Đừng Nói Yêu Tôi
Chương 12
Bạch Hy vừa cầm áo đi vào phòng tắm, Diệp Ý Tiêu cũng tiến vào theo. Bạch Hy đỏ mặt: “Ý Tiêu, ta muốn tắm rửa."
“Ta biết rõ, nhẫn nhịn nửa tháng không có tắm rửa thực khổ, ta giúp ngươi." Diệp Ý Tiêu khóe miệng hơi vểnh, cười đến ý vị thâm thường, hai tay liền cởi bỏ cúc áo Bạch Hy. Bạch Hy theo phản xạ liền đè lại tay của y: “Ta tự mình làm…"
“Ngươi tự tắm không tốt." Diệp Ý Tiêu ghé sát, hôn lên vành tai của hắn, ngữ mang theo mê hoặc: “Ta sẽ rất cẩn thận. Hơn nữa ta nghĩ, cần hảo hảo nhìn xem miệng vết thương của ngươi khép lại được như thế nào. Không nhìn qua, ta thực lo lắng."
Bị Diệp Ý Tiêu tận lực trêu chọc, cơ thể Bạch Hy rất nhanh liền mềm nhũn, cả người tựa lên y, tùy ý đối phương muốn làm gì thì làm.
Diệp Ý Tiêu để Bạch Hy dựa vào ngực mình, đưa tay nâng cằm hắn, nhìn qua đôi môi đã khôi phục huyết sắc hồng thuận, cúi người, đặt lên đó một nụ hôn bỏng rát. Bạch Hy “ưm" một tiếng rồi nhắm nghiền hai mắt, hé miệng tiếp nhận nụ hôn cuồng nhiệt kia. Đầu lưỡi bị đối phương cuốn lấy, một lần lại một lần liếm láp, vỗ về chơi đùa khiến hắn hô hấp bất ổn, liên tục thở dốc.
Cảm nhận được phản ứng của Bạch Hy, Diệp Ý Tiêu tương đối thỏa mãn, một bên hôn, một bên cởi bỏ nốt cúc áo của hắn, hai tay thành thạo vuốt ve, mơn trớn khối thân thể rắn chắc mà thực co giãn kia. Trải qua nửa tháng điều dưỡng, thân thể Bạch Hy rõ ràng đã tốt lên nhiều, làn da vốn mang màu lúa mạch đã trắng lên một chút, trên người cũng có thêm không ít thịt, sờ tới sờ lui cũng không cảm thấy gầy gò như lúc mới gặp lại.
Bạch Hy ôm Diệp Ý Tiêu, cảm giác được một vật thô to, cọ sát dưới hạ khố. Đều là nam nhân, hắn tự nhiên biết rất rõ đó là thứ gì. Bạch Hy đột nhiên mở mắt, lại ngoài ý muốn nhìn thấy đôi mắt tràn đầy yêu thương của Diệp Ý Tiêu.
Hắn lại càng hoảng sợ, chớp mắt vài cái. Đang muốn nhìn lại cho rõ ràng thì Diệp Ý Tiêu đã cúi xuống, cái lưỡi vừa rồi còn tàn sát bừa bãi trong miệng giờ đã liếm lên điểm nhỏ trước ngực. Cảm xúc trơn mềm, ướt át làm Bạch Hy không khỏi run lên, trong miệng phát ra thứ âm thanh rên rỉ ngọt lịm: “Ah…"
Cơ thể phản ứng rất thành thật. Bạch Hy biết rõ bản thân khát vọng điều gì. Chỉ là, cái kia mãi mãi cũng chỉ có thể là khát vọng.
Diệu Ý Tiêu tuy cường thế bá đạo, nhưng khi làm tình cũng có thể coi là để ý cảm xúc của đối phương, vì bạn tình mà suy nghĩ. Bạch Hy ôm đầu y, nhắm mắt lại, ngửa cổ về phía sau, tạo ra một đường cong tuyệt mỹ.
Dưới kỹ xảo cao siêu của Diệp Ý Tiêu, chẳng mấy chốc quần lót cũng thoát xong, hiện tại Bạch Hy đã hoàn toàn xích lõa trước mặt y.
Nhìn qua miệng vết thương như hình cánh hoa dưới bụng hắn, Diệp Ý Tiêu thực đau lòng. Ngón tay cẩn thận từng chút phủ lên, dùng thanh âm hơi khàn khàn hỏi: “Còn đau không?"
“Không đau, nhưng có chút ngứa." Bạch Hy rũ mắt đáp.
“Ngươi vẫn còn ở đây, thật tốt." Diệp Ý Tiêu thấp giọng lẩm bẩm, nửa quỳ xuống, tay lướt qua khu rừng rậm rạp, cầm lấy tiểu đệ đệ đang bừng bừng phấn chấn kia. Một hồi cuồng nhiệt nửa tháng trước đã hoàn toàn đánh thức tiểu gia hỏa đã ba năm tĩnh mịch này. Chỉ hơi chạm nhẹ liền không nhịn được kích thích mà trướng to, linh khẩu nhỏ nhỏ cũng lóng lánh bọt nước, run rẩy vô cùng khả ái.
Bạch Hy ngượng ngùng, đưa tay muốn che khuất tiểu gia hỏa cực không nghe lời kia. Nhưng vừa động đã bị Diệp Ý Tiêu phát giác, liền bắt lấy cổ tay hắn, mang theo ý chọc ghẹo nói: “Đừng vội, để ta nhìn thật kỹ."
“Có gì đẹp mắt a, ta có ngươi cũng có." Bạch Hy cúi đầu nhìn Diệp Ý Tiêu vẫn đang quần áo chỉnh tề. Sơ mi trắng cùng caravat không chút nào xô lệch, còn chính mình thì đang khoác áo bệnh nhân, vạt áo lại mở rộng lộ ra lồng ngực xuân phong vô hạn. Phía dưới hoàn toàn quang lỏa, căn vật thẳng tắp giữa hai chân. Hắn liền cảm thấy rất không tự nhiên, trên mặt sớm đã nhiễm một tầng đỏ ửng. Cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa quen làm những chuyện thân mật cùng Diệp Ý Tiêu.
Diệp Ý Tiêu nghe xong, nhướng mày: “Không, ngươi so với ta còn tốt hơn." Miệng nói những lời này, hai tay càng thêm dụng lực, ngón tay lướt xuống, xoa nắn hai tiểu cầu đáng yêu làm cho Bạch Hy lại một hồi run rẩy.
“ Ý Tiêu, chúng ta… chúng ta… mau tắm là tốt rồi…" Chỉ mới dạo đầu như vậy, Bạch Hy đã có cảm giác mình không chịu nổi, nếu chờ một lát càng thêm kịch liệt…, hắn sợ miệng vết thương sẽ toác ra mất.
“Đừng nóng vội, bảo bối, để ta hảo hảo chăm sóc ngươi." Diệp Ý Tiêu nói xong, thật nhanh điều chỉnh nhiệt độ nước ấm, sau đó cầm lấy vò sen, xối nước lên cơ thể Bạch Hy.
Y dùng ngón tay lướt qua từng tấc thịt trên người ái nhân, thỉnh thoảng lại in xuống những dấu hôn nồng nhiệt. Bạch Hy thở hổn hển, gian nan nhắc nhở: “Ngày mai ta còn kiểm tra tổng quát, không… không muốn lưu lại hôn ngân."
Diệp Ý Tiêu nở nụ cười, đứng thẳng dậy, rất nhanh đã đem quần áo vướng bận trên người cởi sạch, sau đó lại đem Bạch Hy ôm vào ngực, nước ấm như xua tan hết mệt mỏi trên cơ thể hai người.
Tư thế này càng làm Bạch Hy càng cảm nhận rõ ràng khối thịt nóng cực đại phía sau đang cứng ngắc chỉa vào mông mình, làm như vô ý nhưng cố tình, hướng khe mông mà chui vào.
“Đừng…." Bạch Hy chưa kịp phản ứng, cả người liền bị xoay lại. Diệp Ý Tiêu lại chụp lấy tiểu đệ đệ của hắn. Bất quá, lần này không phải cao thấp bộ lộng mà là cẩn thận lau rửa. Nước ấm cọ rửa lỗ nhỏ mẫn cảm trên đỉnh, khoái cảm khác thường đánh úp làm hai mắt Bạch Hy hoa lên, đầu óc quay cuồng choáng váng.
Một hồi lâu sau Diệp Ý Tiêu mới chuyển sang địa phương khác, Bạch Hy chưa kịp thở phào, đã bị Diệp Ý Tiêu đem tiểu đệ đệ một ngụm ngậm lấy. Đầu lưỡi cực kỳ kỹ xảo quấn quýt lấy phần đỉnh. Dường như nơi đó có dòng chất lỏng trong suốt chảy ra, y không chút do dự, toàn bộ đều nuốt vào.
“Ân..Ah…" Bạch Hy thở gấp càng lợi hại, cảm giác như huyết mạch toàn thân cơ hồ đều tập chung xuống chỗ kia, kêu gào muốn được giải phóng.
Diệp Ý Tiêu nhu tình hôn liếm, hai mắt chăm chú nhìn Bạch Hy, sợ bỏ qua phản ứng dù nhỏ nhất của người yêu. Trong miệng càng thêm làm càn, ra sức phun ra nuốt vào, đầu lưỡi quấn quýt chà sát quy đầu. Cảm giác lên đỉnh khiến Bạch Hy mơ hồ, chỉ thấy trong cơ thể như có một cơn sóng dữ, chỉ trực bùng lên… rất nhanh, Bạch Hy hét lên một tiếng tiền phóng ra,
Không né tránh, Diệp Ý Tiêu đem toàn bộ tinh dịch nuốt xuống. Cuối cùng, còn làm như mùi vị rất ngon mà liếm liếm môi, nhẹ giọng cười nói: “Hương vị của Tiểu Hy đúng là không tệ a."
Bạch Hy ngồi rũ trong lòng y, nghe vậy càng hận không thể vùi đầu trong ngực đối phương. Mình đã thỏa mãn nhưng đối phương vẫn là cứng rắn như thép a. Bạch Hy nghĩ nghĩ, liền vòng tay ra phía sau.
“Ngươi làm gì!" Diệp Ý Tiêu phát hiện động tác của Bạch Hy, nhíu mày, kéo tay hắn lại.
“Ta…" Bạch Hy liếc nhìn chỗ đang còn bừng bừng phấn chấn của Diệp Ý Tiêu, ý đồ rất rõ ràng. Hắn không thể chỉ để bản thân sung sướng, còn phải toàn lực giúp người nào đó giải quyết vấn đề nga.
Thoáng cái Diệp ý Tiêu đã rõ ý định của Bạch Hy, rất đắc ý nở nụ cười. Diệp Ý Tiêu Cúi đầu hôn môi Bạch Hy, ôn nhu nỉ non: “ Cái kia chỉ để ta phục vụ, chủ nhân như ngươi không cần làm gì. Còn có, chúng ta ra bên ngoài làm, trong phòng tắm quá ẩm ướt rồi."
Làm bên ngoài??? Bạch Hy kinh ngạc mở to hai mắt nhìn: “Thế nhưng y tá sẽ kiểm tra phòng a…."
“Yên tâm, các nàng đêm nay sẽ không tới quấy rầy chúng ta." Diệp Ý Tiêu lấy ra một chiếc khăn bông lớn, đem Bạch Hy cuộn vào trong. Vừa ra khỏi nhà tắm đầy hơi nước, lại tiếp xúc ngay với máy lạnh rất dễ làm người ta cảm mạo. Xác định đã đem người yêu bọc kỹ, Diệp Ý Tiêu mới ôm hắn thẳng đến giường bệnh lớn.
Đem Bạch Hy cẩn thận đặt lên giường, Diệp ý Tiêu tinh tế lau đi từng bọt nước trên người hắn. Dư vị cao trào chưa kịp tan làm toàn thân Bạch Hy nổi lên một tầng hồng nhạt, dưới ánh sáng nhu hòa của ngọn đèn, càng lộ ra tự vị mê người.
“Ta biết rõ, nhẫn nhịn nửa tháng không có tắm rửa thực khổ, ta giúp ngươi." Diệp Ý Tiêu khóe miệng hơi vểnh, cười đến ý vị thâm thường, hai tay liền cởi bỏ cúc áo Bạch Hy. Bạch Hy theo phản xạ liền đè lại tay của y: “Ta tự mình làm…"
“Ngươi tự tắm không tốt." Diệp Ý Tiêu ghé sát, hôn lên vành tai của hắn, ngữ mang theo mê hoặc: “Ta sẽ rất cẩn thận. Hơn nữa ta nghĩ, cần hảo hảo nhìn xem miệng vết thương của ngươi khép lại được như thế nào. Không nhìn qua, ta thực lo lắng."
Bị Diệp Ý Tiêu tận lực trêu chọc, cơ thể Bạch Hy rất nhanh liền mềm nhũn, cả người tựa lên y, tùy ý đối phương muốn làm gì thì làm.
Diệp Ý Tiêu để Bạch Hy dựa vào ngực mình, đưa tay nâng cằm hắn, nhìn qua đôi môi đã khôi phục huyết sắc hồng thuận, cúi người, đặt lên đó một nụ hôn bỏng rát. Bạch Hy “ưm" một tiếng rồi nhắm nghiền hai mắt, hé miệng tiếp nhận nụ hôn cuồng nhiệt kia. Đầu lưỡi bị đối phương cuốn lấy, một lần lại một lần liếm láp, vỗ về chơi đùa khiến hắn hô hấp bất ổn, liên tục thở dốc.
Cảm nhận được phản ứng của Bạch Hy, Diệp Ý Tiêu tương đối thỏa mãn, một bên hôn, một bên cởi bỏ nốt cúc áo của hắn, hai tay thành thạo vuốt ve, mơn trớn khối thân thể rắn chắc mà thực co giãn kia. Trải qua nửa tháng điều dưỡng, thân thể Bạch Hy rõ ràng đã tốt lên nhiều, làn da vốn mang màu lúa mạch đã trắng lên một chút, trên người cũng có thêm không ít thịt, sờ tới sờ lui cũng không cảm thấy gầy gò như lúc mới gặp lại.
Bạch Hy ôm Diệp Ý Tiêu, cảm giác được một vật thô to, cọ sát dưới hạ khố. Đều là nam nhân, hắn tự nhiên biết rất rõ đó là thứ gì. Bạch Hy đột nhiên mở mắt, lại ngoài ý muốn nhìn thấy đôi mắt tràn đầy yêu thương của Diệp Ý Tiêu.
Hắn lại càng hoảng sợ, chớp mắt vài cái. Đang muốn nhìn lại cho rõ ràng thì Diệp Ý Tiêu đã cúi xuống, cái lưỡi vừa rồi còn tàn sát bừa bãi trong miệng giờ đã liếm lên điểm nhỏ trước ngực. Cảm xúc trơn mềm, ướt át làm Bạch Hy không khỏi run lên, trong miệng phát ra thứ âm thanh rên rỉ ngọt lịm: “Ah…"
Cơ thể phản ứng rất thành thật. Bạch Hy biết rõ bản thân khát vọng điều gì. Chỉ là, cái kia mãi mãi cũng chỉ có thể là khát vọng.
Diệu Ý Tiêu tuy cường thế bá đạo, nhưng khi làm tình cũng có thể coi là để ý cảm xúc của đối phương, vì bạn tình mà suy nghĩ. Bạch Hy ôm đầu y, nhắm mắt lại, ngửa cổ về phía sau, tạo ra một đường cong tuyệt mỹ.
Dưới kỹ xảo cao siêu của Diệp Ý Tiêu, chẳng mấy chốc quần lót cũng thoát xong, hiện tại Bạch Hy đã hoàn toàn xích lõa trước mặt y.
Nhìn qua miệng vết thương như hình cánh hoa dưới bụng hắn, Diệp Ý Tiêu thực đau lòng. Ngón tay cẩn thận từng chút phủ lên, dùng thanh âm hơi khàn khàn hỏi: “Còn đau không?"
“Không đau, nhưng có chút ngứa." Bạch Hy rũ mắt đáp.
“Ngươi vẫn còn ở đây, thật tốt." Diệp Ý Tiêu thấp giọng lẩm bẩm, nửa quỳ xuống, tay lướt qua khu rừng rậm rạp, cầm lấy tiểu đệ đệ đang bừng bừng phấn chấn kia. Một hồi cuồng nhiệt nửa tháng trước đã hoàn toàn đánh thức tiểu gia hỏa đã ba năm tĩnh mịch này. Chỉ hơi chạm nhẹ liền không nhịn được kích thích mà trướng to, linh khẩu nhỏ nhỏ cũng lóng lánh bọt nước, run rẩy vô cùng khả ái.
Bạch Hy ngượng ngùng, đưa tay muốn che khuất tiểu gia hỏa cực không nghe lời kia. Nhưng vừa động đã bị Diệp Ý Tiêu phát giác, liền bắt lấy cổ tay hắn, mang theo ý chọc ghẹo nói: “Đừng vội, để ta nhìn thật kỹ."
“Có gì đẹp mắt a, ta có ngươi cũng có." Bạch Hy cúi đầu nhìn Diệp Ý Tiêu vẫn đang quần áo chỉnh tề. Sơ mi trắng cùng caravat không chút nào xô lệch, còn chính mình thì đang khoác áo bệnh nhân, vạt áo lại mở rộng lộ ra lồng ngực xuân phong vô hạn. Phía dưới hoàn toàn quang lỏa, căn vật thẳng tắp giữa hai chân. Hắn liền cảm thấy rất không tự nhiên, trên mặt sớm đã nhiễm một tầng đỏ ửng. Cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa quen làm những chuyện thân mật cùng Diệp Ý Tiêu.
Diệp Ý Tiêu nghe xong, nhướng mày: “Không, ngươi so với ta còn tốt hơn." Miệng nói những lời này, hai tay càng thêm dụng lực, ngón tay lướt xuống, xoa nắn hai tiểu cầu đáng yêu làm cho Bạch Hy lại một hồi run rẩy.
“ Ý Tiêu, chúng ta… chúng ta… mau tắm là tốt rồi…" Chỉ mới dạo đầu như vậy, Bạch Hy đã có cảm giác mình không chịu nổi, nếu chờ một lát càng thêm kịch liệt…, hắn sợ miệng vết thương sẽ toác ra mất.
“Đừng nóng vội, bảo bối, để ta hảo hảo chăm sóc ngươi." Diệp Ý Tiêu nói xong, thật nhanh điều chỉnh nhiệt độ nước ấm, sau đó cầm lấy vò sen, xối nước lên cơ thể Bạch Hy.
Y dùng ngón tay lướt qua từng tấc thịt trên người ái nhân, thỉnh thoảng lại in xuống những dấu hôn nồng nhiệt. Bạch Hy thở hổn hển, gian nan nhắc nhở: “Ngày mai ta còn kiểm tra tổng quát, không… không muốn lưu lại hôn ngân."
Diệp Ý Tiêu nở nụ cười, đứng thẳng dậy, rất nhanh đã đem quần áo vướng bận trên người cởi sạch, sau đó lại đem Bạch Hy ôm vào ngực, nước ấm như xua tan hết mệt mỏi trên cơ thể hai người.
Tư thế này càng làm Bạch Hy càng cảm nhận rõ ràng khối thịt nóng cực đại phía sau đang cứng ngắc chỉa vào mông mình, làm như vô ý nhưng cố tình, hướng khe mông mà chui vào.
“Đừng…." Bạch Hy chưa kịp phản ứng, cả người liền bị xoay lại. Diệp Ý Tiêu lại chụp lấy tiểu đệ đệ của hắn. Bất quá, lần này không phải cao thấp bộ lộng mà là cẩn thận lau rửa. Nước ấm cọ rửa lỗ nhỏ mẫn cảm trên đỉnh, khoái cảm khác thường đánh úp làm hai mắt Bạch Hy hoa lên, đầu óc quay cuồng choáng váng.
Một hồi lâu sau Diệp Ý Tiêu mới chuyển sang địa phương khác, Bạch Hy chưa kịp thở phào, đã bị Diệp Ý Tiêu đem tiểu đệ đệ một ngụm ngậm lấy. Đầu lưỡi cực kỳ kỹ xảo quấn quýt lấy phần đỉnh. Dường như nơi đó có dòng chất lỏng trong suốt chảy ra, y không chút do dự, toàn bộ đều nuốt vào.
“Ân..Ah…" Bạch Hy thở gấp càng lợi hại, cảm giác như huyết mạch toàn thân cơ hồ đều tập chung xuống chỗ kia, kêu gào muốn được giải phóng.
Diệp Ý Tiêu nhu tình hôn liếm, hai mắt chăm chú nhìn Bạch Hy, sợ bỏ qua phản ứng dù nhỏ nhất của người yêu. Trong miệng càng thêm làm càn, ra sức phun ra nuốt vào, đầu lưỡi quấn quýt chà sát quy đầu. Cảm giác lên đỉnh khiến Bạch Hy mơ hồ, chỉ thấy trong cơ thể như có một cơn sóng dữ, chỉ trực bùng lên… rất nhanh, Bạch Hy hét lên một tiếng tiền phóng ra,
Không né tránh, Diệp Ý Tiêu đem toàn bộ tinh dịch nuốt xuống. Cuối cùng, còn làm như mùi vị rất ngon mà liếm liếm môi, nhẹ giọng cười nói: “Hương vị của Tiểu Hy đúng là không tệ a."
Bạch Hy ngồi rũ trong lòng y, nghe vậy càng hận không thể vùi đầu trong ngực đối phương. Mình đã thỏa mãn nhưng đối phương vẫn là cứng rắn như thép a. Bạch Hy nghĩ nghĩ, liền vòng tay ra phía sau.
“Ngươi làm gì!" Diệp Ý Tiêu phát hiện động tác của Bạch Hy, nhíu mày, kéo tay hắn lại.
“Ta…" Bạch Hy liếc nhìn chỗ đang còn bừng bừng phấn chấn của Diệp Ý Tiêu, ý đồ rất rõ ràng. Hắn không thể chỉ để bản thân sung sướng, còn phải toàn lực giúp người nào đó giải quyết vấn đề nga.
Thoáng cái Diệp ý Tiêu đã rõ ý định của Bạch Hy, rất đắc ý nở nụ cười. Diệp Ý Tiêu Cúi đầu hôn môi Bạch Hy, ôn nhu nỉ non: “ Cái kia chỉ để ta phục vụ, chủ nhân như ngươi không cần làm gì. Còn có, chúng ta ra bên ngoài làm, trong phòng tắm quá ẩm ướt rồi."
Làm bên ngoài??? Bạch Hy kinh ngạc mở to hai mắt nhìn: “Thế nhưng y tá sẽ kiểm tra phòng a…."
“Yên tâm, các nàng đêm nay sẽ không tới quấy rầy chúng ta." Diệp Ý Tiêu lấy ra một chiếc khăn bông lớn, đem Bạch Hy cuộn vào trong. Vừa ra khỏi nhà tắm đầy hơi nước, lại tiếp xúc ngay với máy lạnh rất dễ làm người ta cảm mạo. Xác định đã đem người yêu bọc kỹ, Diệp Ý Tiêu mới ôm hắn thẳng đến giường bệnh lớn.
Đem Bạch Hy cẩn thận đặt lên giường, Diệp ý Tiêu tinh tế lau đi từng bọt nước trên người hắn. Dư vị cao trào chưa kịp tan làm toàn thân Bạch Hy nổi lên một tầng hồng nhạt, dưới ánh sáng nhu hòa của ngọn đèn, càng lộ ra tự vị mê người.
Tác giả :
Lâm Thủy U Tư