Dục Uyển

Chương 56: Chúng ta hãy hẹn hò

Đảo Không Tên

Một hòn đảo với nét văn hóa đặc trưng khác lạ, nếu không nói là kì quái khác người, mà không có hòn đảo có tên nào so sánh được.

Vào tháng Bảy hàng năm trên đảo sẽ tổ chức một lể hội hóa trang, rầm rộ kéo dài từ đầu tháng đến cuối tháng. Một đặc ân khác mà cư dân trên đảo có thể nhận được từ lể hội, là bọn họ không cần phải làm bất cứ việc gì, chỉ làm một việc duy nhất là ăn chơi hưởng thụ. Cho nên, tháng Bảy còn gọi là tháng ăn chơi của đảo Không Tên.

Không khí sôi nổi nhộn nhịp của lể hội, khi mà hàng ngàn các nhân vật từ Đông Tây kim cổ, những anh hùng siêu nhiên, những quái thú trong truyền thuyết, hay những nhân vật lừng lẫy đều tề tụ về đây, chính là điểm cuốn hút tất cả du khách khắp mọi nơi, trong số đó bao gồm cả Dục Uyển. Cho nên Hoắc Phi đã quyết định chọn đó làm địa điểm tỏ tình.

Bọn họ hiện đã có mặt trên đảo, mọi thứ hắn đã sắp xếp xong. Nhà hàng, nến đỏ, hoa và âm nhạc, một bầu không khí lãng mạn đã sẵn sàng. Bây giờ chỉ thiếu có mỗi nữ chính.

Phòng 102- Khách sạn Vô Danh.

“Cốc..!!!"

Hoắc Phi đang đứng trước cửa phòng của Dục Uyển, mới gõ có một nhịp duy nhất, âm thanh cũng chưa đủ lớn để người trong phòng có thể nghe. Thì một dàn âm thanh giày cao gót khác phát ra, mười mấy cô nàng xinh đẹp đang đi tới. Hoắc Phi nhìn thấy họ giống như thấy ma, lập tức xoay mặt vô tường nhưng vẫn bị phát hiện.

“Hoắc Phi! tại sao anh lại ở đây, bọn em tìm anh nãy giờ..."

“Ở bên ngoài rất náo nhiệt, ra ngoài đó chụp hình với bọn em.."

“Trong này có gì mà vui, đi thôi anh..."

Hoắc Phi ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có, đã bị mười mấy em xinh tươi lôi xồng xộc ra khỏi khách sạn. 

Tất cả chuyện này là tại một chữ “Được" của Bạch Ngạn Tổ mà ra. Lúc đó hắn cũng có mặt. Thông tin bị rò rĩ ra ngoài, em họ Tô Lâm cương quyết đòi theo. Vì không muốn Bạch Ngạn Tổ và Lý Nhã qua đêm trên đảo Không Tên, nên muốn theo phá đám.

“Anh họ! cho em đi đi...từ lúc về nước tới giờ em vẫn chưa đi đâu chơi xa, cho em đi đi mà..anh họ...anh họ"

Trước sức ép của bộ ngực vĩ đại, cứ tì sát vào vai Bạch Ngạn Tổ, tên đó bị sắc dụ nên đã gật đầu.

“Được"

Chuyện đã lở rồi, dù sao du thuyền cũng quá rộng, có thêm một người nữa cũng không chiếm bao nhiêu diện tích. Hơn nữa, mục đích của Tô Lâm đi theo là phá đám Bạch Ngạn Tổ, chắc sẽ không ảnh hưởng gì đến không gian riêng tư giữa hắn và Dục Uyển. Nên Hoắc Phi miễn cưỡng chấp nhận.

Nhưng khi hắn bước lên du thuyền thì mới biết, Tô Lâm đã không đến một mình. Mà còn kéo theo đồng minh, hơn một nửa số học sinh của trường Dahlia đã được mời. Suốt một ngày một đêm trên du thuyền, hắn không hề có một khái niệm nào là không gian riêng tư, bởi vì đám bạn thân của Tô Lâm cứ quấn lấy hắn 24/24h.

Xem ra lời tỏ tình của hắn phải đợi đến tối rồi...

------------------

Trong phòng, đằng sau cánh cửa Hoắc Phi vừa mới bỏ đi."Ưm...m..!!! Luật...Luật...dừng lại đi"

Cũng có người đang rơi vào hoàn cảnh tương tự như hắn, một câu nói hoàn chỉnh dể hiểu, Dục Uyển cũng không thể nói được.

Sau khi trở về từ cô nhi viện, mối quan hệ không mấy rõ ràng giữa họ càng tiến xa theo hướng không rõ ràng hơn. Hàng đêm Hoắc Luật đều đến phòng của cô, số lần họ làm tình đã vượt xa phạm vi tính nhẩm của mười đầu ngón tay, ngón chân có thể đếm được.

Rốt cuộc quan hệ giữa họ là gì cô cũng không rõ. Nhưng cô biết rõ một điều, là cô càng ngày càng thích hắn và nghĩ đến hắn nhiều hơn mỗi ngày.

Dục Uyển đang bị Hoắc Luật đè ép lên tường, thân thể to lớn của hắn phủ kín lấy người cô. Đôi môi hồng thuận bị cắn mút đến sưng đỏ, từng cúc áo được hắn nôn nóng cởi ra.

Bộ ngực sữa mềm mại đã vượt ra khỏi phạm vi của một chiếc nịt ngực có thể kiểm soát, nằm gọn trong tay của Hoắc Luật. Hắn nhào nặn, nắn bóp, xoay tròn chơi đùa đủ kiểu.

“Ưm...m!!! Luật...dừng lại đi" Dục Uyển cố gắng tách ra khỏi nụ hôn cuồng loạn của Hoắc Luật, cô thở hổn hểnh nhìn hắn.

Thân thể xích lõa trắng hồng gợi tình đang phô bày dưới ánh sáng. Cạnh cửa sổ những tia nắng đang chiếu rọi lên người của Dục Uyển, cô nguyên sơ như một đứa bé, ngực hồng trắng nõn đang vểnh cao ngạo nghễ, cả người cong lên như sợi dây cung, hai tay bám víu vào tường, những âm thanh nức nở kiều mị đang bật ra khỏi kẻ răng. Tất cả là do sự tra tấn ngọt ngào của người đàn ông trước mặt.

Hoắc Luật trượt xuống dưới, đưa lưỡi liếm mút lấy nhũ hoa ở trước ngực của Dục Uyển, khiến nó càng nỡ rộ xinh đẹp. Hắn hé môi ra cắn nhẹ vào nhũ hoa rồi ngậm vào trong miệng như một đứa trẻ say sưa mút kẹo.

“Ưm..m..m..!" Dục Uyển chịu thua trước khả năng của Hoắc Luật cơ thể cô lại ưỡn cao, đẩy sâu ngực vào trong miệng hắn.

“Cứng rắn như vậy, không phải mày cũng đang muốn sao" Hắn ngẩn đầu lên mỉm cười rất gian xảo, đưa tay ngắt nhẹ lấy nhũ hoa của Dục Uyển.

Về phương diện này, bọn họ đã tìm thấy sự đồng cảm. Hắn mang đến cho cô sự sung sướng tột cùng, cô đem đến cho hắn cực khoái không ai có thể thay thế được. Họ như là thuộc về nhau. Theo thói quen, tay của Hoắc Luật lần theo lối mòn mà tìm đến nơi ấm áp bên dưới quần lót của Dục Uyển.

“Luật! dừng lại đi...hôm nay không được... Ưm..m..!!!" Dục Uyển vừa mở miệng ra, Hoắc Luật đã cắn lấy nhũ hoa ngậm trong miệng, hắn biết đó chính là điểm nhạy cảm nhất trên người cô, nếu còn tiếp tục cô nhất định sẽ mềm nhũn ra và ngoan ngoãn nằm im cho hắn xơi thịt.

Dục Uyển cố gắng vượt qua sự cám dỗ, túm lấy tóc của Hoắc Luật kéo lên, thở gấp nhìn hắn.

“Tôi tới tháng rồi, nên hôm nay không được"

Hoắc Luật hụt hẫng ngẩn đầu lên nhìn cô, xen lẫn chút hoài nghi.

“Lúc ở bệnh viện không phải mày có rồi sao, cái đó... một tháng có thể có hai lần sao""Có thể, nếu kinh nguyệt của anh không đều"

“Kinh nguyệt không đều...là cái gì" Hoắc Luật chưa từng có kinh nguyệt thì làm sao hiểu được cái khái niệm rộng lớn đó, hắn nhìn cô.

“Anh đi mà hỏi bác sĩ phụ khoa..."

Dục Uyển không muốn cùng Hoắc Luật bàn bạc về vấn đề sinh lý của phụ nữ, cô đẩy hắn ra và tìm kiếm quần áo của mình. Nhìn khắp cả căn phòng, không biết cái áo lót đã bị Hoắc Luật ném đến nơi nào.

Thấy rồi, nhưng tại sao nó lại nằm dưới chân của hắn.

“Làm ơn nhấc chân lên giùm.." Cô cúi người xuống nhặt chiếc áo lót lên và mặc vào người.

Lại phát sinh chút rắc rối nhỏ, ngày thường chỉ cần 5 giây là cô đã cài xong cúc áo, nhưng lần này lại không được, có phải bị hư rồi không. Dục Uyển định cởi ra để xem vấn đề là ở đâu, thì “anh ấy" bước tới.

“Để tao giúp mày"

Không chỉ cài lại cúc áo lót, Hoắc Luật còn nhặt áo lên giúp Dục Uyển mặc vào. Hắn xoay người của Dục Uyển lại, giúp cô cài lại hàng cúc áo phía trước.

Chiều cao của Dục Uyển so với nữ giới đã gọi là cao, nhưng với Hoắc Luật cô vẫn là nấm lùn thấp bé. Nếu không để tâm đến vẻ đẹp cuốn hút của hai núi thịt mềm mại trước ngực. Thứ Hoắc Luật nhìn thấy là chiếc mũi cao nhỏ nhắn, cái miệng ướt át ngọt ngào được được hắn nhai ngấu nghiến nãy giờ còn sưng đỏ, thì chỉ còn lại nửa khuôn mặt phấn hồng đáng yêu là coi được. 

Thật đáng tiếc, nếu không có cái bớt đỏ trên mặt, vẽ đẹp này nhất định sẽ rất hoàn mĩ.

Dù không ngẩn đầu lên, Dục Uyển vẫn cảm nhận được ánh mắt soi nóng của Hoắc Luật giành cho mình, góp phần vào những nguyên nhân làm cô căng thẳng.

́

Hơi thở của hắn, mùi hương nam tính mạnh mẽ quen thuộc, xen lẫn hương vị bạc hà dể ngửi. Tất cả đều làm cô cảm thấy hít thở khó thông, trống ngực đập dồn dập, đặc biệt những lúc hắn nhích lại gần cô. Tim cô chỉ muốn nhảy ra ngoài ngồi.

Những hành động thân mật, những tư thế táo bạo xấu hổ hơn, bọn họ đều đã làm cùng nhau, nhưng Dục Uyển không hề cảm thấy hồi hộp. Chỉ bằng việc hắn đứng cạnh bên, với những cử chỉ nhẹ nhàng đụng chạm, lại làm cho ngực cô nhốn nháo, tim đập mạnh thình thịch. 

Xong cô rồi, hình như cô đã thích hắn nhiều hơn hôm qua một chút...

“Thật xấu xí....khuôn mặt của mày thật sự quá xấu..." 

Hoắc Luật bất ngờ lên tiếng, hắn nắm lấy cằm của Dục Uyển nâng lên, hút mắt người nhìn nhất vẫn là cái bớt đỏ to, chiếm hết phạm vi nửa khuôn mặt.

Lời nói của Hoắc Luật như tạt một thao nước lạnh vào mặt của Dục Uyển, hãy quên đi lời thú tội vừa rồi của cô, cô chưa bao giờ nói thích hắn.

“Nếu xấu như vậy thì đừng nhìn nữa.. “

Dục Uyển hất tay của Hoắc Luật ra khỏi người mình, còn lại vài cúc áo chưa cài xong, cô sẽ tự mình cài, không cần nhờ đến hắn. Cô chưa chê hắn tay chân chậm chạp, hắn dám công khai chê cô xấu, sáng nào tự mình soi gương cô đều bị đả kích nặng, hắn không cần phải đả kích cô thêm.Lúc Dục Uyển đẩy Hoắc Luật ra, hắn lại nắm tay giựt ngược về, chỉ một cánh tay hắn đã ôm trọn lấy eo cô.

“Vẫn chưa cài xong, mày muốn ra ngoài khoe cho thiên hạ biết trên người mày có bao nhiêu dấu hôn sao"

“Tôi có thể tự mình làm, không cần phiền đến anh... “

“Nhưng tao lại muốn bị làm phiền.."

Hắn xoay người Dục Uyển lại và động tay trên áo cô.

“Anh... “

Chỉ có mấy cái cúc, hắn muốn làm thì cô cho hắn làm. Dục Uyển bộ mặt bất cần không quan tâm, cô vênh mặt lên và xoay về hướng khác. Nguyên cả cái bớt đỏ trực diện hướng thẳng vào mặt hắn.

Do Dục Uyển đang nghênh mặt lên trời, nên không thể nhìn thấy  Hoắc Luật đang mỉm cười.

Hắn thật sự không hiểu nổi bản thân mình. Tại sao hắn lại bị khuôn mặt không xinh đẹp này làm mất kiểm soát hết lần này đến lần khác.

Cô vừa tinh ranh lại ngang bướng cứng đầu, có lúc thì gan dạ nhưng đôi khi lại rất nhát gan, tính khí thất thường, còn có một khả năng đặc biệt khác, là rất biết cách làm cho hắn lúng túng và phát điên chỉ muốn bóp chết cô. 

Nhưng Hoắc Luật phải chấp nhận một sự thật, là sự xuất hiện gần đây của Dục Uyển bên cạnh hắn, đã đem đến cho hắn rất nhiều cảm xúc mới lạ. Dù không biểu hiện ra mặt nhưng Hoắc Luật cảm thấy rất vui vẻ. Những biểu cảm phong phú trên mặt Dục Uyển lại mang đến cho hắn nụ cười. Giống như bộ dạng cô lúc này.

“Xong chưa, tôi còn phải chờ bao lâu nữa" Dục Uyển khó chịu lên tiếng.

“Chúng ta hãy hẹn hò..." Hoắc Luật cắt ngang lời cô đang nói.

“..." Dục Uyển kinh ngạc ngẩn đầu lên nhìn khuôn mặt đẹp trai sáng chói của Hoắc Luật. Chắc chắn là cô đã nghe nhầm, vừa rồi có lẽ là tiếng nói từ tivi hay radio phòng bên phát ra, làm gì có chuyện Hoắc Luật muốn hẹn hò với cô. 

Dục Uyển vẫn không tin vào những lời mình nghe được, cho đến khi Hoắc Luật mở miệng lần hai.

“Xem như là mày đã đồng ý, từ bây giờ chúng ta bắt đầu hẹn hò"

Lần này là Dục Uyển đã mắt thấy, tai nghe. Tất cả lời vừa rồi là được phát từ cái miệng gợi cảm, lợi hại của Hoắc Luật. Nhưng Dục Uyển vẫn không thể tin, cho rằng trong phòng nhất định giấu máy quay, không biết chừng còn có một đám người đang phục kích, chờ cô rơi xuống bẫy.

“Mày đang tìm cái gì" Hoắc Luật khó hiểu nhìn Dục Uyển đang lục tung khắp phòng.

“Máy quay phim...anh giấu ở đâu rồi, đừng cho rằng tôi sẽ bị mắc lừa lần nữa"

“Mày có bệnh không..."

Sau khi lật tung khắp phòng Dục Uyển mới nhận ra. Cô đúng là bệnh thật. Đây là phòng cô không phải phòng của Hoắc Luật. Từ lúc bước chân lên đảo, cô không hề rời khỏi phòng cho đến khi Hoắc Luật bước vào. Nếu có ai đó mai phục trong phòng, thì đó chính là cô mai phục, gài bẫy hắn thì hợp lý hơn."Hoắc Luật! Anh thật sự muốn hẹn hò với tôi..."

“Có vấn đề gì sao"

“Tất nhiên là có vấn đề, hẹn hò chỉ là giành cho những người thích nhau, còn tôi và anh thì..."

“Vậy mày ghét tao sao"

Hoắc Luật thật biết cách làm cho người ta điêu đứng, hắn bước tới cạnh cô, dùng khuôn mặt đẹp trai, ánh mắt nồng nhiệt, nụ cười ngọt ngào và giọng nói ấm áp cuốn hút để bức cung cô. Thì có cô gái nào có thể kháng cự được sức quyến rũ chết người này. Hơn nữa, sức chống đỡ của Dục Uyển trước cái đẹp là vô cùng thấp.

“Không có..tôi làm sao lại ghét anh.." Sự thích hắn trong cô, càng ngày càng trướng qua từng ngày, thì làm sao có chuyện cô đột nhiên lại ghét hắn.

“Vậy thì được rồi, chúng ta sẽ hẹn hò"

Dục Uyển có cảm giác đang lâng lâng trên mây. Cô và Hoắc Luật sắp hẹn hò, nằm ngủ cô cũng sẽ mỉm cười mà bật dậy. Nếu đem chuyện này nói ra ngoài, sẽ không có ai tin, ngay cả cô còn chưa thể tin được mà.

“Tối nay 9h đến phòng tao, tao có thứ này cho mày xem..."

Dục Uyển cũng rất mong chờ sự bất ngờ mà Hoắc Luật sẽ đem đến cho cô. Trước 9h thì cô đã có mặt ở trước cửa phòng hắn.

Cửa không khóa, Hoắc Luật đúng là rất tỉ mỉ, mở cửa sẵn chờ cô. Dục Uyển vui vẽ bước vào.

Nhưng cô không ngờ, điều cô nhìn thấy lại là cảnh Hoắc Luật cùng một người phụ nữ trần truồng đang quấn chặt lấy nhau trên sàn. Họ còn hôn hít một cách mãnh liệt.

Hóa ra đây chính là sự bất ngờ mà cô mong đợi.

Hoắc Luật, anh đúng là một tên khốn.

“Rầm...m..m..!!!"

Thật ra, nếu Dục Uyển nán lại thêm 5 giây nữa, cô sẽ nhìn thấy cảnh tượng Hoắc Luật bật người dậy, đẩy cô bạn thân của Tô Lâm ra khỏi phòng.

“Tôi đếm từ một tới ba, cô nhanh chóng mặc quần áo vào... rồi biến khỏi đây, trước khi tôi ném cô ra khỏi cửa" Hắn giận dữ lớn tiếng, lúc nãy nghe tiếng gõ cửa hắn còn tưởng là Dục Uyển, vừa mở cửa ra thì người này đã cởi sạch quần áo lao vào hắn.

“Hoắc Luật! thật ra từ lúc gặp anh ở lễ khai giảng, em đã thích anh..."

“Một..!" Hắn lạnh lùng cắt ngang

“Hoắc Luật! em.."

“Hai...!" Không cho người ta cơ hội thổ lộ, hắn cắt ngang lần thứ hai

“Ba.."

Lúc hắn xoay người lại thì người con gái đó đã đi mất. Đuổi được người đi. Hoắc Luật vội vã ra ngoài ban công, chỉnh sửa lại vị trí kính viễn vọng và cẩn thận lau sạch óng nhòm. Tất cả sự chuẩn bị này của Hoắc Luật là muốn cùng Dục Uyển ngắm sao băng.

Nhưng cho đến lúc sao băng rơi, Dục Uyển đã không xuất hiện.

--------------

“Cốc! cốc..cốc..!!!"Hoắc Phi sau khi cắt đuôi được mấy em xinh tươi khi nãy, đã quay lại phòng của Dục Uyển. Lần này không ai cản trở hắn gõ cửa nữa, nên hắn có thể gõ đến nửa đêm cũng không sao. 

“Két..t..!!!" 

Nhưng cửa không khóa chốt, lại tự động bị đẩy vào. Không có gì ngăn lại, âm thanh từ trong phòng lại vọt thẳng ra ngoài.

“Ưm..m..!!!"

“Ah..a..ah...!!!"

Tiếng vận động kịch liệt trên giường, tiếng rên rĩ mất hồn của phụ nữ, cùng tiếng đàn ông sung sức hét gầm lên. Khiến cho đôi mày của Hoắc Phi chau lại, lòng nôn nóng khẩn trương. Tại sao trong phòng Dục Uyển lại có những âm thanh này phát ra. Chẳng lẽ...

“Cộp..cộp..!!!"

Hoắc Phi lập tức đi thẳng vào trong, không cần sự cho phép của chủ nhân. Chỉ muốn lôi đầu tên gian phu đó ra đánh một trận nhừ tử, hắn còn chưa được thượng dù một lần, lại dám phỏng tay trên hắn.

Nhưng thật là xấu hổ đi à...

“Á...a..!!!"

Lý Nhã đang trần truồng cưỡi trên người của Bạch Ngạn Tổ, nhìn thấy Hoắc Phi bước vào, xấu hổ lập tức hét lên, chưa biết phản ứng ra sao.

Bạch Ngạn Tổ lập tức xoay người đè Lý Nhã xuống dưới giường, lấy chăn đắp lại cho cô. Phụ nữ của hắn đương nhiên không thể để cho tên đàn ông khác thấy tiện nghi được, cho dù là huynh đệ tốt đi nữa.

“Vèo..!" Bạch Ngạn Tổ quơ tay cầm lấy cái gối, ném vào mặt Hoắc Phi.

“Tại sao mày không gõ cửa trước khi vào.."

“Ai nói là tao không gõ cửa, cả cánh cửa sắp bị tao đập nát, mày có nghe sao..."

Hoắc Phi thân thủ mau lẹ, nhanh tay chụp được cái gối trước khi nó đập vào mặt hắn, rồi chọi ngược về phía Bạch Ngạn Tổ.

“Dục Uyển đâu..." Hoắc Phi lên tiếng.

“Làm sao tao biết"

Lý Nhã từ trong ổ chăn, chui đầu ra.

“Từ tối em đã không thấy bạn ấy...chắc cũng được một tiếng"

Thật lạ, đã hơn mười giờ Dục Uyển có thể đi đâu.

“Hai người cứ tiếp tục chuyện đang làm.."

“Rầm...m..!"

Hoắc Phi đóng sập cửa lại, cầm điện thoại lên gọi thì chỉ nghe thấy nhạc chờ tò tí te. Không ai bắt máy, hắn đi dạo một vòng quanh khách sạn cũng không tìm được Dục Uyển.

“Có thể đi đâu được chứ" Hoắc Phi mỏi nhừ cả hai chân, hắn ngồi xuống ghế đá.

Cách đó không xa, ở ngay phía sau lưng của hoắc phi. Dục Uyển đang làm chuyện mà người đời ném đá, xã hội lên án. Đó là chia rẻ uyên ương.

“Cục xương này là anh tặng em, anh biết em thích ăn thịt...đợi khi nào ông chủ cho anh ăn thịt, anh sẽ chui rào sang nhà em"

“Anh Yêu! anh thật đối xử tốt với em" Cẩu tỷ Siberia, e thẹn nhận lấy cục xương định tình từ Cẩu ca Alaska.

Dục Uyển bị Hoắc Luật chọc tức, nên nhìn thấy cái gì cũng chướng mắt. Đến hai con chó đang ân ân ái ái trước mặt cũng làm cô không thuận mắt.  "Cẩu ca! sáng nay tao thấy mày chạy theo đuôi con chó cái của bà chủ nhà, bây giờ lại quấn lấy cô nàng tuyết Siberia này...mày biết cái gì là chung thủy không, giống hệt như cái tên khốn đó"

“Còn mày nữa...đừng nhìn thấy anh Alaska này cao to, lông nhiều mà thích thú, nó chẳng phải là loại chó tốt lành gì, khắp người nó đều là bệnh truyền nhiễm cả, ở cạnh nó mày nhất định sẽ bị lây bệnh..."

Hoắc Luật khốn kiếp, tôi nguyền rũa cả đời này anh sẽ không cưới được vợ. Đồ xấu xa, anh lên giường với người phụ nữ khác có gì hay ho, mà muốn tôi đến xem. Muốn khoe khoang kĩ thuật của anh lợi hại thế nào sao. Đợi đến lần sau, tôi lên giường với đàn ông khác bảo anh đến xem, nhất định sẽ chọn người có kĩ thuật giỏi hơn anh gấp mười lần, khiến anh xấu hổ đến chết.

“Gâu..gâu..!!!"

Chó tuyết Siberia hình như nghe hiểu hết lời của Dục Uyển nói, nó quay sang nhìn chó đực Alaska, sủa “gâu..gâu..." rồi nguây nguẩy cái đuôi bỏ đi, chó đực Alaska đuổi theo.

“Gâu...gâu...!!!!" Hai con cùng sủa loạn xạ một hồi lâu, không biết chúng nói gì. Nhưng Dục Uyển cũng đoán được đại khái ý chính.

“Cưng à! em đừng tin lời bà tám đó, anh chỉ có mình em thôi, con chó cái bà chủ nhà nào đó... anh không hề biết, anh không quen cô ta.." Cẩu ca sủa gâu gâu, phần lớn những kẻ lăng lăng khi bị bắt quả tang thì đều sẽ nói như vậy.

“Tôi không tin anh...không có lửa làm sao có khói, anh và con chó cái đó nhất định đã có gì với nhau nên người ta mới nói...chúng ta chia tay đi, sau này anh đừng đến tìm tôi nữa, nếu không ba mẹ tôi sẽ cắn chết anh" Cẩu tỷ Siberia nhả cục xương nó đang ngậm ra, trả lại tính vật định tình cho cẩu ca Alaska, rồi chạy thẳng về nhà.

Nhìn thấy Cẩu tỷ bỏ chạy, còn Cẩu ca nửa bước cũng không đuổi theo. Dục Uyển biết chuyện của chúng coi như là đã xong.

“Gừ...ừ..gừ...ừ..ừ..!!!!"

Nghe thấy tiếng gầm gừ, anh mắt phát ra lửa của Cẩu ca. Dục Uyển nuốt từng ngụm nước bọt, cô biết lần này mình đã gây ra họa lớn, lỗi tất cả là do Hoắc Luật. Chính hắn làm cho cô tức giận che mờ đi lý trí, tại sao lại đi chọc giận một con chó.

“Cẩu ca! anh bình tĩnh lại, đừng nên manh động...chó cái thôi mà, không có con này thì có con khác..." Dục Uyển cố gắng vùng vẩy trước phút chót.

“Bà tám! bà làm cho em Siberia giận tôi, tôi sẽ cắn nát bà ra...gâu...gâu..!!!" Cẩu ca lấy đà thật xa, rồi chạy thẳng đến chỗ Dục Uyển.

“Cộp..cộp..!!"

Nhìn khí thế của cẩu ca như thủy triều dâng, nước lũ vỡ đê không có gì có thể ngăn được cơn tức giận của nó. Dục Uyển biết chuyện duy nhất cô có thể làm lúc này là bỏ chạy.

“A...a....!!! Cứu mạng, có ai không..."

Hoắc Phi nghe thấy tiếng hét, và dáng người quen thuộc đang bán mạng chạy về phía hắn. Lúc đầu hắn không thể nhìn ra đó là ai, nhưng khi nhận ra đó là Dục Uyển, còn đang bị một chó hung hăng dữ tợn đuổi dí.

Hoắc Phi lập tức phóng qua phía đối diện, giựt lấy hai cái đùi gà trên tay của một bé trai đứng bên kia đường.

“Em trai! cho anh mượn, lát nữa anh sẽ mua cái khác trả em""Hu...u...!!!!" Mất trắng hai cái đùi gà về tay của Hoắc Phi, nó khóc thét như trời u đất ám, còn mẹ hiền của nó thì chửi xói xả.

“Thằng khốn nạn! ngay cả đồ ăn của con nít mày cũng giành hả...thằng khốn"

“Bốp..!!!" Bà ta tháo chiếc dép ra, ném thẳng về phía của Hoắc Phi.

“Đừng khóc con yêu! mẹ sẽ dẫn con đi mua hai cái đùi gà khác, xem như là cúng cho cô hồn vậy.."

“Híc..híc...cô hồn là gì vậy mẹ" Cậu bé lấy hai tay dụi dụi vào mắt, ngơ ngác nhìn người mẹ hiền của mình.

“Cô hồn là cái loại giống như thằng khốn nạn vừa rồi"

Quay lại diễn biến của Dục Uyển..

Cô đang chạy thục mạng, khắp người đều đổ hết mồ hôi. Nếu biết nó hung dữ như vậy thì cô đã không chọc vào nó. Dục Uyển vừa kêu cứu, vừa chạy và nhìn lại phía sau, để xem Cẩu ca đuổi đến đâu rồi.

“Á...A...!!!!" Số cô thật là xui mà, giữa lúc nước sôi lửa bỏng thế này lại mọc ra một cục đá ngán giữa đường, hại cô ngã nhào xuống đất.

“Gừ..m...gừ..m..m..!" Cẩu ca lao đầu về phía cô.

Không xong rồi, lần này cô nhất định bị nó cắn chết..

“Bà tám! bà tới số rồi...Gừ..m..m.." Cẩu ca sủa, lúc cẩu nhào tới thì nghe được âm thanh vi vút trong gió, những vật thể lạ đang đáp xuống người nó.

“Bốp...bốp...!!!" Hai cái đùi gà thơm phúc, nóng hổi đã đập ngay vào bản mặt của cẩu ca.

“Gâu...gâu..!!!" 

Cẩu ca bị tập kích bất ngờ nên có chút bấn loạn nên sủa ầm trời, hết giây phút hoang mang, nó bắt đầu chú ý đến hung khí trước mắt. Thật thơm, thật to và có nhiều thịt.

“Em siberia rất thích gà rán KFC, đem cái này tặng cho em ấy...nhất định sẽ không còn giận mình nữa" Cẩu ca cúi xuống ngậm hai cái đùi gà cho vào miệng, rồi quay đầu lại, chạy như bay đến nhà nàng Siberia, chui hàng rào.

“Gâu..gâu...em cưng, em có nhà không...gâu..gâu"

------------------

Dục Uyển thoát một kiếp nạn nhờ hai cái đùi gà. Cô mỉm cười với Hoắc Phi, nếu không có sự xuất hiện thần thánh của hắn, có thể giờ này cô đã nằm viện lần nữa.

“Cám ơn anh" Trước nụ cười ngọt ngào của cô, Hoắc Phi như phát điên, hét tới tấp vào mặt.

“Mày hết chuyện làm rồi hả...nửa đêm chạy ra ngoài chọc vào con chó điên đó, mày có não không hả... nó không cắn chết mày là may mắn.." Hoắc Phi vì lo lắng, mà khẩn trương trong lời nói.

“Anh làm gì mà hét lớn tiếng như vậy, tôi chọc giận gì đến anh...chỉ có hai cái đùi gà, tôi lập tức mua cái khác trả anh" Dục Uyển cũng cứng đầu không thua gì, cũng nạt lại Hoắc Phi.

“Mày nghĩ tao vì hai cái đùi gà đó sao...con ngốc này"

“Đủ rồi nha, hết chửi tôi không có não, rồi giờ lại mắng tôi ngốc...anh đừng tưởng bây giờ mình lợi hại, nên lên mặt với tôi..""Mày không có não còn ngu ngốc nữa, tao nói sai chỗ nào...có ai bị chó đuổi mà vừa bỏ chạy vừa la làng như mày...còn lớn tiếng cãi lý.."

“Tôi ngu ngốc..tôi không có não...tôi xấu xí..anh vừa lòng chưa..." Dục Uyển tức giận đẩy Hoắc Phi ra, rồi hậm hực bỏ đi.

Lúc Dục Uyển đi rồi, Hoắc Phi mới nghĩ ra. Không phải hắn muốn tỏ tình với Dục Uyển sao, nhưng tại sao lúc nào hắn cũng chọc cho cô tức giận.

“Hoắc Phi! mày đúng là đại ngốc"

Hắn vội chạy đuổi theo Dục Uyển làm hòa với cô.

“Tránh ra.."

“Tao xin lỗi, đừng giận mà...là tao ngu ngốc được chưa, mày có chỗ nào bị thương không, để tao xem..."

“Tránh ra..! không cần anh quan tâm giả tạo.."

“Tao không có...có biển kia làm chứng, tao thật rất quan tâm mày"

------------------------

Nửa tiếng sau...

“Nơi này có thể vào được sao"

“Vậy mày có đói bụng không"

“Có!"

“Có thì vào “

Náo loạn một hồi, Dục Uyển mới nhớ mình chưa ăn cơm. Bụng đói cồn cào, Hoắc Phi nói sẽ dẫn cô đi ăn. Nhưng cô không hiểu tại sao hắn lại dẫn cô đến đây. Trước cửa không phải đang treo tấm biển “Ngừng hoạt động sao“.

Bọn họ vừa bước vào thì đèn bên trong lại tự động sáng lên. Dục Uyển còn tưởng là chủ nhà phát hiện ra nên quay đầu bỏ chạy.

“Mày chạy đi đâu..." Hoắc Phi nắm tay của Dục Uyển kéo về.

“Không chạy chẳng lẽ đứng yên chờ bị bắt...đi chỗ khác đi, hay chúng ta quay lại khách sạn, tôi no rồi..."

“Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu..đi theo tao"

“Két....t..!!!" 

Dục Uyển có cảm giác, chỗ này giống như là nhà của Hoắc Phi, hắn hành xử một cách rất tự nhiên, nắm tay cô kéo vào trong. 

“Sao anh biết vách ngăn đó có thể mở ra.." Cô ngơ ngác nhìn hắn và vách ngăn đang mở ra.

“Vì tao thông minh hơn mày" Hắn mỉm cười nhìn cô.

Xem như là cô chưa hỏi vậy...

Lúc đầu Dục Uyển nghĩ đây chỉ là một nhà hàng bình thường như những nhà hàng khác, nhưng thật không ngờ. Thế giới đằng sau vách ngăn mà Hoắc Phi đưa cô đến, lại là một khung cảnh thiên nhiên đẹp đẽ đầy màu sắc, có hoa tươi rực rỡ, có biển lớn bao la và bầu trời đêm nhiều sao.

Hàng chục chiếc bàn tròn được đặt ngay ngắn cạnh bờ biển, chỗ của Dục Uyển ngồi là gần biển nhất. Không phải bên ngoài treo biển “Ngừng hoạt động" sao, vậy tại sao nhà hàng thiên nhiên này lại có đông người đến như vậy.

Một cô phục vụ xinh đẹp bước đến họ.

“Phiền quý khách cởi giày ra"

“Ừ...!!!" Dục Uyển ngơ ngác tháo giày ra và đi theo sau cô phục vụ.Những bước chân cô đi đều bị lún sâu dưới lớp cát trắng mềm mại, cảm giác thật sự rất tốt. Ngẩn đầu lên thì có thể nhìn thấy bầu trời đêm rộng lớn, nhắm mắt lại có thể nghe thấy cả tiếng sóng vỗ, và ngửi được mùi hương hoa cỏ.  

Một cơn gió mát mẻ mang theo mùi vị của biển khơi vừa lướt qua người cô, cảm giác tinh khiết dễ chịu, mọi phiền muộn như được sóng biển cuốn trôi.

“Nơi này thật đẹp...Hoắc Phi, làm sao anh biết trên đảo có một nơi tuyệt vời như vậy" Cảm xúc bộc phát, Dục Uyển tỏ ra rất hào hứng.

“Ngồi xuống đi" Hắn bước tới kéo ghế ra. 

“Bốp..!!!! bốp..!!!!"

Hoắc Phi vừa mới vỗ tay thì từ bên trong, thức ăn lần lượt được dọn lên, có nến, có hoa hồng xếp thành hình trái tim đẹp mắt, còn có cả tiếng đàn vĩ cầm du dương trầm bổng cùng với tiếng sóng biển rì rào.

Nhưng tất cả sự lãng mạn đó lại không sánh bằng dĩa bò bít tết trước mặt. Dục Uyển sau khi ăn hết dĩa của mình, còn nhòm ngó đến dĩa của Hoắc Phi

“Ngon đến vậy sao.."

“Vì tôi đói mà.." Dục Uyển có chút xấu hổ, hình tượng gì đó cũng mất sạch.

“Vậy ăn luôn dĩa của tao đi" 

Hắn hào phóng đẩy dĩa thịt bò đến trước mặt Dục Uyển, cô không do dự đã ghim miếng thịt bò vào nĩa, rồi đưa lên miệng cắn.

Thiên thời địa lợi nhân hòa đều hội đủ, không khí ấm cúng lãng mạn, tâm trạng của Dục Uyển lại đang rất tốt. Bây giờ chỉ thiếu mỗi lời tỏ tình của hắn mà thôi.

“Dục Uyển! tao có chuyện muốn nói với mày...thật ra...hôm nay tao..."

“A...A..A...!!! sao băng kìa....là sao băng đó" Dục Uyển phấn khởi đặt dĩa và thìa xuống, rồi chạy ra ngoài biển ngắm sao băng rơi.

Bởi vì một trận sao băng, Hoắc Phi tạm gác lại lời tỏ tình của hắn sang một bên, chạy ra ngoài cùng Dục Uyển ngắm sao băng. 

“Hoắc Phi! vừa rồi anh có kịp cầu nguyện không...tôi nghe mọi người nói nếu cầu nguyện dưới sao băng, tất cả điều ước sẽ thành hiện thật" Dục Uyển hí hửng vừa vừa nói vừa kéo lấy áo của Hoắc Phi.

“Xí..! Những chuyện đó chỉ gạt những đứa con gái ngây thơ như mày...không cần đến sao băng, mày nói xem...mày có điều ước gì tao sẽ giúp mày làm"

Cô muốn một lần gặp lại những người thân yêu của mình, gặp Bin và Bo của cô, cả cô bạn Hi Chi rắc rối nữa, nhưng điều đó chỉ có thể xảy ra trong giấc mơ. Hắn sẽ không thể nào giúp được cô.

Nếu không thể thành hiện thực thì cô cũng nên tập quên dần.

“Mày đang suy nghĩ gì.." 

“Tôi đang suy nghĩ...tại sao anh lại đột nhiên trở nên lợi hại như vậy" Dục Uyển nhanh chóng chuyển đề tài, những chuyện không vui cô không muốn nghĩ đến nữa, thật sự, thì thắc mắc này cô muốn hỏi hắn rất lâu mà chưa có dịp.

“Mày muốn biết nguyên nhân" Hắn dừng lại nhìn cô.

“Phải" Cô gậc đầu, hắn lại mỉm cười.

“Tao trở nên lợi hại là bởi vì mày"

“Vì tôi sao..." Dục Uyển kinh ngạc nhìn hắn, từ khi nào cô lại có tầm ảnh hưởng lớn như vậy.

“Phải! vì tao muốn thượng được mày, giống như..là bây giờ.." Hoắc Phi bất ngờ quật ngã Dục Uyển xuống bãi cát trắng, rồi đè lên người cô.

“Anh.." Hai tay cô bị Hoắc Phi đặt lên đỉnh đầu, ngực hắn ép sát xuống ngực cô. Dục Uyển càng ngọ nguậy thì ngực cô lại càng cọ sát vào người hắn.

“Tao vì giây phút này, mà đợi rất lâu.."

Vẽ mặt nghiêm túc của Hoắc Phi lúc này, làm cho cô không quen và ngượng ngùng. Bầu không khí cũng trở nên ám muội kì lạ.

“Phi! tôi muốn về khách sạn"

“Được! “

Dù mọi thứ không diễn ra như mong đợi, nhưng hắn đã có một buổi tối lãng mạn bên cạnh Dục Uyển, cùng cô ngắm sao băng, cùng ăn tối dưới nến, cùng đùa giỡn trên bãi biển, vậy là quá đủ.

Khi Dục Uyển về tới phòng thì nhìn thấy Hoắc Luật đang đứng trước hành lang, hình như hắn đã chờ cô rất lâu. Dục Uyển cố ý làm lơ sự tồn tại của hắn, không để ý gì đến Hoắc Luật mà đi thẳng vào trong phòng.

“Mày vừa đi đâu về, tại sao lúc nãy không đến phòng tao" Hoắc Luật nắm lấy tay cô giữ lại.

“Tại sao tôi phải đến phòng anh...anh là gì của tôi, bảo tôi phải nghe theo lời anh" Dục Uyển hất mạnh tay của Hoắc Luật ra rồi đi vào phòng, đóng sập cửa lại.

“Rầm..m...m..!!!"

----
Tác giả : Mac Lam Hue
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại