ý Tiêu, khiến nó tăng thêm không ít lực đạo. Giữa ban ngày ban mặt làm chuyện như vậy, đối với hắn chính là một chuyện vô cùng kích thích xen lẫn ngượng ngùng. Vạn nhất bị người phát hiện … hậu quả thật sự là không dám suy nghĩ. Nhưng là, hiện tại thân thể đã hoàn toàn rời bỏ ý trí, hắn khao khát cơ thể người kia.
Khao khát được y vuốt ve, khao khát bị y tiến vào, khao khát cùng y ngụp lặn trong bể dục, cùng nhau sáng tạo những khoái cảm vô tận vô biên. Những thứ khác, đều tạm thời để qua một bên đi thôi!
Diệp Ý Tiêu lưu loát cởi ra quần bơi của đối phương, rồi tới của mình, đem hai cái quần bơi vo thành một đám, tùy tiện ném lên bãi đá. Sau đó tách đôi chân thon dài xinh đẹp của Bạch Hy ra, khiến chúng vòng ngang hông mình, chậm rãi đem nam căn thô to vùi vào địa phương làm người mất hồn kia.
Bạch Hy có thể rõ ràng cảm giác được cự vật kia từng điểm từng điểm chen vào, hắn cố gắng điều chỉnh hô hấp. Chính là, cảm giác bị lấp đầy vẫn làm cho hắn cơ dục điên cuồng, chỉ có thể dùng hai tay nắm chặt đá ngầm sau lưng, tận lực thả lỏng cơ thể mà tiếp nhận gia hỏa nóng rực cứng rắn kia.
Ban đầu, Diệp Ý Tiêu rất có kiên nhẫn, về sau lại mạnh mẽ xông lên, một lần đã hoàn toàn tiến sâu vào trong cơ thể Bạch Hy. “A!" Bạch Hy sợ hãi kêu thành tiếng, ngửa về phía sau, sống lưng cùng cần cổ đều uốn cong, tạo thành một đường vòng cung tuyệt đẹp, hô hấp càng thêm trầm trọng.
“Bảo bối, hiện tại mới bắt đầu." Diệp Ý Tiêu giữ nguyên tư thế ôm lấy Bạch Hy, sau đó bên hông bắt đầu dùng sức, từng cái từng cái hướng địa phương ấm áp kia chạy nước rút.
Thân thể Bạch Hy theo động tác của y mà lắc lư, không nhịn được rên rỉ thành tiếng: “A…… Ân…… Cáp……" Hòa cùng tiếng sóng biển vỗ vào đá ngầm thành một loại thanh âm đặc biệt êm tai.
Diệp Ý Tiêu cũng rất thỏa mãn việc ái nhân rên rỉ, vừa cười vừa nói: “Bảo bối, ngươi kêu thật là dễ nghe, lại kêu lớn thêm một chút." Nói xong, eo hông tiếp tục dùng lực. Mỗi một lần xông tới đều chạm đến điểm sâu nhất, mang đến cho hai người khoái cảm không cách nào ức chế. Dần dần, khắp thân thể, mỗi một mao mạch đều như căng lên, kêu gào phóng thích.
“A! Nhẹ một chút — ân — đừng — đừng xuất vào — bên trong — a –" Bạch Hy căn bản là không cách nào nói ra một câu đầy đủ. Hắn hiện tại chỉ có thể chăm chú vịn chặt Diệp Ý Tiêu, đem thân thể kề sát y, để cho bản thân đạt được càng nhiều thêm nữa…
“Bảo bối yên tâm, chờ một lát ta sẽ giúp ngươi thanh lý sạch sẽ, hiện tại liền chuyên tâm hưởng thụ a." Diệp Ý Tiêu một mặt trừu tống một mặt nói.
Biển xanh trời rộng, chứng kiến hành động tối thân mật của hai người.
Lần đầu tiên cùng Diệp Ý Tiêu ở bên ngoài làm loại chuyện này, may mắn là đến tận lúc xong việc cũng không bị ai xen ngang, nếu không Bạch Hy thật sự sẽ nhảy quách xuống biển cho rồi.
Buổi tối, đoàn người vào ở khách sạn xa hoa nhất trên hải đảo, Diệp tổng quyền cao chức trọng tự nhiên là cùng Bạch Hy ở chung một phòng, những người còn lại thì tự do thành nhóm. Bởi vì, ban ngày ‘vận động mạnh’ ở bờ biển khiến Bạch Hy tiêu hao khá nhiều sức lực, toàn thân bủn rủn vô lực, căn bản là chẳng muốn đi chơi. Cho nên, khi phó tổng bọn họ đề nghị đến quán bar ngồi một chút, Diệp Ý Tiêu cự tuyệt, cùng Bạch Hy về phòng xem tv, thuận tiện giúp hắn bôi kem trị cháy da sau khi phơi nắng.
Ngược lại, Bạch Hy có chút áy náy, nhiều lần thúc giục y ra ngoài, dù sao đây là hoạt động tập thể của ban lãnh đạo Lợi Hải, Diệp Ý Tiêu như vậy lại khiến nó giống như du lịch trăng mật của hai người.
Diệp Ý Tiêu kiên quyết bất vi sở động, hầu hạ Bạch Hy tắm rửa, sau khi lên giường còn hống hắn ngủ say rồi mới thay đổi quần áo, ra khỏi phòng. Vừa đến đại sảnh khách sạn, đã thấy Tô Vân Khởi đi tới đón, cười nhẹ nhàng tựa lên bờ vai y.
Bên ngoài, đèn chùm của khách sạn rực rỡ, chiếu ra thứ ánh sáng làm người ta có chút chói mắt.
Nửa đêm, Bạch Hy bị cơn khát làm tỉnh, lại chẳng muốn đứng lên, vì vậy xoay người, duỗi tay muốn đánh thức Diệp Ý Tiêu dậy rót nước. Nào biết, ngón tay chạm đến lại là một khoảng trống. Bạch Hy thoáng cái liền thanh tỉnh rất nhiều, vặn đèn trên đầu giường sáng thêm, mở to mắt nhìn nhìn, Diệp Ý Tiêu thực sự không có ở trên giường. Đưa tay sờ lại vị trí kia, là một mảnh lạnh buốt. Y…chưa có trở về.
Bạch Hy không kịp mặc quần áo, vội vàng xuống giường, cầm lấy điện thoại xem giờ, lúc này đúng là ba giờ rưỡi sáng. Đã giờ này, Diệp Ý Tiêu còn ở quán bar chưa trở lại sao? Là uống nhiều rượu quá a? Bạch Hy nghĩ nghĩ, bấm số của Diệp Ý Tiêu.
Rất nhanh, trong điện thoại truyền đến thanh âm máy bận. Bạch Hy ngáp một cái, nằm lại giường. Mấy người quản lý cấp cao trong công ty đi ra ngoài chơi, chỉ sợ thật sự sẽ thâu đêm, mình vẫn là không nên suy nghĩ nhiều quá.
Tới tận khi chuông báo thức vang lên, Bạch Hy mới lần nữa tỉnh lại. Hắn xoa xoa con mắt rời giường rửa mặt, thay đổi quần áo cầm theo điện thoại, ví tiền cùng thẻ phòng đi xuống tiệc buffet hải sản ở đại sảnh lầu ba, tự mình ăn sáng.
Một bước vào nhà hàng, liền thấy được toàn bộ quản lý cấp cao của bất động sản Lợi Hải đều đến đông đủ, tựa hồ chỉ thiếu Diệp ý Tiêu. Vị phó tổng đón tiến lên, mang theo vui vẻ nói: “Bạch tiên sinh, Diệp tổng chưa rời giường sao?"
“Hắn — còn chưa có." Tâm Bạch Hy thoáng trầm xuống. Nếu như mọi người đều ở đây, như vậy có nghĩa là bọn họ tối hôm qua cũng không ra ngoài suốt đêm. Diệp Ý Tiêu đã đi chỗ nào?
“A, Diệp tổng có thể là do ngày hôm qua hoạt động tại bờ biển quá mệt mỏi, tối hôm qua cả quán bar cũng không có đi." Vị phó tổng kia cười, mang theo Bạch Hy đi tới trước dãy bàn đặt rất nhiều món ăn: “Bạch tiên sinh, muốn ăn cái gì liền tự nhiên a, chúng ta đợi Diệp tổng một lát."
Bạch Hy cười nói cảm ơn, trong lòng nghi hoặc càng nhiều thêm. Nếu như Diệp Ý Tiêu không tham dự tụ hội cùng nhân viên, vậy cả đêm y ở chỗ nào? Đột nhiên, trong đầu thoáng hiện lên khuôn mặt Tô Vân Khởi. Đúng, người kia tựa hồ cũng không ở chỗ này. Bạch Hy ngẩng đầu, quét mắt khắp nhà hàng, cũng không thấy Tô Vân Khởi.
Chẳng lẽ … không thể nào, Diệp Ý Tiêu lại như vậy, cư nhiên ở sau lưng mình tìm tình một đêm?
Bạch Hy tùy tiện cầm chén cháo hoa cùng hai cây bánh quẩy, tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống. Nhưng là, giờ phút này hắn thực sự ăn mà không biết vị, lại lấy điện thoại gọi cho Diệp Ý Tiêu, máy vẫn bận. Bắt đầu có chút bối rối, rõ ràng mới ngọt ngào không đến nửa tháng, chẳng lẽ lại muốn phát sinh sóng gió?
Đang lúc nghĩ ngợi miên man, Bạch Hy lại nhìn thấy Tô Vân Khởi vẻ mặt xuân phong đắc ý bước vào nhà hàng, đến khu vực tiệc đứng lấy chén sữa cùng hai phần đồ ăn rồi đi thẳng về phía mình.
“Ngươi để ý tới?" Diệp Ý Tiêu rút một tờ khăn giấy cho Bạch Hy lau miệng, gương mặt trầm tĩnh như nước: “Cũng không có gì, chỉ là một ít việc nhỏ. Tô Vân Khởi người này tuy tuổi trẻ nhưng trong công việc cũng có chút thành tích."
Bạch Hy nở nụ cười, nâng dừa trên mặt bàn lên uống mấy ngụm, sau đó ngồi trên mặt ghế, nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Ý Tiêu: “Lần đầu tiên nghe được ngươi tán thưởng cấp dưới. Xem ra, Tô Vân Khởi này thật sự không tệ."
“Phải không? Ta có hay không tán thưởng qua ngươi?" Diệp Ý Tiêu đi tới, cúi người sát Bạch Hy. Một chiếc bóng to lớn phủ xuống làm đôi mắt đang quen với ánh nắng chói chang của Bạch Hy hơi nhíu lại, duy chỉ có lúm đồng tiền trên mặt hắn vẫn như cũ xán lạn.
“Không có." Bạch Hy vươn tay ôm lấy cổ đối phương, dùng đôi môi mềm lướt qua, điểm sáng trong mắt lấp lánh như những ánh sao, rất mê người.
“Ta đây muốn cho ngươi biết: ngươi bây giờ cực kỳ giỏi." Diệp Ý Tiêu khen ngợi nói, hai tay đem người ôm vào trong ngực, hé miệng mút lấy đôi môi hắn, đầu lưỡi bá đạo linh hoạt một đường thẳng tiến vào trong miệng đối phương, mút vào mật ngọt say lòng người kia.
“Ân……" Bạch Hy cố gắng ngẩng cao đầu, nhắm mắt cùng Diệp Ý Tiêu môi lưỡi giao triền, thẳng đến khi cảm giác được bụng bị thứ gì đó cương cứng chọc vào, mới đột nhiên mở mắt, đỏ mặt đẩy cái tên tự nhiên động dục kia ra.
“Làm sao bây giờ? Ta thật muốn ăn ngươi." Diệp Ý Tiêu lại một lần nữa sáp đến, ở bên tai Bạch Hy nói nhỏ.
“Ở đây không được, quá nhiều người, bị phát hiện sẽ rất xấu hổ ah." Bạch Hy dùng tay chống đỡ tại lồng ngực Diệp Ý Tiêu, nghiêng mặt nói.
Diệp Ý Tiêu cũng không miễn cưỡng, ôm lấy Bạch Hy. Bàn tay ở trên da thịt trần trụi kia chậm rãi vuốt ve,còn cố ý kẹp lấy hai khỏa anh đào trên ngực vân vê nhào nặn, khiến hắn thở dốc liên tục mới buông tay, vẻ mặt xấu xa cười: “Không bằng chúng ta đi đến rừng cây bên kia giải quyết? Hoặc xuống biển làm? Ân, bên kia là bãi đá ngầm, chính là một chỗ tốt…"
Vì vậy, bé ngoan Bạch Hy mơ mơ màng màng bị người lừa gạt xuống biển giải quyết vấn đề sinh lý.
Chỗ này là bãi đá ngầm, nước rất lặng. Bất quá, bởi vì đá ngầm rất trơn, nên ít người tới chơi, thậm chí là không có ai. Cái này, với chuyện hai người tại bờ biển “Vận động" tự nhiên lại trở thành điều kiện vô cùng thuận lợi.
Diệp Ý Tiêu mang theo Bạch Hy tới đằng sau một khối đá ngầm lớn. Sau đó không thể đợi thêm, cúi đầu cắn mút hồng châu trên ngực hắn. Đầu lưỡi nóng ẩm chậm rãi đảo quanh, răng nanh nhè nhẹ nhay cắn rồi lại bất ngờ dùng lực mút vào thật mạnh, tựa hồ muốn đem trái cherry mọng nước ngon lành kia nuốt vào trong bụng. Khoái cảm mãnh liệt pha chút đau đớn từ nhũ hoa nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể làm thân nhiệt càng lúc càng tăng cao. Phía sau lưng lại đụng phải tảng đá lạnh như băng, cảm xúc nóng lạnh cùng lúc ập tới khiến Bạch Hy nhịn không được một hồi run rẩy. Diệp Ý Tiêu rất nhanh liền phát hiện, lập tức đem thân thể nóng rực của mình phủ lên.
Môi lưỡi quấn giao, bàn tay Diệp Ý Tiêu đã lẻn vào bên trong quần bơi của Bạch Hy, lướt qua lông mao rậm rạp, cầm lấy tiểu khả ái nóng hổi đã hơi ngẩng đầu, sau đó hết sức ôn nhu vỗ về chơi đùa. Ngón cái như có như không chạm tới đầu nấm hồng hồng, còn dùng móng tay trêu chọc lỗ nhỏ trên đó, làm nó hoàn toàn thức tỉnh, run rẩy tiết ra ái dịch mê người.
“Cáp……" Bạch Hy thở dốc càng thêm lợi hại, ôm lấy tay Diệp Ý Tiêu, khiến nó tăng thêm không ít lực đạo. Giữa ban ngày ban mặt làm chuyện như vậy, đối với hắn chính là một việc vô cùng kích thích xen lẫn ngượng ngùng. Vạn nhất bị người phát hiện … hậu quả thật sự không dám suy nghĩ. Nhưng là, hiện tại lý trí đã hoàn toàn rời bỏ thân thể, hắn khao khát cơ thể người kia.
Khao khát được y vuốt ve, khao khát bị y tiến vào, khao khát cùng y ngụp lặn trong bể dục, cùng nhau sáng tạo những khoái cảm vô tận vô biên. Những thứ khác, đều tạm thời để qua một bên đi thôi!
Diệp Ý Tiêu lưu loát cởi quần bơi của đối phương, rồi tới của mình, đem hai cái vo thành một đám, tùy tiện ném lên bãi đá. Sau đó, tách đôi chân thon dài của Bạch Hy, để chúng vòng ngang qua hông mình. Bóp chặt cặp mông trắng tròn chắc nịch, dùng ngón tay kéo căng những nếp uốn xinh đẹp trên lỗ nhỏ mê người kia sang 2 bên, Diệp Ý Tiêu chậm rãi đem nam căn thô to đã sưng trướng tới nổi gân của mình vùi vào địa phương làm người mất hồn kia.
Bạch Hy có thể rõ ràng cảm giác được cự vật kia từng điểm từng điểm chen vào, cố gắng điều chỉnh hô hấp. Chính là, cảm giác bị lấp đầy vẫn làm cho hắn cơ dục điên cuồng, chỉ có thể dùng hai tay nắm chặt đá ngầm sau lưng, chân càng thêm quắp chặt eo Diệp Ý Tiêu, tận lực thả lỏng cơ thể mà tiếp nhận gia hỏa nóng rực cứng rắn kia.
Ban đầu, Diệp Ý Tiêu rất có kiên nhẫn, về sau lại mạnh mẽ xông lên, một lần đã hoàn toàn tiến sâu vào trong cơ thể Bạch Hy. “A!" Bạch Hy sợ hãi kêu thành tiếng, ngửa về phía sau, sống lưng cùng cần cổ đều uốn cong, tạo thành một đường vòng cung tuyệt đẹp, hô hấp càng thêm trầm trọng. Chân bất giác buông lỏng làm cơ thể đột nhiên mất điểm tựa, toàn bộ sức nặng đều tập trung tại nơi đang gắn kết kia, khiến cho khoái cảm càng thêm mãnh liệt.
“Bảo bối, hiện tại mới bắt đầu." Diệp Ý Tiêu giữ nguyên tư thế ôm lấy Bạch Hy, sau đó bên hông bắt đầu dùng sức, từng cái từng cái hướng địa phương ấm áp kia chạy nước rút.
Tốc độ tuy không quá nhanh nhưng lực đạo lại vô cùng mạnh mẽ. Mỗi lần đều là Diệp Ý Tiêu xấu ý, thong thả rút gần hết nam căn cực đại của mình ra khỏi cơ thể ái nhân, thỏa mãn cảm nhận huyệt khẩu kia vì trống vắng mà ra sức siết chặt, sau đó hơi nhún người, dốc toàn lực thúc lên. Thân thể Bạch Hy theo động tác của y mà lắc lư, không nhịn được rên rỉ thành tiếng: “A.. Ân.. Cáp…" Thanh âm gợi cảm hòa cùng tiếng sóng biển vỗ vào đá ngầm, tạo thành một loại âm sắc đặc biệt êm tai.
Diệp Ý Tiêu cũng rất thoả mãn việc ái nhân rên rỉ, vừa cười vừa nói: “Bảo bối, ngươi kêu thật là dễ nghe, lại kêu lớn thêm một chút." Nói xong, eo hông càng thêm dùng lực. Mỗi một lần xông vào đều chạm đến điểm sâu nhất, mang đến cho hai người khoái cảm không cách nào ức chế. Dần dần, khắp thân thể, mỗi một mao mạch đều như căng lên, kêu gào phóng thích.
Để Bạch Hy xoay người trống tay lên đá ngầm, tránh cho lưng hắn vì ma sát mà thụ thương, rồi lại từ phía sau tiến vào. Diệp Ý Tiêu 1 tay vịn lấy vòng eo mềm mại, một tay vòng lên phía trước, với vào trong miệng, trêu đùa cái lưỡi tinh xảo của đối phương. Động tác của y khiến Bạch Hy không cách nào khép miệng, chỉ có thể ô ô nức nở, cố hết sức ngửa cổ về phía sau, nghĩ muốn thoát khỏi bức hiếp của mấy ngón tay hư hỏng kia.
Bạch Hy hai tay chống lên đá, tấm lưng bóng loáng vươn dài, cần cổ thanh mảnh uốn cong lộ ra một bên sườn mặt thanh tú, mà trên đó, hai cánh môi hoa đào không cách nào khép chặt làm cho mật ngọt từ khoang miệng theo cử động của ngón tay tràn ra ngoài, men theo chiếc cằm tinh xảo, chảy thành dòng xuống cổ. Ánh nắng mặt trời chói chang phản chiếu lấp lánh lên dòng mật ngọt kia, làm cho khuôn mặt Bạch Hy giống như được bao bọc trong hào quang, cực kỳ xinh đẹp rực rỡ. Tất cả kết hợp hài hòa, tạo nên một hình ảnh vô cùng dâm mỹ, đánh sâu vào thị giác Diệp Ý Tiêu, khiến lý trí của y hoàn toàn tan biến.
Diệp Ý Tiêu thu lại bàn tay đang càn quấy trong miệng Bạch Hy, hơi dùng lực vỗ lên hai cánh mông vểnh cao, chăm chú nhìn nơi hai người đang kết hợp. Nam căn thô to mỗi lần rút ra cơ hồ đều mang theo mị thịt hồng nhạt, huyệt khẩu không ngừng mấp máy, giống như đang van cầu y yêu thương.
Lúc này, Diệp Ý Tiêu đã hoàn toàn sa vào khoái cảm điên cuồng. Thân dưới gia tăng tốc độ, hai tay nắm lấy vai Bạch Hy, mỗi lần đâm vào đều dùng sức kéo mạnh hắn về phía mình, làm cho va chạm càng thêm sâu, khoái cảm càng thêm cuồng dã.
“A! Nhẹ một chút — ân — đừng — đừng xuất vào — bên trong — a –" Bạch Hy căn bản là không cách nào nói ra một câu đầy đủ. Hắn hiện tại chỉ có thể chăm chú vịn cật lực thả lỏng, đem thân thể kề sát y, để cho bản thân đạt được càng nhiều thêm nữa…
“Bảo bối yên tâm, chờ một lát ta sẽ giúp ngươi thanh lý sạch sẽ, hiện tại liền chuyên tâm hưởng thụ a." Diệp Ý Tiêu một mặt trừu tống một mặt nói.
Biển xanh trời rộng, chứng kiến hành động tối thân mật của hai người.
Lần đầu tiên cùng Diệp Ý Tiêu ở bên ngoài làm loại chuyện này, may mắn là đến tận lúc xong việc cũng không bị ai xen ngang, nếu không Bạch Hy thật sự sẽ nhảy quách xuống biển cho rồi.
Buổi tối, đoàn người vào ở khách sạn xa hoa nhất trên hải đảo. Diệp tổng quyền cao chức trọng tự nhiên sẽ cùng Bạch Hy ở chung một phòng, những người còn lại thì tự do thành nhóm. Bởi vì ban ngày, ‘vận động mạnh’ ở bờ biển khiến Bạch Hy tiêu hao khá nhiều sức lực, toàn thân bủn rủn vô lực, căn bản là chẳng muốn đi chơi. Cho nên, khi phó tổng bọn họ đề nghị đến quán bar ngồi một chút, Diệp Ý Tiêu cự tuyệt, cùng Bạch Hy về phòng xem tv, thuận tiện giúp hắn bôi kem trị cháy da sau khi phơi nắng.
Ngược lại, Bạch Hy có chút áy náy, nhiều lần thúc giục y ra ngoài. Dù sao đây cũng là hoạt động tập thể của ban lãnh đạo Lợi Hải, Diệp Ý Tiêu như vậy lại khiến nó giống như du lịch trăng mật của hai người.
Diệp Ý Tiêu kiên quyết bất vi sở động, hầu hạ Bạch Hy tắm rửa, sau khi lên giường còn hống hắn ngủ, rồi mới thay đổi quần áo ra khỏi phòng. Đến đại sảnh khách sạn, Tô Vân Khởi liền đi nhanh tới đón, cười nhẹ nhàng tựa lên bờ vai y.
Bên ngoài, đèn trùm của khách sạn rực rỡ, chiếu ra thứ ánh sáng làm người ta có chút chói mắt.
Nửa đêm, Bạch Hy bị cơn khát làm tỉnh, lại chẳng muốn đứng lên. Vì vậy xoay người, duỗi tay muốn đánh thức Diệp Ý Tiêu rót nước, nào biết ngón tay chạm đến lại là một khoảng trống. Bạch Hy thoáng cái liền thanh tỉnh rất nhiều, vặn đèn trên đầu giường sáng thêm, mở to mắt nhìn nhìn, Diệp Ý Tiêu thực sự không có ở trên giường. Đưa tay sờ sờ vị trí kia, là một mảnh chăn gối lạnh buốt. Y…chưa có trở về.
Bạch Hy không mặc y phục vội vã xuống giường, cầm lấy điện thoại xem giờ, lúc này đã là ba giờ rưỡi sáng. Đã giờ này, Diệp Ý Tiêu còn ở quán bar chưa trở lại sao? Là uống nhiều rượu quá a? Bạch Hy nghĩ nghĩ, bấm số của Diệp Ý Tiêu.
Rất nhanh, trong điện thoại truyền đến thanh âm báo máy bận. Bạch Hy ngáp một cái, nằm lại giường, mấy người quản lý cấp cao trong công ty đi ra ngoài chơi, chỉ sợ thật sự sẽ thâu đêm, mình vẫn là không nên suy nghĩ nhiều quá.
Tới tận khi chuông báo thức vang lên, Bạch Hy mới lần nữa tỉnh lại. Hắn xoa xoa con mắt rời giường rửa mặt, thay đổi quần áo cầm theo điện thoại, ví tiền cùng thẻ phòng đi xuống tiệc buffet hải sản ở lầu ba, tự mình ăn sáng.
Bước vào nhà hàng, liền thấy được toàn bộ quản lý cấp cao của bất động sản Lợi Hải đều đã đến đông đủ, tựa hồ chỉ thiếu Diệp Ý Tiêu. Vị phó tổng đón tiến lên, vui vẻ nói: “Bạch tiên sinh, Diệp tổng còn chưa rời giường sao?"
“Hắn — còn chưa có." Tâm Bạch Hy thoáng cái liền trầm xuống. Nếu như mọi người đều ở đây, như vậy có nghĩa là bọn họ tối hôm qua cũng không ra ngoài suốt đêm. Diệp Ý Tiêu đã đi chỗ nào?
“A, Diệp tổng có thể là do hoạt động tại bờ biển ngày hôm qua làm cho quá mệt mỏi, tối hôm qua cả quán bar cũng không có đi." Vị phó tổng kia cười, dắt Bạch Hy đi tới trước dãy bàn đặt rất nhiều món ăn: “Bạch tiên sinh muốn ăn cái gì cứ tự nhiên a, chúng ta đợi Diệp tổng một lát."
Bạch Hy cười nói cảm ơn, trong lòng nghi hoặc càng nhiều thêm. Nếu như Diệp Ý Tiêu không tham dự tụ hội cùng nhân viên, vậy cả đêm y ở chỗ nào? Đột nhiên, trong đầu thoáng hiện lên khuôn mặt Tô Vân Khởi. Đúng rồi, người kia tựa hồ cũng không ở đây. Bạch Hy ngẩng đầu, quét mắt khắp nhà hàng, cũng không thấy bóng dáng Tô Vân Khởi.
Chẳng lẽ … không thể nào, Diệp Ý Tiêu lại như vậy? Cư nhiên ở sau lưng mình tìm tình một đêm?
Bạch Hy tùy tiện cầm chén cháo hoa cùng hai cây bánh quẩy, tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống. Nhưng là, giờ phút này hắn thực sự ăn mà không biết vị. Lại gọi điện thoại cho Diệp Ý Tiêu, vẫn là máy bận. Bạch Hy bắt đầu có chút bối rối, rõ ràng mới ngọt ngào không đến nửa tháng, chẳng lẽ lại muốn phát sinh sóng gió?
Đang lúc nghĩ ngợi miên man, Bạch Hy lại nhìn thấy Tô Vân Khởi vẻ mặt xuân phong đắc ý bước vào nhà hàng, đến khu vực tiệc đứng cầm chén sữa cùng hai phần đồ ăn rồi đi thẳng về phía mình.
Tác giả :
Lâm Thủy U Tư