Đừng Kỳ Thị Giống Loài

Chương 94

“Anh sợ rắn?" Phù Ly cúi đầu nhìn bàn tay đưa tới trước mặt mình, gắng gượng đưa tay nắm lấy.

Bàn tay Phù Ly khô ráo sạch sẽ, mềm mại ấp áp, Trang Khanh thuận thế sóng vai đi cùng một chỗ với cậu, sầm mặt gật đầu: “Ừ."

“Anh không phải là rồng sao?" So với những khu động vật khác, khách du lịch ở khu rắn ít hơn, Phù Ly hỏi ra câu này, cũng không làm cho những người khác chú ý: “Rồng và rắn có dáng vẻ rất giống nhau, nếu như anh sợ rắn, anh còn dám nhìn nguyên hình của mình sao?"

“Chẳng lẽ cậu đã quên, trên người tôi còn một nửa dòng máu là con người?" Trang Khanh nghiêm túc phổ cập khoa học nói, “Sự sợ hãi của con người với động vật nguy hiểm đã khắc vào trong gen, cho dù trải qua nhiều năm tiến hóa như vậy, sự sợ hãi khắc sâu vào trong gen này cũng sẽ vô thức lộ ra ngoài. Tại thời điểm phương tiện của con người chưa phát triển, có lẽ đã có rất nhiều người chết dưới nọc độc của rắn, cho nên con người có sự sợ hãi bẩm sinh đối với loài rắn. Có đôi khi tôi cũng phiền não, bản thân là long tộc, lại sợ rắn, liệu cậu có cười nhạo tôi không?"

“Sao có thể chứ, tôi là dạng yêu quái như vậy sao?" Phù Ly dừng bước lại, dùng tay kia vỗ vỗ vai Trang Khanh, “Không sao, tôi cũng không thích những sinh vật không lông trơn bóng, anh là nửa con người, còn có cái gì ấy nhỉ."

“Gen trí nhớ."

“Đúng, có gen trí nhớ, sợ hãi là rất bình thường. Khó làm trái thiên tính, không mất mặt."

“Cảm ơn."

“Đừng khách khí, chúng ta giống nhau." Phù Ly nắm chặt tay Trang Khanh, “Yên tâm, đừng sợ."

Nhìn thấy hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, trên mặt Trang Khanh lộ ra nụ cười nhàn nhạt, cho dù là trong khu rắn thoang thoảng mùi tanh nhưng không ảnh hưởng tới tâm tình tốt của anh.

Giữa vườn rắn, Xà Vị Long mặc một bộ quần áo an toàn của nhân viên chăn nuôi, ngạo nghễ nhìn những con rắn trong vườn qua kính thủy tinh. Quay phim đi theo phát hiện ra, Xà Vi Long thật sự không sợ rắn, ngược lại những con rắn sau khi nhìn thấy Xà Vị Long đều ngẩng đầu, dường như đang chào đón cậu.

Xà Vị Long đắc ý nhìn ống kính nói: “Đã nhìn thấy chưa, chưa biết chừng đời trước tôi còn là đại vương của loài rắn."

Thách thức tiếp theo của cậu chính là phải đi xuyên qua ba con mãng xà lớn, lấy được túi tài trợ bên trong cùng, chỉ cần thành công lấy được túi tài trợ này, nhà tài trợ sẽ quyên tặng hai mươi vạn nguyên cho học sinh tiểu học nghèo khó.

Nhân viên mở cửa đường khu chăn nuôi ra, vừa giới thiệu cho Xà Vị Long mấy khu vực có rắn, những con rắn này là động vật được bảo vệ cấp quốc gia, vừa dẫn cậu tới khu vực chăn nuôi.

Quay phim đi theo nhìn thấy Xà Vi Long mặt không biến sắc đi vòng qua người một con mãng xà, trên trán anh toát ra mồ hôi. Con rắn lớn như vậy, anh nhìn thấy trong lòng cũng thiếu tự tin, không ngờ rằng Xà Vị Long lại lớn gan như vậy.

“Tận cùng bên trong chính là Đại Hắc, nó được thông qua cứu trợ khẩn cấp của Cục Lâm Nghiệp mới được đưa tới vườn bách thú của chúng tôi. Con rắn này tính tình vô cùng ngoan ngoãn, cách đây không lâu còn được đưa ra ngoài tiến hành giao lưu bạn bè với vườn bách thú khác, cho nên lát nữa cậu không phải sợ." Nhân viên chăn nuôi lấy ra một tờ giấy trong túi áo khoác, “Nhiệm vụ của cậu ngày hôm nay chính là cho Đại Hắc dùng bữa, vuốt ba cái trên đầu con rắn là có thể thành công nhận được túi tài trợ."

Xà Vị Long nghĩ hầm, chẳng qua chỉ là cho rắn ăn thôi mà, con rắn mà có thể được cậu tự tay đút thức ăn, quả thực chính là phúc khí tu mấy trăm năm. Cậu lấy thùng thức ăn ra, dùng kìm kẹp thức ăn kẹp một khối thịt, đút vào bên trong.

Lo lắng vị đại minh tinh này gặp chuyện không may, cho dù đã đặc biệt đưa mấy con rắn tới đây đều là những con rắn có tính tình ngoan ngoãn, nhưng tổ tiết mục vẫn sắp xếp mấy nhân viên cứu viện chuyên nghiệp, lỡ như thật sự xảy ra chuyện gì, bọn họ không thể bồi thường nổi.

Cũng may dọc đường tuy có sợ hãi nhưng không có nguy hiểm, khi đi tới trong cùng, liền thấy được con mãng xà đen lớn lười biếng nằm trên mặt đất, có lẽ cuộc sống trong vườn bách thú rất dễ chịu, trong màn hình nó thể hiện có vài phần thoải mái.

Nghe thấy tiếng bước chân con người, con mãng xà đen lớn ngóc đầu lên nhìn, nói ra xà ngữ.

Trong mắt con người, đây chính là phản ứng của con mãng xà khi bị quấy rầy, nhưng giờ phút này Xà Vị Long giống như bị sét đánh. Đây là rắn? Người trong vườn bách thú có phải mù rồi không, đây rõ ràng là giao long, nếu như được cơ duyên còn có thể hóa thành rồng."

“Này, rắn nhãi con!"

Mãng xà đen khinh thường cười lạnh, cuộn người lên.

Xà Vị Long nuốt nước bọt, dùng xà ngữ nói: “Tiền bối, em có nhiệm vụ, anh giúp em một chút đi."

“Hừ!" Mãng xà đen ngóc đầu lên.

“Boss lớn, đại ca, thịt này rất ngon, anh ăn mấy miếng, cho em chút mặt mũi được không?" Xà Vị Long đưa thịt tới trước mặt mãng xà đen, tay đang run rẩy.

Trong mắt tổ tiết mục, Xà Vị Long đang mô phỏng tiếng xì xì của rắn, ý đồ đạt được mục đích “giao lưu hữu hảo". Hành vi này, giống như khi con người nhìn thấy mèo sẽ không nhịn được mà gọi meo meo meo.

Nhưng tất cả mọi người đều biết, con người không có thiên phú học được tiếng của các loài động vật khác.

Cho nên cái con mãng xà kia vô cùng không cho Xà Vị Long thể diện, uốn éo cái đầu, trườn sang một góc khác, mặc kệ Xà Vị Long có xì xì như thế nào cũng không có tác dụng gì.

Nhìn thấy con mãng xà đen chẳng bằng lòng hợp tác, Xà Vị Long thiếu chút nữa quỳ xuống trước mặt nó, nếu sớm biết có một con rắn tổ tông chân chính ở đây, cậu đâu dám tự xưng là rắn tổ tông nữa, chẳng trách hai con rắn kia đều ngoan ngoãn ở bên ngoài, thì ra boss chân chính là ở trong này.

“Muốn tôi phối hợp với cậu cũng được, cậu giúp tôi làm một việc." Dưới sự đau khổ cầu xin của Xà Vị Long, mãng xà đen rốt cuộc cũng mở miệng.

“Anh cần rượu ngon thức ăn ngon gì, chỉ cần nói ra, em nhất định sẽ thỏa mãn anh." Tuy rằng Xà Vị Long sợ loại tiền bối mạnh mẽ thế này, nhưng trong lòng cũng có hoài nghi, yêu quái mạnh như thế, tại sao lại phải sống ở vườn bách thú nghèo khó, không giống như cậu làm đại minh tinh ở bên ngoài, vẻ vang biết bao.

“Tôi là loại yêu quái nhớ nhung rượu và thức ăn sao?" Con mãng xà nhìn Xà Vị Long vô cùng ngứa mắt, tu vi không cao, cả ngày ở cùng với con người, quả thực tự nguyện thấp hèn. Chẳng qua trên người hắn bị con yêu quái đáng hận kia hạ cấm chế, không có tu vi lại không thể sử dụng pháp lực, chỉ có thể bảo loại yêu quái này làm chân chạy.

“Tôi muốn cậu giúp tôi giết một người." Mãng xà đen cười lạnh, “Cậu giúp tôi giết chết một tên bảo vệ ở khách sạn Duyên Nguyệt, đợi tôi ra rồi, nhất định sẽ cho cậu công pháp tu luyện tốt nhất, giúp cậu trở thành giao thành rồng không còn là giấc mơ nữa."

Xà Vị Long cảm thấy, vị tiền bối này không chỉ hành vi có vấn đề, ngay cả đầu óc cũng không được tốt. Hiện tại là xã hội pháp chế, không được tùy tiện giết người, cậu cũng không dám chọc vào mấy ông lớn ở ban quản lý.

“Tiền bối, em muốn chơi trò chơi với anh, tại sao lại tới mức giết người." Xà Vị Long muốn nói, đầu óc anh không bệnh đấy chứ? Nhưng mà cậu không dám.

“Công pháp tu luyện cũng không cần sao?"

“Thành giao thành rồng đương nhiên tốt, nhưng mà em cảm thấy làm minh tinh cũng không tồi." Xà Vị Long nói, “Đợi trăm năm qua đi, em lại đổi sang dung mạo mới, lại có thể lăn lộn trong giới giải trí, như vậy cũng rất thú vị."

Màng xà đen không ngờ rằng hậu bối xà tộc lại chịu thua kém như vậy, tức giận muốn đập đuôi qua đó, nhưng nhìn thấy nhân viên chăn nuôi ở vườn bách thú vẫn đang ở đây, hắn chỉ có thể phẫn nộ giả vờ như đang ngủ. Cũng không biết con yêu quái đáng hận kia còn động tay động chân gì lên người hắn, chỉ cần hắn làm ra hành vi quá đáng, toàn thân sẽ đau đớn vô cùng, làm cho hắn không thể không khuất phục.

Thấy mãng xà đen cứ thế ngủ mất, tổ tiết mục chỉ đành sửa đổi quy tắc trò chơi, để cậu hoạt động với hai con màng xà bên ngoài, cho cậu giành được túi tài trợ. Xà Vị Long ôm lấy túi tài trợ, quay đầu nhìn con mãng xà đen lười biếng, cảm thấy bản thân thật sự là một con rắn tốt không bị giàu sang cám dỗ, vì không giết người, còn từ bỏ công pháp tu luyện cao thâm.

Càng nghĩ càng thấy mình vĩ đại, Xà Vị Long mỹ mãn đi ra khỏi đường chăn nuôi, quay đầu đi thưởng thức khu của du khách, chưa đi được mấy bước đã đụng phải hai người trước mặt, sợ tới mức làm rơi cả túi tài trợ xuống đất.

Tại sao?!

Tại sao cậu lại gặp phải hai ông lớn này? Lẽ nào nội dung cậu nói chuyện với mãng xà đen đã bị bọn họ nghe được, bọn họ cho rằng cậu muốn thông đồng làm bậy với mãng xà? Xà Vị Long rất muốn túm lấy tay Trang Khanh và Phù Ly lắc mạnh, sự thật thực sự không phải như thế, các anh phải nghe tôi giải thích.

Nhưng không thể vứt đi vỏ bọc thần tượng, không thể để mình không hoàn mỹ trước ống kính.

Xà Vị Long, chịu đựng, mày có thể làm được mà. Chân không được nhũn ra, càng không thể để lộ ra nguyên hình.

“Đồ của cậu này." Phù Ly cúi người xuống nhặt túi tài trợ, Trang Khanh nắm tay cậu bị động tác này của cậu kéo lên trước một bước. Anh gật đầu với Xà Vị Long, “Xin chào."

“Xin, xin chào." Xà Vị Long vội vàng nhận lấy tùi tài trợ từ tay Phù Ly, “Cảm ơn anh Phù." Cậu thiếu chút nữa đã nói ra hai từ đạo quân.

“Đừng khách khí." Phù Ly nhận ra quay phim đang quay đằng sau cậu ta, kéo kéo Trang Khanh, ra hiệu hai người nhanh đi, không nên làm lỡ đối phương quay phim. Trang Khanh nhìn Xà Vị Long vẻ mặt căng thẳng, không nói gì bước theo Phù Ly đi xa.

Quay phim đóng ống kính lại, nhỏ giọng nói với Xà Vị Long: “Cậu Xà này, hai người đó là bạn của cậu à? Có cần cắt đoạn quay của hai người đó không?"

Xà Vị Long tỉnh lại từ cơn sợ hãi: “Cắt đi?"

“Đúng vậy, hai người này là tình nhân, tuy rằng xã hội bây giờ rất tôn trọng loại tình yêu đồng tính nhưng khó tránh khỏi mấy người tương đối cực đoan, phát ra ngoài không tốt cho bọn họ." Quay phim suy nghĩ tương đối nhiều, tuy rằng bọn họ làm tiết mục muốn mánh khóe, nhưng nếu như làm ra chuyện lớn, cũng có ảnh hưởng tới danh tiếng của bọn họ.

Xà Vị Long giật mình quay đầu lại nhìn phương hướng mà Trang Khanh và Phù Ly rời khỏi, phát hiện hai người này……….đang cầm tay nhau.

Cầm tay nhau?

Xà Vị Long trợn tròn mắt, lẽ nào hai người này…………là một đôi? Cậu nhớ bản thể của Phù đạo quân là thỏ, thỏ và rồng, bản thể cũng quá khác biệt? Khó trách tối hôm qua Long Quân tốn một trăm vạn mua bức tượng điêu khắc gỗ vứt đi kia, khẳng định là có liên quan tới thỏ và rồng.

Không ngờ thật không thể ngờ, đường đường là Trang Khanh Long Quân trưởng ban của ban quản lý lại muốn có tình yêu công sở.

Cho dù Trang Khanh bước đi rất chậm, nhưng cuối cùng hai người vẫn đi ra khỏi vườn rắn, anh nhìn bàn tay bị Phù Ly buông lỏng ra, làm như không có việc gì nói: “Đi thôi."

“Hai anh đẹp trai, có muốn mua cài tóc tai gấu trúc không?" Cô gái bán hàng nhiệt tình chào hỏi hai người, “Rất rẻ, hai mươi đồng một cái, ba mươi đồng một đôi. Hôm nay rất nhiều du khác cũng mua, hai anh mua một đôi đi."

Hai mươi đồng một cái, ba mươi đồng có thể mua hai cái, hình như là lãi được mười đồng. Phù Ly không hề do dự lấy ra ba mươi đồng mua hai cái cài tóc tai gấu trúc.

“Cho anh." Phù Ly tự đeo cho mình một cái, lấy điện thoại ra, dùng camera trước soi soi, tai của những sinh vật có lông đều rất đẹp. Soi gương xong, cậu đưa cái còn lại tới trước mặt Trang Khanh.

“Làm gì?" Trang Khanh không hề nhúc nhích, đường đường là nam nhi bảy thước (1), tại sao lại có thể mang thứ đồ thế này.

“Chúng ta phải dung nhập vào sinh hoạt của quần chúng, anh nhìn xem có rất nhiều người cũng đeo." Phù Ly chỉ chỉ xung quanh, du khách tới tới lui lui, quả thực có rất nhiều người đều đội mũ gấu trúc hoặc cài tóc tai gấu trúc, “Chúng ta phải tới cùng quần chúng, đi cùng quần chúng. Đeo thứ này mới được coi là đi sâu vào quần chúng."

Lời ngụy biện này cũng không thể làm Trang Khanh lay động, anh vừa định từ chối lần nữa, Phù Ly vươn tay đeo tai gấu trúc lên đầu anh, sau đó đưa tay ấn chặt lấy: “Chúng ta đeo cùng nhau, đừng tháo xuống."

Khóe môi Trang Khanh khẽ giật giật, nhìn Phù Ly đang cười híp mắt: “Buông tay."

“Anh không đồng ý tôi sẽ không buông tay."

Trang Khanh nhìn chằm chằm Phù Ly mấy giây, bất đắc dĩ nói: “Cậu buông tay, tôi không lấy xuống."

“Sớm thế này thì tốt bao nhiêu." Phù Ly buông lỏng tay, điều chỉnh góc độ tai gấu trúc trên đầu Trang Khanh, “Rõ ràng là anh còn trẻ hơn tôi, tại sao sống cứ như ông cụ non vậy? Con người phát minh ra bao nhiêu thứ đồ chơi thú vị, nếu như không trải nghiệm từng cái từng cái một, không cảm thấy rất thiệt thòi sao?"

Trang Khanh nhìn khi Phù Ly nói chuyện, tai gấu trúc trên đầu cậu lay động. Để tăng thêm sức bán moe của tai gấu trúc, dưới tai gấu trúc trang bị lò xo, chỉ cần đầu hơi động đậy, tai gấu trúc cũng sẽ đong đưa tới lui. Anh có chút hốt hoảng nghĩ, nếu như đổi thành tai thỏ nhất định càng đáng yêu.

Anh hơi mất tự nhiên nghiêng đầu qua, đi đằng sau Phù Ly, chầm chậm đi lên trước.

Cách hai người bọn họ không xa, có cô gái trẻ đã sớm bị dung mạo của bọn họ hấp dẫn, khi cô nhìn thấy Phù Ly đeo tai gấu trúc cho Trang Khanh, thiếu chút nữa đã không nhịn được hét lên.

“Hai người ban nãy là Trang tổng và trợ lý Phù phải không?"

“Chính là bọn họ, tôi dùng video trong máy tính để thề."

“Thực sự không ngờ rằng, tôi lại vì hai người đàn ông đi với nhau mà tim thiếu nữ lại đập thình thịch. Nhưng mà trợ lý Phù với Trang tổng thật sự đẹp trai, biểu tình khi Trang tổng không muốn đeo tai gấu trúc nhưng vì cưng chiều trợ lý Phù nên chỉ đành thỏa hiệp, thực sự giống như sách giáo khoa về người tình hoàn hảo."

“Nếu không thì chúng ta lên trước xem thử xem?"

“Đừng, hai người ta đang hẹn hò, chúng ta chạy tới xem, sẽ rất đáng ghét."

“Đúng đúng đúng, là một cô gái vây xem đáng yêu, quấy rầy người ta yêu đương sẽ bị sét đánh đấy."

Vườn bách thú quá lớn, giữa các khu vườn đều có ghế dựa cho du khách nghỉ ngơi, Phù Ly và Trang Khanh chọn một chiếc ghế ngồi xuống, bốn phía xung quanh toàn là những người uống nước ăn đồ ăn vặt, hai người bọn họ không có gì ngồi đó, có vẻ hơi không hợp quần chúng.

Có đứa trẻ hư phun vỏ nho ra đất, bị bị người mẹ quả quyết phê bình một trận. Phù Ly cho rằng đứa trẻ này sẽ gào khóc, nhưng không ngờ rằng dưới sự tấn công bằng ánh mắt mạnh mẽ của người mẹ, nó hít hít mũi phủi mông, nhặt vỏ nho lên, sau đó giống như bánh quẩy dán lên người người mẹ làm nũng.

“Cậu đợi tôi ở đây." Trang Khanh đột nhiên đứng dậy, nói với Phù Ly, “Ngoan ngoãn ngồi đây đừng đi lung tung."

Phù Ly:…….

“Con ngồi ngoan ở đây đừng đi lung tung, mẹ đi vứt rác." Mẹ đứa trẻ xoa đầu nó, đứng dậy đi tới thùng rác cách đó ba mét vứt vỏ nho.

Đứa trẻ ngoan ngoãn ngồi đợi, nhưng ngón tay mập mạp kia lại vươn tới một gói đồ ăn vặt khác.

Phù Ly đột nhiên cảm thấy, lời Trang Khanh vừa dặn dò, vô cùng tương tự như lời mẹ đứa trẻ vừa dặn.

Đứa trẻ xé một gói đồ ăn vặt ra, nhét hai miếng vào trong miệng mình, quay đầu thấy Phù Ly đang nhìn mình, vội vàng xoay mông, giấu túi đồ ăn vặt đi.

Hết hi vọng đi, người xa lạ tà ác, em sẽ không đưa đồ ăn vặt cho anh đâu.

Đợi người phụ nữ vứt xong rác quay lại, đứa trẻ vội chọn một miếng to nhất trong túi ra: “Mẹ, cho mẹ này."

Người mẹ cười híp mắt ăn đồ ăn vặt.

Phù Ly chú ý tới, đứa trẻ này không cẩn thận làm rơi một miếng bánh quy dưới đất, sau đó ngoan ngoãn nhặt lên, đặt vào gói rác bên cạnh.

Xem ra đứa trẻ này cũng không hư lắm.

“Đừng nhìn nữa."

Một túi đồ ăn vặt lớn che khuất tầm mắt cảu Phù Ly, giây tiếp theo gói đồ rơi vào trong lòng Phù Ly.

Cậu cúi đầu nhìn đồ trong túi, có coca, nước trái cây, còn có đủ loại bánh quy, bim bim, thậm chí còn có cả một hộp nho đỏ nhập khẩu bọc bằng màng bọc thực phẩm. Cậu bóc một gói bim bim đặt giữa hai người: “Sao anh lại đi mua những thứ này?"

Trang Khanh không thích ăn bim bim, lấy trong túi một lon nước, bật nắp lon uống một ngụm: “Không phải cậu rất muốn ăn sao?"

“Tôi muốn ăn lúc nào?" Phù Ly mờ mịt.

“Vậy cậu nhìn chằm chằm đồ ăn trong tay đứa trẻ nhà người ta làm gì?" Trang Khanh vỗ vỗ vai cậu, “Không sao, muốn ăn thì ăn, dù sao trừ tôi ra cũng không có người khác biết."

Phù Ly: “………….."

Cậu là loại yêu tu hâm mộ đồ ăn vặt của trẻ con sao?

Không bao lâu sau, Phù Ly ăn xong gói bim bim, uống một ngụm coca: “Anh chạy đi mua đồ là vì tôi muốn ăn đồ ăn vặt sao."

“Không phải." Trang Khanh quay đầu đi, ánh nắng chiếu lên vành tai anh, làm cho vành tai anh thoạt nhìn có chút trong suốt, còn mang chút hồng hồng.

“Tôi chỉ đi thăm dò tuyến đường, nhìn thấy có chỗ bán mấy thứ này, thuận tay mua một chút." Trang Khanh cười một tiếng, “Sao tôi có thể cố ý mua những thứ này, đừng có suy nghĩ linh tinh."

“Ồ." Phù Ly tiếp tục cười híp mắt uống coca, tai của Trang Khanh tại sao lại càng ngày càng đỏ?

Xà Vị Long khó khăn lắm mới kết thúc buổi quay sáng, nhân thời gian nghỉ trưa, cậu cải trang một phen, tìm được Trang Khanh và Phù Ly đang ngồi ở ghế nghỉ ăn đồ ăn vặt.

“Long Quân, Phù Ly đạo quân, hai người hãy nghe tôi giải thích!" Xà Vị Long bước nhanh tới trước mặt hai người, “Đó là hiểu lầm."

Phù Ly mờ mịt nhìn Xà Vị Long, con rắn này bị sao thế?

Trang Khanh lấy khăn giấy ra, nhét vào trong tay Phù Ly, để cho cậu lau miệng. Sau đó lạnh mặt nói với Xà Vị Long: “Cậu nói đi."

Vừa thấy biểu tình này của Trang Khanh, Xà Vị Long biết ngay, Long Quân nhất định đã biết cậu từng nói chuyện với con mãng xà kia. Cậu vội vàng nhỏ giọng nói: “Chuyện này là hiểu lầm, tôi không hề quen con mãng xà kia, cũng không hề đồng ý với điều kiện của hắn, tôi là một con rắn trong sạch, tuyệt đối không đi sai đường."

“Ừ." Trang Khanh nhìn thấy Phù Ly lau sạch miệng, vứt gói đồ ăn vặt và lon rỗng vào trong thùng rác, sau khi ngồi xuống lại ghế, anh hất cằm nói: “Nói tiếp đi."

“Tôi nghi ngờ con mãng xà đen trong vườn bách thú có xà cách phản xã hội, hắn ta còn muốn dùng công pháp tu luyện để hấp dẫn tôi, để tôi đi giết một người bảo vệ nào đó ở khách sạn Duyên Nguyệt." Xà Vị Long không hề do dự bán đứng tiền bối xà tộc, dù sao bọn họ không phải cùng một giống, cho nên cũng không phải tự hỏi lương tâm, “Nhưng tôi là loại rắn như thế sao, đương nhiên không hề do dự từ chối luôn. Tu luyện có thể từ từ, nhưng chuyện giết người trái pháp luật loạn kỷ cương này, tôi tuyệt đối không thể làm."

“Người bảo vệ mà hắn muốn giết, có lẽ chính là tôi." Phù Ly vô tội trừng mắt, “Chính tôi bắt hắn ta đưa tới Cục Lâm Nghiệp."

Trong giây phút này, Xà Vị Long cảm thấy bản thân mình có lẽ đã đưa ra một lựa chọn chính xác nhất trong cuộc đời làm yêu của mình.

Tác giả có lời muốn nói:

Mãng xà: Tôi đã chết, đốt vàng mã cũng vô dụng.

Xà Vị Long: Chân chó là cái gì, trên dưới toàn thân đều mềm nhũn, nói quỳ là quỳ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

(1): 7 thước. Đơn vị thước của Trung Quốc thay đổi qua từng thời kỳ. 7 thước giao động từ 1m3 ~ 2m2 tùy từng thời đại. Nhưng mà nói chung Trang Tiểu Long nhà chúng ta không thể lùn 1m3 được:))))
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại