Đừng Làm Ôsin Nữa, Làm Người Yêu Anh Đi!
Chương 83
Vừa kết thúc cuộc nói chuyện với Jun, Jenny lại nhận được cuộc gọi từ Emily. Chần chừ một chút Jenny mới nghe máy.
- Jenny à, bạn đang ở đâu thế? Chuyện này là thế nào? Sao bạn lại bỏ đi? Tờ giấy trên bàn là sao? Chỉ là một trò đùa thôi đúng không?_Emily không để cho Jenny kịp nói gì liền tuôn ra một loạt câu hỏi, nhưng trong giọng nói có chút lo sợ.
- Ủa, chữ tôi cũng khác lắm chứ bộ, mấy người không biết đọc à? Tôi đã ghi rõ ràng trong đó rồi mà mấy người không hiểu hả? Hay để tôi nói lại lần nữa nhé: Tôi không muốn tốn thời gian ở bên tên mù đó. Giờ anh ta như thế kia làm sao chăm sóc, bảo vệ được tôi chứ. Xin lỗi nhưng tôi phải đi tìm người khác thôi. Đừng tốn công vô sức tìm tôi nữa, có tìm thấy tôi cũng chẳng quay về đâu._Jenny vẫn cái giọng như hồi nãy nói với Jun.
- Jenny...tút...tút...tút...._Henry định nói thì Jenny đã tắt máy.
Emily, Henry, Ken và Mary đi đến tất cả các nơi Jenny có thể đến nhưng không thấy đâu, gọi điện thì thuê bao(nãy Jenny tắt máy, vừa mới mở thì nhận được hai cuộc điện thoại này). Sau đó 4 người cùng về nhà Ken rồi gọi lại cho Jenny lần nữa. Vừa thấy Jenny nghe máy, Emily liền mở loa ngoài lên cho mọi người nghe cùng. Và tất nhiên 4 người đều đã nghe rõ những gì Jenny đã nói. Emily lại khóc, có lẽ nỗi sợ lớn nhất của Emily là mất đi người mình thân thiết. 3 người còn lại đều im lặng, họ không muốn nói nhiều nhưng trong tâm trí đang suy nghĩ miên man. Trong thế giới ngầm những người phản bội sẽ bị giết một cách không thương tiếc. Nhưng Jenny khác, suốt thời gian qua Jenny luôn để lại ấn tượng tốt, và 3 người đều yêu quý Jenny như một người thân của mình. Nên giờ để chấp nhận sự thật này quả là rất khó. "Đi tìm tiếp hay không đi tìm nữa đây? Có khi nào Jenny là người như thế thật?" Dù cho mỗi người một suy nghĩ, nhưng trong đầu 4 người đều hiện lên hai câu hỏi đó.
Năm ngày sau....
Không khí ảm đạm vẫn bao quanh 4 con người trẻ. 4 người giường như tiều tuỵ đi vì chuyện của Jenny. Đi đâu, làm gì trong căn biệt thự Emily cũng thấy hình bóng của Jenny. Vì căn biệt thự này đã in đậm bóng dáng Jenny rồi, mà giờ không còn nữa. Cả 4 đều nghỉ không muốn đến trường vì ở trường lại càng có nhiều kỉ niệm với Jenny hơn. Họ gần như muốn lảng tránh tất cả những nơi liên quan đến Jenny. Nhưng không được, vì cuộc sống của họ từ lâu đã tồn tại người con gái tên Jenny rồi. Sự mất mát đột ngột này khiến họ không biết phải đối mặt như thế nào nữa. Cũng may có ba mẹ Emily về chăm sóc Kelvin, nếu không với tình trạng này chắc 4 người không thể lo cho Kelvin được.
Ca phẫu thuật thay mắt của Kelvin đã thành công, theo lời bác sỹ hôm nay Kelvin sẽ được tháo lớp băng gạt ở mắt, đồng nghĩa với việc Kelvin có thể nhìn thấy bình thường. Emily, Henry, Mary và Ken chẳng biết nên vui hay buồn nữa. Kelvin có thể nhìn thấy là chuyện vui nhưng sẽ phải nói sao với Kelvin về chuyện của Jenny? Suốt thời gian Kelvin chưa nhìn thấy, mọi người đã giấu Kelvin chuyện của Jenny, và nói dối rằng Jenny đợi Kelvin có thể nhìn thấy như trước rồi tạo cho Kelvin một bất ngờ. Chuyện gì đến cũng sẽ đến thôi. Bác sỹ từ từ tháo lớp băng gạt ra khỏi mắt Kelvin, từng hành động của bác sỹ làm tim Emily, Henry, Mary và Ken như muốn ngừng đập. Kelvin mở mắt ra, lúc đầu nhìn chỉ thấy mờ mờ sau thì rõ dần. Kelvin đảo mắt khắp phòng tìm kiếm một bóng dáng quen thuộc nhưng không thấy.
- Con có nhìn rõ không?_Mẹ Emily cất tiếng hỏi, còn ba Kelvin có việc không tới được.
- Có._Kelvin trả lời cụt lủn
- Vậy thì gì và ba con có thể yên tâm rồi._Mẹ Emily
- Jenny đâu?_Kelvin như bỏ ngoài tai câu nói của gì mà chỉ quan tâm đến tìm Jenny.
- Jenny...._Emily ấp úng không biết nói gì
- Jenny biết anh bị mù nên đã bỏ đi rồi._Jun nhanh miệng nói
-...._Kelvin cau mày khó hiểu
- Đây là thư Jenny để lại cho anh._Mary nói rồi lấy ra bức thư Jenny để lại riêng cho Kelvin
Kelvin mở ra đọc rồi lặng người. Nội dung cũng chẳng khác lá thư Jenny để lại cho những người khác cho lắm, chỉ là dài dòng hơn, cay độc hơn. Tim Kelvin như bị bóp nghẹn, hai tay vo nát tời giấy, hét to một tiếng "không" như muốn lấn áp đi tất cả. Tâm trí Kelvin rối bời, chỉ hiện lên hình ảnh của Jenny rồi cùng với bao kỉ niệm ngọt ngào của hai người càng làm Kelvin đau hơn.
- Tôi phải đi tìm cô ấy. Jenny...Jenny chắc lại bị ai hại nữa rồi..._Kelvin nhảy xuống giường, chân tay loạng xoạ, miệng lẩm bẩm một mực đòi đi tìm Jenny
- Con không đi được, con chưa bình phục hẳn mà._Mẹ Emily cản Kelvin lại
- Gì tránh ra._Kelvin vung tay hất mạnh khiến mẹ Emily ngã xuống sàn rồi lao thẳng ra khỏi phòng.
Tất cả cùng đuổi theo ngăn Kelvin, chỉ còn mình Emily ở lại đỡ mẹ dậy rồi khóc lóc nức nở.
- Chuyện này là sao hả con?_Mẹ Emily hỏi
- Dạ...bla...bla..._Emily kể lại toàn bộ chuyện sảy ra cho mẹ nghe
- Các con nghĩ sao về Jenny._Mẹ Emily
- Tụi con cũng không biết nữa mẹ à. Chắc để theo tự nhiên thôi. Nhưng còn anh Kelvin thì.........._Emily thở dài
Kelvin mặc lời ngăn cản của mọi người mà chạy đi khắp nơi tìm Jenny, rồi còn cho cả người trong bang đi tìm nữa. Nhưng kết quả vẫn không có gì thay đổi. Trên con phố đó, dòng người cứ thế lướt qua nhau nhưng lại không có sự hiện diện của người con gái đó. Những cánh đồng hoa cũng chỉ còn lại hương hoa bay trong gió, ẩn hiện có một dáng người quen thuộc nhưng đó chỉ là ảo tưởng, là quá khứ hạnh phúc giờ hoá đau thương. Kelvin vẫn không nản lòng mà miệt mài tìm trong vô vọng, tìm trong những lời nói bàn tán không hay về mình. Bất chấp tất cả Kelvin chỉ muốn tìm thấy Jenny mà thôi. Tìm và tìm như một kẻ điên dại lạc giữa phố xá đông người, nhộn nhịp mà sao ngột ngạt và u buồn quá.
"Tôi đi tìm em giữa dòng người vô tình
Rồi chợt nhớ lời em hứa ngày xưa
Tôi chưa buông mà sao em đã đi
Phải chăng vì tay tôi không đủ lớn?
Gió đông về lòng tôi hiu quạnh lắm
Làm tôi nhớ nụ cười của ai đó
Nếu thấy nó chắc lòng tôi sẽ ấm
Mà sao tất cả chỉ là vô vọng?
Tôi chợt cười rồi lại chợt nhớ
Lần cuối tôi được nhìn thấy em
Em không cười mà em đang buồn
Không biết là em đã hết sầu chưa?
Ngửa mặt lên hỏi trời cao kia
Tháng ngày sau này tôi sống thế nào?
Mà thôi, xin cho tôi được biết
Giờ này em đang ở chốn nào?"
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chào buổi..khuya các bạn nha. Chương này buồn mà chẳng biết các bạn có cảm nhận được không? Nếu có cảm nhận được thì xin lưu ý: Truyện vẫn còn tiếp nên ̣đừng bỏ truyện nhá. Iu iu iu iu nhiều lắm. Hẹn gặp lại các bạn ở chương tiếp nha!
- Jenny à, bạn đang ở đâu thế? Chuyện này là thế nào? Sao bạn lại bỏ đi? Tờ giấy trên bàn là sao? Chỉ là một trò đùa thôi đúng không?_Emily không để cho Jenny kịp nói gì liền tuôn ra một loạt câu hỏi, nhưng trong giọng nói có chút lo sợ.
- Ủa, chữ tôi cũng khác lắm chứ bộ, mấy người không biết đọc à? Tôi đã ghi rõ ràng trong đó rồi mà mấy người không hiểu hả? Hay để tôi nói lại lần nữa nhé: Tôi không muốn tốn thời gian ở bên tên mù đó. Giờ anh ta như thế kia làm sao chăm sóc, bảo vệ được tôi chứ. Xin lỗi nhưng tôi phải đi tìm người khác thôi. Đừng tốn công vô sức tìm tôi nữa, có tìm thấy tôi cũng chẳng quay về đâu._Jenny vẫn cái giọng như hồi nãy nói với Jun.
- Jenny...tút...tút...tút...._Henry định nói thì Jenny đã tắt máy.
Emily, Henry, Ken và Mary đi đến tất cả các nơi Jenny có thể đến nhưng không thấy đâu, gọi điện thì thuê bao(nãy Jenny tắt máy, vừa mới mở thì nhận được hai cuộc điện thoại này). Sau đó 4 người cùng về nhà Ken rồi gọi lại cho Jenny lần nữa. Vừa thấy Jenny nghe máy, Emily liền mở loa ngoài lên cho mọi người nghe cùng. Và tất nhiên 4 người đều đã nghe rõ những gì Jenny đã nói. Emily lại khóc, có lẽ nỗi sợ lớn nhất của Emily là mất đi người mình thân thiết. 3 người còn lại đều im lặng, họ không muốn nói nhiều nhưng trong tâm trí đang suy nghĩ miên man. Trong thế giới ngầm những người phản bội sẽ bị giết một cách không thương tiếc. Nhưng Jenny khác, suốt thời gian qua Jenny luôn để lại ấn tượng tốt, và 3 người đều yêu quý Jenny như một người thân của mình. Nên giờ để chấp nhận sự thật này quả là rất khó. "Đi tìm tiếp hay không đi tìm nữa đây? Có khi nào Jenny là người như thế thật?" Dù cho mỗi người một suy nghĩ, nhưng trong đầu 4 người đều hiện lên hai câu hỏi đó.
Năm ngày sau....
Không khí ảm đạm vẫn bao quanh 4 con người trẻ. 4 người giường như tiều tuỵ đi vì chuyện của Jenny. Đi đâu, làm gì trong căn biệt thự Emily cũng thấy hình bóng của Jenny. Vì căn biệt thự này đã in đậm bóng dáng Jenny rồi, mà giờ không còn nữa. Cả 4 đều nghỉ không muốn đến trường vì ở trường lại càng có nhiều kỉ niệm với Jenny hơn. Họ gần như muốn lảng tránh tất cả những nơi liên quan đến Jenny. Nhưng không được, vì cuộc sống của họ từ lâu đã tồn tại người con gái tên Jenny rồi. Sự mất mát đột ngột này khiến họ không biết phải đối mặt như thế nào nữa. Cũng may có ba mẹ Emily về chăm sóc Kelvin, nếu không với tình trạng này chắc 4 người không thể lo cho Kelvin được.
Ca phẫu thuật thay mắt của Kelvin đã thành công, theo lời bác sỹ hôm nay Kelvin sẽ được tháo lớp băng gạt ở mắt, đồng nghĩa với việc Kelvin có thể nhìn thấy bình thường. Emily, Henry, Mary và Ken chẳng biết nên vui hay buồn nữa. Kelvin có thể nhìn thấy là chuyện vui nhưng sẽ phải nói sao với Kelvin về chuyện của Jenny? Suốt thời gian Kelvin chưa nhìn thấy, mọi người đã giấu Kelvin chuyện của Jenny, và nói dối rằng Jenny đợi Kelvin có thể nhìn thấy như trước rồi tạo cho Kelvin một bất ngờ. Chuyện gì đến cũng sẽ đến thôi. Bác sỹ từ từ tháo lớp băng gạt ra khỏi mắt Kelvin, từng hành động của bác sỹ làm tim Emily, Henry, Mary và Ken như muốn ngừng đập. Kelvin mở mắt ra, lúc đầu nhìn chỉ thấy mờ mờ sau thì rõ dần. Kelvin đảo mắt khắp phòng tìm kiếm một bóng dáng quen thuộc nhưng không thấy.
- Con có nhìn rõ không?_Mẹ Emily cất tiếng hỏi, còn ba Kelvin có việc không tới được.
- Có._Kelvin trả lời cụt lủn
- Vậy thì gì và ba con có thể yên tâm rồi._Mẹ Emily
- Jenny đâu?_Kelvin như bỏ ngoài tai câu nói của gì mà chỉ quan tâm đến tìm Jenny.
- Jenny...._Emily ấp úng không biết nói gì
- Jenny biết anh bị mù nên đã bỏ đi rồi._Jun nhanh miệng nói
-...._Kelvin cau mày khó hiểu
- Đây là thư Jenny để lại cho anh._Mary nói rồi lấy ra bức thư Jenny để lại riêng cho Kelvin
Kelvin mở ra đọc rồi lặng người. Nội dung cũng chẳng khác lá thư Jenny để lại cho những người khác cho lắm, chỉ là dài dòng hơn, cay độc hơn. Tim Kelvin như bị bóp nghẹn, hai tay vo nát tời giấy, hét to một tiếng "không" như muốn lấn áp đi tất cả. Tâm trí Kelvin rối bời, chỉ hiện lên hình ảnh của Jenny rồi cùng với bao kỉ niệm ngọt ngào của hai người càng làm Kelvin đau hơn.
- Tôi phải đi tìm cô ấy. Jenny...Jenny chắc lại bị ai hại nữa rồi..._Kelvin nhảy xuống giường, chân tay loạng xoạ, miệng lẩm bẩm một mực đòi đi tìm Jenny
- Con không đi được, con chưa bình phục hẳn mà._Mẹ Emily cản Kelvin lại
- Gì tránh ra._Kelvin vung tay hất mạnh khiến mẹ Emily ngã xuống sàn rồi lao thẳng ra khỏi phòng.
Tất cả cùng đuổi theo ngăn Kelvin, chỉ còn mình Emily ở lại đỡ mẹ dậy rồi khóc lóc nức nở.
- Chuyện này là sao hả con?_Mẹ Emily hỏi
- Dạ...bla...bla..._Emily kể lại toàn bộ chuyện sảy ra cho mẹ nghe
- Các con nghĩ sao về Jenny._Mẹ Emily
- Tụi con cũng không biết nữa mẹ à. Chắc để theo tự nhiên thôi. Nhưng còn anh Kelvin thì.........._Emily thở dài
Kelvin mặc lời ngăn cản của mọi người mà chạy đi khắp nơi tìm Jenny, rồi còn cho cả người trong bang đi tìm nữa. Nhưng kết quả vẫn không có gì thay đổi. Trên con phố đó, dòng người cứ thế lướt qua nhau nhưng lại không có sự hiện diện của người con gái đó. Những cánh đồng hoa cũng chỉ còn lại hương hoa bay trong gió, ẩn hiện có một dáng người quen thuộc nhưng đó chỉ là ảo tưởng, là quá khứ hạnh phúc giờ hoá đau thương. Kelvin vẫn không nản lòng mà miệt mài tìm trong vô vọng, tìm trong những lời nói bàn tán không hay về mình. Bất chấp tất cả Kelvin chỉ muốn tìm thấy Jenny mà thôi. Tìm và tìm như một kẻ điên dại lạc giữa phố xá đông người, nhộn nhịp mà sao ngột ngạt và u buồn quá.
"Tôi đi tìm em giữa dòng người vô tình
Rồi chợt nhớ lời em hứa ngày xưa
Tôi chưa buông mà sao em đã đi
Phải chăng vì tay tôi không đủ lớn?
Gió đông về lòng tôi hiu quạnh lắm
Làm tôi nhớ nụ cười của ai đó
Nếu thấy nó chắc lòng tôi sẽ ấm
Mà sao tất cả chỉ là vô vọng?
Tôi chợt cười rồi lại chợt nhớ
Lần cuối tôi được nhìn thấy em
Em không cười mà em đang buồn
Không biết là em đã hết sầu chưa?
Ngửa mặt lên hỏi trời cao kia
Tháng ngày sau này tôi sống thế nào?
Mà thôi, xin cho tôi được biết
Giờ này em đang ở chốn nào?"
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chào buổi..khuya các bạn nha. Chương này buồn mà chẳng biết các bạn có cảm nhận được không? Nếu có cảm nhận được thì xin lưu ý: Truyện vẫn còn tiếp nên ̣đừng bỏ truyện nhá. Iu iu iu iu nhiều lắm. Hẹn gặp lại các bạn ở chương tiếp nha!
Tác giả :
Nhím