Đừng Buông Tay Anh
Chương 8: Anh Biết Rõ Là Anh Ấy Và Tôi Không Chỉ Đơn Giản Là Hai Năm
Tang Nhược nghe thấy tiếng đồ vật bị ném mạnh trên bàn.
Hiển nhiên là đang nổi giận
Lông mi nhẹ nhàng chớp chớp rủ xuống tạo ra vòng cung xinh đẹp, cô còn có tâm trạng nói giỡn: "Có lẽ...... đụng nhiều lần, đụng đau rồi có thể dễ dàng từ bỏ? Cũng có thể là, không có đường quay đầu lại."
Bên kia không nói chuyện.
"Giận à?" Tang Nhược biết rõ còn cố hỏi, tiếng nói nhẹ nhàng.
"A."
Tang Nhược rất ngoan ngoãn biết nghe lời, khoé môi đỏ mọng nhếch lên một nụ cười nhẹ, khéo léo nói: "Tôi không sao, đừng có lo lắng không vui nha."
Ngữ điệu mềm mại, giống như là đang làm nũng.
Nhưng ngay sau đó cô lại không nhịn được rủ mắt xuống, đáy mắt bị cảm xúc vây kín.
Khi mở miệng nói lần nữa, giọng cô bất giác thấp xuống rất nhiều: "Anh biết rõ là anh ấy và tôi không chỉ đơn giản là hai năm."
[Hiện tại mình vẫn chưa biết nhân vật này là ai nên tạm thời gọi anh nhé, theo thông tin thì chương 10 mấy vẫn chưa lộ diện nên chúng mình chưa biết nên gọi như thế nào cho phù hợp, có gì điều chỉnh sau ạ ^.^]
"Tút tút tút——"
Bên kia trực tiếp ngắt điện thoại của cô.
Tang Nhược: "......"
Bóng đêm dày đặc, vầng trăng mờ ảo nghiêng mình rơi rải những tia sáng lành lạnh mềm mại, bao phủ lên làn da trần trụi của Tang Nhược, nhiễm một tầng sáng mờ ảo mê ly càng làm nổi bật lên làn da trắng nõn của cô.
Cũng càng tô thêm thêm sự cô đơn và mờ mịt.
Khoảnh khắc cuộc gọi kết thúc, cô thu lại nụ cười trên nôi, cuối cùng biến mất.
Sống lưng thẳng tắp, cô đứng ở trong sân, hai mắt vô thần mà nhìn cảnh đêm tĩnh mịch và tối tăm phía xa xa, dòng suy nghĩ cũng bay xa theo, không biết tới nơi nào.
Gió đêm trên núi rất lạnh, khiến cả người Tang Nhược run lên.
Một lúc lâu sau, Tang Nhược dùng đầu ngón tay xoa xoa giữa lông mày, xoay người.
Không khí như ngưng trệ trong hai giây.
Hạ Cảnh Tây người đáng lẽ đã ngủ say thì lúc này lại đang ngồi dựa vào ghế sô pha trong phòng khách, bên hông chỉ quấn một chiếc khăn tắm, bởi vì tư thế dang rộng hai chân nên nhìn anh có một vẻ gợi cảm khó tả.
Anh nhìn sang, ánh mắt dường như phá lệ đen bóng.
Tim Tang Nhược nhảy lên một cái.
Anh tỉnh từ khi nào? Cuộc điện thoại của cô vừa rồi......
"Lại đây." Bỗng dưng, giọng nói nhàn nhạt của anh vang lên.
Nháy mắt tâm vốn đang treo lơ lửng của Tang Nhược bình thường trở lại.
Cô nhìn vẻ mặt của anh, bình tĩnh không gợn sóng nào, gương mặt lạnh lẽo và có chút lười nhác uể oải vừa mới tỉnh dâỵ, cô lặng lẽ thở ra, nhưng rồi trong lòng lại dâng lên một nỗi thất vọng khó giải thích.
"Tang Nhược." Đôi mắt anh nhìn thẳng, khóa chặt cô.
Tang Nhược hoàn hồn, đáy lòng run lên, theo bản năng chậm rãi bước tới.
Không đợi cô đến gần, thì điện thoại anh ném ở trên bàn bỗng rung lên, màn hình nhấp nháy, cô mơ hồ nhìn thấy chữ "Hạ".
Cô thấy Hạ Cảnh Tây nhíu nhíu mày, tắt máy không nhận.
Nhưng giây tiếp theo,điện thoại lại rung lên lần nữa.
"Tốt nhất cậu nên có chuyện thật sự quan trọng cần nói." Sắc mặt Hạ Cảnh Tây trầm xuống nối máy, giọng điệu có chút không kiên nhẫn, bao bọc bởi lãnh ý khó nhận ra.
Tang Nhược muốn tránh đi.
Ai ngờ bàn tay của Hạ Cảnh Tây không hề báo trước mà nắm lấy cổ tay Tang Nhược, đột nhiên mạnh mẽ kéo cô ngồi lên đùi mình, tiện đà cái tay kia một mực cường thế siết chặt eo không cho thoát ra.
Hơi thở thuộc về anh bao phủ lấy cô.
Tang Nhược vốn muốn đứng dậy rời đi, chợt, cô mơ hồ nghe thấy giọng nói bên kia.
Cô không hứng thú đến điện thoại của anh, chỉ là nó khiến cơ thể của cô thoáng cứng đời, giọng nói đó cô nhớ rõ là đã từng nghe qua hai lần, một lần là ở hội quán Lan Thanh và lần thứ hai là vào tối nay_______
Cái người gọi anh là anh Hạ kia, muốn gặp Hạ Cảnh Tây.
Tang Nhược cụp mắt.
"Ba" một tiếng, điện thoại tuỳ tiện được ném lên bàn.
Không ai nói chuyện.
Tang Nhược vô thức nắm chặt ngón tay, ngẩng mặt lên đụng phải đôi mắt người đàn ông: "Anh phải đi sao?"
Cánh tay Hạ Cảnh Tây ôm chặt eo cô thản nhiên di chuyển dọc theo đường cong, nghe vậy anh chợt dừng lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chú cô hồi lâu, anh ngoắc ngoắc môi hỏi lại: "Muốn tôi ở lại sao?"
Tang Nhược cùng anh đối mặt, không nhịn được nghĩ nếu anh đi gặp bạn bè, bọn họ sẽ nói gì?
"Vậy anh sẽ ở lại sao?" Cố kìm nén cảm xúc của mình, cô đồng dạng hỏi ngược lại.
Hạ Cảnh Tây một lần nữa giữ lấy eo cô.
"Nếu tôi ở lại thì tôi sẽ được lợi gì?" Ánh mắt trói chặt cô, giọng nói anh trầm xuống, đôi môi mỏng nhuộm nụ cười như có như không.
Tang Nhược không nói chuyện.
Không ngờ lại bị Hạ Cảnh Tây cầm lấy ngón tay di chuyển lan dọc theo đường cong của làn da đi lên, cuối cùng dừng ở trên vai anh, chính xác mà nói, đó là nơi bị cô hung ác cắn lúc trước.
Ở đó, dấu răng vẫn hiện rõ.
Tang Nhược cùng anh mặt đối mặt.
Ánh sáng chiếu xuống, nhưng dù có sáng thế nào, thì tựa hồ vẫn không thể nhìn thấu được cảm xúc thật của anh.
Anh bắt ngón tay cô xẹt qua.
"Đây do là em cắn, không bằng thổi một chút, hả?" Giọng điệu của anh lười nhác mà mê hoặc, lộ ra mờ mờ ảo ảo ngả ngớn.
Ánh mắt kia____
Tang Nhược định quay mặt đi, nhưng còn chưa động, thì người đàn ông đó dường như đoán được suy nghĩ của đối phương, nhanh một bước chế ngự gáy cô, rồi sau đó ấn xuống____chuẩn xác không sai một li mà hôn lên môi anh.
Cánh môi chạm nhau, hơi nóng lan tỏa.
Rất nhanh, nhiệt độ từ môi lại di chuyển đến tai Tang Nhược, kèm theo một câu nói khàn khàn của người đàn ông càng khô nóng hơn——
"Lần này buông tha cho em, lần sau sẽ cắn chặt hơn, ở chỗ khác."
Mông bị vỗ xuống một cái, không đợi Tang Nhược phản ứng lại, cô đã bị anh bế lên giường, người đàn ông thuận theo ngã xuống đè cô dưới thân mình, đem đối phương giam cầm lại.
"Ngủ."
Tay anh không tính là ôn nhu vuốt vuốt tóc cô.
Chóp mũi quanh quẩn hơi thở mát lạnh của anh, lông mi Tang Nhược run lên, một lòng rơi xuống, cuối cùng cái gì cũng không nói, nhắm mắt lại vòng tay ôm lấy anh.
Đêm, càng ngày càng sâu.
Căn phòng an tĩnh, chỉ có hơi thở trầm và đều đặn của cô.
Sau một lúc, Hạ Cảnh Tây chậm rãi mở mắt ra, rũ mắt nhìn chằm chằm Tang Nhược vài giây, rồi sau đó, anh buông cánh tay đang ôm cô ra, lấy hộp thuốc ở trên tủ đầu giường rồi đi ra ngoài hút thuốc.
Làn khói lượn lờ, hình dáng anh dần dần mơ hồ, cặp mắt vốn đen nhánh của anh ở đêm khuya càng lộ thêm vẻ trầm ám.
Hút xong một điếu thuốc, anh lần nữa quay trở lại giường.
Mới nằm xuống, người ngủ say bên cạnh tự động quấn lấy, khuôn mặt dán lên lồng ngực, cánh tay vòng qua eo anh, gắt gao dựa sát vào nhau.
Hạ Cảnh Tây như có như không mà hừ nhẹ, thuận thế đem cô ôm chặt.
Một bên khác.
Hạ Mạnh đợi trái đợi phải mà không thấy Hạ Cảnh Tây đến, đắc ý hướng Tịch Mặc Viễn bên kia làm mặt quỷ: "Thế nào, tôi nói là anh Hạ tới đây để ngủ cùng người đó mà, nếu không thì sao anh ấy lại không tới?"
Cơ thể anh ngả về phía sau một chút, chân bắt chéo vểnh lên, anh hừ cười, trong đáy mắt chứa đầy vẻ coi nhẹ cùng khinh thường: "Tôi nhất định phải đem con chim hoàng yến kia tìm ra, sau đó____ Hắc hắc."
Tịch Mặc Viễn: "____"
Vừa định lên tiếng nhắc nhở, bỗng điện thoại của Hạ Mạnh vang lên.
Hạ Mạnh ném một cái nhìn "Cậu hiểu mà", cà lơ phất phơ mà kết nối: "Bảo bối ___"
Chờ anh ta tiếp xong, Tịch Mặc Viễn mới cau mày hỏi: "Cái tiểu minh tinh nghe lời kia?"
********
Hôm sau.
Đồng hồ báo thức vang lên hồi lâu Tang Nhược mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, tối hôm qua bị lăn lộn quá tàn nhẫn, nên khi tỉnh dậy cô cảm thấy mọi ngóc ngách trên cơ thể từ trên xuống dưới đều đau nhức.
Nhẹ nhàng thở ra, cô nằm một lúc để thanh tỉnh rồi mới chậm rì rì mà bò dậy.
Tay vừa chạm một cái——
Tang Nhược đột nhiên quên hô hấp, hơi có chút cứng đờ mà quay đầu.
Trên chiếc giường rộng lớn, chỉ có mỗi mình cô.
Đưa mắt nhìn ra bên ngoài, chỉ được bao phủ bởi một mảng yên tĩnh, cũng không có người.
Tang Nhược rũ mắt, lông mi run rẩy.
Sau một lúc lâu, cô nhấc chăn lên ra khỏi giường, đến toilet rửa mặt.
Trong gương trong rõ, cô liếc mắt một cái liền thấy được rõ ràng dấu hôn trên xương quai xanh cùng trên cổ, tất cả đều do Hạ Cảnh Tây lưu lại tối hôm qua, không màng đến chuyện cô không thể, cố ý ác liệt mà in lên ấn ký.
Tang Nhược giật mình vài giây, ngay sau đó bình tĩnh lại đánh răng rửa mặt, sau khi dưỡng da lại dùng không ít kem che khuyết điểm để đem dấu hôn giấu đi.
Trợ lý Châu Châu ở bên ngoài gõ cửa, hai người sau khi chuẩn bị tốt đồ đạc liền đi tới phim trường.
Nghĩ đến tối hôm qua thất hẹn với hai vị tiền bối cùng diễn, Tang Nhược có chút xấu hổ, cố ý mang bữa sáng đặc sắc cho hai người họ, Trịnh lão sư tạm thời có việc còn chưa tới, cô liền đi tìm Lam lão sư trước.
Hai người hàn huyên đôi câu thì Đoạn Du gọi điện thoại đến, Tang Nhược nói xin lỗi rồi đứng dậy đi qua một bên nghe cuộc gọi, không nghĩ đến sau khi kết thúc cuộc gọi quay người lại, liền thấy Lam lão sư chỉ chỉ vào sau tai cô.
Tang Nhược không rõ ràng là chuyện gì.
Lam Nhiên ôn nhu cười cười, trực tiếp kéo tay cô đi tới trước bàn trang điểm, lấy chiếc gương nhỏ ở phía sau giúp cô soi để nhìn cho rõ, rồi đi tự mình đi lấy kem che khuyết điểm che đi cho Tang Nhược.
"Dấu hôn."Cô ấy nhẹ giọng nhắc nhở.
Gương mặt Tang Nhược lập tức đỏ bừng lên, nhiệt độ dâng lên mạnh mẽ, kế tiếp nhịp tim cũng theo đó mà đập cuồng loạn.
Cô nghĩ đến cái cớ mà mình đã nói với Trịnh lão sư tối hôm qua.
"Thật xin lỗi, Lam lão sư, tối hôm qua____" Cô xấu hổ không thôi, đồng thời một nỗi chua xót lặng lẽ dâng lên trong lòng bao phủ lấy trái tim.
Lam Nhiên cười cười, ngữ điệu trước sau như một, như gió xuân ấm áp: "Không sao đâu, chị cũng là người từng trải, có thể hiểu được. Yên tâm, việc này em biết chị biết, sẽ không có ai khác biết nữa."
Dứt lời, cô ấy nháy mắt tinh nghịch với Tang Nhược.
Nhưng mặt Tang Nhược vẫn còn rất đỏ.
Cũng may lúc này bạn trai Lam Nhiên gọi video WeChat tới, Lam Nhiên đi sang bên kia, cho Tang Nhược thời gian và không gian để điều chỉnh.
Tim Tang Nhược không kìm được sự khó chịu.
Cô thật sự không biết Hạ Cảnh Tây khi nào thì để lại dấu hôn sau tai mình.
Rất nhanh sau đó Lam Nhiên kết thúc video trở về, mặt mày tràn đầy ngọt ngào hạnh phúc tươi cười, rất là bắt mắt, tựa như hôm trước bạn trai cô tới thăm đoàn rồi tặng quà, cho dù là ai nhìn thấy cũng phải sinh lòng hâm mộ.
Lam Nhiên thấy Tang Nhược nhìn chằm chằm mình, không nhịn được mà nở nụ cười: "Có phải em cảm thấy chị cùng bạn trai mỗi ngày đều phải gọi video, không giống như đã ở bên nhau nhiều năm đúng không?"
Tang Nhược lập tức phản ứng lại sự thất thố của chính mình, ngượng ngùng mà lắc đầu, định nói không phải, nhưng không hiểu sao lại thốt ra: "Chính là cảm thấy Lam lão sư cùng anh ấy nhất định yêu nhau rất nhiều."
Lam Nhiên nhíu nhíu mày, cười như thiếu nữ: "Chúng tôi là thanh mai trúc mã, lãng phí nhiều năm mới có thể ở bên nhau, cũng may là không có đánh mất, vẫn yêu nhau sâu đậm."
"Nhược Nhược cô cùng bạn trai cũng rất ân ái, không phải sao?"
Tang Nhược mím môi, nỗi chua xót xen lẫn hâm mộ lập tức từ sâu trong tận đáy lòng tuôn ra, từng tầng từng tầng bao phủ lấy trái tim cô. [xót quá hic]
Cô cùng Hạ Cảnh Tây ân ái sao?
Không.
Mối quan hệ giữa cô cùng Hạ Cảnh không phải bộ dáng yêu nhau.
Không có tình yêu.
*******
Một ngày quay phim rất nhanh đã bắt đầu trở lại, có tập với nhau trước khi lên diễn, Tang Nhược cùng Lam Nhiên và Trịnh lão sư cùng nhau phối hợp diễn một lần đã qua, đạo diễn rất là hài lòng, khen ngợi vài câu.
Lúc xế chiều, khi Tang Nhược đang nghỉ ngơi thì Đoạn Du đến.
Đoạn Du đầu tiên là hỏi tình hình hai ngày qua, rồi hỏi hỏi trợ lý Châu Châu thế nào, cuối cùng chuyển đề tài, cô thấp giọng bát quái: "Triệu Thiên Mạn muốn đi ăn máng khác!"
Động tác uống nước của Tang Nhược ngừng lại, nhưng cùng lắm cũng chỉ một giây.
Đoạn Du không có phát hiện, tiếp tục tin nóng: "Đào cô ta là truyền thông Hoạ Hoa! Hoạ Hoa chắc em cũng biết chứ, đó chính là công ty con tập đoàn Kỳ Hạ của Hạ Thị, chị đã nói là cô ta có Hạ Cảnh Tây chống lưng rồi mà!"
"Bằng không, chỉ dựa vào cô ta mới ra mắt mấy tháng, mà trong tay đã có một bộ phim vườn trường trên internet, Chỉ dựa vào cái gọi là gương mặt tình đầu* mà không có kỹ năng diễn xuất, thì có thể đi vào Hoạ Hoa sao? Hoạ Hoa đó là nơi bao nhiêu nghệ sĩ muốn vào mà không được?"
[*Gương mặt tình đầu là gương mặt mà cho người ta cảm giác như mối tình đầu, rất thu hút được phái nam tuy nhiên không phải loại đẹp xuất sắc.]
Cô sách một tiếng: "Dựa vào Hạ Cảnh Tây cô ta cũng không sợ cuối cùng sẽ bị chơi đùa đến không chừa một chút cặn, Hạ Cảnh Tây là loại đàn ông vô tâm tuyệt tình, không chừng một ngày nào đó chán ghét rồi thì liếc nhìn cô ta một cái cũng thấy phiền."
Nói đến đây, cô không khỏi lại nghĩ tới tên nam hồ ly tinh của Tang Nhược.
"Em đó, nghe lời chị, mau nhanh chóng chia tay đi, nam hồ ly tinh kia không được, đừng sa vào rồi không ra được, có nghe hay không?" Cô giả vờ giận giữ mà trừng Tang Nhược: "Sau này nổi danh có tiền rồi, thì loại đàn ông nào mà không có?"
Cô ấy dường như còn muốn nói nữa, đột nhiên nghĩ đến chuyện quan trọng, tạm thời gác lại việc chán ghét cái tên nam hồ ly tinh kia, nói: "Buổi quay chụp tạp chí dự kiến là mười ngày sau, đến lúc đó chị sẽ đón em."
Mười ngày sau vai diễn trong bộ điện ảnh mà Tang Nhược quay chụp cũng gần kết thúc.
Tạp chí mà Đoạn Du nhắc đến là một trong năm tạp chí nổi tiếng trong nước 《v》, tạp chí lấy chủ đề về gương mặt sắc đẹp cho mọi lứa tuổi, cũng là mỹ nhân trong làng giải trí.
Nhìn thoáng qua Tang Nhược ở bộ phim 《 Hồng Trang 》 rất hợp với chủ đề này, đây cũng là tài nguyên rất vất vả mới lấy được, bởi vậy Đoạn Du rất hài lòng, liền nói một đống những việc cần chú ý.
Khi nói đến miệng khô lưỡi khô lại phát hiện Tang Nhược giống như đang xuất thần.
"___________"
"Tang Nhược!" Chị quản lý chỉ hận rèn sắt không thành thép mà trừng cô, đầu ngón tay điểm điểm một cái lên trán Tang Nhược.
Tang Nhược phong tình hướng cô nàng nháy mắt vài cái, nhanh chóng che giấu cảm xúc không nên có trong đáy mắt, gật đầu ra vẻ đã biết nói: " Chị Đoạn Du nói gì em đều nghe kỹ nhớ kỹ mà."
Đoạn Du: "......"
Hừm, thèm tin vào ác ma của cô!
Đoạn Du nghĩ đi nghĩ lại, vì để đề phòng Tang Nhược trong lúc không đóng phim mà bị chụp được khi cùng với tên nam hồ ly tinh kia anh anh em em, cuối cùng cô quyết định ở lại trông chừng Tang Nhược, thuận tiện tìm thời gian cùng Tang Nhược nghiêm túc nói chuyện tâm tình.
Cô mơ hồ cảm thấy Tang Nhược và người được gọi là bạn trai kia có vấn đề, mà Tang Nhược cũng có chút không thích hợp.
Tang Nhược nghe được chị quản lí muốn ở lại hai ngày, trực tiếp để Đoạn Du ở chỗ cô, tiết kiệm không cần phải thuê phòng.
Cả ngày, Tang Nhược và Hạ Cảnh Tây đều không liên lạc với nhau, Tang Nhược vài lần click mở WeChat của anh, nhưng cuối cùng cũng không có chủ động nhắn tin.
Chờ ngày quay phim kết thúc, nghe nói nhà đầu tư cùng nhà sản xuất đều ở đây, nhà đầu tư còn mời cả đoàn phim đi ăn cơm một người cũng không thể thiếu, cả đám người hò reo, từng người tự mình trở về chuẩn bị.
Tang Nhược gặp Lam Nhiên ở trên đường, Lam Nhiên rất thích cô, hai người vừa đi vừa nói chuyện, khi đến phòng bao của khách sạn, Tang Nhược trực tiếp bị Lam Nhiên kéo thẳng đến phòng bao chính.
Đẩy cửa ra, bên trong đã có tiếng trò chuyện với nhau.
Tang Nhược căn bản không chú ý mấy, cho đến khi nghe thấy giọng nói kia.
Tác giả có điều muốn nói: Trên chương cớ sửa, tăng thêm mấy trăm chữ.
Edit có chuyện muốn nói: Tác giả tăng thêm vài trăm chết em tác giả ơi ha ha ha.........
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Hiển nhiên là đang nổi giận
Lông mi nhẹ nhàng chớp chớp rủ xuống tạo ra vòng cung xinh đẹp, cô còn có tâm trạng nói giỡn: "Có lẽ...... đụng nhiều lần, đụng đau rồi có thể dễ dàng từ bỏ? Cũng có thể là, không có đường quay đầu lại."
Bên kia không nói chuyện.
"Giận à?" Tang Nhược biết rõ còn cố hỏi, tiếng nói nhẹ nhàng.
"A."
Tang Nhược rất ngoan ngoãn biết nghe lời, khoé môi đỏ mọng nhếch lên một nụ cười nhẹ, khéo léo nói: "Tôi không sao, đừng có lo lắng không vui nha."
Ngữ điệu mềm mại, giống như là đang làm nũng.
Nhưng ngay sau đó cô lại không nhịn được rủ mắt xuống, đáy mắt bị cảm xúc vây kín.
Khi mở miệng nói lần nữa, giọng cô bất giác thấp xuống rất nhiều: "Anh biết rõ là anh ấy và tôi không chỉ đơn giản là hai năm."
[Hiện tại mình vẫn chưa biết nhân vật này là ai nên tạm thời gọi anh nhé, theo thông tin thì chương 10 mấy vẫn chưa lộ diện nên chúng mình chưa biết nên gọi như thế nào cho phù hợp, có gì điều chỉnh sau ạ ^.^]
"Tút tút tút——"
Bên kia trực tiếp ngắt điện thoại của cô.
Tang Nhược: "......"
Bóng đêm dày đặc, vầng trăng mờ ảo nghiêng mình rơi rải những tia sáng lành lạnh mềm mại, bao phủ lên làn da trần trụi của Tang Nhược, nhiễm một tầng sáng mờ ảo mê ly càng làm nổi bật lên làn da trắng nõn của cô.
Cũng càng tô thêm thêm sự cô đơn và mờ mịt.
Khoảnh khắc cuộc gọi kết thúc, cô thu lại nụ cười trên nôi, cuối cùng biến mất.
Sống lưng thẳng tắp, cô đứng ở trong sân, hai mắt vô thần mà nhìn cảnh đêm tĩnh mịch và tối tăm phía xa xa, dòng suy nghĩ cũng bay xa theo, không biết tới nơi nào.
Gió đêm trên núi rất lạnh, khiến cả người Tang Nhược run lên.
Một lúc lâu sau, Tang Nhược dùng đầu ngón tay xoa xoa giữa lông mày, xoay người.
Không khí như ngưng trệ trong hai giây.
Hạ Cảnh Tây người đáng lẽ đã ngủ say thì lúc này lại đang ngồi dựa vào ghế sô pha trong phòng khách, bên hông chỉ quấn một chiếc khăn tắm, bởi vì tư thế dang rộng hai chân nên nhìn anh có một vẻ gợi cảm khó tả.
Anh nhìn sang, ánh mắt dường như phá lệ đen bóng.
Tim Tang Nhược nhảy lên một cái.
Anh tỉnh từ khi nào? Cuộc điện thoại của cô vừa rồi......
"Lại đây." Bỗng dưng, giọng nói nhàn nhạt của anh vang lên.
Nháy mắt tâm vốn đang treo lơ lửng của Tang Nhược bình thường trở lại.
Cô nhìn vẻ mặt của anh, bình tĩnh không gợn sóng nào, gương mặt lạnh lẽo và có chút lười nhác uể oải vừa mới tỉnh dâỵ, cô lặng lẽ thở ra, nhưng rồi trong lòng lại dâng lên một nỗi thất vọng khó giải thích.
"Tang Nhược." Đôi mắt anh nhìn thẳng, khóa chặt cô.
Tang Nhược hoàn hồn, đáy lòng run lên, theo bản năng chậm rãi bước tới.
Không đợi cô đến gần, thì điện thoại anh ném ở trên bàn bỗng rung lên, màn hình nhấp nháy, cô mơ hồ nhìn thấy chữ "Hạ".
Cô thấy Hạ Cảnh Tây nhíu nhíu mày, tắt máy không nhận.
Nhưng giây tiếp theo,điện thoại lại rung lên lần nữa.
"Tốt nhất cậu nên có chuyện thật sự quan trọng cần nói." Sắc mặt Hạ Cảnh Tây trầm xuống nối máy, giọng điệu có chút không kiên nhẫn, bao bọc bởi lãnh ý khó nhận ra.
Tang Nhược muốn tránh đi.
Ai ngờ bàn tay của Hạ Cảnh Tây không hề báo trước mà nắm lấy cổ tay Tang Nhược, đột nhiên mạnh mẽ kéo cô ngồi lên đùi mình, tiện đà cái tay kia một mực cường thế siết chặt eo không cho thoát ra.
Hơi thở thuộc về anh bao phủ lấy cô.
Tang Nhược vốn muốn đứng dậy rời đi, chợt, cô mơ hồ nghe thấy giọng nói bên kia.
Cô không hứng thú đến điện thoại của anh, chỉ là nó khiến cơ thể của cô thoáng cứng đời, giọng nói đó cô nhớ rõ là đã từng nghe qua hai lần, một lần là ở hội quán Lan Thanh và lần thứ hai là vào tối nay_______
Cái người gọi anh là anh Hạ kia, muốn gặp Hạ Cảnh Tây.
Tang Nhược cụp mắt.
"Ba" một tiếng, điện thoại tuỳ tiện được ném lên bàn.
Không ai nói chuyện.
Tang Nhược vô thức nắm chặt ngón tay, ngẩng mặt lên đụng phải đôi mắt người đàn ông: "Anh phải đi sao?"
Cánh tay Hạ Cảnh Tây ôm chặt eo cô thản nhiên di chuyển dọc theo đường cong, nghe vậy anh chợt dừng lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chú cô hồi lâu, anh ngoắc ngoắc môi hỏi lại: "Muốn tôi ở lại sao?"
Tang Nhược cùng anh đối mặt, không nhịn được nghĩ nếu anh đi gặp bạn bè, bọn họ sẽ nói gì?
"Vậy anh sẽ ở lại sao?" Cố kìm nén cảm xúc của mình, cô đồng dạng hỏi ngược lại.
Hạ Cảnh Tây một lần nữa giữ lấy eo cô.
"Nếu tôi ở lại thì tôi sẽ được lợi gì?" Ánh mắt trói chặt cô, giọng nói anh trầm xuống, đôi môi mỏng nhuộm nụ cười như có như không.
Tang Nhược không nói chuyện.
Không ngờ lại bị Hạ Cảnh Tây cầm lấy ngón tay di chuyển lan dọc theo đường cong của làn da đi lên, cuối cùng dừng ở trên vai anh, chính xác mà nói, đó là nơi bị cô hung ác cắn lúc trước.
Ở đó, dấu răng vẫn hiện rõ.
Tang Nhược cùng anh mặt đối mặt.
Ánh sáng chiếu xuống, nhưng dù có sáng thế nào, thì tựa hồ vẫn không thể nhìn thấu được cảm xúc thật của anh.
Anh bắt ngón tay cô xẹt qua.
"Đây do là em cắn, không bằng thổi một chút, hả?" Giọng điệu của anh lười nhác mà mê hoặc, lộ ra mờ mờ ảo ảo ngả ngớn.
Ánh mắt kia____
Tang Nhược định quay mặt đi, nhưng còn chưa động, thì người đàn ông đó dường như đoán được suy nghĩ của đối phương, nhanh một bước chế ngự gáy cô, rồi sau đó ấn xuống____chuẩn xác không sai một li mà hôn lên môi anh.
Cánh môi chạm nhau, hơi nóng lan tỏa.
Rất nhanh, nhiệt độ từ môi lại di chuyển đến tai Tang Nhược, kèm theo một câu nói khàn khàn của người đàn ông càng khô nóng hơn——
"Lần này buông tha cho em, lần sau sẽ cắn chặt hơn, ở chỗ khác."
Mông bị vỗ xuống một cái, không đợi Tang Nhược phản ứng lại, cô đã bị anh bế lên giường, người đàn ông thuận theo ngã xuống đè cô dưới thân mình, đem đối phương giam cầm lại.
"Ngủ."
Tay anh không tính là ôn nhu vuốt vuốt tóc cô.
Chóp mũi quanh quẩn hơi thở mát lạnh của anh, lông mi Tang Nhược run lên, một lòng rơi xuống, cuối cùng cái gì cũng không nói, nhắm mắt lại vòng tay ôm lấy anh.
Đêm, càng ngày càng sâu.
Căn phòng an tĩnh, chỉ có hơi thở trầm và đều đặn của cô.
Sau một lúc, Hạ Cảnh Tây chậm rãi mở mắt ra, rũ mắt nhìn chằm chằm Tang Nhược vài giây, rồi sau đó, anh buông cánh tay đang ôm cô ra, lấy hộp thuốc ở trên tủ đầu giường rồi đi ra ngoài hút thuốc.
Làn khói lượn lờ, hình dáng anh dần dần mơ hồ, cặp mắt vốn đen nhánh của anh ở đêm khuya càng lộ thêm vẻ trầm ám.
Hút xong một điếu thuốc, anh lần nữa quay trở lại giường.
Mới nằm xuống, người ngủ say bên cạnh tự động quấn lấy, khuôn mặt dán lên lồng ngực, cánh tay vòng qua eo anh, gắt gao dựa sát vào nhau.
Hạ Cảnh Tây như có như không mà hừ nhẹ, thuận thế đem cô ôm chặt.
Một bên khác.
Hạ Mạnh đợi trái đợi phải mà không thấy Hạ Cảnh Tây đến, đắc ý hướng Tịch Mặc Viễn bên kia làm mặt quỷ: "Thế nào, tôi nói là anh Hạ tới đây để ngủ cùng người đó mà, nếu không thì sao anh ấy lại không tới?"
Cơ thể anh ngả về phía sau một chút, chân bắt chéo vểnh lên, anh hừ cười, trong đáy mắt chứa đầy vẻ coi nhẹ cùng khinh thường: "Tôi nhất định phải đem con chim hoàng yến kia tìm ra, sau đó____ Hắc hắc."
Tịch Mặc Viễn: "____"
Vừa định lên tiếng nhắc nhở, bỗng điện thoại của Hạ Mạnh vang lên.
Hạ Mạnh ném một cái nhìn "Cậu hiểu mà", cà lơ phất phơ mà kết nối: "Bảo bối ___"
Chờ anh ta tiếp xong, Tịch Mặc Viễn mới cau mày hỏi: "Cái tiểu minh tinh nghe lời kia?"
********
Hôm sau.
Đồng hồ báo thức vang lên hồi lâu Tang Nhược mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, tối hôm qua bị lăn lộn quá tàn nhẫn, nên khi tỉnh dậy cô cảm thấy mọi ngóc ngách trên cơ thể từ trên xuống dưới đều đau nhức.
Nhẹ nhàng thở ra, cô nằm một lúc để thanh tỉnh rồi mới chậm rì rì mà bò dậy.
Tay vừa chạm một cái——
Tang Nhược đột nhiên quên hô hấp, hơi có chút cứng đờ mà quay đầu.
Trên chiếc giường rộng lớn, chỉ có mỗi mình cô.
Đưa mắt nhìn ra bên ngoài, chỉ được bao phủ bởi một mảng yên tĩnh, cũng không có người.
Tang Nhược rũ mắt, lông mi run rẩy.
Sau một lúc lâu, cô nhấc chăn lên ra khỏi giường, đến toilet rửa mặt.
Trong gương trong rõ, cô liếc mắt một cái liền thấy được rõ ràng dấu hôn trên xương quai xanh cùng trên cổ, tất cả đều do Hạ Cảnh Tây lưu lại tối hôm qua, không màng đến chuyện cô không thể, cố ý ác liệt mà in lên ấn ký.
Tang Nhược giật mình vài giây, ngay sau đó bình tĩnh lại đánh răng rửa mặt, sau khi dưỡng da lại dùng không ít kem che khuyết điểm để đem dấu hôn giấu đi.
Trợ lý Châu Châu ở bên ngoài gõ cửa, hai người sau khi chuẩn bị tốt đồ đạc liền đi tới phim trường.
Nghĩ đến tối hôm qua thất hẹn với hai vị tiền bối cùng diễn, Tang Nhược có chút xấu hổ, cố ý mang bữa sáng đặc sắc cho hai người họ, Trịnh lão sư tạm thời có việc còn chưa tới, cô liền đi tìm Lam lão sư trước.
Hai người hàn huyên đôi câu thì Đoạn Du gọi điện thoại đến, Tang Nhược nói xin lỗi rồi đứng dậy đi qua một bên nghe cuộc gọi, không nghĩ đến sau khi kết thúc cuộc gọi quay người lại, liền thấy Lam lão sư chỉ chỉ vào sau tai cô.
Tang Nhược không rõ ràng là chuyện gì.
Lam Nhiên ôn nhu cười cười, trực tiếp kéo tay cô đi tới trước bàn trang điểm, lấy chiếc gương nhỏ ở phía sau giúp cô soi để nhìn cho rõ, rồi đi tự mình đi lấy kem che khuyết điểm che đi cho Tang Nhược.
"Dấu hôn."Cô ấy nhẹ giọng nhắc nhở.
Gương mặt Tang Nhược lập tức đỏ bừng lên, nhiệt độ dâng lên mạnh mẽ, kế tiếp nhịp tim cũng theo đó mà đập cuồng loạn.
Cô nghĩ đến cái cớ mà mình đã nói với Trịnh lão sư tối hôm qua.
"Thật xin lỗi, Lam lão sư, tối hôm qua____" Cô xấu hổ không thôi, đồng thời một nỗi chua xót lặng lẽ dâng lên trong lòng bao phủ lấy trái tim.
Lam Nhiên cười cười, ngữ điệu trước sau như một, như gió xuân ấm áp: "Không sao đâu, chị cũng là người từng trải, có thể hiểu được. Yên tâm, việc này em biết chị biết, sẽ không có ai khác biết nữa."
Dứt lời, cô ấy nháy mắt tinh nghịch với Tang Nhược.
Nhưng mặt Tang Nhược vẫn còn rất đỏ.
Cũng may lúc này bạn trai Lam Nhiên gọi video WeChat tới, Lam Nhiên đi sang bên kia, cho Tang Nhược thời gian và không gian để điều chỉnh.
Tim Tang Nhược không kìm được sự khó chịu.
Cô thật sự không biết Hạ Cảnh Tây khi nào thì để lại dấu hôn sau tai mình.
Rất nhanh sau đó Lam Nhiên kết thúc video trở về, mặt mày tràn đầy ngọt ngào hạnh phúc tươi cười, rất là bắt mắt, tựa như hôm trước bạn trai cô tới thăm đoàn rồi tặng quà, cho dù là ai nhìn thấy cũng phải sinh lòng hâm mộ.
Lam Nhiên thấy Tang Nhược nhìn chằm chằm mình, không nhịn được mà nở nụ cười: "Có phải em cảm thấy chị cùng bạn trai mỗi ngày đều phải gọi video, không giống như đã ở bên nhau nhiều năm đúng không?"
Tang Nhược lập tức phản ứng lại sự thất thố của chính mình, ngượng ngùng mà lắc đầu, định nói không phải, nhưng không hiểu sao lại thốt ra: "Chính là cảm thấy Lam lão sư cùng anh ấy nhất định yêu nhau rất nhiều."
Lam Nhiên nhíu nhíu mày, cười như thiếu nữ: "Chúng tôi là thanh mai trúc mã, lãng phí nhiều năm mới có thể ở bên nhau, cũng may là không có đánh mất, vẫn yêu nhau sâu đậm."
"Nhược Nhược cô cùng bạn trai cũng rất ân ái, không phải sao?"
Tang Nhược mím môi, nỗi chua xót xen lẫn hâm mộ lập tức từ sâu trong tận đáy lòng tuôn ra, từng tầng từng tầng bao phủ lấy trái tim cô. [xót quá hic]
Cô cùng Hạ Cảnh Tây ân ái sao?
Không.
Mối quan hệ giữa cô cùng Hạ Cảnh không phải bộ dáng yêu nhau.
Không có tình yêu.
*******
Một ngày quay phim rất nhanh đã bắt đầu trở lại, có tập với nhau trước khi lên diễn, Tang Nhược cùng Lam Nhiên và Trịnh lão sư cùng nhau phối hợp diễn một lần đã qua, đạo diễn rất là hài lòng, khen ngợi vài câu.
Lúc xế chiều, khi Tang Nhược đang nghỉ ngơi thì Đoạn Du đến.
Đoạn Du đầu tiên là hỏi tình hình hai ngày qua, rồi hỏi hỏi trợ lý Châu Châu thế nào, cuối cùng chuyển đề tài, cô thấp giọng bát quái: "Triệu Thiên Mạn muốn đi ăn máng khác!"
Động tác uống nước của Tang Nhược ngừng lại, nhưng cùng lắm cũng chỉ một giây.
Đoạn Du không có phát hiện, tiếp tục tin nóng: "Đào cô ta là truyền thông Hoạ Hoa! Hoạ Hoa chắc em cũng biết chứ, đó chính là công ty con tập đoàn Kỳ Hạ của Hạ Thị, chị đã nói là cô ta có Hạ Cảnh Tây chống lưng rồi mà!"
"Bằng không, chỉ dựa vào cô ta mới ra mắt mấy tháng, mà trong tay đã có một bộ phim vườn trường trên internet, Chỉ dựa vào cái gọi là gương mặt tình đầu* mà không có kỹ năng diễn xuất, thì có thể đi vào Hoạ Hoa sao? Hoạ Hoa đó là nơi bao nhiêu nghệ sĩ muốn vào mà không được?"
[*Gương mặt tình đầu là gương mặt mà cho người ta cảm giác như mối tình đầu, rất thu hút được phái nam tuy nhiên không phải loại đẹp xuất sắc.]
Cô sách một tiếng: "Dựa vào Hạ Cảnh Tây cô ta cũng không sợ cuối cùng sẽ bị chơi đùa đến không chừa một chút cặn, Hạ Cảnh Tây là loại đàn ông vô tâm tuyệt tình, không chừng một ngày nào đó chán ghét rồi thì liếc nhìn cô ta một cái cũng thấy phiền."
Nói đến đây, cô không khỏi lại nghĩ tới tên nam hồ ly tinh của Tang Nhược.
"Em đó, nghe lời chị, mau nhanh chóng chia tay đi, nam hồ ly tinh kia không được, đừng sa vào rồi không ra được, có nghe hay không?" Cô giả vờ giận giữ mà trừng Tang Nhược: "Sau này nổi danh có tiền rồi, thì loại đàn ông nào mà không có?"
Cô ấy dường như còn muốn nói nữa, đột nhiên nghĩ đến chuyện quan trọng, tạm thời gác lại việc chán ghét cái tên nam hồ ly tinh kia, nói: "Buổi quay chụp tạp chí dự kiến là mười ngày sau, đến lúc đó chị sẽ đón em."
Mười ngày sau vai diễn trong bộ điện ảnh mà Tang Nhược quay chụp cũng gần kết thúc.
Tạp chí mà Đoạn Du nhắc đến là một trong năm tạp chí nổi tiếng trong nước 《v》, tạp chí lấy chủ đề về gương mặt sắc đẹp cho mọi lứa tuổi, cũng là mỹ nhân trong làng giải trí.
Nhìn thoáng qua Tang Nhược ở bộ phim 《 Hồng Trang 》 rất hợp với chủ đề này, đây cũng là tài nguyên rất vất vả mới lấy được, bởi vậy Đoạn Du rất hài lòng, liền nói một đống những việc cần chú ý.
Khi nói đến miệng khô lưỡi khô lại phát hiện Tang Nhược giống như đang xuất thần.
"___________"
"Tang Nhược!" Chị quản lý chỉ hận rèn sắt không thành thép mà trừng cô, đầu ngón tay điểm điểm một cái lên trán Tang Nhược.
Tang Nhược phong tình hướng cô nàng nháy mắt vài cái, nhanh chóng che giấu cảm xúc không nên có trong đáy mắt, gật đầu ra vẻ đã biết nói: " Chị Đoạn Du nói gì em đều nghe kỹ nhớ kỹ mà."
Đoạn Du: "......"
Hừm, thèm tin vào ác ma của cô!
Đoạn Du nghĩ đi nghĩ lại, vì để đề phòng Tang Nhược trong lúc không đóng phim mà bị chụp được khi cùng với tên nam hồ ly tinh kia anh anh em em, cuối cùng cô quyết định ở lại trông chừng Tang Nhược, thuận tiện tìm thời gian cùng Tang Nhược nghiêm túc nói chuyện tâm tình.
Cô mơ hồ cảm thấy Tang Nhược và người được gọi là bạn trai kia có vấn đề, mà Tang Nhược cũng có chút không thích hợp.
Tang Nhược nghe được chị quản lí muốn ở lại hai ngày, trực tiếp để Đoạn Du ở chỗ cô, tiết kiệm không cần phải thuê phòng.
Cả ngày, Tang Nhược và Hạ Cảnh Tây đều không liên lạc với nhau, Tang Nhược vài lần click mở WeChat của anh, nhưng cuối cùng cũng không có chủ động nhắn tin.
Chờ ngày quay phim kết thúc, nghe nói nhà đầu tư cùng nhà sản xuất đều ở đây, nhà đầu tư còn mời cả đoàn phim đi ăn cơm một người cũng không thể thiếu, cả đám người hò reo, từng người tự mình trở về chuẩn bị.
Tang Nhược gặp Lam Nhiên ở trên đường, Lam Nhiên rất thích cô, hai người vừa đi vừa nói chuyện, khi đến phòng bao của khách sạn, Tang Nhược trực tiếp bị Lam Nhiên kéo thẳng đến phòng bao chính.
Đẩy cửa ra, bên trong đã có tiếng trò chuyện với nhau.
Tang Nhược căn bản không chú ý mấy, cho đến khi nghe thấy giọng nói kia.
Tác giả có điều muốn nói: Trên chương cớ sửa, tăng thêm mấy trăm chữ.
Edit có chuyện muốn nói: Tác giả tăng thêm vài trăm chết em tác giả ơi ha ha ha.........
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Tác giả :
Mộ Thời Yên