Dựa Vào Lão Tử Là Công
Chương 15
Lam Đảo gần nhất lại chiêu một đám thiết kế mới.
Lúc tham gia đón người mới tại buổi tiệc , Hạ Vũ nhận thức một người mới là Diệp Đồng.
Vị Diệp Đồng này đối Hạ Vũ rất có hảo cảm, mà Hạ Vũ cũng rõ ràng người này là cùng loại, cũng muốn làm cơ lão.*
* cơ lão : nằm trên.
Tuy rằng Diệp Đồng bề ngoài xem như không bàn tới, nhiều lắm tính ra bộ dạng cũng sạch sẽ nhã nhặn, còn không có đẹp như An Dật.
Nhưng là đối với tịch mịch đã lâu của Hạ Vũ mà nói, bên ngoài và vân vân đều là mây trôi, có thể cùng y tiến hành câu thông* mới là hợp lý.
* câu thông: trong nghĩa trên là quan hệ ( ta nghĩ là dùng từ câu thông thì hay hơn ^^)
Cùng đi với Hạ Vũ , An Dật cũng biết Diệp Đồng thích Hạ Vũ, vì thế cũng có ý tác hợp hai người bọn họ.
Đối với An Dật mà nói, bất kể đối tượng là ai, chỉ cần có thể làm cho Hạ Vũ hạnh phúc là tốt rồi.
Nhưng mà Hạ Vũ chung quy đang do dự sự tồn tại của Tiếu Kiệt, không dám quang minh chính đại cùng Diệp Đồng kết giao, hai người cứ như vậy ở trong công ty giằng co quan hệ mờ ám.
Buổi tối hôm nay, Tiếu Kiệt hiếm khi ở nhà cùng Hạ Vũ cùng nhau ăn bữa tối.
Hạ Vũ hiện tại rất giống cái bánh quẩy, hoàn toàn đem nơi này trở thành nhà của mình mà tự do tùy tiện.
“Ngày Lễ Giáng Sinh công ty các ngươi hẳn là có nghỉ ?" Tiếu Kiệt dùng tiếng Trung sứt sẹo hỏi.
Ngồi ở đối diện y , Hạ Vũ đang dùng dao nĩa đem tảng thịt bò phanh thây ,ngẩng đầu nhìn y một chút: “A?"
Phát âm không chuẩn, thật sự thử thách khả năng nghe của hắn a !
“Lễ Giáng Sinh không phải ngày rất quan trọng sao?" Tiếu Kiệt chọn chọn mi lại hỏi.
“Trọng yếu cái điểu* a, đó là lễ của người nước ngoài!" Hạ Vũ tức giận nói , hắn mới không sùng ngoại**.
*điểu : 1 tiếng chửi
*sùng ngoại : đại khái là anh ý không thích phong tục nước ngoài.
“Ngươi, thời gian ngày đó đều cho ta đi." Tiếu Kiệt nói những lời này hoàn toàn là câu khẳng định , không có một chút ngữ khí thương lượng.
Hạ Vũ cầm cái dao nắm chặt, khó chịu nói: “Dựa vào cái gì! Ca ngày đó bề bộn nhiều việc , không có thời gian đi chơi đùa với ngươi!"
Tiếu Kiệt phi thường tao nhã đem một khối thịt bò đưa vào miệng, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Ngươi bảo ta là ca ca cũng vô dụng, ít nhất ngày đó thời gian buổi tối phải cấp cho ta."
Hạ Vũ nhất thời nghĩ muốn đập bàn mà xúc động: “Ta không có gọi ngươi là ca ca!"
Tiếu Kiệt không đến nơi đến chốn : “Vậy ngươi liền ngoan ngoãn thời gian này cùng ta đi."
Hạ Vũ nghiến răng nghiến lợi: “Không được!"
Tiếu Kiệt cuối cùng nhìn mắt Hạ Vũ , ánh mắt y lãnh liệt mà thâm thúy: “Đừng quên thân phận hiện tại của ngươi."
Hạ Vũ tức giận cầm lấy dao nĩa hung hăng hướng thịt bò cắm xuống, cố kìm nén : “Cho dù ta đáp ứng cùng ngươi sắm vai một đôi người yêu, nhưng ngươi cũng không thể can thiệp tấ cả chuyện của ta !"
Nhìn thấy vẻ mặt Hạ Vũ hung ác , Tiếu Kiệt vẫn như cũ thực bình tĩnh.
Hắn chính là hơi hơi chọn chọn mi: “Phải không?"
Hạ Vũ thực trịnh trọng gật đầu: “Đúng vậy! Ta có quyền tự do thân thể !"
Tiếu Kiệt đối với lời nói hùng hồn của Hạ Vũ chỉ cười khinh thường một chút.
Hạ Vũ nhìn đến vẻ mặt của y, trong lòng hận đến nghiến răng, Tiếu Kiệt chết tiệt, đừng tưởng rằng bộ dạng tốt như vậy , hắn sẽ nghe y!
Đề tài về Lễ Giáng Sinh lúc sau cũng bị Hạ Vũ phao tới chín tầng mây.
Thế cho nên hắn biết Diệp Đồng trong lễ Giáng Sinh sẽ tăng ca, cũng cực kỳ chủ động hướng tổ trưởng Lô Du xin tăng ca.
Vốn Lô Du đối với cái gọi là văn phòng tình cảm lưu luyến là cực kỳ phản đối , bất quá nhìn đến tồn tại của Diệp Đồng làm cho Hạ Vũ đột nhiên trở nên tích cực như thế, y cũng sẽ có ý kiến gì .
Nhận thức Hạ Vũ nhiều năm An Dật nhịn không được mà chấn động.
“Hạ đại nhân ngươi đổi tính ?" An Dật thấy có chuyện lạ giật mình nói, “Ngươi không phải tôn thờ nguyên tắc không tăng ca sao ? Chỉ cần có thể không tăng ca, ngươi là sống chết cũng không muốn tăng ca a."
Hạ Vũ vẻ mặt khổ bức: “Ta hiện tại hận không thể cả người đều ở trong công ty mà không ra."
An Dật lắc đầu thở dài: “Thật sự là đáng thương Hạ đại nhân nhà của ta."
Hạ Vũ ủy khuất gật gật đầu: “Quả nhiên vẫn là tiểu miêu nhà của ta rất hiểu ta ~"
An Dật: “Tiểu miêu muội ngươi!"
Lúc này di động Hạ Vũ vang lên, vừa thấy là số điện thoại lão tỷ, không nói hai lời liền chạy đến ban công tiếp điện thoại.
“Uy?" Hạ Vũ bắt đầu nói.
Tiếng Hạ Lâm lập tức rơi vào trong tai hắn: “A Vũ, lễ Giáng Sinh nếu công ty nghỉ thì quay về tụ hộp một chú đi."
Hạ Vũ vừa nghe lại là lễ Giáng Sinh, liền cảm thấy được một trận đau đầu: “Tỷ, ngượng ngùng, ngày đó ta phải tăng ca."
Hạ Lâm thanh âm có khó nén được thất vọng: “Nga? Phải không. . . . . . Thực tiếc . . . . . . Đúng rồi, a Vũ, không khí cũng lạnh rồi, ngươi nhớ rõ mặc nhiều quần áo một chút. Không cần quá mức mệt nhọc, có thể không tăng ca cũng đừng tăng ca . Thân thể là quan trọng . . . . . ."
Hạ Vũ vội vàng đánh gãy lải nhải của nàng: “Đã biết, tỷ. Ngươi cũng là, đừng luôn sống nhờ Tuấn Hoa . Cố gắng mà sống, nếu kinh tế khó khăn, ta có thể giúp các ngươi ."
Hạ Lâm ha hả cười cười: “Ngươi nói ngốc gì a, nhớ rõ đừng loạn tiêu tiền. Ngươi về sau cần phải cưới vợ ."
Hạ Vũ vẫn không dám nói cho Hạ Lâm về vấn đề tính hướng của hắn, hắn cảm thấy được chuyện này đối với Hạ Lâm mà nói là quá mức tàn khốc.
Vì thế hắn quyết định giấu nàng cả đời, dù sao nam nhân như hắn, phỏng chừng cũng không có nữ nhân đủ kiên định đi theo hắn.
“Tỷ. . . . . . Đừng quan tâm ta . Ngươi quan tâm chính mình đi, ta đã trưởng thành." Hạ Vũ không biết vì cái gì liền cảm thấy được cái mũi có chút cay cay.
Tuy rằng Hạ Lâm vận mệnh thực long đong, tìm một trượng phu không đủ tâm, nhưng vẫn hướng tới cuộc sống tràn ngập tốt đẹp.
Con gái của nàng cũng năm tuổi , là tiểu nha đầu thực đáng yêu.
Làm mụ mụ nhiều như vậy năm, Hạ Lâm vẫn là vẫn thực quan tâm đệ đệ làm công bên ngoài.
Về Chung Khánh Thiên vay mượn nặng lãi, Hạ Vũ rất rõ ràng Hạ Lâm thật ra là cùng đường mới đến cầu hắn .
Bằng không Hạ Lâm cho dù có khổ đến mấy cũng không đối hắn oán giận một tiếng.
“A Vũ, ngươi còn nhớ rõ phố Triệu bên cạnh a di Triệu Thiến không? Nàng bộ dạng không tồi, hiện tại mới vừa tốt nghiệp đại học. Ngươi nếu có rảnh , ta liền giới thiệu các ngươi nhận thức đi. . . . . ." Hạ Lâm bỏ qua chuyện kia rồi giới thiệu đối tượng cho Hạ Vũ.
Hạ Vũ có chút bật cười: “Tỷ ngươi quan tâm vớ vẩn cái gì a, ta hiện tại không tính toán tìm đối tượng, ngươi bớt lo đi."
Hạ Lâm vừa nghe vội vàng nói: “Điều này là sao , ngươi cũng 24 tuổi , nên nói tới đối tượng. Tìm bạn, ta cũng có chút yên tâm a."
Hạ Vũ: “Người ta ghét ta."
Hạ Lâm: “Như thế nào không được !Đệ đệ ta bộ dạng tuấn tú lịch sự, chính tông dễ nhìn. Nàng như thế nào lại ghét."
Hạ Vũ: “Tỷ, là chúng ta không xứng với người ta. Ngươi cũng đừng quan tâm vớ vẩn, ta còn có công tác, trước hết như vậy đi."
Có chút trốn tránh cúp điện thoại Hạ Lâm , Hạ Vũ trong lòng lại rối loạn.
Nếu như bị Hạ Lâm biết Hạ Vũ hiện tại cùng người xã hội đen dây dưa mơ hồ , phỏng chừng sẽ sợ tới mức ngất xỉu .
An Dật cũng đi tới ban công , y cầm trong tay ly cà phê , lười biếng tựa vào lan can .
“A Vũ, nếu không ngươi trước hết về nhà đi." An Dật đột nhiên thực nghiêm túc mở miệng nói, “Ta cuối cùng cảm thấy được ngươi cùng Tiếu Kiệt dây dưa không rõ sẽ có kết cục không tốt ."
Hạ Vũ cũng tựa vào lan can , cả người có vẻ có chút suy sụp : “Ta cũng biết. . . . . . Chính là ta sợ chuyện này sẽ bị tỷ của ta biết."
An Dật thở dài: “Ngươi như thế nào liền mệnh khổ như vậy ."
Hạ Vũ: “Ha hả, đây là số mệnh. Dáng vẻ không giống như là đại thiếu gia ngươi a."
An Dật: “Thiếu gia muội ngươi , ta với ba ta kinh tế trực tiếp không có quan hệ."
Hạ Vũ: “Ít nhất ngươi còn có một cái nhà a. Tỷ của ta đã vì y mà bị phụ tình, ta không muốn có một cái cái gì gọi là nhà ."
An Dật nhìn Hạ Vũ, đột nhiên có chút đau lòng cho nam nhân này.
“Không cần thông cảm ta." Hạ Vũ nói, “Ngươi nếu muốn ta, liền theo ta đi."
“Theo muội ngươi, lão tử không muốn làm cơ!" An Dật hung tợn nói, “Ngươi không cần ý đồ làm cong ta, ta là thẳng nam!"
Lúc tham gia đón người mới tại buổi tiệc , Hạ Vũ nhận thức một người mới là Diệp Đồng.
Vị Diệp Đồng này đối Hạ Vũ rất có hảo cảm, mà Hạ Vũ cũng rõ ràng người này là cùng loại, cũng muốn làm cơ lão.*
* cơ lão : nằm trên.
Tuy rằng Diệp Đồng bề ngoài xem như không bàn tới, nhiều lắm tính ra bộ dạng cũng sạch sẽ nhã nhặn, còn không có đẹp như An Dật.
Nhưng là đối với tịch mịch đã lâu của Hạ Vũ mà nói, bên ngoài và vân vân đều là mây trôi, có thể cùng y tiến hành câu thông* mới là hợp lý.
* câu thông: trong nghĩa trên là quan hệ ( ta nghĩ là dùng từ câu thông thì hay hơn ^^)
Cùng đi với Hạ Vũ , An Dật cũng biết Diệp Đồng thích Hạ Vũ, vì thế cũng có ý tác hợp hai người bọn họ.
Đối với An Dật mà nói, bất kể đối tượng là ai, chỉ cần có thể làm cho Hạ Vũ hạnh phúc là tốt rồi.
Nhưng mà Hạ Vũ chung quy đang do dự sự tồn tại của Tiếu Kiệt, không dám quang minh chính đại cùng Diệp Đồng kết giao, hai người cứ như vậy ở trong công ty giằng co quan hệ mờ ám.
Buổi tối hôm nay, Tiếu Kiệt hiếm khi ở nhà cùng Hạ Vũ cùng nhau ăn bữa tối.
Hạ Vũ hiện tại rất giống cái bánh quẩy, hoàn toàn đem nơi này trở thành nhà của mình mà tự do tùy tiện.
“Ngày Lễ Giáng Sinh công ty các ngươi hẳn là có nghỉ ?" Tiếu Kiệt dùng tiếng Trung sứt sẹo hỏi.
Ngồi ở đối diện y , Hạ Vũ đang dùng dao nĩa đem tảng thịt bò phanh thây ,ngẩng đầu nhìn y một chút: “A?"
Phát âm không chuẩn, thật sự thử thách khả năng nghe của hắn a !
“Lễ Giáng Sinh không phải ngày rất quan trọng sao?" Tiếu Kiệt chọn chọn mi lại hỏi.
“Trọng yếu cái điểu* a, đó là lễ của người nước ngoài!" Hạ Vũ tức giận nói , hắn mới không sùng ngoại**.
*điểu : 1 tiếng chửi
*sùng ngoại : đại khái là anh ý không thích phong tục nước ngoài.
“Ngươi, thời gian ngày đó đều cho ta đi." Tiếu Kiệt nói những lời này hoàn toàn là câu khẳng định , không có một chút ngữ khí thương lượng.
Hạ Vũ cầm cái dao nắm chặt, khó chịu nói: “Dựa vào cái gì! Ca ngày đó bề bộn nhiều việc , không có thời gian đi chơi đùa với ngươi!"
Tiếu Kiệt phi thường tao nhã đem một khối thịt bò đưa vào miệng, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Ngươi bảo ta là ca ca cũng vô dụng, ít nhất ngày đó thời gian buổi tối phải cấp cho ta."
Hạ Vũ nhất thời nghĩ muốn đập bàn mà xúc động: “Ta không có gọi ngươi là ca ca!"
Tiếu Kiệt không đến nơi đến chốn : “Vậy ngươi liền ngoan ngoãn thời gian này cùng ta đi."
Hạ Vũ nghiến răng nghiến lợi: “Không được!"
Tiếu Kiệt cuối cùng nhìn mắt Hạ Vũ , ánh mắt y lãnh liệt mà thâm thúy: “Đừng quên thân phận hiện tại của ngươi."
Hạ Vũ tức giận cầm lấy dao nĩa hung hăng hướng thịt bò cắm xuống, cố kìm nén : “Cho dù ta đáp ứng cùng ngươi sắm vai một đôi người yêu, nhưng ngươi cũng không thể can thiệp tấ cả chuyện của ta !"
Nhìn thấy vẻ mặt Hạ Vũ hung ác , Tiếu Kiệt vẫn như cũ thực bình tĩnh.
Hắn chính là hơi hơi chọn chọn mi: “Phải không?"
Hạ Vũ thực trịnh trọng gật đầu: “Đúng vậy! Ta có quyền tự do thân thể !"
Tiếu Kiệt đối với lời nói hùng hồn của Hạ Vũ chỉ cười khinh thường một chút.
Hạ Vũ nhìn đến vẻ mặt của y, trong lòng hận đến nghiến răng, Tiếu Kiệt chết tiệt, đừng tưởng rằng bộ dạng tốt như vậy , hắn sẽ nghe y!
Đề tài về Lễ Giáng Sinh lúc sau cũng bị Hạ Vũ phao tới chín tầng mây.
Thế cho nên hắn biết Diệp Đồng trong lễ Giáng Sinh sẽ tăng ca, cũng cực kỳ chủ động hướng tổ trưởng Lô Du xin tăng ca.
Vốn Lô Du đối với cái gọi là văn phòng tình cảm lưu luyến là cực kỳ phản đối , bất quá nhìn đến tồn tại của Diệp Đồng làm cho Hạ Vũ đột nhiên trở nên tích cực như thế, y cũng sẽ có ý kiến gì .
Nhận thức Hạ Vũ nhiều năm An Dật nhịn không được mà chấn động.
“Hạ đại nhân ngươi đổi tính ?" An Dật thấy có chuyện lạ giật mình nói, “Ngươi không phải tôn thờ nguyên tắc không tăng ca sao ? Chỉ cần có thể không tăng ca, ngươi là sống chết cũng không muốn tăng ca a."
Hạ Vũ vẻ mặt khổ bức: “Ta hiện tại hận không thể cả người đều ở trong công ty mà không ra."
An Dật lắc đầu thở dài: “Thật sự là đáng thương Hạ đại nhân nhà của ta."
Hạ Vũ ủy khuất gật gật đầu: “Quả nhiên vẫn là tiểu miêu nhà của ta rất hiểu ta ~"
An Dật: “Tiểu miêu muội ngươi!"
Lúc này di động Hạ Vũ vang lên, vừa thấy là số điện thoại lão tỷ, không nói hai lời liền chạy đến ban công tiếp điện thoại.
“Uy?" Hạ Vũ bắt đầu nói.
Tiếng Hạ Lâm lập tức rơi vào trong tai hắn: “A Vũ, lễ Giáng Sinh nếu công ty nghỉ thì quay về tụ hộp một chú đi."
Hạ Vũ vừa nghe lại là lễ Giáng Sinh, liền cảm thấy được một trận đau đầu: “Tỷ, ngượng ngùng, ngày đó ta phải tăng ca."
Hạ Lâm thanh âm có khó nén được thất vọng: “Nga? Phải không. . . . . . Thực tiếc . . . . . . Đúng rồi, a Vũ, không khí cũng lạnh rồi, ngươi nhớ rõ mặc nhiều quần áo một chút. Không cần quá mức mệt nhọc, có thể không tăng ca cũng đừng tăng ca . Thân thể là quan trọng . . . . . ."
Hạ Vũ vội vàng đánh gãy lải nhải của nàng: “Đã biết, tỷ. Ngươi cũng là, đừng luôn sống nhờ Tuấn Hoa . Cố gắng mà sống, nếu kinh tế khó khăn, ta có thể giúp các ngươi ."
Hạ Lâm ha hả cười cười: “Ngươi nói ngốc gì a, nhớ rõ đừng loạn tiêu tiền. Ngươi về sau cần phải cưới vợ ."
Hạ Vũ vẫn không dám nói cho Hạ Lâm về vấn đề tính hướng của hắn, hắn cảm thấy được chuyện này đối với Hạ Lâm mà nói là quá mức tàn khốc.
Vì thế hắn quyết định giấu nàng cả đời, dù sao nam nhân như hắn, phỏng chừng cũng không có nữ nhân đủ kiên định đi theo hắn.
“Tỷ. . . . . . Đừng quan tâm ta . Ngươi quan tâm chính mình đi, ta đã trưởng thành." Hạ Vũ không biết vì cái gì liền cảm thấy được cái mũi có chút cay cay.
Tuy rằng Hạ Lâm vận mệnh thực long đong, tìm một trượng phu không đủ tâm, nhưng vẫn hướng tới cuộc sống tràn ngập tốt đẹp.
Con gái của nàng cũng năm tuổi , là tiểu nha đầu thực đáng yêu.
Làm mụ mụ nhiều như vậy năm, Hạ Lâm vẫn là vẫn thực quan tâm đệ đệ làm công bên ngoài.
Về Chung Khánh Thiên vay mượn nặng lãi, Hạ Vũ rất rõ ràng Hạ Lâm thật ra là cùng đường mới đến cầu hắn .
Bằng không Hạ Lâm cho dù có khổ đến mấy cũng không đối hắn oán giận một tiếng.
“A Vũ, ngươi còn nhớ rõ phố Triệu bên cạnh a di Triệu Thiến không? Nàng bộ dạng không tồi, hiện tại mới vừa tốt nghiệp đại học. Ngươi nếu có rảnh , ta liền giới thiệu các ngươi nhận thức đi. . . . . ." Hạ Lâm bỏ qua chuyện kia rồi giới thiệu đối tượng cho Hạ Vũ.
Hạ Vũ có chút bật cười: “Tỷ ngươi quan tâm vớ vẩn cái gì a, ta hiện tại không tính toán tìm đối tượng, ngươi bớt lo đi."
Hạ Lâm vừa nghe vội vàng nói: “Điều này là sao , ngươi cũng 24 tuổi , nên nói tới đối tượng. Tìm bạn, ta cũng có chút yên tâm a."
Hạ Vũ: “Người ta ghét ta."
Hạ Lâm: “Như thế nào không được !Đệ đệ ta bộ dạng tuấn tú lịch sự, chính tông dễ nhìn. Nàng như thế nào lại ghét."
Hạ Vũ: “Tỷ, là chúng ta không xứng với người ta. Ngươi cũng đừng quan tâm vớ vẩn, ta còn có công tác, trước hết như vậy đi."
Có chút trốn tránh cúp điện thoại Hạ Lâm , Hạ Vũ trong lòng lại rối loạn.
Nếu như bị Hạ Lâm biết Hạ Vũ hiện tại cùng người xã hội đen dây dưa mơ hồ , phỏng chừng sẽ sợ tới mức ngất xỉu .
An Dật cũng đi tới ban công , y cầm trong tay ly cà phê , lười biếng tựa vào lan can .
“A Vũ, nếu không ngươi trước hết về nhà đi." An Dật đột nhiên thực nghiêm túc mở miệng nói, “Ta cuối cùng cảm thấy được ngươi cùng Tiếu Kiệt dây dưa không rõ sẽ có kết cục không tốt ."
Hạ Vũ cũng tựa vào lan can , cả người có vẻ có chút suy sụp : “Ta cũng biết. . . . . . Chính là ta sợ chuyện này sẽ bị tỷ của ta biết."
An Dật thở dài: “Ngươi như thế nào liền mệnh khổ như vậy ."
Hạ Vũ: “Ha hả, đây là số mệnh. Dáng vẻ không giống như là đại thiếu gia ngươi a."
An Dật: “Thiếu gia muội ngươi , ta với ba ta kinh tế trực tiếp không có quan hệ."
Hạ Vũ: “Ít nhất ngươi còn có một cái nhà a. Tỷ của ta đã vì y mà bị phụ tình, ta không muốn có một cái cái gì gọi là nhà ."
An Dật nhìn Hạ Vũ, đột nhiên có chút đau lòng cho nam nhân này.
“Không cần thông cảm ta." Hạ Vũ nói, “Ngươi nếu muốn ta, liền theo ta đi."
“Theo muội ngươi, lão tử không muốn làm cơ!" An Dật hung tợn nói, “Ngươi không cần ý đồ làm cong ta, ta là thẳng nam!"
Tác giả :
Hi Ngôn Phỉ Ngữ