Đừng Chạy, Lão Sư!
Quyển 3 - Chương 52: Phiên Ngoại An Dương Chi Ca - Phần 16: Cãi nhau

Đừng Chạy, Lão Sư!

Quyển 3 - Chương 52: Phiên Ngoại An Dương Chi Ca - Phần 16: Cãi nhau

Edit: Tiêu Dao Tử

Mở ra cửa nhà An Dương, đá văng đôi giày dưới chân, Trữ Triêu Ca mới đi được hai bước, An Dương đã từ trong đi ra.

" Tôi đã nghĩ cậu sẽ không trở lại, các cậu uống……" Câu nói của An Dương tắc lại trong ngực, nhìn thấy hình dáng Trữ Triêu Ca, nụ cười vốn ngự trên mặt không hiểu sao trở nên sưọng ngắt. Tất cả cúc áo đều mở, bởi vì chạy quá nhanh, lồng ngực  vì thở gấp mà phập phồng lên xuống. Mà, mà quan trọng nhất là, trên người Triêu Ca, có một mùi nước hoa chỉ thuộc về nữ nhân.

Bọn họ đều biết loại hình Trữ Triêu Ca thích là như thế nào, mà cái hương vị kia, chắc chắn là từ người nữ nhân như thế.

" Cậu trước tiên đi ngủ đi, tôi còn có bản thảo phải sửa." An Dương cố nâng lên khóe miệng, xoay người gần như trốn vào phòng.

" An Dương." Đối với nam nhân làm như không nhìn thấy gì kia, Trữ Triêu Ca cảm thấy thanh âm mình lại trở nên gấp gáp, chìa khóa bị cậu gắt gao nắm trong tay, cậu biết, bọn họ cứ trốn tránh như vậy cũng không phải là biện pháp, nhìn tấm lưng An Dương, cậu rõ ràng nói: " Tôi vừa ôm nữ nhân, vừa lúc nãy."

Thân thể An Dương hơi cứng lại, ngay khắc Triêu Ca bước vào cửa anh đã biết cậu trước đó đã làm loại sự tình gì.

Cậu không để ý hết thảy mà chạy về, đổi lại, chỉ có biểu tình lạnh nhạt của An Dương, cứ như dù anh có biết cậu đi tìm nữ nhân cũng không sao cả, bọn họ, thật là đang yêu nhau sao?

" An Dương! Anh con mẹ nó hỗn đản!" Lửa giận hung hăng mạnh mẽ phát ra, Trữ Triêu Ca đem chìa khóa trong tay ném về phía tấm lưng kia, không thể khống chế được mà rống to: " Anh rốt cuộc coi tôi là cái gì?! Tôi đi ôm nữ nhân anh lại con mẹ nó không sao cả? Anh rốt cuộc có để đến việc của tôi hay không? Anh cái gì cũng không sao cả! Cái gì cũng không cần! Anh rốt cuộc vì cái gì muốn cùng một chỗ với tôi? Tôi con mẹ nó phải làm cái thế thân cho anh sao! An Dương! Anh con mẹ nó cái tên hỗn đản này! Trong lòng của anh đã không có tôi, anh lại coi tôi như con khỉ trong rạp xiếc mà để yên cho anh xoay tới xoay lui sao, anh con mẹ nó có ý gì hả?!"

Nghe quát xong, An Dương mặt vẫn không chút thay đổi quay người đi tới, nhìn hắn.

Biểu tình của An Dương, khiến cho trái tim cậu đã đau lại càng đau, Trữ Triêu Ca khúc khích tự giễu bật cười: “…… Nguyên lai, từ đầu tới cuối cũng chỉ có một mình tôi diễn…… Cứ nghĩ đang giúp anh, giúp anh thoát khỏi bóng ma trước đây, tôi lại còn tràn đầy tự tin chứ…… Thực buồn cười a……"

Trữ Triêu Ca đem ánh mắt dừng lại trên người kia, việc đến nước này, cho dù có không muốn buông tha, cậu cũng không thể tham luyến nữa. Một khi trong lòng An Dương đã không có mình, cậu vì sao còn muốn tử thủ để chịu nhục? Cậu còn chưa hãm sâu đến mức tự mình không thể bước ra, cậu có thể tự thuyết phục mình buông tha tất cả……

" Tôi không muốn nhìn thấy nam nhân giống như đế vương lại lộ ra biểu tình thê lương như thế, tôi không muốn nhìn thấy tất cả mọi người đều được hạnh phúc mà mình anh lại phải lặng lẽ trả giá, tôi không muốn gặp lại một An Dương tự phong bế tâm mình không dám yêu lần nữa. An Dương, tôi đã từng nghĩ muốn cùng anh bắt đầu một đoạn cảm tình mới, nhưng, đến tận hôm nay, tôi mới phát hiện, nguyên lai chỉ có một mình tôi đơn phương tình nguyện. Trữ Triêu Ca này, lực bất tòng tâm rồi……" Cười khổ một tiếng, Trữ Triêu Ca lau đi dòng nước đang tràn ngập trong mắt mình, đôi mắt trong suốt nhìn thẳng An Dương. " Kỳ thật tôi nên sớm bỏ chạy, ngay lúc biết anh sẽ không phá hỏng gia nghiệp của Dạ Đại, tôi đã nên rời đi."

" An Dương, một khi đã không thương, vậy thì chia tay thôi." Dứt lời, Trữ Triêu Ca tiêu sái cúi xuống đi giày, cậu nhấc lên được, cũng hạ xuống được.

Phía sau, âm thanh người kia bước đến càng lúc càng gần, nhảy tránh sang bên cạnh, cậu thoát khỏi cánh tay đang muốn ôm cậu của An Dương, xoay tay tạo thành một vòng cung xinh đẹp, tống cho người kia một quyền.

Nắm tay rắn chắc hạ thẳng xuống má An Dương, lưu ngay một mảnh xanh tím. Trữ Triêu Ca sửng sốt, cậu biết An Dương thừa sức tránh được quyền này.

" Chẳng biết phân biệt gì cả." Thừa dịp câu phân tâm, An Dương bước qua, hai tay đặt hai bên vai cậu, lắc lắc đầu cậu, kiên định nhắc lại một lần nữa. " Triêu Ca, cậu cái gì cũng rất tốt, chỉ có điều chẳng biết phân biệt gì cả."

Lời nói của An Dương khiến cậu chẳng hiểu gì cả, lại cười khổ, cậu nhìn anh hỏi: " An Dương, anh nói thế, là có ý gì?"

" Triêu Ca, tâm tình của cậu tôi hoàn toàn hiểu, gần đây cậu bất an, tô cũng nhìn thấy trong mắt, thật sự tôi đối với cậu mới là lực bất tòng tâm. Tôi muốn an ủi cậu, muốn giải thích, cậu đi ôm nữ nhân tôi cũng muốn tức giận, nhưng mà, tôi không thể. Bởi vì tôi không có cái quyền ấy, trước khi Nhược Triệt vẫn còn chưa biến mất hoàn toàn trong lòng tôi, tôi nghĩ tôi không có cái quyền được tức giận với cậu. Tôi không muốn cậu ủy khuất, tôi muốn có một ngày có thể đường đường chính chính mà nói tôi yêu cậu." Lại bước về phía trước, An Dương đem nam nhân đã không hề giãy dụa kia ôm vào trong lòng, thở dài. " An Dương tôi đã nghĩ, cái gì cũng thuận theo cậu là được, chỉ cần cậu cảm thấy vui vẻ, tôi cái gì cũng không cần, nếu cậu muốn ôm nữ nhân thì cứ ôm, cậu muốn như thế nào thì liền như thế ấy, xem ra, hóa ra là sai rồi, thật xin lỗi Triêu Ca, An Dương tôi sai rồi, tôi không thể không có cậu, không cần cậu làm thế thân, lại càng không muốn cậu diễn gì cả."

" Triêu Ca, An Dương tôi đây, rất muốn có một ngày có thể không kiêng kị mà buộc chặt cậu bên người, có thể đối với cậu phát tình, cũng có thể đối với cậu muốn làm cái gì liền làm cái ấy. Điều kiện tiên quyết là, tôi phải hoàn toàn quên đi Nhược Triệt …… Trước khi đó, tôi……"

" An Dương." Hai người ôm chặt lấy nhau, nghe tiếng tim đập của nhau, tiếng vang thật rõ ràng, Trữ Triêu Ca đẩy An Dương ra, giương mắt nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi: " Anh từng nói, anh nguyện ý vì Ân Nhược Triệt mà hiến cả thế giới này, còn tôi thì sao?"

" Mạng An Dương này là của cậu."

" Anh con mẹ nó thật sự là hỗn đản!" Lời nói của An Dương khiến cậu suýt chút nữa nước mắt chảy xuống. Bàng hoàng, bất an, lo lắng nhiều ngày con mẹ nó vứt ra sau đầu đi! Cho dù có một ngày An Dương buông tha cậu, cho dù có một ngày An Dương khiến cậu có rơi vào vạn kiếp bất phục, cậu cũng không để ý.

Cậu nguyện ý vì An Dương bỏ mặc hết thảy.

Trữ Triêu Ca đem bàn tay luồn ra sau đầu An Dương, hung hăng hôn lên. Trong miệng An Dương, có vị máu nhàn nhàn, là vừa rồi một quyền của cậu khiến An Dương cắn đứt bên trong. Cậu đem miệng của anh mở ra, mặc kệ khó thở mà dùng đầu lưỡi sục sạo tìm miệng vết thương của An Dương, tìm được rồi lại thô lỗ xoáy vào.

Ngay lập tức, An Dương phản công lại, hai người nam nhân hôn nhau mà giống như muốn ăn thịt người kia.

Cuồng dã hôn xong, thú tính của nam nhân cũng bùng phát. Ánh mắt An Dương càng trở nên sâu hơn, mà cậu, cũng vì khát vọng mà dùng sức siết chặt lấy thân người kia.

Đọc được trong mắt nhu cầu của đối phương, An Dương vừa gấp gáp cởi xuống quần áo của bản thân vừa điên cuồng xả xuống đống áo mở rộng của Trữ Triêu Ca, nhưng quần áo quả thật rất lằng nhằng, anh mới cởi được áo khoác, nút áo sơ mi dù đã xả được một nửa vẫn còn rất nhiều, nam nhân sớm đã mất đi kiên nhẫn mà dây dưa với áo sơ mi, đơn giản một phát xé rách hết tất cả, nắm lấy Trữ Triêu Ca dùng sức ấn vào bên tường……
Tác giả : Lạc Dận
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại