Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu

Chương 41-2

Hà Dĩ Kiệt nhìn theo bóng lưng cô có chút chán nản đi vào phòng tắm, bên môi chậm rãi nở một nụ cười, cặp mắt như cái giếng sâu cạn nước  lặng lẽ đau thương đến khôn cùng. Tư Tư, anh không biết tại sao mình lại như vậy, không phải là anh muốn làm cho cảm giác tội lỗi của mình được giảm đi một chút. Cũng không phải là anh muốn đền bù tổn thất hay là bồi thường lại cho em, anh chỉ muốn nói cho em biết, di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn anh không thể để cho em trở lại bên cạnh anh. Anh không thể ích kỷ giữ em lại bên mình, nhưng anh chỉ có thể dùng phương thức này của mình để nói yêu em. Anh yêu em, nhưng anh không xứng với em. Điều duy nhất mà anh có thể làm được vì em, điều duy nhất có thể để cho trong lòng mình thấy được dễ chịu một chút, đó chính là anh phải làm cho con người mình không được tiếp tục dơ bẩn nữa...

Cô đã đánh người phụ nữ của anh thành thương tích khắp người như vậy, anh sẽ cho cô một cuộc hôn nhân cùng tình yêu rét lạnh như hầm băng. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Chẳng phải cô đã nói cô yêu anh sao, vậy thì hãy để cho cô tới mà gánh chịu cái giá của tình yêu đi! Hãy sống một cuộc sống như quả phụ đi! Đối với một người kiêu ngạo như cô mà nói, đây sẽ là một sự hành hạ không hề nhỏ. Đây coi như là anh thay em đòi lại một chút công bằng.

Chương 42

Chương 42: Không có thuốc nào cứu được

Hãy để cho cô ta sống một cuộc sống như quả phụ đi! Đối với một người kiêu ngạo như cô ta mà nói, đây sẽ là một sự hành hạ không hề nhỏ. DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Đây coi như là anh đã đòi lại một chút công bằng cho em.

Tắm rửa xong, lúc đi ra anh chỉ tùy tiện quấn một cái khăn tắm trên thân mình. Đỗ Phương Phương ngồi ở trên giường, nhìn thấy anh ánh mắt  lại như lửa cháy. Cô lau khô người và tóc cho anh, vén chăn lên kéo anh vào, có chút vội vàng hôn lên anh. Thân thể của cô như một con cá uốn éo cọ sát ở trong ngực anh. Phương Phương hôn một đường từ cổ xuống đến bụng anh, diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn bàn tay cô cầm lấy vật nam tính đang mềm nhũn của anh, có chút vụng về nỗ lực trêu chọc anh, thậm chí cô còn há miệng ra ngậm vào chỗ kia của anh... 

Người phụ nữ kia là một thiên kim tiểu thư cao cao tại thượng, một người phụ nữ luôn luôn diễu võ dương oai, nay lại quỳ rạp dưới thân anh để làm cho anh được vui vẻ. Trong lòng anh cười trào phúng, trong đầu lại hiện lên rõ ràng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tương Tư. ♡diễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn Bên tai anh lúc này vẫn quanh quẩn câu nói của Tương Tư, từng lần từng lần một: anh nhận lầm người rồi, anh nhận lầm người rồi, anh nhận lầm người rồi...

Những lời này được cô nói ra bằng với âm điệu tinh tế mềm yếu nho nhỏ, nhưng giờ phút này lại giống như tiếng chuông đập vào từng dây thần kinh, làm cho linh hồn và thể xác của anh hòa nhập vào nhau, kháng cự lại sự quyến rũ của Đỗ Phương Phương, kháng cự lại tất cả những gì của cô ta...

Tư Tư của anh giờ đây đã trở thành ra bộ dạng như vậy, anh làm sao còn có thể điên loan đảo phượng cùng với người phụ nữ khác được chứ?

Thân thể anh giống như khối băng giá ngàn năm, phía dưới đã cứng lên bởi cái lưỡi của cô dụ dỗ trêu trọc, bàn tay của cô ta cũng đang vỗ về chơi đùa ở khắp các nơi nhạy cảm trên thân thể anh. Thế nhưng anh lại giống như một thi thể cứng ngắc, không nhúc nhích, hơi thở của anh vẫn vững vàng, nhưng trong lòng anh cực kỳ thoải mái đến mức anh gần như sắp bật lên tiếng cười ha hả bởi sự thỏa mãn... 

Đỗ Phương Phương càng ngày càng hoảng loạn. Cô ra sức mút lấy phía dưới của anh, cô uốn éo cọ sát vào thân thể của anh, nhưng vật nam tính của  anh ở trong miệng cô vẫn như cũ, không hề có chút phản ứng nào. Cô gần như sắp phát khóc lên rồi. Khoang miệng của cô cũng đã đau ê ẩm không chịu nổi, rốt cuộc cô đành phải buông tha, nhắm mắt lại, buông người nằm vật xuống giường...

Hà Dĩ Kiệt cả kinh, thuận thế ngồi dậy, tuy trong lòng anh thấy sảng khoái vô cùng, nhưng nơi đáy mắt lại tỏ ra sự bối rối lẫn áy náy. Anh ôm lấy bờ vai của cô kéo lên, cẩn thận quan sát nét mặt của cô, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, giọng nói mang đậm sự tự trách: "Phương Phương, thật xin lỗi, anh... anh..."

"Có thể là do anh quá mệt mỏi thôi, thực sự là không có chuyện gì đâu... không có chuyện gì... ngày mai sẽ tốt hơn..." Đỗ Phương Phương lắc đầu một cái, miệng vừa nói vừa rơi nước mắt. Đối với lòng kiêu ngạo của cô mà nói, đây thực sự một sự sỉ nhục. Cô đã không để ý đến thể diện của chính mình, đã dùng hết thủ đoạn cùng mọi chiêu thức, nhưng người đàn ông của cô dưới sự khiêu khích của cô lại không hề có chút phản ứng nào...

Cô càng như vậy, Hà Dĩ Kiệt càng thấy áy náy. Anh siết chặt lấy cô, ôm cô vào trong lòng, ngữ điệu cũng trở nên rối loạn: "Phương Phương, em cho anh chút thời gian, mấy ngày nữa sẽ tốt lên thôi. Anh cũng không biết vì sao bây giờ lại như thế, em vừa đụng vào anh, anh liền nhớ tới những lời nói tuyệt tình trước kia, anh nghĩ tới lời của em nói, anh liền, anh liền..."

Đỗ Phương Phương cả kinh, từ trong ngực anh tránh ra. Cô có chút không dám tin nhìn lại anh: "Thực như vậy sao... anh nói... nguyên nhân là bởi vì em sao?"

"Phương Phương... là do anh không tốt... nên đã khiến em chịu thiệt thòi..." Hà Dĩ Kiệt lại ôm lấy cô lần nữa: "Không có chuyện gì, mấy ngày nữa khi chúng ta đã quên chuyện này đi mọi việc sẽ tốt lên..."

"Ông xã..." Đỗ Phương Phương cũng không chịu được nữa, liền òa lên khóc, cô gắt gao ôm lấy anh, một lần nữa nói xin lỗi: "Ông xã, đều là do em không tốt, em không nên nói với anh những lời như vậy, không nên coi thường anh, không nên mang người của nhà họ Đỗ ra để dọa dẫm anh. Nếu như em không nói mấy lời đau lòng như vậy, anh cũng sẽ không trở nên như vậy... Ông xã, tất cả là do em không tốt... Tất cả đều là lỗi của em. Em sẽ sửa sai, em sẽ thay đổi, về sau chúng ta sẽ không bao giờ như vậy nữa nhé..."

Thật sâu nơi đáy mắt của Hà Dĩ Kiệt thật sâu tràn ngập sự chán chường và khinh miệt, bàn tay của anh nhẹ nhàng vuốt ve trên lưng cô: "Không sao, không sao Phương Phương à, rồi sẽ khá hơn thôi, chúng ta vẫn còn chưa sinh con cơ mà..."

Đỗ Phương Phương vùi mặt vào ngực anh, ra sức gật đầu, tiếng nghẹn ngào vang lên càng ngày càng lớn...

Sau đó, bọn họ cũng đã thử lại mấy lần, Đỗ Phương Phương càng biến đổi thêm nhiều biện pháp và cách thức, thậm chí còn xem phim sex với anh qua tivi. So với những ngày trước tình huống anh đã có vẻ lạc quan hơn một chút, thời điểm cô trêu đùa anh còn có chút phản ứng, nhưng đến cuối cùng lại vẫn thất bại trong gang tấc. 

Mới đầu tinh thần của Đỗ Phương Phương còn phấn chấn một chút, mỗi ngày mỗi tối đều phải lăn qua lăn lại như vậy một phen. Càng về sau, dần dần cô cũng không còn như vậy nữa, mới đầu bọn họ còn ngủ chung trong phòng ngủ, qua một khoảng thời gian sau, Hà Dĩ Kiệt xuất phát từ sự áy náy đưa ra ý định chia phòng ngủ, Đỗ Phương Phương trầm mặc một hồi rồi cũng đồng ý.

Hà Dĩ Kiệt càng ngày càng bận rộn, ban ngày chưa bao giờ quay trở về nhà, hơn mười giờ tối anh mới về nhà thì Đỗ Phương Phương đã ngủ từ lâu. Thỉnh thoảng những lúc vào ngày nghỉ của anh, Đỗ Phương Phương thường hẹn Đặng Hoa đi ra ngoài đi dạo phố, ăn cơm hoặc là đi SPA. Hai người phụ nữ có chung cảnh cô đơn ở cùng với nhau thì nói không hết chuyện.

Có lẽ là bởi vì đồng bệnh tương liên, cho nên hai người cũng chưa từng có chuyện gì phải kiêng dè. Đặng Hoa kể cho Đỗ Phương Phương nghe rất nhiều chuyện có liên quan đến Tần Mộ Chi. Dần dần biết Phương Phương biết Tần Mộ Chi, chồng của Đặng Hoa thậm chí còn là một nhân vật thần bí, hô phong hoán vũ hơn Hà Dĩ Kiệt rất nhiều. Anh ta rất ít khi trở về thành phố A, dĩ nhiên cũng rất hiếm khi nghe thấy tin tức về vị phu nhân trên danh nghĩa của anh. Đặng Hoa nói gần nói xa tuy có bất mãn, nhưng không dám nhiều lời, không dám nói anh ta một câu gì. Trong lòng Đỗ Phương Phương cũng không khỏi âm thầm khinh bỉ Đặng Hoa, ngay cả chồng của mình còn sợ hãi, quanh năm suốt tháng không thấy được mặt, thật sự quá không có tiền đồ!

Nhưng lúc này Phương Phương cũng chỉ đành thuận miệng an ủi mấy câu qua quít. Đặng Hoa biết chuyện chăn gối của cô và Hà Dĩ Kiệt hiện tại không được hài hòa, liền giới thiệu cho cô một vị bác sĩ tâm lý nổi tiếng, là bác sĩ người nước ngoài, ít nhất tính bảo mật cho khách hàng được đảm bảo tốt hơn rất nhiều.

Ánh mắt Đỗ Phương Phương sáng lên, nhưng rồi cô lại chợt khe khẽ thở dài một tiếng. Dĩ Kiệt là một người rất chú trọng đến việc giữ thể diện, lần này cô không biết phải làm thế nào để thuyết phục được Hà Dĩ Kiệt đây?

Càng nghĩ trong lòng Đỗ Phương Phương càng thấy khó chịu, vừa xấu hổ vừa hận chính mình lúc trước không nên nói năng không lựa lời như vậy. Hiện tại bất kể cô an ủi anh thế nào, cẩn thận từng ly từng tí, hạ thấp tư thế của mình ở trước mặt anh thế nào, gánh nặng tâm lý của anh vẫn không sao dứt bỏ được. Nhưng bây giờ có hối hận cũng vô ích, cô phải mau chóng giải quyết chuyện này, nếu không chẳng phải toàn bộ cuộc đời này của cô cứ thế mà bị phá hủy hay sao?

Bởi vậy cô nhận tấm danh thiếp mà Đặng Hoa đưa cho, hẹn thời gian dự định đưa Hà Dĩ Kiệt đến thăm khám.

*********************************************************

Sau lần giá biệt với Tương Tư, Hà Dĩ Kiệt lại lén lút cải trang đi gặp cô mấy lần. Có ngày anh được nghỉ, Đỗ Phương Phương lại có hẹn với Đặng Hoa, một mình anh lái xe đi tới nơi đó.

Cứ đúng Tương Tư bảy giờ bôn lăm phút sáng cô sẽ cùng cậu thanh niên trẻ tuổi kia đi làm. Hai người cũng không có hành động gì vượt quá giới hạn, chỉ một bộ dạng nói cười thân mật. Cô luôn đi làm đến 11 giờ rưỡi là đi ăn trưa. Có lúc cô sẽ tới quầy hàng ăn vặt trên siêu thị hoặc có lúc mua đồ ăn bên ngoài, nhưng thường thì cô hay về nhà. Anh sợ cô phát hiện ra nên cho tới bây giờ cũng không dám đi theo cô, xem cô ở chỗ nào. Chỉ có một lần, anh đợi đã lâu, cũng không thấy cô đi làm, đến tận xế chiều, mới thấy cô vội vã từ trong nhà đi ra, mắt cũng khóc tới sưng lên. Anh không khỏi lo lắng, ngày hôm sau lại cố ý xin nghỉ đi tới đây, lại thấy thần sắc của cô đã khôi phục như bình thường, chỉ có điều không biết có phải do khí trời trở nên ấm áp, cô lại mặc một chiếc áo mỏng, hay là thật sự đã có chuyện gì xảy ra, mà cô đã gầy đi một vòng.
Tác giả : Minh Châu Hoàn
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại