Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu
Chương 132: Ngoại truyện nóng bỏng - Chương 13: Như hổ như sói.. (1)
Nhìn xem, như Lục Phóng đây chẳng hạn, bình thường trong miệng luôn luôn nói câu cực kỳ yêu cô, yêu cô đến chết đi sống lại, còn nói chỉ thích cô ăn mặc xinh đẹp gợi cảm, nhưng bây giờ thấy cô mặc bộ đồng phục học sinh cực kỳ “thanh thuần" này, nước miếng đều đã muốn nhỏ ra đến nơi rồi. Cho tới tận bây giờ, vậy mà cô lại chưa từng nhìn thấy ánh mắt của anh lộ ra biểu cảm tràn đầy thú tính như vậy!
Trong lòng Lưu Tô vừa nghĩ như vậy,. cô liền chợt quay người lại, thuận tay cầm một quyển sách từ trên bàn làm việc của Lục Phóng lên xem...
“Lịch sử triết học châu Âu". Đây quyển sách chuyên ngành mà công ty của nhà mới in với số lượng không nhiều... Tốt lắm, để xem có chết với mình không...
Đôi con ngươi của Lục Phóng nhìn chằm chằm không hề lay động, chỉ là anh cũng rất tò mò không biết bà xã của mình định làm gì. Nhìn thấy cô cầm quyển sách kia, trong bụng không khỏi thoáng xao động, chẳng lẽ...
Nhưng Lưu Tô chỉ với tay lấy chiếc túi xách vẫn mang bên người, nhanh nhẹn lấy từ trong túi ra một chiếc kính mắt đen đeo lên, sau đó với bộ dáng uyển chuyển đi đến bên cạnh Lục Phóng ngoan ngoãn ngồi xuống...
“Tô Tô?" Trong đầu Lục Phóng càng chất chồng thêm sự khó hiểu, không biết phải nghĩ thế nào cho đúng
Ngón trỏ thon dài của Lưu Tô đẩy nhẹ chiếc kính đeo trên sống mũi, chợt nhìn anh nở nụ cười sáng lạn...
Nụ cười này khiến Lục Phóng cảm thấy hoảng sợ!
Phải biết rằng, từ trước đến giờ Lưu Tô luôn có tác phong của người cai trị, cực kỳ rất hung hăng, đối đãi với kẻ thù bao giờ cũng giữ nụ cười lạnh lùng ngang ngược của một nữ vương, còn thời điểm mà cô chờ đợi anh, nụ cười cũng vô cùng rạng rỡ và quyến rũ, giống hệt như một bông hoa hồng đẹp có gai...
Nhưng mà, một nụ cười mang vẻ ngây thơ khờ khạo như thế kia rất ít khi nhìn thấy ở cô. Nụ cười của cô thật rực rỡ, cặp mắt cũng cong lên, nhìn cô giống như một thiếu nữ vừa độ tuổi trăng tròn...
Dĩ nhiên, nhìn nữ vương Lưu Tô của chúng ta tuyệt đối không hề có một chút mảy may dấu hiệu của tuổi già, anh dám thề trước linh vị người anh hùng Gaddafi như vậy.
“Em em em... Sao vậy?" Lục Phóng chợt có chút lo lắng, chẳng lẽ Lưu Tô đã bị một màn vừa rồi của vị tiểu thư thư ký làm cho kích động hay sao?
Nhưng không lý nào như vậy được, cô nhóc Lưu Tô của anh còn xinh đẹp hơn tiểu thư thư ký kia đến mấy trăm lần, cô có mở mắt thì cũng không bao giờ thèm nhìn xuống dưới đến một cái liếc xéo, không có lý do nào lại bị ngọn rau xanh kia kích thích được?
“Thày giáo Lục..." Giọng nói của Lưu Tô nhẹ bỗng, thậm chí cách cô nói chuyện với anh lúc này còn mang vẻ thẹn thùng, e lệ giống như một nữ sinh trung học cơ sở vậy
Đây cũng là ý tưởng đột nhiên nảy sinh trong cô, làm cho cô đưa ra quyết định, nếu như đã mặc bộ quần áo đồng phục học sinh thế này, cô dứt khoát sẽ diễn xiếc diễn cho tới cùng, để cho ông xã nhà cô được hưởng thụ chút phúc lợi này.
“Hả?" Gương mặt tuấn tú của Lục Phóng thoáng co rút lại! Thày giáo... thày giáo Lục...Thày giáo Lục sao? Ở đâu mọc ra một nữ sinh quỷ quái thế này chứ?
Bàn tay Lưu Tô vừa mở sách, ngón tay thon dài liền chỉ lên trên một hàng chữ trong trang sách, “Thày giáo Lục, em không hiểu, ngài có thể nói cho em biết, Lịch sử triết học châu Âu đã bắt đầu như thế nào được không?"
Cô dán sát vào người anh, áp sát một cách thân thiết, trong ánh mắt xinh đẹp mê người lóe ra khát vọng muốn hiểu biết vô cùng mãnh liệt.
Lục Phóng cảm giác nửa người bị cô dán sát kia đã bắt đầu trở nên nóng rực. Anh không sao chịu nổi nữa, phải tháo bớt hai chiếc cúc áo trên ra, khẽ ho một tiếng để hắng giọng: “À, về việc này sao, để cho thày giáo xem qua một chút..."
Anh cúi thấp đầu, gương mặt anh gần như muốn áp vào trên mặt của cô rồi, trong hơi thở của cô mang theo mùi thơm thanh mát phất qua, càng làm cho hô hấp của anh cũng trở nên nóng bỏng theo...
“Chẳng phải chỗ này đã nói rõ rồi đó sao... Lịch sử triết học châu Âu bắt nguồn từ triết học Hy Lạp..."
Ngón tay Lục Phóng chạm vào cô, sau đó nhẹ nhàng trượt xuống bên dưới, vừa vặn chỉ đúng vào những hàng chữ nhỏ màu đen in trên trang sách...
“Thật vậy sao, em nhìn thấy rồi... Thày giáo em hiểu rồi, vậy còn nền văn hóa châu Âu thì được khởi nguồn nguyên từ nơi nào vậy?" Lưu Tô thật sự có vẻ như đã nghiện hỏi thày giáo, cô chớp chớp cặp mắt xinh đẹp nhìn anh thật chăm chú, cũng ngày càng ghé sát vào anh gần hơn nữa. Bộ ngực đầy đặn mềm mại của cô đã áp thật chặt vào trên cánh tay của Lục Phóng...
Lục Phóng có cảm giác trong cổ họng của mình đã bắt đầu bốc lửa, toàn thân của anh cũng bắt đầu nóng rực lên, sắp bốc cháy, giọng nói lúc này cũng bắt đầu trở nên cấp bách: “Về vấn để này thì..."
Không thể để cho cô nhóc này tiếp tục hỏi thêm nữa, anh tuyệt không muốn cùng cô nghiên cứu gì thêm về cái gọi là Lịch sử triết học châu Âu kia nữa. Nhưng anh lại rất có hứng thú muốn cùng cô nghiên cứu về “Những bí mật trong khuê phòng ở Trung Quốc" đầy uyên bác kia để hiểu sâu thêm một chút nữa...
Không biết từ lúc nào bàn tay của Lục Phóng đã vòng qua bên hông của Lưu Tô, thoải mái phủ lên đoạn da thịt trần trụi trên bờ eo cong của Lưu Tô vẫn để lộ ra bên ngoài.
Bàn tay của anh nóng bỏng giống như có lửa, Lưu Tô chợt rùng mình, cảm giác được trên da thịt của mình đã nổi lên một tầng da gà. Cô không sao kìm chế được bản thân nữa, cơ thể cũng đã nhẹ nhàng run rẩy, vành tai hồng hồng giống như ngọc san hô cũng đã bị môi lưỡi mềm mại của Lục Phóng ngậm vào: “Tô Tô... Thày không biết nền văn hóa của châu Âu châu khởi nguồn từ nơi nào, nhưng mà thày lại biết..."
“Thày biết cái gì?" Hơi thở nóng bỏng của anh phà vào trong tai của cô, khiến nửa người trên của cô cũng đã mềm nhũn. Môi của anh ngậm lấy vành tai tinh xảo hồng hồng của cô, nhẹ nhàng mút một cái. Lưu Tô chỉ cảm thấy trong lồng ngực bị đèn nén đến khó chịu, cô đã sắp không sao hít thở nổi nữa rồi...
Giọng nói của Lục Phóng chợt vang lên, âm thanh khàn khàn trầm thấp kia tựa như đang đầu độc cô: “Thày lại biết rất rõ, vị trí khởi nguồn cho cảm xúc sung sướng của Tô Tô nằm ở chỗ nào..."
Lục Phóng nói xong, đột nhiên cười xấu xa, cánh môi mỏng liền nhếch lên nở một nụ cười đẹp mê hồn. Rất nhanh, anh liền nghiêng người đè cô lên trên ghế sofa, bộ đồng phục học sinh ngắn ngủn, bên trên chỉ vừa che kín bộ ngực, bên dưới chỉ vừa che đủ ngang mông đã bị anh kéo lên. Lưu Tô hoàn toàn không biết anh đã cởi nội y của cô từ lúc nào. Cô chỉ cảm thấy trước ngực mình chợt hơi lạnh, sau đó đỉnh nhọn mềm mại đang vểnh lên kia cũng đã bị cặp môi nóng bỏng của anh hôn lên một cách mạnh mẽ...
Lập tưc Lưu Tô không cách nào khống chế nổi nữa, bật lên một tiếng rên rỉ. Cả người cô cũng đã mềm thành một vũng nước, cánh tay của cô yếu ớt rũ xuống trên ghế sa lon, bộ ngực đẫy đà cũng đã không cách nào kiềm chế nổi nữa liền ưỡn lên, thân thể mềm mại giống như là dây cung được kéo căng... Cô vốn không hề ngượng ngùng trong việc này, giờ phút này lại càng cảm thấy vui vẻ càng không một chút đè nén, bật lên tiếng kêu...
Lục Phóng cũng hiểu thấu đáo đối với mỗi một tấc thân thể của cô, cô thích anh hôn chỗ nào, không thích nơi nào, anh đều biết rất rõ ràng...
Nơi này, đương nhiên nơi khởi nguồn khoái cảm của cô, hơn nữa mỗi lần Lục Phóng hôn lên ngực của cô, anh đều rất cẩn thận và vô cùng dịu dàng, chỉ sợ làm cô bị thương...
Dưới ánh đèn sáng ngời, có thể nhận ra rõ ràng hai nhị hoa đang khẽ run rẩy, làm người ta nhìn thấy cũng phải hoa mắt. Lưu Tô thở hổn hển, khẽ nhắm hai mắt lại, mơ màng, từ khóe miệng khẽ nhếch lên hơi thở thơm mùi đàn hương tỏa ra. Lục Phóng cũng vô cùng thỏa mãn, anh ngừng lại một chút sau đó bàn tay của anh ôm trọn nơi mềm mại của cô, vừa nhẹ nhàng vuốt ve, vừa ghé vào bên tai cô vừa nói những lời khiêu khích: “Có học sinh lại dám to gan như vậy không hả? Hừm! Còn công khai quyến rũ thày giáo của mình như vậy?"
Lưu Tô trừng cặp mắt xinh đẹp liếc anh một cái: “Thày giáo không thích sao?"
Lục Phóng lật người lại đè cô xuống, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, một đường mò xuống bên dưới, cho đến khi đụng phải vật cứng rắn như thép nóng bỏng kia. Trong đôi mắt của anh ngọn lửa dục đang lay động, giọng nói khàn khàn khó nhịn: “Em thử nhìn nó một chút đi, em sẽ biết ngay thày giáo có thích hay không!"
Trong lòng Lưu Tô vừa nghĩ như vậy,. cô liền chợt quay người lại, thuận tay cầm một quyển sách từ trên bàn làm việc của Lục Phóng lên xem...
“Lịch sử triết học châu Âu". Đây quyển sách chuyên ngành mà công ty của nhà mới in với số lượng không nhiều... Tốt lắm, để xem có chết với mình không...
Đôi con ngươi của Lục Phóng nhìn chằm chằm không hề lay động, chỉ là anh cũng rất tò mò không biết bà xã của mình định làm gì. Nhìn thấy cô cầm quyển sách kia, trong bụng không khỏi thoáng xao động, chẳng lẽ...
Nhưng Lưu Tô chỉ với tay lấy chiếc túi xách vẫn mang bên người, nhanh nhẹn lấy từ trong túi ra một chiếc kính mắt đen đeo lên, sau đó với bộ dáng uyển chuyển đi đến bên cạnh Lục Phóng ngoan ngoãn ngồi xuống...
“Tô Tô?" Trong đầu Lục Phóng càng chất chồng thêm sự khó hiểu, không biết phải nghĩ thế nào cho đúng
Ngón trỏ thon dài của Lưu Tô đẩy nhẹ chiếc kính đeo trên sống mũi, chợt nhìn anh nở nụ cười sáng lạn...
Nụ cười này khiến Lục Phóng cảm thấy hoảng sợ!
Phải biết rằng, từ trước đến giờ Lưu Tô luôn có tác phong của người cai trị, cực kỳ rất hung hăng, đối đãi với kẻ thù bao giờ cũng giữ nụ cười lạnh lùng ngang ngược của một nữ vương, còn thời điểm mà cô chờ đợi anh, nụ cười cũng vô cùng rạng rỡ và quyến rũ, giống hệt như một bông hoa hồng đẹp có gai...
Nhưng mà, một nụ cười mang vẻ ngây thơ khờ khạo như thế kia rất ít khi nhìn thấy ở cô. Nụ cười của cô thật rực rỡ, cặp mắt cũng cong lên, nhìn cô giống như một thiếu nữ vừa độ tuổi trăng tròn...
Dĩ nhiên, nhìn nữ vương Lưu Tô của chúng ta tuyệt đối không hề có một chút mảy may dấu hiệu của tuổi già, anh dám thề trước linh vị người anh hùng Gaddafi như vậy.
“Em em em... Sao vậy?" Lục Phóng chợt có chút lo lắng, chẳng lẽ Lưu Tô đã bị một màn vừa rồi của vị tiểu thư thư ký làm cho kích động hay sao?
Nhưng không lý nào như vậy được, cô nhóc Lưu Tô của anh còn xinh đẹp hơn tiểu thư thư ký kia đến mấy trăm lần, cô có mở mắt thì cũng không bao giờ thèm nhìn xuống dưới đến một cái liếc xéo, không có lý do nào lại bị ngọn rau xanh kia kích thích được?
“Thày giáo Lục..." Giọng nói của Lưu Tô nhẹ bỗng, thậm chí cách cô nói chuyện với anh lúc này còn mang vẻ thẹn thùng, e lệ giống như một nữ sinh trung học cơ sở vậy
Đây cũng là ý tưởng đột nhiên nảy sinh trong cô, làm cho cô đưa ra quyết định, nếu như đã mặc bộ quần áo đồng phục học sinh thế này, cô dứt khoát sẽ diễn xiếc diễn cho tới cùng, để cho ông xã nhà cô được hưởng thụ chút phúc lợi này.
“Hả?" Gương mặt tuấn tú của Lục Phóng thoáng co rút lại! Thày giáo... thày giáo Lục...Thày giáo Lục sao? Ở đâu mọc ra một nữ sinh quỷ quái thế này chứ?
Bàn tay Lưu Tô vừa mở sách, ngón tay thon dài liền chỉ lên trên một hàng chữ trong trang sách, “Thày giáo Lục, em không hiểu, ngài có thể nói cho em biết, Lịch sử triết học châu Âu đã bắt đầu như thế nào được không?"
Cô dán sát vào người anh, áp sát một cách thân thiết, trong ánh mắt xinh đẹp mê người lóe ra khát vọng muốn hiểu biết vô cùng mãnh liệt.
Lục Phóng cảm giác nửa người bị cô dán sát kia đã bắt đầu trở nên nóng rực. Anh không sao chịu nổi nữa, phải tháo bớt hai chiếc cúc áo trên ra, khẽ ho một tiếng để hắng giọng: “À, về việc này sao, để cho thày giáo xem qua một chút..."
Anh cúi thấp đầu, gương mặt anh gần như muốn áp vào trên mặt của cô rồi, trong hơi thở của cô mang theo mùi thơm thanh mát phất qua, càng làm cho hô hấp của anh cũng trở nên nóng bỏng theo...
“Chẳng phải chỗ này đã nói rõ rồi đó sao... Lịch sử triết học châu Âu bắt nguồn từ triết học Hy Lạp..."
Ngón tay Lục Phóng chạm vào cô, sau đó nhẹ nhàng trượt xuống bên dưới, vừa vặn chỉ đúng vào những hàng chữ nhỏ màu đen in trên trang sách...
“Thật vậy sao, em nhìn thấy rồi... Thày giáo em hiểu rồi, vậy còn nền văn hóa châu Âu thì được khởi nguồn nguyên từ nơi nào vậy?" Lưu Tô thật sự có vẻ như đã nghiện hỏi thày giáo, cô chớp chớp cặp mắt xinh đẹp nhìn anh thật chăm chú, cũng ngày càng ghé sát vào anh gần hơn nữa. Bộ ngực đầy đặn mềm mại của cô đã áp thật chặt vào trên cánh tay của Lục Phóng...
Lục Phóng có cảm giác trong cổ họng của mình đã bắt đầu bốc lửa, toàn thân của anh cũng bắt đầu nóng rực lên, sắp bốc cháy, giọng nói lúc này cũng bắt đầu trở nên cấp bách: “Về vấn để này thì..."
Không thể để cho cô nhóc này tiếp tục hỏi thêm nữa, anh tuyệt không muốn cùng cô nghiên cứu gì thêm về cái gọi là Lịch sử triết học châu Âu kia nữa. Nhưng anh lại rất có hứng thú muốn cùng cô nghiên cứu về “Những bí mật trong khuê phòng ở Trung Quốc" đầy uyên bác kia để hiểu sâu thêm một chút nữa...
Không biết từ lúc nào bàn tay của Lục Phóng đã vòng qua bên hông của Lưu Tô, thoải mái phủ lên đoạn da thịt trần trụi trên bờ eo cong của Lưu Tô vẫn để lộ ra bên ngoài.
Bàn tay của anh nóng bỏng giống như có lửa, Lưu Tô chợt rùng mình, cảm giác được trên da thịt của mình đã nổi lên một tầng da gà. Cô không sao kìm chế được bản thân nữa, cơ thể cũng đã nhẹ nhàng run rẩy, vành tai hồng hồng giống như ngọc san hô cũng đã bị môi lưỡi mềm mại của Lục Phóng ngậm vào: “Tô Tô... Thày không biết nền văn hóa của châu Âu châu khởi nguồn từ nơi nào, nhưng mà thày lại biết..."
“Thày biết cái gì?" Hơi thở nóng bỏng của anh phà vào trong tai của cô, khiến nửa người trên của cô cũng đã mềm nhũn. Môi của anh ngậm lấy vành tai tinh xảo hồng hồng của cô, nhẹ nhàng mút một cái. Lưu Tô chỉ cảm thấy trong lồng ngực bị đèn nén đến khó chịu, cô đã sắp không sao hít thở nổi nữa rồi...
Giọng nói của Lục Phóng chợt vang lên, âm thanh khàn khàn trầm thấp kia tựa như đang đầu độc cô: “Thày lại biết rất rõ, vị trí khởi nguồn cho cảm xúc sung sướng của Tô Tô nằm ở chỗ nào..."
Lục Phóng nói xong, đột nhiên cười xấu xa, cánh môi mỏng liền nhếch lên nở một nụ cười đẹp mê hồn. Rất nhanh, anh liền nghiêng người đè cô lên trên ghế sofa, bộ đồng phục học sinh ngắn ngủn, bên trên chỉ vừa che kín bộ ngực, bên dưới chỉ vừa che đủ ngang mông đã bị anh kéo lên. Lưu Tô hoàn toàn không biết anh đã cởi nội y của cô từ lúc nào. Cô chỉ cảm thấy trước ngực mình chợt hơi lạnh, sau đó đỉnh nhọn mềm mại đang vểnh lên kia cũng đã bị cặp môi nóng bỏng của anh hôn lên một cách mạnh mẽ...
Lập tưc Lưu Tô không cách nào khống chế nổi nữa, bật lên một tiếng rên rỉ. Cả người cô cũng đã mềm thành một vũng nước, cánh tay của cô yếu ớt rũ xuống trên ghế sa lon, bộ ngực đẫy đà cũng đã không cách nào kiềm chế nổi nữa liền ưỡn lên, thân thể mềm mại giống như là dây cung được kéo căng... Cô vốn không hề ngượng ngùng trong việc này, giờ phút này lại càng cảm thấy vui vẻ càng không một chút đè nén, bật lên tiếng kêu...
Lục Phóng cũng hiểu thấu đáo đối với mỗi một tấc thân thể của cô, cô thích anh hôn chỗ nào, không thích nơi nào, anh đều biết rất rõ ràng...
Nơi này, đương nhiên nơi khởi nguồn khoái cảm của cô, hơn nữa mỗi lần Lục Phóng hôn lên ngực của cô, anh đều rất cẩn thận và vô cùng dịu dàng, chỉ sợ làm cô bị thương...
Dưới ánh đèn sáng ngời, có thể nhận ra rõ ràng hai nhị hoa đang khẽ run rẩy, làm người ta nhìn thấy cũng phải hoa mắt. Lưu Tô thở hổn hển, khẽ nhắm hai mắt lại, mơ màng, từ khóe miệng khẽ nhếch lên hơi thở thơm mùi đàn hương tỏa ra. Lục Phóng cũng vô cùng thỏa mãn, anh ngừng lại một chút sau đó bàn tay của anh ôm trọn nơi mềm mại của cô, vừa nhẹ nhàng vuốt ve, vừa ghé vào bên tai cô vừa nói những lời khiêu khích: “Có học sinh lại dám to gan như vậy không hả? Hừm! Còn công khai quyến rũ thày giáo của mình như vậy?"
Lưu Tô trừng cặp mắt xinh đẹp liếc anh một cái: “Thày giáo không thích sao?"
Lục Phóng lật người lại đè cô xuống, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, một đường mò xuống bên dưới, cho đến khi đụng phải vật cứng rắn như thép nóng bỏng kia. Trong đôi mắt của anh ngọn lửa dục đang lay động, giọng nói khàn khàn khó nhịn: “Em thử nhìn nó một chút đi, em sẽ biết ngay thày giáo có thích hay không!"
Tác giả :
Minh Châu Hoàn