Đừng Nghĩ Ly Hôn
Chương 94: Phiên ngoại 1
"Cố Dương! Cố Dương!"
Cố Dương là bị đánh thức, cứ vỗ vỗ vỗ, ồn ào đến mức hoàn toàn ngủ không nổi. Bởi vì tối hôm qua bị Lục Ngôn đùa giỡn gần như cả đêm không ngủ, cậu căn bản không ngủ được bao nhiêu, hơn nữa hôm nay là cuối tuần, hiếm khi ngủ thẳng giấc...
Chờ chút, không đúng, thanh âm này rất xa lạ.
Cố Dương nhíu nhíu mày, theo bản năng mở mắt ra, lại phát hiện cậu không phải đang nằm trên giường, mà là... Lớp học?
Nơi này là một phòng học lớn, rất nhiều sinh viên đều đang quay đầu nhìn sang cậu, trong mắt mang theo kinh ngạc và buồn cười. Người vừa nãy gọi Cố Dương tỉnh giấc chính là bạn học ngồi bên cạnh cậu, vẻ mặt vừa lo lắng vừa cười trên sự đau khổ của người khác, cúi đầu đưa tay lên miệng, nhỏ giọng nói: "Hôm qua ông đi ăn trộm hả? Tiết của giáo sư khoa mà ông cũng dám ngủ?"
Cố Dương như đang mơ.
Đây là tình huống gì?
Nằm mơ à? Nhưng đây cũng quá chân thật rồi?
Chẳng lẽ xuyên vào trong phim truyền hình? Trọng sinh còn có thể có, hình như xuyên qua cũng không phải không thể.
Nhưng cậu đang sống rất tốt, không muốn xuyên qua một chút nào được không?
Cố Dương đầy đầu rối như tơ vò, vì người khác nhìn ra cậu ngủ nên hơi bối rối, ngơ ngác còn chưa kịp tỉnh táo lại. Đây là ý nghĩ của bạn học ngồi bên cạnh, vội vã chọt chọt tay cậu, nhắc nhở nói: "Ông bị ngốc luôn rồi hả? Giáo sư gọi ông đấy, còn không mau đứng lên!"
Cố Dương còn chưa rõ ràng tình hình lắm, chỉ có thể xem bạn học như NPC hướng dẫn, thuận thế đứng lên.
Cũng là lúc này, Cố Dương mới chú ý tới giáo sư đứng trên bục giảng. Bạn học vẫn luôn miệng gọi giáo sư, trong tiềm thức cậu nghĩ hẳn là một người tuổi tác khá lớn lại hiền lành, không ngờ lại là một nam nhân trẻ tuổi.
Vóc người cao ráo, vai rộng chân dài, mặc áo sơ mi trắng, ống tay áo kéo tới khuỷu tay, lộ ra cánh tay thon dài. Bởi vì cách hơi xa, ngũ quan cũng không thấy rất rõ lắm, nhưng có thể xác định rất đẹp trai, mặt mày thanh lãnh, đeo mắt kính gọng vàng, khuy áo sơ mi gài đến tận trên cùng, che kín toàn thân, hiện ra mười phần cấm dục, nhưng cũng khiến người thôi thúc xé rách vẻ ngoài bình tĩnh của anh.
Nam nhân lạnh lùng trên bục giảng theo dõi cậu, ánh mắt như khóa chặt trên người cậu, khiến Cố Dương tê cả da đầu, không khống chế được run lập cập, trong nháy mắt nhớ lại cảm giác sợ hãi khi bị giáo viên điểm danh.
Vừa vặn lúc này, tiếng chuông tan học vang lên.
Bạn học trong lớp âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía ngoài cửa, đã rục rà rục rịch muốn chạy. Người ngồi bên cạnh Cố Dương cũng có chút vui mừng, nghĩ ông trời cũng đang giúp Cố Dương đây, lúc này tan học, nói không chừng vừa vặn có thể tránh được một kiếp.
Nhưng một giây sau, nam nhân trên bục giảng nhàn nhạt mở miệng nói: "Tan học. Cố Dương, cậu theo tôi đến văn phòng một chuyến."
Bạn học bên cạnh Cố Dương đồng tình nhún nhún vai, chỉ có thể biểu thị thương mà không giúp được gì.
Bạn học khác đều lục tục rời đi, nhưng Cố Dương không thể đi, cậu chỉ có thể từ từ đi theo phía sau giáo sư. Bạn học đi trên hành lang dùng dư quang của khóe mắt liếc trộm, muốn nhiều chuyện một chút, nhưng đối diện với ánh mắt giáo sư, không dám tiếp tục ở lại, mà là cùng bạn mình chuồn thật nhanh.
Cố Dương không chú ý nhiều như vậy, cậu bây giờ vẫn chưa thể hiểu rõ chuyện xuyên qua lần này. Người vừa mới gọi cậu là Cố Dương, ý là chủ nhân thân thể này cùng tên với cậu?
Xuống thang lầu đến lối rẽ có một tấm thuỷ tinh lớn trên tường, nhìn vào kính, Cố Dương thấy được thân thể vẻ ngoài giống mình y như đúc. Cố Dương nghi hoặc cau mày, người trong gương cũng cau mày.
... Lẽ nào, là thế giới song song?
Vì Cố Dương đang thất thần, tự nhiên nhất thời không quan tâm chú ý người trước mặt ngừng lại, ngu ngốc cứ tiếp tục đi về phía trước, đâm đầu vào lưng nam nhân, mũi chua xót, đau đến mức khóe mắt tràn ra nước mắt sinh lý, vành mắt hồng hồng, đôi mắt đen láy ướt át, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Nam nhân quay người, nhìn Cố Dương từ trên cao xuống, ánh mắt thâm trầm đặt trên người cậu.
Cố Dương bịt mũi ngửa đầu, nhịn đau xin lỗi, "Xin lỗi, giáo sư em nhất thời không chú ý..."
Âm thanh phút chốc dừng lại, đôi mắt vì kinh ngạc trợn to.
Bởi vì khoảng cách rất gần, Cố Dương thấy rõ vẻ ngoài nam nhân này, phát hiện hắn anh ta giống Lục Ngôn đến mấy phần, đặc biệt là đôi mắt, thâm thuý âm trầm, như sông không thấy đáy, không thể nào tìm tòi khám phá, vừa giống như một vòng xoáy, khiến người bất giác bị hấp dẫn, sau đó hãm sâu trong đó.
Vừa nghĩ tới Lục Ngôn, ánh mắt Cố Dương ngay lập tức trở nên nhu hoà mềm mại, không tự chủ lộ ra ỷ lại tín nhiệm, hai mắt sáng lấp lánh nhìn đối phương.
Nam nhân hơi run run, lập tức mâu sắc trở nên càng ngày càng ám trầm, lại bất động thanh sắc, ngữ điệu lạnh lùng, "Cậu đang suy nghĩ gì vậy?"
Cố Dương há miệng, vừa định trả lời chút gì, nhưng khi chạm đến ánh mắt lạnh lùng của đối phương, tỉnh lại một ít, nghĩ đây cũng giáo sư đang răn dạy, chỉ trích cậu không nhìn đường, không phải thật sự hỏi cậu. Vì vậy, Cố Dương mím môi, duy trì trầm mặc, để tránh khỏi thêm dầu vào lửa.
Nhưng rất đáng tiếc, nam nhân thật sự muốn biết vừa nãy cậu đang suy nghĩ gì, mặt ngoài bình tĩnh đang đè nén lửa giận không có lý do, cảm giác Cố Dương vừa nãy như đang nhìn một người khác không phải anh, bất giác hỏi ra thành lời, anh cũng hơi hối hận, nhưng thấy Cố Dương tránh né không trả lời, lửa trong lòng anh cháy dữ hơn.
Vành môi nam nhân căng thẳng, ánh mắt càng lạnh hơn, quay người nhanh chân đi về văn phòng của mình.
Cố Dương dừng một chút, có hơi buồn bực, nhưng vẫn phải nhanh chân bước theo, trong lòng cũng thầm vui mừng, quả nhiên không trả lời là đúng, rõ ràng là đang tức giận.
Cuối cùng đã tới văn phòng.
Bàn làm việc sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, như chứng ám ảnh cưỡng chế.
Nam nhân ngồi xuống, Cố Dương đứng trước mặt anh, như đứa nhỏ phạm lỗi vô cùng biết điều.
Nam nhân híp mắt một cái, thần sắc hơi hòa hoãn, nói: "Biết tại sao tôi gọi cậu đến đây không?"
Cố Dương gật đầu, thái độ nhận sai thức thời, "Vì em ngủ trên lớp, xin lỗi, giáo sư, em sai rồi, sau này em sẽ không tái phạm nữa."
Giáo sư kéo kéo khóe môi, nhưng không thể nào tin được, "Lần này rất biết cách nói chuyện, nhưng cậu có làm được không? Lần trước tôi nói cậu, hôm nay lại lập tức đối nghịch với tôi, còn ngủ trong giờ của tôi."
Cố Dương nhíu mày, trong lòng nghĩ, nghe lời giáo sư này nói, hoá ra quan hệ giữa cậu và anh ta ở thế giới này không được tốt, dám đối nghịch với giáo sư? Lần trước nói cái gì? Hoàn toàn không biết, nhưng thật sự hỏi, nhất định sẽ thấy lạ, lỡ như bị nhìn ra không đúng thì toang.
Cố Dương chỉ có thể lần thứ hai cường điệu nói: "Em nói thật."
Giáo sư trầm mặc nhìn cậu, bán tín bán nghi, dù sao cậu nhóc này từ khai giảng đến nay vẫn luôn theo đuổi anh hết sức nhiệt tình, mãn tâm mãn nhãn đều là ái mộ. Không phải anh chưa từng được ai theo đuổi, mà người lớn mật trực tiếp như Cố Dương là lần thứ nhất tiếp xúc, có phần không chịu được, chỉ có thể càng ngày càng dùng lời lẽ nghiêm nghị tàn khốc, hi vọng đối phương từ bỏ.
Mà hình như hoàn toàn vô dụng, Cố Dương vẫn trước sau như một, dùng danh nghĩa mong được giáo sư dạy bảo, thường xuyên đảo quanh bên cạnh anh, lần trước từ chối thẳng thừng, bây giờ Cố Dương đối nghịch anh, dám ngủ trong lớp.
Giáo sư bất đắc dĩ. Anh cũng không phải không có thiện cảm chút nào với Cố Dương, mà là một người thầy giáo, anh muốn lo lắng rất nhiều thứ, càng không hy vọng vì mình làm trễ nãi việc học của Cố Dương. Cho nên, nhìn thấy Cố Dương lên lớp lại ngủ, gọi người này tới văn phòng nói chuyện.
Anh nghiêm túc nói: "Cố Dương, trường học là chỗ học tập, cậu hiểu không?"
Là đang nói cậu không nên ngủ, cũng là đang nhắc nhở cậu nên thu liễm chút.
Nhưng Cố Dương căn bản không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, tưởng chỉ đang nói việc ngủ trên lớp. Cho nên, cậu lập tức gật đầu, hết sức tán thành, "Đúng, em biết, giáo sư em sau này nhất định sẽ không vậy nữa."
Sẽ không làm vậy nữa.
Cố Dương đưa ra lời thề son sắt để chứng minh như thế, cũng là kết quả mà cho tới nay giáo sư vẫn luôn muốn?
Nhưng khi nghe câu này từ miệng cậu nói ra, giáo sư lại không thể cao hứng nổi, thậm chí không hiểu sao lại nghiêm mặt, có phần tức giận, trầm giọng nói: "Tôi không thích nhất kiểu người bỏ dở nửa chừng."
Cố Dương cực kỳ mờ mịt, nhưng vì đối phương là thầy mình, là người học sinh ngoan như cậu từ trước đến nay không thể làm gì khác hơn là gật đầu, nghe lời mà nói: "Dạ, em sẽ nhớ kỹ lời giáo sư nói."
Sắc mặt giáo sư rốt cục hơi hơi hòa hoãn, tâm tình mâu thuẫn, liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, vô thức thốt lên: "Thời gian cũng đã muộn, cậu theo tôi đi ăn cơm."
Mới vừa nói xong, giáo sư cũng sững người, hối hận rồi. Vô duyên vô cớ cùng sinh viên ăn cơm, còn là một cậu sinh viên đang theo đuổi mình, không phải càng khiến người ta hiểu lầm sao?
Nhưng còn chưa kịp nói gì, Cố Dương đã từ chối trước, cậu lễ phép nói: "Không cần, em đã hẹn bạn cùng phòng đi ăn cơm, cảm ơn Tạ giáo sư, vậy em đi trước."
Giáo sư nhìn cậu từ chối không chút do dự, tựa như đã hoàn toàn chết tâm, không muốn chấp nhất theo đuổi, mặt mày lần thứ hai trở nên lạnh lùng.
Cố Dương nói xong, rất dứt khoát chuẩn bị đi, nhưng lúc định quay người lại, thân thể không biết làm sao, tự dưng chân mềm nhũn, ngã về phía trước.
Giáo sư phản xạ có điều kiện vươn tay, ôm người.
Cố Dương không hiểu sao "Đầu hoài tống bão" mãi vậy, toàn thân nằm nhoài trên người đối phương, tư thế hết sức ám muội. Lúc này mà có người đẩy cửa đi vào, tuyệt đối sẽ hiểu lầm linh tinh. Có lẽ, cũng không thể xem như là hiểu lầm.
Bởi vì bất ngờ, mặt Cố Dương đỏ bừng lên, lúng túng cực kỳ, muốn lui ra khỏi người giáo sư, nhưng thân thể này không biết xảy ra vấn đề gì, mềm như kẹo bông, không hề có chút sức lực nào, mấy lần gắng gượng cũng không dứng dậy được.
Cố Dương vừa vội vừa lúng túng, quả thực muốn đào hố chôn mình, nhỏ giọng giải thích nói: "Giáo sư, xin lỗi, hình như em bị bệnh, không đứng dậy được..."
Ban đầu giáo sư quả thật bị Cố Dương doạ sợ, nhưng nhìn thấy Cố Dương dựa vào trong lồng ngực anh, không chịu lên, anh lập tức hiểu. Hoá ra Cố Dương căn bản không thật sự từ bỏ, mà là thay đổi chiến lược, chỉ là diễn còn quá giả. Cứ như vậy nhào tới, lá gan cũng không nhỏ.
Trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt giáo sư lại không có bất kỳ vẻ phiền nhiễu ghét bỏ nào, trái lại khóe miệng vô thức gợi lên một độ cong nhàn nhạt, tựa như rất hưởng thụ cảm giác Cố Dương tới gần.
Giọng nói giáo sư vẫn bình thản như mọi người, nửa dìu nửa ôm, kéo người lên, nhưng Cố Dương không phối hợp dùng sức chút nào, cả người như miếng bánh nếp, dính thật chặt lên người anh.
Mặt Cố Dương càng ngày càng đỏ, lan xuống tận cổ, xấu hổ không còn mặt mũi nhìn người khác. Cậu nghiêng nghiêng đầu, căn bản không dám đối diện giáo sư, nhưng động tác này của cậu, thoạt nhìn càng giống vùi vào trong lòng đối phương, mặt dính sát lồng ngực giáo sư.
Giáo sư cũng cảm giác được, vẻ mặt lạnh nhạt không thay đổi, ý cười dưới đáy mắt lại càng đậm.
Cố Dương mềm nhũn dựa vào người giáo sư, vì khoảng cách quá mức thân mật, giáo sư thậm chí có thể nghe thấy mùi hương nhàn nhạt trên người cậu, có lẽ là mùi sữa tắm.
Giáo sư híp mắt một cái, cố ý nói: "Thân thể không thoải mái? Có muốn tôi đưa cậu đến phòng y tế không?"
Cố Dương theo bản năng muốn nói có, nhưng vừa nghĩ lại, bây giờ cậu đang trong trạng thái đứng cũng không vững, làm sao đi được? Chẳng lẽ để giáo sư ôm cậu đi?
Vừa nghĩ tới đó, Cố Dương vội vàng lắc đầu, thở hổn hển nói: "Không, không cần... em ngồi một lúc, nói không chừng lát nữa sẽ ổn thôi."
Giáo sư nhận định cậu đang giả vờ, cảm thấy cậu muốn kéo dài thời gian, để bên cạnh mình lâu hơn mà thôi.
Cố Dương cảm thấy dựa vào giáo sư mãi cũng không được, phiền anh đỡ mình ngồi xuống. Động tác này cũng không dễ dàng, chờ khi Cố Dương ngồi xuống, cậu ngồi phịch trên ghế, toàn thân vô lực như thể một đầu ngón tay cũng không động đậy được nữa.
Mặt cậu ửng hồng, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, đôi môi đỏ tươi khẽ nhếch, thở hổn hển, ngực kịch liệt trập trùng, toàn thân mềm nhũn, quần áo ẩm ướt như mới lấy ra khỏi nước.
Dáng vẻ ấy, thực sự khiến người không khống chế được mơ tưởng viển vông.
Ít nhất là giáo sư thấy vậy, không nhịn được suy nghĩ rất nhiều, mâu sắc tối tăm, đáy mắt gợn lên sóng to gió lớn, vô tận điên cuồng, cũng không còn cách nào duy trì nội tâm bình tĩnh không gợn sóng chút nào.
Cố Dương cũng không phát hiện vẻ mặt anh thay đổi, trong lòng nghiêm túc suy nghĩ mình ở thế giới song song bị bệnh gì, lo lắng không thôi.
Qua thật lâu, sức lực Cố Dương mới từ từ khôi phục như cũ.
Trong thời gian này, không gian an tĩnh dị thường, chỉ có tiếng thở gấp gáp của Cố Dương, khiến bầu không khí trở nên quái lạ.
Rốt cục, Cố Dương có thể đứng lên, cậu cũng thực sự không kịp đợi, một giây thôi cũng không muốn tiếp tục đứng chỗ này, vội vã nói lời tạm biệt, chỉ muốn rời đi.
Giáo sư lại đột nhiên bắt được cánh tay cậu, trầm giọng hỏi: "Không sao rồi?"
Cố Dương không dám ngẩng đầu, gật đầu lung tung, cũng cảm thấy giáo sư này thật là kỳ lạ, vừa nãy mình không cẩn thận ngã vào trong lồng ngực của anh, tình huống lúng túng muốn chết, không muốn nhanh chóng tách ra, tránh né chuyện vừa rồi sao? Mình cũng nói phải đi, tại sao giáo sư còn không muốn để mình rời đi.
Cố Dương lắc đầu, làm sao có khả năng, nhất định là ảo giác, hẳn giáo sư là người tốt, quan tâm sức khoẻ sinh viên thôi.
Quả nhiên, một giây sau, giáo sư buông lỏng tay ra, nói: "Có việc gì thì tới tìm tôi."
Cố Dương ngẩng đầu cười cười cười, chân thành nói: "Cảm ơn Tạ giáo sư."
Giáo sư nhìn nụ cười xán lạn ấy, sững sờ, lập tức cũng nở nụ cười.
Lại đến lượt Cố Dương sững sờ.
Bất ngờ là một chuyện, nhưng nguyên nhân mấu chốt nhất chính là, cậu càng nhìn càng thấy giáo sư giống Lục Ngôn, đôi mắt ấy khi cười giống như cùng một người.
Trong đầu Cố Dương bỗng nhiên nảy lên một ý nghĩ đáng sợ.
Có lẽ giáo sư chính là Lục Ngôn?
Nhưng Cố Dương không biết, tiếp đó, cậu sẽ còn gặp phải vài nam nhân như Lục Ngôn.
___________
Tác giả có lời muốn nói: Dương Dương: Lúc cười, giáo sư cười rất giống anh ấy
Giáo sư: Hoá ra tôi chỉ là thế thân QAQ
Cố Dương là bị đánh thức, cứ vỗ vỗ vỗ, ồn ào đến mức hoàn toàn ngủ không nổi. Bởi vì tối hôm qua bị Lục Ngôn đùa giỡn gần như cả đêm không ngủ, cậu căn bản không ngủ được bao nhiêu, hơn nữa hôm nay là cuối tuần, hiếm khi ngủ thẳng giấc...
Chờ chút, không đúng, thanh âm này rất xa lạ.
Cố Dương nhíu nhíu mày, theo bản năng mở mắt ra, lại phát hiện cậu không phải đang nằm trên giường, mà là... Lớp học?
Nơi này là một phòng học lớn, rất nhiều sinh viên đều đang quay đầu nhìn sang cậu, trong mắt mang theo kinh ngạc và buồn cười. Người vừa nãy gọi Cố Dương tỉnh giấc chính là bạn học ngồi bên cạnh cậu, vẻ mặt vừa lo lắng vừa cười trên sự đau khổ của người khác, cúi đầu đưa tay lên miệng, nhỏ giọng nói: "Hôm qua ông đi ăn trộm hả? Tiết của giáo sư khoa mà ông cũng dám ngủ?"
Cố Dương như đang mơ.
Đây là tình huống gì?
Nằm mơ à? Nhưng đây cũng quá chân thật rồi?
Chẳng lẽ xuyên vào trong phim truyền hình? Trọng sinh còn có thể có, hình như xuyên qua cũng không phải không thể.
Nhưng cậu đang sống rất tốt, không muốn xuyên qua một chút nào được không?
Cố Dương đầy đầu rối như tơ vò, vì người khác nhìn ra cậu ngủ nên hơi bối rối, ngơ ngác còn chưa kịp tỉnh táo lại. Đây là ý nghĩ của bạn học ngồi bên cạnh, vội vã chọt chọt tay cậu, nhắc nhở nói: "Ông bị ngốc luôn rồi hả? Giáo sư gọi ông đấy, còn không mau đứng lên!"
Cố Dương còn chưa rõ ràng tình hình lắm, chỉ có thể xem bạn học như NPC hướng dẫn, thuận thế đứng lên.
Cũng là lúc này, Cố Dương mới chú ý tới giáo sư đứng trên bục giảng. Bạn học vẫn luôn miệng gọi giáo sư, trong tiềm thức cậu nghĩ hẳn là một người tuổi tác khá lớn lại hiền lành, không ngờ lại là một nam nhân trẻ tuổi.
Vóc người cao ráo, vai rộng chân dài, mặc áo sơ mi trắng, ống tay áo kéo tới khuỷu tay, lộ ra cánh tay thon dài. Bởi vì cách hơi xa, ngũ quan cũng không thấy rất rõ lắm, nhưng có thể xác định rất đẹp trai, mặt mày thanh lãnh, đeo mắt kính gọng vàng, khuy áo sơ mi gài đến tận trên cùng, che kín toàn thân, hiện ra mười phần cấm dục, nhưng cũng khiến người thôi thúc xé rách vẻ ngoài bình tĩnh của anh.
Nam nhân lạnh lùng trên bục giảng theo dõi cậu, ánh mắt như khóa chặt trên người cậu, khiến Cố Dương tê cả da đầu, không khống chế được run lập cập, trong nháy mắt nhớ lại cảm giác sợ hãi khi bị giáo viên điểm danh.
Vừa vặn lúc này, tiếng chuông tan học vang lên.
Bạn học trong lớp âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía ngoài cửa, đã rục rà rục rịch muốn chạy. Người ngồi bên cạnh Cố Dương cũng có chút vui mừng, nghĩ ông trời cũng đang giúp Cố Dương đây, lúc này tan học, nói không chừng vừa vặn có thể tránh được một kiếp.
Nhưng một giây sau, nam nhân trên bục giảng nhàn nhạt mở miệng nói: "Tan học. Cố Dương, cậu theo tôi đến văn phòng một chuyến."
Bạn học bên cạnh Cố Dương đồng tình nhún nhún vai, chỉ có thể biểu thị thương mà không giúp được gì.
Bạn học khác đều lục tục rời đi, nhưng Cố Dương không thể đi, cậu chỉ có thể từ từ đi theo phía sau giáo sư. Bạn học đi trên hành lang dùng dư quang của khóe mắt liếc trộm, muốn nhiều chuyện một chút, nhưng đối diện với ánh mắt giáo sư, không dám tiếp tục ở lại, mà là cùng bạn mình chuồn thật nhanh.
Cố Dương không chú ý nhiều như vậy, cậu bây giờ vẫn chưa thể hiểu rõ chuyện xuyên qua lần này. Người vừa mới gọi cậu là Cố Dương, ý là chủ nhân thân thể này cùng tên với cậu?
Xuống thang lầu đến lối rẽ có một tấm thuỷ tinh lớn trên tường, nhìn vào kính, Cố Dương thấy được thân thể vẻ ngoài giống mình y như đúc. Cố Dương nghi hoặc cau mày, người trong gương cũng cau mày.
... Lẽ nào, là thế giới song song?
Vì Cố Dương đang thất thần, tự nhiên nhất thời không quan tâm chú ý người trước mặt ngừng lại, ngu ngốc cứ tiếp tục đi về phía trước, đâm đầu vào lưng nam nhân, mũi chua xót, đau đến mức khóe mắt tràn ra nước mắt sinh lý, vành mắt hồng hồng, đôi mắt đen láy ướt át, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Nam nhân quay người, nhìn Cố Dương từ trên cao xuống, ánh mắt thâm trầm đặt trên người cậu.
Cố Dương bịt mũi ngửa đầu, nhịn đau xin lỗi, "Xin lỗi, giáo sư em nhất thời không chú ý..."
Âm thanh phút chốc dừng lại, đôi mắt vì kinh ngạc trợn to.
Bởi vì khoảng cách rất gần, Cố Dương thấy rõ vẻ ngoài nam nhân này, phát hiện hắn anh ta giống Lục Ngôn đến mấy phần, đặc biệt là đôi mắt, thâm thuý âm trầm, như sông không thấy đáy, không thể nào tìm tòi khám phá, vừa giống như một vòng xoáy, khiến người bất giác bị hấp dẫn, sau đó hãm sâu trong đó.
Vừa nghĩ tới Lục Ngôn, ánh mắt Cố Dương ngay lập tức trở nên nhu hoà mềm mại, không tự chủ lộ ra ỷ lại tín nhiệm, hai mắt sáng lấp lánh nhìn đối phương.
Nam nhân hơi run run, lập tức mâu sắc trở nên càng ngày càng ám trầm, lại bất động thanh sắc, ngữ điệu lạnh lùng, "Cậu đang suy nghĩ gì vậy?"
Cố Dương há miệng, vừa định trả lời chút gì, nhưng khi chạm đến ánh mắt lạnh lùng của đối phương, tỉnh lại một ít, nghĩ đây cũng giáo sư đang răn dạy, chỉ trích cậu không nhìn đường, không phải thật sự hỏi cậu. Vì vậy, Cố Dương mím môi, duy trì trầm mặc, để tránh khỏi thêm dầu vào lửa.
Nhưng rất đáng tiếc, nam nhân thật sự muốn biết vừa nãy cậu đang suy nghĩ gì, mặt ngoài bình tĩnh đang đè nén lửa giận không có lý do, cảm giác Cố Dương vừa nãy như đang nhìn một người khác không phải anh, bất giác hỏi ra thành lời, anh cũng hơi hối hận, nhưng thấy Cố Dương tránh né không trả lời, lửa trong lòng anh cháy dữ hơn.
Vành môi nam nhân căng thẳng, ánh mắt càng lạnh hơn, quay người nhanh chân đi về văn phòng của mình.
Cố Dương dừng một chút, có hơi buồn bực, nhưng vẫn phải nhanh chân bước theo, trong lòng cũng thầm vui mừng, quả nhiên không trả lời là đúng, rõ ràng là đang tức giận.
Cuối cùng đã tới văn phòng.
Bàn làm việc sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, như chứng ám ảnh cưỡng chế.
Nam nhân ngồi xuống, Cố Dương đứng trước mặt anh, như đứa nhỏ phạm lỗi vô cùng biết điều.
Nam nhân híp mắt một cái, thần sắc hơi hòa hoãn, nói: "Biết tại sao tôi gọi cậu đến đây không?"
Cố Dương gật đầu, thái độ nhận sai thức thời, "Vì em ngủ trên lớp, xin lỗi, giáo sư, em sai rồi, sau này em sẽ không tái phạm nữa."
Giáo sư kéo kéo khóe môi, nhưng không thể nào tin được, "Lần này rất biết cách nói chuyện, nhưng cậu có làm được không? Lần trước tôi nói cậu, hôm nay lại lập tức đối nghịch với tôi, còn ngủ trong giờ của tôi."
Cố Dương nhíu mày, trong lòng nghĩ, nghe lời giáo sư này nói, hoá ra quan hệ giữa cậu và anh ta ở thế giới này không được tốt, dám đối nghịch với giáo sư? Lần trước nói cái gì? Hoàn toàn không biết, nhưng thật sự hỏi, nhất định sẽ thấy lạ, lỡ như bị nhìn ra không đúng thì toang.
Cố Dương chỉ có thể lần thứ hai cường điệu nói: "Em nói thật."
Giáo sư trầm mặc nhìn cậu, bán tín bán nghi, dù sao cậu nhóc này từ khai giảng đến nay vẫn luôn theo đuổi anh hết sức nhiệt tình, mãn tâm mãn nhãn đều là ái mộ. Không phải anh chưa từng được ai theo đuổi, mà người lớn mật trực tiếp như Cố Dương là lần thứ nhất tiếp xúc, có phần không chịu được, chỉ có thể càng ngày càng dùng lời lẽ nghiêm nghị tàn khốc, hi vọng đối phương từ bỏ.
Mà hình như hoàn toàn vô dụng, Cố Dương vẫn trước sau như một, dùng danh nghĩa mong được giáo sư dạy bảo, thường xuyên đảo quanh bên cạnh anh, lần trước từ chối thẳng thừng, bây giờ Cố Dương đối nghịch anh, dám ngủ trong lớp.
Giáo sư bất đắc dĩ. Anh cũng không phải không có thiện cảm chút nào với Cố Dương, mà là một người thầy giáo, anh muốn lo lắng rất nhiều thứ, càng không hy vọng vì mình làm trễ nãi việc học của Cố Dương. Cho nên, nhìn thấy Cố Dương lên lớp lại ngủ, gọi người này tới văn phòng nói chuyện.
Anh nghiêm túc nói: "Cố Dương, trường học là chỗ học tập, cậu hiểu không?"
Là đang nói cậu không nên ngủ, cũng là đang nhắc nhở cậu nên thu liễm chút.
Nhưng Cố Dương căn bản không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, tưởng chỉ đang nói việc ngủ trên lớp. Cho nên, cậu lập tức gật đầu, hết sức tán thành, "Đúng, em biết, giáo sư em sau này nhất định sẽ không vậy nữa."
Sẽ không làm vậy nữa.
Cố Dương đưa ra lời thề son sắt để chứng minh như thế, cũng là kết quả mà cho tới nay giáo sư vẫn luôn muốn?
Nhưng khi nghe câu này từ miệng cậu nói ra, giáo sư lại không thể cao hứng nổi, thậm chí không hiểu sao lại nghiêm mặt, có phần tức giận, trầm giọng nói: "Tôi không thích nhất kiểu người bỏ dở nửa chừng."
Cố Dương cực kỳ mờ mịt, nhưng vì đối phương là thầy mình, là người học sinh ngoan như cậu từ trước đến nay không thể làm gì khác hơn là gật đầu, nghe lời mà nói: "Dạ, em sẽ nhớ kỹ lời giáo sư nói."
Sắc mặt giáo sư rốt cục hơi hơi hòa hoãn, tâm tình mâu thuẫn, liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, vô thức thốt lên: "Thời gian cũng đã muộn, cậu theo tôi đi ăn cơm."
Mới vừa nói xong, giáo sư cũng sững người, hối hận rồi. Vô duyên vô cớ cùng sinh viên ăn cơm, còn là một cậu sinh viên đang theo đuổi mình, không phải càng khiến người ta hiểu lầm sao?
Nhưng còn chưa kịp nói gì, Cố Dương đã từ chối trước, cậu lễ phép nói: "Không cần, em đã hẹn bạn cùng phòng đi ăn cơm, cảm ơn Tạ giáo sư, vậy em đi trước."
Giáo sư nhìn cậu từ chối không chút do dự, tựa như đã hoàn toàn chết tâm, không muốn chấp nhất theo đuổi, mặt mày lần thứ hai trở nên lạnh lùng.
Cố Dương nói xong, rất dứt khoát chuẩn bị đi, nhưng lúc định quay người lại, thân thể không biết làm sao, tự dưng chân mềm nhũn, ngã về phía trước.
Giáo sư phản xạ có điều kiện vươn tay, ôm người.
Cố Dương không hiểu sao "Đầu hoài tống bão" mãi vậy, toàn thân nằm nhoài trên người đối phương, tư thế hết sức ám muội. Lúc này mà có người đẩy cửa đi vào, tuyệt đối sẽ hiểu lầm linh tinh. Có lẽ, cũng không thể xem như là hiểu lầm.
Bởi vì bất ngờ, mặt Cố Dương đỏ bừng lên, lúng túng cực kỳ, muốn lui ra khỏi người giáo sư, nhưng thân thể này không biết xảy ra vấn đề gì, mềm như kẹo bông, không hề có chút sức lực nào, mấy lần gắng gượng cũng không dứng dậy được.
Cố Dương vừa vội vừa lúng túng, quả thực muốn đào hố chôn mình, nhỏ giọng giải thích nói: "Giáo sư, xin lỗi, hình như em bị bệnh, không đứng dậy được..."
Ban đầu giáo sư quả thật bị Cố Dương doạ sợ, nhưng nhìn thấy Cố Dương dựa vào trong lồng ngực anh, không chịu lên, anh lập tức hiểu. Hoá ra Cố Dương căn bản không thật sự từ bỏ, mà là thay đổi chiến lược, chỉ là diễn còn quá giả. Cứ như vậy nhào tới, lá gan cũng không nhỏ.
Trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt giáo sư lại không có bất kỳ vẻ phiền nhiễu ghét bỏ nào, trái lại khóe miệng vô thức gợi lên một độ cong nhàn nhạt, tựa như rất hưởng thụ cảm giác Cố Dương tới gần.
Giọng nói giáo sư vẫn bình thản như mọi người, nửa dìu nửa ôm, kéo người lên, nhưng Cố Dương không phối hợp dùng sức chút nào, cả người như miếng bánh nếp, dính thật chặt lên người anh.
Mặt Cố Dương càng ngày càng đỏ, lan xuống tận cổ, xấu hổ không còn mặt mũi nhìn người khác. Cậu nghiêng nghiêng đầu, căn bản không dám đối diện giáo sư, nhưng động tác này của cậu, thoạt nhìn càng giống vùi vào trong lòng đối phương, mặt dính sát lồng ngực giáo sư.
Giáo sư cũng cảm giác được, vẻ mặt lạnh nhạt không thay đổi, ý cười dưới đáy mắt lại càng đậm.
Cố Dương mềm nhũn dựa vào người giáo sư, vì khoảng cách quá mức thân mật, giáo sư thậm chí có thể nghe thấy mùi hương nhàn nhạt trên người cậu, có lẽ là mùi sữa tắm.
Giáo sư híp mắt một cái, cố ý nói: "Thân thể không thoải mái? Có muốn tôi đưa cậu đến phòng y tế không?"
Cố Dương theo bản năng muốn nói có, nhưng vừa nghĩ lại, bây giờ cậu đang trong trạng thái đứng cũng không vững, làm sao đi được? Chẳng lẽ để giáo sư ôm cậu đi?
Vừa nghĩ tới đó, Cố Dương vội vàng lắc đầu, thở hổn hển nói: "Không, không cần... em ngồi một lúc, nói không chừng lát nữa sẽ ổn thôi."
Giáo sư nhận định cậu đang giả vờ, cảm thấy cậu muốn kéo dài thời gian, để bên cạnh mình lâu hơn mà thôi.
Cố Dương cảm thấy dựa vào giáo sư mãi cũng không được, phiền anh đỡ mình ngồi xuống. Động tác này cũng không dễ dàng, chờ khi Cố Dương ngồi xuống, cậu ngồi phịch trên ghế, toàn thân vô lực như thể một đầu ngón tay cũng không động đậy được nữa.
Mặt cậu ửng hồng, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, đôi môi đỏ tươi khẽ nhếch, thở hổn hển, ngực kịch liệt trập trùng, toàn thân mềm nhũn, quần áo ẩm ướt như mới lấy ra khỏi nước.
Dáng vẻ ấy, thực sự khiến người không khống chế được mơ tưởng viển vông.
Ít nhất là giáo sư thấy vậy, không nhịn được suy nghĩ rất nhiều, mâu sắc tối tăm, đáy mắt gợn lên sóng to gió lớn, vô tận điên cuồng, cũng không còn cách nào duy trì nội tâm bình tĩnh không gợn sóng chút nào.
Cố Dương cũng không phát hiện vẻ mặt anh thay đổi, trong lòng nghiêm túc suy nghĩ mình ở thế giới song song bị bệnh gì, lo lắng không thôi.
Qua thật lâu, sức lực Cố Dương mới từ từ khôi phục như cũ.
Trong thời gian này, không gian an tĩnh dị thường, chỉ có tiếng thở gấp gáp của Cố Dương, khiến bầu không khí trở nên quái lạ.
Rốt cục, Cố Dương có thể đứng lên, cậu cũng thực sự không kịp đợi, một giây thôi cũng không muốn tiếp tục đứng chỗ này, vội vã nói lời tạm biệt, chỉ muốn rời đi.
Giáo sư lại đột nhiên bắt được cánh tay cậu, trầm giọng hỏi: "Không sao rồi?"
Cố Dương không dám ngẩng đầu, gật đầu lung tung, cũng cảm thấy giáo sư này thật là kỳ lạ, vừa nãy mình không cẩn thận ngã vào trong lồng ngực của anh, tình huống lúng túng muốn chết, không muốn nhanh chóng tách ra, tránh né chuyện vừa rồi sao? Mình cũng nói phải đi, tại sao giáo sư còn không muốn để mình rời đi.
Cố Dương lắc đầu, làm sao có khả năng, nhất định là ảo giác, hẳn giáo sư là người tốt, quan tâm sức khoẻ sinh viên thôi.
Quả nhiên, một giây sau, giáo sư buông lỏng tay ra, nói: "Có việc gì thì tới tìm tôi."
Cố Dương ngẩng đầu cười cười cười, chân thành nói: "Cảm ơn Tạ giáo sư."
Giáo sư nhìn nụ cười xán lạn ấy, sững sờ, lập tức cũng nở nụ cười.
Lại đến lượt Cố Dương sững sờ.
Bất ngờ là một chuyện, nhưng nguyên nhân mấu chốt nhất chính là, cậu càng nhìn càng thấy giáo sư giống Lục Ngôn, đôi mắt ấy khi cười giống như cùng một người.
Trong đầu Cố Dương bỗng nhiên nảy lên một ý nghĩ đáng sợ.
Có lẽ giáo sư chính là Lục Ngôn?
Nhưng Cố Dương không biết, tiếp đó, cậu sẽ còn gặp phải vài nam nhân như Lục Ngôn.
___________
Tác giả có lời muốn nói: Dương Dương: Lúc cười, giáo sư cười rất giống anh ấy
Giáo sư: Hoá ra tôi chỉ là thế thân QAQ
Tác giả :
Cố Chi Quân