Đưa Nhầm Sói Lên Giường
Chương 12: Qua đêm [ 1 ]
Chiếc xe cuối cùng dừng lại trước căn biệt thự nằm ở xa thành phố, Trần Mặc Cảnh cẩn thận bế Dương Hiểu Tình vào nhà.
Bên trong căn nhà tĩnh lặng, chỉ có mình Mẫn Lạc ngồi nhâm nhi ly rượu vang mới nhập từ Pháp về. Ánh mắt cô ta đưa nhìn Trần Mặc Cảnh rồi nở nụ cười có ý trêu đùa.
" Quay lại rồi à? " Cô khẽ lên tiếng hỏi thăm tình hình.
Trần Mặc Cảnh vẫn lạnh nhạt chẳng nói gì, ánh mắt sâu trong đó có chút đau thương khó thấy. Anh vẫn nhấc những bước chân chậm rãi lên phòng mình, cứ từ từ cho đến khi đặt cô xuống giường cánh tay ấy lại nắm chặt lấy tay anh, lưu luyến một cách khó buông.
" Ngủ ngon "
Tay anh khẽ lấy một lọn tóc của cô, đôi môi mỏng khẽ hôn lên nó rồi gỡ tay rời đi.
[... ]
Dưới phòng khách mùi rượu nồng nặc, Trần Mặc Cảnh có chút khó chịu nên dùng thuốc lá để áp mùi nó. Ánh mắt anh trầm ngâm nhìn về một nơi nào đó, có lẽ là nơi có hạnh phúc giống như một câu truyện cổ tích chăng?
" Quay lại rồi à?" Mẫn Lạc nhâm nhi ly rượu đến gần cạn mà thấy vầng khí u ám của Trần Mặc Cảnh chẳng giảm đi chút nào liền quay sang hỏi.
Anh khẽ cười, một nụ cười đau thương.
" Quay lại? Có đáng để cô ấy chấp nhận một người như tôi? "
Mẫn Lạc hiểu khá rõ những điều Trần Mặc Cảnh nói, dù nó mờ kín khó hiểu thế nào. Nhưng mỗi lần nghe những câu hỏi này cô chỉ có thể cười chua xót, thương thay cho hai số phận không thể bước đến đó là điều duy nhất cô làm được.
" Sao anh không thử? "
Trần Mặc Cảnh hút hết một điếu thuốc, nhịp tim anh gần như chẳng ổn định chút nào nó cứ loạn lên, anh lại châm điếu nữa tiếp tục hút cho đến khi tâm lí ổn định. Cuối cùng khẩu miệng anh khẽ mấp máy, lúc sau mới nói được nên lời.
" Tôi nghe nói hoa hồng tượng trưng cho tình yêu, tôi đã từng chọn nó để tặng nó cho một cô gái 13 tuổi."
Mẫn Lạc tò mò, rót thêm chút rượu vào ly. " Rồi sao? "
Trần Mặc Cảnh hút hết điều thuốc thứ hai, anh hít thật sâu rồi nhả khói mù mịt điều đó khiến đôi mắt anh hơi cay cay.
" Sau đó tôi nghe tin Tuấn gặp nạn, tôi đã để bó hoa đó lại cửa tiệm rồi chạy đến một căn nhà bỏ hoang. Người anh em năm đó bị giết trước mắt tôi, cảm giác đó đến bây giờ mỗi khi tôi nghĩ lại vẫn đau. "
" Vì vậy anh sợ cô ấy sẽ như vậy sao? "
" Tôi từng ước cô ấy sẽ tìm thấy một người đàn ông tốt hơn. Nhưng đến khi cô ấy bên người khác tôi lại ích kỉ dành lại."
Trần Mặc Cảnh lại tiếp tục châm điếu thuốc mới, cổ họng anh nghẹn lại đến mức chẳng hút hết nổi điếu thứ ba. Anh dập tắt nó, chẳng muốn nói gì nữa đành đi lên lầu xem tình hình của cô.
Những bước chân anh chậm rãi đứng trước cánh cửa, bàn tay chẳng có chút sức lực nào để mở nó ra. Anh sợ khi mở ra sẽ nhìn thấy cô đang ngồi dựa lưng vào thành giường chờ anh, khi đó anh sẽ không biết đối mặt thế nào. Nhưng cuối cùng anh vẫn quyết định mở cánh cửa đó, từ từ nhẹ nhàng bước vào.
Tiếng nước xối xả vọng khắp căn phòng, Dương Hiểu Tình dường như đã tỉnh giấc. Cô đang cố gột rửa đi mùi rượu trên cơ thể mình bằng nước nóng, nó cứ xối từ đầu cô xuống chân nhưng chẳng thể nào sưởi ấm lòng cô.
Lời chúc ngủ ngon của Trần Mặc Cảnh lại chẳng khiến cô yên giấc, nó như một cơn ác mộng lấn át thế giới nội tâm của cô. Mỗi khi cô nhắm mắt lại anh lại bộc lộ những thứ khiến trái tim cô đau thương đến tột cùng, nhưng sau khi mở mắt ra anh đều rời đi rất nhanh.
Tiếng nước dừng lại, cô cũng khoác mình chiếc áo choàng tắm màu cho rồi rời ra ngoài.
Người đàn ông kia đã có mặt từ bao giờ, mùi thuốc lá có lẽ cũng từ lúc đó thoảng khắp căn phòng.
" Khụ.. Khụ "
Dương Hiểu Tình khẽ ho lên vài tiếng, có lẽ do tiếp xúc đột ngột với mùi thuốc nên khứu giác cô có cảm ứng hơi nhanh.
Trần Mặc Cảnh đưa mắt nhìn Dương Hiểu Tình, đôi mắt gần như sáng lên khi nhìn thấy cơ thể trắng nõn được che đi vài nơi thuần bí. Anh cũng bị hình ảnh đó làm cho kích thích nên ho lên vài tiếng để chấn an lại tinh thần.
" Em xong rồi? " Anh khẽ lên tiếng hỏi, ánh mắt đưa ra ngoài cửa sổ nhìn không gian tĩnh lặng.
Dương Hiểu Tình khẽ chỉnh trang lại chiếc áo sao cho kín nhất rồi, nhìn gương mặt có chút tính thú của anh, chần chừ hồi lâu lên tiếng." Cho em mượn bộ đồ được chứ? " Cô ái ngại lên tiếng, nhưng hiện tại không gian ở đây bị gió lùa vào hơi se lạnh.
Bên trong căn nhà tĩnh lặng, chỉ có mình Mẫn Lạc ngồi nhâm nhi ly rượu vang mới nhập từ Pháp về. Ánh mắt cô ta đưa nhìn Trần Mặc Cảnh rồi nở nụ cười có ý trêu đùa.
" Quay lại rồi à? " Cô khẽ lên tiếng hỏi thăm tình hình.
Trần Mặc Cảnh vẫn lạnh nhạt chẳng nói gì, ánh mắt sâu trong đó có chút đau thương khó thấy. Anh vẫn nhấc những bước chân chậm rãi lên phòng mình, cứ từ từ cho đến khi đặt cô xuống giường cánh tay ấy lại nắm chặt lấy tay anh, lưu luyến một cách khó buông.
" Ngủ ngon "
Tay anh khẽ lấy một lọn tóc của cô, đôi môi mỏng khẽ hôn lên nó rồi gỡ tay rời đi.
[... ]
Dưới phòng khách mùi rượu nồng nặc, Trần Mặc Cảnh có chút khó chịu nên dùng thuốc lá để áp mùi nó. Ánh mắt anh trầm ngâm nhìn về một nơi nào đó, có lẽ là nơi có hạnh phúc giống như một câu truyện cổ tích chăng?
" Quay lại rồi à?" Mẫn Lạc nhâm nhi ly rượu đến gần cạn mà thấy vầng khí u ám của Trần Mặc Cảnh chẳng giảm đi chút nào liền quay sang hỏi.
Anh khẽ cười, một nụ cười đau thương.
" Quay lại? Có đáng để cô ấy chấp nhận một người như tôi? "
Mẫn Lạc hiểu khá rõ những điều Trần Mặc Cảnh nói, dù nó mờ kín khó hiểu thế nào. Nhưng mỗi lần nghe những câu hỏi này cô chỉ có thể cười chua xót, thương thay cho hai số phận không thể bước đến đó là điều duy nhất cô làm được.
" Sao anh không thử? "
Trần Mặc Cảnh hút hết một điếu thuốc, nhịp tim anh gần như chẳng ổn định chút nào nó cứ loạn lên, anh lại châm điếu nữa tiếp tục hút cho đến khi tâm lí ổn định. Cuối cùng khẩu miệng anh khẽ mấp máy, lúc sau mới nói được nên lời.
" Tôi nghe nói hoa hồng tượng trưng cho tình yêu, tôi đã từng chọn nó để tặng nó cho một cô gái 13 tuổi."
Mẫn Lạc tò mò, rót thêm chút rượu vào ly. " Rồi sao? "
Trần Mặc Cảnh hút hết điều thuốc thứ hai, anh hít thật sâu rồi nhả khói mù mịt điều đó khiến đôi mắt anh hơi cay cay.
" Sau đó tôi nghe tin Tuấn gặp nạn, tôi đã để bó hoa đó lại cửa tiệm rồi chạy đến một căn nhà bỏ hoang. Người anh em năm đó bị giết trước mắt tôi, cảm giác đó đến bây giờ mỗi khi tôi nghĩ lại vẫn đau. "
" Vì vậy anh sợ cô ấy sẽ như vậy sao? "
" Tôi từng ước cô ấy sẽ tìm thấy một người đàn ông tốt hơn. Nhưng đến khi cô ấy bên người khác tôi lại ích kỉ dành lại."
Trần Mặc Cảnh lại tiếp tục châm điếu thuốc mới, cổ họng anh nghẹn lại đến mức chẳng hút hết nổi điếu thứ ba. Anh dập tắt nó, chẳng muốn nói gì nữa đành đi lên lầu xem tình hình của cô.
Những bước chân anh chậm rãi đứng trước cánh cửa, bàn tay chẳng có chút sức lực nào để mở nó ra. Anh sợ khi mở ra sẽ nhìn thấy cô đang ngồi dựa lưng vào thành giường chờ anh, khi đó anh sẽ không biết đối mặt thế nào. Nhưng cuối cùng anh vẫn quyết định mở cánh cửa đó, từ từ nhẹ nhàng bước vào.
Tiếng nước xối xả vọng khắp căn phòng, Dương Hiểu Tình dường như đã tỉnh giấc. Cô đang cố gột rửa đi mùi rượu trên cơ thể mình bằng nước nóng, nó cứ xối từ đầu cô xuống chân nhưng chẳng thể nào sưởi ấm lòng cô.
Lời chúc ngủ ngon của Trần Mặc Cảnh lại chẳng khiến cô yên giấc, nó như một cơn ác mộng lấn át thế giới nội tâm của cô. Mỗi khi cô nhắm mắt lại anh lại bộc lộ những thứ khiến trái tim cô đau thương đến tột cùng, nhưng sau khi mở mắt ra anh đều rời đi rất nhanh.
Tiếng nước dừng lại, cô cũng khoác mình chiếc áo choàng tắm màu cho rồi rời ra ngoài.
Người đàn ông kia đã có mặt từ bao giờ, mùi thuốc lá có lẽ cũng từ lúc đó thoảng khắp căn phòng.
" Khụ.. Khụ "
Dương Hiểu Tình khẽ ho lên vài tiếng, có lẽ do tiếp xúc đột ngột với mùi thuốc nên khứu giác cô có cảm ứng hơi nhanh.
Trần Mặc Cảnh đưa mắt nhìn Dương Hiểu Tình, đôi mắt gần như sáng lên khi nhìn thấy cơ thể trắng nõn được che đi vài nơi thuần bí. Anh cũng bị hình ảnh đó làm cho kích thích nên ho lên vài tiếng để chấn an lại tinh thần.
" Em xong rồi? " Anh khẽ lên tiếng hỏi, ánh mắt đưa ra ngoài cửa sổ nhìn không gian tĩnh lặng.
Dương Hiểu Tình khẽ chỉnh trang lại chiếc áo sao cho kín nhất rồi, nhìn gương mặt có chút tính thú của anh, chần chừ hồi lâu lên tiếng." Cho em mượn bộ đồ được chứ? " Cô ái ngại lên tiếng, nhưng hiện tại không gian ở đây bị gió lùa vào hơi se lạnh.
Tác giả :
Quỳnh Trang