Đưa Nhau Đi Trốn - Đường Về Nhà
Chương 29: Chỉ có hai người
- Này Ánh!
- Cái gì?
- Thì, tối nay mày rảnh không?
- Mẹ tao về nhà ngoại rồi, chắc mai mới về! Mà mày hỏi làm cái quái gì?
- Thế tối tao ghé qua nhà mày chơi thử một buổi nhá! - "Nghe tôi trả lời vậy, mắt Tùng cũng đột nhiên sáng hẳn lên".
- Dở người, em tao méc mẹ thì sao?
- Tao vào ăn luôn nhé, em mày thì mặc nó đi chứ!
- Không, có thì cũng qua bữa tối hộ tao.
Tôi trả lời với giọng kiêm quyết, Tùng cũng làm vẻ mặt khó chịu rồi dừng xe lại. Bất giác tôi mới để ý rằng là cũng đã về hẳn tới nhà.
Tôi chào tạm biệt Tùng, vào nhà làm lấy bữa trưa ăn rồi lên phòng ngủ một giấc cho đến khi trời đã sạp tối.
- Chị, xuống ăn cơm! - "Tiếng gõ cửa bồm bồm với giọng nói của đứa em cũng phải làm tôi từ biệt khỏi chiếc chăn ấm áp mà ngóc đầu dậy".
- Hả? mấy giờ rồi?
- Hơn sáu giờ! dậy xuống còn ăn.
- Ai làm bữa tối vậy?
- Cái anh gì gì đấy, tự nhiên xông thằng vào nhà mình rồi đòi nằng nặc làm bữa!
Tôi liền nhảy tót xuống giường khi nghe em tôi nói vậy. Tôi chạy thẳng một mạch xuống dưới phòng thì mọi thứ đã được dọn ra sẵn với bộ mặt nhăn nhở của Tùng cười nhìn bộ dạng tôi khi vừa mới ngủ dậy.
- Thằng điên này, thích ăn đập không? Đã bảo có gì thì qua bữa tối. - "Tôi nhìn Tùng nói với bộ mặt cau có".
- Mày ngủ say như chết, tao không lỡ gọi dậy!
- Thế là mày vào cả phòng tao nữa hả?
- Tò mò thôi, mà yên tâm tao có làm gì mày đâu, ngó phòng mày còn bừa bộn hơn cả phòng tao nữa.
- Lần sau đừng có tự tiện như thế!
- Thôi, ăn đi.
Tùng lấy ghế ra rồi gọi cả em tôi đang ngồi cắm đầu vào cái điện thoại mượn được của Tùng ra ăn. Vẫn ăn như thường lệ, chỉ khác chỗ là không phải mẹ tôi mà lại là Tùng. Nhưng không được ngon cho lắm, Tùng nấu ăn dở tệ.
- Anh này là người yêu chị hả? Thấy anh ý kể vậy.
- Hả? - "Lời em tôi đột nhiên nói làm tôi tí thì sặc, tròn xoe mắt lên nhìn nó rồi quay sang nhìn Tùng".
- Làm gì mà nhìn tao khiếp thế?
- Lo mà ăn cơm đi! Thằng đần.
Tuy biết là tính Tùng kiểu gì cũng sẽ vậy, nhưng điều khiến tôi khó chịu hơn hết là khi ăn mà Tùng cứ căng mắt ra nhìn tôi, thực sự là chỉ muốn cầm cái bát ném thẳng vào cái bộ mặt đáng ghét đó.
Nhìn bộ mặt cau có khó chịu của tôi, Tùng cũng thôi nhìn mà cắm đầu vào ăn một cách hẳn hoi, có lẽ lúc ăn nhìn mặt tôi chắc hẳn buồn cười lắm.
...
Dọn hết bát đũa lại mang vào trong bếp thì Tùng cũng gọi với tôi lại.
- Tao lên phòng mày được không?
- Làm gì?
- Chơi, ngồi dưới này chán lắm.
- Không làm phiền tao thì được!
- Ừ.
Tùng cười rồi bước theo sau tôi lên phòng, tôi ngồi vào bàn học còn Tùng thì leo lên giường tôi nghịch điện thoại.
- Này Ánh?
- Đã bảo đừng làm phiền tao!
- Mày cứ cố gắng vậy để làm gì?
- Cai đó, đó là trách nhiệm của tao.
- Vậy hả? Mày cũng không cần phải trả lời rõ đâu!
- Thì cũng là khi bố tao mất, cuộc sống khó khăn hơn nhiều thôi.
- Tao muốn được như mày! Một đứa mạnh mẽ.
Tôi cũng chả biết rõ được là Tùng đã đứng sau lừng mình từ lúc nào và ôm tôi từ phía sau.
- Ôm mày như này thích thật đấy!
- Buông tao ra, thằng dở! ai cho mày tự tiện thế.
- Một lúc thôi.
Tùng nói, dụi đầu vào tóc tôi. Tôi biết thì kiểu gì Tùng cũng chả thể chịu ngồi yên được một chỗ.
- Mày biết không? Tao muốn mãi được như vậy, được bên mày như thế này.
- Thôi thôi cho xin, sến như trong phim ấy!
Phải mất một lúc, tôi mới gạt được cánh tay Tùng ra, đúng là y như chủ của nó. Cứng đầu đến phát ghét.
- Nè, khi nào tao dẫn mày đi coi phim nhé.
- Khỏi.
- Đi, tao muốn đi cùng mày một lần
- Sắp thi rồi, tao không thích, mà tao lười lắm. Để hè thì được, mà muộn rồi mày cũng nên về đi là vừa.
- Chán ghê đấy, mà vẫn sớm mà?
- Sớm con khỉ, nhìn đồng hồ hộ cái.
- Vâng vâng.
Tùng đứng dậy chạy ra véo lấy má tôi cái rồi đi xuống phòng. Tôi đưa Tùng ra đến ngoài cổng, ánh đèn mập mờ phản chiếu qua ánh mắt của hai đứa.
- Mày tử tế phết, đưa tao ra tận ngoài này.
- Thì, mày là khách mà!
- Mày cười nhìn xinh lắm.
- Khen thừa!
Tôi đáp lại lời Tùng với một cái nhún vai, nhưng khi được khen vậy tôi cũng thấy vui vui. Hai đứa cứ thế đứng im lìm và nhìn nhau rất lâu. Chỉ có nụ cười tươi tắn của tôi thì vẫn còn đọng lại trên môi.
- Cứ ngắm mày thế này thì đêm mất, tao về đây!
- Ngủ ngon!
- Ừ!
- Mày cũng ngủ ngon, bye. - "Sau nụ cười, Tùng cũng quay xe và đi về".
- Cái gì?
- Thì, tối nay mày rảnh không?
- Mẹ tao về nhà ngoại rồi, chắc mai mới về! Mà mày hỏi làm cái quái gì?
- Thế tối tao ghé qua nhà mày chơi thử một buổi nhá! - "Nghe tôi trả lời vậy, mắt Tùng cũng đột nhiên sáng hẳn lên".
- Dở người, em tao méc mẹ thì sao?
- Tao vào ăn luôn nhé, em mày thì mặc nó đi chứ!
- Không, có thì cũng qua bữa tối hộ tao.
Tôi trả lời với giọng kiêm quyết, Tùng cũng làm vẻ mặt khó chịu rồi dừng xe lại. Bất giác tôi mới để ý rằng là cũng đã về hẳn tới nhà.
Tôi chào tạm biệt Tùng, vào nhà làm lấy bữa trưa ăn rồi lên phòng ngủ một giấc cho đến khi trời đã sạp tối.
- Chị, xuống ăn cơm! - "Tiếng gõ cửa bồm bồm với giọng nói của đứa em cũng phải làm tôi từ biệt khỏi chiếc chăn ấm áp mà ngóc đầu dậy".
- Hả? mấy giờ rồi?
- Hơn sáu giờ! dậy xuống còn ăn.
- Ai làm bữa tối vậy?
- Cái anh gì gì đấy, tự nhiên xông thằng vào nhà mình rồi đòi nằng nặc làm bữa!
Tôi liền nhảy tót xuống giường khi nghe em tôi nói vậy. Tôi chạy thẳng một mạch xuống dưới phòng thì mọi thứ đã được dọn ra sẵn với bộ mặt nhăn nhở của Tùng cười nhìn bộ dạng tôi khi vừa mới ngủ dậy.
- Thằng điên này, thích ăn đập không? Đã bảo có gì thì qua bữa tối. - "Tôi nhìn Tùng nói với bộ mặt cau có".
- Mày ngủ say như chết, tao không lỡ gọi dậy!
- Thế là mày vào cả phòng tao nữa hả?
- Tò mò thôi, mà yên tâm tao có làm gì mày đâu, ngó phòng mày còn bừa bộn hơn cả phòng tao nữa.
- Lần sau đừng có tự tiện như thế!
- Thôi, ăn đi.
Tùng lấy ghế ra rồi gọi cả em tôi đang ngồi cắm đầu vào cái điện thoại mượn được của Tùng ra ăn. Vẫn ăn như thường lệ, chỉ khác chỗ là không phải mẹ tôi mà lại là Tùng. Nhưng không được ngon cho lắm, Tùng nấu ăn dở tệ.
- Anh này là người yêu chị hả? Thấy anh ý kể vậy.
- Hả? - "Lời em tôi đột nhiên nói làm tôi tí thì sặc, tròn xoe mắt lên nhìn nó rồi quay sang nhìn Tùng".
- Làm gì mà nhìn tao khiếp thế?
- Lo mà ăn cơm đi! Thằng đần.
Tuy biết là tính Tùng kiểu gì cũng sẽ vậy, nhưng điều khiến tôi khó chịu hơn hết là khi ăn mà Tùng cứ căng mắt ra nhìn tôi, thực sự là chỉ muốn cầm cái bát ném thẳng vào cái bộ mặt đáng ghét đó.
Nhìn bộ mặt cau có khó chịu của tôi, Tùng cũng thôi nhìn mà cắm đầu vào ăn một cách hẳn hoi, có lẽ lúc ăn nhìn mặt tôi chắc hẳn buồn cười lắm.
...
Dọn hết bát đũa lại mang vào trong bếp thì Tùng cũng gọi với tôi lại.
- Tao lên phòng mày được không?
- Làm gì?
- Chơi, ngồi dưới này chán lắm.
- Không làm phiền tao thì được!
- Ừ.
Tùng cười rồi bước theo sau tôi lên phòng, tôi ngồi vào bàn học còn Tùng thì leo lên giường tôi nghịch điện thoại.
- Này Ánh?
- Đã bảo đừng làm phiền tao!
- Mày cứ cố gắng vậy để làm gì?
- Cai đó, đó là trách nhiệm của tao.
- Vậy hả? Mày cũng không cần phải trả lời rõ đâu!
- Thì cũng là khi bố tao mất, cuộc sống khó khăn hơn nhiều thôi.
- Tao muốn được như mày! Một đứa mạnh mẽ.
Tôi cũng chả biết rõ được là Tùng đã đứng sau lừng mình từ lúc nào và ôm tôi từ phía sau.
- Ôm mày như này thích thật đấy!
- Buông tao ra, thằng dở! ai cho mày tự tiện thế.
- Một lúc thôi.
Tùng nói, dụi đầu vào tóc tôi. Tôi biết thì kiểu gì Tùng cũng chả thể chịu ngồi yên được một chỗ.
- Mày biết không? Tao muốn mãi được như vậy, được bên mày như thế này.
- Thôi thôi cho xin, sến như trong phim ấy!
Phải mất một lúc, tôi mới gạt được cánh tay Tùng ra, đúng là y như chủ của nó. Cứng đầu đến phát ghét.
- Nè, khi nào tao dẫn mày đi coi phim nhé.
- Khỏi.
- Đi, tao muốn đi cùng mày một lần
- Sắp thi rồi, tao không thích, mà tao lười lắm. Để hè thì được, mà muộn rồi mày cũng nên về đi là vừa.
- Chán ghê đấy, mà vẫn sớm mà?
- Sớm con khỉ, nhìn đồng hồ hộ cái.
- Vâng vâng.
Tùng đứng dậy chạy ra véo lấy má tôi cái rồi đi xuống phòng. Tôi đưa Tùng ra đến ngoài cổng, ánh đèn mập mờ phản chiếu qua ánh mắt của hai đứa.
- Mày tử tế phết, đưa tao ra tận ngoài này.
- Thì, mày là khách mà!
- Mày cười nhìn xinh lắm.
- Khen thừa!
Tôi đáp lại lời Tùng với một cái nhún vai, nhưng khi được khen vậy tôi cũng thấy vui vui. Hai đứa cứ thế đứng im lìm và nhìn nhau rất lâu. Chỉ có nụ cười tươi tắn của tôi thì vẫn còn đọng lại trên môi.
- Cứ ngắm mày thế này thì đêm mất, tao về đây!
- Ngủ ngon!
- Ừ!
- Mày cũng ngủ ngon, bye. - "Sau nụ cười, Tùng cũng quay xe và đi về".
Tác giả :
Mưa