Dục Vọng Cố Chấp Của Anh
Chương 19: " Trăn Trăn, hay là chúng ta sống cùng nhau đi."
Edit: Tiểu Màn Thầu
Thật vất vả lắm mới đưa được Hàn Tư Hành vào phòng nghỉ ngơi, Kiều Trăn giúp cậu đắp chăn lên người rồi nói lời tạm biệt.
" Trăn Trăn, ngày mai chị phải đi đến nhà ông bà để chúc tết sao?" Cậu nằm trên giường hỏi.
" Ừ. Mỗi năm đều phải đi, còn có đám em họ của chị nữa."
" Chắc hẳn sẽ rất náo nhiệt."
" Đúng vậy. Mười mấy người đấy." Kiều Trăn nhớ đến tình cảnh một nhà bọn họ cùng nhau vui vẻ ăn tết, lại thoáng nhìn qua Hàn Tư Hành, trong mắt cậu hiện lên một tia hâm mộ.
" Dì...." Kiều Trăn chần chừ, " Ngày mai không trở về nhà sao?"
Sắc mặt Hàn Tư Hành trầm xuống, " Không biết." Cậu suy nghĩ lại hỏi, " Ngày mai lúc nào chị mới trở về?"
Dựa theo lịch trình, Kiều Trăn sẽ phải dùng cơm trưa ở nhà ông bà, buổi chiều cùng với đám em họ đi dạo chơi một lúc, thậm chí còn phải dùng cơm tối xong mới quay trở về nhà.
Cô nhìn bộ dạng Hàn Tư Hành nằm trên giường thực đáng thương, vẫn không đành lòng để cậu cô đơn một mình ngây ngốc trong nhà trải qua năm mới.
" Như vậy đi, chị dùng cơm trưa xong sẽ quay về tìm em." Hàn Tư Hành lập tức ngoan ngoãn gật đầu.
" Vậy em phải nhớ ăn cơm đàng hoàng, không thể để bụng đói đấy." Kiều Trăn giống như trưởng bối mà dặn dò cậu.
" Được. Em nghe lời chị, chị phải trở về sớm một chút nhé." Hàn Tư Hành gật đầu đồng ý.
*
Lúc Kiều Trăn trở về nhà, thì ba mẹ đang xem chương trình hát mừng xuân trong phòng khách. Bọn họ hỏi thăm sức khỏe của Hàn Tư Hành thế nào. Kiều Trăn nói cơn sốt cũng đã hạ, cậu cũng đã lên giường nghỉ ngơi.
Mẹ Kiều không khỏi cảm thán về cuộc đời của Hàn Tư Hành, nếu lúc ấy cậu đi theo ba của mình có khả năng cuộc sống sẽ tốt hơn một chút.
" Mẹ, mẹ biết ba của Tư Hành sao?" Kiều Trăn và Hàn Tư Hành là hàng xóm nhiều năm như vậy, dường như chưa bao giờ gặp mặt ba của cậu.
" Có biết một chút, anh ta có đến đây tìm, nhưng anh ta lại bị mẹ Hàn Tư Hành chửi mắng đuổi đi." Mẹ Kiều nhớ lại sự việc từng phát sinh, lắc đầu nói.
Ba Hàn đeo mắt kính, mặc một bộ tây trang, diện mạo nhã nhặn, dáng vẻ hào hoa phong nhã. Thực sự mẹ Kiều không hiểu vì sao anh ta lại kết hôn với một người có tính cách đanh đá như mẹ Hàn, còn có con với nhau.
" Ông ấy đến đây là vì muốn gặp mặt Tư Hành sao?" Kiều Trăn hoang mang hỏi.
Nếu thực sự muốn gặp, vì sao nhiều năm qua không đếm thăm con trai của mình. Nếu không muốn gặp, vậy đến đây tìm làm gì?
" Chắc là vậy." Mẹ Kiều vừa xem chương trình trên TV vừa không để tâm nói, " Khi đó mẹ cũng không nghe rõ bọn họ nói cái gì với nhau, dù sao cũng chỉ nghe tiếng cô ta mắng chửi người, còn bảo anh ta cút đi."
Dáng vẻ mẹ Hàn khi nổi giận Kiều Trăn cũng đã gặp qua, ngày thường trang điểm lên sẽ là một người phụ nữ phong tình, lúc nổi giận hoàn toàn không còn bộ dạng ấy nữa, cảm giác như có thể đánh người bất cứ lúc nào.
Vì thế Kiều Trăn nói rõ dự định của mình cho ba mẹ biết, cô muốn ngày mai trở về sớm một chút thăm Hàn Tư Hành.
Thực ra ba Kiều cũng không có ý kiến gì, nhưng mẹ Kiều lại có vài lời phê bình kín đáo.
" Trăn Trăn, mẹ biết con và Tư Hành từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, tình cảm rất tốt. Nhưng dù sao giới tính của các con cũng khác nhau, đã trưởng thành rồi phải chú ý một chút."
" Mẹ, mẹ đang muốn nói chuyện gì vậy?"
Mẹ Kiều thở dài, " Ý của mẹ chính là, con và Tư Hành đều đã lớn. Nếu quá thân thiết, chỉ sợ tương lai các con sẽ bị bạn bè và người yêu dị nghị."
" Còn có chuyện này sao, mẹ cũng suy nghĩ quá nhiều rồi? Bát tự của con còn chưa có một nét phẩy trong đó đâu."
" Mẹ có thể giới thiệu cho con nha. Con gái của mẹ lớn lên xinh đẹp như vậy, tìm một người bạn trai môn đăng hộ đối không phải là chuyện khó khăn." Mẹ Kiều nói xong liền muốn gọi điện thoại.
" Được rồi, mẹ à." Kiều Trăn vội bắt lấy tay mẹ mình lại, " Con còn nhỏ, không cần vội đâu." Cô chỉ tay vào TV, " Xem chương trình mừng xuân nào!"
Ba mẹ Kiều Trăn liếc mắt nhìn nhau một cái, không nói gì nữa. Cái khúc nhạc đệm nhỏ này cứ thế qua đi.
*
Ngày hôm sau chính là ngày đầu năm mới, sáng sớm một nhà của Kiều Trăn đã xuất phát đi đến nhà ông bà chúc tết.
Vẫn như mọi năm, ông bà đều phát cho Kiều Trăn một bao lì xì to.
Kiều Trăn không muốn nhận, " Bà à, cháu đã lớn rồi, không còn là đứa bé nữa. Bà không cần cho cháu một bao lì xì lớn như vậy."
" Chừng nào Trăn Trăn của chúng ta chưa kết hôn, vẫn là tiểu công chúa của ông bà. Bao lì xì này con cầm lấy đi, mua nhiều món ngon vào. Một mình con sống bên ngoài, học hành cũng rất vất vả, xem con gầy chưa kìa." Bà đem bao lì xì nhét vào trong tay Kiều Trăn, rồi cầm tay cô mà nói.
Khoé mắt Kiều Trăn có hơi cay cay, lại nhẹ giọng nói: " Bà à! Chờ cháu tốt nghiệp, bà không cần cho cháu bao lì xì nữa đâu. Phải đến phiên cháu đưa bao lì xì lại cho ông bà."
" Chờ cháu tốt nghiệp xong hãy bàn nhé!" Bàn tay gầy da dẻ khô cằn già nua của bà vỗ nhẹ lên vai Kiều Trăn, mang theo vài phần sủng ái.
Kiều Trăn biết, chờ sau khi cô tốt nghiệp bà vẫn sẽ phát bao lì xì cho cô.
Cho dù trong nhà có mấy người cháu nữa, nhưng ông bà vẫn luôn thiên vị cô nhất. Từ nhỏ đến lớn, có thứ gì tốt đều muốn để lại cho đứa cháu gái lớn này.
Mặc dù bản thân mình đã lớn như vậy, nhưng ở trong mắt bọn họ vẫn luôn muốn chăm sóc mình như trẻ con.
Chóp mũi Kiều Trăn có chút cay cay, bản thân mình cũng đã trưởng thành, ông bà thì lại già đi.
Buổi trưa, cô ở lại trò chuyện với ông bà thêm một lúc. Thời điểm cô quay trở về gặp Hàn Tư Hành, đã trễ hơn thời gian hẹn nửa tiếng.
" Thực xin lỗi nha, Tư Hành. Chị về trễ một chút." Kiều Trăn nói lời xin lỗi với Hàn Tư Hành.
Cậu nhìn cô không nói lời nào. Cậu vẫn mặc bộ đồ ngày hôm qua, thoạt nhìn sắc mặc đã tốt hơn rất nhiều so với ngày hôm qua.
Kiều Trăn đưa tay sờ vào trán cậu, " Còn khó chịu không?"
" Khó chịu." Hàn Tư Hành nói.
" Hả? Nếu không chúng ta đi bệnh viện khám xem sao." Kiều Trăn lo lắng nói. Đã qua lâu như vậy còn cảm thấy khó chịu, tốt nhất vẫn nên đi khám.
"Trong lòng khó chịu." Hàn Tư Hành nhàn nhạt lên tiếng.
" Hả?"
" Em đợi chị lâu như vậy...." Cậu lẩm bẩm nói, " Em còn muốn gọi điện thoại bảo chị trở về, nhưng lại sợ quấy rầy chị. Em nghĩ chị ở nhà ông bà rất vui vẻ. Chị trở về cũng chỉ có mỗi mình em, khẳng định không vui vẻ bằng ở nơi đó...."
Thanh âm cậu càng ngày càng thấp, cuối cùng không còn nghe thấy được nữa.
Trong lòng Kiều Trăn có chút chua xót, cái đồ ngốc này. Cô nắm tay Hàn Tư Hành, với anh mắt kinh ngạc của cậu liền đặt vào tay cậu một thứ.
" Bao lì xì sao?" Hàn Tư Hành cầm lấy vuốt nhẹ, bên trong còn có gì đó.
" Ừ, cho em quà mừng năm mới." Kiều Trăn mỉm cười, " Năm mới vui vẻ!"
" Năm mới vui vẻ." Hàn Tư Hành mỉm cười mở bao lì xì ra.
Bên trong không phải là tiền, mà là một tấm giấy cứng.
" Đây là gì?" Hàn Tư Hành lấy tấm giấy ra, " Giấy ghi tâm nguyên sao?"
" Ừ." Kiều Trăn ngượng ngùng gật đầu, " Đây là thứ chị lấy từ em họ."
" Em viết vào đó ước nguyện đều có thể thành hiện thực được sao?" Hàn Tư Hành ngốc nghếch hỏi.
Nếu nguyện vọng gì cũng có thể thực hiện, vậy quá đơn giản rồi. Hiện tại ước nguyện của cậu sẽ có thể thành hiện thực.
" Không được đâu. Em chỉ có thể dùng nó yêu cầu chị làm một chuyện trong khả năng của chị mà thôi."
" Trong khả năng cho phép...." Hàn Tư Hành lặp lại lời nói.
" Nguyện vọng không thể quá khả năng nha, bằng không chị vẫn có quyền thu hồi đấy." Kiều Trăn bổ sung, " Tấm giấy này chỉ có hiệu lực là một năm. Sang năm em đã 18 tuổi, không còn có thể nhận bao lì xì nữa. Cho nên chỉ có cái này, em phải cẩn thận quý trọng đấy."
Món quà này là do Kiều Trăn lúc còn ở nhà ông bà đột nhiên nghĩ ra. Thừa dịp cậu còn chưa thành niên, còn có cơ hội nhận bao lì xì, cho nên bản thân muốn tặng một thứ tốt.
So với tặng tiền, Kiều Trăn cảm thấy tặng cho cậu một nguyện vọng sẽ khiến cậu thích hơn. Quả nhiên, khi cậu cầm tấm giấy lật qua lật lại xem xét, trong ánh mắt không che giấu được sự vui sướng.
" Cảm ơn chị, Trăn Trăn." Hàn Tư Hành nhìn cô nói, " Đây là món quà năm mới mà em thích nhất."
" Đừng khách sáo." Kiều Trăn cười rộ lên, đôi mắt cong cong.
Buổi chiều, Kiều Trăn giúp Hàn Tư Hành dọn dẹp nhà cửa một chút, còn dán câu đối đỏ rực và chữ phúc lên trên cánh cửa. Căn nhà lạnh lẽo yên tĩnh trong nháy mắt đã thay đổi, đã có vài phần không khí của năm mới.
Trong kỳ nghỉ tết, Kiều Trăn vẫn luôn bận nhiều việc. Phải đi cùng mẹ đến nhà họ hàng chúc tết, còn họp mặt đám bạn thời cao trung, cùng bạn thân ra ngoài dạo chơi.... Thời gian trôi qua thật nhanh, đã đến ngày phải quay về đại học S.
*
Vừa mới nhập học, Kiều Trăn đã đón nhận một tin tức tốt. Cô được thăng chức lên làm hội trưởng của câu lạc bộ báo chí 《tin tức S 》.
Sau khi cuộc họp thường nên của câu lạc bộ kết thúc, Hạ Quý giữ cô lại còn nói với cô chính mình là người chọn cô là người kế nhiệm.
Thời điểm Kiều Trăn nghe thấy tin này có chút ngoài ý muốn. Bởi vì còn có một hội phó khác là Liêu Xuân Viên, lại là học muội khoá dưới của Hạ Quý, hai người đều là sinh viên khoa báo chí. Hạ Quý nhậm chức hội trưởng trước tiên, cho nên tất cả mọi người đều cho rằng người kế nhiệm sẽ là Liêu Xuân Viên.
" Học tỷ, em sẽ làm tốt." Nếu học tỷ đã coi trọng mình như vậy, tất nhiên Kiều Trăn cũng phải biểu hiện thực tốt.
" Ừ." Hạ Quý vỗ vai Kiều Trăn, " Chị tin em."
Liêu Xuân Viên đã từng âm thầm tìm gặp Hạ Quý, dò hỏi ý tứ của Hạ Quý. Tuy rằng Liêu Xuân Viên là học muội khoá dưới của mình, nhưng Hạ Quý vẫn cảm thấy khi cô ấy làm việc nội tâm luôn quá phức tạp. Bọn họ làm nghề tin tức, điều quan trọng nhất chính là phải lấy tin thật chính xác và cụ thể.
Sau khi suy nghĩ thật kỹ, thấy Kiều Trăn có vẻ nghiêm túc và trách nhiệm hơn. Nếu giao câu lạc bộ này lại cho cô, Hạ Quý càng yên tâm.
Từ sau khi Kiều Trăn lên làm hội trưởng, liền lên một kế hoạch cho câu lạc bộ đó chính là hoạt động thu thập ảnh chụp " Điều tốt đẹp nhất của đại học S"
Những hình ảnh trong hoạt động lần này đa phần đều tập trung vào giáo sư và sinh viên của đại học S, tổ chức trong vòng một tháng.
Nếu mọi người cảm thấy hình ảnh của mình phù hợp với yêu cầu của chủ đề này đều có thể gửi ảnh vào hộp thư cố định của câu lạc bộ, sau đó ban biên tập sẽ đem những bức ảnh đó đăng lên mạng để mọi người bình chọn.
Với hoạt động bình chọn này sẽ chọn ra giải nhất, nhì, ba, theo sau là phát tiền thưởng. Có hai cách để bình chọn, cách thứ nhất là bình chọn trên website 《tin tức S》, cách thứ hai là vào Wechat của câu lạc bộ mà bình chọn.
Có lẽ vì tiền thưởng quá hấp dẫn mà yêu cầu lại không quá cao, cho nên sau khi hoạt động mở ra, lập tức có không ít người đã gửi bài đến. Trải qua 2 tuần, ban biên tập đã sàng lọc một số bức ảnh rồi đăng chúng lên mạng.
Đa số ảnh đều là ảnh chụp kiến trúc của đại học S, phong cảnh, thậm chí là hoa cỏ, cây cối. Thỉnh thoảng cũng có những bức ảnh của động vật nhỏ và những nhân vật trong trường.
Về phương diện này, có một bức ảnh bởi vì bị người khác chụp lén đăng lên diễn đàn dẫn đến một loạt bình luận.
Đương nhiên khi Kiều Trăn nhìn thấy bức ảnh đó, có một cổ khí nóng xộc thẳng lên đầu, thiếu chút nữa là hộc máu.
Bởi vì bức ảnh này không phải của ai khác, mà chính là cô và Hàn Tư Hành!
Tên của bức ảnh này chính là " Đôi tình nhân dưới ánh trăng", được chụp vào này sinh nhật năm trước cảnh tượng cô ôm Hàn Tư Hành.
Một đôi nam nữ trẻ tuổi ôm nhau dưới ánh trăng, khuôn mặt người nữ hoàn toàn chôn trong lồng ngực của người nam, người nam còn hơi cúi đầu, cánh tay ôm thật chặt, thậm chí còn có thể nhìn thấy cơ bắp rắn chắt trên cánh tay cậu.
Ánh đèn đường chiếu vào một nửa gương mặt đẹp trai của người nam, biểu tình của cậu vô cùng ôn nhu.
Dáng vẻ của một đôi tình nhân đang lưu luyến không thể nói lời chào tạm biệt.
Kiều Trăn nhìn thoáng qua liền tắt trang web đó đi không dám nhìn kỹ, nhưng trời ạ vẫn có người không chịu buông tha cho cô.
" Này, Trăn Trăn, cậu có xem qua mục " thông báo tìm người" trên diễn đàn không?" Ninh Ngữ Mông vừa bước vào phòng đã hỏi cô.
" Cái, cái gì mà thông báo tìm người, tớ không có chú ý đến." Kiều Trăn không được tự nhiên mà trả lời, khuôn mặt bắt đầu có chút nóng bỏng.
" Các cậu không phải là người làm bên mảng tin tức à! Vị chủ bài đăng kia nói có một hôm đi ngang qua ký túc xá, nhìn thấy một đôi tình nhân đứng dưới lầu ôm nhau. Bởi vì người nam quá đẹp trai, cô nàng nhịn không được liền chụp một bức ảnh."
" Ờ......." Sau đó thì sao.
" Chủ bài đăng là thành viên của câu lạc bộ điện ảnh. Hiện giờ cô ấy đang tìm đôi tình nhân kia, muốn mời bọn họ hỗ trợ quay một đoạn phim ngắn để tuyên truyền."
" Ờ....." Tiếp tục giả ngu.
" Hiện nay trên diễn đàn mọi người đều nói người nam kia rất giống Hàn Tư Hành!" Ninh Ngữ Mông nâng giọng lên, " Cậu mau nhìn xem có phải đúng như vậy không?"
Cái gì?
Có người nhìn ra người đó chính là Hàn Tư Hành sao?
Trong lòng Kiều Trăn cả kinh, vội lên diễn đàn xem.
Một cái tiêu đề xuất hiện [ Xin mọi người giúp đỡ, có ai biết đôi tình nhân trong bức ảnh này là ai không?] bài đăng hiện ngay đầu trang.
Nội dung của bài đăng cùng với những gì Ninh Ngữ Mông nói không sai biệt lắm.
Chủ bài đăng tự ý chụp tấm ảnh đó để tham gia cuộc thi cho nên đã lên tiếng xin lỗi, còn hứa nếu đối phương không muốn tham gia thì sẽ xoá tấm ảnh đó, còn nếu đồng ý tham gia sau khi thắng cuộc, cô ấy sẽ đem tiền thưởng đưa lại cho hai người bọn họ.
Ngoài chuyện đó ra, là một thành viên trong câu lạc bộ điện ảnh, gần đây cô ấy dự định làm một đoạn phim ngắn nói về chuyện tình yêu, muốn mời hai người bọn họ tham gia, nếu đồng ý nhất định sẽ trả thù lao.
Nói tóm lại một câu, cố ấy muốm tìm gặp hai người bọn họ. Bên dưới bài đăng liền xuất hiện muôn dạng bình luận.
L1: Chủ bài đăng vì sao chỉ chụp nửa gương mặt vậy?
L2: Không quen biết, chỉ là người đi ngang qua ~~.
L3: Chủ bài đăng ảnh chụp thật đẹp, dùng máy chụp hình nào vậy? Ban đêm còn có thể chụp ảnh rõ như vậy.
L4: Có thể nhìn thấy người nam rất đẹp trai, vì sao không thể thấy mặt người nữ thế?
.......
Những bình luận phía trước mọi người mồm năm miệng mười thảo luận một phen, cũng không tìm ra kết quả. Thẳng đến những bình luận sau mới có người xuất hiện dẫn dắt đề tài lên người của Hàn Tư Hành.
L43: Sao tớ cứ cảm thấy nửa mặt của người này rất giống giáo thảo H nhỉ?
( Giáo thảo: 校草 là từ ngữ của học sinh Đài Loan chuyên dùng để chỉ nam sinh đẹp trai nhất trong trường, xứng với 校草 là 校花 (hoa khôi))
L44: Đồng ý với bình luận trên thực sự rất giống! Nhưng chẳng phải giáo thảo H vẫn còn đang độc thân sao?
L45: A a a a! Đừng như vậy nha! Giáo thảo chính là đại gia!
L46: Giáo thảo cũng có lúc ôn nhu như vậy à? Mỗi lần tớ nhìn thấy cậu ta đều là gương mặt lạnh lùng như lá bài Poker...
L47: Lầu trên nhất định là cậu đã không tham gia vũ hội tết niên rồi!
L48: Cầu mong L47 nói ra tin hot!
L49: Cầu tin hót +1!
Về sau đều là những bình luận cầu tin hot, nhưng bình luận của L47 lại nói đại gia đây phải đi ăn, sau đó liền biến mất không thấy tung tích nữa.
L99: Như vậy người trong ảnh chụp có phải là giáo thảo hay không?
L100: Giết chết ta đi! Chủ bài đăng mau đến khoa công nghệ thông tin hỏi đi nhé!
L101: Có lòng tốt nhắc nhở, mỗi tuần thứ hai vào 6 chiều giáo thảo sẽ đi đến câu lạc bộ phát thanh, chủ bài đăng có thể đi đến đó tìm cậu ta.
L102: Chủ bài đăng tiến lên! Cầm tấm ảnh đi tìm giáo thảo đi! Mau đi hỏi đi!!!!
Dường như mọi người đều xác định người mà chủ bài đăng muốn tìm chính là Hàn Tư Hành, không biết chủ bài đăng có nhìn thấy những bình luận này hay không, cũng chẳng thấy trả lời lại.
Kiều Trăn thở dài, tắt diễn đàn.
" Thế nào? Có phải cậu ta không?" Ninh Ngữ Mông đứng một bên hóng tin bát quái.
Kiều Trăn bất đắc dĩ nhìn Ninh Ngữ Mông, rồi gật đầu.
" Tớ nói rồi mà. Vậy nữ chính có phải là cậu không?! Các người..." Ninh Ngữ Mông ý vị thâm trường nói.
"Không phải như cậu nghĩ đâu." Kiều Trăn muốn giải thích, " Chỉ là cái ôm của chị gái đối với em trai thôi, cậu hiểu không?"
" Tớ không hiểu." Ninh Ngữ Mông lắc đầu, cười hì hì nói: " Vì tờ không có em trai."
" Tóm lại là không phải, cậu đừng suy nghĩ lung tung."
" Dù sao tớ vẫn cảm thấy, Hàn Tư Hành so với học trưởng Chương Du tốt hơn. Cậu xem lần trước cậu không giúp được anh ta, anh ta liền không vui vẻ." Ninh Ngữ Mông bĩu môi nói.
Sau sự kiện diễn đàn lần đó, cuối cùng cũng tìm ra nam chính đó là người cùng khoa, cho nên đã xoá bỏ mọi nghi ngờ cho Chương Du. Nhưng từ lúc ấy, mối quan hệ của anh ta và Kiều Trăn dần phai nhạt, căn bản bây giờ đã không còn liên lạc nữa.
" Hơn nữa." Ninh Ngữ Mông vẫn còn lải nhải, " Gần nhất Hàn Tư Hành không phải đang tham gia cuộc thi chế tạo người máy sao! Ngày đó tớ cùng bạn học nhìn thoáng qua phòng thí nghiệm của bọn họ. Wow, quả thực là khí chất thuộc cấp đại thần! Đặc biệt kì diệu!"
Cuộc thi chế tạo người máy này cô cũng biết, mỗi năm tổ chức một lần. Hai khu phía Bắc và phía Nam sẽ đấu với nhau, sau đó sẽ chọn ra 16 người xuất sắc nhất tham gia thi đấu toàn quốc.
Kiều Trăn cười cười, " Đúng vậy, thực sự người máy rất tàn khốc."
Năm nay cuộc thi được tổ chức ở phía Nam, nơi diễn ra thi đấu là đại học S, 《tin tức S》cũng đã đi lấy tin về cuộc thi này, cho nên tin tức này đối với Kiều Trăn không quá xa lạ.
" Cái gì mà người máy thực tàn khốc? Là Hàn Tư Hành tàn khốc!" Ninh Ngữ Mông bất mãn liếc nhìn cô một cái.
" Cậu không xem qua sao? Sắc mặt cậu ta lạnh nhạt cầm điều khiển từ xa điều chỉnh và thử người máy, làm nó như vậy như vậy nè. Cùng với A Thần của tớ đứng trên sân thư đấu, siêu cấp mê người!"
A Thần là một tuyển thủ khoa điện, phong cách thi đấu lấy mạnh làm tiến, hơn nữa lớn lên lại đẹp trai, có fan nữ rất đông, Ninh Ngữ Mông là một trong những số đó.
" Này, thời điểm thi đấu sẽ được phát sóng trực tiếp toàn quốc phải không?" Ninh Ngữ Mông không hiểu lắm, hỏi Kiều Trăn.
" Đúng vậy. Sẽ có đài truyền hình và kênh online phát sóng trực tiếp. Nếu cậu cảm thấy hứng thú có thể ở nhà xem, có lẽ thời điểm phát sóng sẽ là kỳ nghỉ hè." Kiều Trăn trả lời.
" Có trường chúng ta tham gia tớ nhất định phải xem." Ninh Ngữ Mông xoa đôi tay, hưng phấn không thôi, " Nếu Hàn Tư Hành xuất hiện trên TV, không phải sẽ thành võng hồng sao?"
(Võng hồng là để chỉ những người nổi tiếng trên mạng.)
Kiều Trăn suy nghĩ, cảm thấy lời Ninh Ngữ Mông nói có đạo lý, " Ừ, chắc là như vậy."
Lần trước có một nam sinh của đại học B tham gia tiết mục trên TV, chỉ với vẻ bề ngoài đã nổi rần trên mạng một phen. Theo lương tâm mà nói, Kiều Trăn cảm thấy Hàn Tư Hành so với cậu kia đẹp trai hơn nhiều.
Vừa nhắc Tào Tháo, thì Tào Tháo liền xuất hiện. Thời điểm Kiều Trăn và Ninh Ngữ Mông nói chuyện với nhau, cô nhận được tin nhắn Wechat của Hàn Tư Hành, bảo buổi tối cùng nhau dùng cơm, cậu có việc muốn nói.
Kiều Trăn đoán rằng có liên quan đến việc ảnh chụp, cho nên liền đồng ý.
*
Cuộc thi chế tạo người máy tổ chức ở khu phía Nam chỉ còn vài ngày nữa sẽ bắt đầu, gần đây Hàn Tư Hành vẫn luôn tập trung vào việc này, đã vài đêm đều ở lại trong phòng thí nghiệm.
Thời gian để cậu ăn cơm cũng không có, đừng nói đến việc gặp mặt Kiều Trăn. Thực vất vả lắm hôm nay mới có thời gian gặp Kiều Trăn, không tránh khỏi nhìn nhiều thêm vài lần.
Trên đường hai người đi đến nhà ăn, dường như Kiều Trăn cảm thấy hôm nay ánh mắt của cậu cứ đặt trên người mình không dời đi, cô bị cậu nhìn chằm chằm như vậy có chút không tự nhiên, đành phải quay mặt đi.
Lập tức nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ.
" Cười cái gì vậy?"
" Có phải chị đã quên chúng ta chênh lệch về chiều cao không? Em có thể quan sát gương mặt chị 360 độ, cho dù quay mặt đi cũng vô dụng thôi." Hàn Tư Hành nghẹn cười.
"........"
Kiều Trăn quay mặt lại, giả vờ vô tình hỏi cậu về chuyện ảnh chụp, hỏi có ai đến tìm cậu hay không.
Hàn Tư Hành gật đầu thừa nhận.
" Vậy, em muốn tham gia sao?" Kiều Trăn lại hỏi.
" Không muốn." Bọn họ không phải là tình nhân, quay đoạn phim này, có lẽ mối quan hệ sẽ càng thêm ái muội.
" Nếu em dùng giấy ghi tâm nguyện, chị sẽ đồng ý sao?" Hàn Tư Hành hỏi
Kiều Trăn suy nghĩ một lúc, trả lời: " Tất nhiên."
Tuy rằng bản thân không thích bị quay phim hay chụp ảnh, nhưng chuyện đó cũng không phải chuyện gì đặc biệt có thể làm khó cô, cho nên có thể dùng giấy ghi tâm nguyện.
" Ồ......" Hàn Tư Hành trầm tư trong chút lát, đột nhiên cười nói, " Hiện tại thì không cần. Em đã suy nghĩ kỹ phải dùng vào chuyện gì rồi."
" Chuyện gì?" Kiều Trăn tò mò hỏi.
" Bí mật. Qua một thời gian nữa chị sẽ biết." Hàn Tư Hành ra vẻ thần bí nói.
*
Buổi tối, sau khi Kiều Trăn trở về phòng từ tin tức của Ninh Ngữ Mông biết được chuyện chủ bài đăng đã trả lời, bảo rằng đã tìm được đương sự nhưng đương sự không muốn giúp, cho nên sẽ xoá bài đi.
Về phần hoạt động thu thập ảnh của 《 tin tức S 》cũng đã kết thúc. Bức ảnh khiến Kiều Trăn có chút xấu hổ đạt giải nhì. Thời điểm trao giải, Kiều Trăn cố tình quan sát, người lãnh thưởng là một cô gái nhìn có chút quen mắt, thì ra là người ở cùng ký túc xá. Khó trách ngày đó mới chụp được tấm ảnh này.
Sau khi trao giải xong, giáo sư giữ Kiều Trăn lại. Đầu tiên giáo sư hỏi cô học tập và sinh hoạt gần đây thế nào, tất nhiên cô hào phóng trả lời.
Giáo sư gật đầu, theo sau là tiến vào vấn đề chính: " Kiều Trăn à, trong tay thầy có một cơ hội làm thực tâp sinh cho đài truyền hình. Vốn dĩ cơ hội này sẽ giao cho Hạ Quý, nhưng Hạ Quý đã có việc không nhận nó. Em ấy gặp thầy đề cử em, không biết em có hứng thú với cơ hội này không?"
" Thực tập trong đài truyền hình sao?" Kiều Trăn kinh ngạc, cô chưa từng nghe Hạ Quý nói qua chuyện này.
" Đây là danh sách thực tập của đại học S trong đài truyền hình." Giáo sư đưa một danh sách cho Kiều Trăn, " Em hãy suy nghĩ xem, nếu có hứng thú thì điền vào danh sách này ngày mai đưa lại cho thầy."
" Không cần suy nghĩ đâu, giáo sư." Kiều Trăn cần lấy bảng danh sách, nhìn về phía giáo sư kiên định nói, " Em muốn đi."
*
Qua mấy ngày sau, trong lúc trò chuyện Kiều Trăn vô tình nói với Hàn Tư Hành kỳ nghỉ hè này muốn ở lại thành phố S để đi thực tập, bảo cậu trở về một mình.
Hàn Tư Hành nghe xong cười cổ quái.
" Làm sao vậy?" Kiều Trăn nhìn phản ứng kỳ quái này của cậu.
" Đúng lúc, em cũng muốn ở lại đây chuẩn bị cho cuộc thi chế tạo người máy."
" Ấy." Đúng vậy, cậu cũng có chuyện.
" Trăn Trăn à, hay là chúng ta sống cùng nhau đi." Hàn Tư Hành mong chờ lên tiếng.
Kiều Trăn bị câu nói này làm hoảng sợ, thiếu chút nữa đã đánh rơi điện thoại.
" Cái, cái gì?"
——————-//—//——————-
* Editor: Sắp bước vào giai đoạn quan trọng nhen bà con
Thật vất vả lắm mới đưa được Hàn Tư Hành vào phòng nghỉ ngơi, Kiều Trăn giúp cậu đắp chăn lên người rồi nói lời tạm biệt.
" Trăn Trăn, ngày mai chị phải đi đến nhà ông bà để chúc tết sao?" Cậu nằm trên giường hỏi.
" Ừ. Mỗi năm đều phải đi, còn có đám em họ của chị nữa."
" Chắc hẳn sẽ rất náo nhiệt."
" Đúng vậy. Mười mấy người đấy." Kiều Trăn nhớ đến tình cảnh một nhà bọn họ cùng nhau vui vẻ ăn tết, lại thoáng nhìn qua Hàn Tư Hành, trong mắt cậu hiện lên một tia hâm mộ.
" Dì...." Kiều Trăn chần chừ, " Ngày mai không trở về nhà sao?"
Sắc mặt Hàn Tư Hành trầm xuống, " Không biết." Cậu suy nghĩ lại hỏi, " Ngày mai lúc nào chị mới trở về?"
Dựa theo lịch trình, Kiều Trăn sẽ phải dùng cơm trưa ở nhà ông bà, buổi chiều cùng với đám em họ đi dạo chơi một lúc, thậm chí còn phải dùng cơm tối xong mới quay trở về nhà.
Cô nhìn bộ dạng Hàn Tư Hành nằm trên giường thực đáng thương, vẫn không đành lòng để cậu cô đơn một mình ngây ngốc trong nhà trải qua năm mới.
" Như vậy đi, chị dùng cơm trưa xong sẽ quay về tìm em." Hàn Tư Hành lập tức ngoan ngoãn gật đầu.
" Vậy em phải nhớ ăn cơm đàng hoàng, không thể để bụng đói đấy." Kiều Trăn giống như trưởng bối mà dặn dò cậu.
" Được. Em nghe lời chị, chị phải trở về sớm một chút nhé." Hàn Tư Hành gật đầu đồng ý.
*
Lúc Kiều Trăn trở về nhà, thì ba mẹ đang xem chương trình hát mừng xuân trong phòng khách. Bọn họ hỏi thăm sức khỏe của Hàn Tư Hành thế nào. Kiều Trăn nói cơn sốt cũng đã hạ, cậu cũng đã lên giường nghỉ ngơi.
Mẹ Kiều không khỏi cảm thán về cuộc đời của Hàn Tư Hành, nếu lúc ấy cậu đi theo ba của mình có khả năng cuộc sống sẽ tốt hơn một chút.
" Mẹ, mẹ biết ba của Tư Hành sao?" Kiều Trăn và Hàn Tư Hành là hàng xóm nhiều năm như vậy, dường như chưa bao giờ gặp mặt ba của cậu.
" Có biết một chút, anh ta có đến đây tìm, nhưng anh ta lại bị mẹ Hàn Tư Hành chửi mắng đuổi đi." Mẹ Kiều nhớ lại sự việc từng phát sinh, lắc đầu nói.
Ba Hàn đeo mắt kính, mặc một bộ tây trang, diện mạo nhã nhặn, dáng vẻ hào hoa phong nhã. Thực sự mẹ Kiều không hiểu vì sao anh ta lại kết hôn với một người có tính cách đanh đá như mẹ Hàn, còn có con với nhau.
" Ông ấy đến đây là vì muốn gặp mặt Tư Hành sao?" Kiều Trăn hoang mang hỏi.
Nếu thực sự muốn gặp, vì sao nhiều năm qua không đếm thăm con trai của mình. Nếu không muốn gặp, vậy đến đây tìm làm gì?
" Chắc là vậy." Mẹ Kiều vừa xem chương trình trên TV vừa không để tâm nói, " Khi đó mẹ cũng không nghe rõ bọn họ nói cái gì với nhau, dù sao cũng chỉ nghe tiếng cô ta mắng chửi người, còn bảo anh ta cút đi."
Dáng vẻ mẹ Hàn khi nổi giận Kiều Trăn cũng đã gặp qua, ngày thường trang điểm lên sẽ là một người phụ nữ phong tình, lúc nổi giận hoàn toàn không còn bộ dạng ấy nữa, cảm giác như có thể đánh người bất cứ lúc nào.
Vì thế Kiều Trăn nói rõ dự định của mình cho ba mẹ biết, cô muốn ngày mai trở về sớm một chút thăm Hàn Tư Hành.
Thực ra ba Kiều cũng không có ý kiến gì, nhưng mẹ Kiều lại có vài lời phê bình kín đáo.
" Trăn Trăn, mẹ biết con và Tư Hành từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, tình cảm rất tốt. Nhưng dù sao giới tính của các con cũng khác nhau, đã trưởng thành rồi phải chú ý một chút."
" Mẹ, mẹ đang muốn nói chuyện gì vậy?"
Mẹ Kiều thở dài, " Ý của mẹ chính là, con và Tư Hành đều đã lớn. Nếu quá thân thiết, chỉ sợ tương lai các con sẽ bị bạn bè và người yêu dị nghị."
" Còn có chuyện này sao, mẹ cũng suy nghĩ quá nhiều rồi? Bát tự của con còn chưa có một nét phẩy trong đó đâu."
" Mẹ có thể giới thiệu cho con nha. Con gái của mẹ lớn lên xinh đẹp như vậy, tìm một người bạn trai môn đăng hộ đối không phải là chuyện khó khăn." Mẹ Kiều nói xong liền muốn gọi điện thoại.
" Được rồi, mẹ à." Kiều Trăn vội bắt lấy tay mẹ mình lại, " Con còn nhỏ, không cần vội đâu." Cô chỉ tay vào TV, " Xem chương trình mừng xuân nào!"
Ba mẹ Kiều Trăn liếc mắt nhìn nhau một cái, không nói gì nữa. Cái khúc nhạc đệm nhỏ này cứ thế qua đi.
*
Ngày hôm sau chính là ngày đầu năm mới, sáng sớm một nhà của Kiều Trăn đã xuất phát đi đến nhà ông bà chúc tết.
Vẫn như mọi năm, ông bà đều phát cho Kiều Trăn một bao lì xì to.
Kiều Trăn không muốn nhận, " Bà à, cháu đã lớn rồi, không còn là đứa bé nữa. Bà không cần cho cháu một bao lì xì lớn như vậy."
" Chừng nào Trăn Trăn của chúng ta chưa kết hôn, vẫn là tiểu công chúa của ông bà. Bao lì xì này con cầm lấy đi, mua nhiều món ngon vào. Một mình con sống bên ngoài, học hành cũng rất vất vả, xem con gầy chưa kìa." Bà đem bao lì xì nhét vào trong tay Kiều Trăn, rồi cầm tay cô mà nói.
Khoé mắt Kiều Trăn có hơi cay cay, lại nhẹ giọng nói: " Bà à! Chờ cháu tốt nghiệp, bà không cần cho cháu bao lì xì nữa đâu. Phải đến phiên cháu đưa bao lì xì lại cho ông bà."
" Chờ cháu tốt nghiệp xong hãy bàn nhé!" Bàn tay gầy da dẻ khô cằn già nua của bà vỗ nhẹ lên vai Kiều Trăn, mang theo vài phần sủng ái.
Kiều Trăn biết, chờ sau khi cô tốt nghiệp bà vẫn sẽ phát bao lì xì cho cô.
Cho dù trong nhà có mấy người cháu nữa, nhưng ông bà vẫn luôn thiên vị cô nhất. Từ nhỏ đến lớn, có thứ gì tốt đều muốn để lại cho đứa cháu gái lớn này.
Mặc dù bản thân mình đã lớn như vậy, nhưng ở trong mắt bọn họ vẫn luôn muốn chăm sóc mình như trẻ con.
Chóp mũi Kiều Trăn có chút cay cay, bản thân mình cũng đã trưởng thành, ông bà thì lại già đi.
Buổi trưa, cô ở lại trò chuyện với ông bà thêm một lúc. Thời điểm cô quay trở về gặp Hàn Tư Hành, đã trễ hơn thời gian hẹn nửa tiếng.
" Thực xin lỗi nha, Tư Hành. Chị về trễ một chút." Kiều Trăn nói lời xin lỗi với Hàn Tư Hành.
Cậu nhìn cô không nói lời nào. Cậu vẫn mặc bộ đồ ngày hôm qua, thoạt nhìn sắc mặc đã tốt hơn rất nhiều so với ngày hôm qua.
Kiều Trăn đưa tay sờ vào trán cậu, " Còn khó chịu không?"
" Khó chịu." Hàn Tư Hành nói.
" Hả? Nếu không chúng ta đi bệnh viện khám xem sao." Kiều Trăn lo lắng nói. Đã qua lâu như vậy còn cảm thấy khó chịu, tốt nhất vẫn nên đi khám.
"Trong lòng khó chịu." Hàn Tư Hành nhàn nhạt lên tiếng.
" Hả?"
" Em đợi chị lâu như vậy...." Cậu lẩm bẩm nói, " Em còn muốn gọi điện thoại bảo chị trở về, nhưng lại sợ quấy rầy chị. Em nghĩ chị ở nhà ông bà rất vui vẻ. Chị trở về cũng chỉ có mỗi mình em, khẳng định không vui vẻ bằng ở nơi đó...."
Thanh âm cậu càng ngày càng thấp, cuối cùng không còn nghe thấy được nữa.
Trong lòng Kiều Trăn có chút chua xót, cái đồ ngốc này. Cô nắm tay Hàn Tư Hành, với anh mắt kinh ngạc của cậu liền đặt vào tay cậu một thứ.
" Bao lì xì sao?" Hàn Tư Hành cầm lấy vuốt nhẹ, bên trong còn có gì đó.
" Ừ, cho em quà mừng năm mới." Kiều Trăn mỉm cười, " Năm mới vui vẻ!"
" Năm mới vui vẻ." Hàn Tư Hành mỉm cười mở bao lì xì ra.
Bên trong không phải là tiền, mà là một tấm giấy cứng.
" Đây là gì?" Hàn Tư Hành lấy tấm giấy ra, " Giấy ghi tâm nguyên sao?"
" Ừ." Kiều Trăn ngượng ngùng gật đầu, " Đây là thứ chị lấy từ em họ."
" Em viết vào đó ước nguyện đều có thể thành hiện thực được sao?" Hàn Tư Hành ngốc nghếch hỏi.
Nếu nguyện vọng gì cũng có thể thực hiện, vậy quá đơn giản rồi. Hiện tại ước nguyện của cậu sẽ có thể thành hiện thực.
" Không được đâu. Em chỉ có thể dùng nó yêu cầu chị làm một chuyện trong khả năng của chị mà thôi."
" Trong khả năng cho phép...." Hàn Tư Hành lặp lại lời nói.
" Nguyện vọng không thể quá khả năng nha, bằng không chị vẫn có quyền thu hồi đấy." Kiều Trăn bổ sung, " Tấm giấy này chỉ có hiệu lực là một năm. Sang năm em đã 18 tuổi, không còn có thể nhận bao lì xì nữa. Cho nên chỉ có cái này, em phải cẩn thận quý trọng đấy."
Món quà này là do Kiều Trăn lúc còn ở nhà ông bà đột nhiên nghĩ ra. Thừa dịp cậu còn chưa thành niên, còn có cơ hội nhận bao lì xì, cho nên bản thân muốn tặng một thứ tốt.
So với tặng tiền, Kiều Trăn cảm thấy tặng cho cậu một nguyện vọng sẽ khiến cậu thích hơn. Quả nhiên, khi cậu cầm tấm giấy lật qua lật lại xem xét, trong ánh mắt không che giấu được sự vui sướng.
" Cảm ơn chị, Trăn Trăn." Hàn Tư Hành nhìn cô nói, " Đây là món quà năm mới mà em thích nhất."
" Đừng khách sáo." Kiều Trăn cười rộ lên, đôi mắt cong cong.
Buổi chiều, Kiều Trăn giúp Hàn Tư Hành dọn dẹp nhà cửa một chút, còn dán câu đối đỏ rực và chữ phúc lên trên cánh cửa. Căn nhà lạnh lẽo yên tĩnh trong nháy mắt đã thay đổi, đã có vài phần không khí của năm mới.
Trong kỳ nghỉ tết, Kiều Trăn vẫn luôn bận nhiều việc. Phải đi cùng mẹ đến nhà họ hàng chúc tết, còn họp mặt đám bạn thời cao trung, cùng bạn thân ra ngoài dạo chơi.... Thời gian trôi qua thật nhanh, đã đến ngày phải quay về đại học S.
*
Vừa mới nhập học, Kiều Trăn đã đón nhận một tin tức tốt. Cô được thăng chức lên làm hội trưởng của câu lạc bộ báo chí 《tin tức S 》.
Sau khi cuộc họp thường nên của câu lạc bộ kết thúc, Hạ Quý giữ cô lại còn nói với cô chính mình là người chọn cô là người kế nhiệm.
Thời điểm Kiều Trăn nghe thấy tin này có chút ngoài ý muốn. Bởi vì còn có một hội phó khác là Liêu Xuân Viên, lại là học muội khoá dưới của Hạ Quý, hai người đều là sinh viên khoa báo chí. Hạ Quý nhậm chức hội trưởng trước tiên, cho nên tất cả mọi người đều cho rằng người kế nhiệm sẽ là Liêu Xuân Viên.
" Học tỷ, em sẽ làm tốt." Nếu học tỷ đã coi trọng mình như vậy, tất nhiên Kiều Trăn cũng phải biểu hiện thực tốt.
" Ừ." Hạ Quý vỗ vai Kiều Trăn, " Chị tin em."
Liêu Xuân Viên đã từng âm thầm tìm gặp Hạ Quý, dò hỏi ý tứ của Hạ Quý. Tuy rằng Liêu Xuân Viên là học muội khoá dưới của mình, nhưng Hạ Quý vẫn cảm thấy khi cô ấy làm việc nội tâm luôn quá phức tạp. Bọn họ làm nghề tin tức, điều quan trọng nhất chính là phải lấy tin thật chính xác và cụ thể.
Sau khi suy nghĩ thật kỹ, thấy Kiều Trăn có vẻ nghiêm túc và trách nhiệm hơn. Nếu giao câu lạc bộ này lại cho cô, Hạ Quý càng yên tâm.
Từ sau khi Kiều Trăn lên làm hội trưởng, liền lên một kế hoạch cho câu lạc bộ đó chính là hoạt động thu thập ảnh chụp " Điều tốt đẹp nhất của đại học S"
Những hình ảnh trong hoạt động lần này đa phần đều tập trung vào giáo sư và sinh viên của đại học S, tổ chức trong vòng một tháng.
Nếu mọi người cảm thấy hình ảnh của mình phù hợp với yêu cầu của chủ đề này đều có thể gửi ảnh vào hộp thư cố định của câu lạc bộ, sau đó ban biên tập sẽ đem những bức ảnh đó đăng lên mạng để mọi người bình chọn.
Với hoạt động bình chọn này sẽ chọn ra giải nhất, nhì, ba, theo sau là phát tiền thưởng. Có hai cách để bình chọn, cách thứ nhất là bình chọn trên website 《tin tức S》, cách thứ hai là vào Wechat của câu lạc bộ mà bình chọn.
Có lẽ vì tiền thưởng quá hấp dẫn mà yêu cầu lại không quá cao, cho nên sau khi hoạt động mở ra, lập tức có không ít người đã gửi bài đến. Trải qua 2 tuần, ban biên tập đã sàng lọc một số bức ảnh rồi đăng chúng lên mạng.
Đa số ảnh đều là ảnh chụp kiến trúc của đại học S, phong cảnh, thậm chí là hoa cỏ, cây cối. Thỉnh thoảng cũng có những bức ảnh của động vật nhỏ và những nhân vật trong trường.
Về phương diện này, có một bức ảnh bởi vì bị người khác chụp lén đăng lên diễn đàn dẫn đến một loạt bình luận.
Đương nhiên khi Kiều Trăn nhìn thấy bức ảnh đó, có một cổ khí nóng xộc thẳng lên đầu, thiếu chút nữa là hộc máu.
Bởi vì bức ảnh này không phải của ai khác, mà chính là cô và Hàn Tư Hành!
Tên của bức ảnh này chính là " Đôi tình nhân dưới ánh trăng", được chụp vào này sinh nhật năm trước cảnh tượng cô ôm Hàn Tư Hành.
Một đôi nam nữ trẻ tuổi ôm nhau dưới ánh trăng, khuôn mặt người nữ hoàn toàn chôn trong lồng ngực của người nam, người nam còn hơi cúi đầu, cánh tay ôm thật chặt, thậm chí còn có thể nhìn thấy cơ bắp rắn chắt trên cánh tay cậu.
Ánh đèn đường chiếu vào một nửa gương mặt đẹp trai của người nam, biểu tình của cậu vô cùng ôn nhu.
Dáng vẻ của một đôi tình nhân đang lưu luyến không thể nói lời chào tạm biệt.
Kiều Trăn nhìn thoáng qua liền tắt trang web đó đi không dám nhìn kỹ, nhưng trời ạ vẫn có người không chịu buông tha cho cô.
" Này, Trăn Trăn, cậu có xem qua mục " thông báo tìm người" trên diễn đàn không?" Ninh Ngữ Mông vừa bước vào phòng đã hỏi cô.
" Cái, cái gì mà thông báo tìm người, tớ không có chú ý đến." Kiều Trăn không được tự nhiên mà trả lời, khuôn mặt bắt đầu có chút nóng bỏng.
" Các cậu không phải là người làm bên mảng tin tức à! Vị chủ bài đăng kia nói có một hôm đi ngang qua ký túc xá, nhìn thấy một đôi tình nhân đứng dưới lầu ôm nhau. Bởi vì người nam quá đẹp trai, cô nàng nhịn không được liền chụp một bức ảnh."
" Ờ......." Sau đó thì sao.
" Chủ bài đăng là thành viên của câu lạc bộ điện ảnh. Hiện giờ cô ấy đang tìm đôi tình nhân kia, muốn mời bọn họ hỗ trợ quay một đoạn phim ngắn để tuyên truyền."
" Ờ....." Tiếp tục giả ngu.
" Hiện nay trên diễn đàn mọi người đều nói người nam kia rất giống Hàn Tư Hành!" Ninh Ngữ Mông nâng giọng lên, " Cậu mau nhìn xem có phải đúng như vậy không?"
Cái gì?
Có người nhìn ra người đó chính là Hàn Tư Hành sao?
Trong lòng Kiều Trăn cả kinh, vội lên diễn đàn xem.
Một cái tiêu đề xuất hiện [ Xin mọi người giúp đỡ, có ai biết đôi tình nhân trong bức ảnh này là ai không?] bài đăng hiện ngay đầu trang.
Nội dung của bài đăng cùng với những gì Ninh Ngữ Mông nói không sai biệt lắm.
Chủ bài đăng tự ý chụp tấm ảnh đó để tham gia cuộc thi cho nên đã lên tiếng xin lỗi, còn hứa nếu đối phương không muốn tham gia thì sẽ xoá tấm ảnh đó, còn nếu đồng ý tham gia sau khi thắng cuộc, cô ấy sẽ đem tiền thưởng đưa lại cho hai người bọn họ.
Ngoài chuyện đó ra, là một thành viên trong câu lạc bộ điện ảnh, gần đây cô ấy dự định làm một đoạn phim ngắn nói về chuyện tình yêu, muốn mời hai người bọn họ tham gia, nếu đồng ý nhất định sẽ trả thù lao.
Nói tóm lại một câu, cố ấy muốm tìm gặp hai người bọn họ. Bên dưới bài đăng liền xuất hiện muôn dạng bình luận.
L1: Chủ bài đăng vì sao chỉ chụp nửa gương mặt vậy?
L2: Không quen biết, chỉ là người đi ngang qua ~~.
L3: Chủ bài đăng ảnh chụp thật đẹp, dùng máy chụp hình nào vậy? Ban đêm còn có thể chụp ảnh rõ như vậy.
L4: Có thể nhìn thấy người nam rất đẹp trai, vì sao không thể thấy mặt người nữ thế?
.......
Những bình luận phía trước mọi người mồm năm miệng mười thảo luận một phen, cũng không tìm ra kết quả. Thẳng đến những bình luận sau mới có người xuất hiện dẫn dắt đề tài lên người của Hàn Tư Hành.
L43: Sao tớ cứ cảm thấy nửa mặt của người này rất giống giáo thảo H nhỉ?
( Giáo thảo: 校草 là từ ngữ của học sinh Đài Loan chuyên dùng để chỉ nam sinh đẹp trai nhất trong trường, xứng với 校草 là 校花 (hoa khôi))
L44: Đồng ý với bình luận trên thực sự rất giống! Nhưng chẳng phải giáo thảo H vẫn còn đang độc thân sao?
L45: A a a a! Đừng như vậy nha! Giáo thảo chính là đại gia!
L46: Giáo thảo cũng có lúc ôn nhu như vậy à? Mỗi lần tớ nhìn thấy cậu ta đều là gương mặt lạnh lùng như lá bài Poker...
L47: Lầu trên nhất định là cậu đã không tham gia vũ hội tết niên rồi!
L48: Cầu mong L47 nói ra tin hot!
L49: Cầu tin hót +1!
Về sau đều là những bình luận cầu tin hot, nhưng bình luận của L47 lại nói đại gia đây phải đi ăn, sau đó liền biến mất không thấy tung tích nữa.
L99: Như vậy người trong ảnh chụp có phải là giáo thảo hay không?
L100: Giết chết ta đi! Chủ bài đăng mau đến khoa công nghệ thông tin hỏi đi nhé!
L101: Có lòng tốt nhắc nhở, mỗi tuần thứ hai vào 6 chiều giáo thảo sẽ đi đến câu lạc bộ phát thanh, chủ bài đăng có thể đi đến đó tìm cậu ta.
L102: Chủ bài đăng tiến lên! Cầm tấm ảnh đi tìm giáo thảo đi! Mau đi hỏi đi!!!!
Dường như mọi người đều xác định người mà chủ bài đăng muốn tìm chính là Hàn Tư Hành, không biết chủ bài đăng có nhìn thấy những bình luận này hay không, cũng chẳng thấy trả lời lại.
Kiều Trăn thở dài, tắt diễn đàn.
" Thế nào? Có phải cậu ta không?" Ninh Ngữ Mông đứng một bên hóng tin bát quái.
Kiều Trăn bất đắc dĩ nhìn Ninh Ngữ Mông, rồi gật đầu.
" Tớ nói rồi mà. Vậy nữ chính có phải là cậu không?! Các người..." Ninh Ngữ Mông ý vị thâm trường nói.
"Không phải như cậu nghĩ đâu." Kiều Trăn muốn giải thích, " Chỉ là cái ôm của chị gái đối với em trai thôi, cậu hiểu không?"
" Tớ không hiểu." Ninh Ngữ Mông lắc đầu, cười hì hì nói: " Vì tờ không có em trai."
" Tóm lại là không phải, cậu đừng suy nghĩ lung tung."
" Dù sao tớ vẫn cảm thấy, Hàn Tư Hành so với học trưởng Chương Du tốt hơn. Cậu xem lần trước cậu không giúp được anh ta, anh ta liền không vui vẻ." Ninh Ngữ Mông bĩu môi nói.
Sau sự kiện diễn đàn lần đó, cuối cùng cũng tìm ra nam chính đó là người cùng khoa, cho nên đã xoá bỏ mọi nghi ngờ cho Chương Du. Nhưng từ lúc ấy, mối quan hệ của anh ta và Kiều Trăn dần phai nhạt, căn bản bây giờ đã không còn liên lạc nữa.
" Hơn nữa." Ninh Ngữ Mông vẫn còn lải nhải, " Gần nhất Hàn Tư Hành không phải đang tham gia cuộc thi chế tạo người máy sao! Ngày đó tớ cùng bạn học nhìn thoáng qua phòng thí nghiệm của bọn họ. Wow, quả thực là khí chất thuộc cấp đại thần! Đặc biệt kì diệu!"
Cuộc thi chế tạo người máy này cô cũng biết, mỗi năm tổ chức một lần. Hai khu phía Bắc và phía Nam sẽ đấu với nhau, sau đó sẽ chọn ra 16 người xuất sắc nhất tham gia thi đấu toàn quốc.
Kiều Trăn cười cười, " Đúng vậy, thực sự người máy rất tàn khốc."
Năm nay cuộc thi được tổ chức ở phía Nam, nơi diễn ra thi đấu là đại học S, 《tin tức S》cũng đã đi lấy tin về cuộc thi này, cho nên tin tức này đối với Kiều Trăn không quá xa lạ.
" Cái gì mà người máy thực tàn khốc? Là Hàn Tư Hành tàn khốc!" Ninh Ngữ Mông bất mãn liếc nhìn cô một cái.
" Cậu không xem qua sao? Sắc mặt cậu ta lạnh nhạt cầm điều khiển từ xa điều chỉnh và thử người máy, làm nó như vậy như vậy nè. Cùng với A Thần của tớ đứng trên sân thư đấu, siêu cấp mê người!"
A Thần là một tuyển thủ khoa điện, phong cách thi đấu lấy mạnh làm tiến, hơn nữa lớn lên lại đẹp trai, có fan nữ rất đông, Ninh Ngữ Mông là một trong những số đó.
" Này, thời điểm thi đấu sẽ được phát sóng trực tiếp toàn quốc phải không?" Ninh Ngữ Mông không hiểu lắm, hỏi Kiều Trăn.
" Đúng vậy. Sẽ có đài truyền hình và kênh online phát sóng trực tiếp. Nếu cậu cảm thấy hứng thú có thể ở nhà xem, có lẽ thời điểm phát sóng sẽ là kỳ nghỉ hè." Kiều Trăn trả lời.
" Có trường chúng ta tham gia tớ nhất định phải xem." Ninh Ngữ Mông xoa đôi tay, hưng phấn không thôi, " Nếu Hàn Tư Hành xuất hiện trên TV, không phải sẽ thành võng hồng sao?"
(Võng hồng là để chỉ những người nổi tiếng trên mạng.)
Kiều Trăn suy nghĩ, cảm thấy lời Ninh Ngữ Mông nói có đạo lý, " Ừ, chắc là như vậy."
Lần trước có một nam sinh của đại học B tham gia tiết mục trên TV, chỉ với vẻ bề ngoài đã nổi rần trên mạng một phen. Theo lương tâm mà nói, Kiều Trăn cảm thấy Hàn Tư Hành so với cậu kia đẹp trai hơn nhiều.
Vừa nhắc Tào Tháo, thì Tào Tháo liền xuất hiện. Thời điểm Kiều Trăn và Ninh Ngữ Mông nói chuyện với nhau, cô nhận được tin nhắn Wechat của Hàn Tư Hành, bảo buổi tối cùng nhau dùng cơm, cậu có việc muốn nói.
Kiều Trăn đoán rằng có liên quan đến việc ảnh chụp, cho nên liền đồng ý.
*
Cuộc thi chế tạo người máy tổ chức ở khu phía Nam chỉ còn vài ngày nữa sẽ bắt đầu, gần đây Hàn Tư Hành vẫn luôn tập trung vào việc này, đã vài đêm đều ở lại trong phòng thí nghiệm.
Thời gian để cậu ăn cơm cũng không có, đừng nói đến việc gặp mặt Kiều Trăn. Thực vất vả lắm hôm nay mới có thời gian gặp Kiều Trăn, không tránh khỏi nhìn nhiều thêm vài lần.
Trên đường hai người đi đến nhà ăn, dường như Kiều Trăn cảm thấy hôm nay ánh mắt của cậu cứ đặt trên người mình không dời đi, cô bị cậu nhìn chằm chằm như vậy có chút không tự nhiên, đành phải quay mặt đi.
Lập tức nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ.
" Cười cái gì vậy?"
" Có phải chị đã quên chúng ta chênh lệch về chiều cao không? Em có thể quan sát gương mặt chị 360 độ, cho dù quay mặt đi cũng vô dụng thôi." Hàn Tư Hành nghẹn cười.
"........"
Kiều Trăn quay mặt lại, giả vờ vô tình hỏi cậu về chuyện ảnh chụp, hỏi có ai đến tìm cậu hay không.
Hàn Tư Hành gật đầu thừa nhận.
" Vậy, em muốn tham gia sao?" Kiều Trăn lại hỏi.
" Không muốn." Bọn họ không phải là tình nhân, quay đoạn phim này, có lẽ mối quan hệ sẽ càng thêm ái muội.
" Nếu em dùng giấy ghi tâm nguyện, chị sẽ đồng ý sao?" Hàn Tư Hành hỏi
Kiều Trăn suy nghĩ một lúc, trả lời: " Tất nhiên."
Tuy rằng bản thân không thích bị quay phim hay chụp ảnh, nhưng chuyện đó cũng không phải chuyện gì đặc biệt có thể làm khó cô, cho nên có thể dùng giấy ghi tâm nguyện.
" Ồ......" Hàn Tư Hành trầm tư trong chút lát, đột nhiên cười nói, " Hiện tại thì không cần. Em đã suy nghĩ kỹ phải dùng vào chuyện gì rồi."
" Chuyện gì?" Kiều Trăn tò mò hỏi.
" Bí mật. Qua một thời gian nữa chị sẽ biết." Hàn Tư Hành ra vẻ thần bí nói.
*
Buổi tối, sau khi Kiều Trăn trở về phòng từ tin tức của Ninh Ngữ Mông biết được chuyện chủ bài đăng đã trả lời, bảo rằng đã tìm được đương sự nhưng đương sự không muốn giúp, cho nên sẽ xoá bài đi.
Về phần hoạt động thu thập ảnh của 《 tin tức S 》cũng đã kết thúc. Bức ảnh khiến Kiều Trăn có chút xấu hổ đạt giải nhì. Thời điểm trao giải, Kiều Trăn cố tình quan sát, người lãnh thưởng là một cô gái nhìn có chút quen mắt, thì ra là người ở cùng ký túc xá. Khó trách ngày đó mới chụp được tấm ảnh này.
Sau khi trao giải xong, giáo sư giữ Kiều Trăn lại. Đầu tiên giáo sư hỏi cô học tập và sinh hoạt gần đây thế nào, tất nhiên cô hào phóng trả lời.
Giáo sư gật đầu, theo sau là tiến vào vấn đề chính: " Kiều Trăn à, trong tay thầy có một cơ hội làm thực tâp sinh cho đài truyền hình. Vốn dĩ cơ hội này sẽ giao cho Hạ Quý, nhưng Hạ Quý đã có việc không nhận nó. Em ấy gặp thầy đề cử em, không biết em có hứng thú với cơ hội này không?"
" Thực tập trong đài truyền hình sao?" Kiều Trăn kinh ngạc, cô chưa từng nghe Hạ Quý nói qua chuyện này.
" Đây là danh sách thực tập của đại học S trong đài truyền hình." Giáo sư đưa một danh sách cho Kiều Trăn, " Em hãy suy nghĩ xem, nếu có hứng thú thì điền vào danh sách này ngày mai đưa lại cho thầy."
" Không cần suy nghĩ đâu, giáo sư." Kiều Trăn cần lấy bảng danh sách, nhìn về phía giáo sư kiên định nói, " Em muốn đi."
*
Qua mấy ngày sau, trong lúc trò chuyện Kiều Trăn vô tình nói với Hàn Tư Hành kỳ nghỉ hè này muốn ở lại thành phố S để đi thực tập, bảo cậu trở về một mình.
Hàn Tư Hành nghe xong cười cổ quái.
" Làm sao vậy?" Kiều Trăn nhìn phản ứng kỳ quái này của cậu.
" Đúng lúc, em cũng muốn ở lại đây chuẩn bị cho cuộc thi chế tạo người máy."
" Ấy." Đúng vậy, cậu cũng có chuyện.
" Trăn Trăn à, hay là chúng ta sống cùng nhau đi." Hàn Tư Hành mong chờ lên tiếng.
Kiều Trăn bị câu nói này làm hoảng sợ, thiếu chút nữa đã đánh rơi điện thoại.
" Cái, cái gì?"
——————-//—//——————-
* Editor: Sắp bước vào giai đoạn quan trọng nhen bà con
Tác giả :
Đào Hoà Chi