Đừng Nhắc Em Nhớ Lại

Chương 50

Sáng hôm đó có bốn tiết học, chờ đến lúc tan học thì đã là mười hai giờ, bình thường tôi đều sẽ về ăn cơm trước, sau đó thì về ký túc xá ngủ trưa, nhưng vốn chiều nay chỉ có hai tiết tự học, mà thầy giáo lại đi họp, hai tiết này coi như hủy bỏ, cho nên tôi nghĩ nghĩ buổi trưa có thể trở về ăn cơm, gây kinh hỉ cho Tô Duyệt Sinh.

Thời tiết đầu hạ có hơi nóng. Giữa trưa là thời điểm nóng nhất trong ngày, gần đây cổng trường đã được cho xây sửa lại, khu vực cổng được trồng cỏ xanh cả một mảng đất rộng, ngay cả cây cũng không có. Con đường cái rộng rãi bị mặt trời phơi nóng đến bốc hơi, tôi không đón được chiếc taxi nào, ngẫm nghĩ một chút liền gọi điện thoại cho Tô Duyệt Sinh. Bình thường tôi gọi điện đến anh sẽ nghe máy rất nhanh, nhưng lần này điện thoại vang lên mấy tiếng đã bị ngắt, trong lòng tôi cảm thấy kỳ quái, lúc sáng ra cửa cũng không nghe Tô Duyệt Sinh nói hôm nay có chuyện gì quan trọng, tôi đang do dự có nên gọi điện lại hay không, đột nhiên có một dãy số lạ gọi đến.

Đối phương rất lễ phép, cũng thật khách sáo, nho nhã lễ độ nói với tôi: “Chào cô Trâu, tôi là trợ lý của Tô tiên sinh, hiện giờ tôi và tài xế đang ở gần trường của cô, cô có tiện ra ngoài không?"

Trong lòng tôi cảm thấy rất kỳ quái, bởi vì bình thường tôi và Tô Duyệt Sinh ở bên nhau, ngoại trừ tài xế, còn thì rất ít khi nhìn thấy người khác. Tôi thậm chí không biết anh có trợ lý nữa, tôi hỏi: “Tô Duyệt Sinh đâu?"

“Tô tiên sinh hiện có chút việc, cô có tiện đi ra không?"

“Tôi đang ở cổng trường“.

“Được, phiền cô chờ một chút, tôi và tài xế lập tức tới ngay“.

Tôi chỉ đợi ước chừng vài phút, liền nhìn thấy một chiếc xe chạy đến, chiếc xe tuyền một màu đen chạy băng băng, tài xế mặc đồng phục, đeo găng tay trắng, xuống xe đầu tiên mở cửa xe, vị trợ lý tiên sinh kia còn mang giày tây, trời nóng như vậy, mà lại mặc áo tây phục caravat chỉnh tề, nhìn thấy tôi cũng rất khách sáo: “Chào cô Trâu, mời lên xe“.

Tôi cảm thấy có chút là lạ, nhưng lạ ở chỗ nào, lại không nói ra được. Tôi hỏi lại lần nữa: “Tô Duyệt Sinh đâu?"

“Tô tiên sinh đến đây, cho nên tiểu Tô tiên sinh đang ăn cơm cùng ông ấy“.

Trong đầu tôi xoay chuyển một chút, mới hiểu được Tô tiên sinh và tiểu Tô tiên sinh trong miệng anh ta đang nói đến theo thứ tự là ai. Thì ra cha của Tô Duyệt Sinh đến đây, tôi rất nhanh nhớ ra cha của anh chính là chồng của Trình Tử Tuệ, liền cảm thấy đầu óc choáng váng, Trình Tử Tuệ không thích tôi như vậy, chồng của chị ta nhất định cũng sẽ không thích tôi đâu.

Tôi lên xe, trong xe khí lạnh thật đầy, khiến cảm giác nóng bức trong người bị lấn át hoàn toàn. Xe nhẹ nhàng khởi động, vị trợ lý tiên sinh kia lúc này mới tự giới thiệu: “Chào cô Trâu, tôi là trợ lý riêng của Lâm tiên sinh, tôi họ Đổng“.

Không ngờ anh ta không phải trợ lý của Tô Duyệt Sinh mà là trợ lý của cha Tô Duyệt Sinh, tôi không khỏi sửng sốt một chút, thấy anh ta vươn tay ra, tôi mới phản ứng kịp bắt tay với anh ta.

Tôi lấy lại bình tĩnh, nói: “Chào Đổng tiên sinh“.

“Cô Trâu, xin thứ lỗi cho tôi đi thẳng vào vấn đề, Tô tiên sinh phái tôi đến, là hi vọng cô Trâuhiểu rõ một chuyện. Tô tiên sinh không phải là người không hiểu lý lẽ, cũng không coi trọng cái gọi là dòng dõi danh môn, đơn thuần là nói đến thân phận mà thôi, Tô tiên sinh cũng không cảm thấy tiểu Tô tiên sinh và cô Trâukết giao với nhau thì có vấn đề gì. Nhưng tiểu Tô tiên sinh đã làm ra một chuyện khiến Tô tiên sinh cảm thấy... cô Trâucó khả năng không thích hợp làm bạn chung thân với cậu ấy“.

Tôi thật điềm tĩnh nhìn anh ta, hỏi: “Nói rõ hơn là, cha của Tô Duyệt Sinh phái anh tới, muốn tôi rời khỏi Tô Duyệt Sinh?"

“Không phải như vậy,“ vị Đổng tiên sinh kia tỏ vẻ vô cùng bình thản, anh ta thậm chí còn nhẹ nhàng nở nụ cười, “Tô tiên sinh sẽ không làm chuyện nhàm chán như vậy, nhưng có một số việc, nếu cô Trâumột khi biết được, có thể sẽ không tiếp tục kết giao cùng tiểu Tô tiên sinh, e là chính bản thân cô Trâusẽ tự đưa ra quyết định“.

Lòng tôi xẹt qua một vài hình ảnh, có thể nói cùng ở bên nhau với Tô Duyệt Sinh là vui vẻ, nhưng vui vẻ này vốn chỉ là hạnh phúc ban đầu, cho nên thường thường khiến tôi có một loại cảm giác không chân thực. Giống như bước đi trong rừng giữa đêm tối, không có đèn, đỉnh đầu có vài ngôi sao nhỏ, xa xa có tiếng chim hót. Có điều trong rừng liệu có khi nào sẽ đột nhiên xuất hiện mãnh thú hay không, cũng là vấn đề tôi luôn sợ hãi, nhưng không cách nào nói ra lời chỉ biết âm thầm lo lắng.

Tôi hỏi lại: “Thật ra anh muốn nói gì?"

“Tô tiên sinh phát hiện tiểu Tô tiên sinh hồi đầu năm nay, đã điều động hơn mấy ngàn vạn tệ... kín đáo bày ra một cái bẫy kinh doanh, cô có biết bẫy này là gì và nhằm vào ai không?"

Tôi theo bản năng lắc đầu. Tuy tôi biết rõ anh ta đang nói là chuyện gì, nhưng ngay lúc này, giống như chỉ có lắc đầu, thì tôi mới có thể phủ nhận hết thảy.

“Các mối quan hệ của Tô gia trong giới thương trường không phải là nhỏ. Tô tiên sinh chỉ có một đứa con trai duy nhất là tiểu Tô tiên sinh, nên không tránh khỏi có chút kiêu căng. Tô tiên sinh đã từng vài lần thở dài nói, Duyệt Sinh từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ từng trải qua cái gọi là 'không chiếm được', cho nên tránh không được có lúc quá mức cố chấp. Kỳ thực có thể mạnh miệng mà nói, lấy thực lực của Tô gia, tiểu Tô tiên sinh làm sao có chuyện có thứ không thể chiếm được, ngoại trừ mấy tháng trước, cô Trâu, có lẽ cậu ấy cảm thấy, cậu ấy thực sự không thể chiếm được cô rồi“.

Tôi thế nhưng không có phẫn nộ, cũng không hề thất vọng, chỉ là vô cùng điềm tĩnh nghe anh ta nói chuyện.

“Cho nên chắc cô cũng đã đoán được, cái bẫy kia là nhằm vào mẹ của cô, cái gọi là cha con Lý Chí Thanh, bất quá cũng chỉ là quân cờ của cậu ấy mà thôi. Nói thực ra, sau khi Tô tiên sinh nghe được chuyện này, cũng không hề cảm thấy quá đáng, trái phải phối hợp không từ thủ đoạn, bất quá là bản năng kinh doanh mà thôi, tuy rằng cách làm không phải là chính đạo, nhiều lắm thì cứ cho là không làm chuyện đàng hoàng. Nhưng chuyện xảy ra sau này, khiến Tô tiên sinh không thể không chú ý... tiểu Tô tiên sinh đang nhờ người làm thủ tục kết hôn, nghe nói là bởi vì cô chưa đủ tuổi theo quy định của luật pháp, mà cậu ấy lại hi vọng có thể mau chóng kết hôn với cô. Nếu một khi hoàn thành, vậy cô và cậu ấy sẽ là vợ chồng hợp pháp rồi. Cho nên Tô tiên sinh phái tôi đến, là muốn giáp mặt hỏi cô cho rõ ràng, theo sự hiểu biết của cô về Tô tiên sinh, sử dụng cạm bẫy thương trường để bức bách mẹ cô, ép buộc cô rơi vào đường cùng đi vào khuôn khổ, cô có còn muốn kết hôn với cậu ấy hay không?"

Nếu nói lúc Trình Tử Tuệ nói chuyện với tôi, tôi bất quá còn bán tín bán nghi, vậy thì hôm nay lại nghe được từ miệng người khác, tôi đã không còn cách nào thuyết phục được bản thân không tin. Kỳ thực tôi luôn luôn hiểu rõ, về chuyện đó, mới đầu tôi đã cho là mình sẽ hận Tô Duyệt Sinh, hận anh bá đạo như vậy, không từ thủ đoạn như vậy. Tôi thậm chí đã nghĩ mình sẽ làm chuyện gì đó nhằm hủy diệt tất cả, nhưng lúc thực sự ở bên cạnh anh, tôi lại rất dễ dàng lựa chọn quên đi. Bởi vì... cho đến lúc tôi thực sự yêu anh rồi, tôi liền hiểu được, anh không có cách nào không yêu tôi, cũng như tôi không có cách nào không yêu anh. Việc anh làm quả thực vô cùng quá đáng, nhưng chúng tôi đã yêu nhau, đến cùng là dành tất cả cho nhau. Có lẽ bởi vì tôi đối với anh chung quy không phải chỉ là cảm tình, cho nên lâu ngày dài tháng, tôi luôn bảo trì trầm mặc, giả vờ như chuyện này không liên can gì đến anh. Nếu nói mỗi đoạn tình cảm đều sẽ có một khuyết điểm nho nhỏ, vậy thì khuyết điểm này tôi sẽ nỗ lực quên đi.

Trầm mặc một lát, tôi không muốn nói mấy lời giải thích này nọ với người ngoài, tôi chỉ nói: “Đây là chuyện của tôi và Tô Duyệt Sinh“.

“Đúng vậy, đây là chuyện riêng giữa cô và tiểu Tô tiên sinh, nhưng Tô tiên vô cùng quan tâm, cô đã biết rõ việc tiểu Tô tiên sinh đã chọn dùng loại thủ đoạn như vậy, mà vẫn đồng ý cùng kết giao và kết hôn với cậu ấy, cô không có oán hận gì hay có suy nghĩ gì khác hay sao?"

Tôi rốt cục bị khơi dậy một tia tức giận: “Ý anh là gì?"

“Cô Trâu, người làm cha tất nhiên phải thương con, tình cảm của tiểu Tô tiên sinh dành cho cô, khiến Tô tiên sinh cảm thấy bất an. Nếu cô thật lòng yêu tiểu Tô tiên sinh, không có vấn đề, Tô tiên sinh sẽ không phản đối hôn sự của hai người. Nhưng vấn đề là, cô thật sự yêu cậu ấy sao?"

Tôi kiềm chế tức giận lặp lại lần nữa: “Đây là chuyện riêng giữa tôi và Tô Duyệt Sinh. Tôi không cần phải biện giải với bất kỳ ai“.

Vị Đổng tiên sinh kia khẽ cười cười với tôi: “Cô Trâuđã không muốn nói, vậy chúng tôi cũng không miễn cưỡng cô. Bất quá, mẹ của cô chấp nhận cho cô và tiểu Tô tiên sinh kết giao với nhau sao?"

Tôi lạnh lùng đáp: “Nếu các người dám tìm đến mẹ tôi gây phiền toái, tôi nhất định sẽ khiến các người hối hận“.

“Xem kìa, cô Trâu, rõ ràng cảm tình của cô dành cho mẹ, vượt xa tình cảm cô dành cho tiểu Tô tiên sinh“.

Tôi mỉa mai nói: “Tô Duyệt Sinh yêu tôi, nhưng anh ấy cũng đâu vứt bỏ cha mình, đến cùng thì anh cũng không thể yêu cầu tôi, hãy vì Tô Duyệt Sinh mà từ nay về sau chấm dứt quan hệ mẹ con với mẹ mình“.

Đoán chừng Đổng tiên sinh bị lời nói của tôi làm cho nghẹn, anh ta chỉ nhàn nhạt cười cười. Lúc đó tôi rất tức giận, ngay từ đầu đã không nghĩ nhiều, cho nên mãi về sau này, tôi mới hiểu được nụ cười kia của anh ta là có ý gì.

Thì ra là đang cười tôi không tự lượng sức mình.

Tôi bước xuống xe, kỳ thực chiếc xe nãy giờ vẫn luôn chạy vòng quanh trường học mà thôi, lúc tôi yêu cầu xuống xe, chiếc xe liền dừng lại ngay cửa nam của trường. Nơi đó có trạm xe buýt, tôi xuống xe liền trực tiếp đón xe công cộng về nhà. Không phải về căn nhà nhỏ của tôi và Tô Duyệt Sinh, mà là trở về nhà của tôi và mẹ.

Tô Tiếu Lâm đã phái người đến tìm tôi, nói không chừng cũng sẽ tìm mẹ gây phiền toái, tôi vô cùng lo lắng, cho nên không cần nghĩ ngợi đi thẳng về nhà. Về tới nơi rồi mới cảm thấy bản thân chưa lâm trận đã quá bấn loạn, mẹ tôi hiện giờ còn đang ở chỗ thẩm mỹ viện, tất cả mọi việc đều rất bình thường, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Tô Duyệt Sinh vẫn chưa gọi điện thoại cho tôi, trong lòng tôi lúc này rất loạn, Đổng tiên sinh luôn miệng hỏi tôi có yêu Tô Duyệt Sinh hay không, giống như chỉ cần tôi nói một chữ 'Yêu' thôi thì mọi chuyện sẽ dừng lại, nhưng lời này dù sao cũng không thể dễ dàng thốt ra miệng. Cảm tình giữa tôi và Tô Duyệt Sinh trong lúc đó, đã trải qua một con đường vòng thật lớn, hơn nữa, xen vào đó còn có rất nhiều người, tôi làm sao có thể giải thích với người ngoài, cũng không biết phải giải thích như thế nào.

Tôi mệt mỏi nửa nằm nửa ngồi trên sofa, chỉ cảm thấy phiền chán, so với lúc kết giao với Trình Tử Lương, bị Trình Tử Tuệ phản đối, khi đó tôi đã cảm thấy phiền chán, tôi cuối cùng cũng không thể đem cả đời ra đấu trí với Trình Tử Tuệ, nhưng bây giờ, cha của Tô Duyệt Sinh dường như cũng vô cùng phản cảm với chuyện kết giao của chúng tôi.

Tôi nằm trên sofa thẫn thờ đến xuất thần, cứ thế ngẩn người đến tận lúc mẹ về nhà, hôm nay bà về nhà sớm, tôi nghe thấy tiếng tra chìa khóa vào ổ để mở cửa liền đứng lên, mẹ tôi nổi giận đùng đùng bước tới, trong lòng tôi không khỏi lộp bộp một phen, không đợi tôi phản ứng kịp, mẹ tôi đã đánh một bạt tai lên mặt tôi: “Sao mày không rút kinh nghiệm cho giỏi vậy hả!"

Tôi bị bạt tai này đánh đến đầu óc lờ mờ, hai mắt mẹ tôi đỏ bừng như người say rượu, trong ánh mắt tràn đầy tan nát cõi lòng cùng tuyệt vọng: “Sao mày lại dây dưa không rõ với người nhà đó như vậy chứ!"

Tôi biết mẹ đã biết chuyện rồi, Tô Tiếu Lâm đã phái người tới tìm tôi, làm sao có thể không cho người đi tìm bà. Khóe miệng tôi khẽ giật giật, nói không ra lời. Mẹ thất vọng, tôi biết, bà luôn hi vọng tôi có thể tìm được một nhà môn đăng hộ đối, thật lòng yêu thương tôi. Bà vừa không hi vọng tôi trèo cao, cũng không hi vọng tôi hạ thấp bản thân mình, nhưng duyên phận trên đời này, đâu phải ta tưởng chừng là vô cùng đơn giản, thì nó sẽ vô cùng đơn giản.

Nhất là giờ này ngày này, cảm tình của tôi đối với Tô Duyệt Sinh, đã phức tạp đến mức không chỉ một hai câu là có thể nói cho rõ ràng.

Lúc trước khi Trình Tử Tuệ nói với tôi đây là cái bẫy do Tô Duyệt Sinh bày ra, nói thật trong lòng tôi cũng có oán hận. Nhưng lòng người rồi cũng sẽ thay đổi, thời gian qua lâu, ngay cả tôi cũng không ngờ bản thân rồi cũng sẽ thành ra như thế này. Tôi không có cách nào nói với mẹ, tôi yêu Tô Duyệt Sinh, giờ này ngày này, tôi đã yêu anh thật sâu rồi, cũng giống như tình yêu anh dành cho tôi.

Nói tôi ti tiện cũng được, nói tôi không có lòng tự trọng cũng tốt, nói tôi không tự lượng sức mình cũng phải, nhưng tôi chính là yêu anh. Cái loại yêu này không có lý do gì, tựa như lúc trước anh thích tôi vậy. Tôi và anh, đều là hai người cô đơn trên cõi đời này, chúng tôi thật vất vả mới tìm thấy nhau, bảo tôi giờ này khắc này rời khỏi anh, tôi làm không được.

Tôi không hề nói dối, lúc Tô Duyệt Sinh hỏi tôi có yêu anh hay không, tôi đã nghiêm túc mà nói yêu. Một khắc đó tôi hoàn toàn thật lòng, giờ khắc này tôi cũng là thật lòng. Giống như tôi cũng biết rõ, anh đối với tôi là yêu thương thật lòng.

Mẹ tôi vỗ vỗ mấy cái trên lưng tôi, bà lớn tiếng khóc to. Tôi nghĩ nghĩ có lẽ tôi đã sai lầm rồi, nhưng sai lầm này không có cách nào sửa lại, cảm tình cũng tựa như nước chảy, một khi đã đổ đi rồi thì không có cách nào thu hồi trở lại. Tôi yêu Tô Duyệt Sinh, đây đã là chuyện không cách nào dừng lại. Mặc kệ mẹ tôi đau lòng thế nào, tôi cũng không biết cách dừng lại.

Mẹ tôi khóc hỏi tôi: “Sao con lại không hiểu chuyện như vậy hả? Con chọc ai không chọc, lại đi chọc đến con trai duy nhất của nhà thế gia kia“.

Trong lòng tôi khổ sở, ngoài miệng cũng khổ sở, mẹ tôi lau nước mắt, đột nhiên nhỏ nhẹ nói: “Con gái ngoan, đừng để bị đàn ông lừa, bây giờ nó đối xử tốt với con, qua vài ba năm sau, nó còn có thể đối xử tốt với con sao. Bất quá là coi trọng con tuổi trẻ xinh đẹp mà thôi. Cả đời này của mẹ, ăn đau khổ còn chưa đủ hay sao? Con đừng có hồ đồ“.

Tôi nhìn bà, một câu cũng nói không nên lời.

Mẹ tôi thao thao bất tuyệt, càng nói không ngừng, nói bà nuôi tôi khôn lớn vất vả thế nào, nói bà từng đối với đàn ông yêu thương thế nào, nói lòng người trong xã hội này gian xảo thế nào.

“Giờ con còn trẻ, người ta đối xử tốt với con con liền cho đó là người tốt? Nhưng tốt đẹp đó có thể tồn tại bao lâu? Chẳng qua là họ dụ dỗ chơi đùa con thôi“.

Tôi rốt cục nhịn không được nói: “Chúng con đã tính toán đến chuyện kết hôn rồi“.

Mẹ tôi cuồng loạn phát điên: “Mày còn muốn kết hôn với nó? Tuổi còn trẻ ngay cả đại học còn chưa tốt nghiệp, mày kết hôn cái gì? Kết hôn là chuyện cả đời người mày biết không? Mỗi ngày mày ở trong trường học tao không quản thúc mày..." Bà đột nhiên hồ nghi, “Gầy đây mỗi ngày mày đều ở lại trường mà không về nhà, hai ngày nghỉ lễ cũng ở bên ngoài, mày và nó... mày... mày“. Mẹ tôi đột nhiên giương tay lại đánh tôi thêm một bạt tai, bạt tai này vừa ngoan vừa nặng, đánh đến mức bên đầu tôi tê cứng, lỗ tai vang lên tiếng ong ong. Cả gương mặt mẹ đều là nước mắt, tuyệt vọng khóc mắng: “Sao mày có thể không biết xấu hổ như vậy chứ!"

Tôi khóc đến nỗi không nói nên lời, mẹ tôi nói: “Sao tao lại sinh ra đứa con không biết xấu hổ như mày, sớm biết vậy không bằng năm đó ném mày xuống sông chết đuối luôn cho rồi! Để xem tao hôm nay có đánh chết mày không!" Bà xoay người đi lấy chổi lông gà, đánh mạnh lên lưng tôi, tôi cũng không né tránh, chỉ cảm thấy trên lưng đau rát, ước chừng mẹ cho là mình còn đánh nhẹ, ném cây chổi đi, lại đi tìm món đồ khác. Người giúp việc thấy chúng tôi lần này cãi nhau có vẻ bất thường, đã sớm tránh thật xa, lúc này dì ấy mới từ trong phòng bếp nhô đầu ra, thấy tôi còn đứng đó khóc, vội vàng đi ra nháy mắt với tôi: “Đi! Đi mau! Đừng ở đây chờ mẹ con ra đánh nữa!"

Tôi còn chưa nhúc nhích, mẹ đã từ dưới tầng hầm tìm ra cây xẻng trồng hoa, dì ấy sợ tới mức vội vàng đẩy tôi một phen: “Chạy mau đi!"

Tôi chần chừ do dự đi ra cửa, mẹ tôi nhìn thấy càng tức giận, nhấc tay ném cái xẻng qua đây, vừa vặn nện trúng vai tôi, cái xẻng sắt sắc bén như dao nhọn cắt vào cổ tôi, nhất thời máu chảy ra rất nhiều, tôi lấy tay đè miệng vết thương lại, nghĩ rằng lần này mẹ thực sự muốn đánh chết tôi rồi. Tôi rốt cục xoay người bỏ chạy, mẹ tôi còn muốn nhặt cái xẻng lên đuổi theo tôi, nhưng bị dì ấy kéo lại, bọn họ hai người giằng co với nhau. Tôi chạy ra cửa còn nghe tiếng mẹ sắc lạnh, the thé vang lên: “Đừng cản tôi! Hôm nay tôi sẽ đánh chết cái đứa không biết gì là xấu hổ này!" Trong lòng tôi hốt hoảng, nhìn thấy xe của mẹ còn chưa tắt máy đậu trước cửa nhà, liền leo lên xe chạy đi.  
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại