Dục Mãn Hạnh Lâm

Chương 21: Ngây ngô yêu đương

Lần đầu tiên gặp Mộ Phi là khi chàng vẫn là một đứa nhỏ choai choai, vừa mới bị thầy dẫn đến, trầm mặc đứng ở một bên, khi đó Tố Vân thường xuyên đi cùng A Phi nói chuyện, cơ mà vô luận thế nào cũng không nói được một lời, giống như tất cả mọi người đều bị chàng cự tuyệt, giống như một pho tượng xinh đẹp lạnh như băng đứng cách xa ngàn dặm.

Đứa trẻ kia, nghe nói là trong nhà có chuyện nên được cô cho ở nhờ, nhưng mà lại ở suốt sáu năm. Suất sáu năm, chưa bao giờ gặp một người nào từ gia đình đứa trẻ, giống như kẻ không có người thân.

Đứa trẻ sớm trưởng thành, làm cho Hướng Nhất Phương trong lòng chua xót, đôi mắt kia lại quá kiên nghị, thường khiến cho nam nhân đau lòng, nếu đây không phải là đứa trẻ thì sẽ là một cặp mắt phức tạp.

Từ khi Mộ Phi đến, Hướng Nhất Phương bắt đầu thử đi tiếp xúc với nam hài, nhưng mỗi một lần đều bị ánh mắt lạnh như băng cự tuyệt, vẻ trầm mặc trong ánh mắt hiện lên rõ cảm giác không tin tưởng.

Mà sau mỗi lần bị cự tuyệt, Hướng Nhất Phương chỉ cười cười, sau đó rời đi. Mỗi một lần, lúc nam nhân xoay người rời đi, cặp mắt kiên nghị kia lại lặng lẽ dõi theo.

Tình trạng xấu hổ đó cứ giằng co suốt nửa năm, cho đến mùa hè, có chuyển biến, sau đó hết thảy đều thay đổi.

Ngày mùa hè nắng đẹp cao cao bắt tại phía chân trời, mây trắng dày to phô bày ở chân trời, dòng suối trong suốt chạy vắt qua cánh đồng xanh mượt, tiếng sơn ca trong trẻo ở sơn cốc cứ lảnh léo réo rắt.

"A Phi, cùng ta đi hái thuốc nhé ?" Lại một lần nữa, nam nhân hướng đứa trẻ trầm mặc nói, khuôn mặt tươi cười ôn hòa dưới ánh mặt trời phóng đại vô hạn, "Ở trên núi có thể ngắm nhiều cái thú vị lắm !"

Ngu ngốc.... Nam hài ở trong lòng nói thầm một câu, ngốc như vậy còn muốn lừa mình ? Coi thường chàng là nhóc con sao ? Tuy rằng là nghĩ như thế, nhưng có lẽ là khi đó thanh âm của nam nhân quá mức ôn nhu, quá mức trầm thấp, quá mức mê người, nam hài gật đầu.

Trên con đường núi cứ phải thở hổn hển gạt cành cây hướng về phía trước, nam hài nhìn thấy thân hình cao lớn đằng trước mà tức giận bất bình, ta vì cái gì phải đáp ứng hắn ? Khi chàng còn không biết vấn đề này, người phía trước đột nhiên ngừng lại, nam hài đang đi lên lập tức đụng phải.

Đáng ghét ! Sao lại đột nhiên dừng lại ? Tiểu Mộ Phi bĩu môi chuẩn bị phát hỏa, vừa ngẩng đầu lên liền thấy khuôn mặt ôn nhu tươi cười kia vô hạn phóng đại : "Mệt không ? Nắm lấy ta."

Nam nhân vươn ôn hòa hiền hậu vươn canh tay sạch sẽ, Tiểu Mộ Phi bắt tay nắm lên, rất nhanh đã bị bàn tay to nắm thật chặt, thật ấm áp, thật sạch sẽ, thật có lực. Nam nhân cười đến càng vui vẻ, Mộ Phi đột nhiên tìm được đáp án của vấn đề vừa đăm chiêu suy nghĩ - là vì có thể nhìn thấy nụ cười của nam nhân.

Vượt ngoài dự kiến của Hướng Nhất Phương, nam hài hôm nay tuy rằng vẫn trầm mặc ít lời giống như trước đây, mặc hắn độc thoại vẫn không đáp lại một chữ, nhưng cũng rất nhu thuận làm cho mình nắm tay hắn, như vậy so ra tốt hơn trước kia nhiều.

Hướng Nhất Phương giảng giải cho Mộ Phi hoa hoa thảo thảo trên núi, điểu thú trùng ngư, loại nào có thể dùng để chế được, loại nào không ăn được, giống như một quyển sách thuốc thật lớn cứ nói không ngừng. Mộ Phi tuy rằng đáp lời, nhưng vẫn bị vẻ trí thức uyên bác của nam nhân thuyết phục.

Trời mùa hè luôn chuyển biến rất nhanh, một giây trước trời vẫn tinh không vạn lý, ngay sau đó đã mây đen đầy trời, bầu trời nắng đẹp nháy mắt trở thành âm u, bị bao phủ bởi tầng tầng mây.

Sắp mưa ! Mộ Phi ngẩng đầu nhìn trời nghe được tiếng nói của nam nhân bên canh, mang theo một tia lo âu cùng sợ hãi : "Có sét đánh à ? Hay là nhanh trở về di."

Nếu là mưa rào trong mùa hè thì sẽ có sấm chớp, hiện tại trở về nhất định sẽ ướt ! Mộ Phi tất nhiên không muốn trở về ngay, nói câu đầu tiên trong ngày : "Tìm sơn động tránh mưa đi, đợi mưa tạnh lại đã." Nghe đến nam hài nói chuyện nam nhân biểu hiện ra một loại vui sướng, nhưng trên mặt tựa hồ lại có một ít do dự.

Giống như hạ một quyết tâm lớn, Hướng Nhất Phương cười nói với Mộ Phi : "Đi thôi, chúng ta đi tìm sơn động." Có chút không đúng, rồi lại không thể nói rõ là không đúng chỗ nào.... Mộ Phi nghie hoặc đi theo nam nhân đi vào sơn động.

"Rầm rầm !" Trong không trung nổ vang một tiếng, giống như núi đá bị đánh, theo tiếng sấm cuồn cuồn, một tia chớp bổ ra ám lấy không trung, từng hạt mưa lớn rứ rậm rạp từ trên trời mà bay xuống, bật xuống đất lưu lại những vũ nước nhỏ đầy bùn đất.

Ngồi ở cửa động, Mộ Phi nhìn bầu trời bên ngoài mua gió mênh mông, nhất là bọt nước cửa động không ngừng rơi xuống càng như là thủy liêm động trong tiểu thuyết. Nhìn một lúc, Mộ Phi có vẻ có chút không yên lòng, nam nhân kia từ khi đi vào động liền đi vào bên trong không biết đang làm cái gì.

Chẳng lẽ hắn mặc kệ ta ?! Mộ Phi trong lòng đột nhiên nóng giận, sau khi nhàm chán liền đi vào trong, không biết cái tên kia sợ gì chứ ? Nghĩ nghĩ rồi thoáng nhìn thấy một bóng người lui ở trong động. Bạn đang
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại