Đừng Chạy, Mẹ Nó Ơi
Chương 52: Phiên ngoại 2 : Kí sự bán thân
Từ lúc chọn đồ vật đoán tương lai bốn năm sau, lúc đó tiểu Húc Huân đã năm tuổi. Húc Huân lớn lên rất dễ nhìn. Từ bà cố nội, cho tới tiểu bằng hữu ở nhà trẻ không một ai không thích tiểu Húc Huân vui tươi như ánh mặt trời.
Do năm đó khi chọn đồ vật đoán tương lai quơ được là súng lục của đại bá, theo luật Húc Huân quơ được vật của ai, sẽ kế thừa người đó gia nghiệp. Từ lúc đó Hiên Viên Tĩnh đã bắt đầu tính toán bồi dưỡng tiểu Húc Huân.
Nhận được điện thoại đại ca gọi tới, Hiên Viên Hàn đau hết cả đầu, số hắn sao lại khổ như vậy a? Sinh con trai là muốn trói chặt tâm lão bà, ai ngờ đến khi có đứa nhỏ, tâm lão bà toàn bộ đều dành cho đứa con, vị trí của hắn trong tâm lão bà lại bị đẩy xuống hàng thứ hai. Nếu bây giờ về nhà nói chuyện này cho Tân Tân biết thì chắc chắn tối nay sẽ phải ra ngoài phòng khác ngủ, nghĩ đến đoạn thời gian bị cấm dục, Hiên Viên Hàn lại đau đầu.
Không để ý tới yêu cầu của đại ca, Hiên Viên Hàn định kéo dài thời gian cho đến khi không thể kéo thêm nữa rồi hãy tính sau.
Nửa tháng trôi qua một cách bình an, Hiên Viên Hàn chắc mẩm Hiên Viên Tĩnh đã từ bỏ ý định nhưng không ngờ vị lão Đại này vô cùng kiêu ngạo, cư nhiên chạy tới bệnh viện tìm người, Hiên Viên Hàn vừa từ phòng giải phẫu bước ra, vừa bước vào văn phòng liền thấy di động của mình đang ở trong tay vị lão đại ngồi đĩnh đạc ngồi vắt chéo chân trên ghế của mình hút thuốc.
“Ca, sao tự nhiên ngươi rãnh rỗi chạy tới bệnh viện của ta vậy a, đúng là rồng đến nhà tôm nha." Biết rõ mục đích Hiên Viên Tĩnh tới đây nhưng Hiên Viên Hàn vẫn pha trò cùng đối phương.
“Đúng vậy nha, ta gần đây rất bình an, tại ta nhớ ngươi quá nên chạy đến xem ngươi như thế nào a, Húc Huân có khỏe không?" Nhìn đệ đệ pha trò với mình, Hiên Viên Tĩnh cũng thuận miệng nói theo.
“A? Húc Huân vẫn khỏe, tiểu hài tử chỉ cần ăn ngon ngủ là được rồi a ." Nói xong một câu, Hiên Viên Hàn quyết định thả lỏng dây thần kinh một chút, cùng lão ca trường kỳ chiến đấu.
“Vậy ư, ăn ngon ngủ ngon a? Vậy thì ngày mai bắt đầu, Húc Huân phải đưa qua ta bắt đầu huấn luyện. Ngươi không ý kiến gì chứ nhỉ."
“Ca, ngươi thích nữ nhân đó là chuyện của ngươi nhưng ngươi có thể tìm người sinh một đứa, vì cái gì phải là Huân nha, ngươi cũng biết nó là độc đinh của cả hai nhà a, trong hắc đạo hỗn loạn nguy hiểm như vậy, nhỡ đâu Húc Huân xảy ra việc gì thì nửa đời sau của ta đây cùng Tân Tân phải làm sao a?" Nhỏ ra hai giọt nước mắt, Hiên Viên Hàn đem toàn bộ tâm can mình nói ra.
“Ít nói nhảm đi, Triệu Tân nhà ngươi cũng không phải không thể sinh thêm nữa a, chẳng lẽ các ngươi lại không thể sinh thêm mấy đứa nữa ư? Nói Húc Huân sẽ gặp nguy hiểm? Hồi xưa ta cũng rèn luyện như vậy a, bây giờ không phải vẫn rất tốt đó sao, ta không có tâm tình giải quyết cho ngươi đống phiền não đó đâu, nếu ngày mai ngươi không đem Húc Huân đưa qua bên ta, cũng đừng trách ta nói với Triệu Tân những lời không nên nói kia nha." Hiên Viên Tĩnh vốn không có tính nhẫn nại, nhìn vị đệ đệ kia lo lắng hắn cảm thấy thực phiền hà nên chỉ có thể ra đòn sát thủ! .
“Nói những lời không nên nói? Ngươi muốn nói đến việc gì a, ta không dính hoa niệp cây cỏ, cũng không có phong lưu tình sử lại càng không dưỡng tiểu lão bà bên ngoài, vậy ngươi còn có thể nói với Tân Tân tân cái gì nha." Nghe thấy đại ca uy hiếp, Hiên Viên Hàn không thèm để ý liền phản bác.
“Nga, vậy năm đó là ai gọi cho ta nói hy vọng tìm được Triệu Tân, tốt nhất là bị thương. Ta mặc dù có chút “già rồi", nhưng là trí nhớ vẫn còn tốt lắm, nếu ta đem chuyện này nói cho Triệu Tân không biết sẽ có hậu quả gì nha? Không biết hắn có ly hôn với ngươi, rồi sau đó tìm một nữ nhân, cùng Húc Huân về nhà mẹ đẻ cả đời sẽ không thèm nhìn mặt ngươi hay không?" Hắn dùng giọng lạnh tanh đánh gãy lời phản bác của Viên Hàn, thấy sắc mặt đệ đệ nháy mắt trở nên có chút tái nhợt.
“Ngươi. . . Ngươi, ca, ngươi sao lại đê tiện như vậy a, nói cho cùng ta cũng là đệ đệ của ngươi mà, ngươi nhẫn tâm với ta thế sao?" Không ngờ Hiên Viên Tĩnh sẽ lấy chuyện này uy hiếp bản thân, Hiên Viên Hàn cảm thấy bất lực.
“Đê tiện? Có sao? Ta chỉ là nói cho Triệu Tân biết sự thật thôi mà sao ngươi có thể nói ta đê tiện a? Cuối cùng ta hỏi ngươi rốt cuộc ngươi có muốn đem Húc Huân đưa qua chỗ ta hay không?" Khẽ cười với đệ đệ, Hiên Viên Tĩnh thực muốn làm cho Hiên Viên Hàn tức đến hộc máu, chính hắn sao lại có một ác ma đại ca như vậy a.
“Hảo, ta đáp ứng. Ngày mai sau khi Húc Huân tan học, ngươi có thể trực tiếp đem hắn qua bên kia , nhưng buổi tối hôm đó phải đưa hắn về nhà, bởi vì ngày hôm sau hắn còn phải đến trường." Không còn cách nào nữa Hiên Viên Hàn đành phải đáp ứng điều kiện của đại ca, tuy rằng làm như vậy là hy sinh đứa con, nhưng so với hy sinh hạnh phúc bản thân thì tốt hơn rất nhiều. Suy cho cùng đứa con cũng phải vì hạnh phúc của ba mẹ mà cống hiến mới là ngoan.
“Vậy là tốt rồi, không quấy rầy ngươi làm việc nữa, ta đi trước đây." Chiếm được đáp án vừa lòng, Hiên Viên Tĩnh liền tiêu sái ly khai.
Nuốt nước miếng, Hiên Viên Hàn thở dài có lẽ nên tái sinh một đứa nhỏ kế thừa nghề y a, cũng tốt mà không biết Tân Tân có đồng ý hay không a?
Do năm đó khi chọn đồ vật đoán tương lai quơ được là súng lục của đại bá, theo luật Húc Huân quơ được vật của ai, sẽ kế thừa người đó gia nghiệp. Từ lúc đó Hiên Viên Tĩnh đã bắt đầu tính toán bồi dưỡng tiểu Húc Huân.
Nhận được điện thoại đại ca gọi tới, Hiên Viên Hàn đau hết cả đầu, số hắn sao lại khổ như vậy a? Sinh con trai là muốn trói chặt tâm lão bà, ai ngờ đến khi có đứa nhỏ, tâm lão bà toàn bộ đều dành cho đứa con, vị trí của hắn trong tâm lão bà lại bị đẩy xuống hàng thứ hai. Nếu bây giờ về nhà nói chuyện này cho Tân Tân biết thì chắc chắn tối nay sẽ phải ra ngoài phòng khác ngủ, nghĩ đến đoạn thời gian bị cấm dục, Hiên Viên Hàn lại đau đầu.
Không để ý tới yêu cầu của đại ca, Hiên Viên Hàn định kéo dài thời gian cho đến khi không thể kéo thêm nữa rồi hãy tính sau.
Nửa tháng trôi qua một cách bình an, Hiên Viên Hàn chắc mẩm Hiên Viên Tĩnh đã từ bỏ ý định nhưng không ngờ vị lão Đại này vô cùng kiêu ngạo, cư nhiên chạy tới bệnh viện tìm người, Hiên Viên Hàn vừa từ phòng giải phẫu bước ra, vừa bước vào văn phòng liền thấy di động của mình đang ở trong tay vị lão đại ngồi đĩnh đạc ngồi vắt chéo chân trên ghế của mình hút thuốc.
“Ca, sao tự nhiên ngươi rãnh rỗi chạy tới bệnh viện của ta vậy a, đúng là rồng đến nhà tôm nha." Biết rõ mục đích Hiên Viên Tĩnh tới đây nhưng Hiên Viên Hàn vẫn pha trò cùng đối phương.
“Đúng vậy nha, ta gần đây rất bình an, tại ta nhớ ngươi quá nên chạy đến xem ngươi như thế nào a, Húc Huân có khỏe không?" Nhìn đệ đệ pha trò với mình, Hiên Viên Tĩnh cũng thuận miệng nói theo.
“A? Húc Huân vẫn khỏe, tiểu hài tử chỉ cần ăn ngon ngủ là được rồi a ." Nói xong một câu, Hiên Viên Hàn quyết định thả lỏng dây thần kinh một chút, cùng lão ca trường kỳ chiến đấu.
“Vậy ư, ăn ngon ngủ ngon a? Vậy thì ngày mai bắt đầu, Húc Huân phải đưa qua ta bắt đầu huấn luyện. Ngươi không ý kiến gì chứ nhỉ."
“Ca, ngươi thích nữ nhân đó là chuyện của ngươi nhưng ngươi có thể tìm người sinh một đứa, vì cái gì phải là Huân nha, ngươi cũng biết nó là độc đinh của cả hai nhà a, trong hắc đạo hỗn loạn nguy hiểm như vậy, nhỡ đâu Húc Huân xảy ra việc gì thì nửa đời sau của ta đây cùng Tân Tân phải làm sao a?" Nhỏ ra hai giọt nước mắt, Hiên Viên Hàn đem toàn bộ tâm can mình nói ra.
“Ít nói nhảm đi, Triệu Tân nhà ngươi cũng không phải không thể sinh thêm nữa a, chẳng lẽ các ngươi lại không thể sinh thêm mấy đứa nữa ư? Nói Húc Huân sẽ gặp nguy hiểm? Hồi xưa ta cũng rèn luyện như vậy a, bây giờ không phải vẫn rất tốt đó sao, ta không có tâm tình giải quyết cho ngươi đống phiền não đó đâu, nếu ngày mai ngươi không đem Húc Huân đưa qua bên ta, cũng đừng trách ta nói với Triệu Tân những lời không nên nói kia nha." Hiên Viên Tĩnh vốn không có tính nhẫn nại, nhìn vị đệ đệ kia lo lắng hắn cảm thấy thực phiền hà nên chỉ có thể ra đòn sát thủ! .
“Nói những lời không nên nói? Ngươi muốn nói đến việc gì a, ta không dính hoa niệp cây cỏ, cũng không có phong lưu tình sử lại càng không dưỡng tiểu lão bà bên ngoài, vậy ngươi còn có thể nói với Tân Tân tân cái gì nha." Nghe thấy đại ca uy hiếp, Hiên Viên Hàn không thèm để ý liền phản bác.
“Nga, vậy năm đó là ai gọi cho ta nói hy vọng tìm được Triệu Tân, tốt nhất là bị thương. Ta mặc dù có chút “già rồi", nhưng là trí nhớ vẫn còn tốt lắm, nếu ta đem chuyện này nói cho Triệu Tân không biết sẽ có hậu quả gì nha? Không biết hắn có ly hôn với ngươi, rồi sau đó tìm một nữ nhân, cùng Húc Huân về nhà mẹ đẻ cả đời sẽ không thèm nhìn mặt ngươi hay không?" Hắn dùng giọng lạnh tanh đánh gãy lời phản bác của Viên Hàn, thấy sắc mặt đệ đệ nháy mắt trở nên có chút tái nhợt.
“Ngươi. . . Ngươi, ca, ngươi sao lại đê tiện như vậy a, nói cho cùng ta cũng là đệ đệ của ngươi mà, ngươi nhẫn tâm với ta thế sao?" Không ngờ Hiên Viên Tĩnh sẽ lấy chuyện này uy hiếp bản thân, Hiên Viên Hàn cảm thấy bất lực.
“Đê tiện? Có sao? Ta chỉ là nói cho Triệu Tân biết sự thật thôi mà sao ngươi có thể nói ta đê tiện a? Cuối cùng ta hỏi ngươi rốt cuộc ngươi có muốn đem Húc Huân đưa qua chỗ ta hay không?" Khẽ cười với đệ đệ, Hiên Viên Tĩnh thực muốn làm cho Hiên Viên Hàn tức đến hộc máu, chính hắn sao lại có một ác ma đại ca như vậy a.
“Hảo, ta đáp ứng. Ngày mai sau khi Húc Huân tan học, ngươi có thể trực tiếp đem hắn qua bên kia , nhưng buổi tối hôm đó phải đưa hắn về nhà, bởi vì ngày hôm sau hắn còn phải đến trường." Không còn cách nào nữa Hiên Viên Hàn đành phải đáp ứng điều kiện của đại ca, tuy rằng làm như vậy là hy sinh đứa con, nhưng so với hy sinh hạnh phúc bản thân thì tốt hơn rất nhiều. Suy cho cùng đứa con cũng phải vì hạnh phúc của ba mẹ mà cống hiến mới là ngoan.
“Vậy là tốt rồi, không quấy rầy ngươi làm việc nữa, ta đi trước đây." Chiếm được đáp án vừa lòng, Hiên Viên Tĩnh liền tiêu sái ly khai.
Nuốt nước miếng, Hiên Viên Hàn thở dài có lẽ nên tái sinh một đứa nhỏ kế thừa nghề y a, cũng tốt mà không biết Tân Tân có đồng ý hay không a?
Tác giả :
Vi Tiếu Đích Miểu Miểu