Đừng Khóc Kẹo Ngọt
Chương 7
Bận rộn công tác vẫn liên tục cho đến trước giao thừa một ngày, công trình đã nhận năm trước làm xong nghiệm thu, thanh toán khỏan tiền, lấy lý do thăm hỏi nhân viên cả một năm vất vả, Nguyên Hạo phát thêm một tháng lương cuối năm, làm cho nhóm nhân viên vui vẻ thỏai mái, một năm qua thật là tốt.
Đến ngày ba mươi, Nguyên Hạo sáng sớm lái xe đưa cha mẹ cùng với em gái, em rể bốn người ra sân bay rồi trở lại chỗ ở, không phải như trước lăn ra ngủ, mà là cầm lễ vật chuẩn bị từ nhiều ngày, đi tới trước nhà ba người của Tương Quân, đó là một khu nhà bên trong khu phố náo nhiệt, hòan cảnh đơn thuần im lặng, chắc chắn là đã ở được mười năm.
Cho nên bảy giờ sáng, anh chờ ngay tại đầu ngõ nhỏ nhà Tương Quân, nhìn trước nhìn sau xe, không ngừng từ sau kính chiếu hậu kiểm tra dung nhan chính mình, không thể nào thong dong tự nhiên, chưa từng nhĩ tới Nguyên Hạo anh cũng sẽ khẩn trương.
Cửa kính xe truyền đến hai tiếng “Cốc cốc" vang dội, Nguyên hạo quay đầu, thấy hiện ra khuôn mặt thanh tú tươi cười.
“Chào buổi sáng." Tương Quân khom người mỉm cười, bình thường lúc đi làm luôn cột đuôi ngựa sau đầu, tóc đen mềm mại tự nhiên bao lấy mặt cô trông càng nhỏ, trắng nọn hơn, môi như mật khó có được, tinh thần thoạt nhìn tốt lắm.
Nguyên Hạo thấy cô liền quay cửa kính xe xuống, nhẹ giọng nói với cô một tiếng chào.
Cửa sổ xe kéo xuống làm không khí lạnh lẽo liền tiến vào trong, đang muốn mắng cô hai câu thời tiết lạnh như thế, sao sáng sớm như vậy đã đi xuống đây chờ anh? Kết quả thấy cách xa Tương Quân hai buớc, có hai người phụ nữ lớn tuổi mang theo mỉm cười ấm áp đang nhìn anh.
Người tuổi lớn hơn trên mặt khắc dấu vết của năm tháng, nhưng mà hình dáng nhu hòa kia, khi cười rộ lên nheo lại ánh mắt, làm cho Nguyên Hạo cảm thấy nhìn người trước mắt như thấy bộ dáng năm mươi năm sau của Tương Quân, anh cảm thấy rất đẹp!
Nguyên Hạo lập tức biết hai người họ là ai, lập tức xuống xe, kính cẩn đi về phía hai vị trưởng bối chào hỏi.
“Bác Hiệp, bà nội, buổi sáng tốt lành, con là Nguyên Hạo." Tương Quân vì anh nên đã giới thiệu trước, anh chủ động chào hỏi.
“Thời tiết lạnh như thế, vãn bối làm cho trưởng bối chờ, thật sự là băn khoăn." Anh lập tức mở cửa xe, chủ động đỡ người lớn tuổi, bà nội Tương Quân hành động có chút không tiện ngồi vào phía sau xe, bình thường anh mở cửa xe thô bạo bây giờ lại trở nên dịu dàng dị thường, thật cẩn thận giống như đang đỡ lão Phật gia.
Kế tiếp đến phiên bạn gái, Nguyên Hạo đối mặt với Tương Quân, có cảm giác thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Nguyên Hạo, anh hôm nay thật không giống ngày thường." Tương Quân nhìn phải nhìn trái, cảm giác hôm nay Nguyên Hạo khác với bình thường, nói như thế nào…Chưa từng thấy anh “bình thường" như bây giờ, Nguyên Hạo trước đây nếu đồ ăn không ngon sẽ không ăn, quần áo lướt nhìn qua chỉ luôn là tây trang, áo sơ mi, thế nhưng hôm nnay anh lại mặc quần bò cùng áo lông cao cổ, quần bò nha, cho dù là nghỉ, Nguyên Hạo cũng chưa bao giờ từng qua loa như vậy.
“Anh…thực lo lắng sao?" Tương Quân không khỏi đóan như vậy, nhưng lại cảm thấy không có khả năng, bởi vậy miệng mới nghi hoặc.
“Nhanh lên xe, thời tiết rất lạnh, anh mở máy sưởi trong xe, không còn lạnh nữa." Nguyên Hạo lại cố nói trái nói phải, khiến cô đang lãi nhãi tới đầu xe, vì cô mở cửa.
Đóng cửa xe, Nguyên Hạo xoay người, ảo não chính mình thế nhưng lại bị nhìn thấu.
Đúng vậy, anh đang lo lắng hồi hộp lòng bàn tay đổ mồ hôi, lo lắng người nhà Tương Quân có thể hay không không thích người đàn ông như anh theo đuổi con gái, cháu gái duy nhất.
Mặc như vậy có thể hay không ngoài sức tưởng tượng? Kiểu tóc của kỹ sư thiết kế nổi tiếng có thể hay không có vẻ rất bờm xờm? Còn nữa, anh đã cạo râu sạch sẽ, như vậy làm tăng thêm khí phách của anh, bình thường anh thật vừa lòng, nhưng mà ở trong mắt trưởng bối, thật sự rất khó tin tưởng anh là người làm đến nơi đến chốn, người đàn ông tốt sẽ không làm cho Tương Quân chịu khổ a!
Tiêu phí thời gian cho vẻ ngoài nhiều hơn so với bình thường, anh muốn cho người nhà Tương Quân ấn tượng tốt, cảm thấy bản thân quá mâu thuẫn để ý bề ngoài thật sự quá mức, nhưng anh không thể khống chế được hành vi của mình.
“Nguyên Hạo, cảm ơn con a, phiền toái con làm lái xe." Sau khi Nguyên Hạo lên xe, bà Hiệp ở phía sau đã mở miệng.
Không có người đàn ông làm trụ cột kinh tế gia đình, ba người phụ nữ đều phải đi làm mới có thể duy trì cuộc sống, bà Hiệp ở bệnh viện làm quản lý ban đêm, dựa vào may vá nuôi lớn con và phụ dưỡng mẹ chồng, cả ban giáo sư hợp lại, may vá cùng với đan len, bình thường bận nhiều việc…mọi người đều làm, đến khi lễ mừng năm mới, chỉ có thể thừa dịp buổi sáng ba mươi đi chọn mua hàng Tết.
Hơn nữa bà nội Tương Quân tuổi lớn, không thể đi quá xa, càng chịu không nổi đường cái ngày lễ đông nghẹt người, năm rồi đi mua đồ, đều để bà ở lại trong nhà, Tương Quân cùng mẹ hai người đi nhanh về nhanh.
Năm nay khó có được người thân thể cường tráng lái xe, nguyện ý làm hộ hoa sứ giả kiêm cu li cho cả nhà ba người, bởi vậy bà Hiệp mang theo tâm tình vui vẻ ra khỏi cửa, cả một buổi sáng khuôn mặt tươi cười giấu không được.
“Đừng nói như vậy, là con quấy rầy." Anh đáng quý khiêm tốn.
Dùng tư thái lấy lòng người khác, hi vọng đối phương đối với mình có ấn tượng tốt, loại chuyện này trước kia Nguyên Hạo không bao giờ làm, nhưng đối tượng là Tương Quân, anh đối với đánh giá của người nhà cô coi trọng, hy vọng mỗi người đều đối vối tình cảm lưu luyến này của hai người bọn họ lạc quan tán thành: “Nguyên Hạo…Ừm, con so với trong tưởng tượng của ta không quá giống nhau." Bà Hiệp nghiền ngẫm mỉm cười: “Ta cùng bà nội nghe từ con bé Linh nói rất nhiều chuyện về con."
Nguyên Hạo vừa nghe thấy tên em gái liền nhíu mày, vừa rồi đưa người nhà đến sân bay, hai người còn ầm ỹ cả lên ở trên xe, không có Tương Quân ngăn cản, hai người bọn họ liền một đường ầm ỹ đến sân bay, cuối cùng Nguyên Linh xuống khỏi cửa xe, còn ngây thơ đá lốp bánh xe của anh.
“Nguyên Linh…" Anh không khỏi kinh hãi, nha đầu chết tiệt kia sẽ không thọc gậy bánh xe anh chứ? “Nó từ nhỏ tính tình đã vậy."
Anh nói về thời điểm bốc đồng của em gái mình, thế nhưng tuyệt không chột dạ, tính tình đại thiếu gia của anh rõ ràng là cũng không tốt hơn bao nhiêu: “Nói chuyện có khi không biết nặng nhẹ, mong bác không lấy làm phiền lòng."
“Ha ha…"
Tiếng phì cười ngắt ngang lời nói vắt hết óc suy nghĩ của Nguyên Hạo, phải biết rằng cái quỷ “lời nói khó nghe của Nguyên Linh" có bao nhiêu muốn lấy mạng anh.
“Điểm này nhưng thật ra con cùng Tiểu Linh giống nhau như đúc, con thực lo lắng cho ấn tượng đối của bác và bà đối với con nhỉ! Không sao, Nguyên Linh nói rất nhiều lời hay về con." Bà Hiệp cười không thể át, hơn nữa Nguyên Hạo vẻ mặt kinh ngạc, vui mừng không thôi.
Gặp quỷ, làm sao có thể?
“Hồi nhỏ em cùng Tiểu Linh đều thực sùng bái anh." Tương Quân cũng phì cười không nhịn được, xoa bóp cánh tay cứng ngắc của anh: “Bạn ấy vẫn lấy anh làm kiêu ngạo."
Cô chạm vào anh, Nguyên Hạo liền đem lực chú ý phóng ở trên người cô, một loại tên là dịu dàng gì đó che kín mắt anh, một mặt toàn bộ trầm tĩnh lại.
“Phải không? Anh không biết." Ai quản Nguyên Linh sùng hay không sùng bái anh, lỗ tai anh chỉ tiếp thu Tương Quân từ nhỏ cũng rất sùng bái anh: “Nhưng dù sao hiện tại anh đã biết."
Khóe miệng mỉm cười mang theo trêu tức, Tương Quân trong khoảng thời gian ngắn không biết vì sao anh lại cười với cô như vậy, sau đó nhớ lại mới phát hiện, cô lộ ra là cô từ nhỏ đã sùng bái anh, cái này giống như là nói với anh, cô từ nhỏ đã thầm mến anh!
Mặt cô đỏ, tay cô dừng lại ở cánh tay anh nháy mắt rụt về, nhưng Nguyên Hạo nhanh tay lẹ mắt, lập tức bắt lấy, ở lòng bàn tay vuốt ve, động tác vô cùng thân thiết làm cho Tương Quân mặt càng đỏ, căn bản không dám quay đầu xem biểu tình của bà và mẹ, hai người đó nhất định sẽ cười cô.
“Nói nữa sẽ muộn, sẽ không mua được mấy thứ, anh mau lái xe." Tương Quân da mặt mỏng thúc gịuc, muốn rút tay lại, nhưng không thắng được lực đạo của anh.
Nguyên Hạo dùng ánh mắt nhìn chăm chú làm cho phụ nữ hòa tan, nhìn cô từ đầu đến chân một lần, cuối cùng mới hành động có điểm không đứng đắn, nhưng lại gợi cảm động lòng người, buông tay ra, lướt qua người cô để thắt dây an toàn cho cô, cố ý cho động tác sát vào để mặt anh kề sát mặt cô, ỷ vào góc chết thị giác, Nguyên Hạo làm ra hành vi cực kì không trang trọng, chuồn chuồn lướt nước hôn vào cánh môi khẽ run của cô, sau đó thối lui.
“Chúng ta liền xuất phát đi." Tiếp theo làm ra vẻ mặt không có gì, nắm tay lái khởi động xe, nghe theo bác Hiệp chỉ thị, đi tới địa điểm mua đồ.
“Nghe Tiểu Linh nói, con bé sẽ kết hôn, muốn trước khi kết hôn mang cha mẹ ra nước ngòai mừng năm mới, nó nói đây là một lần cuối cùng cha mẹ ra nước ngoài, thật sự là một cô gái tốt."
“Từ nhỏ cha con đã chiều nó, cho nên nó tùy hứng quá, bình thường nó hay đến quấy rầy, thật sự ngại quá."
Nguyên Linh bởi vì có mấy lần hẹn Tương Quân về nhà ăn cơm qua đêm, kết quả bị anh chặn lại cướp người mà không vui, cô mới dời đi mục tiêu, nói muốn đến nhà Tương Quân chơi, cũng gặp mẹ cùng bà nội cô, con bé này, thật sự là tức chết anh.
“Không thể nào, chúng ta thật sự hoan nghênh con bé đến, đương nhiên cũng hoan nghênh con."
Bà nội Tương Quân, bà Hiệp cùng Nguyên Hạo nói rất nhiều chuyện, cũng chỉ có Tương Quân còn ngơ ngác ngồi ở ghế kế bên, chưa hết kinh hồn về cử chỉ lớn mật vừa rồi của anh.
Anh làm sao có thể to gan như vậy? Anh còn có mặt mũi mắng Nguyên Linh trắng trợn, mẹ cô cùng bà nội đều ngồi ở phía sau, anh không sợ bị thấy sao? Nếu như bị thấy thì làm sao bây giờ?
Hai gò má đỏ dấu không được, không chịu biến mất, Tương Quân bụm mặt, hi vọng mẹ và bà nội không có thấy…Hẳn là không có đi? Bọn họ ba người tán gẫu vui vẻ như vậy, biểu hiện của mẹ và bà nội cũng thực bình thường, cho nên hẳn là không có bị thấy, thật tốt quá!
Tương Quân thở dài nhẹ nhõm một hơi, vỗ vỗ hai má bằng phẳng cân bằng cảm xúc, tiếp theo quay đầu hỏi mẹ: “Mẹ, tối hôm nay ăn lẩu được không?"
“Ha ha…"
Tương Quân vừa quay đầu lại, nhìn vào mắt mẹ, mẹ cô liền cười ra, cô nghi hoặc khó hiểu, lại chuyển hướng bà nội, mà vẻ mặt bà nội cũng rất muốn cười.
“Chuyện gì hay mà cười như vậy? Trên mặt con có cái gì sao?" Từ động tác nhường mày bỉu môi của mẹ và bà nội, cô thật sự không hiểu nổi rốt cuộc vấn đề là làm sao.
Nguyên Hạo ‘xoát’ môt tiếng lấy ra khăn giấy, đem giấy đưa tới trước mặt cô, một tay khống chế tay lái, thần sắc tự nhiên nói: “Thật có lỗi, là lỗi của anh."
Cái gì lỗi của anh? A….
Tương Quân hỏa tốc cầm lấy giấy, quay đầu kéo kính che nắng xuống, nhìn vào kính phụ thấy môi của mình dính chút mật chóang váng nói không nên lời, trên môi Nguyên Hạo cũng dính một ít.
“Tương Tương, bên anh cũng phiền tóai em." Thừa dịp chờ đèn đỏ, anh đưa mặt qua muốn cô giúp đỡ.
Nguyên bản hai gò má đã muốn hạ sốt, phút chốc giống lò hỏa thiêu đỏ lên.
Phía sau truyền đến tiếng cười của mẹ và bà, cô biết, họ nhất định thấy! Cái này thật là…
Nguyên Hạo đi cùng ba người phụ nữ Hiệp gia vào đường cái và chỗ mua đồ đông nghẹt người qua lại, mua đồ tết và chuẩn bị đồ dùng, nhiều người đến mức phải đi rất chậm, có người không kiên nhẫn thậm chí thô lỗ đụng vào bà nội đi lại không tiện.
“Chắn đường làm gì?"
“Không phát hiện nơi này có người già sao? Không biết lẽ phép! Mắt kém!" Nguyên Hạo đúng lúc đỡ lấy bà nội, khí chất cùng trầm ổn duy trì từ sáng đến giờ lập tức bị phá vỡ, nổi giận hung ác rít gào tức giận mắng.
Anh một bên mắng người đồng thời một bên đem bà nội vào bên trong, không làm cho người ta đụng vào bà.
“A, bà nội, con cam đoan, con bình thường sẽ không như vậy đối với Tương Quân." La hét xong mới nghĩ đến không đúng, anh đã tự nhủ hôm nay không thể phát giận, vội vàng quay đầu đối với bà nội cam đoan.
“Chà, con không phải ông chủ của Tiểu Quân sao? Tiểu Quân thường hay uể oải nói ông chủ lại mắng nó."
Đúng vậy, anh quên mất!
“Ôi, đó là trước kia, thật sự, con cam đoan." Nguyên Hạo không khỏi hối hận.
Không chỉ là Nguyên Hạo chú ý đến người nhà Tương Quân, người nhà của anh cũng từ nhỏ quan sát chi tiết Nguyên Hạo.
Tính tình anh vốn rất đại thiếu gia, rất khó chịu, nhưng lại cùng bọn họ đi chỗ ồn ào, ra đường cái chọn mua hàng tết, lại không kêu khổ, không có lộ ra biểu tình không kiên nhẫn, đối với bà nội cũng thật quan tâm, mua xong các thứ trở lại nhà bọn họ cũng sẽ cuồn cuộn xắn tay áo lên hỗ trợ quét tước, còn nói với bà nội đã qua tuổi bảy mươi:
“Bà nội, bà đừng động, ngồi, xem tivi hoặc là nằm chườm nóng chân một chút."
Anh đối với bà đặc biệt tôn kính cùng chăm sóc, làm cho bà Hiệp cảm thấy rất kì quái.
“Nguyên Hạo, con có vẻ đặc biệt thích bà nội." Thậm chí rất thích ý cùng bà nội nói chuyện phiếm, con trai trưởng Nguyên gia rất không nhẫn nại, như thế nào lại săn sóc như vậy?
Bà Hiệp đem Nguyên Hạo gọi tới phòng bếp giúp thay bóng đèn, tò mò hỏi.
“Bác Hiệp, có hay không đã nghe người ta nói, Tương Quân rất giống bà nội?" Nguyên Hạo đổi đèn xong, mỉm cười hỏi: “Đều là người đẹp, con lại thích người đẹp, cho nên liền…" Nhún vai, cách nói có điểm không đứng đắn, nhưng mà biểu lộ anh đối với Tương Quân yêu thích, sẽ không bởi vì dung mạo tăng thêm dấu vết năm tháng mà thay đổi tâm ý, làm cho bà Hiệp đối với anh ấn tượng rất tốt.
Đêm giao thừa hôm đó, ăn một cái lẩu nhỏ bổ dưỡng, chủ yếu là nhiều rau xanh, một ít thịt luộc, Nguyên Hạo không có kiêng ăn, hưởng thụ khóai trá một chút hương vị cơm tối, nghe ba người phụ nữ nói chuyện phiếm, đón giao thừa đến mười hai giờ đêm khuya, mới nói trở về chỗ ở của mình.
Không trông cậy vào Hiệp gia sẽ lưu lại anh qua đêm, anh cũng không dám a!
Mùng một tết, chín giờ sáng Nguyên Hạo đúng giờ xuất hiện ở cửa nhà họ Hiệp, lái xe, mang ba người phụ nữ đi miếu cầu phúc.
Mùng hai tết, Nguyên Hạo đưa bà Hiệp cùng Tương Quân đến đào viên của người họ hàng lớn tuổi, về nhà mẹ đẻ chúc tết, anh thì ở lại Hiệp gia giúp bà nội, không để cho người già một mình ở nhà một ngày.
“Bà nội, con chỉ có một người, làm ơn, nói chuyện phiếm với con."
“Nói muốn ta giúp con, kỳ thật là con theo giúp ta đi, con thật có lòng, ta vừa lúc tính xem hình, con có muốn xem thử không?" Bà nội muốn cùng anh xem hình, Nguyên Hạo tự nhiên không từ chối.
Những ảnh chụp này đã cũ, có ghi lại Tương Quân từ nhỏ đến lớn, cô vui vẻ, khổ sở, tức giận, lúc còn nhỏ hai má Tương Quân tròn trĩnh, thoạt nhìn có vẻ rất thích ăn! Hiện tại có điểm không giống, Nguyên Hạo nguyên bản liền cảm thấy cô có điểm gầy, thấy ảnh chụp trước đây của cô mới thấy cô không chỉ là có điểm gầy, mà là rất gầy!
“Mặt tròn một chút có vẻ đáng yêu." Anh chỉ vào ảnh chụp mới trước đây của Tương Quân, nhíu mày trong đầu suy tư, nên dưỡng béo cô như thế nào?
“Tiểu Quân từ nhỏ đã hay cười thích ăn, ba nó chỉ có nó là con gái, thương nó vô cùng, ảnh chụp này nọ đều là ba nó chụp, ta cùng mẹ Tương Quân thường thường cười nó, nó là người cha chiều con gái đến ngốc nghếch."
Ở trong ảnh chụp của Tương Quân, ngẫu nhiên có một người đàn ông hiện vào trong ống kính, thân mật ôm chầm lấy cô, mà Tương Quân cũng cười để cho cha ôm vào trong ngực.
Ở trong lòng ba cười to, cô ăn đủ thứ, ngọt ngào ngủ say, hoặc là thương tâm khổ sở khóc lớn, làm cho cho người ta liếc mắt một cái đều nhìn ra được, người cha này có bao nhiêu yêu thương con gái của mình, mà cô bé này có bao nhiêu thương yêu cha mình.
“Tiểu Quân lúc còn nhỏ hay khóc, một chút việc nhỏ liền khóc, đại khái là vì trước đây thân thể không tốt, ba ngày thì hết hai ngày sinh bệnh, khi đó cha mẹ nó đều rất sợ nó sống không quá năm tuổi, cho nên chiều nó, đến sau này một chút chuyện nhỏ cũng làm cho nó khóc, nó hay khóc đến một ngày ít nhất muốn khóc mười lần."
Nhưng mà ảnh chụp cô bé hay khóc này khi dần dần lớn lên, đột nhiên, rốt cuộc nhìn không thấy khuôn mặt cô khóc, cũng nhìn không thấy gì trừ bỏ biểu tình tươi cười bên ngoài.
“Trước khi quyết định chuyển nhà, Tiểu Quân còn khóc nói không cần chuyển trường, nhưng mà sau khi chuyển trường, cũng không thấy nó khóc, vô luận hoàn cảnh chúng ta có bao nhiêu khó khăn, làm cho nó vòng vo chuyển bao nhiêu thứ trường, chuyển bao nhiêu nhà, nó vẫn là tươi cười an ủi ba nó, nói không có vấn đề gì, chúng ta vẫn tưởng Tiểu Quân tri kỷ cùng ba nó, lớn lên lúc còn nhỏ, mãi cho đến khi ba nó mất… Chúng ta mới phát hiện như vậy không đúng.
Vô luân phát sinh loại chuyện tình khổ sở gì, nó cũng không khóc, Tiểu Quân và ba nó cảm tình tốt như vậy, nó một giọt nước mắt cũng không có rơi, hỏi nó vì sao, thế nhưng nó nói, bởi vì khóc chuyện tốt sẽ không xảy ra, khóc ba sẽ không trở về… Thật là đứa nhỏ khờ, thẳng đến khi đó chúng ta mới biết được, Tiểu Quân không phải không buồn, mà chính là đều nhẫn xuống, thật sự là đứa nhỏ ngốc…"
Một ngày này Nguyên Hạo nghe nói về chuyện Tương Quân, nghe bà nội nói nói chuyện thủ vị của cô trước đây, cùng với chuyện của cha Tương Quân.
“Bác trai đối với Tương Tương yêu thương, nếu bác ấy còn sống, con tuyệt đối không dám gõ cửa nhà mọi người." Nếu biết anh đối với Tương Quân làm gì, ách, chính là ở vài thứ chuyện đêm hôm đó ở Tokyo, đầu của anh nhất định sẽ bị đem xuống dưới làm cầu đá!
“Nếu con ta còn sống, nhất định sẽ mua đàn dương cầm bán đi năm đó đưa cho Tiểu Quân, cho dù Tiểu Quân không thể như ước mơ làm nghệ sĩ dương cầm… Nó a, chính là một người cưng chiều con gái như vậy." Nhắc tới người con đã mất sớm, bà nội hốc mắt phiếm hồng.
Tự giác thất thố, bà nội lau quệt nước mắt nơi khóe mắt, tiếp theo nói: “Ta cùng mẹ Tương Quân mấy ngày nay càng nhìn con càng thấy thú vị, mẹ nó a, đối với bạn trai của con gái không có yêu cầu gì, không cần đại phú đại quý (giàu có), có thể làm cho Tiểu Quân hết lòng cười vui, rơi lệ, là đủ rồi, đây là mẹ Tương Quân muốn ta nói với con."
Nguyên Hạo không nói bao nhiêu lời, liền như vậy tiếp lão nhân gia bên người, nghe bà nói đến chuyện cũ, sự nghiệp Hiệp gia gây dựng lại cùng ngã xuống.
Một lát sau, Nguyên Hạo lái xe đưa bà nội đến đào viên đón Tương Quân và mẹ, hơn nữa kiên trì muốn làm chủ mời mọi người ăn cơm, nói trễ như vậy còn về nhà nấu nướng, rất vất vả, lễ mừng năm mới phải đối với chính mình tốt một chút.
Lúc cùng ăn, Nguyên Hạo giữ chặt tay Tương Quân.
“Nguyên Hạo, như thế nào." Tương Quân cười hỏi.
Nguyên hạo nhìn gương mặt tươi cười của cô, nhớ tới những lời nói lúc chiều của bà nội, hơn nữa trong ấn tượng của anh, trong công ty không ai không bị anh mắng mà không khóc, chỉ có cô ngoại lệ.
Xem ra tuy cô mềm mại, lại quật cường như vậy, nghĩ đến bộ dạng cô đè nén thương tâm khổ sở không khóc, anh liền đau lòng chết khiếp.
Kéo tay cô qua, làm cho cô ngã vào trong lòng anh, Nguyên Hạo ôm cô thật mạnh.
“Anh muốn cho em biết, em đối với anh là đặc biệt, cho nên anh cho em đặc quyền." Không muốn nói rõ ra là anh biết chuyện cô không khóc, quanh quanh co co, dùng phương thức này ám chỉ cho cô, muốn khóc thì khóc trong lòng anh: “Có nghe thấy không?"
Bị thình lình ôm gắt gao, Tương Quân hỏang sợ, mặt chôn ở ngực anh, nghe thấy tim anh đập mạnh, tay nhỏ bè đặt ở trong ngực anh, muốn ngẩng đầu nhìn anh, đầu lại bị áp trở về, nhìn vòng cổ thủy tinh không rời thân của anh, ở trước ngực lộ ra khỏi áo sơmi.
Ánh sáng màu xanh đậm kia làm cho cô nhịn không được lấy tay thưởng thức, chuyển động thủy tinh, mỗi khi ở trong lòng anh, đây là động tác quen thuộc của cô.
“Nguyên Hạo, anh làm sao vậy? Thật là kì quái, đặc quyền cái gì?"
“Dù sao chính là…Em có thể tùy tâm tùy thích đặc quyền." Tóm lại không thể muốn anh đối với cô nói…muốn khóc thì khóc trong lòng anh! Tuy rằng thực rõ ràng, nhưng mà rất xấu hổ, anh không nói ra miệng được.
“Vậy…em hy vọng anh về sau không cần thức đêm, có thể chứ?" Đặc quyền nha, tốt như vậy, cô sẽ thử xem là phương pháp đặc quyền như thế nào: “Trễ một chút nhất định phải đi ngủ, Tiểu Linh nói anh tuy rằng mười giờ ra khỏi nhà, nhưng là lại ở thư phòng công tác đến khuya."
Nguyên lai em gái anh bán đứng anh, tốt lằm, nợ này lần khác lại tính.
“Đương nhiên có thể, nhưng mà em xác định đặc quyền muốn dùng như vậy sao?" Cô lại không vì chính mình nghĩ nhiều một chút, đòi anh quà gì, hoặc là hứa hẹn, một lòng chỉ vì anh suy nghĩ, cô thật sự là…
Nguyên Hạo cúi đầu, trừng mắt nhìn cô gái ngu ngốc đang đùa với vòng cổ thủy tinh của anh, anh nheo mắt lại: “Hiệp Tương Quân!"
“A?"
“Em có thể tùy hứng một chút! Đối với anh mà thôi." Đương nhiên đặc quyền này không cho phép dùng ở trên người người khác anh sẽ ghen.
Tương Quân hoài nghi chính mình nghe lầm, rõ ràng Nguyên Hạo ghét nhất bị đàn bà tùy hứng tranh cãi ầm ĩ, ví như Nguyên Linh, ví dụ như bạn gái trước kia của anh đến công ty đòi quay lại, nhưng mà anh hiện tại muốn cô tùy hứng với anh?
Anh thực sự thích cô, cho cô đặc quyền người khác không có.
“Thật sự có thể tùy hứng sao? Mẹ em cùng bà nội thật thích anh, em muốn anh thường thường đến nhà chúng ta ăn cơm chiều, có anh đến, bà nội thực vui vẻ nha." Cô không hỏi cũng không thể được, cô nói “Em muốn", như vậy cũng gọi là tùy hứng nhỉ?
Nhưng mà Nguyên Hạo đối với phương thức sử dụng đặc quyền khác người của cô, tức giận mắt trợn trắng: “Anh phục em rồi…"
Đến ngày ba mươi, Nguyên Hạo sáng sớm lái xe đưa cha mẹ cùng với em gái, em rể bốn người ra sân bay rồi trở lại chỗ ở, không phải như trước lăn ra ngủ, mà là cầm lễ vật chuẩn bị từ nhiều ngày, đi tới trước nhà ba người của Tương Quân, đó là một khu nhà bên trong khu phố náo nhiệt, hòan cảnh đơn thuần im lặng, chắc chắn là đã ở được mười năm.
Cho nên bảy giờ sáng, anh chờ ngay tại đầu ngõ nhỏ nhà Tương Quân, nhìn trước nhìn sau xe, không ngừng từ sau kính chiếu hậu kiểm tra dung nhan chính mình, không thể nào thong dong tự nhiên, chưa từng nhĩ tới Nguyên Hạo anh cũng sẽ khẩn trương.
Cửa kính xe truyền đến hai tiếng “Cốc cốc" vang dội, Nguyên hạo quay đầu, thấy hiện ra khuôn mặt thanh tú tươi cười.
“Chào buổi sáng." Tương Quân khom người mỉm cười, bình thường lúc đi làm luôn cột đuôi ngựa sau đầu, tóc đen mềm mại tự nhiên bao lấy mặt cô trông càng nhỏ, trắng nọn hơn, môi như mật khó có được, tinh thần thoạt nhìn tốt lắm.
Nguyên Hạo thấy cô liền quay cửa kính xe xuống, nhẹ giọng nói với cô một tiếng chào.
Cửa sổ xe kéo xuống làm không khí lạnh lẽo liền tiến vào trong, đang muốn mắng cô hai câu thời tiết lạnh như thế, sao sáng sớm như vậy đã đi xuống đây chờ anh? Kết quả thấy cách xa Tương Quân hai buớc, có hai người phụ nữ lớn tuổi mang theo mỉm cười ấm áp đang nhìn anh.
Người tuổi lớn hơn trên mặt khắc dấu vết của năm tháng, nhưng mà hình dáng nhu hòa kia, khi cười rộ lên nheo lại ánh mắt, làm cho Nguyên Hạo cảm thấy nhìn người trước mắt như thấy bộ dáng năm mươi năm sau của Tương Quân, anh cảm thấy rất đẹp!
Nguyên Hạo lập tức biết hai người họ là ai, lập tức xuống xe, kính cẩn đi về phía hai vị trưởng bối chào hỏi.
“Bác Hiệp, bà nội, buổi sáng tốt lành, con là Nguyên Hạo." Tương Quân vì anh nên đã giới thiệu trước, anh chủ động chào hỏi.
“Thời tiết lạnh như thế, vãn bối làm cho trưởng bối chờ, thật sự là băn khoăn." Anh lập tức mở cửa xe, chủ động đỡ người lớn tuổi, bà nội Tương Quân hành động có chút không tiện ngồi vào phía sau xe, bình thường anh mở cửa xe thô bạo bây giờ lại trở nên dịu dàng dị thường, thật cẩn thận giống như đang đỡ lão Phật gia.
Kế tiếp đến phiên bạn gái, Nguyên Hạo đối mặt với Tương Quân, có cảm giác thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Nguyên Hạo, anh hôm nay thật không giống ngày thường." Tương Quân nhìn phải nhìn trái, cảm giác hôm nay Nguyên Hạo khác với bình thường, nói như thế nào…Chưa từng thấy anh “bình thường" như bây giờ, Nguyên Hạo trước đây nếu đồ ăn không ngon sẽ không ăn, quần áo lướt nhìn qua chỉ luôn là tây trang, áo sơ mi, thế nhưng hôm nnay anh lại mặc quần bò cùng áo lông cao cổ, quần bò nha, cho dù là nghỉ, Nguyên Hạo cũng chưa bao giờ từng qua loa như vậy.
“Anh…thực lo lắng sao?" Tương Quân không khỏi đóan như vậy, nhưng lại cảm thấy không có khả năng, bởi vậy miệng mới nghi hoặc.
“Nhanh lên xe, thời tiết rất lạnh, anh mở máy sưởi trong xe, không còn lạnh nữa." Nguyên Hạo lại cố nói trái nói phải, khiến cô đang lãi nhãi tới đầu xe, vì cô mở cửa.
Đóng cửa xe, Nguyên Hạo xoay người, ảo não chính mình thế nhưng lại bị nhìn thấu.
Đúng vậy, anh đang lo lắng hồi hộp lòng bàn tay đổ mồ hôi, lo lắng người nhà Tương Quân có thể hay không không thích người đàn ông như anh theo đuổi con gái, cháu gái duy nhất.
Mặc như vậy có thể hay không ngoài sức tưởng tượng? Kiểu tóc của kỹ sư thiết kế nổi tiếng có thể hay không có vẻ rất bờm xờm? Còn nữa, anh đã cạo râu sạch sẽ, như vậy làm tăng thêm khí phách của anh, bình thường anh thật vừa lòng, nhưng mà ở trong mắt trưởng bối, thật sự rất khó tin tưởng anh là người làm đến nơi đến chốn, người đàn ông tốt sẽ không làm cho Tương Quân chịu khổ a!
Tiêu phí thời gian cho vẻ ngoài nhiều hơn so với bình thường, anh muốn cho người nhà Tương Quân ấn tượng tốt, cảm thấy bản thân quá mâu thuẫn để ý bề ngoài thật sự quá mức, nhưng anh không thể khống chế được hành vi của mình.
“Nguyên Hạo, cảm ơn con a, phiền toái con làm lái xe." Sau khi Nguyên Hạo lên xe, bà Hiệp ở phía sau đã mở miệng.
Không có người đàn ông làm trụ cột kinh tế gia đình, ba người phụ nữ đều phải đi làm mới có thể duy trì cuộc sống, bà Hiệp ở bệnh viện làm quản lý ban đêm, dựa vào may vá nuôi lớn con và phụ dưỡng mẹ chồng, cả ban giáo sư hợp lại, may vá cùng với đan len, bình thường bận nhiều việc…mọi người đều làm, đến khi lễ mừng năm mới, chỉ có thể thừa dịp buổi sáng ba mươi đi chọn mua hàng Tết.
Hơn nữa bà nội Tương Quân tuổi lớn, không thể đi quá xa, càng chịu không nổi đường cái ngày lễ đông nghẹt người, năm rồi đi mua đồ, đều để bà ở lại trong nhà, Tương Quân cùng mẹ hai người đi nhanh về nhanh.
Năm nay khó có được người thân thể cường tráng lái xe, nguyện ý làm hộ hoa sứ giả kiêm cu li cho cả nhà ba người, bởi vậy bà Hiệp mang theo tâm tình vui vẻ ra khỏi cửa, cả một buổi sáng khuôn mặt tươi cười giấu không được.
“Đừng nói như vậy, là con quấy rầy." Anh đáng quý khiêm tốn.
Dùng tư thái lấy lòng người khác, hi vọng đối phương đối với mình có ấn tượng tốt, loại chuyện này trước kia Nguyên Hạo không bao giờ làm, nhưng đối tượng là Tương Quân, anh đối với đánh giá của người nhà cô coi trọng, hy vọng mỗi người đều đối vối tình cảm lưu luyến này của hai người bọn họ lạc quan tán thành: “Nguyên Hạo…Ừm, con so với trong tưởng tượng của ta không quá giống nhau." Bà Hiệp nghiền ngẫm mỉm cười: “Ta cùng bà nội nghe từ con bé Linh nói rất nhiều chuyện về con."
Nguyên Hạo vừa nghe thấy tên em gái liền nhíu mày, vừa rồi đưa người nhà đến sân bay, hai người còn ầm ỹ cả lên ở trên xe, không có Tương Quân ngăn cản, hai người bọn họ liền một đường ầm ỹ đến sân bay, cuối cùng Nguyên Linh xuống khỏi cửa xe, còn ngây thơ đá lốp bánh xe của anh.
“Nguyên Linh…" Anh không khỏi kinh hãi, nha đầu chết tiệt kia sẽ không thọc gậy bánh xe anh chứ? “Nó từ nhỏ tính tình đã vậy."
Anh nói về thời điểm bốc đồng của em gái mình, thế nhưng tuyệt không chột dạ, tính tình đại thiếu gia của anh rõ ràng là cũng không tốt hơn bao nhiêu: “Nói chuyện có khi không biết nặng nhẹ, mong bác không lấy làm phiền lòng."
“Ha ha…"
Tiếng phì cười ngắt ngang lời nói vắt hết óc suy nghĩ của Nguyên Hạo, phải biết rằng cái quỷ “lời nói khó nghe của Nguyên Linh" có bao nhiêu muốn lấy mạng anh.
“Điểm này nhưng thật ra con cùng Tiểu Linh giống nhau như đúc, con thực lo lắng cho ấn tượng đối của bác và bà đối với con nhỉ! Không sao, Nguyên Linh nói rất nhiều lời hay về con." Bà Hiệp cười không thể át, hơn nữa Nguyên Hạo vẻ mặt kinh ngạc, vui mừng không thôi.
Gặp quỷ, làm sao có thể?
“Hồi nhỏ em cùng Tiểu Linh đều thực sùng bái anh." Tương Quân cũng phì cười không nhịn được, xoa bóp cánh tay cứng ngắc của anh: “Bạn ấy vẫn lấy anh làm kiêu ngạo."
Cô chạm vào anh, Nguyên Hạo liền đem lực chú ý phóng ở trên người cô, một loại tên là dịu dàng gì đó che kín mắt anh, một mặt toàn bộ trầm tĩnh lại.
“Phải không? Anh không biết." Ai quản Nguyên Linh sùng hay không sùng bái anh, lỗ tai anh chỉ tiếp thu Tương Quân từ nhỏ cũng rất sùng bái anh: “Nhưng dù sao hiện tại anh đã biết."
Khóe miệng mỉm cười mang theo trêu tức, Tương Quân trong khoảng thời gian ngắn không biết vì sao anh lại cười với cô như vậy, sau đó nhớ lại mới phát hiện, cô lộ ra là cô từ nhỏ đã sùng bái anh, cái này giống như là nói với anh, cô từ nhỏ đã thầm mến anh!
Mặt cô đỏ, tay cô dừng lại ở cánh tay anh nháy mắt rụt về, nhưng Nguyên Hạo nhanh tay lẹ mắt, lập tức bắt lấy, ở lòng bàn tay vuốt ve, động tác vô cùng thân thiết làm cho Tương Quân mặt càng đỏ, căn bản không dám quay đầu xem biểu tình của bà và mẹ, hai người đó nhất định sẽ cười cô.
“Nói nữa sẽ muộn, sẽ không mua được mấy thứ, anh mau lái xe." Tương Quân da mặt mỏng thúc gịuc, muốn rút tay lại, nhưng không thắng được lực đạo của anh.
Nguyên Hạo dùng ánh mắt nhìn chăm chú làm cho phụ nữ hòa tan, nhìn cô từ đầu đến chân một lần, cuối cùng mới hành động có điểm không đứng đắn, nhưng lại gợi cảm động lòng người, buông tay ra, lướt qua người cô để thắt dây an toàn cho cô, cố ý cho động tác sát vào để mặt anh kề sát mặt cô, ỷ vào góc chết thị giác, Nguyên Hạo làm ra hành vi cực kì không trang trọng, chuồn chuồn lướt nước hôn vào cánh môi khẽ run của cô, sau đó thối lui.
“Chúng ta liền xuất phát đi." Tiếp theo làm ra vẻ mặt không có gì, nắm tay lái khởi động xe, nghe theo bác Hiệp chỉ thị, đi tới địa điểm mua đồ.
“Nghe Tiểu Linh nói, con bé sẽ kết hôn, muốn trước khi kết hôn mang cha mẹ ra nước ngòai mừng năm mới, nó nói đây là một lần cuối cùng cha mẹ ra nước ngoài, thật sự là một cô gái tốt."
“Từ nhỏ cha con đã chiều nó, cho nên nó tùy hứng quá, bình thường nó hay đến quấy rầy, thật sự ngại quá."
Nguyên Linh bởi vì có mấy lần hẹn Tương Quân về nhà ăn cơm qua đêm, kết quả bị anh chặn lại cướp người mà không vui, cô mới dời đi mục tiêu, nói muốn đến nhà Tương Quân chơi, cũng gặp mẹ cùng bà nội cô, con bé này, thật sự là tức chết anh.
“Không thể nào, chúng ta thật sự hoan nghênh con bé đến, đương nhiên cũng hoan nghênh con."
Bà nội Tương Quân, bà Hiệp cùng Nguyên Hạo nói rất nhiều chuyện, cũng chỉ có Tương Quân còn ngơ ngác ngồi ở ghế kế bên, chưa hết kinh hồn về cử chỉ lớn mật vừa rồi của anh.
Anh làm sao có thể to gan như vậy? Anh còn có mặt mũi mắng Nguyên Linh trắng trợn, mẹ cô cùng bà nội đều ngồi ở phía sau, anh không sợ bị thấy sao? Nếu như bị thấy thì làm sao bây giờ?
Hai gò má đỏ dấu không được, không chịu biến mất, Tương Quân bụm mặt, hi vọng mẹ và bà nội không có thấy…Hẳn là không có đi? Bọn họ ba người tán gẫu vui vẻ như vậy, biểu hiện của mẹ và bà nội cũng thực bình thường, cho nên hẳn là không có bị thấy, thật tốt quá!
Tương Quân thở dài nhẹ nhõm một hơi, vỗ vỗ hai má bằng phẳng cân bằng cảm xúc, tiếp theo quay đầu hỏi mẹ: “Mẹ, tối hôm nay ăn lẩu được không?"
“Ha ha…"
Tương Quân vừa quay đầu lại, nhìn vào mắt mẹ, mẹ cô liền cười ra, cô nghi hoặc khó hiểu, lại chuyển hướng bà nội, mà vẻ mặt bà nội cũng rất muốn cười.
“Chuyện gì hay mà cười như vậy? Trên mặt con có cái gì sao?" Từ động tác nhường mày bỉu môi của mẹ và bà nội, cô thật sự không hiểu nổi rốt cuộc vấn đề là làm sao.
Nguyên Hạo ‘xoát’ môt tiếng lấy ra khăn giấy, đem giấy đưa tới trước mặt cô, một tay khống chế tay lái, thần sắc tự nhiên nói: “Thật có lỗi, là lỗi của anh."
Cái gì lỗi của anh? A….
Tương Quân hỏa tốc cầm lấy giấy, quay đầu kéo kính che nắng xuống, nhìn vào kính phụ thấy môi của mình dính chút mật chóang váng nói không nên lời, trên môi Nguyên Hạo cũng dính một ít.
“Tương Tương, bên anh cũng phiền tóai em." Thừa dịp chờ đèn đỏ, anh đưa mặt qua muốn cô giúp đỡ.
Nguyên bản hai gò má đã muốn hạ sốt, phút chốc giống lò hỏa thiêu đỏ lên.
Phía sau truyền đến tiếng cười của mẹ và bà, cô biết, họ nhất định thấy! Cái này thật là…
Nguyên Hạo đi cùng ba người phụ nữ Hiệp gia vào đường cái và chỗ mua đồ đông nghẹt người qua lại, mua đồ tết và chuẩn bị đồ dùng, nhiều người đến mức phải đi rất chậm, có người không kiên nhẫn thậm chí thô lỗ đụng vào bà nội đi lại không tiện.
“Chắn đường làm gì?"
“Không phát hiện nơi này có người già sao? Không biết lẽ phép! Mắt kém!" Nguyên Hạo đúng lúc đỡ lấy bà nội, khí chất cùng trầm ổn duy trì từ sáng đến giờ lập tức bị phá vỡ, nổi giận hung ác rít gào tức giận mắng.
Anh một bên mắng người đồng thời một bên đem bà nội vào bên trong, không làm cho người ta đụng vào bà.
“A, bà nội, con cam đoan, con bình thường sẽ không như vậy đối với Tương Quân." La hét xong mới nghĩ đến không đúng, anh đã tự nhủ hôm nay không thể phát giận, vội vàng quay đầu đối với bà nội cam đoan.
“Chà, con không phải ông chủ của Tiểu Quân sao? Tiểu Quân thường hay uể oải nói ông chủ lại mắng nó."
Đúng vậy, anh quên mất!
“Ôi, đó là trước kia, thật sự, con cam đoan." Nguyên Hạo không khỏi hối hận.
Không chỉ là Nguyên Hạo chú ý đến người nhà Tương Quân, người nhà của anh cũng từ nhỏ quan sát chi tiết Nguyên Hạo.
Tính tình anh vốn rất đại thiếu gia, rất khó chịu, nhưng lại cùng bọn họ đi chỗ ồn ào, ra đường cái chọn mua hàng tết, lại không kêu khổ, không có lộ ra biểu tình không kiên nhẫn, đối với bà nội cũng thật quan tâm, mua xong các thứ trở lại nhà bọn họ cũng sẽ cuồn cuộn xắn tay áo lên hỗ trợ quét tước, còn nói với bà nội đã qua tuổi bảy mươi:
“Bà nội, bà đừng động, ngồi, xem tivi hoặc là nằm chườm nóng chân một chút."
Anh đối với bà đặc biệt tôn kính cùng chăm sóc, làm cho bà Hiệp cảm thấy rất kì quái.
“Nguyên Hạo, con có vẻ đặc biệt thích bà nội." Thậm chí rất thích ý cùng bà nội nói chuyện phiếm, con trai trưởng Nguyên gia rất không nhẫn nại, như thế nào lại săn sóc như vậy?
Bà Hiệp đem Nguyên Hạo gọi tới phòng bếp giúp thay bóng đèn, tò mò hỏi.
“Bác Hiệp, có hay không đã nghe người ta nói, Tương Quân rất giống bà nội?" Nguyên Hạo đổi đèn xong, mỉm cười hỏi: “Đều là người đẹp, con lại thích người đẹp, cho nên liền…" Nhún vai, cách nói có điểm không đứng đắn, nhưng mà biểu lộ anh đối với Tương Quân yêu thích, sẽ không bởi vì dung mạo tăng thêm dấu vết năm tháng mà thay đổi tâm ý, làm cho bà Hiệp đối với anh ấn tượng rất tốt.
Đêm giao thừa hôm đó, ăn một cái lẩu nhỏ bổ dưỡng, chủ yếu là nhiều rau xanh, một ít thịt luộc, Nguyên Hạo không có kiêng ăn, hưởng thụ khóai trá một chút hương vị cơm tối, nghe ba người phụ nữ nói chuyện phiếm, đón giao thừa đến mười hai giờ đêm khuya, mới nói trở về chỗ ở của mình.
Không trông cậy vào Hiệp gia sẽ lưu lại anh qua đêm, anh cũng không dám a!
Mùng một tết, chín giờ sáng Nguyên Hạo đúng giờ xuất hiện ở cửa nhà họ Hiệp, lái xe, mang ba người phụ nữ đi miếu cầu phúc.
Mùng hai tết, Nguyên Hạo đưa bà Hiệp cùng Tương Quân đến đào viên của người họ hàng lớn tuổi, về nhà mẹ đẻ chúc tết, anh thì ở lại Hiệp gia giúp bà nội, không để cho người già một mình ở nhà một ngày.
“Bà nội, con chỉ có một người, làm ơn, nói chuyện phiếm với con."
“Nói muốn ta giúp con, kỳ thật là con theo giúp ta đi, con thật có lòng, ta vừa lúc tính xem hình, con có muốn xem thử không?" Bà nội muốn cùng anh xem hình, Nguyên Hạo tự nhiên không từ chối.
Những ảnh chụp này đã cũ, có ghi lại Tương Quân từ nhỏ đến lớn, cô vui vẻ, khổ sở, tức giận, lúc còn nhỏ hai má Tương Quân tròn trĩnh, thoạt nhìn có vẻ rất thích ăn! Hiện tại có điểm không giống, Nguyên Hạo nguyên bản liền cảm thấy cô có điểm gầy, thấy ảnh chụp trước đây của cô mới thấy cô không chỉ là có điểm gầy, mà là rất gầy!
“Mặt tròn một chút có vẻ đáng yêu." Anh chỉ vào ảnh chụp mới trước đây của Tương Quân, nhíu mày trong đầu suy tư, nên dưỡng béo cô như thế nào?
“Tiểu Quân từ nhỏ đã hay cười thích ăn, ba nó chỉ có nó là con gái, thương nó vô cùng, ảnh chụp này nọ đều là ba nó chụp, ta cùng mẹ Tương Quân thường thường cười nó, nó là người cha chiều con gái đến ngốc nghếch."
Ở trong ảnh chụp của Tương Quân, ngẫu nhiên có một người đàn ông hiện vào trong ống kính, thân mật ôm chầm lấy cô, mà Tương Quân cũng cười để cho cha ôm vào trong ngực.
Ở trong lòng ba cười to, cô ăn đủ thứ, ngọt ngào ngủ say, hoặc là thương tâm khổ sở khóc lớn, làm cho cho người ta liếc mắt một cái đều nhìn ra được, người cha này có bao nhiêu yêu thương con gái của mình, mà cô bé này có bao nhiêu thương yêu cha mình.
“Tiểu Quân lúc còn nhỏ hay khóc, một chút việc nhỏ liền khóc, đại khái là vì trước đây thân thể không tốt, ba ngày thì hết hai ngày sinh bệnh, khi đó cha mẹ nó đều rất sợ nó sống không quá năm tuổi, cho nên chiều nó, đến sau này một chút chuyện nhỏ cũng làm cho nó khóc, nó hay khóc đến một ngày ít nhất muốn khóc mười lần."
Nhưng mà ảnh chụp cô bé hay khóc này khi dần dần lớn lên, đột nhiên, rốt cuộc nhìn không thấy khuôn mặt cô khóc, cũng nhìn không thấy gì trừ bỏ biểu tình tươi cười bên ngoài.
“Trước khi quyết định chuyển nhà, Tiểu Quân còn khóc nói không cần chuyển trường, nhưng mà sau khi chuyển trường, cũng không thấy nó khóc, vô luận hoàn cảnh chúng ta có bao nhiêu khó khăn, làm cho nó vòng vo chuyển bao nhiêu thứ trường, chuyển bao nhiêu nhà, nó vẫn là tươi cười an ủi ba nó, nói không có vấn đề gì, chúng ta vẫn tưởng Tiểu Quân tri kỷ cùng ba nó, lớn lên lúc còn nhỏ, mãi cho đến khi ba nó mất… Chúng ta mới phát hiện như vậy không đúng.
Vô luân phát sinh loại chuyện tình khổ sở gì, nó cũng không khóc, Tiểu Quân và ba nó cảm tình tốt như vậy, nó một giọt nước mắt cũng không có rơi, hỏi nó vì sao, thế nhưng nó nói, bởi vì khóc chuyện tốt sẽ không xảy ra, khóc ba sẽ không trở về… Thật là đứa nhỏ khờ, thẳng đến khi đó chúng ta mới biết được, Tiểu Quân không phải không buồn, mà chính là đều nhẫn xuống, thật sự là đứa nhỏ ngốc…"
Một ngày này Nguyên Hạo nghe nói về chuyện Tương Quân, nghe bà nội nói nói chuyện thủ vị của cô trước đây, cùng với chuyện của cha Tương Quân.
“Bác trai đối với Tương Tương yêu thương, nếu bác ấy còn sống, con tuyệt đối không dám gõ cửa nhà mọi người." Nếu biết anh đối với Tương Quân làm gì, ách, chính là ở vài thứ chuyện đêm hôm đó ở Tokyo, đầu của anh nhất định sẽ bị đem xuống dưới làm cầu đá!
“Nếu con ta còn sống, nhất định sẽ mua đàn dương cầm bán đi năm đó đưa cho Tiểu Quân, cho dù Tiểu Quân không thể như ước mơ làm nghệ sĩ dương cầm… Nó a, chính là một người cưng chiều con gái như vậy." Nhắc tới người con đã mất sớm, bà nội hốc mắt phiếm hồng.
Tự giác thất thố, bà nội lau quệt nước mắt nơi khóe mắt, tiếp theo nói: “Ta cùng mẹ Tương Quân mấy ngày nay càng nhìn con càng thấy thú vị, mẹ nó a, đối với bạn trai của con gái không có yêu cầu gì, không cần đại phú đại quý (giàu có), có thể làm cho Tiểu Quân hết lòng cười vui, rơi lệ, là đủ rồi, đây là mẹ Tương Quân muốn ta nói với con."
Nguyên Hạo không nói bao nhiêu lời, liền như vậy tiếp lão nhân gia bên người, nghe bà nói đến chuyện cũ, sự nghiệp Hiệp gia gây dựng lại cùng ngã xuống.
Một lát sau, Nguyên Hạo lái xe đưa bà nội đến đào viên đón Tương Quân và mẹ, hơn nữa kiên trì muốn làm chủ mời mọi người ăn cơm, nói trễ như vậy còn về nhà nấu nướng, rất vất vả, lễ mừng năm mới phải đối với chính mình tốt một chút.
Lúc cùng ăn, Nguyên Hạo giữ chặt tay Tương Quân.
“Nguyên Hạo, như thế nào." Tương Quân cười hỏi.
Nguyên hạo nhìn gương mặt tươi cười của cô, nhớ tới những lời nói lúc chiều của bà nội, hơn nữa trong ấn tượng của anh, trong công ty không ai không bị anh mắng mà không khóc, chỉ có cô ngoại lệ.
Xem ra tuy cô mềm mại, lại quật cường như vậy, nghĩ đến bộ dạng cô đè nén thương tâm khổ sở không khóc, anh liền đau lòng chết khiếp.
Kéo tay cô qua, làm cho cô ngã vào trong lòng anh, Nguyên Hạo ôm cô thật mạnh.
“Anh muốn cho em biết, em đối với anh là đặc biệt, cho nên anh cho em đặc quyền." Không muốn nói rõ ra là anh biết chuyện cô không khóc, quanh quanh co co, dùng phương thức này ám chỉ cho cô, muốn khóc thì khóc trong lòng anh: “Có nghe thấy không?"
Bị thình lình ôm gắt gao, Tương Quân hỏang sợ, mặt chôn ở ngực anh, nghe thấy tim anh đập mạnh, tay nhỏ bè đặt ở trong ngực anh, muốn ngẩng đầu nhìn anh, đầu lại bị áp trở về, nhìn vòng cổ thủy tinh không rời thân của anh, ở trước ngực lộ ra khỏi áo sơmi.
Ánh sáng màu xanh đậm kia làm cho cô nhịn không được lấy tay thưởng thức, chuyển động thủy tinh, mỗi khi ở trong lòng anh, đây là động tác quen thuộc của cô.
“Nguyên Hạo, anh làm sao vậy? Thật là kì quái, đặc quyền cái gì?"
“Dù sao chính là…Em có thể tùy tâm tùy thích đặc quyền." Tóm lại không thể muốn anh đối với cô nói…muốn khóc thì khóc trong lòng anh! Tuy rằng thực rõ ràng, nhưng mà rất xấu hổ, anh không nói ra miệng được.
“Vậy…em hy vọng anh về sau không cần thức đêm, có thể chứ?" Đặc quyền nha, tốt như vậy, cô sẽ thử xem là phương pháp đặc quyền như thế nào: “Trễ một chút nhất định phải đi ngủ, Tiểu Linh nói anh tuy rằng mười giờ ra khỏi nhà, nhưng là lại ở thư phòng công tác đến khuya."
Nguyên lai em gái anh bán đứng anh, tốt lằm, nợ này lần khác lại tính.
“Đương nhiên có thể, nhưng mà em xác định đặc quyền muốn dùng như vậy sao?" Cô lại không vì chính mình nghĩ nhiều một chút, đòi anh quà gì, hoặc là hứa hẹn, một lòng chỉ vì anh suy nghĩ, cô thật sự là…
Nguyên Hạo cúi đầu, trừng mắt nhìn cô gái ngu ngốc đang đùa với vòng cổ thủy tinh của anh, anh nheo mắt lại: “Hiệp Tương Quân!"
“A?"
“Em có thể tùy hứng một chút! Đối với anh mà thôi." Đương nhiên đặc quyền này không cho phép dùng ở trên người người khác anh sẽ ghen.
Tương Quân hoài nghi chính mình nghe lầm, rõ ràng Nguyên Hạo ghét nhất bị đàn bà tùy hứng tranh cãi ầm ĩ, ví như Nguyên Linh, ví dụ như bạn gái trước kia của anh đến công ty đòi quay lại, nhưng mà anh hiện tại muốn cô tùy hứng với anh?
Anh thực sự thích cô, cho cô đặc quyền người khác không có.
“Thật sự có thể tùy hứng sao? Mẹ em cùng bà nội thật thích anh, em muốn anh thường thường đến nhà chúng ta ăn cơm chiều, có anh đến, bà nội thực vui vẻ nha." Cô không hỏi cũng không thể được, cô nói “Em muốn", như vậy cũng gọi là tùy hứng nhỉ?
Nhưng mà Nguyên Hạo đối với phương thức sử dụng đặc quyền khác người của cô, tức giận mắt trợn trắng: “Anh phục em rồi…"
Tác giả :
Lê Tiêm