Đừng Để Cô Ấy Cô Đơn
Chương 43: Nếu yêu nhau,hãy yêu nhau vừa đủ
"Con gái, dù mạnh mẽ đến nhường nào cũng chẳng thể dửng dưng trước nỗi đau mất mát, chia làm. Bỏ ra bao nhiêu thời gian để chờ đợi một người, thà họ đừng hứa, để nó cứ mãi dở dang như vậy có phải đẹp đẽ hơn không?"
Khi yêu một người không yêu mình, Tại sao vẫn cứ ngu ngốc lao đầu vào? Chẳng phải cứ lặng lẽ rời xa người sẽ tốt hơn sao?
Nói thì ai không nói được, bởi đó là việc chẳng bao giờ dễ dàng.
Tôi có một cô bạn, cô ấy từng là hoa khôi của trường. Vậy mà không biết vì lý do gì, Cô ấy là yêu ngay một câu quậy phá và có số má nhất trường. Điều thú vị là người chủ động trong mối quan hệ này lại chính là cô nàng hoa khôi kia. Sau bao lâu thăm hỏi, cô cũng có được Facebook của cậu này. Trong khi tụi con trai trong trường nhắn tin, cô lại lạnh lùng chẳng ngó tới. Thật lạ, người yêu mình thì mình không yêu, kẻ không yêu thì lại cứ đâm đầu vào. Phải chăng là do duyên phận như người ta vẫn nói?
Một hôm, cô nhận được tin nhắn từ anh, sau rất nhiều lần cô chủ động nhắn tin trước. Nhạt nhẽo, cụt lủn, hờ hững vô cùng:"Ừ". Chỉ vậy thôi mà khiến cô vui sướng, đến mức phải đem khoe với đám bạn.
Khi yêu, người ta trở nên đẹp và quyến rũ gấp bội phần. Cô cũng không phải ngoại lệ. Và dường như cậu bạn cũng cảm nhận được tình cảm từ phía cô, cậu mở lòng và dần đón nhận nó.
Lần này, cô không phải là người chủ động bắt chuyện nữa, những tin nhắn cô nhận được từ cậu ngày một nhiều hơn. Khi thì hỏi ăn gì chưa, đang làm gì vậy, khi thì hỏi chuyện học hành.... Tưởng chừng mối quan hệ sớm đơm hoa kết trái, những cuộc đời mà, chẳng ai biết trước được chữ ngờ. Ngày hôm đó, lần đầu tiên cậu nói nhớ, lần đầu tiên cậu thừa nhận đã thích cô, lại cũng là lần cuối cùng cô gặp được cậu. Khi ấy, gia đình cậu sang nước ngoài định cư, và tất nhiên, cậu sẽ theo gia đình qua bên đó. Cậu nói là sẽ quay về, hứa chắc chắn là sẽ về nên cô đành chấp nhận chia xa và hi vọng.
Thế là, đang từ hạnh phúc thành yêu xa. Mà có ai nói yêu xa là dễ, cái gì cũng thiếu, thấy gì cũng dễ buồn.
Người ta vẫn nói "xa mặt cách lòng", nhiều khi muốn tin tưởng lắm đó, nhưng mà mọi chuyện có đúng là đang xảy ra theo ý mình không? Có phải khi hai con người ở xa nửa vòng Trái Đất thì việc lừa dối người kia là việc không thể?
Yêu xa, quan trọng nhất là phải tin nhau, có vậy, tình cảm mới vững bền và có thể vượt qua sóng gió. Nhưng có những lúc đừng nên quá tin tưởng, dù cả nhận được lại là nỗi thất vọng quá nhiều.
Cái ngày cậu đi, cô ít nói hơn, ít cười hơn và ngày càng khép mình lại. Đối với cô, thứ quý giá và quan trọng nhất lúc này là chiếc điện thoại. Có những sáng thức dậy chưa kịp rửa mặt, mắt nhắm mắt mở cầm điện thoại độc vội tin nhắn của người ta. Có những đêm đợi chấm xanh trên màn hình tắt ngụp, để chắc rằng, bên kia thực sự đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Vì yêu xa mà, các múi giờ nhau nên biết hết, rành hết. Điện thoại của cô không phải đặt giờ Việt Nam mà đặt giờ bên Úc, vì bản thân vốn hay quên nên phải làm vậy.
Mỗi ngày, khu điều khoang một vòng tròn đỏ trên tờ lịch để chắc rằng ngày anh trở về, thực sự không còn xa.
Nhưng tiếc rằng, cô không thể đợi đến ngày ấy. Dòng tin nhắn ngắn gọn và rõ ràng: "Mình chia tay em nhé!" Cô không hiểu chuyện gì đã xảy ra, khóc cũng không thể, cười cũng không xong. Tất cả dồn nén lại thành những tiếng nấc nghẹn trong lòng. Bao nhiêu hi sinh, bao nhiêu cố gắng, bao nhiêu chờ đợi và hi vọng, tất cả đều vô ích với anh. Tay cô run rẩy cầm chiếc điện thoại, bất lực và tuyệt vọng hoàn toàn. Cô nhắn lại:"cảm ơn anh!" Bởi cô biết khi đã muốn buông, chẳng cách nào níu giữ được cả. Và nếu không còn muốn bên nhau thì mọi lý do đều đau lòng.
Cậu ấy nói đã quen một người khác bên đó, họ hợp nhau và muốn tiến đến lâu dài. Suốt thời gian qua, cậu đã quá mệt mỏi với chuyện gia đình, áp lực học hành và thêm cả chuyện giữ gìn một tình yêu quá xa tầm với. Cậu thực sự cần một người bên cạnh, hiểu cậu và sẻ chia tất cả vào lúc này. Cuối tin nhắn, cậu viết: "Xin lỗi". Chỉ hai chữ ấy thôi, cũng đủ làm người khác se lòng.
Con gái, dù mạnh mẽ đến nhường nào cũng chẳng thể dửng dưng trước nỗi đau mất mát, nhất là chuyện chia ly.
Bỏ ra bao nhiêu thời gian để chờ đợi một người, thà họ đừng hứa, để nó mãi dở dang như vậy, hẳn sẽ đẹp đẽ hơn không.
Bởi, khi đã quá yêu một người, bạn sẽ toàn tâm toàn ý vì họ. Và khi không còn thấy nhau, họ sẽ chao đảo vì mất đi chỗ dựa. Nhưng hãy tin rằng, bên cạnh mình vẫn còn rất nhiều sợi dây khác níu chặn bạn với cuộc sống. Chẳng qua, ta chưa phải là của nhau, chẳng qua cuộc sống của ta gặp nhau một lần rồi tách ra mà thôi. Trong hàng vạn con người, một nửa của bạn vẫn đang ở đâu đó đón đợi.
Vậy nên, nếu yêu nhau, hãy yêu vừa đủ thôi nhé!
____________ HẾT _______________
Khi yêu một người không yêu mình, Tại sao vẫn cứ ngu ngốc lao đầu vào? Chẳng phải cứ lặng lẽ rời xa người sẽ tốt hơn sao?
Nói thì ai không nói được, bởi đó là việc chẳng bao giờ dễ dàng.
Tôi có một cô bạn, cô ấy từng là hoa khôi của trường. Vậy mà không biết vì lý do gì, Cô ấy là yêu ngay một câu quậy phá và có số má nhất trường. Điều thú vị là người chủ động trong mối quan hệ này lại chính là cô nàng hoa khôi kia. Sau bao lâu thăm hỏi, cô cũng có được Facebook của cậu này. Trong khi tụi con trai trong trường nhắn tin, cô lại lạnh lùng chẳng ngó tới. Thật lạ, người yêu mình thì mình không yêu, kẻ không yêu thì lại cứ đâm đầu vào. Phải chăng là do duyên phận như người ta vẫn nói?
Một hôm, cô nhận được tin nhắn từ anh, sau rất nhiều lần cô chủ động nhắn tin trước. Nhạt nhẽo, cụt lủn, hờ hững vô cùng:"Ừ". Chỉ vậy thôi mà khiến cô vui sướng, đến mức phải đem khoe với đám bạn.
Khi yêu, người ta trở nên đẹp và quyến rũ gấp bội phần. Cô cũng không phải ngoại lệ. Và dường như cậu bạn cũng cảm nhận được tình cảm từ phía cô, cậu mở lòng và dần đón nhận nó.
Lần này, cô không phải là người chủ động bắt chuyện nữa, những tin nhắn cô nhận được từ cậu ngày một nhiều hơn. Khi thì hỏi ăn gì chưa, đang làm gì vậy, khi thì hỏi chuyện học hành.... Tưởng chừng mối quan hệ sớm đơm hoa kết trái, những cuộc đời mà, chẳng ai biết trước được chữ ngờ. Ngày hôm đó, lần đầu tiên cậu nói nhớ, lần đầu tiên cậu thừa nhận đã thích cô, lại cũng là lần cuối cùng cô gặp được cậu. Khi ấy, gia đình cậu sang nước ngoài định cư, và tất nhiên, cậu sẽ theo gia đình qua bên đó. Cậu nói là sẽ quay về, hứa chắc chắn là sẽ về nên cô đành chấp nhận chia xa và hi vọng.
Thế là, đang từ hạnh phúc thành yêu xa. Mà có ai nói yêu xa là dễ, cái gì cũng thiếu, thấy gì cũng dễ buồn.
Người ta vẫn nói "xa mặt cách lòng", nhiều khi muốn tin tưởng lắm đó, nhưng mà mọi chuyện có đúng là đang xảy ra theo ý mình không? Có phải khi hai con người ở xa nửa vòng Trái Đất thì việc lừa dối người kia là việc không thể?
Yêu xa, quan trọng nhất là phải tin nhau, có vậy, tình cảm mới vững bền và có thể vượt qua sóng gió. Nhưng có những lúc đừng nên quá tin tưởng, dù cả nhận được lại là nỗi thất vọng quá nhiều.
Cái ngày cậu đi, cô ít nói hơn, ít cười hơn và ngày càng khép mình lại. Đối với cô, thứ quý giá và quan trọng nhất lúc này là chiếc điện thoại. Có những sáng thức dậy chưa kịp rửa mặt, mắt nhắm mắt mở cầm điện thoại độc vội tin nhắn của người ta. Có những đêm đợi chấm xanh trên màn hình tắt ngụp, để chắc rằng, bên kia thực sự đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Vì yêu xa mà, các múi giờ nhau nên biết hết, rành hết. Điện thoại của cô không phải đặt giờ Việt Nam mà đặt giờ bên Úc, vì bản thân vốn hay quên nên phải làm vậy.
Mỗi ngày, khu điều khoang một vòng tròn đỏ trên tờ lịch để chắc rằng ngày anh trở về, thực sự không còn xa.
Nhưng tiếc rằng, cô không thể đợi đến ngày ấy. Dòng tin nhắn ngắn gọn và rõ ràng: "Mình chia tay em nhé!" Cô không hiểu chuyện gì đã xảy ra, khóc cũng không thể, cười cũng không xong. Tất cả dồn nén lại thành những tiếng nấc nghẹn trong lòng. Bao nhiêu hi sinh, bao nhiêu cố gắng, bao nhiêu chờ đợi và hi vọng, tất cả đều vô ích với anh. Tay cô run rẩy cầm chiếc điện thoại, bất lực và tuyệt vọng hoàn toàn. Cô nhắn lại:"cảm ơn anh!" Bởi cô biết khi đã muốn buông, chẳng cách nào níu giữ được cả. Và nếu không còn muốn bên nhau thì mọi lý do đều đau lòng.
Cậu ấy nói đã quen một người khác bên đó, họ hợp nhau và muốn tiến đến lâu dài. Suốt thời gian qua, cậu đã quá mệt mỏi với chuyện gia đình, áp lực học hành và thêm cả chuyện giữ gìn một tình yêu quá xa tầm với. Cậu thực sự cần một người bên cạnh, hiểu cậu và sẻ chia tất cả vào lúc này. Cuối tin nhắn, cậu viết: "Xin lỗi". Chỉ hai chữ ấy thôi, cũng đủ làm người khác se lòng.
Con gái, dù mạnh mẽ đến nhường nào cũng chẳng thể dửng dưng trước nỗi đau mất mát, nhất là chuyện chia ly.
Bỏ ra bao nhiêu thời gian để chờ đợi một người, thà họ đừng hứa, để nó mãi dở dang như vậy, hẳn sẽ đẹp đẽ hơn không.
Bởi, khi đã quá yêu một người, bạn sẽ toàn tâm toàn ý vì họ. Và khi không còn thấy nhau, họ sẽ chao đảo vì mất đi chỗ dựa. Nhưng hãy tin rằng, bên cạnh mình vẫn còn rất nhiều sợi dây khác níu chặn bạn với cuộc sống. Chẳng qua, ta chưa phải là của nhau, chẳng qua cuộc sống của ta gặp nhau một lần rồi tách ra mà thôi. Trong hàng vạn con người, một nửa của bạn vẫn đang ở đâu đó đón đợi.
Vậy nên, nếu yêu nhau, hãy yêu vừa đủ thôi nhé!
____________ HẾT _______________
Tác giả :
Huỳnh Thắng