Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu
Chương 81-1: Ngẫu nhiên gặp nhau ở bờ biển
Khả Khả đứng ở một bên, cứ chớp chớp đôi mắt to nhìn vào Nặc Nặc, rồi lại nhìn sang Lục Hải Không, cái miệng nhỏ nhắn đột nhiên chu lên.
Mấy người lớn đều nhìn vào Lục Hải Không. Lưu Tô thì vô cùng thích thú, cô cười nghiêng cười ngả, đến mức nằm xoài cả người vào trong ngực của Lục Phóng, nói trêu ghẹo con trai: "Con trai à, nếu con thích ai thì hãy tranh thủ thời gian ra tay ngay đi, bây giờ con hành động càng sớm càng tốt, mau chóng chọn được con dâu tốt đưa về để mẹ tổ chức đính hôn trước, rồi để mẹ giữ dùm cho con! Cố gắng lên!"
Lục Phóng không nhịn được, cặp lông mày như vặn xoắn lại, cúi đầu nhìn Lưu Tô, trong ánh mắt vừa tràn ngập yêu thương lại vừa mang vẻ bất đắc dĩ. Anh ôm eo của cô, nghe tiếng cười ròn rã của cô tựa như tiếng chuông ngân nga, trong nội tâm càng thấy vui thích. Anh chăm chú nhìn cậu con trai của mình, bộ dạng cậu bé nho nhỏ đang nghiêm túc trầm tư suy nghĩ kia thật sự đã làm cho người ta thấy rất thú vị. Thanh Thu và Tĩnh Tri cũng không sao nhịn được cười, cùng cười rộ lên ha ha. Đến ngay cả người vẫn luôn có bộ dạng nghiêm túc như Hà Dĩ Kiệt cũng phải bật cười rộ lên, trong con ngươi lúc nào cũng mang vẻ thâm thúy và kín đáo, giờ đây toát ra ánh nhìn ấm áp và dịu dàng, nhưng giọng nói lại tỏ ra vẻ bất mãn nói với Lục Hải Không: "Này cậu nhóc, con còn muốn suy nghĩ cân nhắc đến bao lâu nữa vậy? Con gái bảo bối của chú có thế nào, nếu phải gả cho cháu chú vẫn còn chưa thấy vừa ý đâu..."
Anh ở bên này vừa nói dứt lời, đã thấy cậu nhóc đẹp trai kia đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt to đen nhánh sáng ngời, mái tóc đen nhánh che trên vầng trán rộng đầy đặn, trắng trẻo đáng yêu như những cậu bé phú quý trong tranh tết “Chiêu tài đồng tử" (*). Trong ánh mắt của cậu bé lại như có sự giằng co lẫn buồn rầu làm cho người lớn phải ôm bụng cười sặc sụa. Một lát sau, Lục Hải Không mới nhẹ nhàng buông bàn tay nhỏ bé của Nặc Nặc ra, tựa như một đứa trẻ đã phạm phải sai lầm rất muốn được người lớn tha thứ khẽ khàng lên tiếng gọi: "Mẹ..."
(*) Tranh “Chiêu tài đồng tử": là loại tranh dân gian mà người Trung Quốc hay treo ngày Tết. Đây là bức tranh vẽ hai em bé một trai, một gái mặc bộ quần áo màu đỏ, tay cầm những đồng tiền xu được xâu lại thành chuỗi, có nét mặt tươi cười xinh xắn nhìn rất đáng yêu. Đây là bức tranh hay được các gia đình Trung Quốc treo trong dịp Tết để mang lại những điều may mắn đến cho cả năm. Nó còn có ý nghĩa cho lời chúc may mắn về đường con cái, vừa cầu sức khỏe may mắn cho những đứa trẻ trong gia đình, vừa được hưởng lộc phát tài
Lưu Tô vội vàng đáp lại một tiếng, trong đôi mắt của cô lóe lên vẻ hiếu kỳ, nhìn vào con trai, hỏi: "Làm sao vậy con?"
Cậu bé xinh đẹp định nói nhưng lại thôi, hàng mi dài cong hơi chớp chớp nhìn Khả Khả, đột nhiên gương mặt của cậu đỏ ửng lên một cách khác thường: "Mẹ, con không thể chọn được cho mẹ một con dâu nhỏ tốt giống như mẹ nói đâu. Con chỉ cảm thấy... là... là con vẫn thấy yêu thích Khả Khả hơn một chút thôi."
Lục Hải Không vừa nói dứt câu, thoáng cái Khả Khả liền mở to hai mắt: "Anh Hải Không..."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Hải Không đỏ bừng lên, cậu bé xấu hổ bỏ chạy rầm rầm đến bên cạnh Lưu Tô, dúi đầu vào trong ngực mẹ, uốn éo cái mông đít nhỏ thì thầm làm nũng...
Mấy người lớn đều ồ một tiếng rồi cười phá lên. Nhưng trên gương mặt của Nặc Nặc lại biểu lộ vẻ khó hiểu, cô bé nhìn ba ba của mình, lại quay sang nhìn mấy chú mấy dì kia vẫn đang cười to không ngừng, rồi lại ngoái nhìn về phía Lục Hải Không. Trong cái đầu nhỏ của cô bé lúc này chỉ nhớ duy nhất câu nói kia của anh Hải Không: "Con yêu thích Khả Khả hơn một chút", đột nhiên Nặc Nặc quắt cái miệng nhỏ nhắn lại, khóc òa lên hu hu...
Hà Dĩ Kiệt nhảy dựng lên vì sợ hãi, anh vội vàng ôm lấy con gái dỗ dành, nhưng cũng không biết làm thế nào hơn. Anh dỗ dành con gái thế nào đi nữa, Nặc Nặc cũng vẫn khóc không ngừng. Trong trái tim bé nhỏ của cô bé đang thấy tủi thân vô cùng! Vì sao anh Hải Không lại nói là yêu mến Khả Khả, mà không nói là yêu mến Nặc Nặc chứ? Tất cả mọi người đang chê cười bé đã không làm cho người thấy yêu mến kia kìa...hu...hu...
Càng nghĩ Nặc Nặc càng thấy tủi thân, càng khóc dữ dội hơn. Trên đầu Hà Dĩ Kiệt nhanh chóng vã ra lớp mồ hôi lạnh. Anh nhìn con gái, cực kỳ đau lòng mà không biết phải dỗ dành cô bé thế nào cho phải. Khả Khả ngoan ngoãn nhìn Nặc Nặc một lát, rồi lại quay sang nhìn anh Lục Hải Không, đôi môi nhỏ xinh mím lại. Cô bé đi đến bên cạnh Lục Hải Không, lôi kéo ống tay áo của cậu bé, dùng ngữ điệu nhỏ nhẹ trong veo, nói với Lục Hải Không: "Anh Hải Không, anh hãy lấy em gái Nặc Nặc đi."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Hải Không nhăn lại như muốn vo lại thành một nắm: "Anh cũng thích em gái Nặc Nặc, nhưng lại thấy thích em gái Khả Khả hơn một chút..."
Nặc Nặc vẫn đang tại oa oa khóc, chợt nghe thấy câu này, thoáng cái cô bé liền nín khóc, lại cười lên giòn tan. Cô bé ngồi ở trong lòng Hà Dĩ Kiệt chỉ chỉ vào chiếc bánh ngọt đã ăn một nửa, lớn tiếng nói: "Ba ba, ăn bánh ngọt."
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, tuy nhiên một lúc lâu sau lại ồ lên cười. Thoáng cái cơn phong ba nho nhỏ kia chẳng mấy chốc đã bị bọn nhỏ nhanh chóng cho vào quá khứ, bỏ quên luôn. Nhưng liệu có ai biết được thứ trái cây nhỏ còn xanh, vị chát sít kia đã được lặng lẽ chôn đi thật chưa...
Mấy người lớn đều nhìn vào Lục Hải Không. Lưu Tô thì vô cùng thích thú, cô cười nghiêng cười ngả, đến mức nằm xoài cả người vào trong ngực của Lục Phóng, nói trêu ghẹo con trai: "Con trai à, nếu con thích ai thì hãy tranh thủ thời gian ra tay ngay đi, bây giờ con hành động càng sớm càng tốt, mau chóng chọn được con dâu tốt đưa về để mẹ tổ chức đính hôn trước, rồi để mẹ giữ dùm cho con! Cố gắng lên!"
Lục Phóng không nhịn được, cặp lông mày như vặn xoắn lại, cúi đầu nhìn Lưu Tô, trong ánh mắt vừa tràn ngập yêu thương lại vừa mang vẻ bất đắc dĩ. Anh ôm eo của cô, nghe tiếng cười ròn rã của cô tựa như tiếng chuông ngân nga, trong nội tâm càng thấy vui thích. Anh chăm chú nhìn cậu con trai của mình, bộ dạng cậu bé nho nhỏ đang nghiêm túc trầm tư suy nghĩ kia thật sự đã làm cho người ta thấy rất thú vị. Thanh Thu và Tĩnh Tri cũng không sao nhịn được cười, cùng cười rộ lên ha ha. Đến ngay cả người vẫn luôn có bộ dạng nghiêm túc như Hà Dĩ Kiệt cũng phải bật cười rộ lên, trong con ngươi lúc nào cũng mang vẻ thâm thúy và kín đáo, giờ đây toát ra ánh nhìn ấm áp và dịu dàng, nhưng giọng nói lại tỏ ra vẻ bất mãn nói với Lục Hải Không: "Này cậu nhóc, con còn muốn suy nghĩ cân nhắc đến bao lâu nữa vậy? Con gái bảo bối của chú có thế nào, nếu phải gả cho cháu chú vẫn còn chưa thấy vừa ý đâu..."
Anh ở bên này vừa nói dứt lời, đã thấy cậu nhóc đẹp trai kia đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt to đen nhánh sáng ngời, mái tóc đen nhánh che trên vầng trán rộng đầy đặn, trắng trẻo đáng yêu như những cậu bé phú quý trong tranh tết “Chiêu tài đồng tử" (*). Trong ánh mắt của cậu bé lại như có sự giằng co lẫn buồn rầu làm cho người lớn phải ôm bụng cười sặc sụa. Một lát sau, Lục Hải Không mới nhẹ nhàng buông bàn tay nhỏ bé của Nặc Nặc ra, tựa như một đứa trẻ đã phạm phải sai lầm rất muốn được người lớn tha thứ khẽ khàng lên tiếng gọi: "Mẹ..."
(*) Tranh “Chiêu tài đồng tử": là loại tranh dân gian mà người Trung Quốc hay treo ngày Tết. Đây là bức tranh vẽ hai em bé một trai, một gái mặc bộ quần áo màu đỏ, tay cầm những đồng tiền xu được xâu lại thành chuỗi, có nét mặt tươi cười xinh xắn nhìn rất đáng yêu. Đây là bức tranh hay được các gia đình Trung Quốc treo trong dịp Tết để mang lại những điều may mắn đến cho cả năm. Nó còn có ý nghĩa cho lời chúc may mắn về đường con cái, vừa cầu sức khỏe may mắn cho những đứa trẻ trong gia đình, vừa được hưởng lộc phát tài
Lưu Tô vội vàng đáp lại một tiếng, trong đôi mắt của cô lóe lên vẻ hiếu kỳ, nhìn vào con trai, hỏi: "Làm sao vậy con?"
Cậu bé xinh đẹp định nói nhưng lại thôi, hàng mi dài cong hơi chớp chớp nhìn Khả Khả, đột nhiên gương mặt của cậu đỏ ửng lên một cách khác thường: "Mẹ, con không thể chọn được cho mẹ một con dâu nhỏ tốt giống như mẹ nói đâu. Con chỉ cảm thấy... là... là con vẫn thấy yêu thích Khả Khả hơn một chút thôi."
Lục Hải Không vừa nói dứt câu, thoáng cái Khả Khả liền mở to hai mắt: "Anh Hải Không..."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Hải Không đỏ bừng lên, cậu bé xấu hổ bỏ chạy rầm rầm đến bên cạnh Lưu Tô, dúi đầu vào trong ngực mẹ, uốn éo cái mông đít nhỏ thì thầm làm nũng...
Mấy người lớn đều ồ một tiếng rồi cười phá lên. Nhưng trên gương mặt của Nặc Nặc lại biểu lộ vẻ khó hiểu, cô bé nhìn ba ba của mình, lại quay sang nhìn mấy chú mấy dì kia vẫn đang cười to không ngừng, rồi lại ngoái nhìn về phía Lục Hải Không. Trong cái đầu nhỏ của cô bé lúc này chỉ nhớ duy nhất câu nói kia của anh Hải Không: "Con yêu thích Khả Khả hơn một chút", đột nhiên Nặc Nặc quắt cái miệng nhỏ nhắn lại, khóc òa lên hu hu...
Hà Dĩ Kiệt nhảy dựng lên vì sợ hãi, anh vội vàng ôm lấy con gái dỗ dành, nhưng cũng không biết làm thế nào hơn. Anh dỗ dành con gái thế nào đi nữa, Nặc Nặc cũng vẫn khóc không ngừng. Trong trái tim bé nhỏ của cô bé đang thấy tủi thân vô cùng! Vì sao anh Hải Không lại nói là yêu mến Khả Khả, mà không nói là yêu mến Nặc Nặc chứ? Tất cả mọi người đang chê cười bé đã không làm cho người thấy yêu mến kia kìa...hu...hu...
Càng nghĩ Nặc Nặc càng thấy tủi thân, càng khóc dữ dội hơn. Trên đầu Hà Dĩ Kiệt nhanh chóng vã ra lớp mồ hôi lạnh. Anh nhìn con gái, cực kỳ đau lòng mà không biết phải dỗ dành cô bé thế nào cho phải. Khả Khả ngoan ngoãn nhìn Nặc Nặc một lát, rồi lại quay sang nhìn anh Lục Hải Không, đôi môi nhỏ xinh mím lại. Cô bé đi đến bên cạnh Lục Hải Không, lôi kéo ống tay áo của cậu bé, dùng ngữ điệu nhỏ nhẹ trong veo, nói với Lục Hải Không: "Anh Hải Không, anh hãy lấy em gái Nặc Nặc đi."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Hải Không nhăn lại như muốn vo lại thành một nắm: "Anh cũng thích em gái Nặc Nặc, nhưng lại thấy thích em gái Khả Khả hơn một chút..."
Nặc Nặc vẫn đang tại oa oa khóc, chợt nghe thấy câu này, thoáng cái cô bé liền nín khóc, lại cười lên giòn tan. Cô bé ngồi ở trong lòng Hà Dĩ Kiệt chỉ chỉ vào chiếc bánh ngọt đã ăn một nửa, lớn tiếng nói: "Ba ba, ăn bánh ngọt."
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, tuy nhiên một lúc lâu sau lại ồ lên cười. Thoáng cái cơn phong ba nho nhỏ kia chẳng mấy chốc đã bị bọn nhỏ nhanh chóng cho vào quá khứ, bỏ quên luôn. Nhưng liệu có ai biết được thứ trái cây nhỏ còn xanh, vị chát sít kia đã được lặng lẽ chôn đi thật chưa...
Tác giả :
Minh Châu Hoàn