Đừng Bắt Tôi Yêu Em
Chương 38: Phòng huấn luyện
"Dục Nhi này"
Diệp Mi quay người lại, hai tay cô chống lên thành rửa bát. Dục Nhi đang rửa bát cũng không để ý nét mặt lạnh băng của Diệp Mi.
"Sao chị?"
"Nếu được chọn giữa Dục Nam và Dục Khiêm, em sẽ chọn ai?"
Dục Nhi khựng người lại, cô ngẩng đầu lên nhìn Diệp Mi. Bóng dáng cô quanh, chìm đắm trong suy nghĩ của Diệp Mi khiến Dục Nhi có chút lo lắng trong lòng. Người chị này, cô rất hiểu tính cô ấy. Mỗi câu nói của Diệp Mi đều có ý nghĩa sâu xa của nó. Nếu không, cô sẽ không tụ nhiên mà hỏi vậy.
"Diệp Mi, có chuyện gì kể cho em?"
Diệp Mi như tỉnh khỏi giấc mộng. Cô chột dạ nhận ra mình vừa hỏi một câu vô cùng nhạy cảm. Diệp Mi liền cười tươi chất an Dục Nhi.
"Không có gì, chỉ là chị muốn..."
"Mẹ, mẹ."
Dục Khiêm chạy như bay đến ôm chân Diệp Mi. Cậu rúc mặt vào chân Diệp Mi.
"Khiêm nhi muốn nhìn mẹ tập luyện dưới phòng huấn luyện. Đi mà."
Diệp Mi yêu thương quỳ xuống, xoa xoa khuôn mặt mũm mĩm đáng yêu của thằng bé.
"Nhưng mẹ còn phải giúp cô Dục Nhi dọn dẹp, con chờ chút nữa nhá."
"Không sao đâu chị, em tự làm được mà. Chị cứ xuống với thằng bé đi."
Dục Nhi đẩy đẩy hai mẹ con đi. Diệp Mi liền bế Dục Khiêm lên, tiến về phía cửa - nơi Dục Nam đứng.
"Anh muốn xem không?"
Dục Nam gật đầu rồi bế Dục Khiêm từ tay Diệp Mi. Dục Nam đi theo Diệp Mi đến chân cầu thang ở đại sảnh. Diệp Mi ẩn chiếc nắm trên đầu cầu thang bên trái. Tiếng lạch cạch vang lên, một cánh cửa từ sau cầu thang liền mở rộng ra. Bên trong tối om, không nhìn thấy gì.
"Để con."
Dục Khiêm nhảy tót từ lòng Dục Nam xuống rồi ấn nhẹ lên chiếc công tắc dấu kĩ đằng sau bức tranh gần đó.
Cả không gian tối om liền sáng chưng. Cầu thang dẫn xuống tầng dưới được lắp kính. Hai bên đèn đòm được gắn dưới chân cầu thang hất ngược ánh sáng lên trên.
Ba người cùng nhau bước xuống. Đến bậc cầu thang cuối cùng. Một bức tường sắt chặn lại. Diệp Mi nhấc tay đặt lên khung cửa. Một tia laze lướt qua bàn tay nàng rồi tắt. Một giọng nói vang lên.
"Vui lòng đọc mã xác nhận."
"DM252."
"Chào mừng Lâm đại."
Tiếng cửa lạch cạch mở ra. Một hành lang rộng mở ra. Hai bên là những hàng vũ khí, giáp, quần áo,...
"Mẹ muốn mang theo vũ khí gì để con lấy cho."
Diệp Mi không nói gì. Những ngón tay thon dài lướt qua mấy bộ quần áo bó treo ngay ngắn trên giá. Bỗng bàn tay dừng lại ở một bộ quần áo nữ bó sát, chất liệt co dãn bình thường, không hề chống đạn hay lắp thêm bất cứ chức năng gì. Cô cầm nó trên tay rồi hướng về một căn phòng ngay cạnh đó.
Dục Nam nhìn thân ảnh của cô khuất sau cánh cửa sắt của căn phòng. Anh dựa lưng vào tường, trông nhàn nhã vô cùng.
"Mẹ con sao không mặc mấy bộ còn lại, trông có vẻ tốt hơn."
Dục Khiêm vẫn đang lựa mấy chiếc dao gần đó. Cậu nhấc một chiếc lên. Chiếc dao ánh lên dưới ánh đèn trông vô cùng sắc. Bất giác cậu quay người lại phi chiếc dao về đúng chỗ đừng của Dục Nam. Dục Nam nhích nhẹ người, nâng tay nắm lấy chiếc dao ngắn. Chiếc dao không biết làm sao có thể nằm gọn trong lòng bàn tay anh. Khuôn mặt Dục Nam không chút biến sắc. Dục Khiêm ung dung như không có chuyện gì xảy ra, như thể cậu chưa hề phi chiếc dao ấy về phía bố mình.
"Mẹ thích những thứ đơn giản. Không cầu kì. Từ trước đến nay mẹ luôn mặc bộ đồ bó sát đó, trong bất kì nhiệm vụ nào."
Dục Nam gật nhẹ đầu rồi mân mê chiếc dao trên tay.
"Con phi dao cũng khá đấy. Tốc độ nhanh nhưng chưa đủ uy lực. Cổ tay vẫn còn hơi cứng. Phải thả lỏng một chút. Coi chiếc dao như một phần của cơ thể con vậy."
Dục Khiêm không nói gì, cậu vẫn chú tâm vào những chiếc dao. Nhưng thực chất cậu đã lưu giữ từng lời dặn vừa rồi của Dục Nam vào tâm trí.
Tiếng guốc nện xuống dưới sàn làm cả hai người đều hướng đến nơi phát ra tiếng động.
Thời gian mình đăng rơi vào tầm 0h - 3h sáng. Còn đa phần mình không đăng trong ngày.
Tác giả
Diệp Mi quay người lại, hai tay cô chống lên thành rửa bát. Dục Nhi đang rửa bát cũng không để ý nét mặt lạnh băng của Diệp Mi.
"Sao chị?"
"Nếu được chọn giữa Dục Nam và Dục Khiêm, em sẽ chọn ai?"
Dục Nhi khựng người lại, cô ngẩng đầu lên nhìn Diệp Mi. Bóng dáng cô quanh, chìm đắm trong suy nghĩ của Diệp Mi khiến Dục Nhi có chút lo lắng trong lòng. Người chị này, cô rất hiểu tính cô ấy. Mỗi câu nói của Diệp Mi đều có ý nghĩa sâu xa của nó. Nếu không, cô sẽ không tụ nhiên mà hỏi vậy.
"Diệp Mi, có chuyện gì kể cho em?"
Diệp Mi như tỉnh khỏi giấc mộng. Cô chột dạ nhận ra mình vừa hỏi một câu vô cùng nhạy cảm. Diệp Mi liền cười tươi chất an Dục Nhi.
"Không có gì, chỉ là chị muốn..."
"Mẹ, mẹ."
Dục Khiêm chạy như bay đến ôm chân Diệp Mi. Cậu rúc mặt vào chân Diệp Mi.
"Khiêm nhi muốn nhìn mẹ tập luyện dưới phòng huấn luyện. Đi mà."
Diệp Mi yêu thương quỳ xuống, xoa xoa khuôn mặt mũm mĩm đáng yêu của thằng bé.
"Nhưng mẹ còn phải giúp cô Dục Nhi dọn dẹp, con chờ chút nữa nhá."
"Không sao đâu chị, em tự làm được mà. Chị cứ xuống với thằng bé đi."
Dục Nhi đẩy đẩy hai mẹ con đi. Diệp Mi liền bế Dục Khiêm lên, tiến về phía cửa - nơi Dục Nam đứng.
"Anh muốn xem không?"
Dục Nam gật đầu rồi bế Dục Khiêm từ tay Diệp Mi. Dục Nam đi theo Diệp Mi đến chân cầu thang ở đại sảnh. Diệp Mi ẩn chiếc nắm trên đầu cầu thang bên trái. Tiếng lạch cạch vang lên, một cánh cửa từ sau cầu thang liền mở rộng ra. Bên trong tối om, không nhìn thấy gì.
"Để con."
Dục Khiêm nhảy tót từ lòng Dục Nam xuống rồi ấn nhẹ lên chiếc công tắc dấu kĩ đằng sau bức tranh gần đó.
Cả không gian tối om liền sáng chưng. Cầu thang dẫn xuống tầng dưới được lắp kính. Hai bên đèn đòm được gắn dưới chân cầu thang hất ngược ánh sáng lên trên.
Ba người cùng nhau bước xuống. Đến bậc cầu thang cuối cùng. Một bức tường sắt chặn lại. Diệp Mi nhấc tay đặt lên khung cửa. Một tia laze lướt qua bàn tay nàng rồi tắt. Một giọng nói vang lên.
"Vui lòng đọc mã xác nhận."
"DM252."
"Chào mừng Lâm đại."
Tiếng cửa lạch cạch mở ra. Một hành lang rộng mở ra. Hai bên là những hàng vũ khí, giáp, quần áo,...
"Mẹ muốn mang theo vũ khí gì để con lấy cho."
Diệp Mi không nói gì. Những ngón tay thon dài lướt qua mấy bộ quần áo bó treo ngay ngắn trên giá. Bỗng bàn tay dừng lại ở một bộ quần áo nữ bó sát, chất liệt co dãn bình thường, không hề chống đạn hay lắp thêm bất cứ chức năng gì. Cô cầm nó trên tay rồi hướng về một căn phòng ngay cạnh đó.
Dục Nam nhìn thân ảnh của cô khuất sau cánh cửa sắt của căn phòng. Anh dựa lưng vào tường, trông nhàn nhã vô cùng.
"Mẹ con sao không mặc mấy bộ còn lại, trông có vẻ tốt hơn."
Dục Khiêm vẫn đang lựa mấy chiếc dao gần đó. Cậu nhấc một chiếc lên. Chiếc dao ánh lên dưới ánh đèn trông vô cùng sắc. Bất giác cậu quay người lại phi chiếc dao về đúng chỗ đừng của Dục Nam. Dục Nam nhích nhẹ người, nâng tay nắm lấy chiếc dao ngắn. Chiếc dao không biết làm sao có thể nằm gọn trong lòng bàn tay anh. Khuôn mặt Dục Nam không chút biến sắc. Dục Khiêm ung dung như không có chuyện gì xảy ra, như thể cậu chưa hề phi chiếc dao ấy về phía bố mình.
"Mẹ thích những thứ đơn giản. Không cầu kì. Từ trước đến nay mẹ luôn mặc bộ đồ bó sát đó, trong bất kì nhiệm vụ nào."
Dục Nam gật nhẹ đầu rồi mân mê chiếc dao trên tay.
"Con phi dao cũng khá đấy. Tốc độ nhanh nhưng chưa đủ uy lực. Cổ tay vẫn còn hơi cứng. Phải thả lỏng một chút. Coi chiếc dao như một phần của cơ thể con vậy."
Dục Khiêm không nói gì, cậu vẫn chú tâm vào những chiếc dao. Nhưng thực chất cậu đã lưu giữ từng lời dặn vừa rồi của Dục Nam vào tâm trí.
Tiếng guốc nện xuống dưới sàn làm cả hai người đều hướng đến nơi phát ra tiếng động.
Thời gian mình đăng rơi vào tầm 0h - 3h sáng. Còn đa phần mình không đăng trong ngày.
Tác giả
Tác giả :
Jenmieband