Đức Phật Và Nàng: Hoa Sen Xanh
Quyển 4 - Chương 56: Trở lại làm người
“Kẻ tiểu nhân nạt nộ bậc hiền nhân,
Bậc hiền nhân không buồn so đo;
Loài sói tru lên những tiếng ngọa mạn,
Sư tử cười nhạo đám vô tri."
(Cách ngôn Sakya)
Năm 1271 – tức năm Tân Mùi, Âm Thiết theo lịch Tạng – tức niên hiệu Hàm Thuần thứ bảy, nhà Nam Tống – tức niên hiệu Chí Nguyên thứ tám, Mông Cổ.
Bát Tư Ba ba mươi bảy tuổi, Chân Kim hai mươi tám tuổi.
Khabi đặt ngón tay lên vết sẹo hình hoa sen trên trán tôi, nhận xét:
- Hai năm trôi qua, linh khí trong cơ thể cô ấy đã ngày một nhiều lên. Có lẽ chỉ vài bữa nữa là cô ấy có thể hóa thành người.
Giọng nói khản đặc của Bát Tư Ba vang lên trong hoan hỉ:
- Tốt quá! Cuối cùng cô ấy cũng được như ý!
Khabi đặt tôi lên giường rồi ngồi xếp bằng đối diện với tôi:
- Từ nay thầy phải bỏ vào đồ ăn của cô ấy lượng thuốc mê mà ta đã làm phép nhiều hơn trước. Bởi vì linh khí càng mạnh, thính giác, khứu giác, vị giác của cô ấy càng được khôi phục nhanh chóng. Nếu ta không làm phép và nếu cô ta không ăn quen các món đó thì cô ấy đã phát hiện ra từ lâu. Nếu không giữ yên linh khí của cô ấy, để cô ấy tỉnh lại giữa chừng thì công lao che giấu suốt hai năm qua của thầy sẽ đổ xuống sông xuống biển.
- Tạ ơn Hoàng hậu nhắc nhở.
Có tiếng y phục sột soạt rồi chàng cũng lên giường, ngồi xếp bằng bên cạnh tôi.
- Xin mời Hoàng hậu bắt đầu cho!
- Thầy không sao chứ? – Khabi do dự một lát, giọng nói khẽ khàng. – Thầy ngày một già nua, yếu ớt.
Giọng chàng điềm tĩnh:
- Bần tăng không sao.
- Nếu thầy không muốn tiếp tục thì có thể ngừng lại bất cứ lúc nào. – Khabi bật cười xót xa. – Nhưng ta biết, thầy sẽ không chịu dừng lại, nếu không, thầy đã chẳng kiên trì suốt hai năm qua.
Giọng chàng vang lên, tĩnh lại như mặt nước nơi đáy giếng.
- Chờ khi cô ấy khôi phục được hình hài con người hãy hay.
Khabi không nói thêm gì nữa, ngón tay đặt trên trán tôi bỗng truyền đến một dòng nhiệt nóng ran như muốn thiêu đốt vết sẹo hình hoa sen. Vì không muốn để họ biết tôi hoàn toàn tỉnh táo, tôi đành gắng gượng chịu đựng sức nóng dị thường của dòng nhiệt ấy. Một lát sau, dòng nhiệt dần tan đi, thay vào đó, hơi ấm hơi tỏa khắp cơ thể, khiến tôi cảm thấy vô cùng sảng khoái, dễ chịu, như thể đang lơ lửng trên chín tầng mây, gối đầu lên mây ấm bồng bềnh, ngắm nhìn mặt trời lặn rồi mọc.
Nửa canh giờ sau, ngón tay của Khabi rời khỏi vùng trán tôi. Cô ấy thu lại phép thuật, ngồi thở dốc rồi nhìn tôi, thở dài:
- Có lúc tôi thấy cô ấy thật đáng thương, Đồng loại của cô ấy, sau khi tu luyện thành người, đều được tận hưởng đời sống vinh hoa phú quý, giàu sang, sung sướng. Còn cô ấy, chỉ được ở bên người mình yêu vỏn vẹn hai năm, sau đó âm dương cách biệt. Và điều đau khổ nhất là, cô ấy không thể nhận con.
Bát Tư Ba trầm ngâm không nói, chỉ ngồi một bên khe khẽ thở. Khabi rời khỏi chiếc giường, nhấc tôi lên:
- Nhưng tôi cũng cảm thấy cô ấy thật hạnh phúc, bởi vì tình yêu mà cô ấy có được nhiều hơn chúng tôi gấp vạn lần. Trên đời này, mười gã đàn ông thì có đến tám, chín kẻ lòng dạ bạc bẽo. Nhưng may mắn thay, cô ấy đã gặp được hai người. Cả Kháp Na và thầy đều sẵn lòng hy sinh mạng sống của mình vì cô ấy. Có được hai người yêu mình sâu sắc đến thế, cuộc đời của cô ấy quả không uổng phí.
Cuối cùng, chàng cũng lên tiếng, giọng nói ngắt quảng, dường như vô cùng mệt mỏi, hỏi thở yếu ớt, không đều:
- Cảm phiền Hoàng hậu giữ kín bí mật này giùm bần tăng, vì bần tăng không muốn cô ấy cảm thấy mình mắc nợ.
- Ta biết, thầy về nghỉ ngơi sớm đi.
Bát Tư Ba rời khỏi chiếc giường, đón lấy tôi từ tay Khabi, loạng choạng bước đi. Khabi đắn đo một lát, gọi với theo:
- Ta biết thầy sẽ không nghe ta đâu nhưng ta không thể không nói. Thầy đừng lao lực với công việc chính sự nữa. Thầy đã truyền giảng cách sử dụng chữ mới cho các thầy giáo ở Quốc tử giám [1], họ sẽ biết cách soạn bài giảng ra sao, thầy không cần đích thân làm việc đó. Ta sẽ lựa lời để Đại hãn giảm bớt công việc cho thầy. Thầy cần nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng, thuốc thang đều đặn, chớ thức khuya đèn sách. Hãy làm những việc thầy muốn mà chưa có thời gian để thực hiện bởi vì thời gian của thầy...
Cô ấy đột nhiên ngừng lại, giọng nói trầm buồn:
-... không còn nhiều nữa...
Tôi giật mình thảng thốt, nhưng có lẽ vì quá mệt mỏi, chàng không phát hiện ra. Chàng bước chậm lại, vịn tay vào cánh cửa, thở gấp một hồi rồi mới lên tiếng:
- Chờ khi cô ấy lấy lại hình hài con người, bần tăng sẽ lập tức đưa cô ấy về Sakya thăm con trai. Đến lúc đó, có lẽ phải tấu trình lên Đại hãn xin phép được từ chức. Bần tăng muốn tìm cho mình một nơi thật yên bình, thanh tĩnh, chứ không muốn chờ chết ở Trung Đô.
Trên đường về, chàng lết từng bước rất chậm, được vài bước lại thở hổn hển, mãi mới về được phòng. Hơi thở của chàng rất khó khăn, nhịp tim rất chậm, chỉ có người cao tuổi mới thở như vạy. Về đến phòng, chàng đặt người xuống rồi thiếp đi rất nhanh. Nến đã cháy hết, ngọn lửa bừng lên rồi tắt lịm. Căn phòng ngập ánh trăng, tôi ngồi lặng lẽ ngắm nhìn Bát Tư Ba đang say ngủ. Đuôi mắt, vầng trán, khóe môi và trên cổ chàng vằn vện những nếp nhăn của tuổi tác. Vẻ già nua hiển hiện trên gương mặt thông tuệ, hiền từ. Gương mặt gầy guộc ấy giống hệt một ông lão đã trải qua cả chặng đường đời đầy sương gió. Nhìn vào gương mặt chàng, không ai có thể tin rằng chàng chỉ mới bước vào tuổi trung niên.
Tôi ngồi xuống, mê mải ngắm nhìn gương mặt già nua của chàng, nước mắt lã chã. Đúng lúc này tôi nhận ra sự biến đổi quen thuộc của cơ thể mình. Tôi cúi xuống, bắt gặp mái tóc màu lam bóng mượt rủ trước ngực, làn da nõn nà, thanh tân. Tôi chìa tay ra, ngắm nghía hồi lâu đôi tay nuột nà dưới ánh trăng. Không nén nổi xúc động, tôi òa khóc thống thiết.
Đêm tịch mịch, gió mát lạnh, trăng sáng, sao thưa, không gian vắng lặng. Khabi nằm nghiêng người, thân hình quyến rũ giữa êm đềm tướng rũ màn che. Rồi cô ấy đột nhiên bật dậy, thốt lên kinh ngạc:
- Tiểu Lam?
Tôi bước đến trước mặt cô ấy, lặng lẽ gật đầu.
- Mới đó đã biến được thành người rồi, tuyệt thật!
Cô ấy ngồi dậy, với chiếc áo ngủ màu ngọc bích, khoác lên người rồi lại gần, nắm tay tôi, quan sát tỉ mỉ.
- Vẫn xinh đẹp như xưa. Quả nhiên là loài hồ ly thuần chủng, thời gian phục hồi linh khí cũng ít hơn hồ ly tạp chủng rất nhiều.
- Có thật là chỉ dựa vào năng lực của bản thân tôi không? – Tôi gạt tay cô ấy, lạnh lùng nói. – Hay nhờ cô đã sử dụng phương pháp gì khác?
Cô ấy hơi sững lại rồi bật cười:
- Cô cứ đùa! Làm gì có cách nào khác. Trừ khi ai đó có nguồn linh khí dồi dào, sẵn sàng truyền cho cô. Nhưng cô thừa biết, việc đó chẳng khác nào hy sinh tính mạng của mình. Trên đời này làm gì có người nào dại dột như thế!
- Tối qua, tôi đã không ăn đồ ăn chàng chuẩn bị cho tôi.
Tôi nhìn xoáy vào mắt cô ấy, thốt lên từng tiếng rành mạch.
Cô ấy trở nên bối rối. Tôi bước đến, giữ chặt vai cô ấy:
- Hãy cho tôi biết sự thật!
- Nếu cô đã nghe được tất thảy thì chắc cô cũng biết sự thật là gì rồi. – Cô ấy bật cười xót xa. – Đúng thế, cô có thể phục hồi nhanh chóng như vậy, không phải do bản năng trời phú, cũng không phải ông trời thương xót mà nhờ Bát Tư Ba đã dùng mạng sống của mình để đổi lấy.
=== ====== ====== ====== ====== ====== ===
[1] Cơ quan quản lý giáo dục cao nhất thời phong kiến, cũng là trường học bậc cao nhất vào một số triều đại ở Trung Quốc. (DG)
Bậc hiền nhân không buồn so đo;
Loài sói tru lên những tiếng ngọa mạn,
Sư tử cười nhạo đám vô tri."
(Cách ngôn Sakya)
Năm 1271 – tức năm Tân Mùi, Âm Thiết theo lịch Tạng – tức niên hiệu Hàm Thuần thứ bảy, nhà Nam Tống – tức niên hiệu Chí Nguyên thứ tám, Mông Cổ.
Bát Tư Ba ba mươi bảy tuổi, Chân Kim hai mươi tám tuổi.
Khabi đặt ngón tay lên vết sẹo hình hoa sen trên trán tôi, nhận xét:
- Hai năm trôi qua, linh khí trong cơ thể cô ấy đã ngày một nhiều lên. Có lẽ chỉ vài bữa nữa là cô ấy có thể hóa thành người.
Giọng nói khản đặc của Bát Tư Ba vang lên trong hoan hỉ:
- Tốt quá! Cuối cùng cô ấy cũng được như ý!
Khabi đặt tôi lên giường rồi ngồi xếp bằng đối diện với tôi:
- Từ nay thầy phải bỏ vào đồ ăn của cô ấy lượng thuốc mê mà ta đã làm phép nhiều hơn trước. Bởi vì linh khí càng mạnh, thính giác, khứu giác, vị giác của cô ấy càng được khôi phục nhanh chóng. Nếu ta không làm phép và nếu cô ta không ăn quen các món đó thì cô ấy đã phát hiện ra từ lâu. Nếu không giữ yên linh khí của cô ấy, để cô ấy tỉnh lại giữa chừng thì công lao che giấu suốt hai năm qua của thầy sẽ đổ xuống sông xuống biển.
- Tạ ơn Hoàng hậu nhắc nhở.
Có tiếng y phục sột soạt rồi chàng cũng lên giường, ngồi xếp bằng bên cạnh tôi.
- Xin mời Hoàng hậu bắt đầu cho!
- Thầy không sao chứ? – Khabi do dự một lát, giọng nói khẽ khàng. – Thầy ngày một già nua, yếu ớt.
Giọng chàng điềm tĩnh:
- Bần tăng không sao.
- Nếu thầy không muốn tiếp tục thì có thể ngừng lại bất cứ lúc nào. – Khabi bật cười xót xa. – Nhưng ta biết, thầy sẽ không chịu dừng lại, nếu không, thầy đã chẳng kiên trì suốt hai năm qua.
Giọng chàng vang lên, tĩnh lại như mặt nước nơi đáy giếng.
- Chờ khi cô ấy khôi phục được hình hài con người hãy hay.
Khabi không nói thêm gì nữa, ngón tay đặt trên trán tôi bỗng truyền đến một dòng nhiệt nóng ran như muốn thiêu đốt vết sẹo hình hoa sen. Vì không muốn để họ biết tôi hoàn toàn tỉnh táo, tôi đành gắng gượng chịu đựng sức nóng dị thường của dòng nhiệt ấy. Một lát sau, dòng nhiệt dần tan đi, thay vào đó, hơi ấm hơi tỏa khắp cơ thể, khiến tôi cảm thấy vô cùng sảng khoái, dễ chịu, như thể đang lơ lửng trên chín tầng mây, gối đầu lên mây ấm bồng bềnh, ngắm nhìn mặt trời lặn rồi mọc.
Nửa canh giờ sau, ngón tay của Khabi rời khỏi vùng trán tôi. Cô ấy thu lại phép thuật, ngồi thở dốc rồi nhìn tôi, thở dài:
- Có lúc tôi thấy cô ấy thật đáng thương, Đồng loại của cô ấy, sau khi tu luyện thành người, đều được tận hưởng đời sống vinh hoa phú quý, giàu sang, sung sướng. Còn cô ấy, chỉ được ở bên người mình yêu vỏn vẹn hai năm, sau đó âm dương cách biệt. Và điều đau khổ nhất là, cô ấy không thể nhận con.
Bát Tư Ba trầm ngâm không nói, chỉ ngồi một bên khe khẽ thở. Khabi rời khỏi chiếc giường, nhấc tôi lên:
- Nhưng tôi cũng cảm thấy cô ấy thật hạnh phúc, bởi vì tình yêu mà cô ấy có được nhiều hơn chúng tôi gấp vạn lần. Trên đời này, mười gã đàn ông thì có đến tám, chín kẻ lòng dạ bạc bẽo. Nhưng may mắn thay, cô ấy đã gặp được hai người. Cả Kháp Na và thầy đều sẵn lòng hy sinh mạng sống của mình vì cô ấy. Có được hai người yêu mình sâu sắc đến thế, cuộc đời của cô ấy quả không uổng phí.
Cuối cùng, chàng cũng lên tiếng, giọng nói ngắt quảng, dường như vô cùng mệt mỏi, hỏi thở yếu ớt, không đều:
- Cảm phiền Hoàng hậu giữ kín bí mật này giùm bần tăng, vì bần tăng không muốn cô ấy cảm thấy mình mắc nợ.
- Ta biết, thầy về nghỉ ngơi sớm đi.
Bát Tư Ba rời khỏi chiếc giường, đón lấy tôi từ tay Khabi, loạng choạng bước đi. Khabi đắn đo một lát, gọi với theo:
- Ta biết thầy sẽ không nghe ta đâu nhưng ta không thể không nói. Thầy đừng lao lực với công việc chính sự nữa. Thầy đã truyền giảng cách sử dụng chữ mới cho các thầy giáo ở Quốc tử giám [1], họ sẽ biết cách soạn bài giảng ra sao, thầy không cần đích thân làm việc đó. Ta sẽ lựa lời để Đại hãn giảm bớt công việc cho thầy. Thầy cần nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng, thuốc thang đều đặn, chớ thức khuya đèn sách. Hãy làm những việc thầy muốn mà chưa có thời gian để thực hiện bởi vì thời gian của thầy...
Cô ấy đột nhiên ngừng lại, giọng nói trầm buồn:
-... không còn nhiều nữa...
Tôi giật mình thảng thốt, nhưng có lẽ vì quá mệt mỏi, chàng không phát hiện ra. Chàng bước chậm lại, vịn tay vào cánh cửa, thở gấp một hồi rồi mới lên tiếng:
- Chờ khi cô ấy lấy lại hình hài con người, bần tăng sẽ lập tức đưa cô ấy về Sakya thăm con trai. Đến lúc đó, có lẽ phải tấu trình lên Đại hãn xin phép được từ chức. Bần tăng muốn tìm cho mình một nơi thật yên bình, thanh tĩnh, chứ không muốn chờ chết ở Trung Đô.
Trên đường về, chàng lết từng bước rất chậm, được vài bước lại thở hổn hển, mãi mới về được phòng. Hơi thở của chàng rất khó khăn, nhịp tim rất chậm, chỉ có người cao tuổi mới thở như vạy. Về đến phòng, chàng đặt người xuống rồi thiếp đi rất nhanh. Nến đã cháy hết, ngọn lửa bừng lên rồi tắt lịm. Căn phòng ngập ánh trăng, tôi ngồi lặng lẽ ngắm nhìn Bát Tư Ba đang say ngủ. Đuôi mắt, vầng trán, khóe môi và trên cổ chàng vằn vện những nếp nhăn của tuổi tác. Vẻ già nua hiển hiện trên gương mặt thông tuệ, hiền từ. Gương mặt gầy guộc ấy giống hệt một ông lão đã trải qua cả chặng đường đời đầy sương gió. Nhìn vào gương mặt chàng, không ai có thể tin rằng chàng chỉ mới bước vào tuổi trung niên.
Tôi ngồi xuống, mê mải ngắm nhìn gương mặt già nua của chàng, nước mắt lã chã. Đúng lúc này tôi nhận ra sự biến đổi quen thuộc của cơ thể mình. Tôi cúi xuống, bắt gặp mái tóc màu lam bóng mượt rủ trước ngực, làn da nõn nà, thanh tân. Tôi chìa tay ra, ngắm nghía hồi lâu đôi tay nuột nà dưới ánh trăng. Không nén nổi xúc động, tôi òa khóc thống thiết.
Đêm tịch mịch, gió mát lạnh, trăng sáng, sao thưa, không gian vắng lặng. Khabi nằm nghiêng người, thân hình quyến rũ giữa êm đềm tướng rũ màn che. Rồi cô ấy đột nhiên bật dậy, thốt lên kinh ngạc:
- Tiểu Lam?
Tôi bước đến trước mặt cô ấy, lặng lẽ gật đầu.
- Mới đó đã biến được thành người rồi, tuyệt thật!
Cô ấy ngồi dậy, với chiếc áo ngủ màu ngọc bích, khoác lên người rồi lại gần, nắm tay tôi, quan sát tỉ mỉ.
- Vẫn xinh đẹp như xưa. Quả nhiên là loài hồ ly thuần chủng, thời gian phục hồi linh khí cũng ít hơn hồ ly tạp chủng rất nhiều.
- Có thật là chỉ dựa vào năng lực của bản thân tôi không? – Tôi gạt tay cô ấy, lạnh lùng nói. – Hay nhờ cô đã sử dụng phương pháp gì khác?
Cô ấy hơi sững lại rồi bật cười:
- Cô cứ đùa! Làm gì có cách nào khác. Trừ khi ai đó có nguồn linh khí dồi dào, sẵn sàng truyền cho cô. Nhưng cô thừa biết, việc đó chẳng khác nào hy sinh tính mạng của mình. Trên đời này làm gì có người nào dại dột như thế!
- Tối qua, tôi đã không ăn đồ ăn chàng chuẩn bị cho tôi.
Tôi nhìn xoáy vào mắt cô ấy, thốt lên từng tiếng rành mạch.
Cô ấy trở nên bối rối. Tôi bước đến, giữ chặt vai cô ấy:
- Hãy cho tôi biết sự thật!
- Nếu cô đã nghe được tất thảy thì chắc cô cũng biết sự thật là gì rồi. – Cô ấy bật cười xót xa. – Đúng thế, cô có thể phục hồi nhanh chóng như vậy, không phải do bản năng trời phú, cũng không phải ông trời thương xót mà nhờ Bát Tư Ba đã dùng mạng sống của mình để đổi lấy.
=== ====== ====== ====== ====== ====== ===
[1] Cơ quan quản lý giáo dục cao nhất thời phong kiến, cũng là trường học bậc cao nhất vào một số triều đại ở Trung Quốc. (DG)
Tác giả :
Chương Xuân Di