Đức Phật Và Nàng: Hoa Sen Xanh
Quyển 3 - Chương 26
Kháp Na ra hiệu cho Dampa ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại ba chúng tôi, lúc đó, chàng mới lo lắng hỏi han:
- Đại ca, huynh đã thức trắng nhiều đêm và không ăn không uống nhiều ngày phải không?
Bát Tư Ba mệt mỏi đáp:
- Không sao, chẳng chết ngay được đâu!
Cả tôi và Kháp Na cùng sững sờ. Bát Tư Ba ứng xử nhã nhặn, đúng mực, chưa bao giờ buông lời tùy tiện, vì sao hôm nay lại như vậy? Kháp Na lặng lẽ quan sát anh trai hồi lâu, buồn bã cúi đầu:
- Đại ca, huynh có biết, trên đời này, người đau lòng nhất khi phải nghe những lời đó là đệ không?
Chừng như biết mình lỡ lời, Bát Tư Ba vội nói:
- Ta xin lỗi đã khiến đệ lo lắng. Đúng là đã nhiều đêm ta không sao yên giấc, đều là vì cái này đây.
Chàng khoát tay ra hiệu cho Kháp Na lại gần. Kháp Na đến bên thư án, Bát Tư Ba trải rộng lên mặt bàn một tấm bản đồ, trên đó kẻ vẽ, đánh dấu rất chi tiết vị trí của các công trình kiên cố, đồ sộ trong phạm vi một thành trì. Kháp Na kinh ngạc thốt lên:
- Đây là...
Bát Tư Ba gật đầu chắc nịch:
- Đây chính là thành trì của phái Sakya trong tương lai. Sau khi thiết kế ổn thỏa, ta sẽ cử người đi Thiên Trúc và Neol [1] mời về đây những người thợ tài giỏi nhất, giúp chúng ta kiến tạo thành trì này.
Kháp Na ghé mắt thật sát để xem xét tấm bản đồ và ngay lập tức, chàng nhận ra điểm khác lạ:
- Công trình này sẽ không giống ngôi đền Sakya xây dựng trên lưng chừng núi. Với quy mô và bố cục lớn thế này, chúng ta nhất định phải xây dựng trên mặt đất bằng phẳng.
Khóe môi Bát Tư Ba lấp ló nét cười, ánh mắt lộ vẻ vui sướng:
- Thành trì tương lai của giáo phái sẽ được xây dựng ở Samdruptse. Nơi đó là lũng sông, địa thế bằng phẳng nên ta phải thiết kế như vậy.
- Một tòa thành hùng vĩ!
Kháp Na không kìm nổi sự phấn khích:
- Đại ca, đệ có thể giúp gì cho huynh?
- Đệ không cần phải bận tâm về việc này. Chờ khi thợ thuyền tập trung đầy đủ, vật liệu chuẩn bị tươm tất, nhanh nhất cũng phải sang năm mới có thể động thổ. Việc cần kíp trước mắt đối với đệ là...
Chàng đưa mắt về phía tôi, hít một hơi thật sâu, ánh mắt chứa đựng nhiều ý tứ:
- Người thừa kế của giáo phái phải mau chóng ra đời.
Cả tôi và Kháp Na đều đỏ mặt. Chàng ấp úng:
- Kìa đại ca, mới hơn một tháng, huynh sốt ruột gì chứ!
Bên ngoài có tiếng bước chân gấp gáp, tiếng Dampa vang lên:
- Thưa đại tiểu thư, pháp vương và Bạch Lan Vương đang bàn việc, không gặp bất cứ ai.
- Tránh ra, ta có việc vô cùng cấp thiết cần gặp đại ca!
Tôi không khỏi ngạc nhiên khi nhận ra giọng nói đầy hoang mang, lo lắng của trưởng nữ nhà họ Khon – Zhouma. Sau khi trở về Sakya, anh em Bát Tư Ba chỉ giữ mối quan hệ xã giao, không quá thân thiết với các anh chị em cùng cha khác mẹ. Zhouma là quả phụ nên sống trong đền Sakya cùng dì ba, vì vậy thường ngày cô ấy gặp gỡ anh em Bát Tư Ba nhiều hơn các anh chị em khác. Zhouma là người phụ nữ hiểu biết, lễ độ, nếu không có việc gì nghiêm trọng, chắc chắn cô ấy không kiên quyết đòi gặp Bát Tư Ba như vậy.
Nghe thấy tiếng ồn bên ngoài, Bát Tư Ba ngẩng lên nhìn Kháp Na rồi đích thân ra mở cửa. Tôi lập tức trở lại nguyên hình. Zhouma đang khổ sở van nài, đầu bù tóc rối, bộ dạng rất đáng thương. Vừa trông thấy Bát Tư Ba, cô liền lao đến, nắm chặt tay áo anh trai:
- Đại ca, cầu xin huynh mau đi cứu Kunga Zangpo!
Kháp Na thất kinh:
- Kunga Zangpo làm sao?
Zhouma lo lắng, bật khóc:
- Huynh ấy bị dì năm ra lệnh treo lên cột nhà để tra tấn. Hai người mau đi cứu huynh ấy. Bằng không, với tính khí của dì năm, rất có thể huynh ấy sẽ bị đánh cho đến chết!
Hai huynh đệ mặt mày biến sắc, vội rảo bước theo Zhouma. Bát Tư Ba vừa đi vừa hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Kháp Na bừng bừng nộ khí:
- Kunga Zangpo là người hầu của đệ, dì năm có tư cách gì mà đánh cậu ta? Dù cậu ta có phạm phải tội lỗi tày trời đi nữa, cũng phải thông báo với đệ một tiếng chứ?
Zhouma đỏ mặt, e thẹn cúi đầu:
- Tất cả là tại muội. Muội và huynh ấy... Dì năm đã bắt gặp...
Bát Tư Ba băn khoăn:
- Muội và cậu ta?
Nhìn điệu bộ ấp úng, thẹn thùng của Zhouma, Kháp Na chừng như đã đoán ra:
- Lẽ nào chị và cậu ta có tình cảm với nhau?
Tuy vẫn đỏ mặt ngượng ngùng nhưng Zhouma gật đầu thừa nhận không chút sợ hãi. Thấy Bát Tư Ba cau mày, cô ấy vội vàng giải thích:
- Chúng tôi không yêu đương lén lút, vụng trộm. Chúng tôi thật lòng đến với nhau!
Chúng tôi vừa nói vừa bước đến cửa phòng chứa củi, tiếng roi vọt và tiếng kêu gào vọng ra. Kháp Na nhanh tay đẩy cửa, quát lớn:
- Dừng tay!
Hai thanh niên lực lưỡng đang ra sức quất roi. Kunga Zangpo bị trói vào cột nhà, máu me loang lỗ khắp người! Kháp Na xông vào, trừng mắt nhìn dì năm đang đứng bên cạnh:
- Chuyện gì thế này?
Dì năm không ngờ anh em Bát Tư Ba lại đến nhanh như vậy, sợ hãi lùi về phía sau nhưng vẫn hung hăng chỉ vào Kunga Zangpo, mạt sát:
- Tên nô bộc đê tiện này dám giở trò với đại tiểu thư của giáo phái, bị ta bắt quả tang.
Kunga Zangpo lắc đầu yếu ớt, hướng cặp mắt cầu cứu về phía Kháp Na:
- Thưa cậu chủ, không phải vậy!
Dì năm lớn tiếng xỉa xói:
- Người còn dám chối à? Người ôm ấp Zhouma, định giở trò đồi bại, bị ta bắt gặp mà vẫn còn chối à?
Trông thấy thảm cảnh của Kunga Zangpo, Zhouma òa khóc nức nở, giọng nói của cô ấy như xé ruột xé gan:
- Tôi đã nói với dì bao nhiêu lần rồi, tôi tự nguyện kia mà!
Kháp Na bước đến, cởi trói cho Kunga Zangpo, tức giận nói:
- Dù cậu ta có làm điều gì sai trái, dì chỉ cần báo với tôi một tiếng là được. Ai cho phép dì thay tôi dạy dỗ người hầu của tôi?
Dì năm chống tay vào hông, vênh váo:
- Hơn hai mươi năm các cậu không có ở Sakya, ta chịu trách nhiệm quản lý toàn bộ Dugong [2] của giáo phái. Dù nó có là người hầu thân thiết của Bạch Lan Vương đi nữa thì nó vẫn là nô lệ của phái Sakya, lẽ nào ta không có quyền quản lý? Ta phải dằn mặt nó, để nó chớ tưởng rằng, là người hầu tâm đắc của cậu thì có thể tùy tiện đụng đến tiểu thư nhà chủ. Ta không cho phép bất cứ sự ngỗ ngược, vô lễ nào diễn ra ở phái Sakya này. Hôm nay, ta nhất định phải đánh gãy chân nó, vứt lên núi cho chó sói gặm!
Bát Tư Ba cau mày, nhìn mụ ta bằng ánh mắt ghê sợ:
- Dì năm, ta mới là chủ nhân của giáo phái, chuyện này dì không định đoạt được.
Lúc này, dì ba cùng mấy cô hầu gái cũng vừa tới nơi. Dì ba tuổi tác đã cao, vì chạy vội nên thở hồng hộc. Bị Bát Tư Ba cho ăn quả đắng, dì năm quay ra hằn học với dì ba:
- Chị ba, tôi đã căn dặn chị phải trông nom Zhouma cẩn thận kia mà. Chị làm gì mà để con gái tự tung tự tác, gây tiếng xấu cho cả họ thế?
Dì ba vừa thở hổn hển vừa ấp úng:
- Nó đã trốn đi nhân lúc tôi sơ ý, không để mắt đến. Em năm cũng biết tính tình ương bướng, ngang ngạnh của nó rồi đấy.
Zhouma lao đến chắn trước mặt Kunga Zangpo, dang rộng hai tay bảo vệ cậu ta:
- Chính tôi đã mồi chài anh ấy, vì tôi yêu anh ấy và muốn lấy anh ấy!
Dì năm được thể châm chọc dì ba:
- Chị xem cô con gái cưng của chị kìa! Đường đường là một tiểu thư phái Sakya lại đi thích một tên Dugong hèn hạ. Giấy bán thân của nó vẫn nằm trong tay giáo phái chúng ta đó!
=== ====== ====== ====== ====== ====== ===
[1] Nepol: tức Nepal ngày nay.
[2] Dugong (đôi cùng): chỉ các hộ dân nhỏ, sau khi mất hết tài sản, phải bán thân cho địa chủ, địa vị xã hội vô cùng thấp kém.
- Đại ca, huynh đã thức trắng nhiều đêm và không ăn không uống nhiều ngày phải không?
Bát Tư Ba mệt mỏi đáp:
- Không sao, chẳng chết ngay được đâu!
Cả tôi và Kháp Na cùng sững sờ. Bát Tư Ba ứng xử nhã nhặn, đúng mực, chưa bao giờ buông lời tùy tiện, vì sao hôm nay lại như vậy? Kháp Na lặng lẽ quan sát anh trai hồi lâu, buồn bã cúi đầu:
- Đại ca, huynh có biết, trên đời này, người đau lòng nhất khi phải nghe những lời đó là đệ không?
Chừng như biết mình lỡ lời, Bát Tư Ba vội nói:
- Ta xin lỗi đã khiến đệ lo lắng. Đúng là đã nhiều đêm ta không sao yên giấc, đều là vì cái này đây.
Chàng khoát tay ra hiệu cho Kháp Na lại gần. Kháp Na đến bên thư án, Bát Tư Ba trải rộng lên mặt bàn một tấm bản đồ, trên đó kẻ vẽ, đánh dấu rất chi tiết vị trí của các công trình kiên cố, đồ sộ trong phạm vi một thành trì. Kháp Na kinh ngạc thốt lên:
- Đây là...
Bát Tư Ba gật đầu chắc nịch:
- Đây chính là thành trì của phái Sakya trong tương lai. Sau khi thiết kế ổn thỏa, ta sẽ cử người đi Thiên Trúc và Neol [1] mời về đây những người thợ tài giỏi nhất, giúp chúng ta kiến tạo thành trì này.
Kháp Na ghé mắt thật sát để xem xét tấm bản đồ và ngay lập tức, chàng nhận ra điểm khác lạ:
- Công trình này sẽ không giống ngôi đền Sakya xây dựng trên lưng chừng núi. Với quy mô và bố cục lớn thế này, chúng ta nhất định phải xây dựng trên mặt đất bằng phẳng.
Khóe môi Bát Tư Ba lấp ló nét cười, ánh mắt lộ vẻ vui sướng:
- Thành trì tương lai của giáo phái sẽ được xây dựng ở Samdruptse. Nơi đó là lũng sông, địa thế bằng phẳng nên ta phải thiết kế như vậy.
- Một tòa thành hùng vĩ!
Kháp Na không kìm nổi sự phấn khích:
- Đại ca, đệ có thể giúp gì cho huynh?
- Đệ không cần phải bận tâm về việc này. Chờ khi thợ thuyền tập trung đầy đủ, vật liệu chuẩn bị tươm tất, nhanh nhất cũng phải sang năm mới có thể động thổ. Việc cần kíp trước mắt đối với đệ là...
Chàng đưa mắt về phía tôi, hít một hơi thật sâu, ánh mắt chứa đựng nhiều ý tứ:
- Người thừa kế của giáo phái phải mau chóng ra đời.
Cả tôi và Kháp Na đều đỏ mặt. Chàng ấp úng:
- Kìa đại ca, mới hơn một tháng, huynh sốt ruột gì chứ!
Bên ngoài có tiếng bước chân gấp gáp, tiếng Dampa vang lên:
- Thưa đại tiểu thư, pháp vương và Bạch Lan Vương đang bàn việc, không gặp bất cứ ai.
- Tránh ra, ta có việc vô cùng cấp thiết cần gặp đại ca!
Tôi không khỏi ngạc nhiên khi nhận ra giọng nói đầy hoang mang, lo lắng của trưởng nữ nhà họ Khon – Zhouma. Sau khi trở về Sakya, anh em Bát Tư Ba chỉ giữ mối quan hệ xã giao, không quá thân thiết với các anh chị em cùng cha khác mẹ. Zhouma là quả phụ nên sống trong đền Sakya cùng dì ba, vì vậy thường ngày cô ấy gặp gỡ anh em Bát Tư Ba nhiều hơn các anh chị em khác. Zhouma là người phụ nữ hiểu biết, lễ độ, nếu không có việc gì nghiêm trọng, chắc chắn cô ấy không kiên quyết đòi gặp Bát Tư Ba như vậy.
Nghe thấy tiếng ồn bên ngoài, Bát Tư Ba ngẩng lên nhìn Kháp Na rồi đích thân ra mở cửa. Tôi lập tức trở lại nguyên hình. Zhouma đang khổ sở van nài, đầu bù tóc rối, bộ dạng rất đáng thương. Vừa trông thấy Bát Tư Ba, cô liền lao đến, nắm chặt tay áo anh trai:
- Đại ca, cầu xin huynh mau đi cứu Kunga Zangpo!
Kháp Na thất kinh:
- Kunga Zangpo làm sao?
Zhouma lo lắng, bật khóc:
- Huynh ấy bị dì năm ra lệnh treo lên cột nhà để tra tấn. Hai người mau đi cứu huynh ấy. Bằng không, với tính khí của dì năm, rất có thể huynh ấy sẽ bị đánh cho đến chết!
Hai huynh đệ mặt mày biến sắc, vội rảo bước theo Zhouma. Bát Tư Ba vừa đi vừa hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Kháp Na bừng bừng nộ khí:
- Kunga Zangpo là người hầu của đệ, dì năm có tư cách gì mà đánh cậu ta? Dù cậu ta có phạm phải tội lỗi tày trời đi nữa, cũng phải thông báo với đệ một tiếng chứ?
Zhouma đỏ mặt, e thẹn cúi đầu:
- Tất cả là tại muội. Muội và huynh ấy... Dì năm đã bắt gặp...
Bát Tư Ba băn khoăn:
- Muội và cậu ta?
Nhìn điệu bộ ấp úng, thẹn thùng của Zhouma, Kháp Na chừng như đã đoán ra:
- Lẽ nào chị và cậu ta có tình cảm với nhau?
Tuy vẫn đỏ mặt ngượng ngùng nhưng Zhouma gật đầu thừa nhận không chút sợ hãi. Thấy Bát Tư Ba cau mày, cô ấy vội vàng giải thích:
- Chúng tôi không yêu đương lén lút, vụng trộm. Chúng tôi thật lòng đến với nhau!
Chúng tôi vừa nói vừa bước đến cửa phòng chứa củi, tiếng roi vọt và tiếng kêu gào vọng ra. Kháp Na nhanh tay đẩy cửa, quát lớn:
- Dừng tay!
Hai thanh niên lực lưỡng đang ra sức quất roi. Kunga Zangpo bị trói vào cột nhà, máu me loang lỗ khắp người! Kháp Na xông vào, trừng mắt nhìn dì năm đang đứng bên cạnh:
- Chuyện gì thế này?
Dì năm không ngờ anh em Bát Tư Ba lại đến nhanh như vậy, sợ hãi lùi về phía sau nhưng vẫn hung hăng chỉ vào Kunga Zangpo, mạt sát:
- Tên nô bộc đê tiện này dám giở trò với đại tiểu thư của giáo phái, bị ta bắt quả tang.
Kunga Zangpo lắc đầu yếu ớt, hướng cặp mắt cầu cứu về phía Kháp Na:
- Thưa cậu chủ, không phải vậy!
Dì năm lớn tiếng xỉa xói:
- Người còn dám chối à? Người ôm ấp Zhouma, định giở trò đồi bại, bị ta bắt gặp mà vẫn còn chối à?
Trông thấy thảm cảnh của Kunga Zangpo, Zhouma òa khóc nức nở, giọng nói của cô ấy như xé ruột xé gan:
- Tôi đã nói với dì bao nhiêu lần rồi, tôi tự nguyện kia mà!
Kháp Na bước đến, cởi trói cho Kunga Zangpo, tức giận nói:
- Dù cậu ta có làm điều gì sai trái, dì chỉ cần báo với tôi một tiếng là được. Ai cho phép dì thay tôi dạy dỗ người hầu của tôi?
Dì năm chống tay vào hông, vênh váo:
- Hơn hai mươi năm các cậu không có ở Sakya, ta chịu trách nhiệm quản lý toàn bộ Dugong [2] của giáo phái. Dù nó có là người hầu thân thiết của Bạch Lan Vương đi nữa thì nó vẫn là nô lệ của phái Sakya, lẽ nào ta không có quyền quản lý? Ta phải dằn mặt nó, để nó chớ tưởng rằng, là người hầu tâm đắc của cậu thì có thể tùy tiện đụng đến tiểu thư nhà chủ. Ta không cho phép bất cứ sự ngỗ ngược, vô lễ nào diễn ra ở phái Sakya này. Hôm nay, ta nhất định phải đánh gãy chân nó, vứt lên núi cho chó sói gặm!
Bát Tư Ba cau mày, nhìn mụ ta bằng ánh mắt ghê sợ:
- Dì năm, ta mới là chủ nhân của giáo phái, chuyện này dì không định đoạt được.
Lúc này, dì ba cùng mấy cô hầu gái cũng vừa tới nơi. Dì ba tuổi tác đã cao, vì chạy vội nên thở hồng hộc. Bị Bát Tư Ba cho ăn quả đắng, dì năm quay ra hằn học với dì ba:
- Chị ba, tôi đã căn dặn chị phải trông nom Zhouma cẩn thận kia mà. Chị làm gì mà để con gái tự tung tự tác, gây tiếng xấu cho cả họ thế?
Dì ba vừa thở hổn hển vừa ấp úng:
- Nó đã trốn đi nhân lúc tôi sơ ý, không để mắt đến. Em năm cũng biết tính tình ương bướng, ngang ngạnh của nó rồi đấy.
Zhouma lao đến chắn trước mặt Kunga Zangpo, dang rộng hai tay bảo vệ cậu ta:
- Chính tôi đã mồi chài anh ấy, vì tôi yêu anh ấy và muốn lấy anh ấy!
Dì năm được thể châm chọc dì ba:
- Chị xem cô con gái cưng của chị kìa! Đường đường là một tiểu thư phái Sakya lại đi thích một tên Dugong hèn hạ. Giấy bán thân của nó vẫn nằm trong tay giáo phái chúng ta đó!
=== ====== ====== ====== ====== ====== ===
[1] Nepol: tức Nepal ngày nay.
[2] Dugong (đôi cùng): chỉ các hộ dân nhỏ, sau khi mất hết tài sản, phải bán thân cho địa chủ, địa vị xã hội vô cùng thấp kém.
Tác giả :
Chương Xuân Di