Đừng Chạy, Lão Sư!
Quyển 2 - Chương 28: Vườn hoa lài – h
Lạc Dĩ Mạt tiến về phía trước, cúi người chui giữa hai tay đang bị trói chặt của Ân Nhược Triệt. Từ từ luồn vào, rồi từ từ đứng dậy, khiến cho không gian vốn đã nhỏ hẹp càng thêm chật chội.
Lạc Dĩ Mạt cao hơn anh, cho nên loại tư thế này khiến Ân Nhược Triệt cảm thấy vô cùng thiếu tự nhiên. Dùng khủy tay dựa vào lan can, hắn ngẩng đầu nhìn gương mặt của Ân Nhược Triệt: “Mặt thầy đỏ ửng lên cả rồi!"
Cảm nhận rõ hơi thở gần sát bên mình, Ân Nhược Triệt cũng im lặng ngắm nghía gương mặt tuấn tú của hắn. Người anh yêu. Cho dù có nhìn đến bao nhiêu lần, nhìn ở góc độ nào, anh vẫn yêu.
Lạc Dĩ Mạt đưa tay ra sau đầu anh, luồn những ngón tay thon dài vào mái tóc đen mềm của anh, chính xác ấn môi mình lên đôi môi đối diện.
Lần đầu tiên hai đôi môi dịu dàng chạm vào nhau, đầu lưỡi từ tốn tiến vào khoang miệng đối phương. Sau khi đã thay đổi vô vàn tư thế, Lạc Dĩ Mạt mới chịu buông anh ra.
“Em yêu thầy." Lạc Dĩ Mạt nói. “Tại trang viên Hoa Lài bao la này, dưới bầu trời đầy sao này, Lạc Dĩ Mạt xin thề, mãi mãi yêu thầy, vĩnh viễn không bao giờ phụ bạc thầy…"
“Những lời này, cậu nói với tôi từ trước không phải tốt hơn sao?" Nghe được những lời thâm tình của hắn, Ân Nhược Triệt đột nhiên mở lời.
“Thật ra ai trong chúng ta lại không muốn điều này chứ?" Lạc Dĩ Mạt cười lớn bóp nhẹ đầu mũi anh.
“Nếu thân thể bị nhét đầy mấy thứ kì quái, sau đó nghe kẻ khác nói những lời yêu đương, cảm giác sẽ như thế nào?" Ân Nhược Triệt không khách khí nói. Phía sau anh quả là bị tắt nghẽn rất khó chịu, ba cây trả xử kia vẫn lạnh băng như lúc đầu, khiến cái động nhỏ của anh có cảm giác như bị gió lạnh len lỏi vào trong.
“Không đợi được nữa à?" Nụ cười tà ác theo gương mặt của Lạc Dĩ Mạt cúi xuống bên anh. Bởi vì thắt lưng đã dùng để trói tay Ân Nhược Triệt, nên quần hắn bây giờ cũng không chắc chắn, vương lại trên hông. Nhưng do hắn tráng kiện hơn anh rất nhiều, nên chiếc quần vẫn chưa rơi xuống. Cởi bỏ cúc quần, kéo khóa, Lạc Dĩ Mạt đá chiếc quần đã tuột xuống văng sang một bên.
“Thật ra… em cũng vậy!" Lạc Dĩ Mạt cầm thứ của mình cho anh xem. Thứ ấy bình thường đã to lớn, hôm nay thực sự còn khổng lồ hơn mọi khi!
Lạc Dĩ Mạt đưa tay ấn lấy hông anh, khiến cho hai phần dương vật trần trụi của đàn ông chạm vào nhau. Hô hấp của cả hai dần trở nên gấp gáp.
Hai thứ thẳng đứng kiêu ngạo như hai thanh gương sắc bén liên tục cọ sát. Từ trước đến nay chưa từng trải qua khoái cảm này, cả hai người đều nóng rực như nhau, đều cứng rắn như nhau…
“Triệt, ngày hôm nay em không cho thầy ra trước em." Lạc Dĩ Mạt chậm rãi hôn anh. “Lần nào sau cùng thầy cũng đều ngất đi cả. Lần này thầy nhất định phải ngoan ngoãn chịu đựng."
Một mặt ra sức tiến về phía trước ma sát, một mặt đè hông anh xuống. Hai người họ đều khao khát nhiều kích thích hơn nữa.
“Triệt, thầy có muốn không? Có muốn em đâm vào hay không?" Giọng nói khản đặc của Lạc Dĩ Mạt nồng nặc mùi dục vọng.
“Muốn...... Dĩ Mạt...... Đừng hành hạ tôi nữa......"
“Được" Lạc Dĩ Mạt nhẹ co sát thêm lần nữa rồi đột ngột ngừng kích thích anh, lùi lại phía sau.
“Thầy biết hôm nay em mua cái gì không?" Lạc Dĩ Mạt rút từng cây trà xử ra khỏi người anh. Cái động nhỏ bị kéo căng lập tức khép chặt trở lại. “Ngày hôm nay, nửa đường xuống xe, em đã đi mua một phát minh vĩ đại nhất của toàn nhân loại"
Sau khi bao nhựa được xé mở, Ân Nhược Triệt liền cảm thấy thứ nóng hừng hực như lửa đàn ông tiến vào trong mình, mang theo một lớp mỏng bao bọc…
Xúc cảm này…
“Triệt, thầy đoán được rồi chứ? Thứ em mua chính là BCS"
Thân dưới của hắn vẫn ra vào trong người anh như mọi khi. Chỉ có điều… phần đầu hơi nhô ra của thứ kia vô tình kích thứ những điểm nhạy hai bên da thịt. Loại cảm giác này, quả là không nói nên lời. Giống bị một con kiến nhỏ điên cuồng cắn xé, cũng như bị thứ đàn ông kia âu yếm ngấu nghiến sâu thẳm bên trong.
“Có thích không?" Tiếng kêu của Ân Nhược Triệt khêu gợi hơn mọi khi rất nhiều “Thầy và em phải cùng ra, không cho phép thầy ra trước!"
Hắn không biết rằng lúc này, Ân Nhược Triệt hoàn toàn không hề nghe bất kì lời nào từ miệng hắn, chỉ biết mơ màng đối mặt với biển hoa lài mênh mông bên dưới, điên cuồng rên rỉ. Hương hoa ngào ngạt len lỏi vào mũi miệng, thân thể bị người kia chiếm đoạt từng mẩu một.
Đêm nay… có đất trời làm chứng nhân… cho tình yêu của họ.
…
Cuối cùng, Ân Nhược Triệt đã hoàn toàn thất hứa. Lần ấy, anh không chỉ phóng ra trước tiên, mà còn vô thức ngất lịm đi nữa…
Lạc Dĩ Mạt cao hơn anh, cho nên loại tư thế này khiến Ân Nhược Triệt cảm thấy vô cùng thiếu tự nhiên. Dùng khủy tay dựa vào lan can, hắn ngẩng đầu nhìn gương mặt của Ân Nhược Triệt: “Mặt thầy đỏ ửng lên cả rồi!"
Cảm nhận rõ hơi thở gần sát bên mình, Ân Nhược Triệt cũng im lặng ngắm nghía gương mặt tuấn tú của hắn. Người anh yêu. Cho dù có nhìn đến bao nhiêu lần, nhìn ở góc độ nào, anh vẫn yêu.
Lạc Dĩ Mạt đưa tay ra sau đầu anh, luồn những ngón tay thon dài vào mái tóc đen mềm của anh, chính xác ấn môi mình lên đôi môi đối diện.
Lần đầu tiên hai đôi môi dịu dàng chạm vào nhau, đầu lưỡi từ tốn tiến vào khoang miệng đối phương. Sau khi đã thay đổi vô vàn tư thế, Lạc Dĩ Mạt mới chịu buông anh ra.
“Em yêu thầy." Lạc Dĩ Mạt nói. “Tại trang viên Hoa Lài bao la này, dưới bầu trời đầy sao này, Lạc Dĩ Mạt xin thề, mãi mãi yêu thầy, vĩnh viễn không bao giờ phụ bạc thầy…"
“Những lời này, cậu nói với tôi từ trước không phải tốt hơn sao?" Nghe được những lời thâm tình của hắn, Ân Nhược Triệt đột nhiên mở lời.
“Thật ra ai trong chúng ta lại không muốn điều này chứ?" Lạc Dĩ Mạt cười lớn bóp nhẹ đầu mũi anh.
“Nếu thân thể bị nhét đầy mấy thứ kì quái, sau đó nghe kẻ khác nói những lời yêu đương, cảm giác sẽ như thế nào?" Ân Nhược Triệt không khách khí nói. Phía sau anh quả là bị tắt nghẽn rất khó chịu, ba cây trả xử kia vẫn lạnh băng như lúc đầu, khiến cái động nhỏ của anh có cảm giác như bị gió lạnh len lỏi vào trong.
“Không đợi được nữa à?" Nụ cười tà ác theo gương mặt của Lạc Dĩ Mạt cúi xuống bên anh. Bởi vì thắt lưng đã dùng để trói tay Ân Nhược Triệt, nên quần hắn bây giờ cũng không chắc chắn, vương lại trên hông. Nhưng do hắn tráng kiện hơn anh rất nhiều, nên chiếc quần vẫn chưa rơi xuống. Cởi bỏ cúc quần, kéo khóa, Lạc Dĩ Mạt đá chiếc quần đã tuột xuống văng sang một bên.
“Thật ra… em cũng vậy!" Lạc Dĩ Mạt cầm thứ của mình cho anh xem. Thứ ấy bình thường đã to lớn, hôm nay thực sự còn khổng lồ hơn mọi khi!
Lạc Dĩ Mạt đưa tay ấn lấy hông anh, khiến cho hai phần dương vật trần trụi của đàn ông chạm vào nhau. Hô hấp của cả hai dần trở nên gấp gáp.
Hai thứ thẳng đứng kiêu ngạo như hai thanh gương sắc bén liên tục cọ sát. Từ trước đến nay chưa từng trải qua khoái cảm này, cả hai người đều nóng rực như nhau, đều cứng rắn như nhau…
“Triệt, ngày hôm nay em không cho thầy ra trước em." Lạc Dĩ Mạt chậm rãi hôn anh. “Lần nào sau cùng thầy cũng đều ngất đi cả. Lần này thầy nhất định phải ngoan ngoãn chịu đựng."
Một mặt ra sức tiến về phía trước ma sát, một mặt đè hông anh xuống. Hai người họ đều khao khát nhiều kích thích hơn nữa.
“Triệt, thầy có muốn không? Có muốn em đâm vào hay không?" Giọng nói khản đặc của Lạc Dĩ Mạt nồng nặc mùi dục vọng.
“Muốn...... Dĩ Mạt...... Đừng hành hạ tôi nữa......"
“Được" Lạc Dĩ Mạt nhẹ co sát thêm lần nữa rồi đột ngột ngừng kích thích anh, lùi lại phía sau.
“Thầy biết hôm nay em mua cái gì không?" Lạc Dĩ Mạt rút từng cây trà xử ra khỏi người anh. Cái động nhỏ bị kéo căng lập tức khép chặt trở lại. “Ngày hôm nay, nửa đường xuống xe, em đã đi mua một phát minh vĩ đại nhất của toàn nhân loại"
Sau khi bao nhựa được xé mở, Ân Nhược Triệt liền cảm thấy thứ nóng hừng hực như lửa đàn ông tiến vào trong mình, mang theo một lớp mỏng bao bọc…
Xúc cảm này…
“Triệt, thầy đoán được rồi chứ? Thứ em mua chính là BCS"
Thân dưới của hắn vẫn ra vào trong người anh như mọi khi. Chỉ có điều… phần đầu hơi nhô ra của thứ kia vô tình kích thứ những điểm nhạy hai bên da thịt. Loại cảm giác này, quả là không nói nên lời. Giống bị một con kiến nhỏ điên cuồng cắn xé, cũng như bị thứ đàn ông kia âu yếm ngấu nghiến sâu thẳm bên trong.
“Có thích không?" Tiếng kêu của Ân Nhược Triệt khêu gợi hơn mọi khi rất nhiều “Thầy và em phải cùng ra, không cho phép thầy ra trước!"
Hắn không biết rằng lúc này, Ân Nhược Triệt hoàn toàn không hề nghe bất kì lời nào từ miệng hắn, chỉ biết mơ màng đối mặt với biển hoa lài mênh mông bên dưới, điên cuồng rên rỉ. Hương hoa ngào ngạt len lỏi vào mũi miệng, thân thể bị người kia chiếm đoạt từng mẩu một.
Đêm nay… có đất trời làm chứng nhân… cho tình yêu của họ.
…
Cuối cùng, Ân Nhược Triệt đã hoàn toàn thất hứa. Lần ấy, anh không chỉ phóng ra trước tiên, mà còn vô thức ngất lịm đi nữa…
Tác giả :
Lạc Dận