Đừng Bắt Tôi Yêu Em
Chương 23: Va chạm
"Cô muốn gì, tiền của gia đình tôi sao? Cô đừng hòng lấy được một xu. Tôi nói luôn với cô, nếu cô không yêu anh tôi, đến với anh ấy vì tiền thì hãy mau mau cút đi."
Dục Nhi không hề thương tiếc nói thẳng vào mặt Diệp Mi. Hai người đang đứng ngoài vườn hoa của biệt thự.
"Xin lỗi, Quan tiểu thư. Tiền của gia đình cô...một đồng tôi cũng không thèm. Tiền bạc, của cải là thứ tôi không thiếu."
Diệp Mi nhàn nhã, mắt không gợn sóng nhìn Dục Nhi. Dục Nhi nhíu mày nhìn cô gái trước mặt.
"Đừng nói dối tôi. Cô không muốn tiền thì dính lấy anh tôi làm gì, hửm."
Diệp Mi cười lạnh, ánh mắt sắc sảo vẫn ung dung nhìn lướt qua khuôn mặt Dục Nhi.
"Tôi dính lấy anh cô là vì tôi muốn một gia đình được chưa? Tôi muốn con tôi có cha, có mẹ đầy đủ."
Dục Nhi chẳng mảy may tin mấy lời của Diệp Mi. Dục Nhi bắt đầu tức giận. Hừ, cô gái này, đến nước này còn giả vờ không ham tiền bạc của gia đình cô. Đúng là mặt dày.
Dục Nhi giận giữ định cho Diệp Mi một bạt tai. Nhưng bàn tay gần chạm đến khuôn mặt trắng mịn thì đã bị ngăn lại.
Người Diệp Mi bắt đầu tản ra hơi lạnh. Bàn tay nắm lấy cổ tay Dục Nhi bấu chặt. Ánh mắt như muốn giết người.
Dục Nhi bất giác muốn lùi lại bởi khí thế áp đảo của người phụ nữ này. Nhưng cổ tay cô lại không thể dịch chuyển nổi. Cô ta....có học võ. Không tầm thường.
Diệp Mi sau một hồi bình tĩnh lại mới thu tay về, vẻ mặt lại thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
"Cô là ai?"
Diệp Mi bỏ đi không hề có ý định trả lời câu hỏi kia. Dục Nhi mặt tái lại. Cô ta dám bỏ đi khi chưa trả lời mình sao. To gan lớn mật tưởng cưới được anh tôi thì muốn làm gì thì làm chắc. Tiện nhân.
Dục Nhi lao đến túm bờ vai Diệp Mi. Theo phản xạ Diệp Mi giật tay lại khiến Dục Nhi bắt hụt mà bổ nhào xuống đất, ngã sõng soài.
"Cô được lắm, dám đẩy ngã tôi!!"
Sức kiềm chế của Diệp Mi đã lên đến đỉnh điểm. Đúng là sống trong nhung lụa, không biết tốt xấu mà.
"Tôi đẩy...."
Diệp Mi còn chưa nói hết câu, từ đắng sau một bóng dáng cao lớn đã lao đến chắn trước cô và Dục Nhi.
"Hai người sao vậy? Sao em lại ngồi dưới đất?"
Dục Nam lo lắng hỏi thăm cô em gái được anh cưng chiều hết mực.
"Chị ấy ẩn em ngã. Huhu, em chỉ bảo chị ấy sau này có thời gian đi uống cà phê với nhau mà chị ấy tức giận bảo em là loại hạ đẳng, không đáng để chị ấy đi cùng. Không những vậy, chị ấy còn đẩy ngã em."
Dục Nam tức giận quay sang quát Diệp Mi.
"Em cũng vừa vừa hay phải thôi. Dục Nhi, em ấy có làm gì em đâu! Em ý chỉ muốn thân thiết hơn với em mà tại sao em lại chửi bới, ẩn ngã em ý hả."
Dục Nam chờ lời biện minh của Diệp Mi. Nhưng không cô chỉ đứng im lặng. Khuôn mặt xinh đẹp không biểu cảm, lạnh lùng nhìn xuống hai anh em họ Quan.
"Em thật khiến anh thất vọng."
Dục Nhi đằng sau nở nụ cười đắc thắng với Diệp Mi. Dục Nam nhẹ nhàng đỡ em gái dậy đưa vào nhà. Trước khi đi còn nhìn Diệp Mi bằng ánh mắt buồn rầu.
Diệp Mi vẫn lặng yên đứng. Cô tưởng Dục Nam hiểu cô, sẽ không bao giờ nghĩ cô làm vậy. Hoá ra anh với cô cũng chỉ gắn kết với nhau mỗi xác thịt không hơn không kém. Lần này ngừoi thất vọng nên là cô thì đúng hơn.
Diệp Mi lặng lẽ dảo chân vào căn biệt thự. Vừa bước vào cửa, cô đã hứng nguyên một cái bạt tai của Kì Hàn.
"Cô còn vào đây làm gì. Loại đàn bà như cô, muốn cái gì? Cô là ai mà dám chửi Dục Nhi là loại người hạ đẳng. Cô không xứng. Cút."
Diệp Mi vẫn giứ nguyên sự im lặng. Ánh mắt cô quét quanh phòng khách. Dục Nhi đang ngồi trên sô pha được Dục Nam băng bó vết thương ở chân. Đức Phú thì ngồi trên ghế mặt không cảm xúc nhìn cuộc cãi lộn.
Diệp Mi cười nhẹ nhưng tơ hồng, cô cười như không.
"Vậy hoá ra...một gia đình có học mà lại như thế này. Tôi còn chưa nói gì về vụ việc vừa rồi mà từng người từng người đã quay ra sỉ nhục tôi. Các người nghĩ mình là chúa trời hay sao mà ai cũng phải nghe theo sao? Hả? Dục Nhi à, tôi khuyên cô, làm người cũng phải có đạo đức sống. Đừng tưởng cô là tiểu thư mà muốn nói nhăng nói quậy gì cũng được. Còn Quan phu nhân, bà là ai mà dám chửi tôi? Dục Nam, anh...khiến em thật sự quá thất vọng."
Diệp Mi cô nói xong khiến cả căn phòng im lặng.
Dục Nam quay sang nhìn cô, ánh mắt dò hỏi. Còn Kì Hàn và Dục Nhi thì tức không nói nên lời.
Diệp Mi cất bước ra khỏi căn nhà kia. Thật là nực cười mà. Bọn họ là ai mà dám nói cô. Diệp Mi đứng cạnh chiếc xe thể thao của Dục Nam. Cô dùng lực đạp mạnh làm chiếc cửa kính vỡ tan tành. Cô cho tay vào trong mở cửa. Sau khi vào xe, Diệp Mi giật tung bàn điều khiển. Cô giật thật mạnh chiếc giây vàng mã hoá xe. Chiếc xe như cô mong muốn nổ máy rầm rầm. Trước khi phóng xe đi cô vẫn nhìn thấy Dục Nam đang đứng trước cửa nhìn theo.
Mọi người cmt đoán tình tiết đoạn sau nhé, đang rất gay cấn.
Dục Nhi không hề thương tiếc nói thẳng vào mặt Diệp Mi. Hai người đang đứng ngoài vườn hoa của biệt thự.
"Xin lỗi, Quan tiểu thư. Tiền của gia đình cô...một đồng tôi cũng không thèm. Tiền bạc, của cải là thứ tôi không thiếu."
Diệp Mi nhàn nhã, mắt không gợn sóng nhìn Dục Nhi. Dục Nhi nhíu mày nhìn cô gái trước mặt.
"Đừng nói dối tôi. Cô không muốn tiền thì dính lấy anh tôi làm gì, hửm."
Diệp Mi cười lạnh, ánh mắt sắc sảo vẫn ung dung nhìn lướt qua khuôn mặt Dục Nhi.
"Tôi dính lấy anh cô là vì tôi muốn một gia đình được chưa? Tôi muốn con tôi có cha, có mẹ đầy đủ."
Dục Nhi chẳng mảy may tin mấy lời của Diệp Mi. Dục Nhi bắt đầu tức giận. Hừ, cô gái này, đến nước này còn giả vờ không ham tiền bạc của gia đình cô. Đúng là mặt dày.
Dục Nhi giận giữ định cho Diệp Mi một bạt tai. Nhưng bàn tay gần chạm đến khuôn mặt trắng mịn thì đã bị ngăn lại.
Người Diệp Mi bắt đầu tản ra hơi lạnh. Bàn tay nắm lấy cổ tay Dục Nhi bấu chặt. Ánh mắt như muốn giết người.
Dục Nhi bất giác muốn lùi lại bởi khí thế áp đảo của người phụ nữ này. Nhưng cổ tay cô lại không thể dịch chuyển nổi. Cô ta....có học võ. Không tầm thường.
Diệp Mi sau một hồi bình tĩnh lại mới thu tay về, vẻ mặt lại thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
"Cô là ai?"
Diệp Mi bỏ đi không hề có ý định trả lời câu hỏi kia. Dục Nhi mặt tái lại. Cô ta dám bỏ đi khi chưa trả lời mình sao. To gan lớn mật tưởng cưới được anh tôi thì muốn làm gì thì làm chắc. Tiện nhân.
Dục Nhi lao đến túm bờ vai Diệp Mi. Theo phản xạ Diệp Mi giật tay lại khiến Dục Nhi bắt hụt mà bổ nhào xuống đất, ngã sõng soài.
"Cô được lắm, dám đẩy ngã tôi!!"
Sức kiềm chế của Diệp Mi đã lên đến đỉnh điểm. Đúng là sống trong nhung lụa, không biết tốt xấu mà.
"Tôi đẩy...."
Diệp Mi còn chưa nói hết câu, từ đắng sau một bóng dáng cao lớn đã lao đến chắn trước cô và Dục Nhi.
"Hai người sao vậy? Sao em lại ngồi dưới đất?"
Dục Nam lo lắng hỏi thăm cô em gái được anh cưng chiều hết mực.
"Chị ấy ẩn em ngã. Huhu, em chỉ bảo chị ấy sau này có thời gian đi uống cà phê với nhau mà chị ấy tức giận bảo em là loại hạ đẳng, không đáng để chị ấy đi cùng. Không những vậy, chị ấy còn đẩy ngã em."
Dục Nam tức giận quay sang quát Diệp Mi.
"Em cũng vừa vừa hay phải thôi. Dục Nhi, em ấy có làm gì em đâu! Em ý chỉ muốn thân thiết hơn với em mà tại sao em lại chửi bới, ẩn ngã em ý hả."
Dục Nam chờ lời biện minh của Diệp Mi. Nhưng không cô chỉ đứng im lặng. Khuôn mặt xinh đẹp không biểu cảm, lạnh lùng nhìn xuống hai anh em họ Quan.
"Em thật khiến anh thất vọng."
Dục Nhi đằng sau nở nụ cười đắc thắng với Diệp Mi. Dục Nam nhẹ nhàng đỡ em gái dậy đưa vào nhà. Trước khi đi còn nhìn Diệp Mi bằng ánh mắt buồn rầu.
Diệp Mi vẫn lặng yên đứng. Cô tưởng Dục Nam hiểu cô, sẽ không bao giờ nghĩ cô làm vậy. Hoá ra anh với cô cũng chỉ gắn kết với nhau mỗi xác thịt không hơn không kém. Lần này ngừoi thất vọng nên là cô thì đúng hơn.
Diệp Mi lặng lẽ dảo chân vào căn biệt thự. Vừa bước vào cửa, cô đã hứng nguyên một cái bạt tai của Kì Hàn.
"Cô còn vào đây làm gì. Loại đàn bà như cô, muốn cái gì? Cô là ai mà dám chửi Dục Nhi là loại người hạ đẳng. Cô không xứng. Cút."
Diệp Mi vẫn giứ nguyên sự im lặng. Ánh mắt cô quét quanh phòng khách. Dục Nhi đang ngồi trên sô pha được Dục Nam băng bó vết thương ở chân. Đức Phú thì ngồi trên ghế mặt không cảm xúc nhìn cuộc cãi lộn.
Diệp Mi cười nhẹ nhưng tơ hồng, cô cười như không.
"Vậy hoá ra...một gia đình có học mà lại như thế này. Tôi còn chưa nói gì về vụ việc vừa rồi mà từng người từng người đã quay ra sỉ nhục tôi. Các người nghĩ mình là chúa trời hay sao mà ai cũng phải nghe theo sao? Hả? Dục Nhi à, tôi khuyên cô, làm người cũng phải có đạo đức sống. Đừng tưởng cô là tiểu thư mà muốn nói nhăng nói quậy gì cũng được. Còn Quan phu nhân, bà là ai mà dám chửi tôi? Dục Nam, anh...khiến em thật sự quá thất vọng."
Diệp Mi cô nói xong khiến cả căn phòng im lặng.
Dục Nam quay sang nhìn cô, ánh mắt dò hỏi. Còn Kì Hàn và Dục Nhi thì tức không nói nên lời.
Diệp Mi cất bước ra khỏi căn nhà kia. Thật là nực cười mà. Bọn họ là ai mà dám nói cô. Diệp Mi đứng cạnh chiếc xe thể thao của Dục Nam. Cô dùng lực đạp mạnh làm chiếc cửa kính vỡ tan tành. Cô cho tay vào trong mở cửa. Sau khi vào xe, Diệp Mi giật tung bàn điều khiển. Cô giật thật mạnh chiếc giây vàng mã hoá xe. Chiếc xe như cô mong muốn nổ máy rầm rầm. Trước khi phóng xe đi cô vẫn nhìn thấy Dục Nam đang đứng trước cửa nhìn theo.
Mọi người cmt đoán tình tiết đoạn sau nhé, đang rất gay cấn.
Tác giả :
Jenmieband