Đừng Nên Gặp Lại
Chương 22: Dạy dỗ
Đáp án này Doãn Ước chẳng bất ngờ.
Nếu Tùy Ý tỉnh lại nói ra chân tướng khác, cảnh sát đã sớm triển khai điều tra rồi. Kỷ Tùy Châu cũng sẽ không để hung thủ gây hại em gái mình nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Cho nên, sự thật chính là Doãn Hàm tấn công Tùy Ý, đây là chuyện không thể thay đổi.
Doãn Ước cảm giác được sự biến hóa từ trường giữa hai người, mỗi lần đề cập đến chuyện này, Kỷ Tùy Châu như biến thành một người khác. Người đàn ông che dù cho cô, ôm vai sợ cô ngã khỏi xe máy cày liền không thấy đâu nữa.
Bầu không khí trong phòng nghiêm túc, cho đến khi Lý Minh Hà khóc xong đi ra xin lỗi họ, không khí mới lần nữa khôi phục lại bình thường.
Mấy người họ trò chuyện một lát, Kỷ Tùy Châu đứng dậy cáo từ, Doãn Ước cũng đi theo, Lý Minh Hà đột nhiên gọi họ lại, nhờ họ giúp đỡ.
– Ông nội tôi ra khỏi nhà mấy ngày rồi chưa thấy về, tôi nhờ hai người xuống núi truyền tin giúp tôi.
– Muốn báo cảnh sát à?- Doãn Ước hỏi.
– Không cần.
Lý Minh Hà giải thích đơn giản một phen. Từ năm ngoái bà nội cô qua đời, ông nội vì thương tâm quá độ, cảm xúc có phần không ổn định. Người trong thôn nói ông bị vợ câu mất hồn phách, nhưng Lý Minh Hà từng học cấp ba, có chút kiến thức khoa học, biết ông nội bị mắc chứng trầm cảm. Chỉ là nhà họ không có điều kiện đưa ông đi khám bác sĩ, ông cũng không muốn khám, cho nên vẫn chưa được chữa trị.
Ông thường xuyên một mình chạy ra ngoài, hỏi ông đi đâu thì ông nói đi tìm bạn già. Lúc này lại ra ngoài những ba bốn ngày, Lý Minh Hà lo lắng, nhưng cô không dám ra ngoài. Sau khi gặp chuyện ba năn trước, cô bỏ học ở nhà, không dám bước ra khỏi cửa nhà nửa bước.
– Lúc hai người xuống núi có thể ghé nhà chú tôi một chuyến không, nói chuyện này với chú, chú ấy sẽ cho người đi tìm. Làm phiền hai người.
Lời thỉnh cầu như vậy khiến người khác không thể chối từ, Kỷ Tùy Châu đáp ứng.
Hai người men theo đường cũ xuống núi, so với sự nôn nao và mong chờ lúc đi, tâm trạng bấy giờ phức tạp hơn. Doãn Ước không dám đi quá gần Kỷ Tùy Châu, sợ làm anh tức giận. Nhà họ Doãn chung quy vẫn nợ nhà họ Kỷ.
Ngoài ra, cô cũng sợ anh một khi không vui, sẽ ném cô lại nơi rừng núi hoang vu này. Trước mắt, cô chỉ có thể dựa vào anh, tuyệt đối không dám đắc tội với anh.
Lên núi thì dễ xuống núi gian nan, ngày mưa đường núi lầy lội trơn trượt, Doãn Ước thể lực không đủ chạy không nổi, lại sợ bị bỏ lại quá xa, chỉ có thể liều mạng bám sát bước chân Kỷ Tùy Châu. Cô lại mặc váy dài, đẹp thì có đẹp nhưng rất vướng víu, lúc đi gần sát bụi cây, váy bị móc vào đó, liền thủng một lỗ.
Cô vì chuyện đó lại mất trọng tâm, trượt chân, nện mông xuống đất, trượt thêm mấy bậc thang đá. Lúc tay quơ quào lung tung đâm vào bụi cây, đau đến cô chảy nước mắt.
Kỷ Tùy Châu ở đằng trước vẫn giữ im lặng rốt cuộc cũng dừng bước, quay đầu nhìn cô. Mặt anh tỉnh bơ, làm người khác không đoán được tâm trạng bây giờ của anh. Sau đó anh đi trở lại, chìa tay về phía cô.
Doãn Ước nắm lấy tay anh đứng lên, túm váy lại xem xét. Ngoại trừ bị rách đường may, mặt trên còn dính đầy sình, chẳng còn chút mỹ cảm nào.
Cô lục lọi khăn tay định lau khô nó, lại bị Kỷ Tùy Châu giật lấy. Sau đó, anh túm lấy tay cô, bắt đầu lau vết máu trên mặt.
Lúc lau, anh vẫn giữ im lặng, mặt lại cực kỳ đen thui. Doãn Ước cảm thấy anh đang giận, chắc trách cô làm chậm trễ lộ trình của anh.
Lau máu xong, Kỷ Tùy Châu xoay người ngồi xổm xuống, nói với cô:
– Lên đi.
Đây là muốn cõng cô sao? Doãn Ước nào dám, vội vàng từ chối:
– Không cần đâu, tôi tự đi được rồi.
– Đợi ai đó đi chắc trời tối mới có thể xuống núi, mau lên đi.
Nghe ra, anh đang cố gắng kiềm chế cơn giận của mình. Doãn Ước hết cách, nén ngượng leo lên lưng đối phương, tận hưởng ưu đãi đặc biệt hiếm có này.
Một tiếng đồng hồ này đi vô cùng gian nan, lúc sắp đến chân núi, Doãn Ước thấy thái dương và cổ của Kỷ Tùy Châu toàn là mồ hôi, liền ngọ ngoạy đòi xuống.
Kỷ Tùy Châu xốc cô lên, ra lệnh:
– Ngoan ngoãn chút, đừng lộn xộn.
Có hai bác đánh xe bò đi ngang qua, thấy họ như vậy liền tò mò ló đầu ra xem. Kỷ Tùy Châu nhân cơ hội hỏi thăm nhà chú của Lý Minh Hà, Lý Phúc Vinh ở đâu.
Hai thôn dân chỉ ngón tay:
– Đùa à, căn nhà đẹp nhất ở đây đó. Lão Lý thật tốt phước, con trai kiếm được nhiều tiền, nhìn cơ ngơi nhà họ xem, thật khiến người ta hâm mộ.
Trên đời sao lại có chuyện trùng hợp như vậy, nhà chú của Lý Minh Hà chính là hộ nông dân mà họ tá túc trước khi lên núi. Người đàn ông tên A Kiện chính là con trai lớn nhất của ông.
Hỏi xong đường hai bác nông dân vội đánh xe bò đi, đi được một đoạn vẫn hiếu kỳ quay đầu lại nhìn họ. Doãn Ước nhớ đến mình vẫn còn đang ở trên lưng Kỷ Tùy Châu, quá lúng túng, chỉ có thể trưng cầu ý kiến của đối phương:
– Tôi có thể xuống không?
Kỷ Tùy Châu thả tay, ‘ném’ cô xuống đất.
Hai người lại đến gõ cửa nhà Lý Phúc Vinh, thấy cổng mở ra, có hai người đứng trong sân, người lớn tuổi kia chính là Lý Phúc Vinh, người trẻ tuổi lần trước chưa từng nhìn thấy, trông lịch sự nho nhã, giống phần tử trí thức.
Lý Phúc Vinh vừa thấy hai người họ liền nhíu mày, lớn giọng gọi ‘A Kiện’, anh ta đi ra.
– Sao hai người lại tới nữa?
Kỷ Tùy Châu kéo Doãn Ước ra sau lưng, nói rõ ý đồ mình đến. Sau khi nghe anh nói xong, A Kiện rất không vui, nhìn thoáng qua Lý Phúc Vinh:
– Cha, ông già lại đi mất rồi, làm thế nào, đi tìm không?
– Tìm cái gì mà tìm, mặc kệ ổng đi.
Ông ta vừa dứt lời, người trẻ tuổi nọ liền nói:
– Cậu hai, vẫn nên đi tìm đi, người lớn tuổi rồi, lỡ như gặp chuyện không may thì tệ lắm. Các hương thân sẽ nói ra nói vào.
Câu cuối cùng này là mấu chốt, người trong thôn sợ nhất lời ong tiếng ve của người ngoài, lại là bậc trưởng bối, đỉnh đầu đội cái mũ bất hiếu, sau này cả gia đình họ đi ra ngoài đều sẽ bị chỉ trỏ mắng chửi.
Vì vậy, chỉ có thể đi tìm.
Bên kia, Kỷ Tùy Châu lại hỏi thuê phòng A Kiện:
– Anh nhìn xem cô ấy bị thế này, anh cho chút thức ăn, tìm bộ quần áo, tôi đưa trước cho anh hai trăm đồng, số còn lại khi đi sẽ thanh toán.
A Kiện thấy anh lắm tiền nhiều bạc, sắc mặt tốt hơn rất nhiều.
Doãn Ước theo Kỷ Tùy Châu vào nhà, khi đi ngang qua người trẻ tuổi nọ liền gật đầu mỉm cười, biểu đạt lời cám ơn. Cô nhìn ra được, người trẻ tuổi vừa rồi là cố ý giúp họ, tâm địa người này không xấu.
A Kiện vẫn đưa họ đến gian phòng hôm qua. Lúc lên lầu lại gặp được mấy đứa trẻ, thằng bé lúc sáng ném socola đi vẫn giữ thái độ hằn học, vừa nhìn thấy họ liền trở mặt, chỉ vào Doãn Ước gào to ‘bà kẹ’, còn xông lên đánh cô.
Vợ A Kiện chạy đến kéo thằng bé, lại mắng đứa lớn nhất:
– Bảo mày nhìn nó, sao để nó chạy ra đây.
Nhất thời thằng nhỏ vừa khóc vừa la, tình cảnh hỗn loạn.
Doãn Ước nghe họ gọi thằng bé ném socola là A Nhạc, cả góc nhà đều là tiếng la lối ồn ào của nó. Vợ A Kiện muốn đánh lại hình như cảm thấy không ổn, nín nhịn dậm chân mắng mỏ không ngừng.
Sắc mặt Kỷ Tùy Châu ngày càng sa sầm, một tay kéo Doãn Ước sang một bên, sau đó đi nhanh đến, xách cổ áo A Nhạc xoay người vào phòng, rầm một tiếng đóng sầm cửa lại, khóa trái.
Hành động của anh quá nhanh, vợ chồng A Kiện đều không kịp ngăn cản. Doãn Ước cũng đứng chết trân tại chỗ, ngại ngùng nhìn cánh cửa kia.
Bên trong nhanh chóng truyền ra tiếng khóc la của A Nhạc, không cần nghĩ cũng biết Kỷ Tùy Châu đang dạy dỗ thằng bé. Khóc một trận lại ngừng, tiếp đó là tiếng quở trách của Kỷ Tùy Châu. Anh dạy dỗ không giống như người thường, giống như đối diện không phải đứa trẻ mà là người trưởng thành.
Doãn Ước nghe những lời đó của anh, thầm cười khổ đỡ trán, anh thế này về sau có con sẽ ra sao, cũng cư xử bạo lực như vậy à?
A Kiện tức giận ghê gớm, xông lên gõ cửa, Doãn Ước chỉ có thể cúi đầu nhận lỗi. Qua chừng bảy tám phút, Kỷ Tùy Châu cuối cùng cũng mở, ném thằng bé vào lòng A Kiện, rồi đưa thêm hai trăm đồng.
Ý gì đây, đánh con người ta rồi đền tiền cho xong chuyện?
A Nhạc bị dạy dỗ một trận trở nên ngoan ngoãn, rút vào lòng A Kiện lau nước mắt, lau một chút thì liếc nhìn Kỷ Tùy Châu, trông vô cùng đáng thương.
Doãn Ước rất đồng cảm với nó.
La mắng thằng bé xong, hai người vào phòng, Doãn Ước muốn nói vài câu, lại cảm thấy có nói anh cũng không nghe, chỉ có thể để mặc anh.
Liên tục bôn ba mấy ngày liền khiến cô vô cùng mệt mỏi, không kịp thay đồ đã gục ở trên giường. Vừa mới mở mắt lại cảm thấy khó chịu, Doãn Ước sờ trán, có hơi sốt.
Cô thấy thức ăn trên bàn, cảm giác rất đói bụng, liền đứng lên đi qua đó định ăn vài miếng. Vừa mới động đũa, chợt nghe tiếng nói lạnh lùng vang lên:
– Nếu còn muốn sống sót quay về, tốt nhất cô đừng ăn chén cơm này.
Doãn Ước không hiểu ý anh, vừa định hỏi thì thấy Kỷ Tùy Châu chỉ vào ghế dựa bên cạnh:
– Thay cái quần này đi, chờ đến trời tối chúng ta sẽ lén trốn đi.
Bên ngoài, sắc trời dần tối, Doãn Ước không ngờ mình lại ngủ lâu như vậy. Nhưng nếu đã trễ thế này rồi, có cần thiết đêm hôm trốn đi không?
Cô lờ mờ cảm giác được có chỗ nào đó không đúng, dự cảm bất an dần dần tăng lên.
– Kỷ Tùy Châu, có phải nhà này có gì đó bất thường không?- Có phải thấy anh ra tay hào phóng, muốn cướp tiền không?
Kỷ Tùy Châu không vạch trần, chỉ theo lời Doãn Ước hỏi mà đáp:
– Cô hiểu là tốt.
Hôm qua lúc họ đến, người trong nhà này quả thật thầm muốn lãi chút đỉnh tiền. Nhưng hôm nay lại tới, ánh mắt tên A Kiện kia khi nhìn Doãn Ước rõ ràng rất bất bình thường.
Anh ta nào đâu chỉ muốn cướp tiền, rõ ràng còn muốn cướp sắc. Có lẽ sau khi cướp xong còn bán Doãn Ước đổi một mớ tiền. Vùng núi non này, có biết bao nhiêu thanh niên trai tráng lại hiếm khi nhìn thấy vợ họ.
Cho nên, anh vừa rồi dùng bệnh của Doãn Ước để hỏi xin A Kiện trọ lại một đêm, đối phương đồng ý ngay, không hề từ chối như hôm qua.
Nhưng anh không nói rõ với Doãn Ước, sợ làm cô sợ hãi.
Anh hút xong điếu thuốc liền đứng dậy ra ngoài, trước khi đi còn dặn Doãn Ước:
– Một mình trong phòng đợi, không được đi đâu cả, nhớ phải khóa cửa, ai gõ cũng không được mở.
– Anh đi đâu?
– Hầu người ta uống rượu.
Buổi tối, Kỷ Tùy Châu mời khách, đưa A Kiện một số tiền kêu hắn mua rượu về, nói muốn mời mấy người trong nhà uống vài ly.
A Kiện nhìn bộ dạng nhã nhặn đẹp trai của anh, cảm thấy uống với anh là chuyện trong tích tắc. Vừa đúng lúc muốn ra tay với Doãn Ước, Kỷ Tùy Châu tình nguyện uống rượu đúng là trời đang giúp hắn.
Vừa thế, một nhà cả nam lẫn nữ ở dưới lầu dựng bàn, bắt đầu ăn uống. Kỷ Tùy Châu không ăn gì cả chỉ uống rượu, trước kính hết mấy người bọn họ, thấy đối phương đều uống cạn, lúc này mới bưng ly của mình lên uống sạch.
Rượu ở đây rất cay, là rượu trắng độ cồn cao, Doãn Ước mà uống ba ly này lót dạ chắc chắn không ổn.
Kỷ Tùy Châu tửu lượng cũng khá, uống rượu hệt như uống nước. Một đám người vui vẻ, A Kiện còn gọi đám nhỏ ra cho mỗi đứa một ly. Ngoại trừ A Nhạc bị nhốt trong phòng để ‘tự kiểm điểm’ ra, mấy đứa khác đều ngồi vào bàn.
Bữa rượu này uống mãi đến tận khuya, cho đến khi ai nấy đều say khướt gục xuống bàn, Kỷ Tùy Châu mới đá lăn băng ghế dài bên chân, thong dong đi tìm Doãn Ước.
Doãn Ước hồi hộp cả đêm, rất sợ xảy ra chuyện. Lúc này thấy Kỷ Tùy Châu trở về, lập tức cầm túi định đi.
Kỷ Tùy Châu giữ cô lại, bảo cô đợi một lát. Tiếp đó, anh lại ra ngoài, lát sau bế một đứa nhỏ trở vào.
Doãn Ước nhìn kỹ, là A Nhạc, không khỏi ngây người.
Chạy trốn là được, còn lén bắt con của người ta là thế nào?
Kỷ Tùy Châu cũng không giải thích nhiều với cô, chỉ kêu cô lấy đồ rồi đi xuống lầu. Hai người đi nhẹ ra cửa, không kinh động bất cứ ai. A Nhạc trong lòng Kỷ Tùy Châu ngủ rất ngon lành, nhịp thở đều đều.
Đường núi không dễ đi, huồng hồ đang là ban đêm. Doãn Ước đi trước cầm đèn dẫn đường, Kỷ Tùy Châu bế thằng bé đi sau, đi một mạch khoảng ba dặm.
Doãn Ước mệt bở hơi tai, bước chân cũng không dám ngừng, đi quá nhanh bị vấp tảng đá, cô ngã nhào xuống đất.
Đứng lên liền thấy trên người toàn là bùn đất, giận đến nỗi cô muốn khóc.
Kỷ Tùy Châu lại đỡ cô lên, gần như lôi cô đi về phía trước. Lại đi được mấy trăm thước, Doãn Ước mệt đến bắt đầu ho khan. Cô lại không dám ho lớn tiếng, bụm miệng không để âm thanh thoát ra, tránh đánh thức thằng bé.
Sau đó, cô lại nhìn Kỷ Tùy Châu hỏi:
– Có khi nào họ đang đuổi theo không?
– Khó nói lắm, tên A Kiện kia tửu lượng không tồi, không chừng lúc này đã tỉnh rồi.
Doãn Ước sợ tới mức mặt trắng bệch, đang chuẩn bị chạy, đằng trước có ánh sáng chiếu đến, chói đến cô không mở được mắt.
Nhanh như vậy đã đuổi tới? Nhưng mà phương hướng dường như không đúng lắm.
Ánh sáng dần dần tới gần, Doãn Ước từ từ thích nghi với ánh sáng, nhìn kỹ phát hiện là ánh đèn xe công nông. Xe dừng lại trước mặt họ, có người nhảy từ trên xuống, chính là người đàn ông trẻ họ gặp lúc chiều, Tất Nhiên.
– Mau lên xe.
Anh ta đến đón họ sao?
Doãn Ước nhìn Kỷ Tùy Châu xin ý kiến. Kỷ Tùy Châu không nhúc nhích, chỉ lạnh lùng quan sát Tất Nhiên. Tất Nhiên gấp đến độ ra mồ hôi đầy trán, không ngừng thúc giục:
– Mau lên đi, họ chính là bọn buôn người, lát nữa bị bắt lại sẽ không toàn mạng đâu.
Kỷ Tùy Châu vẫn đứng yên bất động, đôi mắt đảo lên xuống đánh giá Tất Nhiên. Đối phương tức giận đến giậm chân, đang định đi đến kéo họ, Kỷ Tùy Châu cuối cùng cũng nhúc nhích, nhảy phóc lên xe. Doãn Ước đi theo anh, nhìn thấy đối phương đứng vững liền xoay người, đưa tay về phía cô.
Trong bóng đêm, chỉ có ánh đèn phía trước xe phát sáng. Kỷ Tùy Châu giấu cả người trong bóng tối, giờ phút này lại có vẻ vô cùng cao lớn.
Doãn Ước nắm chặt tay anh, tựa như bắt được hy vọng ngập tràn.
Kỷ Tùy Châu kéo một cái, trực tiếp ôm cô vào lòng. Khuôn mặt Doãn Ước gần trong gang tấc, anh tinh tường nhìn thấy trên đó toàn là… bùn.
Vốn dĩ bầu không khí thế này, có lẽ anh sẽ hôn cô. Nhưng đối diện với khuôn mặt như vậy, anh lại có chút không hôn nổi.
Đang mờ ám, chợt nghe có tiếng trẻ thơ lầu bầu:
– Chú à, chú muốn hôn thì hôn đi, cháu không nhìn đâu.
Nếu Tùy Ý tỉnh lại nói ra chân tướng khác, cảnh sát đã sớm triển khai điều tra rồi. Kỷ Tùy Châu cũng sẽ không để hung thủ gây hại em gái mình nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Cho nên, sự thật chính là Doãn Hàm tấn công Tùy Ý, đây là chuyện không thể thay đổi.
Doãn Ước cảm giác được sự biến hóa từ trường giữa hai người, mỗi lần đề cập đến chuyện này, Kỷ Tùy Châu như biến thành một người khác. Người đàn ông che dù cho cô, ôm vai sợ cô ngã khỏi xe máy cày liền không thấy đâu nữa.
Bầu không khí trong phòng nghiêm túc, cho đến khi Lý Minh Hà khóc xong đi ra xin lỗi họ, không khí mới lần nữa khôi phục lại bình thường.
Mấy người họ trò chuyện một lát, Kỷ Tùy Châu đứng dậy cáo từ, Doãn Ước cũng đi theo, Lý Minh Hà đột nhiên gọi họ lại, nhờ họ giúp đỡ.
– Ông nội tôi ra khỏi nhà mấy ngày rồi chưa thấy về, tôi nhờ hai người xuống núi truyền tin giúp tôi.
– Muốn báo cảnh sát à?- Doãn Ước hỏi.
– Không cần.
Lý Minh Hà giải thích đơn giản một phen. Từ năm ngoái bà nội cô qua đời, ông nội vì thương tâm quá độ, cảm xúc có phần không ổn định. Người trong thôn nói ông bị vợ câu mất hồn phách, nhưng Lý Minh Hà từng học cấp ba, có chút kiến thức khoa học, biết ông nội bị mắc chứng trầm cảm. Chỉ là nhà họ không có điều kiện đưa ông đi khám bác sĩ, ông cũng không muốn khám, cho nên vẫn chưa được chữa trị.
Ông thường xuyên một mình chạy ra ngoài, hỏi ông đi đâu thì ông nói đi tìm bạn già. Lúc này lại ra ngoài những ba bốn ngày, Lý Minh Hà lo lắng, nhưng cô không dám ra ngoài. Sau khi gặp chuyện ba năn trước, cô bỏ học ở nhà, không dám bước ra khỏi cửa nhà nửa bước.
– Lúc hai người xuống núi có thể ghé nhà chú tôi một chuyến không, nói chuyện này với chú, chú ấy sẽ cho người đi tìm. Làm phiền hai người.
Lời thỉnh cầu như vậy khiến người khác không thể chối từ, Kỷ Tùy Châu đáp ứng.
Hai người men theo đường cũ xuống núi, so với sự nôn nao và mong chờ lúc đi, tâm trạng bấy giờ phức tạp hơn. Doãn Ước không dám đi quá gần Kỷ Tùy Châu, sợ làm anh tức giận. Nhà họ Doãn chung quy vẫn nợ nhà họ Kỷ.
Ngoài ra, cô cũng sợ anh một khi không vui, sẽ ném cô lại nơi rừng núi hoang vu này. Trước mắt, cô chỉ có thể dựa vào anh, tuyệt đối không dám đắc tội với anh.
Lên núi thì dễ xuống núi gian nan, ngày mưa đường núi lầy lội trơn trượt, Doãn Ước thể lực không đủ chạy không nổi, lại sợ bị bỏ lại quá xa, chỉ có thể liều mạng bám sát bước chân Kỷ Tùy Châu. Cô lại mặc váy dài, đẹp thì có đẹp nhưng rất vướng víu, lúc đi gần sát bụi cây, váy bị móc vào đó, liền thủng một lỗ.
Cô vì chuyện đó lại mất trọng tâm, trượt chân, nện mông xuống đất, trượt thêm mấy bậc thang đá. Lúc tay quơ quào lung tung đâm vào bụi cây, đau đến cô chảy nước mắt.
Kỷ Tùy Châu ở đằng trước vẫn giữ im lặng rốt cuộc cũng dừng bước, quay đầu nhìn cô. Mặt anh tỉnh bơ, làm người khác không đoán được tâm trạng bây giờ của anh. Sau đó anh đi trở lại, chìa tay về phía cô.
Doãn Ước nắm lấy tay anh đứng lên, túm váy lại xem xét. Ngoại trừ bị rách đường may, mặt trên còn dính đầy sình, chẳng còn chút mỹ cảm nào.
Cô lục lọi khăn tay định lau khô nó, lại bị Kỷ Tùy Châu giật lấy. Sau đó, anh túm lấy tay cô, bắt đầu lau vết máu trên mặt.
Lúc lau, anh vẫn giữ im lặng, mặt lại cực kỳ đen thui. Doãn Ước cảm thấy anh đang giận, chắc trách cô làm chậm trễ lộ trình của anh.
Lau máu xong, Kỷ Tùy Châu xoay người ngồi xổm xuống, nói với cô:
– Lên đi.
Đây là muốn cõng cô sao? Doãn Ước nào dám, vội vàng từ chối:
– Không cần đâu, tôi tự đi được rồi.
– Đợi ai đó đi chắc trời tối mới có thể xuống núi, mau lên đi.
Nghe ra, anh đang cố gắng kiềm chế cơn giận của mình. Doãn Ước hết cách, nén ngượng leo lên lưng đối phương, tận hưởng ưu đãi đặc biệt hiếm có này.
Một tiếng đồng hồ này đi vô cùng gian nan, lúc sắp đến chân núi, Doãn Ước thấy thái dương và cổ của Kỷ Tùy Châu toàn là mồ hôi, liền ngọ ngoạy đòi xuống.
Kỷ Tùy Châu xốc cô lên, ra lệnh:
– Ngoan ngoãn chút, đừng lộn xộn.
Có hai bác đánh xe bò đi ngang qua, thấy họ như vậy liền tò mò ló đầu ra xem. Kỷ Tùy Châu nhân cơ hội hỏi thăm nhà chú của Lý Minh Hà, Lý Phúc Vinh ở đâu.
Hai thôn dân chỉ ngón tay:
– Đùa à, căn nhà đẹp nhất ở đây đó. Lão Lý thật tốt phước, con trai kiếm được nhiều tiền, nhìn cơ ngơi nhà họ xem, thật khiến người ta hâm mộ.
Trên đời sao lại có chuyện trùng hợp như vậy, nhà chú của Lý Minh Hà chính là hộ nông dân mà họ tá túc trước khi lên núi. Người đàn ông tên A Kiện chính là con trai lớn nhất của ông.
Hỏi xong đường hai bác nông dân vội đánh xe bò đi, đi được một đoạn vẫn hiếu kỳ quay đầu lại nhìn họ. Doãn Ước nhớ đến mình vẫn còn đang ở trên lưng Kỷ Tùy Châu, quá lúng túng, chỉ có thể trưng cầu ý kiến của đối phương:
– Tôi có thể xuống không?
Kỷ Tùy Châu thả tay, ‘ném’ cô xuống đất.
Hai người lại đến gõ cửa nhà Lý Phúc Vinh, thấy cổng mở ra, có hai người đứng trong sân, người lớn tuổi kia chính là Lý Phúc Vinh, người trẻ tuổi lần trước chưa từng nhìn thấy, trông lịch sự nho nhã, giống phần tử trí thức.
Lý Phúc Vinh vừa thấy hai người họ liền nhíu mày, lớn giọng gọi ‘A Kiện’, anh ta đi ra.
– Sao hai người lại tới nữa?
Kỷ Tùy Châu kéo Doãn Ước ra sau lưng, nói rõ ý đồ mình đến. Sau khi nghe anh nói xong, A Kiện rất không vui, nhìn thoáng qua Lý Phúc Vinh:
– Cha, ông già lại đi mất rồi, làm thế nào, đi tìm không?
– Tìm cái gì mà tìm, mặc kệ ổng đi.
Ông ta vừa dứt lời, người trẻ tuổi nọ liền nói:
– Cậu hai, vẫn nên đi tìm đi, người lớn tuổi rồi, lỡ như gặp chuyện không may thì tệ lắm. Các hương thân sẽ nói ra nói vào.
Câu cuối cùng này là mấu chốt, người trong thôn sợ nhất lời ong tiếng ve của người ngoài, lại là bậc trưởng bối, đỉnh đầu đội cái mũ bất hiếu, sau này cả gia đình họ đi ra ngoài đều sẽ bị chỉ trỏ mắng chửi.
Vì vậy, chỉ có thể đi tìm.
Bên kia, Kỷ Tùy Châu lại hỏi thuê phòng A Kiện:
– Anh nhìn xem cô ấy bị thế này, anh cho chút thức ăn, tìm bộ quần áo, tôi đưa trước cho anh hai trăm đồng, số còn lại khi đi sẽ thanh toán.
A Kiện thấy anh lắm tiền nhiều bạc, sắc mặt tốt hơn rất nhiều.
Doãn Ước theo Kỷ Tùy Châu vào nhà, khi đi ngang qua người trẻ tuổi nọ liền gật đầu mỉm cười, biểu đạt lời cám ơn. Cô nhìn ra được, người trẻ tuổi vừa rồi là cố ý giúp họ, tâm địa người này không xấu.
A Kiện vẫn đưa họ đến gian phòng hôm qua. Lúc lên lầu lại gặp được mấy đứa trẻ, thằng bé lúc sáng ném socola đi vẫn giữ thái độ hằn học, vừa nhìn thấy họ liền trở mặt, chỉ vào Doãn Ước gào to ‘bà kẹ’, còn xông lên đánh cô.
Vợ A Kiện chạy đến kéo thằng bé, lại mắng đứa lớn nhất:
– Bảo mày nhìn nó, sao để nó chạy ra đây.
Nhất thời thằng nhỏ vừa khóc vừa la, tình cảnh hỗn loạn.
Doãn Ước nghe họ gọi thằng bé ném socola là A Nhạc, cả góc nhà đều là tiếng la lối ồn ào của nó. Vợ A Kiện muốn đánh lại hình như cảm thấy không ổn, nín nhịn dậm chân mắng mỏ không ngừng.
Sắc mặt Kỷ Tùy Châu ngày càng sa sầm, một tay kéo Doãn Ước sang một bên, sau đó đi nhanh đến, xách cổ áo A Nhạc xoay người vào phòng, rầm một tiếng đóng sầm cửa lại, khóa trái.
Hành động của anh quá nhanh, vợ chồng A Kiện đều không kịp ngăn cản. Doãn Ước cũng đứng chết trân tại chỗ, ngại ngùng nhìn cánh cửa kia.
Bên trong nhanh chóng truyền ra tiếng khóc la của A Nhạc, không cần nghĩ cũng biết Kỷ Tùy Châu đang dạy dỗ thằng bé. Khóc một trận lại ngừng, tiếp đó là tiếng quở trách của Kỷ Tùy Châu. Anh dạy dỗ không giống như người thường, giống như đối diện không phải đứa trẻ mà là người trưởng thành.
Doãn Ước nghe những lời đó của anh, thầm cười khổ đỡ trán, anh thế này về sau có con sẽ ra sao, cũng cư xử bạo lực như vậy à?
A Kiện tức giận ghê gớm, xông lên gõ cửa, Doãn Ước chỉ có thể cúi đầu nhận lỗi. Qua chừng bảy tám phút, Kỷ Tùy Châu cuối cùng cũng mở, ném thằng bé vào lòng A Kiện, rồi đưa thêm hai trăm đồng.
Ý gì đây, đánh con người ta rồi đền tiền cho xong chuyện?
A Nhạc bị dạy dỗ một trận trở nên ngoan ngoãn, rút vào lòng A Kiện lau nước mắt, lau một chút thì liếc nhìn Kỷ Tùy Châu, trông vô cùng đáng thương.
Doãn Ước rất đồng cảm với nó.
La mắng thằng bé xong, hai người vào phòng, Doãn Ước muốn nói vài câu, lại cảm thấy có nói anh cũng không nghe, chỉ có thể để mặc anh.
Liên tục bôn ba mấy ngày liền khiến cô vô cùng mệt mỏi, không kịp thay đồ đã gục ở trên giường. Vừa mới mở mắt lại cảm thấy khó chịu, Doãn Ước sờ trán, có hơi sốt.
Cô thấy thức ăn trên bàn, cảm giác rất đói bụng, liền đứng lên đi qua đó định ăn vài miếng. Vừa mới động đũa, chợt nghe tiếng nói lạnh lùng vang lên:
– Nếu còn muốn sống sót quay về, tốt nhất cô đừng ăn chén cơm này.
Doãn Ước không hiểu ý anh, vừa định hỏi thì thấy Kỷ Tùy Châu chỉ vào ghế dựa bên cạnh:
– Thay cái quần này đi, chờ đến trời tối chúng ta sẽ lén trốn đi.
Bên ngoài, sắc trời dần tối, Doãn Ước không ngờ mình lại ngủ lâu như vậy. Nhưng nếu đã trễ thế này rồi, có cần thiết đêm hôm trốn đi không?
Cô lờ mờ cảm giác được có chỗ nào đó không đúng, dự cảm bất an dần dần tăng lên.
– Kỷ Tùy Châu, có phải nhà này có gì đó bất thường không?- Có phải thấy anh ra tay hào phóng, muốn cướp tiền không?
Kỷ Tùy Châu không vạch trần, chỉ theo lời Doãn Ước hỏi mà đáp:
– Cô hiểu là tốt.
Hôm qua lúc họ đến, người trong nhà này quả thật thầm muốn lãi chút đỉnh tiền. Nhưng hôm nay lại tới, ánh mắt tên A Kiện kia khi nhìn Doãn Ước rõ ràng rất bất bình thường.
Anh ta nào đâu chỉ muốn cướp tiền, rõ ràng còn muốn cướp sắc. Có lẽ sau khi cướp xong còn bán Doãn Ước đổi một mớ tiền. Vùng núi non này, có biết bao nhiêu thanh niên trai tráng lại hiếm khi nhìn thấy vợ họ.
Cho nên, anh vừa rồi dùng bệnh của Doãn Ước để hỏi xin A Kiện trọ lại một đêm, đối phương đồng ý ngay, không hề từ chối như hôm qua.
Nhưng anh không nói rõ với Doãn Ước, sợ làm cô sợ hãi.
Anh hút xong điếu thuốc liền đứng dậy ra ngoài, trước khi đi còn dặn Doãn Ước:
– Một mình trong phòng đợi, không được đi đâu cả, nhớ phải khóa cửa, ai gõ cũng không được mở.
– Anh đi đâu?
– Hầu người ta uống rượu.
Buổi tối, Kỷ Tùy Châu mời khách, đưa A Kiện một số tiền kêu hắn mua rượu về, nói muốn mời mấy người trong nhà uống vài ly.
A Kiện nhìn bộ dạng nhã nhặn đẹp trai của anh, cảm thấy uống với anh là chuyện trong tích tắc. Vừa đúng lúc muốn ra tay với Doãn Ước, Kỷ Tùy Châu tình nguyện uống rượu đúng là trời đang giúp hắn.
Vừa thế, một nhà cả nam lẫn nữ ở dưới lầu dựng bàn, bắt đầu ăn uống. Kỷ Tùy Châu không ăn gì cả chỉ uống rượu, trước kính hết mấy người bọn họ, thấy đối phương đều uống cạn, lúc này mới bưng ly của mình lên uống sạch.
Rượu ở đây rất cay, là rượu trắng độ cồn cao, Doãn Ước mà uống ba ly này lót dạ chắc chắn không ổn.
Kỷ Tùy Châu tửu lượng cũng khá, uống rượu hệt như uống nước. Một đám người vui vẻ, A Kiện còn gọi đám nhỏ ra cho mỗi đứa một ly. Ngoại trừ A Nhạc bị nhốt trong phòng để ‘tự kiểm điểm’ ra, mấy đứa khác đều ngồi vào bàn.
Bữa rượu này uống mãi đến tận khuya, cho đến khi ai nấy đều say khướt gục xuống bàn, Kỷ Tùy Châu mới đá lăn băng ghế dài bên chân, thong dong đi tìm Doãn Ước.
Doãn Ước hồi hộp cả đêm, rất sợ xảy ra chuyện. Lúc này thấy Kỷ Tùy Châu trở về, lập tức cầm túi định đi.
Kỷ Tùy Châu giữ cô lại, bảo cô đợi một lát. Tiếp đó, anh lại ra ngoài, lát sau bế một đứa nhỏ trở vào.
Doãn Ước nhìn kỹ, là A Nhạc, không khỏi ngây người.
Chạy trốn là được, còn lén bắt con của người ta là thế nào?
Kỷ Tùy Châu cũng không giải thích nhiều với cô, chỉ kêu cô lấy đồ rồi đi xuống lầu. Hai người đi nhẹ ra cửa, không kinh động bất cứ ai. A Nhạc trong lòng Kỷ Tùy Châu ngủ rất ngon lành, nhịp thở đều đều.
Đường núi không dễ đi, huồng hồ đang là ban đêm. Doãn Ước đi trước cầm đèn dẫn đường, Kỷ Tùy Châu bế thằng bé đi sau, đi một mạch khoảng ba dặm.
Doãn Ước mệt bở hơi tai, bước chân cũng không dám ngừng, đi quá nhanh bị vấp tảng đá, cô ngã nhào xuống đất.
Đứng lên liền thấy trên người toàn là bùn đất, giận đến nỗi cô muốn khóc.
Kỷ Tùy Châu lại đỡ cô lên, gần như lôi cô đi về phía trước. Lại đi được mấy trăm thước, Doãn Ước mệt đến bắt đầu ho khan. Cô lại không dám ho lớn tiếng, bụm miệng không để âm thanh thoát ra, tránh đánh thức thằng bé.
Sau đó, cô lại nhìn Kỷ Tùy Châu hỏi:
– Có khi nào họ đang đuổi theo không?
– Khó nói lắm, tên A Kiện kia tửu lượng không tồi, không chừng lúc này đã tỉnh rồi.
Doãn Ước sợ tới mức mặt trắng bệch, đang chuẩn bị chạy, đằng trước có ánh sáng chiếu đến, chói đến cô không mở được mắt.
Nhanh như vậy đã đuổi tới? Nhưng mà phương hướng dường như không đúng lắm.
Ánh sáng dần dần tới gần, Doãn Ước từ từ thích nghi với ánh sáng, nhìn kỹ phát hiện là ánh đèn xe công nông. Xe dừng lại trước mặt họ, có người nhảy từ trên xuống, chính là người đàn ông trẻ họ gặp lúc chiều, Tất Nhiên.
– Mau lên xe.
Anh ta đến đón họ sao?
Doãn Ước nhìn Kỷ Tùy Châu xin ý kiến. Kỷ Tùy Châu không nhúc nhích, chỉ lạnh lùng quan sát Tất Nhiên. Tất Nhiên gấp đến độ ra mồ hôi đầy trán, không ngừng thúc giục:
– Mau lên đi, họ chính là bọn buôn người, lát nữa bị bắt lại sẽ không toàn mạng đâu.
Kỷ Tùy Châu vẫn đứng yên bất động, đôi mắt đảo lên xuống đánh giá Tất Nhiên. Đối phương tức giận đến giậm chân, đang định đi đến kéo họ, Kỷ Tùy Châu cuối cùng cũng nhúc nhích, nhảy phóc lên xe. Doãn Ước đi theo anh, nhìn thấy đối phương đứng vững liền xoay người, đưa tay về phía cô.
Trong bóng đêm, chỉ có ánh đèn phía trước xe phát sáng. Kỷ Tùy Châu giấu cả người trong bóng tối, giờ phút này lại có vẻ vô cùng cao lớn.
Doãn Ước nắm chặt tay anh, tựa như bắt được hy vọng ngập tràn.
Kỷ Tùy Châu kéo một cái, trực tiếp ôm cô vào lòng. Khuôn mặt Doãn Ước gần trong gang tấc, anh tinh tường nhìn thấy trên đó toàn là… bùn.
Vốn dĩ bầu không khí thế này, có lẽ anh sẽ hôn cô. Nhưng đối diện với khuôn mặt như vậy, anh lại có chút không hôn nổi.
Đang mờ ám, chợt nghe có tiếng trẻ thơ lầu bầu:
– Chú à, chú muốn hôn thì hôn đi, cháu không nhìn đâu.
Tác giả :
Tô Lưu