Đừng Nói Một Ai
Chương 31
Những ngón tay của hắn siết vào bả vai như những mũi kìm nhọn.
Cơn đau - đau kinh hoàng - quật xuống phần bên trái tôi. Chân tôi muốn khuỵu xuống. Tôi cố hét lên hay chống trả, nhưng không động đậy nổi. Một xe tải màu trắng xịch tới cạnh chỗ chúng tôi. Cửa bên mở ra. Tên châu Á dịch tay hắn lên cổ tôi. Hắn siết mạnh hai bên cổ, và mắt tôi bắt đầu trợn ngược. Dùng tay còn lại, hắn đập lên xương sống tôi và tôi cúi xuống trước. Tôi thấy người mình gập lại.
Hắn xôtôi về phía xe. Những cái tay từ phía bên trong giơ ra và kéo tôi vào. Tôi ngồi lên sàn kim loại lạnh ngắt. Trong này không có ghế ngồi. Cửa đóng lại. Cái xe lao vụt vào dòng xe cộ.
Toàn bộ trường đoạn - từ chỗ cánh tay chạm lên vai tôi cho đến khi cái xe tải lao đi - chỉ diễn ra trong khoảng năm giây.
Khẩu Glock, tôi nghĩ.
Tôi cố rút nó ra, nhưng một đứa nhảy lên lưng tôi. Tay tôi bị kẹp chặt xuống. Tôi nghe một tiếng tách và cổ tay phải tôi bị đập mạnh vào sàn xe. Bọn chúng lật tôi lại, gần như xé toạc vai tôi ra khỏi cơ thể. Hai trong số chúng. Bây giờ tôi có thể nhìn thấy chúng. Hai thằng, đều da trắng, có lẽ ba mươi tuổi. Tôi thấy chúng rõ ràng. Quá rõ. Tôi nhận dạng được chúng. Chúng cũng biết điều đó.
Thế này không tốt tẹo nào.
Chúng nện cổ tay kia của tôi vì vậy tôi nằm dang cánh như đại bàng trên sàn xe. Rồi chúng ngồi lên chân tôi. Giờ tôi bị trói chặt rồi và nằm tơ hơ hoàn toàn.
“Chúng mày muốn gì?" tôi hỏi.
Không đứa nào trả lời. Cái xe tải tạt vội vào một góc phố. Gã châu Á bự con chui vào, và cái xe lại lao đi. Hắn cúi xuống, đăm đăm nhìn tôi kiểu hơi tò mò.
“Tại sao mày đến công viên?" hắn hỏi tôi.
Giọng hắn làm tôi ngạc nhiên. Tôi đã nghĩ sẽ nghe thứ gì đó gầm gừ hay đe dọa, nhưng giọng hắn nhẹ nhàng, hơi the thé, và giống trẻ con đến kỳ quặc.
“Mày là ai?" tôi hỏi.
Hắn nện một cú xuống bụng tôi. Hắn nện tôi mạnh đến nỗi, tôi chắc là đốt ngón tay hắn quệt xuống tận sàn xe. Tôi cố gập hay uốn cong người lại, nhưng cái dây xích buộc và hai gã ngồi trên chân khiến điều đó là không thể. Không khí. Tất cả những gì tôi cần là không khí. Tôi nghĩ mình nôn ra mất.
Anh sẽ bị bám đuôi...
Toàn bộ những đề phòng - email không ký tên, mật mã, những lời cảnh báo - giờ chúng đều có nghĩa cả rồi. Elizabeth sợ. Tôi vẫn chưa có mọi câu trả lời - mẹ kiếp, tôi hầu như chả có câu nào - nhưng cuối cùng đã hiểu cách liên lạc kỳ bí của nàng là kết quả của sợ hãi. Sợ bị tìm thấy.
Bị những tên này tìm thấy.
Tôi ngạt thở. Mọi tế bào trong cơ thể tôi gào thét đòi oxy. Cuối cùng, tên châu Á gật đầu với hai gã kia. Chúng thả chân tôi ra. Tôi co đầu gối lên ngực. Tôi cố thu lấy ít không khí, quẫy đập như bị động kinh. Sau một lúc, hơi thở của tôi quay trở lại. Tên châu Á chậm rãi quỳ gối cạnh tôi. Tôi nhìn hắn không chớp mắt. Hay, ít nhất, tôi cố làm vậy. Nó không giống nhìn vào mắt một đồng loại hay thậm chí là một con thú. Đây là đôi mắt của thứ gì đó vô tri vô giác. Nếu bạn nhìn vào đôi mắt của một cái tủ đựng hồ sơ, cảm giác sẽ hệt thế này.
Nhưng tôi không chớp mắt.
Hắn cũng còn trẻ, cái tên bắt tôi ấy - khoảng hai mươi, hai lăm là cùng. Hắn đặt tay lên mé phía trong tay tôi, ngay trên khuỷu tay. “Tại sao mày đến công viên?" hắn hỏi lần nữa bằng cái kiểu ê a.
“Tao thích công viên," tôi nói.
Hắn tì mạnh xuống. Chỉ hai ngón tay. Mồm tôi há hốc ra. Những ngón tay cắt vào da thịt và vào bó dây thần kinh. Mắt tôi bắt đầu lồi lên. Tôi chưa từng biết đến đau đớn nào như thế này. Nó đóng sập mọi thứ lại. Tôi vật qua vật lại như một con cá đang chết dần trên lưỡi câu. Tôi cố đá, nhưng chân tôi rơi xuống như những băng cao su. Tôi không thở được.
Hắn không buông ra.
Tôi vẫn đợi hắn nới tay ra một chút hay ngừng lại. Nhưng hắn không làm vậy. Tôi bắt đầu rên rỉ. Nhưng hắn vẫn giữ chặt tay, nét mặt tỉnh bơ như không.
Xe tải vẫn chạy. Tôi cố vượt qua nỗi đau, cố đập nó thành những cơn nhỏ hơn. Nhưng không thành công. Tôi cần được thả ra. Chỉ một giây thôi. Tôi cần hắn thả tay ra. Nhưng hắn vẫn giữ nguyên như thế. Hắn tiếp tục nhìn tôi bằng đôi mắt trống rỗng kia. Đầu tôi nặng dần. Tôi không nói nổi - ngay cả nếu tôi muốn nói cho hắn điều hắn muốn biết, cổ họng tôi nghẹt cứng. Và hắn biết thế.
Thoát khỏi sự đau đớn. Đó là tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến. Làm thế nào tôi thoát khỏi sự đau đớn? Toàn thể sự tồn tại của tôi dường như tập trung và đổ về cái bó dây thần kinh đó trên tay. Cơ thể như bị thiêu cháy, sọ như bị đè nặng.
Khi đầu tôi sắp sửa nổ tung, đột nhiên hắn thả tay ra. Tôi lại há hốc mồm, lần này nhẹ nhõm. Nhưng chỉ trong chốc lát. Tay hắn bắt đầu trườn xuống bụng dưới tôi và dừng lại đó.
“Tại sao mày đến công viên?"
Tôi cố nghĩ, để bịa ra một lời nói dối tươm tất. Nhưng hắn không cho tôi thời gian. Hắn kẹp sâu hơn, và sự đau đớn quay trở lại, kiểu gì đó còn tồi tệ hơn trước. Ngón tay của hắn xuyên vào gan tôi như một lưỡi lê. Tôi bắt đầu giật mạnh dây xích trói. Miệng tôi há hốc ra trong một tiếng hét không cất lên nổi.
Tôi quằn quại trên sàn xe. Và khi đó, giữa cơn vật vã, tôi nhìn thấy phía sau đầu tên lái xe. Xe dừng lại, có lẽ chờ đèn đỏ. Tên lái xe nhìn thẳng phía trước - nhìn đường, tôi nghĩ thế. Rồi mọi thứ xảy ra cực nhanh.
Tôi nhìn thấy đầu tên lái xe quay sang phía cửa sổ chỗ hắn như thể hắn nghe thấy một tiếng động. Nhưng đã quá muộn. Một thứ đập vào phía bên sọ hắn. Hắn ngã vật xuống như một con vịt trời bị bắn. Cửa trước xe mở ra.
“Giờ giơ tay lên!"
Súng xuất hiện. Hai khẩu. Chĩa ra phía sau. Tay châu Á thả ra. Tôi nằm phịch xuống, không cử động được.
Phía sau khẩu súng tôi nhìn thấy hai gương mặt thân quen, và suýt gào lên sung sướng.
Tyrese và Brutus.
Một trong hai tên da trắng cử động. Tyrese nổ súng luôn. Ngực tên kia nổ tung. Hắn ngã ra sau mắt mở trừng trừng. Chết. Không nghi ngờ gì. Phía trước, tên tài xế rên rỉ, bắt đầu gượng dậy. Brutus dùng khuỷu tay nện một phát thật lực vào mặt hắn. Tên lái xe im lặng trở lại.
Gã da trắng còn lại giơ tay lên. Tên tra tấn châu Á của tôi nét mặt không hề thay đổi. Hắn nhìn như thể từ một nơi xa xăm nào đó, không giơ cũng không hạ tay. Brutus ngồi vào ghế lái xe rồi sang số cho xe chạy. Tyrese vẫn giơ súng nhằm thẳng vào tên châu Á.
“Cởi trói cho nó," Tyrese nói.
Tên da trắng nhìn tên châu Á. Tên châu Á gật đầu đồng ý. Tên da trắng cởi trói cho tôi. Tôi cố ngồi dậy. Có cảm giác như thứ gì đó trong người tôi đã vỡ vụn ra và những mảnh vỡ đang đâm vào các mô.
“Anh ổn chứ?" Tyrese hỏi.
Tôi cố lắm mới gật được đầu.
“Anh muốn tôi khử chúng?"
Tôi quay sang tên da trắng vẫn còn thở. “Ai thuê mày?"
Tên da trắng đảo mắt sang tên châu Á trẻ. Tôi cũng làm thế.
“Ai thuê mày?" tôi hỏi hắn.
Tên châu Á cuối cùng mỉm cười, nhưng mắt hắn vẫn nhìn như thế. Và rồi, một lần nữa, mọi thứ xảy ra quá nhanh.
Tôi không hề thấy tay hắn giơ ra, nhưng điều tiếp theo tôi biết là tên châu Á túm lấy gáy tôi. Hắn ném tôi một cách dễ dàng về phía Tyrese. Tôi thực sự bay trong không trung, chân đá loạn xạ như thể như vậy có thể giúp tôi bay chậm lại. Tyrese thấy tôi lao tới, nhưng anh không tránh được. Tôi rơi lên người anh. Tôi cố lăn xuống thật nhanh, nhưng ngay khi chúng tôi đứng lên được, tay châu Á đã thoát ra ngoài qua cửa bên xe tải.
Hắn đi mất.
“Mẹ kiếp thằng lại giống Lý Tiểu Long," Tyrese nói.
Tôi gật đầu.
Tên lái xe tỉnh lại lần nữa. Brutus toan vung một cú đấm, nhưng Tyrese bảo thôi. “Hai thằng này không biết vẹo gì đâu," anh nói với tôi.
“Tôi biết."
“Chúng ta giết chúng hoặc để chúng đi." Như thể hai cách đó, chả có gì quan trọng lắm, một cú tung đồng xu.
“Để chúng đi," tôi nói.
Brutus tìm một khu yên tĩnh, có lẽ khu nào đó ở Bronx, tôi không chắc lắm. Tên da trắng vẫn còn thở tự mình biến ra ngoài. Brutus kéo tên lái xe và cái gã bị chết kia ra như rác rưởi của ngày hôm qua. Chúng tôi lại cho xe chạy. Trong một vài phút, không ai nói gì.
Tyrese vòng tay ra sau cổ rồi ngả người. “May là có chúng tôi lảng vảng bên cạnh, nhỉ, bác sĩ nhỉ?"
Tôi gật đầu với câu mà tôi nghĩ là lời nói giảm đến 1.000 lần.
Cơn đau - đau kinh hoàng - quật xuống phần bên trái tôi. Chân tôi muốn khuỵu xuống. Tôi cố hét lên hay chống trả, nhưng không động đậy nổi. Một xe tải màu trắng xịch tới cạnh chỗ chúng tôi. Cửa bên mở ra. Tên châu Á dịch tay hắn lên cổ tôi. Hắn siết mạnh hai bên cổ, và mắt tôi bắt đầu trợn ngược. Dùng tay còn lại, hắn đập lên xương sống tôi và tôi cúi xuống trước. Tôi thấy người mình gập lại.
Hắn xôtôi về phía xe. Những cái tay từ phía bên trong giơ ra và kéo tôi vào. Tôi ngồi lên sàn kim loại lạnh ngắt. Trong này không có ghế ngồi. Cửa đóng lại. Cái xe lao vụt vào dòng xe cộ.
Toàn bộ trường đoạn - từ chỗ cánh tay chạm lên vai tôi cho đến khi cái xe tải lao đi - chỉ diễn ra trong khoảng năm giây.
Khẩu Glock, tôi nghĩ.
Tôi cố rút nó ra, nhưng một đứa nhảy lên lưng tôi. Tay tôi bị kẹp chặt xuống. Tôi nghe một tiếng tách và cổ tay phải tôi bị đập mạnh vào sàn xe. Bọn chúng lật tôi lại, gần như xé toạc vai tôi ra khỏi cơ thể. Hai trong số chúng. Bây giờ tôi có thể nhìn thấy chúng. Hai thằng, đều da trắng, có lẽ ba mươi tuổi. Tôi thấy chúng rõ ràng. Quá rõ. Tôi nhận dạng được chúng. Chúng cũng biết điều đó.
Thế này không tốt tẹo nào.
Chúng nện cổ tay kia của tôi vì vậy tôi nằm dang cánh như đại bàng trên sàn xe. Rồi chúng ngồi lên chân tôi. Giờ tôi bị trói chặt rồi và nằm tơ hơ hoàn toàn.
“Chúng mày muốn gì?" tôi hỏi.
Không đứa nào trả lời. Cái xe tải tạt vội vào một góc phố. Gã châu Á bự con chui vào, và cái xe lại lao đi. Hắn cúi xuống, đăm đăm nhìn tôi kiểu hơi tò mò.
“Tại sao mày đến công viên?" hắn hỏi tôi.
Giọng hắn làm tôi ngạc nhiên. Tôi đã nghĩ sẽ nghe thứ gì đó gầm gừ hay đe dọa, nhưng giọng hắn nhẹ nhàng, hơi the thé, và giống trẻ con đến kỳ quặc.
“Mày là ai?" tôi hỏi.
Hắn nện một cú xuống bụng tôi. Hắn nện tôi mạnh đến nỗi, tôi chắc là đốt ngón tay hắn quệt xuống tận sàn xe. Tôi cố gập hay uốn cong người lại, nhưng cái dây xích buộc và hai gã ngồi trên chân khiến điều đó là không thể. Không khí. Tất cả những gì tôi cần là không khí. Tôi nghĩ mình nôn ra mất.
Anh sẽ bị bám đuôi...
Toàn bộ những đề phòng - email không ký tên, mật mã, những lời cảnh báo - giờ chúng đều có nghĩa cả rồi. Elizabeth sợ. Tôi vẫn chưa có mọi câu trả lời - mẹ kiếp, tôi hầu như chả có câu nào - nhưng cuối cùng đã hiểu cách liên lạc kỳ bí của nàng là kết quả của sợ hãi. Sợ bị tìm thấy.
Bị những tên này tìm thấy.
Tôi ngạt thở. Mọi tế bào trong cơ thể tôi gào thét đòi oxy. Cuối cùng, tên châu Á gật đầu với hai gã kia. Chúng thả chân tôi ra. Tôi co đầu gối lên ngực. Tôi cố thu lấy ít không khí, quẫy đập như bị động kinh. Sau một lúc, hơi thở của tôi quay trở lại. Tên châu Á chậm rãi quỳ gối cạnh tôi. Tôi nhìn hắn không chớp mắt. Hay, ít nhất, tôi cố làm vậy. Nó không giống nhìn vào mắt một đồng loại hay thậm chí là một con thú. Đây là đôi mắt của thứ gì đó vô tri vô giác. Nếu bạn nhìn vào đôi mắt của một cái tủ đựng hồ sơ, cảm giác sẽ hệt thế này.
Nhưng tôi không chớp mắt.
Hắn cũng còn trẻ, cái tên bắt tôi ấy - khoảng hai mươi, hai lăm là cùng. Hắn đặt tay lên mé phía trong tay tôi, ngay trên khuỷu tay. “Tại sao mày đến công viên?" hắn hỏi lần nữa bằng cái kiểu ê a.
“Tao thích công viên," tôi nói.
Hắn tì mạnh xuống. Chỉ hai ngón tay. Mồm tôi há hốc ra. Những ngón tay cắt vào da thịt và vào bó dây thần kinh. Mắt tôi bắt đầu lồi lên. Tôi chưa từng biết đến đau đớn nào như thế này. Nó đóng sập mọi thứ lại. Tôi vật qua vật lại như một con cá đang chết dần trên lưỡi câu. Tôi cố đá, nhưng chân tôi rơi xuống như những băng cao su. Tôi không thở được.
Hắn không buông ra.
Tôi vẫn đợi hắn nới tay ra một chút hay ngừng lại. Nhưng hắn không làm vậy. Tôi bắt đầu rên rỉ. Nhưng hắn vẫn giữ chặt tay, nét mặt tỉnh bơ như không.
Xe tải vẫn chạy. Tôi cố vượt qua nỗi đau, cố đập nó thành những cơn nhỏ hơn. Nhưng không thành công. Tôi cần được thả ra. Chỉ một giây thôi. Tôi cần hắn thả tay ra. Nhưng hắn vẫn giữ nguyên như thế. Hắn tiếp tục nhìn tôi bằng đôi mắt trống rỗng kia. Đầu tôi nặng dần. Tôi không nói nổi - ngay cả nếu tôi muốn nói cho hắn điều hắn muốn biết, cổ họng tôi nghẹt cứng. Và hắn biết thế.
Thoát khỏi sự đau đớn. Đó là tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến. Làm thế nào tôi thoát khỏi sự đau đớn? Toàn thể sự tồn tại của tôi dường như tập trung và đổ về cái bó dây thần kinh đó trên tay. Cơ thể như bị thiêu cháy, sọ như bị đè nặng.
Khi đầu tôi sắp sửa nổ tung, đột nhiên hắn thả tay ra. Tôi lại há hốc mồm, lần này nhẹ nhõm. Nhưng chỉ trong chốc lát. Tay hắn bắt đầu trườn xuống bụng dưới tôi và dừng lại đó.
“Tại sao mày đến công viên?"
Tôi cố nghĩ, để bịa ra một lời nói dối tươm tất. Nhưng hắn không cho tôi thời gian. Hắn kẹp sâu hơn, và sự đau đớn quay trở lại, kiểu gì đó còn tồi tệ hơn trước. Ngón tay của hắn xuyên vào gan tôi như một lưỡi lê. Tôi bắt đầu giật mạnh dây xích trói. Miệng tôi há hốc ra trong một tiếng hét không cất lên nổi.
Tôi quằn quại trên sàn xe. Và khi đó, giữa cơn vật vã, tôi nhìn thấy phía sau đầu tên lái xe. Xe dừng lại, có lẽ chờ đèn đỏ. Tên lái xe nhìn thẳng phía trước - nhìn đường, tôi nghĩ thế. Rồi mọi thứ xảy ra cực nhanh.
Tôi nhìn thấy đầu tên lái xe quay sang phía cửa sổ chỗ hắn như thể hắn nghe thấy một tiếng động. Nhưng đã quá muộn. Một thứ đập vào phía bên sọ hắn. Hắn ngã vật xuống như một con vịt trời bị bắn. Cửa trước xe mở ra.
“Giờ giơ tay lên!"
Súng xuất hiện. Hai khẩu. Chĩa ra phía sau. Tay châu Á thả ra. Tôi nằm phịch xuống, không cử động được.
Phía sau khẩu súng tôi nhìn thấy hai gương mặt thân quen, và suýt gào lên sung sướng.
Tyrese và Brutus.
Một trong hai tên da trắng cử động. Tyrese nổ súng luôn. Ngực tên kia nổ tung. Hắn ngã ra sau mắt mở trừng trừng. Chết. Không nghi ngờ gì. Phía trước, tên tài xế rên rỉ, bắt đầu gượng dậy. Brutus dùng khuỷu tay nện một phát thật lực vào mặt hắn. Tên lái xe im lặng trở lại.
Gã da trắng còn lại giơ tay lên. Tên tra tấn châu Á của tôi nét mặt không hề thay đổi. Hắn nhìn như thể từ một nơi xa xăm nào đó, không giơ cũng không hạ tay. Brutus ngồi vào ghế lái xe rồi sang số cho xe chạy. Tyrese vẫn giơ súng nhằm thẳng vào tên châu Á.
“Cởi trói cho nó," Tyrese nói.
Tên da trắng nhìn tên châu Á. Tên châu Á gật đầu đồng ý. Tên da trắng cởi trói cho tôi. Tôi cố ngồi dậy. Có cảm giác như thứ gì đó trong người tôi đã vỡ vụn ra và những mảnh vỡ đang đâm vào các mô.
“Anh ổn chứ?" Tyrese hỏi.
Tôi cố lắm mới gật được đầu.
“Anh muốn tôi khử chúng?"
Tôi quay sang tên da trắng vẫn còn thở. “Ai thuê mày?"
Tên da trắng đảo mắt sang tên châu Á trẻ. Tôi cũng làm thế.
“Ai thuê mày?" tôi hỏi hắn.
Tên châu Á cuối cùng mỉm cười, nhưng mắt hắn vẫn nhìn như thế. Và rồi, một lần nữa, mọi thứ xảy ra quá nhanh.
Tôi không hề thấy tay hắn giơ ra, nhưng điều tiếp theo tôi biết là tên châu Á túm lấy gáy tôi. Hắn ném tôi một cách dễ dàng về phía Tyrese. Tôi thực sự bay trong không trung, chân đá loạn xạ như thể như vậy có thể giúp tôi bay chậm lại. Tyrese thấy tôi lao tới, nhưng anh không tránh được. Tôi rơi lên người anh. Tôi cố lăn xuống thật nhanh, nhưng ngay khi chúng tôi đứng lên được, tay châu Á đã thoát ra ngoài qua cửa bên xe tải.
Hắn đi mất.
“Mẹ kiếp thằng lại giống Lý Tiểu Long," Tyrese nói.
Tôi gật đầu.
Tên lái xe tỉnh lại lần nữa. Brutus toan vung một cú đấm, nhưng Tyrese bảo thôi. “Hai thằng này không biết vẹo gì đâu," anh nói với tôi.
“Tôi biết."
“Chúng ta giết chúng hoặc để chúng đi." Như thể hai cách đó, chả có gì quan trọng lắm, một cú tung đồng xu.
“Để chúng đi," tôi nói.
Brutus tìm một khu yên tĩnh, có lẽ khu nào đó ở Bronx, tôi không chắc lắm. Tên da trắng vẫn còn thở tự mình biến ra ngoài. Brutus kéo tên lái xe và cái gã bị chết kia ra như rác rưởi của ngày hôm qua. Chúng tôi lại cho xe chạy. Trong một vài phút, không ai nói gì.
Tyrese vòng tay ra sau cổ rồi ngả người. “May là có chúng tôi lảng vảng bên cạnh, nhỉ, bác sĩ nhỉ?"
Tôi gật đầu với câu mà tôi nghĩ là lời nói giảm đến 1.000 lần.
Tác giả :
Harlan Coben