Đừng Nói Yêu Tôi

Chương 33

Đêm trung thu, mặt trăng thật tròn treo giữa không trung bao la, từ ngàn năm qua đã trở thành biểu tượng của ước nguyện đoàn viên. Chính vì vậy, những kẻ lãng tử phiêu bạt bên ngoài thường ngắm trăng tròn, thở ngắn than dài ngâm thơ: “Đãn nguyện nhân trường cửu, Thiên lý cộng thiền quyên."[ Những mong người sống lâu dài.  Dù xa ngàn dặm, cùng chung một ánh trăng thanh…. – Trích hai câu cuối của Thủy điệu ca đầu. Tết trung thu năm Hy Ninh thứ 9 đời Tống Thần Tông (tức năm Bính Thìn 1076), Tô Thức uống rượu vui đến sáng, nhớ đến em là Tử Do (tức Tô Triệt), làm bài từ này.] 8:00 tối, trăng tròn lên cao giữa bầu trời đêm, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, cùng đèn neon ngũ quang thập sắc[muôn màu muôn vẻ] của đô thị hòa lẫn, càng làm ý cảnh ưu mỹ.

Lão đại Vương Duy Duệ của Bạch Hy bị Cung Huyền Nguyệt nửa lừa gạt nửa cưỡng ép mang về cung gia, nghe nói là muốn gặp “Gia lão đại[ chắc muốn chỉ ba hoặc ông nội]", thuận tiện xác định thân phận “nhị thiếu phu nhân" Cung gia.

Vì thế, Bạch Hy ngược lại có chút bận tâm. Dù sao, hai cái đại nam nhân cứ như vậy đến với nhau, không phải tất cả các bậc cha mẹ trên đời đều có thể tiếp nhận được.. Huống chi, Cung gia lại là một đại gia tộc, để ý nhất chính là mặt mũi cùng vấn đề con cháu nối dõi hương hỏa. Hôm nay, Cung gia nhị thiếu cư nhiên không thương nữ nhân, chỉ yêu nam nhân, còn muốn cho người kia danh phận. Cái này, tại hào môn thế gia chính là chuyện kinh thế hãi tục, đủ để khơi lên sóng to gió lớn.

Thật không nghĩ đến, xế chiều khoảng 6:00 gì đó, Bạch Hy lại nhận được điện thoại của Vương Duy Duệ, cơ hồ là kích động đến nói không thành câu: “Bạch Hy… Ngươi… Ngươi biết không? Ta… Ta cư nhiên thật sự…… Thật sự trở thành Cung gia …… nhị thiếu phu nhân — Trời ạ, ngươi nghĩ coi, một phòng đầy người lại có thể trăm miệng một lời kêu ta “Nhị thiếu phu nhân". Cái này, còn để cho ta sống hay không ah!"

“Lão đại, ngươi không cao hứng sao?" Bạch Hy vẫn tương đối bình tĩnh. Nghe cách Vương Duy Duệ nói, Cung gia tựa hồ là thừa nhận hắn, lại còn cho hắn một thân phận chính thức.

“Cao hứng? Ta hiện tại gấp muốn chết! Bạch Hy, ngươi có xe sao? Có thể hay không tới đón ta? Chỗ này hoang vu, chỉ có mỗi tổ trạch Cung gia!" Vương Duy Duệ vừa nói xong, chợt nghe từ bên cạnh truyền tới một thanh âm u ám: “Duệ Duệ, vừa thành thân ngươi đã muốn trèo tường[aka ngoại tềnh] a? Xem ra, vi phu đã để ngươi dư thừa quá nhiều tinh lực, đêm nay không ép khô ngươi đúng là thật có lỗi với bản thân!"

“A — Bạch Hy, cứu mạng — Cung Huyền Nguyệt, ngươi, cái tên này, chính là sắc lang khoác da người!" Đầu kia truyền đến tiếng Vương Duy Duệ thét lên, sau đó điện thoại liền chặt đứt.

Cái này gọi là chuyện gì! Bạch Hy nhìn nhìn điện thoại, bĩu bĩu môi, đem di động ném tới trên ghế sa lon. Nhìn ánh trăng sáng ngời ngoài cửa sổ, thở dài một tiếng, xoay người đi tới bàn ăn, đem những món ăn đã nguội lạnh vào bếp.

Buổi trưa, Diệp Ý Tiêu có gọi điện thoại về, nói đêm nay hai người ăn tối ở nhà. Sau đó sẽ lên núi ngắm trăng, cùng nhau trải qua một cái tết trung thu hạnh phúc lãng mạn. Không nghĩ tới, giờ phút này, người vẫn còn chưa thấy bóng dáng.

Đều đã là thời điểm vạn gia đoàn viên, y có thể chạy đến chỗ nào ni? Bạch Hy một bên thu thập bàn ăn, một bên tự hỏi, lại như thế nào cũng nghĩ không ra nguyên nhân. Gia đình Diệp Ý Tiêu không ở thành phố này, y cũng không có khả năng về nhà qua trung thu. Mà hôm nay công ty nghỉ, mặc dù nói là muốn xét duyệt vài bản kế hoạch mới, cũng sẽ không chiếm dụng thời gian cả ngày. Nghĩ muốn gọi điện thoại hỏi thăm, chính là điện thoại luôn ở trong tình trạng tắt máy, không cách nào liên lạc được.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bạch Hy lại cầm lấy điện thoại nhìn nhìn, vẫn không liên lạc được với Diệp Ý Tiêu, bản thân không muốn một mình ăn cơm trước, đành đi ra bancon hóng gió.

Đêm rằm, ánh trăng tròn vành vạnh soi sáng cả bancon, gió thu hây hây thổi tới, mang đi cái oi bức ban ngày. Bạch Hy ngây ngốc nhìn trăng sáng trong chốc lát, điện thoại bàn liền vang lên, hắn vội vàng chạy vào nhấc  máy.

“Xin hỏi là Bạch Hy tiên sinh sao?" Bên kia truyền đến một thanh âm tao nhã.

“Là ta." Bạch Hy khẳng định thân phận của mình, sau đó chậm rãi đợi đối phương nói chuyện.

“Ngài khỏe ah, ta là một trong những trợ lý của Diệp tổng tài. Bởi vì Diệp tổng có việc gấp, phải lập tức tới Canada trong đêm. Cho nên, đêm nay xin ngài hảo hảo chiếu cố bản thân."

“Diệp tổng không tiện điện thoại cho ta sao?" Cứ cho là công việc cấp bách, cũng không đến mức thời gian gọi điện cũng không có a? Bạch Hy âm thầm nhíu mày, cái này, chỉ sợ có điều gì không thể nói rõ.

“Thật có lỗi. Sau khi Diệp tổng nhận được điện thoại của quản gia trong nhà liền nổi trận lôi đình, lập tức liên hệ  đi Canada, thẳng đến đăng ký đều không có thời gian. Diệp tổng phân phó, chờ khi đến Canada, sẽ điện thoại cho ngài, thỉnh kiên nhẫn chờ."  Đối phương nói chuyện cẩn thận, hơn nữa rất có thành ý, theo lý mà nói, Bạch Hy hẳn là sẽ thập phần tin tưởng. Chính là, trong nội tâm luôn luôn có một cỗ cảm giác là lạ, có chỗ nào không đúng ni?

“Cám ơn ngươi đã thông báo cho ta, Trung thu khoái hoạt." Bạch Hy cũng không muốn nói thêm nữa, sau khi nói với đối phương lời chúc phúc ngày lễ liền cúp điện thoại.

Lại ngẩng đầu nhìn trăng sáng bên ngoài, Bạch Hy đột nhiên cảm giác được ánh trăng kia rất lạnh. Lạnh đến mức làm cho người nhịn không được mà run rẩy. Có chuyện gì sắp xảy ra sao? Trời đêm bao la, trăng sáng mênh mang, chiếu rọi một bóng người cô đơn…

Ngày hôm sau, theo thường lệ vẫn phải đi làm, Vương lão bản trong dự liệu xin nghỉ. Thời gian nhân viên được nghỉ kết hôn là mười lăm ngày. Như vậy, lão bản nhà bọn họ muốn kết hôn, nói như thế nào cũng phải nghỉ hơn một tuần a? May mắn là Bạch Hy đã hoàn toàn quen thuộc với nghiệp vụ công ty, quản lý cũng bắt đầu thuận buồm xuôi gió. Bận rộn cả một buổi sáng, thời điểm nghỉ trưa, Bạch Hy mới nhận được điện thoại đường dài của Diệp Ý Tiêu.

“Bảo bối, tối hôm qua có hay không ngắm trăng?" Diệp Ý Tiêu câu nói đầu tiên, chính là hỏi Bạch Hy.

“Không có, ta rất sớm đã đi ngủ. Ngươi vội vã chạy về Canada, có chuyện gì?" Bạch Hy biết rõ, Canada là tổ nghiệp của Diệp Ý Tiêu, Diệp gia từ rất sớm đã di dân đến đó.

“Không có việc gì to tát, gia tộc tranh cãi mà thôi. Ta rất nhanh sẽ xử lý thỏa đáng, bảo bối nhớ rõ chờ ta trở lại. Còn có, không nên tin mấy thứ tạp chí bát quái đăng tải, nếu như ngươi có cái gì không rõ, trực tiếp gọi điện thoại hỏi ta. Không cho phép một mình ở đó đoán mò! Lại càng không cho phép không nói một tiếng nào đã chạy trốn, có nghe hay không?" Nói đến phần sau, Diệp Ý Tiêu ngữ khí bắt đầu nghiêm túc lên.

Bạch Hy cười cười: “Hảo, nếu như ta nhìn thấy tin tức lá cải về Diệp tổng, nhất định sẽ tìm ngươi hỏi cho rõ. Sau đó, lại lên internet viết bài bác bỏ tin đồn, được không?"

“Tiểu Hy, lúc này đây, ngươi nhất định phải tin tưởng ta, ta sẽ không để cho ngươi thất vọng." Đối với trêu chọc của Bạch Hy, Diệp Ý Tiêu cũng không có ý cười, ngược lại càng thêm nghiêm túc: “Nếu như ngươi giống như trước kia, cái gì cũng không hỏi đã bỏ chạy, ta sẽ tìm người làm lồng sắt đem ngươi nhốt lại!"

“Nghe ngươi nói như vậy, tựa hồ sự việc rất nghiêm trọng. Chi bằng ngươi dứt khoát một đường nói cho ta biết có chuyện gì là tốt rồi, để cho ta có tâm lý chuẩn bị." Nghe xong lời nói của Diệp Ý Tiêu, Bạch Hy cũng ẩn ẩn đoán ra là chuyện gì.

Diệp Ý Tiêu trầm mặc một lát mới lên tiếng: “Thời điểm, Huyễn Hi xuất hiện ở chỗ quay ngoại cảnh đã bị người ta tập kích, mà kẻ chủ mưu phía sau chính là người trong gia tộc của ta. Vì an toàn của hắn, ta chỉ có thể làm ra một chút sự tình. Cụ thể là cái gì, ngươi không cần biết rõ. Như vậy đối ngươi mà nói, chính là điều tốt nhất."

“Thân là người yêu của ngươi, ta có quyền được biết, đúng không? Tốt hay là không tốt, hẳn là phải để tự ta phán đoán, chứ không phải do ngươi tự tiện chủ trương. Nói đi, bất luận hậu quả như thế nào, ta đều có thể tiếp nhận." Nguyên lai là liên lụy tới người kia, Bạch Hy tự giễu cười cười, còn tưởng rằng Diệp Ý Tiêu thật sự vòng vo tính làm tình nhân tốt, rốt cuộc lại là một cước đạp hai thuyền. Cẩn thận ngẫm lại, cũng là bản thân quá khờ dại, nam nhân như Diệp Ý Tiêu, làm sao có thể sẽ đem tâm để hết trên một người?

“Ngươi chỉ cần tin tưởng ta là được rồi." Diệp Ý Tiêu cũng không nhiều lời, một câu liền cúp điện thoại, chính là không để cho Bạch Hy có thời gian hỏi thêm.

Tin tưởng sao? Đáng tiếc, ngươi ah, căn bản là không để cho ta tin tưởng. Bạch Hy đem điện thoại thả lại chỗ cũ, một tay chống cằm. May mắn là đoạn thời gian trước, đã đem việc lắp đặt thiết bị phòng ở mới toàn quyền phó thác cho một công ty nội thất. Hôm nay, mọi việc đã hoàn thiện, cũng là lúc nên rời đi rồi.
Tác giả : Lâm Thủy U Tư
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại