Đừng Nên Gặp Lại
Chương 96-1
Sandy phẫu thuật suốt tám tiếng.
Doãn Ước vì vấn đề sức khỏe nên không thể chờ lâu, bị Kỷ Tùy Châu đuổi về nhà. Anh bảo cô ngủ một giấc, nhưng Doãn Ước nằm trên giường lăn qua lộn lại không cách gì ngủ được, cuối cùng vẫn không nhịn được gọi điện thoại hỏi tình hình.
– Mới vừa kết thúc, cần quan sát thêm, tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng.
– Ở phòng ICU sao?
– Ừ.
Tâm trạng Doãn Ước liền kém hơn, người ở phòng đó, luôn dữ nhiều lành ít.
– Bắt được hung thủ chưa?- Cô lại hỏi.
– Bắt được người ra tay rồi, Hạ Tịch vẫn đang trốn.
Doãn Ước không khỏi nhớ lại tình cảnh lúc chiều gặp Diệp Hải Thần trong bệnh viện. Nhìn xa anh hình như vẫn ổn, nhưng đến gần mới phát hiện anh có hơi tiều tụy.
Diệp Hải Thần luôn lịch lãm đúng mực, hiếm khi có lúc như vậy. Thậm chí anh còn chưa cạo râu, sắc mặt cũng tối tăm hơn bình thường.
Kỷ Tùy Châu bước đến hỏi anh ta tình hình của Hạ Tịch, anh ta chỉ nói không biết. Lúc trả lời câu hỏi đó, hai tay anh nắm chặt, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể nổi giận.
Chắc là anh ta rất hận Hạ Tịch, dù sao Sandy mới là người anh ta yêu nhất. Doãn Ước có hơi thông cảm cho anh ta, nhưng nghĩ lại cũng có chút ghét anh ta.
Sự việc ra nông nỗi hiện giờ, toàn bộ do anh ta ban tặng. Chẳng lẽ anh ta không nhìn ra được thứ Sandy để ý không phải tiền sao? Anh ta cho Sandy thứ chị không cần, rồi lại cướp đi thứ Hạ Tịch xem trọng. Cuối cùng hai người phụ nữ này không ai vui vẻ, anh ta sẽ được cái gì?
Cúp máy, Doãn Ước vẫn không cảm thấy buồn ngủ, dứt khoát xuống lầu tìm đồ ăn. Cô cầm vài lát bánh mỳ nướng lên lầu, vừa ăn vừa lật xem sổ ghi chép của Hà Mỹ Hi.
Giống như Kỷ Tùy Châu đã nói, bất luận xem đi xem lại vẫn không có bất cứ manh mối gì. Cảnh sát thông minh hơn cô, nhiều chuyên giá như vậy tìm kiếm không được manh mối, sao cô có thể tìm được.
Vốn nghĩ gặp được Trương Tú Lệ sẽ mang đến vài hy vọng mới cho cô, ai dè cũng chỉ là càng thêm thất vọng.
Cô đóng quyển sổ lại, cắn vài ba miếng bánh mỳ, xoay người lên giường ngủ. Kỷ Tùy Châu quay về lúc rạng sáng, khi leo lên giường động tác rất nhẹ, nhưng vẫn đánh thức Doãn Ước.
Cô mơ màng nhìn đối phương, hỏi:
– Tỉnh chưa?
– Vẫn chưa, không nhanh như vậy.
– Hạ Tịch đâu?
– Có manh mối, vẫn đang điều tra, chắc sẽ bắt được nhanh thôi.
Doãn Ước cố gắng mở mắt nhìn biểu cảm trên mặt anh, cảm thấy vấn đề chắc không lớn, lúc này mới trở mình ngủ tiếp. Buổi sáng thức dậy, cô vẫn nghĩ đến hai sự việc đó, không chịu được lại chạy đến bệnh viện một chuyến, nhận được một tin tức không tồi.
Sandy bị thương nặng, bị đâm tổng cộng ba nhát dao, tổn thương nội tạng. Lá lách bị rách, thận cũng bị đâm trúng. Nhưng may mắn chính là, ý chí muốn sống của chị rất mạnh, hiệu quả điều trị không tồi. Bác sĩ khá lạc quan với tình huống của chị, đoán chừng mấy hôm nữa chị sẽ tỉnh lại.
Mặt khác, chuyện bắt Hạ Tịch lại bất ngờ rơi vào bế tắc.
Nhà họ Hạ nhất định đã ra tay, mặc dù có họ Lạc bảo vệ, ông Hạ cũng sẽ không buông tha cho đứa cháu giả mạo này. Bên Kỷ Tùy Châu cũng phái người đi điều tra manh mối, hơn nữa cảnh sát cũng vào cuộc, ba bên hợp lại nhưng không thu được chút manh mối nào về Hạ Tịch.
Điều này đúng là nằm ngoài dự kiến của mọi người.
– Có khả năng không liên quan đến cô ấy không?- Doãn Ước liền phân tích.
– Nếu không liên quan, cô ta trốn làm gì? Người bị bắt đã khai cô ta ra, cô ta không thoát khỏi liên can.
– Có khi nào trốn ra nước ngoài không?
– Chắc là không, xuất cảnh phải có lịch sử xuất cảnh- Kỷ Tùy Châu lắc đầu- Đương nhiên ngoại trừ xuất cảnh phi pháp. Nhưng vụ này như là cô ta nhất thời tự phát mà làm, tổng cộng chưa được mấy ngày, có thể lên kế hoạch chu đáo như thế, thì phải an bài tốt chuyện thân phận giả rồi chứ? Anh thấy lạ lắm.
Nói vậy, khả năng Hạ Tịch vẫn còn ở trong nước rất lớn.
Nhất thời tự phát, làm việc hấp tấp, sau lại biến mất không thấy tăm hơi. Dưới tình huống cả hai nhà Hạ-Kỷ đồng thời tìm cô ta, còn có thể lẩn trốn như vậy, không thể không nói rất có bản lĩnh.
– Là họ Lạc đang bảo vệ cô ta à?
– Mấy hôm nay anh cũng có làm ăn vài vụ với họ Lạc, đến lúc đó sẽ thăm dò thử xem. Nhưng với thái độ của nhà họ Lạc với Lạc Văn, anh cảm thấy khả năng bảo vệ Hạ Tịch không lớn lắm.
Sau khi Lạc Văn kết hôn với Hạ Ích Hiên, bởi vì hôn nhân không hạnh phúc, trong đầu đã nhiều lần có ý định ly hôn. Nhưng họ Hạ không đồng ý, vẫn luôn không thể làm được. Họ Lạc cũng giả câm giả điếc, không vì đứa con gái đã gả đi này mà cố gắng gì cả. Có lẽ nhà họ Lạc thấy, chuyện cưới hỏi vốn đã như vậy, người không hạnh phúc trong hôn nhân không chỉ có con gái họ, một khi ly hôn, quan hệ của hai nhà sẽ chấm dứt, cho nên hy sinh một cô con gái, bảo vệ quan hệ lẫn nhau mới là cục diện có lợi nhất.
Ngay cả con gái còn không để ý, còn có thể quan tâm đến cháu ngoại gái à?
Doãn Ước mới vừa tắm xong, tóc còn ẩm, cô ngồi ở kia chuẩn bị sấy tóc, Kỷ Tùy Châu lại đến cầm lấy máy sấy trong tay cô, tự nhiên giúp cô sấy tóc.
Doãn Ước nhìn anh trong gương, tràn đầy sức hút đàn ông chững chạc và trí tuệ, cử chỉ đặc biệt đẹp mắt. Từ sau khi kết hôn, cô lúc nào cũng cảm thấy nhìn anh không đủ.
Kỷ Tùy Châu để cô nhìn mình, chỉ thường xuyên chạm vài cái lên cổ cô, bị “lợi dụng" riết thành nghiện. Doãn Ước bị anh sờ soạng đến ngứa ngáy, giơ tay định đánh vào tay anh, thì đột nhiên dừng lại.
– Sao vậy?
– Diệp Hải Thần thế nào, gần đây anh ta có đi làm không?
– Mỗi ngày đều đúng giờ đi làm đúng giờ tan ca, không có gì khác thường.
– Anh ta không lo cho chị Sandy à?
– Cho dù lo lắng hay không, anh ta cũng không thể hiện ra mặt. Anh ta chính là người như vậy.
Doãn Ước cảm thấy, đàn ông đôi khi quá thâm trầm cũng rất không tốt. Nếu mang ra so sánh, Kỷ Tùy Châu có nhiều tình cảm hơn, Trịnh Đạc thì có thêm ấm áp.
Cô nhớ đến tình cảnh lúc gặp được Trịnh Đạc ở trung tâm thương mại.
– Hôm ấy sao Trịnh Đạc có mặt ở đó?
– Câu này thốt ra từ miệng em, có hơi lạ.
– Sao lạ?
– Giữa hai chúng ta, em hẳn là có quan hệ thân thiết với anh ta hơn anh. Em hỏi như vậy là đang nghi ngờ gì sao?
Cũng không phải nghi ngờ, chỉ là cảm thấy có hơi trùng hợp. Doãn Ước sau đó có hỏi qua Doãn Hàm, nhưng không hỏi được gì. Hiện tại cô cũng quen rồi, dù sao em trai cô là quyết tâm giấu cô, cô hỏi cũng lãng phí thời gian mà thôi.
Chỉ là tại sao trùng hợp quá, lúc Doãn Hàm và Ngải Băng đến trung tâm thương mại, Trịnh Đạc cũng có mặt ở đó. Hai người kia vừa thấy là ra ngoài không bình thường rồi, mất cả buổi đi gặp một người, nhất định là người cực kỳ quan trọng.
– Anh nghĩ thử xem có khi nào họ đi gặp Trịnh Đạc không?
– Gặp anh ta làm gì, khám mắt à?
– Anh biết em không có ý này mà.
Kỷ Tùy Châu sấy tóc Doãn Ước rối bù, xõa xuống mặt cô, cô tức giận đến giơ tay đánh anh, lại bị đối phương chụp được, kéo cô đứng lên khỏi ghế, trực tiếp ôm vào lòng.
– Được rồi, đừng nghĩ lung tung nữa, em không phải thám tử, mấy chuyện này không cần em lo.
– Nhưng họ đều là người rất quan trọng với em.
Thắt lưng bị ôm chặt hơn, hơi thở Doãn Ước hơi khó khăn.
Quả nhiên ông chủ Kỷ lại bắt đầu uống dấm:
– Cho nên Trịnh Đạc cũng là người quan trọng?
– Anh ấy đã cứu mạng em.
– Là anh ta tự chuốc lấy, hoàn toàn chẳng cần anh ta xía vào, khi không nịnh bợ em làm gì.
– Đừng nói vậy, vì chuyện này, anh ấy suýt mất mạng, còn qua Mỹ dưỡng thương, sự nghiệp gần như bị đình trệ. Em vẫn luôn biết ơn anh ấy.
Kỷ Tùy Châu lại siết chặt vòng ôm:
– Anh thấy anh ta khỏe rồi, em không cần canh cánh trong lòng nữa. Em cũng không thể lấy anh ta, chẳng bằng lạnh lùng với anh ta một chút, để anh ta mau chóng cắt đứt ảo tưởng, đi tìm người khác thì tốt hơn.
– Anh làm ơn đừng có ghen tuông vớ vẩn được không? Em thấy hôm đó anh nói chuyện với anh ấy rất tốt mà.
Kỷ Tùy Châu cười lạnh, không trả lời vấn đề này.
– Ý gì đây, không lẽ hôm đó anh là đang cố ý à?- Doãn Ước nhướng mày.
Đã nói Kỷ Tùy Châu không đổi tính nhanh như vậy mà, tán gẫu khí thế ngút trời với Trịnh Đạc xưa nay không phải phong cách của anh.
– Hôm đó anh đuổi theo ra ngoài, có phát hiện được gì không?
– Không có, trung tâm thương mại quá rộng, anh lại có ít người, không tìm được.
Quả thật đúng là mò kim đáy biển.
– Nhưng mà anh quả thật có hơi nghi ngờ Trịnh Đạc. Như em nói vậy đó, quá mức trùng hợp rồi. Nhưng mà chuyện này không có bằng chứng, cũng không thể nói gì, sau này cẩn thận hơn là được. Gần đây em tốt nhất ít ra ngoài đi, ngoan ngoãn ở nhà cho anh.
Doãn Ước nghĩ đến tháng ngày sau này phải ở trong nhà, liền rầu rĩ. Hiện tại cô ăn nhiều lắm, nếu chuyện gì cũng không làm, cả ngày ngồi một chỗ lên mạng xem ti vi, cô có thể ăn suốt một ngày.
Cứ theo đà này, còn chưa đến lúc sinh, cân nặng của cô đã tăng vọt rồi.
Cô không muốn làm heo nái đâu.
– Có mập hơn anh cũng thích- Kỷ Tùy Châu hôn lên trán cô, nói.
Tối hôm đó, Doãn Ước quấn lấy Kỷ Tùy Châu cả buổi, cuối cùng mè nheo đến anh đồng ý cách một ngày sẽ cho cô ra ngoài một chút, ít ra cũng đi mua sắm ở gần nhà, hoặc đến bệnh viện thăm Sandy.
Sau khi hôn mê suốt ba ngày, Sandy bị trọng thương rốt cuộc cũng tỉnh lại, đi một vòng đến quỷ môn quan, lại lần nữa sống lại.
Người vui mừng nhất ngoại trừ ông Hạ ra, còn có cả Doãn Ước. Cô đến bệnh viện thăm Sandy trước tiên, kết quả nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Sandy trên giường bệnh, lại đau lòng không thôi.
Sandy tuy rằng khá yếu, cảm xúc lại rất ổn định, thấy Doãn Ước không chảy giọt nước mắt nào, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt.
Chị vẫn chưa thể ngồi dậy, cũng không thể ăn uống như bình thường, hết thảy đều do bác sĩ làm chủ. Doãn Ước chỉ có thể trò chuyện với chị, kể vài chuyện thú vị để điều chỉnh tâm trạng của chị.
– Mỗi ngày họ đều phái người đến chăm sóc chị, thật sự chị cũng không có gì để chắm sóc. Những người đó chị cũng không quen, chị chỉ thích tiếp xúc với em thôi.
Doãn Ước biết, chị đang ám chỉ người nhà họ Hạ. Những người thân chưa từng chung sống với nhau, ép buộc ở cùng nhau đúng là rất ngại ngùng. Nhà họ Hạ cố gắng muốn xây dựng bầu không khí tình thân, nhưng Sandy lại cố tình không để bị xoay vòng vòng.
– Có phải làm ồn chị không?
– Cũng không phải ồn, chỉ là sự quan tâm đó đặc biệt giả tạo. Họ cũng không thật sự thương chị. Nhưng mà bởi vì không có gì, mới muốn dựa hơi chị. Nhất là mấy chị em họ, rất cố gắng ra vẻ, chị không chịu nổi.
Doãn Ước đồng cảm sâu sắc. Sau khi cô theo Kỷ Tùy Châu, cũng gặp phải không ít người như vậy, đều là thân thích hoặc bạn bè của Kỷ Tùy Châu. Bình thường giao tiếp với loại người này, cô chỉ có đúng một sách lược, mỉm cười mỉm cười và mỉm cười, thỉnh thoảng cũng gật đầu lắc đầu, thật sự họ chỉ muốn nhờ vả Kỷ Tùy Châu giúp đỡ.
Dù sao có thể không tiếp xúc thì tuyệt đối đừng tiếp xúc.
Cái gọi là xã giao trong giới thượng lưu, thật sự là một vòng lẩn quẩn rất quái lạ. Cô chỉ e cả đời cô cũng không dung nhập vào đó được.
Sandy nói một hồi, tâm trạng rõ ràng tốt lên không ít, giọng nói cũng lớn hơn. Chị kéo tay Doãn Ước qua, vỗ nhẹ vài cái:
– Xin lỗi em, lễ phục và áo cưới của em, e rằng chị không làm kịp cho em rồi.
– Không sao, chị khỏe là được, em mặc cái gì cũng không sao.
Hàng hiệu, thiết kế riêng gì đó, cô cũng không quá để tâm, không có thứ gì quan trọng hơn sinh mạng cả.
Sandy thở dài, nói:
– Doãn Ước, chị muốn hỏi em chuyện này, Hạ Tịch sao rồi?
– Chị hỏi chuyện này làm gì?- Doãn Ước ngẩn ra- Chị đừng quan tâm, giao cho ông nội chị xử lý đi. Pháp luật luôn công bằng công chính mà.
– Chị không có ý đó- Sandy lắc đầu- Chị hy vọng cảnh sát mau chóng tìm được cô ta, sau đó cứ để chuyện này trôi qua đi. Chị sẽ không truy cứu trách nhiệm của cô ta đâu.
Doãn Ước vì vấn đề sức khỏe nên không thể chờ lâu, bị Kỷ Tùy Châu đuổi về nhà. Anh bảo cô ngủ một giấc, nhưng Doãn Ước nằm trên giường lăn qua lộn lại không cách gì ngủ được, cuối cùng vẫn không nhịn được gọi điện thoại hỏi tình hình.
– Mới vừa kết thúc, cần quan sát thêm, tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng.
– Ở phòng ICU sao?
– Ừ.
Tâm trạng Doãn Ước liền kém hơn, người ở phòng đó, luôn dữ nhiều lành ít.
– Bắt được hung thủ chưa?- Cô lại hỏi.
– Bắt được người ra tay rồi, Hạ Tịch vẫn đang trốn.
Doãn Ước không khỏi nhớ lại tình cảnh lúc chiều gặp Diệp Hải Thần trong bệnh viện. Nhìn xa anh hình như vẫn ổn, nhưng đến gần mới phát hiện anh có hơi tiều tụy.
Diệp Hải Thần luôn lịch lãm đúng mực, hiếm khi có lúc như vậy. Thậm chí anh còn chưa cạo râu, sắc mặt cũng tối tăm hơn bình thường.
Kỷ Tùy Châu bước đến hỏi anh ta tình hình của Hạ Tịch, anh ta chỉ nói không biết. Lúc trả lời câu hỏi đó, hai tay anh nắm chặt, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể nổi giận.
Chắc là anh ta rất hận Hạ Tịch, dù sao Sandy mới là người anh ta yêu nhất. Doãn Ước có hơi thông cảm cho anh ta, nhưng nghĩ lại cũng có chút ghét anh ta.
Sự việc ra nông nỗi hiện giờ, toàn bộ do anh ta ban tặng. Chẳng lẽ anh ta không nhìn ra được thứ Sandy để ý không phải tiền sao? Anh ta cho Sandy thứ chị không cần, rồi lại cướp đi thứ Hạ Tịch xem trọng. Cuối cùng hai người phụ nữ này không ai vui vẻ, anh ta sẽ được cái gì?
Cúp máy, Doãn Ước vẫn không cảm thấy buồn ngủ, dứt khoát xuống lầu tìm đồ ăn. Cô cầm vài lát bánh mỳ nướng lên lầu, vừa ăn vừa lật xem sổ ghi chép của Hà Mỹ Hi.
Giống như Kỷ Tùy Châu đã nói, bất luận xem đi xem lại vẫn không có bất cứ manh mối gì. Cảnh sát thông minh hơn cô, nhiều chuyên giá như vậy tìm kiếm không được manh mối, sao cô có thể tìm được.
Vốn nghĩ gặp được Trương Tú Lệ sẽ mang đến vài hy vọng mới cho cô, ai dè cũng chỉ là càng thêm thất vọng.
Cô đóng quyển sổ lại, cắn vài ba miếng bánh mỳ, xoay người lên giường ngủ. Kỷ Tùy Châu quay về lúc rạng sáng, khi leo lên giường động tác rất nhẹ, nhưng vẫn đánh thức Doãn Ước.
Cô mơ màng nhìn đối phương, hỏi:
– Tỉnh chưa?
– Vẫn chưa, không nhanh như vậy.
– Hạ Tịch đâu?
– Có manh mối, vẫn đang điều tra, chắc sẽ bắt được nhanh thôi.
Doãn Ước cố gắng mở mắt nhìn biểu cảm trên mặt anh, cảm thấy vấn đề chắc không lớn, lúc này mới trở mình ngủ tiếp. Buổi sáng thức dậy, cô vẫn nghĩ đến hai sự việc đó, không chịu được lại chạy đến bệnh viện một chuyến, nhận được một tin tức không tồi.
Sandy bị thương nặng, bị đâm tổng cộng ba nhát dao, tổn thương nội tạng. Lá lách bị rách, thận cũng bị đâm trúng. Nhưng may mắn chính là, ý chí muốn sống của chị rất mạnh, hiệu quả điều trị không tồi. Bác sĩ khá lạc quan với tình huống của chị, đoán chừng mấy hôm nữa chị sẽ tỉnh lại.
Mặt khác, chuyện bắt Hạ Tịch lại bất ngờ rơi vào bế tắc.
Nhà họ Hạ nhất định đã ra tay, mặc dù có họ Lạc bảo vệ, ông Hạ cũng sẽ không buông tha cho đứa cháu giả mạo này. Bên Kỷ Tùy Châu cũng phái người đi điều tra manh mối, hơn nữa cảnh sát cũng vào cuộc, ba bên hợp lại nhưng không thu được chút manh mối nào về Hạ Tịch.
Điều này đúng là nằm ngoài dự kiến của mọi người.
– Có khả năng không liên quan đến cô ấy không?- Doãn Ước liền phân tích.
– Nếu không liên quan, cô ta trốn làm gì? Người bị bắt đã khai cô ta ra, cô ta không thoát khỏi liên can.
– Có khi nào trốn ra nước ngoài không?
– Chắc là không, xuất cảnh phải có lịch sử xuất cảnh- Kỷ Tùy Châu lắc đầu- Đương nhiên ngoại trừ xuất cảnh phi pháp. Nhưng vụ này như là cô ta nhất thời tự phát mà làm, tổng cộng chưa được mấy ngày, có thể lên kế hoạch chu đáo như thế, thì phải an bài tốt chuyện thân phận giả rồi chứ? Anh thấy lạ lắm.
Nói vậy, khả năng Hạ Tịch vẫn còn ở trong nước rất lớn.
Nhất thời tự phát, làm việc hấp tấp, sau lại biến mất không thấy tăm hơi. Dưới tình huống cả hai nhà Hạ-Kỷ đồng thời tìm cô ta, còn có thể lẩn trốn như vậy, không thể không nói rất có bản lĩnh.
– Là họ Lạc đang bảo vệ cô ta à?
– Mấy hôm nay anh cũng có làm ăn vài vụ với họ Lạc, đến lúc đó sẽ thăm dò thử xem. Nhưng với thái độ của nhà họ Lạc với Lạc Văn, anh cảm thấy khả năng bảo vệ Hạ Tịch không lớn lắm.
Sau khi Lạc Văn kết hôn với Hạ Ích Hiên, bởi vì hôn nhân không hạnh phúc, trong đầu đã nhiều lần có ý định ly hôn. Nhưng họ Hạ không đồng ý, vẫn luôn không thể làm được. Họ Lạc cũng giả câm giả điếc, không vì đứa con gái đã gả đi này mà cố gắng gì cả. Có lẽ nhà họ Lạc thấy, chuyện cưới hỏi vốn đã như vậy, người không hạnh phúc trong hôn nhân không chỉ có con gái họ, một khi ly hôn, quan hệ của hai nhà sẽ chấm dứt, cho nên hy sinh một cô con gái, bảo vệ quan hệ lẫn nhau mới là cục diện có lợi nhất.
Ngay cả con gái còn không để ý, còn có thể quan tâm đến cháu ngoại gái à?
Doãn Ước mới vừa tắm xong, tóc còn ẩm, cô ngồi ở kia chuẩn bị sấy tóc, Kỷ Tùy Châu lại đến cầm lấy máy sấy trong tay cô, tự nhiên giúp cô sấy tóc.
Doãn Ước nhìn anh trong gương, tràn đầy sức hút đàn ông chững chạc và trí tuệ, cử chỉ đặc biệt đẹp mắt. Từ sau khi kết hôn, cô lúc nào cũng cảm thấy nhìn anh không đủ.
Kỷ Tùy Châu để cô nhìn mình, chỉ thường xuyên chạm vài cái lên cổ cô, bị “lợi dụng" riết thành nghiện. Doãn Ước bị anh sờ soạng đến ngứa ngáy, giơ tay định đánh vào tay anh, thì đột nhiên dừng lại.
– Sao vậy?
– Diệp Hải Thần thế nào, gần đây anh ta có đi làm không?
– Mỗi ngày đều đúng giờ đi làm đúng giờ tan ca, không có gì khác thường.
– Anh ta không lo cho chị Sandy à?
– Cho dù lo lắng hay không, anh ta cũng không thể hiện ra mặt. Anh ta chính là người như vậy.
Doãn Ước cảm thấy, đàn ông đôi khi quá thâm trầm cũng rất không tốt. Nếu mang ra so sánh, Kỷ Tùy Châu có nhiều tình cảm hơn, Trịnh Đạc thì có thêm ấm áp.
Cô nhớ đến tình cảnh lúc gặp được Trịnh Đạc ở trung tâm thương mại.
– Hôm ấy sao Trịnh Đạc có mặt ở đó?
– Câu này thốt ra từ miệng em, có hơi lạ.
– Sao lạ?
– Giữa hai chúng ta, em hẳn là có quan hệ thân thiết với anh ta hơn anh. Em hỏi như vậy là đang nghi ngờ gì sao?
Cũng không phải nghi ngờ, chỉ là cảm thấy có hơi trùng hợp. Doãn Ước sau đó có hỏi qua Doãn Hàm, nhưng không hỏi được gì. Hiện tại cô cũng quen rồi, dù sao em trai cô là quyết tâm giấu cô, cô hỏi cũng lãng phí thời gian mà thôi.
Chỉ là tại sao trùng hợp quá, lúc Doãn Hàm và Ngải Băng đến trung tâm thương mại, Trịnh Đạc cũng có mặt ở đó. Hai người kia vừa thấy là ra ngoài không bình thường rồi, mất cả buổi đi gặp một người, nhất định là người cực kỳ quan trọng.
– Anh nghĩ thử xem có khi nào họ đi gặp Trịnh Đạc không?
– Gặp anh ta làm gì, khám mắt à?
– Anh biết em không có ý này mà.
Kỷ Tùy Châu sấy tóc Doãn Ước rối bù, xõa xuống mặt cô, cô tức giận đến giơ tay đánh anh, lại bị đối phương chụp được, kéo cô đứng lên khỏi ghế, trực tiếp ôm vào lòng.
– Được rồi, đừng nghĩ lung tung nữa, em không phải thám tử, mấy chuyện này không cần em lo.
– Nhưng họ đều là người rất quan trọng với em.
Thắt lưng bị ôm chặt hơn, hơi thở Doãn Ước hơi khó khăn.
Quả nhiên ông chủ Kỷ lại bắt đầu uống dấm:
– Cho nên Trịnh Đạc cũng là người quan trọng?
– Anh ấy đã cứu mạng em.
– Là anh ta tự chuốc lấy, hoàn toàn chẳng cần anh ta xía vào, khi không nịnh bợ em làm gì.
– Đừng nói vậy, vì chuyện này, anh ấy suýt mất mạng, còn qua Mỹ dưỡng thương, sự nghiệp gần như bị đình trệ. Em vẫn luôn biết ơn anh ấy.
Kỷ Tùy Châu lại siết chặt vòng ôm:
– Anh thấy anh ta khỏe rồi, em không cần canh cánh trong lòng nữa. Em cũng không thể lấy anh ta, chẳng bằng lạnh lùng với anh ta một chút, để anh ta mau chóng cắt đứt ảo tưởng, đi tìm người khác thì tốt hơn.
– Anh làm ơn đừng có ghen tuông vớ vẩn được không? Em thấy hôm đó anh nói chuyện với anh ấy rất tốt mà.
Kỷ Tùy Châu cười lạnh, không trả lời vấn đề này.
– Ý gì đây, không lẽ hôm đó anh là đang cố ý à?- Doãn Ước nhướng mày.
Đã nói Kỷ Tùy Châu không đổi tính nhanh như vậy mà, tán gẫu khí thế ngút trời với Trịnh Đạc xưa nay không phải phong cách của anh.
– Hôm đó anh đuổi theo ra ngoài, có phát hiện được gì không?
– Không có, trung tâm thương mại quá rộng, anh lại có ít người, không tìm được.
Quả thật đúng là mò kim đáy biển.
– Nhưng mà anh quả thật có hơi nghi ngờ Trịnh Đạc. Như em nói vậy đó, quá mức trùng hợp rồi. Nhưng mà chuyện này không có bằng chứng, cũng không thể nói gì, sau này cẩn thận hơn là được. Gần đây em tốt nhất ít ra ngoài đi, ngoan ngoãn ở nhà cho anh.
Doãn Ước nghĩ đến tháng ngày sau này phải ở trong nhà, liền rầu rĩ. Hiện tại cô ăn nhiều lắm, nếu chuyện gì cũng không làm, cả ngày ngồi một chỗ lên mạng xem ti vi, cô có thể ăn suốt một ngày.
Cứ theo đà này, còn chưa đến lúc sinh, cân nặng của cô đã tăng vọt rồi.
Cô không muốn làm heo nái đâu.
– Có mập hơn anh cũng thích- Kỷ Tùy Châu hôn lên trán cô, nói.
Tối hôm đó, Doãn Ước quấn lấy Kỷ Tùy Châu cả buổi, cuối cùng mè nheo đến anh đồng ý cách một ngày sẽ cho cô ra ngoài một chút, ít ra cũng đi mua sắm ở gần nhà, hoặc đến bệnh viện thăm Sandy.
Sau khi hôn mê suốt ba ngày, Sandy bị trọng thương rốt cuộc cũng tỉnh lại, đi một vòng đến quỷ môn quan, lại lần nữa sống lại.
Người vui mừng nhất ngoại trừ ông Hạ ra, còn có cả Doãn Ước. Cô đến bệnh viện thăm Sandy trước tiên, kết quả nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Sandy trên giường bệnh, lại đau lòng không thôi.
Sandy tuy rằng khá yếu, cảm xúc lại rất ổn định, thấy Doãn Ước không chảy giọt nước mắt nào, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt.
Chị vẫn chưa thể ngồi dậy, cũng không thể ăn uống như bình thường, hết thảy đều do bác sĩ làm chủ. Doãn Ước chỉ có thể trò chuyện với chị, kể vài chuyện thú vị để điều chỉnh tâm trạng của chị.
– Mỗi ngày họ đều phái người đến chăm sóc chị, thật sự chị cũng không có gì để chắm sóc. Những người đó chị cũng không quen, chị chỉ thích tiếp xúc với em thôi.
Doãn Ước biết, chị đang ám chỉ người nhà họ Hạ. Những người thân chưa từng chung sống với nhau, ép buộc ở cùng nhau đúng là rất ngại ngùng. Nhà họ Hạ cố gắng muốn xây dựng bầu không khí tình thân, nhưng Sandy lại cố tình không để bị xoay vòng vòng.
– Có phải làm ồn chị không?
– Cũng không phải ồn, chỉ là sự quan tâm đó đặc biệt giả tạo. Họ cũng không thật sự thương chị. Nhưng mà bởi vì không có gì, mới muốn dựa hơi chị. Nhất là mấy chị em họ, rất cố gắng ra vẻ, chị không chịu nổi.
Doãn Ước đồng cảm sâu sắc. Sau khi cô theo Kỷ Tùy Châu, cũng gặp phải không ít người như vậy, đều là thân thích hoặc bạn bè của Kỷ Tùy Châu. Bình thường giao tiếp với loại người này, cô chỉ có đúng một sách lược, mỉm cười mỉm cười và mỉm cười, thỉnh thoảng cũng gật đầu lắc đầu, thật sự họ chỉ muốn nhờ vả Kỷ Tùy Châu giúp đỡ.
Dù sao có thể không tiếp xúc thì tuyệt đối đừng tiếp xúc.
Cái gọi là xã giao trong giới thượng lưu, thật sự là một vòng lẩn quẩn rất quái lạ. Cô chỉ e cả đời cô cũng không dung nhập vào đó được.
Sandy nói một hồi, tâm trạng rõ ràng tốt lên không ít, giọng nói cũng lớn hơn. Chị kéo tay Doãn Ước qua, vỗ nhẹ vài cái:
– Xin lỗi em, lễ phục và áo cưới của em, e rằng chị không làm kịp cho em rồi.
– Không sao, chị khỏe là được, em mặc cái gì cũng không sao.
Hàng hiệu, thiết kế riêng gì đó, cô cũng không quá để tâm, không có thứ gì quan trọng hơn sinh mạng cả.
Sandy thở dài, nói:
– Doãn Ước, chị muốn hỏi em chuyện này, Hạ Tịch sao rồi?
– Chị hỏi chuyện này làm gì?- Doãn Ước ngẩn ra- Chị đừng quan tâm, giao cho ông nội chị xử lý đi. Pháp luật luôn công bằng công chính mà.
– Chị không có ý đó- Sandy lắc đầu- Chị hy vọng cảnh sát mau chóng tìm được cô ta, sau đó cứ để chuyện này trôi qua đi. Chị sẽ không truy cứu trách nhiệm của cô ta đâu.
Tác giả :
Tô Lưu