Đừng Chạy, Lão Sư!
Quyển 1 - Chương 12: Không thể phản kháng
Trên chiếc mặt nạ của Lạc Dĩ Mạt đột nhiên xuất hiện một vết rạn rất nhỏ. Theo mỗi câu mỗi chữ của Ân Nhược Triệt mà khe nứt ấy càng lan rộng ra hơn.
Đến khi anh dứt lời, chiếc mặt nạ kia thoáng chốc cũng hoàn toàn vỡ vụn, rơi thẳng xuống đất cùng vẻ hiền lành bình tĩnh của hắn.
Lạc Dĩ Mạt hô hấp nặng nề.
Ngay khoảnh khắc anh thốt ra câu chỉ có hắn là không được, Dĩ Mạt liền hung hăng lao đến, ép môi mình vào môi anh, không ngừng ngược đãi. Chiếc lưỡi đầy ý trừng phạt mạnh mẽ nâng lên, tách đôi hàm răng của anh, quấy nhiễu đầu lưỡi nhỏ không kịp né tránh, chiếm lĩnh toàn bộ khoang miệng, khiến nơi ấy tràn ngập mùi vị của hắn.
Ân Nhược Triệt bị nụ hôn bất ngờ làm cho hoảng sợ. Đại não còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn hôn đến đứt hơi, không biết làm gì khác ngoài bất lực nắm chặt lấy lưng áo của Dĩ Mạt.
Lúc này, Lạc Dĩ Mạt đã nhanh chóng đưa một chân lên, mạnh bạo chen giữa hai chân anh, bắt đầu qua lại ma sát. Một tay vòng qua hông, tay kia luồn vào trong vạt áo, nhẹ nhàng xoa nắn khuôn ngực. Khiến thầy Ân bắt đầu run rẩy từng hồi.
“...... Ư......" Ân Nhược Triệt bật lên tiếng rên khẽ, ngữ điệu pha lẫn giữa đau đớn và thỏa mãn.
Lạc Dĩ Mạt bắt đầu gặm nhấm cổ anh. Không còn dịu dàng như lần trước, lần này hắn điên cuồng ngấu nghiến, giày vò, hành hạ, để lại những dấu chấm đỏ trên da thịt anh.
Bàn tay âu yếm trước ngực nhanh chóng trượt xuống bụng dưới, tiến thẳng vào điểm yếu, Lạc Dĩ Mạt điên cuồng vuốt ve. Rất nhanh sau đó, phần thân thể của anh đã phồng to trong tay hắn, từ từ ứa ra dịch thể trong suốt.
Ân Nhược Triệt lại bắt đầu phát tiếng rên rất khẽ tựa như tiếng khóc. Hắn biết, anh đã bị kích thích.
Bờ môi hắn càng thêm mãnh liệt không ngừng ngấu nghiến, gặm nhấm từ cổ đến ngực, để lại chi chít những dấu hôn.
Nhưng khi toàn thân Ân Nhược Triệt bắt đầu run lên, đôi tay bắt đầu xiết chặt…
Lạc Dĩ Mạt liền buông anh ra.
Hắn hướng mắt nhìn xuống, đẹp đẽ kiêu hùng tựa như một vị chiến thần thời cổ đại, đôi môi quyến rũ mê người lại thốt lên những lời độc địa lạnh lùng:
“Những gã đàn ông khác có thể khiến thấy thõa mãn như vậy không, thưa thầy?"
Đến khi anh dứt lời, chiếc mặt nạ kia thoáng chốc cũng hoàn toàn vỡ vụn, rơi thẳng xuống đất cùng vẻ hiền lành bình tĩnh của hắn.
Lạc Dĩ Mạt hô hấp nặng nề.
Ngay khoảnh khắc anh thốt ra câu chỉ có hắn là không được, Dĩ Mạt liền hung hăng lao đến, ép môi mình vào môi anh, không ngừng ngược đãi. Chiếc lưỡi đầy ý trừng phạt mạnh mẽ nâng lên, tách đôi hàm răng của anh, quấy nhiễu đầu lưỡi nhỏ không kịp né tránh, chiếm lĩnh toàn bộ khoang miệng, khiến nơi ấy tràn ngập mùi vị của hắn.
Ân Nhược Triệt bị nụ hôn bất ngờ làm cho hoảng sợ. Đại não còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn hôn đến đứt hơi, không biết làm gì khác ngoài bất lực nắm chặt lấy lưng áo của Dĩ Mạt.
Lúc này, Lạc Dĩ Mạt đã nhanh chóng đưa một chân lên, mạnh bạo chen giữa hai chân anh, bắt đầu qua lại ma sát. Một tay vòng qua hông, tay kia luồn vào trong vạt áo, nhẹ nhàng xoa nắn khuôn ngực. Khiến thầy Ân bắt đầu run rẩy từng hồi.
“...... Ư......" Ân Nhược Triệt bật lên tiếng rên khẽ, ngữ điệu pha lẫn giữa đau đớn và thỏa mãn.
Lạc Dĩ Mạt bắt đầu gặm nhấm cổ anh. Không còn dịu dàng như lần trước, lần này hắn điên cuồng ngấu nghiến, giày vò, hành hạ, để lại những dấu chấm đỏ trên da thịt anh.
Bàn tay âu yếm trước ngực nhanh chóng trượt xuống bụng dưới, tiến thẳng vào điểm yếu, Lạc Dĩ Mạt điên cuồng vuốt ve. Rất nhanh sau đó, phần thân thể của anh đã phồng to trong tay hắn, từ từ ứa ra dịch thể trong suốt.
Ân Nhược Triệt lại bắt đầu phát tiếng rên rất khẽ tựa như tiếng khóc. Hắn biết, anh đã bị kích thích.
Bờ môi hắn càng thêm mãnh liệt không ngừng ngấu nghiến, gặm nhấm từ cổ đến ngực, để lại chi chít những dấu hôn.
Nhưng khi toàn thân Ân Nhược Triệt bắt đầu run lên, đôi tay bắt đầu xiết chặt…
Lạc Dĩ Mạt liền buông anh ra.
Hắn hướng mắt nhìn xuống, đẹp đẽ kiêu hùng tựa như một vị chiến thần thời cổ đại, đôi môi quyến rũ mê người lại thốt lên những lời độc địa lạnh lùng:
“Những gã đàn ông khác có thể khiến thấy thõa mãn như vậy không, thưa thầy?"
Tác giả :
Lạc Dận