Đừng Nghĩ Ly Hôn
Chương 18: Ma pháp trận
Lần đầu tiên trong đời mà thầy chủ nhiệm gặp được một học sinh như vậy, mà đây là lớp trọng điểm, theo lý mà nói thì phải là học sinh ngoan ngoãn, hơn nữa dáng vẻ nghiêm túc kia, nhìn thế nào cũng không phải đang cố ý chỉnh giáo viên... Cho nên, đây là nghiêm túc?
Tại sao, ông đột nhiên càng hi vọng là học sinh đang cố ý chỉnh ông?
Hoàn toàn không có cách nào câu thông.
Loại cảm giác vô lực thất bại này là chuyện gì xảy ra? Uy nghiêm của thầy chủ nhiệm đâu? Tại sao lại nghiêm mặt nói chuyện cũng vô dụng, có cảm giác như mắt kính trên mũi đang không ngừng vỡ vụn?
Gân xanh trên trán thầy chủ nhiệm nhảy lên, mỗi một câu Đào Tử An nói ra, từng sợi dây thần kinh bình tĩnh trong đầu ông đều lần lượt đứt, hỏng mất lề sách.
Thầy chủ nhiệm liếc mắt quét qua một vòng tốp giáo viên chủ nhiệm, tựa như đang dùng ánh mắt hỏi, chuyện gì thế này.
Các giáo viên chủ nhiệm khác cũng như đang mơ, ông vừa mới tiếp nhận lớp chưa được mấy ngày? Chỉ biết là cậu học sinh này thành tích học tập rất tốt, tính cách tương đối hướng nội không thích nói chuyện, nhưng ông làm sao biết... Thực tế lại là bộ dạng này!
Thầy chủ nhiệm cũng coi như người từng trải qua sóng to gió lớn, học sinh nghịch ngợm khó dạy ra sao cũng đã gặp qua, đều có thể thành thục bình tĩnh ứng đối, mà loại bệnh trung nhị này, thật sự quá khó khăn, bởi vì thiếu niên trung nhị có một thế giới quan riêng, căn bản không thể bình thường được, miễn cưỡng muốn câu thông, thuận theo cậu ta, không cẩn thận còn bị mang tiếng thiên vị.
Tôi đây có phong cách rõ ràng như vậy, làm sao có thể giúp Cố Dương gian lận được? Vung tay áo lên, che trán ngâm nga —— a, đôi mắt ác ma, thần chú có vấn đề rất nghiêm trọng, nhanh, đưa đáp án, à không, là mang thần chú tới đây để ta xem một chút!
Tưởng tượng hình ảnh kia một lúc...
Không làm được, không làm được.
Học sinh giở trò quỷ, thầy chủ nhiệm hiếm khi bỏ qua, tâm lực quá mệt mỏi mà phất tay một cái, "... Các trò đi đi."
Cố Dương không thể làm gì khác hơn là nỗ lực nhẫn nhịn, cùng Đào Tử An đi ra khỏi văn phòng. Chờ đến khi đi tới lối rẽ hành lang, xác định văn phòng bên kia không nghe thấy, Cố Dương lúc này mới cười to như điên, nước mắt cũng chảy ra. Đáng lẽ ra bị nghi ngờ gian lận phải đè nén khổ sở.
Đào Tử An lại một mặt chưa hết thòm thèm, đáng tiếc nói: "Sao bọn họ lại thả chúng ta ra đơn giản vậy, tôi còn rất nhiều lời muốn nói đây. Sắc mặt mấy tên thủ hạ của thần Quang Minh khó coi ghê luôn, chẳng lẽ bị tôi bạo ngược làm kinh sợ hả? Hay là vì muốn làm cho chúng ta thả lỏng cảnh giác, sau lưng còn có âm mưu lớn hơn?"
Cố Dương ngã vào tường cười càng điên hơn, cơ thể lắc lư không ngừng.
Đào Tử An nhìn cậu không hưởng ứng mình, bất mãn: "Này, ông không để ý đến tôi à, thiên thần sa đọa Lucifer? Andrea? Hừ..."
Tên còn chưa kêu xong, Cố Dương đỏ mặt bịt miệng y lại, nhanh chóng nói: "Rồi rồi rồi, chỗ này không an toàn, chúng ta dời khỏi đây rồi nói."
Sau đó chủ nhiệm từ văn phòng đi ra, ông thấy bọn họ đang thảo luận thầy chủ nhiệm là chó săn của thần Quang Minh muốn mưu hại bọn họ, không biết nên biểu tình thế nào... Không được, ngẫm lại liền muốn cười, phốc!
Vì vậy, cậu và Đào Tử An chạy tới lối rẽ hàng lang gần đến ban công trường, nơi này rất ít người đến, đặc biệt là bây giờ còn trong thời gian học. Bọn họ bị chủ nhiệm gọi đi, giáo viên lên lớp cũng không biết bao giờ bọn họ sẽ trở lại, xem như quang minh chính đại trốn học.
Ngồi xuống bậc thang, Đào Tử An đưa tay khoát lên vai Cố Dương, ý vị sâu xa nói: "Tôi biết tất cả."
Cố Dương như đang mơ: "...?" Biết cái gì?
Đào Tử An nói: "Những lời đồn trên Tieba kia, đều là người thần Quang Minh phái tới, muốn đưa ông vào chỗ chết. Có điều, ông không cần lo lắng, tôi có biện pháp vạch trần bộ mặt thật tà ác của bọn họ."
Cố Dương đã không còn quan tâm đến mấy lời đồn đãi trên mạng, cậu cảm thấy mình chơi với bạn cùng bàn là được rồi, còn hơi nghi ngờ: "Làm sao ông biết? Không phải ông là kiểu người một lòng học tập, không đụng vào điện thoại à?"
Đào Tử An lại một mặt "Ông bị ngốc à" nhìn cậu, "Dùng điện thoại vui thế mà, sao tôi không chơi được."
Nói xong, Đào Tử An phất tay một cái, rất bạo ngược nói: "Đi sang một bên, bây giờ đừng quấy rầy tôi."
Sau đó, Đào Tử An không biết lấy đâu ra một tờ giấy trắng, lấy thêm một cây bút lông màu đen, tay không vẽ một vòng tròn, tiếp đến lưu loát vẽ vài đường ở chính giữa. Cố Dương suy đoán một chút, a, đây đại khái là ma pháp trận?
Trong lúc vô tình, Cố Dương lại bị Đào Tử An mê hoặc, còn tò mò sau đó y sẽ làm gì.
Đào Tử An một mặt trận địa sẵn sàng đón quân địch, vung tay lên, khí thế mười phần vòng tới phía sau, tựa như có gió thổi lên tóc y, vạt áo phất phơ, nhìn thế nào cũng thấy như có một dòng điện chạy qua.
Ờ ờ!
Hai mắt Cố Dương toả sáng, vô cùng mong đợi.
"Giữa đất trời, linh hồn ngủ say trong bóng tối, xin nghe lời ta triệu hoán, dùng tên của ta, tuân theo mệnh lệnh, giáng lâm!"
Quả nhiên, Đào Tử An giang hai tay ra, kiên định nhìn ma pháp trận đọc thần chú triệu hoán, không biết có phải là Đào Tử An quá mức nghiêm túc hay không, Cố Dương có ảo giác như y đang phát sáng, không nhịn được nhiệt huyết dâng trào, giống như muốn chứng kiến một màn chấn động nào đó.
Đào Tử An không phụ lòng mong đợi của cậu, một ánh sáng xuất hiện, tay vòng ra sau thật nhanh... Xin lỗi, không phải đại kiếm, mà là một chiếc điện thoại thông minh, cũng dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai, ném vào ma pháp trận vừa mới vẽ, đâm đâm đâm, bấm một dãy số, trên màn hình nhảy lên —— thú cưng của tôi.
Cố Dương: "..." Xong, đột nhiên thật thất vọng không hiểu chuyện gì xảy ra.
Điện thoại bên kia được kết nối, là giọng nói thiếu niên không khác gì bọn họ là bao, giảm âm lượng nhỏ giọng nói: "Làm gì? Tôi đang trên lớp đây."
Đào Tử An nhìn từ trên cao xuống mà ra lệnh nói: "Tôi phải cho anh một nhiệm vụ."
Nam sinh bên kia nháy mắt yên tĩnh không tiếng động, "Có rắm mau thả."
Đào Tử An lập tức nói: "Giúp tôi lên tieba trường, tìm ra ai là người đồn đãi không tốt về Cố Dương, xem ID người kia, công khai hết tất cả tên đám đó ra!"
Nam sinh nói: "Giúp cậu thì tôi có ích lợi gì?"
Đào Tử An xoắn xuýt một giây: "Mời anh ăn cơm?"
Nam sinh không mắc câu: "Cậu cần tôi mà."
Đào Tử An ôm điện thoại di động, dịch đến góc, đưa lưng về phía Cố Dương, nhỏ giọng nhưng lại rất dứt khoát nói: "Năn nỉ anh đó."
Cố Dương nhìn đại học bá ngồi xổm trong góc nói một hồi lâu, sau đó trên mặt mang theo ý cười vui mừng chạy tới, nói: "OK, thú cưng của tôi có thể giải quyết, hoàn toàn không cần tôi ra tay! Ông yên tâm đi!"
Cố Dương: "..." Đừng cho là tôi không nghe ông mời ăn cơm hối lộ người ta, còn năn nỉ các thứ. Ông làm vậy thì tôn nghiêm của chủ nhân đâu?!
Cố Dương thầm phun tào trong lòng, cũng rất muốn cười, nói: "Cám ơn ông giúp tôi, tôi mời ông đi ăn cơm."
Cậu vừa dứt lời, đôi mắt Đào Tử An liền sáng lên, giống như ngôi sao nhỏ lấp lánh, còn rất kích động mà cầm hai tay Cố Dương, trong mắt ngậm nước, "Dương Dương, ông là người tốt, tiền tiêu vặt tôi vừa dùng hết rồi, không nuôi nổi thú cưng nhà tôi nữa. Có điều, ông cũng không cần mời cái gì long trọng đâu, một cốc trà sữa là đủ rồi."
( chị em có thể tưởng tượng mặt An An là thế này "
Tại sao, ông đột nhiên càng hi vọng là học sinh đang cố ý chỉnh ông?
Hoàn toàn không có cách nào câu thông.
Loại cảm giác vô lực thất bại này là chuyện gì xảy ra? Uy nghiêm của thầy chủ nhiệm đâu? Tại sao lại nghiêm mặt nói chuyện cũng vô dụng, có cảm giác như mắt kính trên mũi đang không ngừng vỡ vụn?
Gân xanh trên trán thầy chủ nhiệm nhảy lên, mỗi một câu Đào Tử An nói ra, từng sợi dây thần kinh bình tĩnh trong đầu ông đều lần lượt đứt, hỏng mất lề sách.
Thầy chủ nhiệm liếc mắt quét qua một vòng tốp giáo viên chủ nhiệm, tựa như đang dùng ánh mắt hỏi, chuyện gì thế này.
Các giáo viên chủ nhiệm khác cũng như đang mơ, ông vừa mới tiếp nhận lớp chưa được mấy ngày? Chỉ biết là cậu học sinh này thành tích học tập rất tốt, tính cách tương đối hướng nội không thích nói chuyện, nhưng ông làm sao biết... Thực tế lại là bộ dạng này!
Thầy chủ nhiệm cũng coi như người từng trải qua sóng to gió lớn, học sinh nghịch ngợm khó dạy ra sao cũng đã gặp qua, đều có thể thành thục bình tĩnh ứng đối, mà loại bệnh trung nhị này, thật sự quá khó khăn, bởi vì thiếu niên trung nhị có một thế giới quan riêng, căn bản không thể bình thường được, miễn cưỡng muốn câu thông, thuận theo cậu ta, không cẩn thận còn bị mang tiếng thiên vị.
Tôi đây có phong cách rõ ràng như vậy, làm sao có thể giúp Cố Dương gian lận được? Vung tay áo lên, che trán ngâm nga —— a, đôi mắt ác ma, thần chú có vấn đề rất nghiêm trọng, nhanh, đưa đáp án, à không, là mang thần chú tới đây để ta xem một chút!
Tưởng tượng hình ảnh kia một lúc...
Không làm được, không làm được.
Học sinh giở trò quỷ, thầy chủ nhiệm hiếm khi bỏ qua, tâm lực quá mệt mỏi mà phất tay một cái, "... Các trò đi đi."
Cố Dương không thể làm gì khác hơn là nỗ lực nhẫn nhịn, cùng Đào Tử An đi ra khỏi văn phòng. Chờ đến khi đi tới lối rẽ hành lang, xác định văn phòng bên kia không nghe thấy, Cố Dương lúc này mới cười to như điên, nước mắt cũng chảy ra. Đáng lẽ ra bị nghi ngờ gian lận phải đè nén khổ sở.
Đào Tử An lại một mặt chưa hết thòm thèm, đáng tiếc nói: "Sao bọn họ lại thả chúng ta ra đơn giản vậy, tôi còn rất nhiều lời muốn nói đây. Sắc mặt mấy tên thủ hạ của thần Quang Minh khó coi ghê luôn, chẳng lẽ bị tôi bạo ngược làm kinh sợ hả? Hay là vì muốn làm cho chúng ta thả lỏng cảnh giác, sau lưng còn có âm mưu lớn hơn?"
Cố Dương ngã vào tường cười càng điên hơn, cơ thể lắc lư không ngừng.
Đào Tử An nhìn cậu không hưởng ứng mình, bất mãn: "Này, ông không để ý đến tôi à, thiên thần sa đọa Lucifer? Andrea? Hừ..."
Tên còn chưa kêu xong, Cố Dương đỏ mặt bịt miệng y lại, nhanh chóng nói: "Rồi rồi rồi, chỗ này không an toàn, chúng ta dời khỏi đây rồi nói."
Sau đó chủ nhiệm từ văn phòng đi ra, ông thấy bọn họ đang thảo luận thầy chủ nhiệm là chó săn của thần Quang Minh muốn mưu hại bọn họ, không biết nên biểu tình thế nào... Không được, ngẫm lại liền muốn cười, phốc!
Vì vậy, cậu và Đào Tử An chạy tới lối rẽ hàng lang gần đến ban công trường, nơi này rất ít người đến, đặc biệt là bây giờ còn trong thời gian học. Bọn họ bị chủ nhiệm gọi đi, giáo viên lên lớp cũng không biết bao giờ bọn họ sẽ trở lại, xem như quang minh chính đại trốn học.
Ngồi xuống bậc thang, Đào Tử An đưa tay khoát lên vai Cố Dương, ý vị sâu xa nói: "Tôi biết tất cả."
Cố Dương như đang mơ: "...?" Biết cái gì?
Đào Tử An nói: "Những lời đồn trên Tieba kia, đều là người thần Quang Minh phái tới, muốn đưa ông vào chỗ chết. Có điều, ông không cần lo lắng, tôi có biện pháp vạch trần bộ mặt thật tà ác của bọn họ."
Cố Dương đã không còn quan tâm đến mấy lời đồn đãi trên mạng, cậu cảm thấy mình chơi với bạn cùng bàn là được rồi, còn hơi nghi ngờ: "Làm sao ông biết? Không phải ông là kiểu người một lòng học tập, không đụng vào điện thoại à?"
Đào Tử An lại một mặt "Ông bị ngốc à" nhìn cậu, "Dùng điện thoại vui thế mà, sao tôi không chơi được."
Nói xong, Đào Tử An phất tay một cái, rất bạo ngược nói: "Đi sang một bên, bây giờ đừng quấy rầy tôi."
Sau đó, Đào Tử An không biết lấy đâu ra một tờ giấy trắng, lấy thêm một cây bút lông màu đen, tay không vẽ một vòng tròn, tiếp đến lưu loát vẽ vài đường ở chính giữa. Cố Dương suy đoán một chút, a, đây đại khái là ma pháp trận?
Trong lúc vô tình, Cố Dương lại bị Đào Tử An mê hoặc, còn tò mò sau đó y sẽ làm gì.
Đào Tử An một mặt trận địa sẵn sàng đón quân địch, vung tay lên, khí thế mười phần vòng tới phía sau, tựa như có gió thổi lên tóc y, vạt áo phất phơ, nhìn thế nào cũng thấy như có một dòng điện chạy qua.
Ờ ờ!
Hai mắt Cố Dương toả sáng, vô cùng mong đợi.
"Giữa đất trời, linh hồn ngủ say trong bóng tối, xin nghe lời ta triệu hoán, dùng tên của ta, tuân theo mệnh lệnh, giáng lâm!"
Quả nhiên, Đào Tử An giang hai tay ra, kiên định nhìn ma pháp trận đọc thần chú triệu hoán, không biết có phải là Đào Tử An quá mức nghiêm túc hay không, Cố Dương có ảo giác như y đang phát sáng, không nhịn được nhiệt huyết dâng trào, giống như muốn chứng kiến một màn chấn động nào đó.
Đào Tử An không phụ lòng mong đợi của cậu, một ánh sáng xuất hiện, tay vòng ra sau thật nhanh... Xin lỗi, không phải đại kiếm, mà là một chiếc điện thoại thông minh, cũng dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai, ném vào ma pháp trận vừa mới vẽ, đâm đâm đâm, bấm một dãy số, trên màn hình nhảy lên —— thú cưng của tôi.
Cố Dương: "..." Xong, đột nhiên thật thất vọng không hiểu chuyện gì xảy ra.
Điện thoại bên kia được kết nối, là giọng nói thiếu niên không khác gì bọn họ là bao, giảm âm lượng nhỏ giọng nói: "Làm gì? Tôi đang trên lớp đây."
Đào Tử An nhìn từ trên cao xuống mà ra lệnh nói: "Tôi phải cho anh một nhiệm vụ."
Nam sinh bên kia nháy mắt yên tĩnh không tiếng động, "Có rắm mau thả."
Đào Tử An lập tức nói: "Giúp tôi lên tieba trường, tìm ra ai là người đồn đãi không tốt về Cố Dương, xem ID người kia, công khai hết tất cả tên đám đó ra!"
Nam sinh nói: "Giúp cậu thì tôi có ích lợi gì?"
Đào Tử An xoắn xuýt một giây: "Mời anh ăn cơm?"
Nam sinh không mắc câu: "Cậu cần tôi mà."
Đào Tử An ôm điện thoại di động, dịch đến góc, đưa lưng về phía Cố Dương, nhỏ giọng nhưng lại rất dứt khoát nói: "Năn nỉ anh đó."
Cố Dương nhìn đại học bá ngồi xổm trong góc nói một hồi lâu, sau đó trên mặt mang theo ý cười vui mừng chạy tới, nói: "OK, thú cưng của tôi có thể giải quyết, hoàn toàn không cần tôi ra tay! Ông yên tâm đi!"
Cố Dương: "..." Đừng cho là tôi không nghe ông mời ăn cơm hối lộ người ta, còn năn nỉ các thứ. Ông làm vậy thì tôn nghiêm của chủ nhân đâu?!
Cố Dương thầm phun tào trong lòng, cũng rất muốn cười, nói: "Cám ơn ông giúp tôi, tôi mời ông đi ăn cơm."
Cậu vừa dứt lời, đôi mắt Đào Tử An liền sáng lên, giống như ngôi sao nhỏ lấp lánh, còn rất kích động mà cầm hai tay Cố Dương, trong mắt ngậm nước, "Dương Dương, ông là người tốt, tiền tiêu vặt tôi vừa dùng hết rồi, không nuôi nổi thú cưng nhà tôi nữa. Có điều, ông cũng không cần mời cái gì long trọng đâu, một cốc trà sữa là đủ rồi."
( chị em có thể tưởng tượng mặt An An là thế này "
Tác giả :
Cố Chi Quân