Đừng Coi Thường Ta!
Chương 26
Hàn Thiên Quân thấy các thị vệ cung nữ đều là nói hoàng hậu đúng, nên hắn sai người gồng xiềng xích lôi nàng vào ngục tù chờ đến ngày xét xử. Trong ngục tù đó Nhu Nhi vẫn ngày ngày đem cơm nước, hầu hạ cho nàng cùng với khóc thương tâm suốt. Lục Tuyết Kỳ thương nàng nên đã khuyên nàng về quê và cho một số vàng bạc mà sinh sống với gia đình. Nhu Nhi làm theo lời Lục Tuyết Kỳ là đem tiền về cho gia đình nàng, riêng nàng vẫn ở lại đây hầu hạ cho Lục Tuyết Kỳ khiến Lục Tuyết Kỳ nàng càng buồn tủi cho nàng khi phải theo hầu hạ cho mình từ nhỏ đến lớn.
Lúc này Hàn Vô Kiệt đã nhìn thấy hết tất cả một màn đó qua đôi mắt phượng hẹp dài đẹp trong veo, long lanh của tuổi nhỏ mà nhìn. Khi đó Hàn Vô Kiệt biết mẫu hậu của mình vì mình mà đã phạm tội khi quân, Hàn Vô Kiệt không khóc nháo cũng không biện minh cho mẫu hậu mình. Mà hắn chỉ nhíu mài cùng với nắm mạnh đôi tay nhỏ bé thành quyền thật mạnh. Kèm theo tiếng kêu "Rắc crắc" và nổi đầy gân xanh trên mặt thể hiện tức giận cùng với không cam lòng khi hắn chỉ là đứa nhỏ không quyền lực. Hắn thề với bản thân sẽ lật đổ ngai vàng của phụ thân nhu nhược này, hắn sẽ trả thù từng người trong chốn thâm cung này. Cũng sẽ đòi lại sự trong sạch cho mẫu hậu của mình, sẽ khiến cho bọn chúng phải chịu những việc mà tất cả bọn chúng đã đối đãi với mẫu hậu của hắn.
Lúc này cũng đã một tuần trôi qua trước khi Lục Tuyết Kỳ chuẩn bị tử hình thì Nhu Nhi đã ôm mạnh nàng vào lòng mà khóc lóc, khi nàng bước lên tử hình cũng là lúc Nhu Nhi lấy cây trâm trên đầu đâm mạnh vào cổ của mình mà quy tử. Trước khi chết nàng đã cười và khóc chua xót cho hoàng quý phi thông minh tài giỏi của mình cùng với câu nói nàng đã dạy mình khi được làm nha hoàn cho nàng lúc còn nhỏ:
Chủ sinh - nô sinh
Chủ chết - nô chết
Chủ quang vinh - nô so với người mạnh
Chủ ti tiện - nô so với cẩu cũng bằng không!
Nhắm mắt và huyết từ khóe miệng đã chảy ra, Nhu Nhi đã đi theo Lục Tuyết Kỳ. Để lại Hàn Vô Kiệt sống trong hận thù và âm u, năm hắn 7 tuổi hắn được cái đại thần trong triều hết lòng khen ngợi. Nhưng riêng hắn cảm nhận như thế còn quá non kém, chưa đủ hắn để trả thù. Hàn Vô Kiệt ngày đêm học võ, đọc sách, rảnh rỗi sẽ ngồi nghiêm cứu các cách trận binh mà thừa tướng Vân Ương chỉ dạy. Suốt 2 năm đó, hắn ngày đêm nằm mơ thấy ác mộng cùng với giọt lệ rơi bên khóe tâm mi của hắn.
Trong giấc mộng đó hắn đã thấy mẫu hậu của mình bị các thị vệ lôi ra đánh 50 hèo cùng với quất roi lên thân thể người, huyết chảy rất nhiều cùng với thanh âm đau đớn người tạo ra khiến tim hắn nhói đau và thương tâm không thôi. Khuôn mặt diễm lệ ngày nào của người cũng bị các xú nữ của hoàng hậu Tô Diễm Ngạn tát liên tục tạo ra tiếng "Chát chát" chanh chua gây đau rát hai bên má của nàng. Đôi môi căng mộng hồng đào ngày nào nay bị tát trúng cũng bị bầm tím bên khóe miệng kèm theo huyết nhiễu giọt mà rơi nhẹ đọng lại ngay cằm của nàng. Mỗi đêm đó, hắn luôn luôn đi vào ngục tù thăm nàng cùng với vằn dặt bản thân kèm theo tiếng khóc nỉ non
- Hức.. hức... nương! Đồ nhi bất hiếu, đ.. đồ nhi xin lỗi người! Xin lỗi người ạ! Híc híc! Nương có đau lắm không ạ, đồ nhi hứa sẽ ngoan. Nên người đừng làm sao hết nha nương, đồ nhi hứa sẽ không tái phạm lần nào nữa. Đồ nhi sẽ chăm chỉ học hành và rèn luyện võ giúp ích cho đất nước.
Lục Tuyết Kỳ nàng ôn nhu cố gắng lết tấm thân bị đòn roi mà ôm nhẹ nhàng hài tử của mình mà an ủi
- Đồ nhi ngoan! Nương sẽ không sao cả, chỉ cần sao này Kiệt nhi gặp được người mình yêu và hứa với nương hãy trân trọng họ. Nương trên trời cũng sẽ mỉm cười dõi theo con. Đừng giống như phụ thân con, hắn không đáng...
Nói rồi Lục Tuyết Kỳ biến mất trước mắt hắn, đôi mắt đã khóc ngấn lệ nay càng xót xa hơn. Gào khóc trong màn đêm tĩnh lặng đó mà thương tâm. Sau khi tỉnh giấc Hàn Vô Kiệt mở đôi mắt đã mệt mỏi và ngấn lệ, vô hồn mà nhìn xung quanh căn phòng lạnh lẽo không có nương của hắn. Sự lạnh lẽo này đã kéo dài được hai năm kể từ khi nương hắn mất.
Đôi mắt phượng hẹp dài trong veo, long lanh ngày nào nay đã trở nên sắc bén tuyệt tình cùng với khuôn mặt anh khí hơn ngày nào là khuôn mặt thơ ngây vô tội, Hàn Vô Kiệt năm nay cũng đã 17 tuổi. Hắn đã có đồng minh của riêng mình, hắn âm thầm cho người của mình quan sát động tĩnh của Tô Diễm Ngạn cùng với phụ thân hắn. Đúng lúc đó hắn đã lấy được cái chứng cớ để minh oan cho mẫu hậu mình vô tội và khiến cho Hàn Thiên Quân hắn đã phải hối hận cùng với đau thương khi đã không tin nàng. Để rồi nàng ra đi mãi mãi không thể quay lại.
Đồ mất có thể tìm - Người mất tìm đâu ra!
Hắn muốn xin lỗi nàng một lần, dù chỉ một lời xin lỗi thôi nó cũng đã quá muộn màng khi đã để vụt mất người hắn yêu thương.
Năm 20 tuổi cũng là lúc hắn lật đổ được ngôi hoàng đế của phụ thân mình. Trước khi chết Hàn Thiên Quân đã nài nỉ hắn cùng với sợ hãi đứa con của mình mà van xin
- Kiệt nhi! Nể tình là phụ tử 20 năm nay, con tha cho trẫm một mạng được không?
Khuôn miệng của Hàn Vô Kiệt cong lên và nhếch mép cười ác độc nói
- Thế tại sao năm đó ngươi không nể tình là phu thê bao năm chung gối mà tha cho nàng! Để rồi ngươi đã giết nàng, người ngươi yêu mà không hề nương tay hay suy nghĩ lại!
- Trẫm...
Hàn Vô Kiệt không nói chỉ phất tay áo bước đi trong gió lạnh mà để lại người của mình giết phụ thân hắn. Hắn là người ân oán rõ ràng! Trong đám người bị giết hại thì Tô Diễm Ngạn cùng với các cung nữ, thị vệ đi theo mẫu hậu hắn năm xưa đã phản nàng đều chết thảm nhất. Hàn Vô Kiệt hắn đã cho người ngũ mã phân thây hoàng hậu Tô Diễm Ngạn, còn về phần các cung nữ và thị vệ thì hắn bắt các thuộc hạ đem bọn chúng đi lăng trì!
-----------------
Vô Tịch cậu đang hầu hạ cho hắn mà cứ thấy hắn nhúc nhích, tay nắm thành quyền cùng với nhíu mày. Môi hắn không tự giác đã bấu chặt đến nỗi rỉ máu khiến cậu ngạc nhiên không thôi. Cậu chẳng hiểu nỗi hắn đã nằm thấy ác mộng gì mà đến nông nỗi này. Chưa hết ngạc nhiên thì cậu lại quay sang kinh ngạc hơn, tại sao hắn khóc? Thấy mơ thấy ai mà khóc như thế?. Vô Tịch lấy tay ôm ngực bên trái của mình mà siết chặt! Tại sao lại đau lòng khi thấy hắn như vậy? Vô Tịch cũng chẳng hiểu mình là làm sao tự nhiên bàn tay không tự chủ mà đã lau giọt lệ đó của hắn. Cậu thật sự chẳng hiểu nỗi chính mình, đang trong cơn hoảng loạn bởi hành động của mình thì bàn tay cậu bị Hàn Vô Kiệt bắt lấy. Hắn ngạc nhiên hơn khi thấy đứa nhỏ Vô Tịch này rơi giọt lệ!
- Tại sao lại khóc?
Nghe được câu hỏi của hoàng thượng khiến cậu kinh ngạc không thôi, lấy một bàn tay khác không bị nắm mà sờ lên má mình. Đúng! Sao mình lại khóc? Này là sao? Hàn Vô Kiệt thấy đứa nhỏ khuôn mặt ngạc nhiên đến nỗi nó cũng không biết bản thân đã khóc, Hàn Vô Kiệt khuôn mặt băng lãnh cùng với sát khí không giận mà uy hỏi nó.
- Trong lúc trẫm ngủ, ai cho phép ngươi được chạm vào trẫm!
- T...ta ta cũng không biết! Ta cũng không biết tại sao lại làm như thế! Đã vậy còn khóc nữa. Ta thật sự không biết, không biết gì hết.
Cậu hoảng loạn bởi câu hỏi của Hàn Vô Kiệt nên cậu đã ăn nói lung tung vụng về. Mắt thấy đứa nhỏ này càng ngày càng ngang ngược không coi phép tắc ra gì nên đã tức giận. Nhưng vì nó còn nhỏ hắn cũng không muốn so đo mà chẳng nói, hắn nghĩ nó cần phải được dạy nhiều điều hơn nữa. Nên hắn hỏi Vô Tịch khiến cậu há hốc mồm mà không ngậm lại được.
- Ngươi có mệt không khi phải đứng như vậy, vô đây cùng ngủ với trẫm đi để ngươi khỏe khoắn mà mai chuẩn bị đi học.
-....
Thấy đứa nhỏ chần chừ nên hắn đã kéo nó lên giường mà ôm nó ngủ, khiến cậu hoảng hồn không thôi. Chưa được 30 giây cậu đơ người suy nghĩ "Hắn thật sự là quân bạo chúa sao? Sao không giống gì hết vậy?". Sau khi đơ người thì cậu đã thấy hắn nhắm mắt ngủ, cậu cũng buồn ngủ nên đã chẳng thèm để ý nữa nên cũng nhắm mắt và ngủ. Hàn Vô Kiệt chỉ giả bộ ngủ, khi mở mắt ra thấy đã thấy hài tử nhỏ nhắn đáng yêu đang được hắn trong lòng ngủ. Thật sự hắn cảm thấy thoải mái khi có một vòng ôm của đứa nhỏ này, không có chán ghét hay buồn bực như hắn nghĩ. Riêng Vô Tịch cậu được hắn ôm ngủ thì tim đã đập liên hồi "Thình thịch... thình thịch" như đang cảnh báo cho cậu biết. Bất giác suy nghĩ của cậu khiến cậu dở khóc dở cười vì cậu nghĩ có khi nào cậu thất lạc phụ thân nên có cảm giác như vậy không a! Nhưng cậu biết là không phải như vậy nên không nghĩ như vậy nên chuyển sang suy nghĩ khác. Có khi nào này là hắn thương cảm cho mình đi! Chắc là vậy rồi, ahaha! Aizzz công nhận mình suy nghĩ nhiều quá chi giờ mệt như vậy chứ. Chỉ là ngủ thôi mà? Có chết ai đâu nhỉ? Hai người ngủ ngon lành nguyên một đêm hôm đó, chỉ có điều là hai người đó không ai nhận ra rằng khi có đối phương bên cạnh thì hai người đã không còn nổi ám ảnh của nhau.
Sáng sớm hôm sau Hàn Vô Kiệt đã thức sớm để lên triều bàn bạc về vụ việc bãi bỏ tất cả các phi tần được gửi tặng kia, hắn chán ghét khi để họ ở đây vì họ sống ở đây chẳng khác gì như xác không hồn nên đã sai người chuẩn bị đầy đủ lên triều chính. Riêng Vô Tịch cậu đã thức sau hắn một khắc thì đã cấp tốc chạy theo sự chỉ bảo của thái giám mà đi theo. Khi hắn đi lên ngai vàng thì ai nấy đều quỳ xuống tôn kính đồng loạt hô lên
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế!
- Các khanh bình thân!
- Tạ ơn hoàng thượng.
Lúc này Hàn Vô Kiệt đã nhìn thấy hết tất cả một màn đó qua đôi mắt phượng hẹp dài đẹp trong veo, long lanh của tuổi nhỏ mà nhìn. Khi đó Hàn Vô Kiệt biết mẫu hậu của mình vì mình mà đã phạm tội khi quân, Hàn Vô Kiệt không khóc nháo cũng không biện minh cho mẫu hậu mình. Mà hắn chỉ nhíu mài cùng với nắm mạnh đôi tay nhỏ bé thành quyền thật mạnh. Kèm theo tiếng kêu "Rắc crắc" và nổi đầy gân xanh trên mặt thể hiện tức giận cùng với không cam lòng khi hắn chỉ là đứa nhỏ không quyền lực. Hắn thề với bản thân sẽ lật đổ ngai vàng của phụ thân nhu nhược này, hắn sẽ trả thù từng người trong chốn thâm cung này. Cũng sẽ đòi lại sự trong sạch cho mẫu hậu của mình, sẽ khiến cho bọn chúng phải chịu những việc mà tất cả bọn chúng đã đối đãi với mẫu hậu của hắn.
Lúc này cũng đã một tuần trôi qua trước khi Lục Tuyết Kỳ chuẩn bị tử hình thì Nhu Nhi đã ôm mạnh nàng vào lòng mà khóc lóc, khi nàng bước lên tử hình cũng là lúc Nhu Nhi lấy cây trâm trên đầu đâm mạnh vào cổ của mình mà quy tử. Trước khi chết nàng đã cười và khóc chua xót cho hoàng quý phi thông minh tài giỏi của mình cùng với câu nói nàng đã dạy mình khi được làm nha hoàn cho nàng lúc còn nhỏ:
Chủ sinh - nô sinh
Chủ chết - nô chết
Chủ quang vinh - nô so với người mạnh
Chủ ti tiện - nô so với cẩu cũng bằng không!
Nhắm mắt và huyết từ khóe miệng đã chảy ra, Nhu Nhi đã đi theo Lục Tuyết Kỳ. Để lại Hàn Vô Kiệt sống trong hận thù và âm u, năm hắn 7 tuổi hắn được cái đại thần trong triều hết lòng khen ngợi. Nhưng riêng hắn cảm nhận như thế còn quá non kém, chưa đủ hắn để trả thù. Hàn Vô Kiệt ngày đêm học võ, đọc sách, rảnh rỗi sẽ ngồi nghiêm cứu các cách trận binh mà thừa tướng Vân Ương chỉ dạy. Suốt 2 năm đó, hắn ngày đêm nằm mơ thấy ác mộng cùng với giọt lệ rơi bên khóe tâm mi của hắn.
Trong giấc mộng đó hắn đã thấy mẫu hậu của mình bị các thị vệ lôi ra đánh 50 hèo cùng với quất roi lên thân thể người, huyết chảy rất nhiều cùng với thanh âm đau đớn người tạo ra khiến tim hắn nhói đau và thương tâm không thôi. Khuôn mặt diễm lệ ngày nào của người cũng bị các xú nữ của hoàng hậu Tô Diễm Ngạn tát liên tục tạo ra tiếng "Chát chát" chanh chua gây đau rát hai bên má của nàng. Đôi môi căng mộng hồng đào ngày nào nay bị tát trúng cũng bị bầm tím bên khóe miệng kèm theo huyết nhiễu giọt mà rơi nhẹ đọng lại ngay cằm của nàng. Mỗi đêm đó, hắn luôn luôn đi vào ngục tù thăm nàng cùng với vằn dặt bản thân kèm theo tiếng khóc nỉ non
- Hức.. hức... nương! Đồ nhi bất hiếu, đ.. đồ nhi xin lỗi người! Xin lỗi người ạ! Híc híc! Nương có đau lắm không ạ, đồ nhi hứa sẽ ngoan. Nên người đừng làm sao hết nha nương, đồ nhi hứa sẽ không tái phạm lần nào nữa. Đồ nhi sẽ chăm chỉ học hành và rèn luyện võ giúp ích cho đất nước.
Lục Tuyết Kỳ nàng ôn nhu cố gắng lết tấm thân bị đòn roi mà ôm nhẹ nhàng hài tử của mình mà an ủi
- Đồ nhi ngoan! Nương sẽ không sao cả, chỉ cần sao này Kiệt nhi gặp được người mình yêu và hứa với nương hãy trân trọng họ. Nương trên trời cũng sẽ mỉm cười dõi theo con. Đừng giống như phụ thân con, hắn không đáng...
Nói rồi Lục Tuyết Kỳ biến mất trước mắt hắn, đôi mắt đã khóc ngấn lệ nay càng xót xa hơn. Gào khóc trong màn đêm tĩnh lặng đó mà thương tâm. Sau khi tỉnh giấc Hàn Vô Kiệt mở đôi mắt đã mệt mỏi và ngấn lệ, vô hồn mà nhìn xung quanh căn phòng lạnh lẽo không có nương của hắn. Sự lạnh lẽo này đã kéo dài được hai năm kể từ khi nương hắn mất.
Đôi mắt phượng hẹp dài trong veo, long lanh ngày nào nay đã trở nên sắc bén tuyệt tình cùng với khuôn mặt anh khí hơn ngày nào là khuôn mặt thơ ngây vô tội, Hàn Vô Kiệt năm nay cũng đã 17 tuổi. Hắn đã có đồng minh của riêng mình, hắn âm thầm cho người của mình quan sát động tĩnh của Tô Diễm Ngạn cùng với phụ thân hắn. Đúng lúc đó hắn đã lấy được cái chứng cớ để minh oan cho mẫu hậu mình vô tội và khiến cho Hàn Thiên Quân hắn đã phải hối hận cùng với đau thương khi đã không tin nàng. Để rồi nàng ra đi mãi mãi không thể quay lại.
Đồ mất có thể tìm - Người mất tìm đâu ra!
Hắn muốn xin lỗi nàng một lần, dù chỉ một lời xin lỗi thôi nó cũng đã quá muộn màng khi đã để vụt mất người hắn yêu thương.
Năm 20 tuổi cũng là lúc hắn lật đổ được ngôi hoàng đế của phụ thân mình. Trước khi chết Hàn Thiên Quân đã nài nỉ hắn cùng với sợ hãi đứa con của mình mà van xin
- Kiệt nhi! Nể tình là phụ tử 20 năm nay, con tha cho trẫm một mạng được không?
Khuôn miệng của Hàn Vô Kiệt cong lên và nhếch mép cười ác độc nói
- Thế tại sao năm đó ngươi không nể tình là phu thê bao năm chung gối mà tha cho nàng! Để rồi ngươi đã giết nàng, người ngươi yêu mà không hề nương tay hay suy nghĩ lại!
- Trẫm...
Hàn Vô Kiệt không nói chỉ phất tay áo bước đi trong gió lạnh mà để lại người của mình giết phụ thân hắn. Hắn là người ân oán rõ ràng! Trong đám người bị giết hại thì Tô Diễm Ngạn cùng với các cung nữ, thị vệ đi theo mẫu hậu hắn năm xưa đã phản nàng đều chết thảm nhất. Hàn Vô Kiệt hắn đã cho người ngũ mã phân thây hoàng hậu Tô Diễm Ngạn, còn về phần các cung nữ và thị vệ thì hắn bắt các thuộc hạ đem bọn chúng đi lăng trì!
-----------------
Vô Tịch cậu đang hầu hạ cho hắn mà cứ thấy hắn nhúc nhích, tay nắm thành quyền cùng với nhíu mày. Môi hắn không tự giác đã bấu chặt đến nỗi rỉ máu khiến cậu ngạc nhiên không thôi. Cậu chẳng hiểu nỗi hắn đã nằm thấy ác mộng gì mà đến nông nỗi này. Chưa hết ngạc nhiên thì cậu lại quay sang kinh ngạc hơn, tại sao hắn khóc? Thấy mơ thấy ai mà khóc như thế?. Vô Tịch lấy tay ôm ngực bên trái của mình mà siết chặt! Tại sao lại đau lòng khi thấy hắn như vậy? Vô Tịch cũng chẳng hiểu mình là làm sao tự nhiên bàn tay không tự chủ mà đã lau giọt lệ đó của hắn. Cậu thật sự chẳng hiểu nỗi chính mình, đang trong cơn hoảng loạn bởi hành động của mình thì bàn tay cậu bị Hàn Vô Kiệt bắt lấy. Hắn ngạc nhiên hơn khi thấy đứa nhỏ Vô Tịch này rơi giọt lệ!
- Tại sao lại khóc?
Nghe được câu hỏi của hoàng thượng khiến cậu kinh ngạc không thôi, lấy một bàn tay khác không bị nắm mà sờ lên má mình. Đúng! Sao mình lại khóc? Này là sao? Hàn Vô Kiệt thấy đứa nhỏ khuôn mặt ngạc nhiên đến nỗi nó cũng không biết bản thân đã khóc, Hàn Vô Kiệt khuôn mặt băng lãnh cùng với sát khí không giận mà uy hỏi nó.
- Trong lúc trẫm ngủ, ai cho phép ngươi được chạm vào trẫm!
- T...ta ta cũng không biết! Ta cũng không biết tại sao lại làm như thế! Đã vậy còn khóc nữa. Ta thật sự không biết, không biết gì hết.
Cậu hoảng loạn bởi câu hỏi của Hàn Vô Kiệt nên cậu đã ăn nói lung tung vụng về. Mắt thấy đứa nhỏ này càng ngày càng ngang ngược không coi phép tắc ra gì nên đã tức giận. Nhưng vì nó còn nhỏ hắn cũng không muốn so đo mà chẳng nói, hắn nghĩ nó cần phải được dạy nhiều điều hơn nữa. Nên hắn hỏi Vô Tịch khiến cậu há hốc mồm mà không ngậm lại được.
- Ngươi có mệt không khi phải đứng như vậy, vô đây cùng ngủ với trẫm đi để ngươi khỏe khoắn mà mai chuẩn bị đi học.
-....
Thấy đứa nhỏ chần chừ nên hắn đã kéo nó lên giường mà ôm nó ngủ, khiến cậu hoảng hồn không thôi. Chưa được 30 giây cậu đơ người suy nghĩ "Hắn thật sự là quân bạo chúa sao? Sao không giống gì hết vậy?". Sau khi đơ người thì cậu đã thấy hắn nhắm mắt ngủ, cậu cũng buồn ngủ nên đã chẳng thèm để ý nữa nên cũng nhắm mắt và ngủ. Hàn Vô Kiệt chỉ giả bộ ngủ, khi mở mắt ra thấy đã thấy hài tử nhỏ nhắn đáng yêu đang được hắn trong lòng ngủ. Thật sự hắn cảm thấy thoải mái khi có một vòng ôm của đứa nhỏ này, không có chán ghét hay buồn bực như hắn nghĩ. Riêng Vô Tịch cậu được hắn ôm ngủ thì tim đã đập liên hồi "Thình thịch... thình thịch" như đang cảnh báo cho cậu biết. Bất giác suy nghĩ của cậu khiến cậu dở khóc dở cười vì cậu nghĩ có khi nào cậu thất lạc phụ thân nên có cảm giác như vậy không a! Nhưng cậu biết là không phải như vậy nên không nghĩ như vậy nên chuyển sang suy nghĩ khác. Có khi nào này là hắn thương cảm cho mình đi! Chắc là vậy rồi, ahaha! Aizzz công nhận mình suy nghĩ nhiều quá chi giờ mệt như vậy chứ. Chỉ là ngủ thôi mà? Có chết ai đâu nhỉ? Hai người ngủ ngon lành nguyên một đêm hôm đó, chỉ có điều là hai người đó không ai nhận ra rằng khi có đối phương bên cạnh thì hai người đã không còn nổi ám ảnh của nhau.
Sáng sớm hôm sau Hàn Vô Kiệt đã thức sớm để lên triều bàn bạc về vụ việc bãi bỏ tất cả các phi tần được gửi tặng kia, hắn chán ghét khi để họ ở đây vì họ sống ở đây chẳng khác gì như xác không hồn nên đã sai người chuẩn bị đầy đủ lên triều chính. Riêng Vô Tịch cậu đã thức sau hắn một khắc thì đã cấp tốc chạy theo sự chỉ bảo của thái giám mà đi theo. Khi hắn đi lên ngai vàng thì ai nấy đều quỳ xuống tôn kính đồng loạt hô lên
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế!
- Các khanh bình thân!
- Tạ ơn hoàng thượng.
Tác giả :
Dương Thị Thảo My