Đừng Nghĩ Tôi Sẽ Buông Em
Chương 44: Sức ép
Tuấn Hùng đẩy tách trà về phía cô. Đứng dậy đi đến bên cửa sổ kéo rèm vào. Cô lặng im không nói gì bởi cô không biết phải bắt đầu từ đâu. Cô có nhiều điều muốn nói, muốn hỏi.
- Gặp lại cha không có gì để nói sao - Tuấn Hùng ngồi xuống cạnh lên tiếng.
Cô xúc động muốn bật khóc nhưng cố kìm nén lại trong lòng, Tuấn Hùng ôm nhẹ bờ vai cô.
- Cha!
Cô nghẹn ngào lên tiếng sau đó cũng ôm lấy cha của mình. Rất lâu rồi cô không được cha ôm vào lòng thèm được cha vuốt nhẹ mái tóc hay đánh nhẹ vào vai mỗi khi cô làm gì đó sai. Thèm được nghe cha kể chuyện...
- Cha vẫn còn nhận ra con sao?
- Con là con của cha làm sao cha lại không nhận ra con chứ.
Cô bỗng òa khóc Tuấn Hùng vỗ nhẹ vai con: - Con mà khóc lúc nữa cậu ta nhìn thấy mắt con đỏ hoe thì phải trả lời ra sao chứ.
Mất khá lâu cô mới lấy lại được tinh thần, khi gặp cha bao nhiêu kỉ niệm đau thương, tủi hờn ấm ức bỗng tràn về khiến cô không thể nào cầm được nước mắt của mình.
- Đừng buồn như vậy sẽ không tốt cho đứa trẻ, con là mẹ của nó vì thế con phải sống cho tốt làm những điều tốt đẹp cho cháu ngoại của cha chứ. Sự mạnh mẽ ngang ngạnh của con đi đâu cả rồi, cha thích con chính là con chứ không phải như bây giờ, một cô gái yếu đuối đa sầu đa cảm. Đừng phó mặc hay đổ lỗi cho số phận, duyên có thể do trời định nhưng số phận là do con người tạo ra. Cha hy vọng trên quãng đường đời con lựa chọn hạnh phúc sẽ mỉm cười với con.
- Cha, tại sao con phải gánh chịu những chuyện như vậy chứ? Con đã làm gì nên tội sao?
- Con không làm gì nên tội, nhưng đấy là duyên kiếp con phải trả qua để hóa giải mối nhân duyên.
- Con muốn biết một số chuyện.
- Khả năng của cha không như trước đây nữa nếu con muốn hỏi điều gì cha biết cha sẽ trả lời cho con.
- Về lệnh bài.
- Cách đây vài hôm, cái cậu vệ sĩ đi theo con dạo nọ có đến đây.
- Anh ta đã tới sao, anh ta hỏi gì cha? - Cô khẩn trương hỏi.
- Cũng không có gì. Cha nhìn thấy sắc thái của cậu ta không tốt cho lắm, hẳn trong người có cái gì đó không ổn.
- Cha à, con muốn biết vì sao lệnh bài lại biến thành con người mà không phải là lá bài hay cái gì đó.
- Là thời điểm Nhai Tệ bước qua vòng luân hồi, ứng với thời điểm chiếc chìa khóa bị vỡ đôi.
- Chỉ vậy thôi sao?
- Cha chỉ biết có vậy thôi con gái à? Mọi chuyện con tự tìm hiểu ra và phải đối diện, rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Cha nghĩ cậu ta cũng sắp lên đây rồi đấy. Để cha xem mạch cho con.
Đúng lúc ấy có tiếng gõ cửa phòng, mẹ và hắn cùng bước vào, mẹ trên môi nở nụ cười còn giọng điệu thì trách móc khi cô mang thai không nói cho hay. Mẹ tự tay nấu cho cô những món ăn bổ dưỡng cho cô. Cô rất cảm động muốn khóc, mẹ lúc nào cũng vậy rất chu đáo. Cô ăn những món mà mẹ nấu rất vừa miệng và không hề bị ngấy, còn hắn tuy không vui khi cô không hề chạm tới món mà mình nấu nhưng nhìn thấy cô ăn ngon mệng nên cũng cảm thấy hài lòng một chút.
Mặc dù không muốn xa ngôi nhà mình từng ở hơn hai mươi mấy năm trời, nhưng ngôi nhà này đã không còn thuộc về cô. Khi cô bước ra cửa gặp Tuấn Dã đang đi vào, Tuấn Dã thoáng ngạc nhiên sau đó mỉm cười tươi đi đến bên cô.
- Không ngờ lại được gặp cô ở đây.
- Chào anh!
- Qua đây tôi cho cô xem cái này - Tuấn Dã nắm lấy tay cô nhận được cái ho khan từ phía cha của mình, cảm thấy bản thân hơi thất thố nên gượng cười và bỏ tay ra.
Hắn khoác vai cô để cho Tuấn Dã thấy rõ cô còn có ai đi bên cạnh. Tuấn Dã đưa tay ra trước mặt hắn.
- Chào anh!
Hắn bắt tay xã giao nhưng Tuấn Dã cảm thấy cái bắt tay lạnh lẽo như một lời cảnh cáo nhỏ.
- Thứ lỗi cho tôi và vợ của tôi không ở lại được, hai chúng tôi có việc phải đi.
Hắn nắm tay cô đi rất vội vã, cô vẫn cố ngoảnh đầu nhìn về phía sau. Tuấn Dã mỉm cười vẫy tay tạm biệt.
- Cha à, cha quen họ sao - Tuấn Dã quay sang hỏi cha.
Tuấn Hùng thở dài sau đó cũng trả lời: - Cũng gọi là quen, con bé tới thăm Huyền Chi nhưng con bé không có nhà!
- Bạn của em gái con sao? Tại sao con không hay nhỉ, làm sao em gái con quen Thanh Nhã được hơi vô lý.
- Con quan tâm làm gì, hôm nay không đi đến công ty sao?
- Con đi đến nửa đường rồi quay lại, không hiểu sao dạo này con bị sao ấy, hay để quên tài liệu ở nhà.
Tuấn Dã bước đi được hai bước rồi dừng lại xoay người hỏi cha: - Cha à!
- Gì vậy?
- Cha có cảm thấy cô gái lúc nãy có điểm gì đó rất quen thuộc không?
- Không thấy.
- Con lại cảm thấy cô gái ấy rất giống em của con khi trước. Huyền Chi bây giờ con thấy xa lạ.
- Vớ vẩn, em con bây giờ đã lớn nên phải khác chứ, đâu còn bé như lúc trước nữa. Nó bây giờ đã có gia đình lại sắp làm mẹ, con ấy, hơn ba mươi tuổi đầu rồi lo mà lập gia đình.
- Cha con nói phải đấy - Bà mẹ từ trong nhà bước ra tiếp lời - Em con đã lập gia đình, còn con làm anh mà để cho em nó vượt mặt như vậy sao, mẹ thật xấu hổ vì con.
- Mẹ phải tự hào về con trai của mẹ chứ - Tuấn Dã ôm vai mẹ cười, bà dí đầu con trai mỉm cười hiền từ.
- May mà em con đã lấy chồng nếu không hai đứa suốt ngày cứ quấn lấy nhau khiến người ta nhầm tưởng hai đứa là vợ chồng.
Tuấn Dã chỉ mỉm cười không nói gì xoay người bước vào nhà. Tuấn Hùng nhìn con lặng lẽ nhìn trời thở dài.
**************************************************
Chiếc xe hơi thể thao màu đen sang trọng từ từ tiến vào trong cổng trụ sở Thời Đại. Vệ sĩ vội chạy tới khom mình mở cửa, hắn từ bên trong xe bước ra vòng qua bên đỡ cô đứng dậy.
- Tôi đã chuẩn bị phòng nghỉ cho em, em nghỉ tạm ở đây đợi tôi giải quyết xong một số công việc sau đó tôi đưa em về khách sạn.
Cô thực sự rất khó chịu, cô nhìn chằm chằm vào hắn: - Vì sao anh luôn sắp đặt theo ý của anh, anh có cảm nhận được người khác khó chịu như thế nào không khi phải nghe theo những điều mà anh áp đặt lên họ.
- Tôi không cần biết họ nghĩ như thế nào về tôi quan trọng là tôi không muốn em gặp phải chuyện gì bất chắc. Em ở bên tôi như vậy em mới an toàn.
-Vậy sao - Khóe môi cô cong lên cười khẩy - Anh là một tên đốn mạt mà tôi từng biết.
Cô không nói gì thêm xoay người tính bước ra ngoài. Một chiếc xe màu trắng đã chặn lối đi từ bao giờ, cửa kính từ từ hạ xuống bên trong xe thò ra một cánh tay vẫy vẫy, cô nhíu mày nhìn. Cánh cửa xe mở ra, một chiếc giày đen bóng nhẹ nhàng tiếp đất, tiếp đến vạt áo màu trắng, một nửa con người xuất hiện và khuôn mặt lộ ra. Khải Huy xuất hiện trong chiếc áo choàng màu trắng khiến bao người phải liếc nhìn nhân vật luôn được cho là thần bí nhất vẫn chưa một ai biết đượ khuôn mặt của Khải Huy sau lớp mặt nạ ra sao. Hắn khẩn trương khi nhìn thấy Khải Huy xuất hiện, hắn vội nắm lấy tay cô kéo về phía mình cứ như sợ cô sẽ chạy tới bên Khải Huy, dù gì hai người họ từng có tình cảm với nhau, cô cũng từng đi theo Khải Huy khi ở khách sạn Hàm Cá Mập.
Ánh nắng chiều tà yếu ớt rọi xuống chiếc măt nạ bạc càng trở nên lạnh lẽo. Ánh mắt Khải Huy nhìn vào tay hắn, trong con mắt hằn lên sự hận thù trong đó. Khóe môi Khải Huy khẽ nhấc một đường cong đầy sự mỉa mai. Tựa người vào mui xe vệ sĩ hiểu ý bèn châm cho Khải Huy một điếu xì gà. Hút một hơi thuốc ngửa mặt nhìn trời thả làn khói trắng trong miệng. Khải Huy nhìn hai người một lần nữa cười khẩy rồi lên tiếng.
- Gặp cậu thật khó.
- Cũng nhờ anh mà lâu lắm tôi mới có dịp bận rộn như vậy, tôi thực cảm ơn anh điều đó.
- Không dám, không dám - Khải Huy xua tay đầy khách khí - Tôi công nhận rằng để hạ gục một con mồi béo bở tưởng dễ ăn nhưng thật khó nuốt.
- Được rồi, những câu đó để nói sau đi. Anh tìm gặp tôi có việc gì?
- Tôi rất thích những kẻ thẳng thắn như cậu nhưng đáng tiếc tôi và cậu lại không cùng chung một chiến tuyến. Nhưng mà... Phải công nhận một điều cậu thật khó chơi, hôm nay tôi tới không phải tìm gặp cậu, người tôi cần gặp chính là cô ấy.
Khải Huy chỉ tay về phía cô. Hắn kéo cô về phía sau lưng mình còn ánh mắt lạnh lẽo đầy cảnh giác nhìn Khải Huy.
- Anh nên nhớ cô ấy là vợ tôi không phải muốn là gặp được.
- Hahahahaa... Thật đáng thương cho cậu, tôi nhớ không nhầm thì Thanh Nhã được gả cho Lý Nam Vương, còn cậu là Lý Nam lẽ nào cậu lại đi cướp vợ của người ta rồi bảo đó là vợ của mình cậu có cảm thấy xấu hổ không? Vì lý do gì không cho tôi gặp cô ấy chứ?
Khải Huy tiến về phía hắn, hắn nắm lấy tay cô rất chặt khiến cô khó chịu.
- Anh làm cái quái gì vậy - Cô hất mạnh tay hắn nhưng hắn nắm rất chặt khiến cô cảm thấy đau.
- Thanh Nhã - Khải Huy nhìn cô rồi lên tiếng tiếp - Anh tới để đưa em đi tới một nơi anh nghĩ em rất thích.
Khải Huy nắm lấy tay cô nhưng đã bị Lý Nam gạt ra. Hai người nhìn nhau bằng ánh mắt thù địch.
- Tôi cảnh cáo anh không được chạm vào cô ấy.
- Vậy sao? - Khải Huy nhún vai - Vậy làm một cuộc thử nghiệm nhé!
Hắn nhíu mày nhìn Khải Huy trong lòng rung lên một hồi chuông cảnh báo sắp có chuyện không hay sẽ đến.
- Muốn gì vào phòng tôi nói chuyện - Hắn vội kéo cô rời đi, còn cô giãy dụa muốn thoát ra nhưng hắn không để tâm. Dù rất tức giận nhưng đành chịu trận càng cựa hắn càng nắm thật chặt.
Khải Huy thoáng cười khẩy sau đó cũng đi theo tới phòng của hắn. Đợi Khải Huy ổn định chỗ ngồi hắn mới lên tiếng.
- Nói đi, anh muốn gì ở tôi - Hắn không đủ kiên nhẫn để đi vòng vo nên đã đi thẳng vào vấn đề.
- Tôi muốn Thanh Nhã.
- Đủ rồi, tôi không phải là món hàng để cho hai người trao qua đổi lại, tôi là con người cũng có những cảm xúc chứ không phải một món đồ chơi cho các người chơi đùa. Chơi chán rồi vứt đi, lẽ nào chỉ có các người mới phải là con người còn những người thấp hèn thì coi họ như một con chó, khi không hài lòng thì đánh đập, họ cũng là con người cũng có suy nghĩ chẳng qua họ không bằng mấy người chỉ vì đồng tiền, vì tiền, vì miếng ăn, vì gia đình con cái nên họ mới nhẫn nhịn chịu đựng để nghe mấy người sỉ nhục. Nếu mấy người không có tiền, không có địa vị cũng chẳng kém gì họ...
Cô nói một hơi dài không kịp thở nên cảm thấy mệt, hắn vuốt lưng liền bị cô hất ra.
- Tôi nói cho anh hay nhé, tới ngày hôm nay tôi chịu đựng đã quá đủ rồi sức chịu đựng của tôi có hạn, tôi không thể chịu thêm được nữa, cuộc sống của tôi từ bây giờ do tôi quyết định chứ không phải anh.
Cô đứng dậy bèn bị hắn giữ tay lại: - Khi chưa có sự đồng ý của tôi em không được phép tùy tiện rời đi.
- Buông ra, anh nghĩ anh cản được tôi - Cô hất mạnh tay hắn nhưng không được.
- Tôi không cản được em, nhưng tôi có thể giữ em vĩnh viễn bên cạnh - Giọng hắn lạnh lẽo đầy sự bá đạo bao trùm.
- Haha... - Khải Huy nở nụ cười mỉa mai nhìn hắn - Tôi không nghĩ rằng cậu cũng có ngày vì một người phụ nữ mà trở nên như vậy. Xem ra tôi phải đặt ra một điều kiện với cậu.
Khải Huy nhìn cô sau đó đi đến bên cô chạm tay lên khuôn mặt cô: - Em có muốn rời xa hắn không anh sẽ giúp.
Cô nhìn Khải Huy nửa tin nửa ngờ còn hắn vội kéo cô lại gần, ngoài mặt tỏ ra lạnh nhạt nhưng trong lòng thì lại lo lắng khẩn trương chỉ sợ cô sẽ rời bỏ hắn mà đi. Khải Huy định chạm lên tóc cô nhưng hắn đã gạt ra, bàn tay Khải Huy rơi ở khoảng không. Khải Huy nắm tay lại sau đó thu về nhìn cô rồi nói.
- Tin anh, chỉ cần một câu nói của em muốn rời đi hay không?
- Điều kiện của anh là gì? Một người như anh đã đưa ra một lý do ắt có yêu cầu - Cô lên tiếng.
- Tại sao em có thể nói những lời nói đó với anh.
- Tôi sẽ không cho em rời đi - Hắn bá đạo tuyên bố.
- Vậy để tôi xem cậu sẽ ứng phó ra sao khi tôi cho cô ấy biết sự thực.
- Nói vậy có ý gì - Hắn khẩn trương hơn.
- Cậu phải rõ hơn tôi chứ, điều mà cậu lo sợ nhất.
- Anh muốn gì -Hắn hơi run nhẹ - Gặp riêng tôi rồi hãy bàn.
- Rất tiếc, tôi lại muốn đứng đây cùng bàn bạc với cậu, tôi cho cậu hai sự lựa chọn. Thứ nhất để cho cô ấy rời đi, thứ hai tôi sẽ nói ra sự thực một trong hai sự lựa chọn đều có một khoản điều kiện nho nhỏ kèm theo.
- Nếu tôi không đồng ý?
- Không dám chắc sự việc sẽ diễn ra như thế nào?
- Điều kiện của anh là gì? - Hắn nhàn hạt hỏi, tuy rằng trong lòng đang lo lắng.
- Đơn giản thôi, để cho cô ấy rời xa cậu, tới nơi mà cô ấy muốn. Tôi còn nhiều điều muốn cho cậu biết nhưng hãy để từ từ, giữa hai chúng ta vẫn còn gặp lại nhau rất nhiều. Điều kiện để trao đổi giữa chúng ta là tập đoàn Thời Đại.
- Anh đang uy hiếp tôi.
- Không hề, đó là cuộc trao đổi đôi bên cùng có lợi, không những vậy tôi sẽ cho cậu biết một điều rất lý thú có lẽ cậu sẽ rất bất ngờ. Không đôi co dài dòng nữa tôi sẽ nói cho nghe kẻo có người nóng lòng mà chết. Một là cậu chịu nhường tập đoàn Thời Đại cho tôi, hai là tôi nói cho cô ấy cậu là ai, tôi biết cậu rất sợ điều này vì vậy tôi mới đưa ra một yêu cầu nhỏ nhoi mong rằng cậu sẽ đáp ứng.
Bàn tay hắn nắm chặt thành quyền vì giận, còn Khải Huy không thèm để tâm, ngón tay nghịch ngợm lọn tóc của cô. Cô nhíu mày khó hiểu, rốt cục họ đang nói chuyện gì, vậy hắn là ai, là nhân vật nào. Cô có thể nhận thấy hắn vừa giận vừa sợ trong lòng nhưng hắn sợ về chuyện gì thì cô không biết.
- Tôi cho cậu hai ngày suy nghĩ, hẹn gặp lại ở thành phố S - Khải Huy mỉm cười nhẹ nhàng với cô, nụ cười rất ấm áp rất phản diện với chiếc mặt nạ lạnh lẽo kia. Khải Huy lên tiếng tiếp - Gặp anh một lúc nhé! Anh có chuyện muốn nói với em.
Hắn nắm lấy tay cô kéo lại - Người đâu tiễn khách.
Vệ sĩ từ bên ngoài bước vào lễ phép mời Khải Huy ra khỏi cửa phòng. Khóe môi Khải Huy hơi cong lên, vỗ nhẹ vào vai cô.
- Anh sẽ còn tới gặp em, đợi anh chuẩn bị xong mọi thứ.
Trước khi rời đi Khải Huy không quên chỉnh lại cổ áo giúp hắn rồi vỗ nhẹ lên ngực ba cái mới cất tiếng: - Tôi sẽ nhớ lần này, lần sau gặp lại hy vọng sẽ tốt hơn.
Ánh mắt cô khó hiểu nhìn theo sau Khải Huy cho tới khi khuất sau cánh cửa. Khi cô nhìn theo như vậy khiến hắn khó chịu trong lòng, không nói gì hắn kéo cô ra ngoài trở về khách sạn nghỉ. Tâm trạng của hắn lúc này không thích hợp để giải quyết công việc. Từ trước tới nay hắn không bao giờ vì chuyện của phụ nữ mà làm ảnh hưởng đến công việc, lần Linh qua đời hắn chỉ biết lao đầu vào công việc để cho vơi đi nỗi đau, chỉ có công việc mới giúp hắn quên đi hình bóng của Linh. Với cô hắn cũng rất muốn như vậy nhưng hắn không thể làm được khi trong tâm hắn lúc nào cũng mang một nỗi lo cánh cánh trong lòng. Bởi vì hắn rất yêu cô vì yêu hắn không thể để mất cô thêm một lần nữa.
- Anh làm cái gì vậy - Cô hất mạnh tay hắn ra khỏi tay của mình.
- Tôi đưa em về khách sạn.
- Tôi tự mình đi được điều nay anh không cần phải bận tâm.
Cô bước ra khỏi cổng hắn vội đi theo sau khi cô chuẩn bị vẫy tay bắt taxi, hắn nắm tay kéo lại.
- Tôi nói sẽ đưa em về - Hắn nắm lấy tay cô lôi vào trong.
Cô vùng vẫy mạnh để thoát ra khiến hắn càng khẩn trương lo lắng vội ôm chặt lấy để cô khỏi cựa.
- Em đừng cử động mạnh có được không như vậy sẽ ảnh hưởng đến thai nhi.
Trong lòng cô đang tức giận nên không thèm để tâm đến lời mình nói ra.
- Anh không buông tôi ra, tôi sẽ hành hạ đứa bé.
Nghe lời cô nói vậy hắn vội buông cô ra đồng thời cũng xoay người cô cho đối diện hắn.
- Em vừa nói gì - Hắn như thể không tin lời cô vừa nói ra.
- Tôi nói, tôi nói tôi sẽ hành hạ nó nếu anh cứ tiếp tục như vậy đối với tôi - Cô nhấn mạnh lời nói của mình.
- Em... Em có thể nhẫn tâm như vậy sao?
- Sống với anh tôi cũng phải học cánh tàn nhẫn như anh chứ, tôi nói là tôi sẽ làm bởi tôi không mong gì nó ra đời. Tôi cho anh hai sự lựa chọn, một anh để cho tôi tự do tôi sẽ chăm sóc đứa bé cẩn thận còn không thì ngược lại.
- Em tại sao có thể làm như vậy với tôi đừng dùng đứa bé để ép buộc tôi như vậy.
- Mới có vậy mà anh đã cảm thấy khó chịu rồi sao - Cô khoanh tay trước ngực cười khẩy sau đó lại tiếp lời - Vậy còn tôi thì sao, anh luôn áp đặt lên tôi, khi đó anh có nghĩ tôi sẽ rất khó chịu không? Lựa chọn đi tôi không thích dài dòng.
- Em...
Hắn thực lòng không biết phải trả lời ra sao, trước nay hắn luôn chèn ép người khác chứ chưa bị người khác chèn ép bao giờ cả, cô là người đầu tiên. Hắn nhận ra một điều rằng cô không còn sợ hắn như những lần trước điều này khiến hắn cảm thấy vui hơn nhưng cũng khiến hắn khó chịu khi cô không còn nghe theo lời. Hắn không nghĩ rằng cô là người ngang ngạnh đến thế là cùng.
- Còn không mau trả lời nhanh.
- Tôi... Tôi không đồng ý.
- Vậy đừng trách tôi.
Dứt lời cô giả vờ tung người lên nhưng hắn vội giữ chặt lấy: - Được rồi, tôi đồng ý!
Trong lòng cô thoáng vui mừng nhưng trên khuôn mặt vẫn tỏ ra vẻ lạnh lùng. Cô thầm xin lỗi con vì điều mình vừa làm, bất đắc dĩ cô mới phải làm vậy, ở với hắn lâu nên cô cũng học được nhiều điều chính vì vậy cô đã dùng đứa bé để uy hiếp mặc dù cô không muốn.
- Đừng có làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến con, tôi chỉ cho phép em trong ngày hôm nay.
- Anh định giam tôi đến bao giờ, tôi thực không chịu nổi khi anh suốt ngày nhốt tôi trong nhà, trông tôi giống một con chó giữ nhà cho anh lắm à?
-Tôi không cho phép em nói ra những điều đó vì tôi không muốn em gặp nguy hiểm nên tôi phải làm vậy.
Hắn thực không muốn cô nói ra những điều khó nghe như vậy, nghe thật chối tai. Cô không muốn đôi co với hắn nên bước đi ra cổng, hắn nắm tay kéo lại.
- Gì nữa vậy - Cô nổi cáu gắt lên.
- Tôi sẽ gọi Khiêm đưa em đi.
- Không cần - Cô hất tay hắn ra - Chân tôi có tôi tự mình đi được.
Cô vẫy vội chiếc xe đang đi đến xe chưa dừng hẳn cô đã mở cửa xe đi vào cứ như sợ hắn giữ lại. Chiếc xe vụt lao đi hắn vội chạy vào lấy xe sau đó cũng đuổi theo nhưng khổ một điều xe vừa đi đến ngã tư lại gặp đèn đỏ nên phải dừng lại, dù hắn có muốn vượt cũng không thể được bởi phía trước có mấy chiếc xe tải. Hắn tức giận đấm mạnh vào vô lăng.
- Gặp lại cha không có gì để nói sao - Tuấn Hùng ngồi xuống cạnh lên tiếng.
Cô xúc động muốn bật khóc nhưng cố kìm nén lại trong lòng, Tuấn Hùng ôm nhẹ bờ vai cô.
- Cha!
Cô nghẹn ngào lên tiếng sau đó cũng ôm lấy cha của mình. Rất lâu rồi cô không được cha ôm vào lòng thèm được cha vuốt nhẹ mái tóc hay đánh nhẹ vào vai mỗi khi cô làm gì đó sai. Thèm được nghe cha kể chuyện...
- Cha vẫn còn nhận ra con sao?
- Con là con của cha làm sao cha lại không nhận ra con chứ.
Cô bỗng òa khóc Tuấn Hùng vỗ nhẹ vai con: - Con mà khóc lúc nữa cậu ta nhìn thấy mắt con đỏ hoe thì phải trả lời ra sao chứ.
Mất khá lâu cô mới lấy lại được tinh thần, khi gặp cha bao nhiêu kỉ niệm đau thương, tủi hờn ấm ức bỗng tràn về khiến cô không thể nào cầm được nước mắt của mình.
- Đừng buồn như vậy sẽ không tốt cho đứa trẻ, con là mẹ của nó vì thế con phải sống cho tốt làm những điều tốt đẹp cho cháu ngoại của cha chứ. Sự mạnh mẽ ngang ngạnh của con đi đâu cả rồi, cha thích con chính là con chứ không phải như bây giờ, một cô gái yếu đuối đa sầu đa cảm. Đừng phó mặc hay đổ lỗi cho số phận, duyên có thể do trời định nhưng số phận là do con người tạo ra. Cha hy vọng trên quãng đường đời con lựa chọn hạnh phúc sẽ mỉm cười với con.
- Cha, tại sao con phải gánh chịu những chuyện như vậy chứ? Con đã làm gì nên tội sao?
- Con không làm gì nên tội, nhưng đấy là duyên kiếp con phải trả qua để hóa giải mối nhân duyên.
- Con muốn biết một số chuyện.
- Khả năng của cha không như trước đây nữa nếu con muốn hỏi điều gì cha biết cha sẽ trả lời cho con.
- Về lệnh bài.
- Cách đây vài hôm, cái cậu vệ sĩ đi theo con dạo nọ có đến đây.
- Anh ta đã tới sao, anh ta hỏi gì cha? - Cô khẩn trương hỏi.
- Cũng không có gì. Cha nhìn thấy sắc thái của cậu ta không tốt cho lắm, hẳn trong người có cái gì đó không ổn.
- Cha à, con muốn biết vì sao lệnh bài lại biến thành con người mà không phải là lá bài hay cái gì đó.
- Là thời điểm Nhai Tệ bước qua vòng luân hồi, ứng với thời điểm chiếc chìa khóa bị vỡ đôi.
- Chỉ vậy thôi sao?
- Cha chỉ biết có vậy thôi con gái à? Mọi chuyện con tự tìm hiểu ra và phải đối diện, rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Cha nghĩ cậu ta cũng sắp lên đây rồi đấy. Để cha xem mạch cho con.
Đúng lúc ấy có tiếng gõ cửa phòng, mẹ và hắn cùng bước vào, mẹ trên môi nở nụ cười còn giọng điệu thì trách móc khi cô mang thai không nói cho hay. Mẹ tự tay nấu cho cô những món ăn bổ dưỡng cho cô. Cô rất cảm động muốn khóc, mẹ lúc nào cũng vậy rất chu đáo. Cô ăn những món mà mẹ nấu rất vừa miệng và không hề bị ngấy, còn hắn tuy không vui khi cô không hề chạm tới món mà mình nấu nhưng nhìn thấy cô ăn ngon mệng nên cũng cảm thấy hài lòng một chút.
Mặc dù không muốn xa ngôi nhà mình từng ở hơn hai mươi mấy năm trời, nhưng ngôi nhà này đã không còn thuộc về cô. Khi cô bước ra cửa gặp Tuấn Dã đang đi vào, Tuấn Dã thoáng ngạc nhiên sau đó mỉm cười tươi đi đến bên cô.
- Không ngờ lại được gặp cô ở đây.
- Chào anh!
- Qua đây tôi cho cô xem cái này - Tuấn Dã nắm lấy tay cô nhận được cái ho khan từ phía cha của mình, cảm thấy bản thân hơi thất thố nên gượng cười và bỏ tay ra.
Hắn khoác vai cô để cho Tuấn Dã thấy rõ cô còn có ai đi bên cạnh. Tuấn Dã đưa tay ra trước mặt hắn.
- Chào anh!
Hắn bắt tay xã giao nhưng Tuấn Dã cảm thấy cái bắt tay lạnh lẽo như một lời cảnh cáo nhỏ.
- Thứ lỗi cho tôi và vợ của tôi không ở lại được, hai chúng tôi có việc phải đi.
Hắn nắm tay cô đi rất vội vã, cô vẫn cố ngoảnh đầu nhìn về phía sau. Tuấn Dã mỉm cười vẫy tay tạm biệt.
- Cha à, cha quen họ sao - Tuấn Dã quay sang hỏi cha.
Tuấn Hùng thở dài sau đó cũng trả lời: - Cũng gọi là quen, con bé tới thăm Huyền Chi nhưng con bé không có nhà!
- Bạn của em gái con sao? Tại sao con không hay nhỉ, làm sao em gái con quen Thanh Nhã được hơi vô lý.
- Con quan tâm làm gì, hôm nay không đi đến công ty sao?
- Con đi đến nửa đường rồi quay lại, không hiểu sao dạo này con bị sao ấy, hay để quên tài liệu ở nhà.
Tuấn Dã bước đi được hai bước rồi dừng lại xoay người hỏi cha: - Cha à!
- Gì vậy?
- Cha có cảm thấy cô gái lúc nãy có điểm gì đó rất quen thuộc không?
- Không thấy.
- Con lại cảm thấy cô gái ấy rất giống em của con khi trước. Huyền Chi bây giờ con thấy xa lạ.
- Vớ vẩn, em con bây giờ đã lớn nên phải khác chứ, đâu còn bé như lúc trước nữa. Nó bây giờ đã có gia đình lại sắp làm mẹ, con ấy, hơn ba mươi tuổi đầu rồi lo mà lập gia đình.
- Cha con nói phải đấy - Bà mẹ từ trong nhà bước ra tiếp lời - Em con đã lập gia đình, còn con làm anh mà để cho em nó vượt mặt như vậy sao, mẹ thật xấu hổ vì con.
- Mẹ phải tự hào về con trai của mẹ chứ - Tuấn Dã ôm vai mẹ cười, bà dí đầu con trai mỉm cười hiền từ.
- May mà em con đã lấy chồng nếu không hai đứa suốt ngày cứ quấn lấy nhau khiến người ta nhầm tưởng hai đứa là vợ chồng.
Tuấn Dã chỉ mỉm cười không nói gì xoay người bước vào nhà. Tuấn Hùng nhìn con lặng lẽ nhìn trời thở dài.
**************************************************
Chiếc xe hơi thể thao màu đen sang trọng từ từ tiến vào trong cổng trụ sở Thời Đại. Vệ sĩ vội chạy tới khom mình mở cửa, hắn từ bên trong xe bước ra vòng qua bên đỡ cô đứng dậy.
- Tôi đã chuẩn bị phòng nghỉ cho em, em nghỉ tạm ở đây đợi tôi giải quyết xong một số công việc sau đó tôi đưa em về khách sạn.
Cô thực sự rất khó chịu, cô nhìn chằm chằm vào hắn: - Vì sao anh luôn sắp đặt theo ý của anh, anh có cảm nhận được người khác khó chịu như thế nào không khi phải nghe theo những điều mà anh áp đặt lên họ.
- Tôi không cần biết họ nghĩ như thế nào về tôi quan trọng là tôi không muốn em gặp phải chuyện gì bất chắc. Em ở bên tôi như vậy em mới an toàn.
-Vậy sao - Khóe môi cô cong lên cười khẩy - Anh là một tên đốn mạt mà tôi từng biết.
Cô không nói gì thêm xoay người tính bước ra ngoài. Một chiếc xe màu trắng đã chặn lối đi từ bao giờ, cửa kính từ từ hạ xuống bên trong xe thò ra một cánh tay vẫy vẫy, cô nhíu mày nhìn. Cánh cửa xe mở ra, một chiếc giày đen bóng nhẹ nhàng tiếp đất, tiếp đến vạt áo màu trắng, một nửa con người xuất hiện và khuôn mặt lộ ra. Khải Huy xuất hiện trong chiếc áo choàng màu trắng khiến bao người phải liếc nhìn nhân vật luôn được cho là thần bí nhất vẫn chưa một ai biết đượ khuôn mặt của Khải Huy sau lớp mặt nạ ra sao. Hắn khẩn trương khi nhìn thấy Khải Huy xuất hiện, hắn vội nắm lấy tay cô kéo về phía mình cứ như sợ cô sẽ chạy tới bên Khải Huy, dù gì hai người họ từng có tình cảm với nhau, cô cũng từng đi theo Khải Huy khi ở khách sạn Hàm Cá Mập.
Ánh nắng chiều tà yếu ớt rọi xuống chiếc măt nạ bạc càng trở nên lạnh lẽo. Ánh mắt Khải Huy nhìn vào tay hắn, trong con mắt hằn lên sự hận thù trong đó. Khóe môi Khải Huy khẽ nhấc một đường cong đầy sự mỉa mai. Tựa người vào mui xe vệ sĩ hiểu ý bèn châm cho Khải Huy một điếu xì gà. Hút một hơi thuốc ngửa mặt nhìn trời thả làn khói trắng trong miệng. Khải Huy nhìn hai người một lần nữa cười khẩy rồi lên tiếng.
- Gặp cậu thật khó.
- Cũng nhờ anh mà lâu lắm tôi mới có dịp bận rộn như vậy, tôi thực cảm ơn anh điều đó.
- Không dám, không dám - Khải Huy xua tay đầy khách khí - Tôi công nhận rằng để hạ gục một con mồi béo bở tưởng dễ ăn nhưng thật khó nuốt.
- Được rồi, những câu đó để nói sau đi. Anh tìm gặp tôi có việc gì?
- Tôi rất thích những kẻ thẳng thắn như cậu nhưng đáng tiếc tôi và cậu lại không cùng chung một chiến tuyến. Nhưng mà... Phải công nhận một điều cậu thật khó chơi, hôm nay tôi tới không phải tìm gặp cậu, người tôi cần gặp chính là cô ấy.
Khải Huy chỉ tay về phía cô. Hắn kéo cô về phía sau lưng mình còn ánh mắt lạnh lẽo đầy cảnh giác nhìn Khải Huy.
- Anh nên nhớ cô ấy là vợ tôi không phải muốn là gặp được.
- Hahahahaa... Thật đáng thương cho cậu, tôi nhớ không nhầm thì Thanh Nhã được gả cho Lý Nam Vương, còn cậu là Lý Nam lẽ nào cậu lại đi cướp vợ của người ta rồi bảo đó là vợ của mình cậu có cảm thấy xấu hổ không? Vì lý do gì không cho tôi gặp cô ấy chứ?
Khải Huy tiến về phía hắn, hắn nắm lấy tay cô rất chặt khiến cô khó chịu.
- Anh làm cái quái gì vậy - Cô hất mạnh tay hắn nhưng hắn nắm rất chặt khiến cô cảm thấy đau.
- Thanh Nhã - Khải Huy nhìn cô rồi lên tiếng tiếp - Anh tới để đưa em đi tới một nơi anh nghĩ em rất thích.
Khải Huy nắm lấy tay cô nhưng đã bị Lý Nam gạt ra. Hai người nhìn nhau bằng ánh mắt thù địch.
- Tôi cảnh cáo anh không được chạm vào cô ấy.
- Vậy sao? - Khải Huy nhún vai - Vậy làm một cuộc thử nghiệm nhé!
Hắn nhíu mày nhìn Khải Huy trong lòng rung lên một hồi chuông cảnh báo sắp có chuyện không hay sẽ đến.
- Muốn gì vào phòng tôi nói chuyện - Hắn vội kéo cô rời đi, còn cô giãy dụa muốn thoát ra nhưng hắn không để tâm. Dù rất tức giận nhưng đành chịu trận càng cựa hắn càng nắm thật chặt.
Khải Huy thoáng cười khẩy sau đó cũng đi theo tới phòng của hắn. Đợi Khải Huy ổn định chỗ ngồi hắn mới lên tiếng.
- Nói đi, anh muốn gì ở tôi - Hắn không đủ kiên nhẫn để đi vòng vo nên đã đi thẳng vào vấn đề.
- Tôi muốn Thanh Nhã.
- Đủ rồi, tôi không phải là món hàng để cho hai người trao qua đổi lại, tôi là con người cũng có những cảm xúc chứ không phải một món đồ chơi cho các người chơi đùa. Chơi chán rồi vứt đi, lẽ nào chỉ có các người mới phải là con người còn những người thấp hèn thì coi họ như một con chó, khi không hài lòng thì đánh đập, họ cũng là con người cũng có suy nghĩ chẳng qua họ không bằng mấy người chỉ vì đồng tiền, vì tiền, vì miếng ăn, vì gia đình con cái nên họ mới nhẫn nhịn chịu đựng để nghe mấy người sỉ nhục. Nếu mấy người không có tiền, không có địa vị cũng chẳng kém gì họ...
Cô nói một hơi dài không kịp thở nên cảm thấy mệt, hắn vuốt lưng liền bị cô hất ra.
- Tôi nói cho anh hay nhé, tới ngày hôm nay tôi chịu đựng đã quá đủ rồi sức chịu đựng của tôi có hạn, tôi không thể chịu thêm được nữa, cuộc sống của tôi từ bây giờ do tôi quyết định chứ không phải anh.
Cô đứng dậy bèn bị hắn giữ tay lại: - Khi chưa có sự đồng ý của tôi em không được phép tùy tiện rời đi.
- Buông ra, anh nghĩ anh cản được tôi - Cô hất mạnh tay hắn nhưng không được.
- Tôi không cản được em, nhưng tôi có thể giữ em vĩnh viễn bên cạnh - Giọng hắn lạnh lẽo đầy sự bá đạo bao trùm.
- Haha... - Khải Huy nở nụ cười mỉa mai nhìn hắn - Tôi không nghĩ rằng cậu cũng có ngày vì một người phụ nữ mà trở nên như vậy. Xem ra tôi phải đặt ra một điều kiện với cậu.
Khải Huy nhìn cô sau đó đi đến bên cô chạm tay lên khuôn mặt cô: - Em có muốn rời xa hắn không anh sẽ giúp.
Cô nhìn Khải Huy nửa tin nửa ngờ còn hắn vội kéo cô lại gần, ngoài mặt tỏ ra lạnh nhạt nhưng trong lòng thì lại lo lắng khẩn trương chỉ sợ cô sẽ rời bỏ hắn mà đi. Khải Huy định chạm lên tóc cô nhưng hắn đã gạt ra, bàn tay Khải Huy rơi ở khoảng không. Khải Huy nắm tay lại sau đó thu về nhìn cô rồi nói.
- Tin anh, chỉ cần một câu nói của em muốn rời đi hay không?
- Điều kiện của anh là gì? Một người như anh đã đưa ra một lý do ắt có yêu cầu - Cô lên tiếng.
- Tại sao em có thể nói những lời nói đó với anh.
- Tôi sẽ không cho em rời đi - Hắn bá đạo tuyên bố.
- Vậy để tôi xem cậu sẽ ứng phó ra sao khi tôi cho cô ấy biết sự thực.
- Nói vậy có ý gì - Hắn khẩn trương hơn.
- Cậu phải rõ hơn tôi chứ, điều mà cậu lo sợ nhất.
- Anh muốn gì -Hắn hơi run nhẹ - Gặp riêng tôi rồi hãy bàn.
- Rất tiếc, tôi lại muốn đứng đây cùng bàn bạc với cậu, tôi cho cậu hai sự lựa chọn. Thứ nhất để cho cô ấy rời đi, thứ hai tôi sẽ nói ra sự thực một trong hai sự lựa chọn đều có một khoản điều kiện nho nhỏ kèm theo.
- Nếu tôi không đồng ý?
- Không dám chắc sự việc sẽ diễn ra như thế nào?
- Điều kiện của anh là gì? - Hắn nhàn hạt hỏi, tuy rằng trong lòng đang lo lắng.
- Đơn giản thôi, để cho cô ấy rời xa cậu, tới nơi mà cô ấy muốn. Tôi còn nhiều điều muốn cho cậu biết nhưng hãy để từ từ, giữa hai chúng ta vẫn còn gặp lại nhau rất nhiều. Điều kiện để trao đổi giữa chúng ta là tập đoàn Thời Đại.
- Anh đang uy hiếp tôi.
- Không hề, đó là cuộc trao đổi đôi bên cùng có lợi, không những vậy tôi sẽ cho cậu biết một điều rất lý thú có lẽ cậu sẽ rất bất ngờ. Không đôi co dài dòng nữa tôi sẽ nói cho nghe kẻo có người nóng lòng mà chết. Một là cậu chịu nhường tập đoàn Thời Đại cho tôi, hai là tôi nói cho cô ấy cậu là ai, tôi biết cậu rất sợ điều này vì vậy tôi mới đưa ra một yêu cầu nhỏ nhoi mong rằng cậu sẽ đáp ứng.
Bàn tay hắn nắm chặt thành quyền vì giận, còn Khải Huy không thèm để tâm, ngón tay nghịch ngợm lọn tóc của cô. Cô nhíu mày khó hiểu, rốt cục họ đang nói chuyện gì, vậy hắn là ai, là nhân vật nào. Cô có thể nhận thấy hắn vừa giận vừa sợ trong lòng nhưng hắn sợ về chuyện gì thì cô không biết.
- Tôi cho cậu hai ngày suy nghĩ, hẹn gặp lại ở thành phố S - Khải Huy mỉm cười nhẹ nhàng với cô, nụ cười rất ấm áp rất phản diện với chiếc mặt nạ lạnh lẽo kia. Khải Huy lên tiếng tiếp - Gặp anh một lúc nhé! Anh có chuyện muốn nói với em.
Hắn nắm lấy tay cô kéo lại - Người đâu tiễn khách.
Vệ sĩ từ bên ngoài bước vào lễ phép mời Khải Huy ra khỏi cửa phòng. Khóe môi Khải Huy hơi cong lên, vỗ nhẹ vào vai cô.
- Anh sẽ còn tới gặp em, đợi anh chuẩn bị xong mọi thứ.
Trước khi rời đi Khải Huy không quên chỉnh lại cổ áo giúp hắn rồi vỗ nhẹ lên ngực ba cái mới cất tiếng: - Tôi sẽ nhớ lần này, lần sau gặp lại hy vọng sẽ tốt hơn.
Ánh mắt cô khó hiểu nhìn theo sau Khải Huy cho tới khi khuất sau cánh cửa. Khi cô nhìn theo như vậy khiến hắn khó chịu trong lòng, không nói gì hắn kéo cô ra ngoài trở về khách sạn nghỉ. Tâm trạng của hắn lúc này không thích hợp để giải quyết công việc. Từ trước tới nay hắn không bao giờ vì chuyện của phụ nữ mà làm ảnh hưởng đến công việc, lần Linh qua đời hắn chỉ biết lao đầu vào công việc để cho vơi đi nỗi đau, chỉ có công việc mới giúp hắn quên đi hình bóng của Linh. Với cô hắn cũng rất muốn như vậy nhưng hắn không thể làm được khi trong tâm hắn lúc nào cũng mang một nỗi lo cánh cánh trong lòng. Bởi vì hắn rất yêu cô vì yêu hắn không thể để mất cô thêm một lần nữa.
- Anh làm cái gì vậy - Cô hất mạnh tay hắn ra khỏi tay của mình.
- Tôi đưa em về khách sạn.
- Tôi tự mình đi được điều nay anh không cần phải bận tâm.
Cô bước ra khỏi cổng hắn vội đi theo sau khi cô chuẩn bị vẫy tay bắt taxi, hắn nắm tay kéo lại.
- Tôi nói sẽ đưa em về - Hắn nắm lấy tay cô lôi vào trong.
Cô vùng vẫy mạnh để thoát ra khiến hắn càng khẩn trương lo lắng vội ôm chặt lấy để cô khỏi cựa.
- Em đừng cử động mạnh có được không như vậy sẽ ảnh hưởng đến thai nhi.
Trong lòng cô đang tức giận nên không thèm để tâm đến lời mình nói ra.
- Anh không buông tôi ra, tôi sẽ hành hạ đứa bé.
Nghe lời cô nói vậy hắn vội buông cô ra đồng thời cũng xoay người cô cho đối diện hắn.
- Em vừa nói gì - Hắn như thể không tin lời cô vừa nói ra.
- Tôi nói, tôi nói tôi sẽ hành hạ nó nếu anh cứ tiếp tục như vậy đối với tôi - Cô nhấn mạnh lời nói của mình.
- Em... Em có thể nhẫn tâm như vậy sao?
- Sống với anh tôi cũng phải học cánh tàn nhẫn như anh chứ, tôi nói là tôi sẽ làm bởi tôi không mong gì nó ra đời. Tôi cho anh hai sự lựa chọn, một anh để cho tôi tự do tôi sẽ chăm sóc đứa bé cẩn thận còn không thì ngược lại.
- Em tại sao có thể làm như vậy với tôi đừng dùng đứa bé để ép buộc tôi như vậy.
- Mới có vậy mà anh đã cảm thấy khó chịu rồi sao - Cô khoanh tay trước ngực cười khẩy sau đó lại tiếp lời - Vậy còn tôi thì sao, anh luôn áp đặt lên tôi, khi đó anh có nghĩ tôi sẽ rất khó chịu không? Lựa chọn đi tôi không thích dài dòng.
- Em...
Hắn thực lòng không biết phải trả lời ra sao, trước nay hắn luôn chèn ép người khác chứ chưa bị người khác chèn ép bao giờ cả, cô là người đầu tiên. Hắn nhận ra một điều rằng cô không còn sợ hắn như những lần trước điều này khiến hắn cảm thấy vui hơn nhưng cũng khiến hắn khó chịu khi cô không còn nghe theo lời. Hắn không nghĩ rằng cô là người ngang ngạnh đến thế là cùng.
- Còn không mau trả lời nhanh.
- Tôi... Tôi không đồng ý.
- Vậy đừng trách tôi.
Dứt lời cô giả vờ tung người lên nhưng hắn vội giữ chặt lấy: - Được rồi, tôi đồng ý!
Trong lòng cô thoáng vui mừng nhưng trên khuôn mặt vẫn tỏ ra vẻ lạnh lùng. Cô thầm xin lỗi con vì điều mình vừa làm, bất đắc dĩ cô mới phải làm vậy, ở với hắn lâu nên cô cũng học được nhiều điều chính vì vậy cô đã dùng đứa bé để uy hiếp mặc dù cô không muốn.
- Đừng có làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến con, tôi chỉ cho phép em trong ngày hôm nay.
- Anh định giam tôi đến bao giờ, tôi thực không chịu nổi khi anh suốt ngày nhốt tôi trong nhà, trông tôi giống một con chó giữ nhà cho anh lắm à?
-Tôi không cho phép em nói ra những điều đó vì tôi không muốn em gặp nguy hiểm nên tôi phải làm vậy.
Hắn thực không muốn cô nói ra những điều khó nghe như vậy, nghe thật chối tai. Cô không muốn đôi co với hắn nên bước đi ra cổng, hắn nắm tay kéo lại.
- Gì nữa vậy - Cô nổi cáu gắt lên.
- Tôi sẽ gọi Khiêm đưa em đi.
- Không cần - Cô hất tay hắn ra - Chân tôi có tôi tự mình đi được.
Cô vẫy vội chiếc xe đang đi đến xe chưa dừng hẳn cô đã mở cửa xe đi vào cứ như sợ hắn giữ lại. Chiếc xe vụt lao đi hắn vội chạy vào lấy xe sau đó cũng đuổi theo nhưng khổ một điều xe vừa đi đến ngã tư lại gặp đèn đỏ nên phải dừng lại, dù hắn có muốn vượt cũng không thể được bởi phía trước có mấy chiếc xe tải. Hắn tức giận đấm mạnh vào vô lăng.
Tác giả :
Vĩnh Nguyên