Đừng Khóc Kẹo Ngọt

Chương 5

Mùa đông ánh mặt trời ấm áp biến mất làm cho nhiệt độ liên tục thấp nhiều ngày, nhưng là mùa đông mà, mỗi ngày ánh mặt trời hiện ra giảm dần nhiệt độ, không khí đột nhiên lạnh, lạnh làm cho người ta phát run, đây là cái gọi là yên tĩnh trước bão táp.

Mười giờ năm phút sáng, thời gian đi làm bình thường ở công ty, vị trí văn phòng Tương Quân ở cửa, mắt nhanh thấy Maserati màu đen của Nguyên Hạo vào cửa công ty đến chỗ đậu xe.

Sau khi từ Nhật Bản về Đài Loan đã ba ngày đều như nhau, cô lập tức đứng lên, hướng phòng hồ sơ phía sau đi đến.

Làm cho Tương Quân cảm thấy may mắn là, liên tục ba ngày, cô đều không có cùng Nguyên Hạo đối mặt qua, thật sự là quá tốt!

“Hiệp tiểu thư"

Thời điểm khi cô nghĩ đến hôm nay có thể bình an trốn tránh, một thanh âm ngăn trở hành động trốn tránh của cô.

Nhìn lại, là đồng nghiệp mới đi làm được ba ngày ở bộ phận nghiệp vụ, là một người hiểu việc, người đàn ông này tầm 28 tuổi, nghe nói trước chưa có kinh nghiệm làm việc, tuy nhiên bởi vì anh ta có hoài bão rất lớn, Nguyên Hạo thực coi trọng anh ta, dù sắp đến lễ mừng năm mới, Nguyên Hạo vẫn ngọai lệ cho anh ta trúng tuyển.

“Lâm tiên sinh?"

“Đây là tư liệu ngày hôm qua tôi muốn cô sửa sang lại, tôi xem xong rồi." Đồng nghiệp mới khí thế bức người, cầm lấy văn kiện vẫy vẫy hai cái bỏ xuống, mãnh liệt khiển trách, trừng mắt với cô: “Số liệu hòan tòan không đúng, cô không tập trung sao? Vì sao có một chút việc nhỏ cũng làm không tốt?"

Tương Quân sửng sốt, nhìn vào vị trí đồng nghiệp chỉ vào, kim ngạch dựa trên biên lai có chỗ sai.

“Thật có lỗi, tôi không có chú ý tới, tôi lập tức sửa." Tương Quân gọn gàng dứt khoát nhận sai, không có trốn tránh trách nhiệm.

“Tôi cùng khách hàng hẹn mười một giờ gặp mặt, hiện tại là mấy giờ rồi? Trước khi cô đem tư liệu đặt trên bàn tôi, hẳn là phải xác nhận vài lần, cô là người ngu ngốc sao? Làm việc đã bao nhiêu năm, ngay cả đạo lý ấy cũng không hiểu!"

Tương Quân choáng váng, sửng sốt, thật không ngờ lòng tốt của cô sẽ làm kết cục chính mình bị mắng trối chết lên đầu, giúp đồng nghiệp mới chuẩn bị tư liệu, không phải là phạm vi chức trách của cô, nhưng là cô đáp ứng rồi, chính là trách nhiệm của cô.

Nhân viên mới tới không rõ ràng tình trạng, ‘Cương’ không có trợ lý lọai này, chuyện của chính mình đều phải tự làm, vì anh chưa có kinh nghiệm làm việc, đem nhân viên chức thấp nhất ở công ty trở thành cô gái có thể tùy ý sai bảo.

“Thực xin lỗi…tôi sẽ chú ý." Tương Quân không giỏi cự tuyệt, trong vòng năng lực có thể của cô, cô không ngại làm việc này việc nọ, nhưng mà chưa từng có người trách cứ cô, cô cho tới bây giờ… Không có bị mắng khó nghe như vậy, làm cho cô cảm thấy chính mình không đúng tí nào.

Mà trường hợp khốn quẫn này, còn bị Nguyên Hạo đang vào công ty thấy.

Từ sau khi từ Nhật Bản trở về, cô liền trốn tránh anh, liên tục ba ngày, không thể tưởng tượng được gặp lại sẽ là trường hợp khó xử như vậy.

“Công ty làm sao có thể tuyển nhân viên như cô? Sao thế, muốn khóc? Nói cô hai câu đã yếu ớt như vậy, phạm sai lầm không thể mắng cô sao?"

Lúc Nguyên Hạo vừa vào công ty, vừa lúc nghe thấy nghiệp vụ mới đang mắng người, khẩu khí cùng lời nói khó nghe, ngay cả sử dụng những lời nói độc địa khiến anh nhíu em.

“Giám đốc, xin chào." Nghiệp vụ mới đến thấy Nguyên Hạo, tạm dừng mắng chửi người, đón tiếp ông chủ.

Nguyên Hạo gật gật đầu, dư quang ở khóe mắt ngắm hướng Tương Quân đang cúi đầu, em nhíu lại, sau đó nhìn về phía nghiệp vụ mới tới.

“Sao cậu còn ở đây?" Lúc này anh ta hẳn là đi gặp khách hàng mới đúng, như thế nào còn ở công ty?

“Còn không phải…" Nghe vậy Lâm tiên sinh bụng lại muốn phát hỏa, hung tợn trừng mắt nhìn Tương Quân đang thực sợ hãi liếc mắt một cái: “Tư liệu còn đang làm, bằng không đã sớm xuất phát."

Nguyên Hạo nghe thấy nội dung nhân viên mới tới trách cứ cô, biết đã xảy ra chuyện gì, thân là một ông chủ, anh sẽ không nhúng tay vào cách làm việc của nhân viên, anh chỉ nhìn thành quả, nhưng công việc chính mình được phân cho thì không được đùn đẩy cho người khác vẫn phải tuân thủ, hành động của nghiệp vụ mới đến làm anh nhíu em, huống chi thân là một người đàn ông mà nói, Hiệp Tương Quân là người phụ nữ của anh, thấy cô bị mắng thành như vậy, anh thực sự tức giận!

Có cần phải mắng khó nghe như vậy không? Lửa giận bốc lên, trong lúc nhất thời anh đã quên bản thân mình trước kia mắng cũng khó nghe, cũng đã thương người.

“Ừ." Sợ lại không phân biệt được công và tư mà nhúng tay vào, hơn nữa cô gái này từ khi trở về từ Nhật Bản, đã trốn tránh anh ba ngày!

Tùy ý gật đầu tỏ vẻ biết, Nguyên Hạo liền lên lầu, trở lại văn phòng của mình.

Quá mất mặt… Bị anh thấy, Tương Quân thật sự quẫn tới nỗi muốn lấy một cái động đem chính mình nhét vào, nhưng là chuyện tình trước mắt cũng không có giải quyết được.

“Cô xem! Bị giám đốc hỏi, đều do cô làm hại."

“Này cậu mới tới, cậu còn có thời gian ở trong này trách tội người khác a?" Nhìn không vừa mắt nhân viên mới, quản lí nghiệp vụ đi ra, cười cười nói: “Mau chuẩn bị xuất môn."

Nhân viên mới đến thấy thủ trưởng đi ra hòa giải, thế nên mới không cam lòng, bĩu môi.

“Quên đi, tự tôi làm còn có vẻ nhanh hơn." Thu hồi tư liệu làm sai, cho cô một con đường thoát.

Cho dù đồng nghiệp không so đo với cô, nhưng Tương Quân vẫn không thể tiêu tan, ảo não bản thân đã sơ ý phạm sai lầm, thần kinh trước nay chưa hề bị ảnh hưởng như vậy, nghĩ tới Nguyên Hạo ngay gần đó, anh thấy được, bây giờ còn đang nhìn cô sao?

Rõ ràng trốn tránh anh, lánh xa anh, lại cố tình không cốt khí ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai – Nguyên Hạo không có ở đó, đèn văn phòng anh đang sáng, cửa đóng chặt, cho nên nói…Anh không có nghe thấy nội dung kế tiếp cô bị mắng chứ?

Không thể nói rõ tâm tình chính mình vì sao kỳ quái như vậy, may mắn không có chống lại tầm mắt của anh, nhưng mà phiền muộn không nhìn thấy hình bóng của anh…

“Tôi lại cho cô một cơ hội nữa!" Đang lúc tư duy Tương Quân lâm vào hỗn lọan, đồng nghiệp mới chuẩn bị xuất môn, đi qua trước bàn cô, thô lỗ đem văn kiện ném trên bàn, vô ý làm rối lọan văn kiện trên bàn cô cùng với văn phòng phẩm, phân tán khắp nơi.

“Ba giờ chiều tôi trở về, lúc đó tôi muốn cô đem mấy thứ này chuẩn bị cho tốt để trên bàn tôi, nếu cô làm không được, liền thử xem xem!" giọng nói ra vẻ uy hiếp.

“A, tôi vào công ty nhiều năm như vậy, năm trước thăng chức tăng lương, tôi còn không có trợ lý, khi nào thì người mới tới này có thể có trợ lý giúp chạy tới chạy lui tùy ý sai bảo a?" Sophia, phụ trách mang đồng nghiệp mới đang xuất môn gặp khách hàng, cũng là người cùng Tương Quân cùng đợt vào công ty: “Ngay cả loại tư liệu đơn giản đến thế này cũng cần phải có người giúp anh chuẩn bị, trời, tôi rốt cuộc là đi với cái dạng người mới gì vậy? Thật là chả hay ho gì!" Mang sắc mặt chán ghét bày ra ngoài, cho nghiệp vụ mới tới hết đường ra vẻ.

Nhưng lúc bản mặt chán ghét của Sophia quay đầu đối mặt với Tương Quân, lập tức biến thành thân thiết kêu: “Tiểu Tương Tương, sôcôla ăn rất ngon, yêu cô quá." Trả lại ột cái hôn gió, vị này là tiểu chủ quản hết sức quan trọng của bộ nghiệp vụ, lập trường có thể hiểu được.

Tương Quân mỉm cười với đồng nghiệp, biết đây là phương thức cô giúp mình.

Nhìn theo đồng nghiệp rời công ty, Tương Quân cúi đầu, thấy mặt bàn hỗn độn.

Lâm tiên sinh rất thô lỗ, ném tư liệu trên bàn cô làm đổ cái ly của cô, may mắn cô uống hết nước, mới không có lan đến thư kiện công văn cần chuyển đi nhanh gần đó.

Cô yên lặng thu thập mặt bàn, nhưng mà trong lòng khổ sở lại không có biện pháp quên liền lập tức.

Cô kéo ra ngăn kéo lớn nhất, lấy chiếc bình thủy tinh ra, lấy từ trong đó một viên kẹo, một viên tiếp một viên nhét vào miệng.

Cô nói với chính mình, không thể khóc, khóc sẽ không có chuyện tốt xảy ra, cô ăn rất nhiều rất nhiều kẹo, không thể khóc, không thể khóc nha!

Ngay khi Tương Quân vừa ăn kẹo, vừa lúc một bên điều chỉnh thử tâm tình của mình, trên mặt bàn có thứ gì đó bị ánh mặt trời chiếu vào tỏa sáng lấp lánh khiến cho cô chú ý.

“Hử?" Cái đó màu bạc, tỏa sáng lấp lánh, theo ống đựng bút của cô rớt ra, sợi dây thật dài quấn quanh ống đựng bút dạ quang của cô.

Cô tò mò nhanh chóng cầm lấy cái màu bạc kia, đồng thời lôi sợi dây ra, làm cho cô thấy được một sợi dây trang sức màu xám xanh kết tinh.

Vật trang sức kia là một khối hình trụ có hai mũi nhọn, vẻ đẹp xen vào màu xanh cùng bụi mờ trong đó, nhìn kỹ, bên trong có cả sợi kết tinh, tinh thể trong suốt, mang theo màu vàng thản nhiên, cạnh dùng một sợi dây bạc làm thành vòng cổ, mà khối kết tinh chưa được tạo hình, màu xanh rất đẹp, nhưng có hình dáng nguyên thể thô ráp.

Tương Quân nhìn đến vòng cổ thủy tinh này, đầu óc của cô nhất thời nhận ra.

Cô chỉ mới nhìn thấy qua một người mang vòng cổ thủy tinh này, người đó là Nguyên Hạo, mà lúc trước anh còn bởi vì đánh mất vòng cổ này mà phát giận thật lớn, ai biết vòng cổ lại chạy đến chỗ ống đựng bút của cô.

Cái này đối với anh quan trọng, đó là ý niệm duy nhất hiện lên trong đầu cô, hành động thân thể so với đầu óc còn nhanh hơn, Tương Quân lập tức đứng dậy mang theo vòng cổ thủy tinh kia đi tìm Nguyên Hạo, trong lúc nhất thời đã quên chính mình đang trốn anh!

Cộp, cộp cộp, tiếng bước chân dồn dập, tiếng bước chân thô bước nhanh dồn dập, trong văn phòng Nguyên Hạo nghe thấy được, lập tức rời khỏi cửa sổ, làm bộ anh không có rình coi.

Cộp cộp cộp, tiếng bước chân càng ngày càng gần, lúc anh đi đến văn phòng, vừa lúc cô không gõ cửa liền xông vào.

“Giám đốc, tôi tìm được vòng cổ của anh này!"

Bởi vì Nguyên Hạo từng vì làm mất vòng cổ này mà lo âu phát hỏa, cô vội vã muốn đưa trả lại cho anh, thế nhưng đã quên gõ cửa, điều này đối với Nguyên Hạo là tối kỵ, cũng may là lúc này Nguyên Hạo đối với việc cô tự động dâng đến cửa hoan nghênh còn không kịp, nếu không cô liền thảm.

“Mọi người tìm khắp nơi trong công ty không thấy, thế nhưng ở trong ống đựng bút của tôi, khi nào rơi vào tôi đều không có phát hiện, vừa thấy được tôi liền lập tức đem vội tới cho anh, tôi biết cái này đối với anh rất quan trọng…" Cô lải nhải, vì tìm được vật bị mất anh quý trọng mà vui sướng

“Sao?" Nguyên Hạo sâu xa khó hiểu chớp mắt, thấy cô tươi cười vui vẻ, chìa ra vật lấp lánh nọ như đem vòng cổ dâng đến trước mắt anh, ánh mắt tròn tròn tỏa sáng. Thậm chí không có trốn tránh nhìn thẳng vào mắt anh.

Vừa rồi cô nhất định rất khó chịu, rõ ràng dáng vẻ sắp khóc tới nơi nhưng lại không có khóc. Nguyên Hạo lúc này mới nghĩ đến, anh mắng không ít nhân viên đến khóc, cho dù là nhân viên nam, cũng có không ít người bị anh trách làm cho rơi nước mắt khuất phục của một người đàn ông, nhưng cũng chỉ có cô, hình như cho tới bây giờ anh không thấy qua cô bởi vì bị trách cứ mà khóc.

Cô rõ ràng nhìn nhu nhược ngượng ngùng, lại cứng cỏi làm cho người ta đau lòng.

“Phải không? Khéo như vậy." Anh không có lộ ra thần sắc vui vẻ, hoặc là có chút cảm tạ trong lời nói, đưa tay nhận lấy vòng cổ, đồng thời cầm lấy tay của cô.

Lúc Tương Quân phát hiện chính mình chui đầu vào lưới đã không còn kịp rồi: “A, giám đốc…"

Nguyên Hạo chăm chú nhìn mặt cô, nhìn biểu tình biến hóa của cô, từ đầu vui sướng, đến cuối cùng phát hiện không thích hợp do dự.

Không phải không có phát hiện sự trốn tránh của cô, anh vì thế giận dữ, y như cá tính của anh, nào có khả năng anh không giải quyết vấn đề trốn tránh của cô gái anh muốn?

“Nếu không phải em tìm được vòng cổ vội vã muốn đưa cho anh, em sẽ vẫn trốn tránh anh, phải không?" Nguyên Hạo thật không giống Nguyên Hạo, vào thời gian làm việc lại nói về việc tư.

Tương Quân không có trả lời, chống lại ánh mắt chăm chú nhìn của anh, cô không khỏi đỏ mặt lên, không muốn mở mắt.

“Này." Khó được cô tự động dâng tới cửa, Nguyên Hạo nếu còn để cô trốn tránh sẽ không kêu là Nguyên Hạo, đương nhiên là đem mặt của cô giữ lại, bức cô nhìn anh: “Dựa vào cấp độ ngây ngô của em mà nói… Quá ái muội theo đuổi, trực tiếp ra tay đối với em, là anh sai, nhưng mà anh cam đoan, anh tạm thời sẽ không chạm vào em."

Gì gì gì? Tương Quân nghe vậy ngây ra như phỗng, hòai nghi mình nghe lầm.

“Cái mặt em như vậy là sao? Em cho rằng anh chạm vào em chỉ là tùy tiện chơi đùa sao? Em cho anh là ngựa đực à? Em trốn cái rắm? Anh đang thật lòng đấy!"

Hiện tại là ảo tưởng nghe thấy nhỉ? Nguyên Hạo nha, làm sao có thể vào thời gian làm việc nói loại sự tình này? Lần đầu tiên… Chà, mà thật sự nói đến thì không chỉ là một lần, một đêm kia sau đó còn có lần thứ hai, lần thứ ba… Chà, đây không phải là trọng điểm!

“Giám đốc, hiện tại là thời gian làm việc…" Hiện tại là thời điểm nói loại chuyện này sao?

“Bằng không thời điểm em tan tầm muốn nghe anh nói sao? Em thực đúng giờ là tan tầm rồi!" Nói đến cái này Nguyên Hạo liền tức giận đến nghiến răng, lúc anh vào công ty nhất định sẽ không thấy cô, cô trốn ở phòng hồ sơ giả bộ làm việc, chờ lúc anh tan tầm rời khỏi công ty, cô đã sớm tan tầm rồi,  cô vẫn là cố tình làm gà mẹ ở trên bàn làm việc giúp anh chuẩn bị đồ ăn, nước trái cây, còn có thuốc anh ghét nhất… Được rồi, không phải thuốc, mà là thực phẩm khỏe mạnh quỷ quái.

“Trốn anh, còn quản anh có hay không có ăn cái gì, em có vấn đề gì sao?" Cũng bởi vì hành động của cô mâu thuẫn, làm cho anh không rõ ràng lắm cô rốt cuộc là thích anh, hay là không thích anh?

Vấn đề này dày vò anh ba ngày, nghĩ đến cô có khả năng không thích anh, anh liền cảm thấy lo âu.

Cảm tình tới rất đột nhiên, đối tượng đột nhiên xuất hiện, Nguyên Hạo giống như là tên nhóc lần đầu tiên yêu đương, cảm thấy chính mình làm cái gì cũng không đúng.

“Nhưng mà, anh thật dễ bị đau bao tử." tiếng nói nho nhỏ của Tương Quân vì hành vi của chính mình giải thích: “Nhất là vào thời điểm làm việc, nếu không ăn này nọ, sẽ càng dễ bị đau…"

Thích một người, sẽ muốn quan tâm đến người đó, vì anh ấy làm chút chuyện, anh ấy có thể chú ý đến dụng tâm của mình thì tốt, nhưng không phát hiện cũng không có quan hệ.

Tương Quân chưa bao giờ từng nghĩ tới, có một ngày tình cảm vụng trộm của cô, người không đem cô đặt vào mắt, sẽ phát hiện ra quan tâm của cô, thậm chí thật sự đi đến bên cạnh cô.

Nắm tay cô, không cho cô thoát đi, anh chăm chú nhìn, biểu hiện vô cùng thô lỗ muốn chiếm hữu, làm cho Tương Quân cảm thấy cô là cô gái may mắn nhất trên đời.

Nhưng mà làm sao có thể? Nguyên nhân vì thích, cho nên để ý cô, nhưng cô rất rõ ràng, cô không phải dạng mà Nguyên Hạo hay kết giao.

Không có khả năng, không có khả năng, cho dù bọn họ lên giường thì như thế nào chứ?

Nhớ tới bạn gái trước đã chia tay với anh, người mẫu trẻ xinh đẹp, cô gái đau khổ cầu xin anh tha thứ, anh lại lạnh lùng dùng giọng mỉa mai châm chọc, anh nói bọn họ cùng lắm chỉ là mới lên giường mà thôi.

Mà cô cùng Nguyên Hạo cũng chỉ là lên giường mà thôi.

“Nhưng mà em thực hiểu biết về anh." Nguyên Hạo nheo mắt lại, khóe miệng quỷ dị giơ lên, buồn khổ chiếm cứ ba ngày trong lòng, dần dần tiêu tán.

Hẳn là cô thích anh? Bằng không làm chi để ý anh như vậy? Ừ… Không đúng, cô gái này gà mẹ lại bác ái, cô đối với các đồng nghiệp khác cũng tốt như vậy!

Cúi đầu, xem biểu tình lùi bước của cô, anh không khỏi nhíu em, âm thầm chậc một tiếng, bởi vì biểu tình của cô lộ ra hoang mang và không dám tin.

Ngay cả chính anh cũng không tin tưởng chính mình sẽ xúc động như vậy, cũng khó trách cô.

“Hôm nay năm giờ cho em tan tầm." Là thật sao? Anh là đang thật lòng: “Anh mang em đi một chỗ."

Nguyên Hạo biết trình tự sai lầm rồi, quá ái muội, theo đuổi trực tiếp trên giường, sẽ làm phụ nữ sinh ra ảo giác cho rằng đây là một đêm tình.

Ai có thể ngờ cảm tình tới rất đột nhiên, nghĩ đến cô muốn đi xem mắt anh liền tức điên rồi, không từ thủ đọan. Kết quả, làm hiện tại anh theo đuổi thật vất vả.

Nguyên Hạo anh hẹn với một cô gái, chưa từng có chuyện bị cho leo cây, cũng tuyệt đối sẽ không làm cho Hiệp Tương Quân phá lệ này!

“Nhưng là giám đốc tôi…" Do dự cự tuyệt trong lời nói, mới muốn nói ra, vừa ngẩng đầu, liền thấy Nguyên Hạo buông tay cô, chậm rãi đeo vòng cổ, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô giống như dã thú rình con mồi.

Tương Quân tuyệt không hoài nghi, nếu cô biểu hiện một chút ý đồ muốn chạy trốn, Nguyên Hạo sẽ tiến lên cắn cô.

Cúi đầu trốn tránh tầm mắt làm càn quá mức của anh, cô cao chỉ tới vai anh, một khi cúi đầu cũng vừa lúc một lần nữa chống lại vòng cổ thủy tỉnh màu xanh đeo trước ngực anh.

Ánh sáng màu xanh đậm kia xứng với hình thái kết tinh của khối thủy tinh, thực thích hợp với Nguyên Hạo thô ráp, giống thủy tinh kia có ma lực, hấp dẫn cô đưa tay đụng vào tinh thể lạnh lẽo…

“Em đang dụ dỗ anh sao?" Nguyên Hạo nhíu em cười nói.

Tương Quân hòan hồn xong lập tức đỏ mặt: “Giám đốc, tôi không có…"

Thấy cô khốn quẫn xua tay, Nguyên Hạo rất muốn cười thành tiếng.

Cô gái này, thật sự thực đáng yêu, cũng rất được lòng anh, làm cho anh nhịn không được muốn dùng sự dụng hoa chiêu theo đuổi cô.

Mà hoa chiêu này, liền bắt đầu từ đêm nay.

“Anh, anh làm gì thế?" Hai cô gái cộng vô cũng năm mươi tuổi rồi, lại giống học sinh tiểu học nằm ở trên giường Nguyên Linh, thanh âm nói chuyện nho nhỏ, mới nói không đến vài phút đã bị người ta cắt ngang, từ nhỏ Nguyên Linh đã bị xem như công chúa mà đối đãi, sao có thể chịu được loại hành động này của anh hai?

“Đó là bạn gái anh, em dong dài cái gì? Tương Quân, em lại đây, mẹ anh muốn gặp em."

“Vừa mới thấy qua rồi, mẹ biết Tiểu Quân đến nhà, anh đi ra ngoài đi, em còn chưa cùng Tương Quân nói xong, anh thực chán ghét nha!"

Ngoại hình trống đánh xuôi, kèn thổi ngược nhưng cá tính giống nhau dễ dàng tức giận, anh em bá đạo giống nhau, mắt thấy sẽ có chiến tranh sắp xảy ra.

Tương Quân muốn ngăn cản, nhưng là trái phải đều khó xử, một bên là bạn tốt mới tìm trở về, một bên là người cô vụng trộm thích thật lâu, cô nên đứng ở bên nào đây?

Cô đau đầu quá…
Tác giả : Lê Tiêm
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại