Đứa Ngốc Mới Yêu Ngươi
Chương 2
Kiều phủ ở Kinh thành
Ngày hôm nay Tam tiểu thư Kiều phủ đầy tuổi, theo thường lệ, chuẩn bị chọn đồ vật đoán tương lai.
Nói đến Kiều phủ, Kiều lão gia cưới một thê ba thiếp, trước vị Tam tiểu thư này, đã có hai trai hai gái, tất cả đều là tiểu thiếp sinh, thật vất vả nguyên phối có thai, kết quả sinh ra cũng là hàng lỗ vốn, chính là Tam tiểu thư này đây.
Nghe nói a! Kiều lão gia thất vọng chán chường, đến nay ngay cả con dòng chính thức cũng không ẵm lần nào!
Cũng là nghe nói! Hai trai hai gái nọ lúc trước chọn đồ vật đoán tương lai, nói đến có chút buồn cười, hai đứa con trai đã chuẩn bị tốt này nọ cũng không bắt, phàm là thi thư, bàn tính, nguyên bảo, văn chương. . . . . . Vân vân, nhìn cũng không nhìn liếc mắt một cái, trực tiếp bỏ qua, bò đến trước mặt khách nhân, bắt người ta đút cơm cho, đây là trưởng tử.
Về phần thứ tử, Kiều lão gia đã có tấm gương trước mắt, rút toàn bộ thức ăn xuống, đứa con lần này cũng hiếu động, bò rồi lại bò, bò vào trong lòng bà vú sờ ngực, muốn bú sữa.
Đến trưởng nữ, lúc này Kiều lão gia ngay cả bà vú cũng đuổi đi, trưởng nữ này bò một hồi, cũng không bắt đồ, ngược lại đứng lên, lại dừng bước! Cũng không ổn, khẽ vấp, thiếu chút nữa ngã xuống dưới, đứng ngoài quan sát có một nam nhân trẻ tuổi tay chân nhanh nhẹn, tức thời bắt được nàng, mới tránh khỏi vận mệnh té xuống của nàng, sau đó. . . . . . Nàng đã bắt hắn —— một nam nhân.
Tiếp theo là thứ nữ, Kiều lão gia không cho bất cứ nam nhân nào có mặt, để tránh nữ nhi chọn đồ vật đoán tương lai dám bắt nam nhân! Thứ nữ lần nảy cũng không có việc ngoài ý muốn gì, dù vậy cũng không bắt được gì, nàng căn bản là ngay cả đi cũng không đi, chỉ ngồi chảy nước miếng, sau đó oa oa khóc lớn.
Vài lần liên tục, Kiều lão gia lần nào cũng đều giận sôi lên, những người đứng xem nhiều lần cũng đem sự việc này ra làm chuyện giải trí, đùa giỡn một thời gian.
Bây giờ, đến lúc Tam tiểu thư chọn đồ vật đoán tương lai, mỗi người đều vạn phần chờ mong, nữ nhi do nguyên phối sinh ra, sẽ có biểu hiện kinh người gì.
“Ha, oa nhi này tướng mạo thật khôi ngô." Trong đám thân thích, đột nhiên có một phụ nhân thấp giọng khen.
“Nàng hồ đồ, nữ oa nhi làm sao lại có tướng mạo khôi ngô." Vi phu của nàng sửa đúng.
“Không không không, tướng mạo thật sữ khôi ngô mà! Chàng không nhìn thấy sao?" Phụ nhân kiên trì.
“Nhìn thấy, dù vậy thì như thế nào, nữ oa nhi chính là nữ oa nhi."
“A! Nàng bắt đầu bò!"
“Không biết năm nay oa nhi này lại sẽ bắt cái gì thú vị đây?" Có người chờ mong.
Chỉ thấy nữ oa nhi bò bò, đối với thêu tuyến nữ công làm như không thấy, tay phải trực tiếp nắm mỹ kim lóe sáng trong bảo khố nhét trong lòng, tay trái bắt chước cầm bàn tính lắc lắc, tiếng bàn tính khua nhau không ngừng va chạm, tựa hồ cảm thấy thanh âm này rất thú vị, nàng vui vẻ nở nụ cười.
Khuôn mặt căng thẳng của Kiều lão gia lúc này chậm rãi thả lỏng, cũng hơi lộ ra nụ cười an tâm, rốt cục a! Có một đứa không gọt mất mặt mũi của ông rồi!
“Bắt được bàn tính và nguyên bảo, thật đáng tiếc! Là một nữ oa nhi, nếu không sau này nhất định là kỳ tài kinh thương." Trong đám thân thích có người cảm thán. Kiều gia nhiều thế hệ kinh thương, ở kinh thành cũng coi như danh môn, kỳ tài kinh thương, đúng là hy vọng có con nối dòng của Kiều lão gia.
“Hả? Các người xem, oa nhi lại bắt. . . . . . Bút, nàng lại bắt bút. . . . . . Gì? Tại sao mới một tuổi, lại biết nhét đủ thứ vào trong lòng? Này này! Nàng bắt tứ thư. . . . . . Hả? Lại nhét vào?"
Đứa trẻ này, về sau khẳng định không đơn giản, nhất định sẽ đối đầu với các ca ca tỷ tỷ.
Đây là tiếng lòng của tất cả những người có mặt lúc ấy, mà không bao lâu, ngắn ngủn năm năm, đã xác minh được tính chân thật của lời đoán.
“Cha, mày người nhíu lại giống toà núi nhỏ, đang phiền não gì sao?" Kiều Thủ Ngân năm ấy sáu tuổi—— sau khi chọn đồ vật đoán tương lai thì được Kiều lão gia đặt chính danh—— lúc huynh trưởng còn đang chơi đùa khắp nơi, gây rắc rối, đã ở trong thư trai trải qua hai năm đầu, đã nhận biết mặt chữ, biết đọc sách, sớm đã vượt trội hơn nhiều vị phu tử của hai vị huynh trưởng cùng hai vị tỷ tỷ.
“Ngân nhi, là con sao, sao không ở cùng một chỗ với đệ đệ con vậy?" Nguyên phối phu nhân bởi vì sinh Kiều Thủ Ngân, làm Kiều lão gia vui mừng, một năm trước lại mang thai, ngày trước sinh hạ một nam anh, chính là đệ đệ của Kiều Thủ Ngân.
“Nương đang cho đệ ấy bú sữa, Ngân nhi đến thư phòng bồi phụ thân." Kiều Thủ Ngân nhu thuận lễ độ, trên vầng trán có cỗ phong vận trưởng thành sớm, tuyệt đối không như đứa nhỏ sáu tuổi."Phụ thân, người đang phiền não cái gì?" Nàng nhắc lại đề tài ban nãy.
“Một chút chuyện người lớn, con còn nhỏ, không hiểu đâu." Kiều lão gia uất ức cười, nữ nhi tuy nhỏ tuổi nhưng đã biết quan tâm, làm cho phiền não của ông tạm thời đặt một bên.
“Phụ thân, nói Ngân nhi biết đi! Coi như là càu nhàu vài câu, cũng có thể làm tâm tình thư giãn, rất tốt đó!" Nàng bám riết không tha.
“Nha đầu con, chỉ là muốn nghe. Phải không?"
Kiều Thủ Ngân cười ngọt ngào, nhìn Kiều lão gia.
“Được rồi! Ta kể thì kể, nói cho con biết cũng vậy thôi." Ông bất đắc dĩ cười."Ngân nhi, con có biết chúng ta lấy nghề nông lập nghiệp chứ?"
“Ngân nhi biết." Nàng gật đầu.
“Hai năm qua, tuy rằng mưa thuận gió hoà, cũng không biết vì sao, thu hoạch khiếm thu, rất nhiều tá điền ngay cả tô cũng giao không được."
Kiều Thủ Ngân rũ mắt xuống, “Cha, là nơi nào vậy, cái gì thu hoạch khiếm thu?"
“Gạo, tiểu mạch, đậu nành vân vân, đều khiếm thu cả." Kiều lão gia đem sổ sách giao cho nàng, để nàng tự xem, coi như là thỏa mãn lòng hiếu kỳ của nàng, một đứa trẻ mà thôi, sao có thể làm được gì?
Kiều Thủ Ngân nhìn một hồi lâu, mới ngẩng đầu lên.
“Cha, lần sau người muốn đi thu tô thuế có thể dẫn Ngân nhi theo không?"
“Vì sao?"
“Ngân nhi muốn nhìn thử mảnh đất bị khiếm thu."
Chuyện này Kiều lão gia cũng không để trong lòng, hai tháng sau, hành trình đi thu tô Kiều Thủ Ngân lại thật sự đuổi kịp, sau khi tới nơi, nàng chỉ sờ sờ nắm nắm đất, hết nhìn đông, lại nhìn tây, muốn Kiều lão gia thay đất trồng cây mía, lá trà thành trồng đậu nành với ngô, về phần thu hoạch khiếm thu khác, cũng nhất định sửa thành những cây thích hợp hơn, lúc đầu Kiều lão gia cũng không đồng ý, nhưng cuối cùng bởi vì yêu thương nàng, cũng bởi vì dù sao đều khiếm thu, thay đổi cũng không sao, vì thế hạ lệnh sửa đổi thu hoạch.
Không nghĩ tới, kết quả lại xuất hồ ý lieu thành công.
“Ngân nhi, vì sao con biết phải sửa đổi cây trồng?" Đến mùa thu hoạch, Kiều lão gia đưa ra nghi vấn.
“Cha, bởi vì mỗi cây có mỗi loại thổ nhưỡng thích hợp khác nhau" Kiều Thủ Ngân cười ngọt ngào."Tựa như cha thích ăn khẩu vị mặn, nương lại thích ăn nhạt, nếu đổi thức ăn hai người cho nhau, khẳng định cũng sẽ giống mùa thu hoạch trước."
Thì ra là thủy thổ bất phục?
Kiều lão gia nghi ngờ, chắc chỉ do mèo mù vớ cá rán! Bằng không, một đứa nhỏ chỉ mới sáu tuổi, làm sao có thể . . . . . .
Năm tháng như thoi đưa, thoáng chớp mắt, mười năm lại trôi qua. Ba năm gần đây, sinh ý của Kiều gia mở rộng nhanh chóng, trưởng thành kinh người, ngành nghề kinh doanh bao gồm sinh, lão, bệnh, tử, thực, quần áo, ở, đi các loại…, nhiều không kể xiết.
Chỉ tiếc, Kiều lão gia mặc dù có ba nam ba nữ, bất thành lại chiếm đa số.
Trưởng tử Kiều gia hết ăn lại nằm, thứ tử trầm mê nữ sắc, trưởng nữ cứ như sắc nữ truy nam nhân khắp nơi, thứ nữ lại kiêu căng bá đạo không coi ai ra gì, giống hệt như những gì xảy xa trong ngày chọn đồ vật lúc đầy năm, tính tình hiện nay của bọn họ toàn bộ thể hiện ra hết.
Kiều lão gia sớm bị những đứa con này làm trắng đầu, may mà ông còn có một gái một trai làm ông cảm thấy vui mừng, lúc tuổi già có thác, thì còn chỗ nguyên phối, hai đứa nhỏ nhất nhà là Kiều Thủ Ngân và Kiều Thủ Nghiệp.
“Chuyện này ta đã quyết định, không phải do các ngươi hồ nháo!" Kiều lão gia tay đập cái bàn, phát ra một tiếng vang thật lớn, làm cho phía dưới ba thị thiếp khắc khẩu không ngớt hoảng sợ, chẳng qua mới yên tĩnh trong chốc lát, lại tiếp tục rùm beng.
“Lão gia, ngài không công bằng! Thủ Chí là trưởng tử, ngài làm sao có thể đem quyền lớn giao cho. . . . . . Giao cho một đứa không có tiền đồ?" Nhị phòng trừng Kiều Thủ Ngân ngồi ngay ngắn bên cạnh Kiều lão gia, không cam lòng mà! Vốn tưởng rằng sinh con trai, lại là đứa con đầu lòng của lão gia, nhất định nở mày nở mặt cả đời. Kết quả. . . . . .
“Hừ! Ngươi cũng không nhìn một chút con của mình có đức hạnh gì, cả ngày hết ăn lại nằm, ta giao quyền lớn cho hắn, là để hắn quản gia nghiệp lụn bại hết thời là sao?" Kiều lão gia hừ nhẹ.
“Lão gia, nhưng Thủ Chí là con của ngài mà!" Nhị phòng kia kêu trời trách đất.
“Cho nên ta biết nó tuyệt đối không có khả năng gánh vác trọng trách, ngươi nếu muốn sau này tiếp tục sống an nhàn ấm no, cũng đừng vọng tưởng để nó cầm quyền, bằng không không cần đến năm năm, chúng ta phải ăn xin trên đường rồi!"
“Lão gia! Gìn giữ cái đã có cũng không giống như người ta ăn ngon nhưng lười làm, ngài không có lý do không cho con thiếp tiếp quản sự nghiệp chứ!" Tam phòng ở trong lòng cười trộm một trận, nhưng cũng theo công khai lên án.
“Đúng, nó không ăn xong lười làm, nhưng cả cả ngày chỉ biết lưu luyến thanh lâu, ngủ đêm trong phòng mỹ nữ, cho dù Kiều gia mở kỹ viện, cũng chỉ dễ dàng cho nó làm bậy hơn, nó cũng không thay đổi được chút gì."
“Vậy. . . . . . Vậy Thủ Kiều đâu! Nếu Thủ Ngân là nữ nhi có thể tiếp quản gia nghiệp, Thủ Kiều vì sao lại không được?" Tam phòng ngoài sinh thứ tử, còn hạ sinh thứ nữ.
“Thủ Kiều, ha ha! Mắt ngươi bị mù sao? Thủ Kiều suốt ngày bá đạo ngang, nó cầm quyền ra sao đây? Không cần đắc tội tất cả khách nhân, đánh chạy tất cả bạn làm ăn của ta, đã a di đà Phật rồi!" Kiều lão gia trào phúng cười.
“Lão gia, ngài đã quên còn có Thủ Nguyệt, nó là trưởng nữ, vừa không hết ăn lại nằm, cũng không ngang ngược bá đạo, chẳng lẽ nó không được?" Tứ phòng rốt cục lên tiếng, trưởng nữ Kiều Thủ Nguyệt, đó là do nàng sinh.
“Ngươi cho rằng nó được sao? Thấy nam nhân thì si mê không dứt, mặt trước hay mặt sau gì đều bị nó làm mất hết rồi, nếu nó cầm quyền, chỉ sợ nó đem gia sản cho nam nhân nó thấy thuận mắt thôi!"
“Nhưng lão gia. . . . . ."
“Tất cả câm miệng cho ta!" Kiều lão gia lại phát uy, ba tiểu thiếp lập tức im miệng."Nói nhiều nữa, ta hưu hết tất cả các ngươi, đỡ phải bên tai luôn ồn ào không dứt!"
Ba tiểu thiếp không dám kháng nghị nữa, ánh mắt oán hận cũng không dám quang minh chánh đại trừng Kiều Thủ Ngân vẫn ngồi ngay ngắn không nói gì cạnh Kiều lão gia, chỉ có thể vụng trộm trừng.
“Tất cả đều đi xuống." Kiều lão gia đuổi người, các nàng cũng không dám lại dị nghị, tâm không cam lòng tình không muốn, yên lặng lui ra.
“Cha, ngài thật sự quyết định sao?" Kiều Thủ Ngân sau khi ba vị di nương đều đã lui ra, mới chậm rãi mở miệng.
“Từ ba năm trước cha đã đem tất cả sinh ý giao cho con, tuy rằng ở mặt ngoài vẫn là cha làm chủ, nhưng lại do con vận tác, cha rất yên tâm." Ba năm trước đây, nữ nhi bất quá chỉ là tiểu cô nương mười ba tuổi! Nói ra tuyệt đối không ai tin.
“Cha, Ngân nhi có thể tiếp nhận, nhưng đợi sau khi đệ đệ có thể một mình đảm đương một phía, Ngân nhi sẽ đem quyền lớn giao cho đệ đệ." Nàng dù sao cũng là nữ nhi, cho dù thật sự là kỳ tài kinh thương, muốn kế thừa gia nghiệp, vẫn sẽ gây bất mãn với nhiều người.
“Thủ Nghiệp. . . . . ." Kiều lão gia thở dài, “Con cũng đừng trông cậy vào nó giữ vững sự nghiệp, nó tuy rằng chỉ có mười một tuổi, nhưng cha đã nhìn ra lường trước được nó không phải người thích hợp làm thương nhân." Khẩu khí mặc dù có chút tiếc hận, nhưng cũng không phải rất thất vọng, bởi vì Kiều Thủ Nghiệp tuy rằng năm ấy chỉ mười một tuổi, cũng đã đọc được hết tứ thư ngũ kinh, Chu tử bách gia*, nói không chừng Kiều gia sau này có thể sẽ có Trạng Nguyên lang không chừng, người trong tộc ai cũng theo thương nghiệp, nếu bây giờ có một người làm quan chẳng phải làm rạng rỡ tổ tông hay sao.
*Chư Tử Bách Gia (諸子百家; Bính âm: zhū zǐ bǎi jiā) là thời kì chứng kiến sự mở rộng to lớn về văn hóa và trí thức ở Trung Quốc kéo dài từ 770 đến 222 TCN. Trùng khớp với giai đoạn Xuân Thu và Chiến Quốc, và nó cũng được gọi là thời đại hoàng kim của tư tưởng Trung Quốc và thời kì trăm nhà tranh minh (百家爭鳴 “bách gia tranh minh") này chứng kiến sự nảy nở của nhiều trường phái tư tưởng khác nhau. Nhiều đề tài cổ điển Trung Quốc có nguồn gốc từ thời kỳ này đã có ảnh hưởng sâu rộng trong cách sống và ý thức xã hội của người Trung Quốc đến tận ngày nay. Xã hội trí thức thời kỳ này có đặc trưng ở sự lưu động của những người trí thức, họ thường được nhiều nhà cai trị ở nhiều tiểu quốc mời làm cố vấn về những cách thức điều hành chính phủ, chiến tranh, và ngoại giao. ( Nguồn Wikipedia)
“Nhưng cha, Ngân nhi dù sao cũng là nữ nhi, cha đem gia nghiệp giao cho con, con lo bị người khác chỉ trích."
“Nữ nhi ngốc, đây là việc nhà chúng ta, sự nghiệp là do cha khổ công gầy dựng, ta muốn giao cho ai chẳng lẽ còn phải hỏi người khác đồng ý không? Đừng thay cha lo lắng nhiều, chỉ cần làm chuyện mình nên làm là được." Kiều lão gia làm sao không biết nữ nhi thay ông lo lắng, sợ ông khó làm người, nếu không theo tính tình của nàng, làm sao có thể thoái thác. “Nếu con lo ba di nương hay bốn huynh tỷ của con, thì cha nói cho con biết, con muốn quản chế bọn họ như thế nào cha cũng không có ý kiến, như vậy được chưa?"
Kiều Thủ Ngân nghe vậy rốt cục nở nụ cười, đây mới gọi là “Tránh lo âu về sau"!
“Nếu cha nói như vậy, vậy Ngân nhi đành gắng sức tiếp nhận."
Năm đó, Kiều Thủ Ngân vừa mới mười sáu, liền chính thức tiếp nhận sự nghiệp Kiều gia, lúc đầu xác thực gặp nhiều chuyện làm khó dễ, có nội, có ngoại, nhưng mà không đến một năm, nàng dùng thành tích đẹp mắt thất thành công dẹp bỏ ngoại, về phần nội, dù sao những di nương huynh tỷ này cũng chẳng làm ra chuyện gì lớn, nàng cũng mặc kệ bọn họ.
Đến tận bây giờ, thời gian lại vội vàng qua bốn năm, Kiều Thủ Ngân đã hai mươi, thủ đoạn buôn bán của nàng, ánh mắt độc đáo với việc biết tiến thủ, hơn nữa không sợ cường quyền, tính cách dám nói dám làm dám chịu, làm sự nghiệp của Kiều gia lại nâng cao một bước, thanh danh hiện nay ở kinh thành, đã cùng “Văn Nhân sơn trang" với “tửu lâu Tường Thụy" của Mục gia hình thành cục diện ba chân vững chắc.
Thanh lâu nổi tiếng vang dội nhất kinh thành, là “Tích Hoa Lâu" không ai không biết, các cô nương ở đây ngoài xinh đẹp như hoa, còn có bộ dáng thướt tha yêu kiều, còn cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, các kiểu kỹ năng mọi thứ tinh thông, mặt khác, cũng là bởi vì Tích Hoa Lâu chỉ tiếp “quan to" và " quý nhân", khách nhân ở đây, không phải quan lớn thì là người giàu có, dân chúng bình thường muốn vào nơi này, ngay cả khe hở nhỏ cửa sổ cũng không có cơ hội.
“Mẫu Đơn cô nương, Mẫu Đơn cô nương!" Một nha hoàn mặc hồng y, thân hình kiều nhỏ chạy trên hành lang gấp khúc, ngoài miệng còn không ngừng gọi đương kim hoa khôi của Tích Hoa Lâu tên Mẫu Đơn, cho đến khi bước vào “Mẫu Đơn các", mới thở phì phò đứng ở mép giường, nhìn Mẫu Đơn vừa thức giấc cảnh xuân còn đang hiển lộ ra ngoài.
“Hồng nhi, chuyện gì lớn tiếng ồn ào như vậy?" Khuôn mặt Mẫu Đơn vẫn luôn diễm lệ kiều mỵ, sớm thành thói quen giơ tay nhấc chân rất tự nhiên, dáng người quyến rũ động lòng người đã biểu lộ ra không sót chút gì.
Hồng nhi vội vàng tiến lên, nâng nàng nhẹ nhàng đứng lên, cũng phủ thêm áo khoác ngoài bằng sa mỏng cho nàng, che khuất cảnh xuân như ẩn như hiện tiết ra ngoài, càng làm người ta suy nghĩ xa hơn.
“Mẫu Đơn cô nương, mới vừa rồi Hồng nhi nghe mẹ nói, tối hôm nay có vài vị Vương gia sẽ đến, hơn nữa, nghe nói trong mấy vị Vương gia đó, có Thuận thân vương!"
Mẫu Đơn mị nhãn sáng ngời.
“Tin tức này chính xác sao?"
“Đương nhiên! Hồng nhi tin tức gì báo đến tai người mà chưa xác thật qua đâu, hiện nay mẹ đang ở dưới lầu sai khiến bọn tiểu nhị dọn dẹp bố trí đó! Mỗi lần các vị Vương gia xuất hiện, mẹ không phải đều như thế sao?"
“Ta muốn nói Thuận thân vương thật sự sẽ đến không?" Mẫu Đơn vội hỏi.
“Mẹ là nói như vậy." Nàng gật gật đầu.
Mẫu Đơn sau khi nghe xong, khóe miệng lộ ra một nụ cười xinh như hoa nở chiếm hữu lòng người.
Nói đến Thuận thân vương Lý Mộ Tỉnh này, hắn là biểu đệ của đương kim hoàng thượng, năm vừa mới mười bảy liền phụng chỉ trở thành quân sư của quân đội, tùy quân xuất chinh, binh pháp xuất sắc của hắn làm cho đại quân bách chiến bách thắng, vì triều đình lập nhiều công lớn không đếm xuể, cũng vì sự yên ổn an khang hiện nay của hoàng triều, sau khi đại quân khải hoàn quay về, tiên hoàng tứ phong thân vương. Bởi vì tiên hoàng lúc ấy cũng không có con nối dòng, vì thế tìm đến con tỷ tỷ của tiên hoàng sinh là Lý Mộ Tỉnh cho làm con thừa tự của tiên hoàng, trở thành người thừa kế duy nhất có thể bước lên ngôi vị hoàng đế, cho đến khi tìm thấy hoàng tử lưu lạc nhân gian, cũng chính là đương kim hoàng thượng bây giờ.
Thuận thân vương ngày thường tuấn mỹ tiêu sái, cá tính lại làm cho người không thể nắm bắt, có khi cảm giác hắn là người khôi hài, bình dị gần gũi, không mang khí thế hoàng thân quốc thích, lại có khi sẽ nhìn thấy một mặt nghiêm khắc của hắn, bởi vậy, đồn đãi rằng Thuận thân vương hắn mắt cao hơn đầu, có lời đồn rằng mẫu thân hắn là người duy nhất hắn kiêng kị, cũng làm cho người ta bán tín bán nghi.
“Hồng nhi, giúp ta trang điểm thay quần áo." Nàng phải ăn diện thật đẹp, nhất định phải làm cho Lý Mộ Tỉnh kia quỳ dưới váy nàng, nói không chừng còn có thể vào Vương Phủ làm tiểu thiếp.
Hồng nhi tay chân lanh lợi trang điểm thay quần áo cho Mẫu Đơn, cánh môi hồng dù vậy vẫn không ngừng huyên thuyên.
“Mẫu Đơn cô nương, Hồng nhi có thám thính được một chút tin tức có liên quan đến Thuận thân vương."
“Nói nghe thử."
“Nghe nói Thuận thân vương không thích uống rượu mua vui, sở thích của hắn là du sơn ngoạn thủy, Mẫu Đơn cô nương hôm nay nếu có thể hợp ý, có lẽ ngày mai Vương gia sẽ mời người cùng du ngoạn." Hồng nhi mắt có quỷ quang hiện lên.
“Này. . . . . . Phải hợp ý ra sao?"
“Hồng nhi biết một chỗ non xanh nước biếc, Mẫu Đơn cô nương người chỉ nói ra làm cho Vương gia có hứng thú, còn sợ Vương gia không mời người cùng thưởng thức phong cảnh sao?"
“Tốt lắm, mau nói cho ta biết là chỗ nào, có gì đặc sắc?"
Cười đắc ý, Hồng nhi bắt đầu truyền thụ quy tắc giao chiến.
Nơi non xanh nước biếc tốt như vậy, người du ngoạn tất nhiên không ít, đương nhiên, có thể tạo nên không ít sinh ý.
Kiều gia có mở một tửu lâu ở nơi này, tên là “Nhạn lâu", ngồi trong lâu dùng món ngon mỹ thực, vừa thưởng thức khí thế vĩ đại của tháp Đại Nhạn*, hướng nam yên lặng thưởng thức núi Chung Nam** đồ sộ, hướng bắc nhìn ra xa thành Trường An quy hoạch chỉnh tề những ngã tư đường liên kết nhau như một bàn cờ cùng với bình nguyên phía xa.
“Trần đại gia, chúng ta quyết định như vậy, khế ước này chia thành hai bản, mỗi người chúng ta tự giữ một bản, cùng nhau phát tài." Trong một căn phòng trang nhã ở Nhạn lâu, Kiều Thủ Ngân đang hiệp đàm sinh ý với người khác.
“Nào dám, nào dám, Kiều cô nương thật sự là nữ trung hào kiệt, ánh mắt kỳ chuẩn, Trần lão nhân ta chỉ được lây phúc khí của Kiều cô nương, kiếm chút tiền lẻ thôi." Trần lão nhân ha ha cười không ngừng, có thể hiệp đàm thành công khoản giao dịch này với Kiều gia, bao nhiêu người muốn bổ nhào vào cũng chẳng được, làm sao ông có thể không đắc ý cho được!
“Trần đại gia khách khí, nếu không chê, bữa trưa hôm nay dùng ở Nhạn lâu đi, ta đã sai người chuẩn bị, xin Trần đại gia cho chút thể diện, để ta làm chủ." Nhận lấy khế ước đã kí kết xong, nàng hơi lộ ra nụ cười thanh nhã.
“Vậy Trần lão nhân ta cung kính không bằng tuân mệnh."
“Mẫn nhi, phân phó tiểu nhị mang thức ăn lên." Kiều Thủ Ngân khẽ gọi tỳ nữ ở một bên đợi lệnh.
“Dạ, tiểu thư." Mẫn nhi mỉm cười cúi chào, xoay người xuống lầu. Không bao lâu, cùng với điếm tiểu nhị hai người thân thủ lanh lẹ bưng lên một mâm món ngon quý và lạ.
Kiều Thủ Ngân rót rượu cho đối phương, cười nhẹ uyển chuyển nâng ly rượu của mình lên.
“Trần đại gia, ly này ta mời ông, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."
“Đương nhiên, vui vẻ, vui vẻ chứ." Trần lão nhân mừng rỡ, ngửa đầu khoái ý uống cạn ly rượu ngon, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Kiều Thủ Ngân, ưu tư cảm khái."Kiều cô nương mọi mặt đều giỏi, thật không biết vị công tử có vận khí tốt nào có thể lấy cô nương đây!"
“Trần đại gia quá khen rồi."
“Kiều cô nương, lão nhân ta đây ỷ vào hơn cô nương nhiều niên kỉ, làm ông mối cho cô nương, cảm thấy như thế nào?" Nếu như có thể để nàng trở thành người trong nhà, vậy thì giống như đốt hương cầu phúc cả tám đời!
“Không dám làm phiền Trần đại gia, hơn ba tháng trước đã định hôn phối rồi."
“Hả? ! Thật sao? Vì sao ta chưa nghe nói? Là công tử nhà nào đó?" Trần lão nhân cực kỳ kinh ngạc, vì sao trên phố không có đồn đãi gì?
“Là trưởng công tử thuyền vận Ân thị ở Giang Nam." Hơn ba tháng trước, Ân lão gia và Ân phu nhân bởi vì gặp phải chút chuyện ngoài ý muốn, ở lại Kiều phủ làm khách, trong lúc đó, đã đề nghị kết thông gia với cha mẹ nàng, cha mẹ hỏi ý kiến của nàng, trải qua một đêm suy nghĩ, nàng có điều kiện đáp ứng cọc hôn nhân này.
“A! Là “bá chủ sông nước" sao?!" Trần lão nhân khiếp sợ.
“Thì ra Trần đại gia cũng biết Ân thị."
“Ân thị tên như sấm bên tai, ta cũng từng ủy thác thuyền vận Ân thị vận chuyển hàng hóa, không nghĩ tới Kiều cô nương lại kết thân với Ân thị, một nam một bắc lưỡng địa xưng bá, Kiều cô nương, sinh ý cả nước, đều bị các người bao trọn rồi."
“Trần đại gia nói quá rồi, bất quá là sống tạm qua ngày kiếm miếng cơm thôi."
“Ha ha ha!" Đột nhiên, một trận cười sang sảng từ nhã gian đối diện truyền đến, quấy rầy bọn họ nói chuyện, ngay sau đó, tiếng cười duyên của một cô nương mong manh trong suốt vang lên, Kiều Thủ Ngân theo bản năng nhìn hướng đối diện, lập tức nhíu mày.
“Gì? Đây không phải là Mẫu Đơn cô nương hoa khôi của Tích Hoa Lâu sao?" Trần lão nhân cũng được coi như “quý nhân" trong mắt Tích Hoa Lâu, cho nên đã từng gặp qua Mẫu Đơn."Thì ra Mẫu Đơn cô nương không phải bán nghệ không bán thân, mà là nhìn người bán! Cũng khó trách! Người ta là Vương gia được hoàng thượng sủng ái tín nhiệm nhất mà. . . . . . A! Xin lỗi, trước mặt Kiều cô nương đây , mà Trần lão nhân ta lại đàm luận những chuyện kia."
“Trần đại gia không cần để ý, ta làm ăn kiếm sống bên ngoài đã nhiều năm, làm sao chưa từng nghe qua chuyện gì?" Kiều Thủ Ngân không để tâm cười, những việc nàng trải qua, có dạng chưa thấy qua? Loại trình độ này căn bản không tính là gì. Nhưng thật ra Thuận thân vương này, tuy rằng đây là nàng lần đầu tiên thấy mặt hắn, nhưng thanh danh vang dội của hắn đã sớm nghe từ lâu, theo những lời đồn đại lan tràn trước đây, nói với họ trước mặt nhiều người mà hắn làm ra hành động phóng đãng như bây giờ sẽ làm người ta kinh ngạc, nhưng lại chứng thật một điều: lời đồn đãi chưa chắc có thể tin!
Dời tầm mắt, không hề để ý tới bọn họ, Kiều Thủ Ngân cười nhẹ với Trần lão nhân, đợi lát nữa nàng phải phân phó tiểu nhị, khách nhân giống như vậy lần sau mời bọn họ vào ghế lô, miễn cho có bộ mặt gây trướng ngại, phá hỏng phong cách của Nhạn lâu, người không biết chuyện thấy thế, e rằng sẽ nghĩ Nhạn lâu là nơi bướm hoa!
Đột nhiên một tiếng thét chói tai vang lên, trong phòng trang nhã đối diện nổi lên một trận xôn xao, Kiều Thủ Ngân nhìn đi qua, chỉ thấy nha hoàn bên cạnh Mẫu Đơn đang giúp nàng ta lau chùi xiêm y, miệng thì luôn mắng mỏ, một bên là tiểu nhị trong điếm mang thức ăn lên quỳ trên mặt đất liên tiếp dập đầu, mà Thuận thân vương kia, vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế. Xem tình hình, xác nhận điếm tiểu nhị phạm lỗi, làm đổ toàn bộ mỹ thực lên kiện váy hoa của Mẫu Đơn.
“Kiều cô nương không cần đi nhìn một cái sao?" Trần lão nhân nghi hoặc hỏi.
“Chưởng quầy sẽ xử lý." Kiều Thủ Ngân mỉm cười, từ trước đến nay nàng luôn hiểu tri nhân thiện nhậm (biết nhìn và khéo dùng người), tín nhiệm năng lực bọn họ, sẽ không ra tay can thiệp liền.
Bên này Kiều Thủ Ngân thờ ơ, làm cho Hồng nhi bên kia trong lòng lo lắng. Tại sao nàng cố ý gạt chân tiểu nhị té gây hỗn loạn, Kiều Thủ Ngân là lão bản lại không ra mặt? Đây chính là mưu kế nàng vắt óc mới nghĩ ra đó! Bằng không một hoàng thân quốc thích với một nữ cường nhân trên thương trường làm sao có thể chạm mặt được!
“Như vậy bảo ta như thế nào gặp người đây!" Mẫu Đơn hờn dỗi, nhưng ngại Lý Mục Tỉnh ở đây, không dám chửi ầm lên.
“Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết!" Điếm tiểu nhị kinh sợ dập đầu không ngừng, lúc này, chưởng quầy đã lên đến.
“Xin lỗi, hai vị khách quan, hôm nay sẽ do Nhạn lâu mời khách, xiêm y cũa cô nương, tiểu nhân sẽ lập tức phái người đến “Gấm chức phường" mua một bộ bộ đồ mới cho cô nương, bồi thường tổn thất cho người." Chưởng quầy nói ra ý kiến trưng cầu khách nhân nhưng không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Mẫu Đơn nhìn Lý Mục Tỉnh chỉ nhưng cười không nói, mình cũng không nên quá mức liều lĩnh, đang định nhận thì Hồng nhi mở miệng.
“Vậy làm sao được? Cô nương nhà ta cùng Vương gia du ngoạn, đang thưởng ngoạn vui vẻ, các người lại làm mất sạch hứng thú, không nói đến vật ngoài thân, chỉ là thức ăn rất nóng, nếu làm phỏng cô nương nha ta các người bồi thường được hay sao? “
“Cô nương. . . . . ." Chưởng quầy cảm thấy hơi kinh sợ. Thì ra vị quý khách trước mặt kia đúng là Vương gia?!
“Chẳng lẽ các người nghĩ Vương gia chúng ta sẽ quan tâm một bàn rượu và tiền thức ăn sao? Nhạn lâu các người đem Vương gia chúng ta trở thành cái gì? Phàm phu tục tử muốn ham món lợi nhỏ sao?!"
Oa, việc chụp mũ người lại không thể không đội này thật ác!
“Cô nương nói vậy hù tiểu nhân rồi, tiểu nhân mở cửa buôn bán, hòa khí sinh tài, có sơ xuất nên bồi thường, cô nương chụp lên đầu tiểu nhân cái mũ nặng như vậy, thật sự làm cho tiểu nhân sợ hãi!"
“Đúng vậy, có sơ xuất nên bồi thường, nhưng Nhạn lâu các người một chút thành ý bồi thường cũng không có."
Mẫu Đơn kinh ngạc nhìn nha hoàn nói lời “chính nghĩa", nàng cũng không biết Hồng nhi lại làm khó dễ người khác như vậy.
Lý Mục Tỉnh vẫn cười cười nhìn nha hoàn đang văn chương lai láng kia, không biết sao, hắn có một cảm giác, nha đầu kia sợ là có mục đích riêng, cũng không đơn thuần là làm khó dễ.
“Chúng ta tuyệt đối là thành ý vạn phần muốn bồi tội, cô nương trăm ngàn không nên hiểu lầm!"
“Ta lại nhìn không ra thành ý của các người ở chỗ nào! Vương gia chúng ta đã bị đãi ngộ như vậy, từ lúc xảy ra chuyện không may đến bây giờ, ta cũng không thấy lão bản của các người ra mặt."
“Chuyện này. . . . . . Cô nương, lão bản sinh ý bận rộn, rất ít đến nơi này, Nhạn lâu này toàn bộ giao cho tiểu nhân đây toàn quyền xử lý. . . . . ."
“Không phải, ta thấy xem thường Vương gia chúng ta thì có!" Hồng nhi tiếp tục gây sóng gió, nói lý lẽ không buông tha người, muốn làm cho Kiều Thủ Ngân không thể không ra mặt, nếu không nàng chạy một chuyến này không phải là dư thừa sao?
“Cô nương nói quá lời." Thanh âm thanh nhã truyền vào giữa lúc hỗn loạn, Kiều Thủ Ngân thướt tha đi vào căn phòng.
“Lão bản." Chưởng quầy và điếm tiểu nhị đồng thời nhẹ nhàng thở ra, cung kính gọi xong lui về phía sau đứng một bên.
Lý Mục Tỉnh theo thanh âm nghiêng đầu nhìn phía Kiều Thủ Ngân, dừng cười biểu tình hơi ngẩn người, vị tiểu thư thanh lệ động lòng người, trong nhu có cương này, chính là lão bản Nhạn lâu?
“Nếu chưởng quầy xử trí như vậy khiến tiểu cô nương không hài lòng, vậy xin mời tiểu cô nương nói thẳng, Nhạn lâu nên bồi thường tổn thất của chư vị như thế nào? Chỉ cần cô nương nói ra, Nhạn lâu nhất định làm được."Vốn không muốn ra mặt, nhưng nhìn tiểu nha hoàn này vú lấp miệng em, dưới tình huống chưởng quầy lại không dám đắc tội khách quý chỉ phải thoái nhượng này, nàng đành phải ra mặt.
“Hồng nhi." Giọng nói trầm thấp của Lý Mộ Tỉnh vang lên, bất ngờ lên tiếng."Không thể quá mức làm càn."
“Dạ, Vương gia." Hồng nhi biết nghe lời phải, nếu nhân vật chính muốn ra mặt, nàng chỉ có thể xuống đài khom người chào!
“Vương gia, theo ta thấy bây giờ, hứng thú cũng không còn, chúng ta hãy rời đi, ta bồi Vương gia đến nơi khác khác ngắm cảnh." Mẫu Đơn vội vàng dựa vào Lý Mục Tỉnh, nàng đã từng trải qua vô số người, làm sao nhìn không ra Lý Mục Tỉnh đối với Kiều Thủ Ngân đột nhiên xuất hiện có thừa hứng thú, bất kể là phương diện hứng thú nào đều giống nhau, nàng không muốn!
“Cô nương một thân đầy mỡ, có thể đi chỗ nào? Vậy thì làm theo lời chưởng quầy đề nghị lúc nãy, thay đổi xiêm y rồi muốn đi đâu thì đi cũng không muộn!" Lý Mục Tỉnh mỉm cười, không để lại dấu vết tránh nàng ta, cũng không muốn cũng dính vào người đầy mỡ thế kia.
“Nhạn lâu sẽ tiếp đãi cô nương phòng tốt nhất của chúng tôi để cô nương đây rửa mặt chải đầu thay quần áo." Kiều Thủ Ngân bày ra tư thế chưởng quầy dẫn đường."Mẫn nhi, muội đi theo hỗ trợ."
“Dạ, tiểu thư." Mẫn nhi cung kính tòng mệnh.
“Mẫu Đơn cô nương mời đi theo tiểu nhân, tiểu nhân mang người đến phòng tốt nhất." Chưởng quầy lập tức tiến lên.
Mẫu Đơn lo lắng, nhưng vì Lý Mục Tỉnh đã gật đầu, không thể không thuận theo rời đi, Hồng nhi cười trộm đi phía sau nàng, thậm chí thuận tay lôi điếm tiểu nhị bị kinh ngạc rời khỏi.
“Cô. . . . . . Cô nương. . . . . ." Điếm tiểu nhị chưa hết kinh hãi.
“Ngươi phải đi theo bưng nước ấm chứ, chẳng lẽ muốn khách nhân tự mình nói ra mới làm sao?" Hồng nhi kéo hắn rời đi, điếm tiểu nhị đáng thương hoàn toàn không dám phản kháng.
(*)Tháp Đại Nhạn (大雁塔, pinyin: Dàyàn Tǎ) là một tháp ở thành phố Tây An, tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc. Năm 629, sư Huyền Trang xuất phát từ Trung Quốc để hành hươngđất Phật, năm 630 thì đến nơi, năm 645 quay về Trung Quốc. Đường Tam Tạng đã lập một khu dịch thuật kinh khổng lồ để dịch Kinh Phật từ tiếng Phạn sang chữ Hán sau khi thỉnh kinh từ Ấn Độ về. Tháp Đại Nhạn được xây năm 652 cao 64 m dùng để chứa bản dịch Kinh phật của Đường Tam Tạng. Ban đầu tháp có 5 tầng và đã được xây lại năm 704 trong thời Võ Tắc Thiên, bề mặt ốp gạch được trùng tu vào thời nhà Minh. Tháp gốc được xây trong thời kỳ trị vì của Đường Cao Tông (trị vì 649-683), lúc đó tháp cao 54 m (177 ft).[1] Tuy nhiên, tháp được xây bằngđất nhồi với bề mặt bằng đá và đã sập 5 thập kỷ sau đó. Võ Tắc Thiên đã cho xây lại và thêm 5 tầng mới vào năm 704. Nhưng trong trậnđộng đất Thiểm Tây năm 1556 thì tháp bị hư hại nặng nề và bị giảm đi 3 tầng và có chiều cao như ngày nay với 7 tầng.[2] Tháp Tiểu Nhạnđược xây vào thế kỷ 8 chỉ bị hư hại nhỏ trong trận địa chấn năm 1556 (vẫn chưa bị sửa chữa lại).[2] Tháp Đại Nhạn được đại tu vào thời nhà Minh (1368–1644) và được phụ chế vào năm 1964. Hiện tại tháp cao 64 mét tính từ đỉnh và từ đỉnh có thể nhìn bao quát thành phố Tây An. (Nguồn Wiki)
(**)Chung Nam sơn, cũng gọi là Nam Sơn, thuộc trung đoạn dãy núi Tần Lĩnh thuộc tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc. (Wiki)
Ngày hôm nay Tam tiểu thư Kiều phủ đầy tuổi, theo thường lệ, chuẩn bị chọn đồ vật đoán tương lai.
Nói đến Kiều phủ, Kiều lão gia cưới một thê ba thiếp, trước vị Tam tiểu thư này, đã có hai trai hai gái, tất cả đều là tiểu thiếp sinh, thật vất vả nguyên phối có thai, kết quả sinh ra cũng là hàng lỗ vốn, chính là Tam tiểu thư này đây.
Nghe nói a! Kiều lão gia thất vọng chán chường, đến nay ngay cả con dòng chính thức cũng không ẵm lần nào!
Cũng là nghe nói! Hai trai hai gái nọ lúc trước chọn đồ vật đoán tương lai, nói đến có chút buồn cười, hai đứa con trai đã chuẩn bị tốt này nọ cũng không bắt, phàm là thi thư, bàn tính, nguyên bảo, văn chương. . . . . . Vân vân, nhìn cũng không nhìn liếc mắt một cái, trực tiếp bỏ qua, bò đến trước mặt khách nhân, bắt người ta đút cơm cho, đây là trưởng tử.
Về phần thứ tử, Kiều lão gia đã có tấm gương trước mắt, rút toàn bộ thức ăn xuống, đứa con lần này cũng hiếu động, bò rồi lại bò, bò vào trong lòng bà vú sờ ngực, muốn bú sữa.
Đến trưởng nữ, lúc này Kiều lão gia ngay cả bà vú cũng đuổi đi, trưởng nữ này bò một hồi, cũng không bắt đồ, ngược lại đứng lên, lại dừng bước! Cũng không ổn, khẽ vấp, thiếu chút nữa ngã xuống dưới, đứng ngoài quan sát có một nam nhân trẻ tuổi tay chân nhanh nhẹn, tức thời bắt được nàng, mới tránh khỏi vận mệnh té xuống của nàng, sau đó. . . . . . Nàng đã bắt hắn —— một nam nhân.
Tiếp theo là thứ nữ, Kiều lão gia không cho bất cứ nam nhân nào có mặt, để tránh nữ nhi chọn đồ vật đoán tương lai dám bắt nam nhân! Thứ nữ lần nảy cũng không có việc ngoài ý muốn gì, dù vậy cũng không bắt được gì, nàng căn bản là ngay cả đi cũng không đi, chỉ ngồi chảy nước miếng, sau đó oa oa khóc lớn.
Vài lần liên tục, Kiều lão gia lần nào cũng đều giận sôi lên, những người đứng xem nhiều lần cũng đem sự việc này ra làm chuyện giải trí, đùa giỡn một thời gian.
Bây giờ, đến lúc Tam tiểu thư chọn đồ vật đoán tương lai, mỗi người đều vạn phần chờ mong, nữ nhi do nguyên phối sinh ra, sẽ có biểu hiện kinh người gì.
“Ha, oa nhi này tướng mạo thật khôi ngô." Trong đám thân thích, đột nhiên có một phụ nhân thấp giọng khen.
“Nàng hồ đồ, nữ oa nhi làm sao lại có tướng mạo khôi ngô." Vi phu của nàng sửa đúng.
“Không không không, tướng mạo thật sữ khôi ngô mà! Chàng không nhìn thấy sao?" Phụ nhân kiên trì.
“Nhìn thấy, dù vậy thì như thế nào, nữ oa nhi chính là nữ oa nhi."
“A! Nàng bắt đầu bò!"
“Không biết năm nay oa nhi này lại sẽ bắt cái gì thú vị đây?" Có người chờ mong.
Chỉ thấy nữ oa nhi bò bò, đối với thêu tuyến nữ công làm như không thấy, tay phải trực tiếp nắm mỹ kim lóe sáng trong bảo khố nhét trong lòng, tay trái bắt chước cầm bàn tính lắc lắc, tiếng bàn tính khua nhau không ngừng va chạm, tựa hồ cảm thấy thanh âm này rất thú vị, nàng vui vẻ nở nụ cười.
Khuôn mặt căng thẳng của Kiều lão gia lúc này chậm rãi thả lỏng, cũng hơi lộ ra nụ cười an tâm, rốt cục a! Có một đứa không gọt mất mặt mũi của ông rồi!
“Bắt được bàn tính và nguyên bảo, thật đáng tiếc! Là một nữ oa nhi, nếu không sau này nhất định là kỳ tài kinh thương." Trong đám thân thích có người cảm thán. Kiều gia nhiều thế hệ kinh thương, ở kinh thành cũng coi như danh môn, kỳ tài kinh thương, đúng là hy vọng có con nối dòng của Kiều lão gia.
“Hả? Các người xem, oa nhi lại bắt. . . . . . Bút, nàng lại bắt bút. . . . . . Gì? Tại sao mới một tuổi, lại biết nhét đủ thứ vào trong lòng? Này này! Nàng bắt tứ thư. . . . . . Hả? Lại nhét vào?"
Đứa trẻ này, về sau khẳng định không đơn giản, nhất định sẽ đối đầu với các ca ca tỷ tỷ.
Đây là tiếng lòng của tất cả những người có mặt lúc ấy, mà không bao lâu, ngắn ngủn năm năm, đã xác minh được tính chân thật của lời đoán.
“Cha, mày người nhíu lại giống toà núi nhỏ, đang phiền não gì sao?" Kiều Thủ Ngân năm ấy sáu tuổi—— sau khi chọn đồ vật đoán tương lai thì được Kiều lão gia đặt chính danh—— lúc huynh trưởng còn đang chơi đùa khắp nơi, gây rắc rối, đã ở trong thư trai trải qua hai năm đầu, đã nhận biết mặt chữ, biết đọc sách, sớm đã vượt trội hơn nhiều vị phu tử của hai vị huynh trưởng cùng hai vị tỷ tỷ.
“Ngân nhi, là con sao, sao không ở cùng một chỗ với đệ đệ con vậy?" Nguyên phối phu nhân bởi vì sinh Kiều Thủ Ngân, làm Kiều lão gia vui mừng, một năm trước lại mang thai, ngày trước sinh hạ một nam anh, chính là đệ đệ của Kiều Thủ Ngân.
“Nương đang cho đệ ấy bú sữa, Ngân nhi đến thư phòng bồi phụ thân." Kiều Thủ Ngân nhu thuận lễ độ, trên vầng trán có cỗ phong vận trưởng thành sớm, tuyệt đối không như đứa nhỏ sáu tuổi."Phụ thân, người đang phiền não cái gì?" Nàng nhắc lại đề tài ban nãy.
“Một chút chuyện người lớn, con còn nhỏ, không hiểu đâu." Kiều lão gia uất ức cười, nữ nhi tuy nhỏ tuổi nhưng đã biết quan tâm, làm cho phiền não của ông tạm thời đặt một bên.
“Phụ thân, nói Ngân nhi biết đi! Coi như là càu nhàu vài câu, cũng có thể làm tâm tình thư giãn, rất tốt đó!" Nàng bám riết không tha.
“Nha đầu con, chỉ là muốn nghe. Phải không?"
Kiều Thủ Ngân cười ngọt ngào, nhìn Kiều lão gia.
“Được rồi! Ta kể thì kể, nói cho con biết cũng vậy thôi." Ông bất đắc dĩ cười."Ngân nhi, con có biết chúng ta lấy nghề nông lập nghiệp chứ?"
“Ngân nhi biết." Nàng gật đầu.
“Hai năm qua, tuy rằng mưa thuận gió hoà, cũng không biết vì sao, thu hoạch khiếm thu, rất nhiều tá điền ngay cả tô cũng giao không được."
Kiều Thủ Ngân rũ mắt xuống, “Cha, là nơi nào vậy, cái gì thu hoạch khiếm thu?"
“Gạo, tiểu mạch, đậu nành vân vân, đều khiếm thu cả." Kiều lão gia đem sổ sách giao cho nàng, để nàng tự xem, coi như là thỏa mãn lòng hiếu kỳ của nàng, một đứa trẻ mà thôi, sao có thể làm được gì?
Kiều Thủ Ngân nhìn một hồi lâu, mới ngẩng đầu lên.
“Cha, lần sau người muốn đi thu tô thuế có thể dẫn Ngân nhi theo không?"
“Vì sao?"
“Ngân nhi muốn nhìn thử mảnh đất bị khiếm thu."
Chuyện này Kiều lão gia cũng không để trong lòng, hai tháng sau, hành trình đi thu tô Kiều Thủ Ngân lại thật sự đuổi kịp, sau khi tới nơi, nàng chỉ sờ sờ nắm nắm đất, hết nhìn đông, lại nhìn tây, muốn Kiều lão gia thay đất trồng cây mía, lá trà thành trồng đậu nành với ngô, về phần thu hoạch khiếm thu khác, cũng nhất định sửa thành những cây thích hợp hơn, lúc đầu Kiều lão gia cũng không đồng ý, nhưng cuối cùng bởi vì yêu thương nàng, cũng bởi vì dù sao đều khiếm thu, thay đổi cũng không sao, vì thế hạ lệnh sửa đổi thu hoạch.
Không nghĩ tới, kết quả lại xuất hồ ý lieu thành công.
“Ngân nhi, vì sao con biết phải sửa đổi cây trồng?" Đến mùa thu hoạch, Kiều lão gia đưa ra nghi vấn.
“Cha, bởi vì mỗi cây có mỗi loại thổ nhưỡng thích hợp khác nhau" Kiều Thủ Ngân cười ngọt ngào."Tựa như cha thích ăn khẩu vị mặn, nương lại thích ăn nhạt, nếu đổi thức ăn hai người cho nhau, khẳng định cũng sẽ giống mùa thu hoạch trước."
Thì ra là thủy thổ bất phục?
Kiều lão gia nghi ngờ, chắc chỉ do mèo mù vớ cá rán! Bằng không, một đứa nhỏ chỉ mới sáu tuổi, làm sao có thể . . . . . .
Năm tháng như thoi đưa, thoáng chớp mắt, mười năm lại trôi qua. Ba năm gần đây, sinh ý của Kiều gia mở rộng nhanh chóng, trưởng thành kinh người, ngành nghề kinh doanh bao gồm sinh, lão, bệnh, tử, thực, quần áo, ở, đi các loại…, nhiều không kể xiết.
Chỉ tiếc, Kiều lão gia mặc dù có ba nam ba nữ, bất thành lại chiếm đa số.
Trưởng tử Kiều gia hết ăn lại nằm, thứ tử trầm mê nữ sắc, trưởng nữ cứ như sắc nữ truy nam nhân khắp nơi, thứ nữ lại kiêu căng bá đạo không coi ai ra gì, giống hệt như những gì xảy xa trong ngày chọn đồ vật lúc đầy năm, tính tình hiện nay của bọn họ toàn bộ thể hiện ra hết.
Kiều lão gia sớm bị những đứa con này làm trắng đầu, may mà ông còn có một gái một trai làm ông cảm thấy vui mừng, lúc tuổi già có thác, thì còn chỗ nguyên phối, hai đứa nhỏ nhất nhà là Kiều Thủ Ngân và Kiều Thủ Nghiệp.
“Chuyện này ta đã quyết định, không phải do các ngươi hồ nháo!" Kiều lão gia tay đập cái bàn, phát ra một tiếng vang thật lớn, làm cho phía dưới ba thị thiếp khắc khẩu không ngớt hoảng sợ, chẳng qua mới yên tĩnh trong chốc lát, lại tiếp tục rùm beng.
“Lão gia, ngài không công bằng! Thủ Chí là trưởng tử, ngài làm sao có thể đem quyền lớn giao cho. . . . . . Giao cho một đứa không có tiền đồ?" Nhị phòng trừng Kiều Thủ Ngân ngồi ngay ngắn bên cạnh Kiều lão gia, không cam lòng mà! Vốn tưởng rằng sinh con trai, lại là đứa con đầu lòng của lão gia, nhất định nở mày nở mặt cả đời. Kết quả. . . . . .
“Hừ! Ngươi cũng không nhìn một chút con của mình có đức hạnh gì, cả ngày hết ăn lại nằm, ta giao quyền lớn cho hắn, là để hắn quản gia nghiệp lụn bại hết thời là sao?" Kiều lão gia hừ nhẹ.
“Lão gia, nhưng Thủ Chí là con của ngài mà!" Nhị phòng kia kêu trời trách đất.
“Cho nên ta biết nó tuyệt đối không có khả năng gánh vác trọng trách, ngươi nếu muốn sau này tiếp tục sống an nhàn ấm no, cũng đừng vọng tưởng để nó cầm quyền, bằng không không cần đến năm năm, chúng ta phải ăn xin trên đường rồi!"
“Lão gia! Gìn giữ cái đã có cũng không giống như người ta ăn ngon nhưng lười làm, ngài không có lý do không cho con thiếp tiếp quản sự nghiệp chứ!" Tam phòng ở trong lòng cười trộm một trận, nhưng cũng theo công khai lên án.
“Đúng, nó không ăn xong lười làm, nhưng cả cả ngày chỉ biết lưu luyến thanh lâu, ngủ đêm trong phòng mỹ nữ, cho dù Kiều gia mở kỹ viện, cũng chỉ dễ dàng cho nó làm bậy hơn, nó cũng không thay đổi được chút gì."
“Vậy. . . . . . Vậy Thủ Kiều đâu! Nếu Thủ Ngân là nữ nhi có thể tiếp quản gia nghiệp, Thủ Kiều vì sao lại không được?" Tam phòng ngoài sinh thứ tử, còn hạ sinh thứ nữ.
“Thủ Kiều, ha ha! Mắt ngươi bị mù sao? Thủ Kiều suốt ngày bá đạo ngang, nó cầm quyền ra sao đây? Không cần đắc tội tất cả khách nhân, đánh chạy tất cả bạn làm ăn của ta, đã a di đà Phật rồi!" Kiều lão gia trào phúng cười.
“Lão gia, ngài đã quên còn có Thủ Nguyệt, nó là trưởng nữ, vừa không hết ăn lại nằm, cũng không ngang ngược bá đạo, chẳng lẽ nó không được?" Tứ phòng rốt cục lên tiếng, trưởng nữ Kiều Thủ Nguyệt, đó là do nàng sinh.
“Ngươi cho rằng nó được sao? Thấy nam nhân thì si mê không dứt, mặt trước hay mặt sau gì đều bị nó làm mất hết rồi, nếu nó cầm quyền, chỉ sợ nó đem gia sản cho nam nhân nó thấy thuận mắt thôi!"
“Nhưng lão gia. . . . . ."
“Tất cả câm miệng cho ta!" Kiều lão gia lại phát uy, ba tiểu thiếp lập tức im miệng."Nói nhiều nữa, ta hưu hết tất cả các ngươi, đỡ phải bên tai luôn ồn ào không dứt!"
Ba tiểu thiếp không dám kháng nghị nữa, ánh mắt oán hận cũng không dám quang minh chánh đại trừng Kiều Thủ Ngân vẫn ngồi ngay ngắn không nói gì cạnh Kiều lão gia, chỉ có thể vụng trộm trừng.
“Tất cả đều đi xuống." Kiều lão gia đuổi người, các nàng cũng không dám lại dị nghị, tâm không cam lòng tình không muốn, yên lặng lui ra.
“Cha, ngài thật sự quyết định sao?" Kiều Thủ Ngân sau khi ba vị di nương đều đã lui ra, mới chậm rãi mở miệng.
“Từ ba năm trước cha đã đem tất cả sinh ý giao cho con, tuy rằng ở mặt ngoài vẫn là cha làm chủ, nhưng lại do con vận tác, cha rất yên tâm." Ba năm trước đây, nữ nhi bất quá chỉ là tiểu cô nương mười ba tuổi! Nói ra tuyệt đối không ai tin.
“Cha, Ngân nhi có thể tiếp nhận, nhưng đợi sau khi đệ đệ có thể một mình đảm đương một phía, Ngân nhi sẽ đem quyền lớn giao cho đệ đệ." Nàng dù sao cũng là nữ nhi, cho dù thật sự là kỳ tài kinh thương, muốn kế thừa gia nghiệp, vẫn sẽ gây bất mãn với nhiều người.
“Thủ Nghiệp. . . . . ." Kiều lão gia thở dài, “Con cũng đừng trông cậy vào nó giữ vững sự nghiệp, nó tuy rằng chỉ có mười một tuổi, nhưng cha đã nhìn ra lường trước được nó không phải người thích hợp làm thương nhân." Khẩu khí mặc dù có chút tiếc hận, nhưng cũng không phải rất thất vọng, bởi vì Kiều Thủ Nghiệp tuy rằng năm ấy chỉ mười một tuổi, cũng đã đọc được hết tứ thư ngũ kinh, Chu tử bách gia*, nói không chừng Kiều gia sau này có thể sẽ có Trạng Nguyên lang không chừng, người trong tộc ai cũng theo thương nghiệp, nếu bây giờ có một người làm quan chẳng phải làm rạng rỡ tổ tông hay sao.
*Chư Tử Bách Gia (諸子百家; Bính âm: zhū zǐ bǎi jiā) là thời kì chứng kiến sự mở rộng to lớn về văn hóa và trí thức ở Trung Quốc kéo dài từ 770 đến 222 TCN. Trùng khớp với giai đoạn Xuân Thu và Chiến Quốc, và nó cũng được gọi là thời đại hoàng kim của tư tưởng Trung Quốc và thời kì trăm nhà tranh minh (百家爭鳴 “bách gia tranh minh") này chứng kiến sự nảy nở của nhiều trường phái tư tưởng khác nhau. Nhiều đề tài cổ điển Trung Quốc có nguồn gốc từ thời kỳ này đã có ảnh hưởng sâu rộng trong cách sống và ý thức xã hội của người Trung Quốc đến tận ngày nay. Xã hội trí thức thời kỳ này có đặc trưng ở sự lưu động của những người trí thức, họ thường được nhiều nhà cai trị ở nhiều tiểu quốc mời làm cố vấn về những cách thức điều hành chính phủ, chiến tranh, và ngoại giao. ( Nguồn Wikipedia)
“Nhưng cha, Ngân nhi dù sao cũng là nữ nhi, cha đem gia nghiệp giao cho con, con lo bị người khác chỉ trích."
“Nữ nhi ngốc, đây là việc nhà chúng ta, sự nghiệp là do cha khổ công gầy dựng, ta muốn giao cho ai chẳng lẽ còn phải hỏi người khác đồng ý không? Đừng thay cha lo lắng nhiều, chỉ cần làm chuyện mình nên làm là được." Kiều lão gia làm sao không biết nữ nhi thay ông lo lắng, sợ ông khó làm người, nếu không theo tính tình của nàng, làm sao có thể thoái thác. “Nếu con lo ba di nương hay bốn huynh tỷ của con, thì cha nói cho con biết, con muốn quản chế bọn họ như thế nào cha cũng không có ý kiến, như vậy được chưa?"
Kiều Thủ Ngân nghe vậy rốt cục nở nụ cười, đây mới gọi là “Tránh lo âu về sau"!
“Nếu cha nói như vậy, vậy Ngân nhi đành gắng sức tiếp nhận."
Năm đó, Kiều Thủ Ngân vừa mới mười sáu, liền chính thức tiếp nhận sự nghiệp Kiều gia, lúc đầu xác thực gặp nhiều chuyện làm khó dễ, có nội, có ngoại, nhưng mà không đến một năm, nàng dùng thành tích đẹp mắt thất thành công dẹp bỏ ngoại, về phần nội, dù sao những di nương huynh tỷ này cũng chẳng làm ra chuyện gì lớn, nàng cũng mặc kệ bọn họ.
Đến tận bây giờ, thời gian lại vội vàng qua bốn năm, Kiều Thủ Ngân đã hai mươi, thủ đoạn buôn bán của nàng, ánh mắt độc đáo với việc biết tiến thủ, hơn nữa không sợ cường quyền, tính cách dám nói dám làm dám chịu, làm sự nghiệp của Kiều gia lại nâng cao một bước, thanh danh hiện nay ở kinh thành, đã cùng “Văn Nhân sơn trang" với “tửu lâu Tường Thụy" của Mục gia hình thành cục diện ba chân vững chắc.
Thanh lâu nổi tiếng vang dội nhất kinh thành, là “Tích Hoa Lâu" không ai không biết, các cô nương ở đây ngoài xinh đẹp như hoa, còn có bộ dáng thướt tha yêu kiều, còn cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, các kiểu kỹ năng mọi thứ tinh thông, mặt khác, cũng là bởi vì Tích Hoa Lâu chỉ tiếp “quan to" và " quý nhân", khách nhân ở đây, không phải quan lớn thì là người giàu có, dân chúng bình thường muốn vào nơi này, ngay cả khe hở nhỏ cửa sổ cũng không có cơ hội.
“Mẫu Đơn cô nương, Mẫu Đơn cô nương!" Một nha hoàn mặc hồng y, thân hình kiều nhỏ chạy trên hành lang gấp khúc, ngoài miệng còn không ngừng gọi đương kim hoa khôi của Tích Hoa Lâu tên Mẫu Đơn, cho đến khi bước vào “Mẫu Đơn các", mới thở phì phò đứng ở mép giường, nhìn Mẫu Đơn vừa thức giấc cảnh xuân còn đang hiển lộ ra ngoài.
“Hồng nhi, chuyện gì lớn tiếng ồn ào như vậy?" Khuôn mặt Mẫu Đơn vẫn luôn diễm lệ kiều mỵ, sớm thành thói quen giơ tay nhấc chân rất tự nhiên, dáng người quyến rũ động lòng người đã biểu lộ ra không sót chút gì.
Hồng nhi vội vàng tiến lên, nâng nàng nhẹ nhàng đứng lên, cũng phủ thêm áo khoác ngoài bằng sa mỏng cho nàng, che khuất cảnh xuân như ẩn như hiện tiết ra ngoài, càng làm người ta suy nghĩ xa hơn.
“Mẫu Đơn cô nương, mới vừa rồi Hồng nhi nghe mẹ nói, tối hôm nay có vài vị Vương gia sẽ đến, hơn nữa, nghe nói trong mấy vị Vương gia đó, có Thuận thân vương!"
Mẫu Đơn mị nhãn sáng ngời.
“Tin tức này chính xác sao?"
“Đương nhiên! Hồng nhi tin tức gì báo đến tai người mà chưa xác thật qua đâu, hiện nay mẹ đang ở dưới lầu sai khiến bọn tiểu nhị dọn dẹp bố trí đó! Mỗi lần các vị Vương gia xuất hiện, mẹ không phải đều như thế sao?"
“Ta muốn nói Thuận thân vương thật sự sẽ đến không?" Mẫu Đơn vội hỏi.
“Mẹ là nói như vậy." Nàng gật gật đầu.
Mẫu Đơn sau khi nghe xong, khóe miệng lộ ra một nụ cười xinh như hoa nở chiếm hữu lòng người.
Nói đến Thuận thân vương Lý Mộ Tỉnh này, hắn là biểu đệ của đương kim hoàng thượng, năm vừa mới mười bảy liền phụng chỉ trở thành quân sư của quân đội, tùy quân xuất chinh, binh pháp xuất sắc của hắn làm cho đại quân bách chiến bách thắng, vì triều đình lập nhiều công lớn không đếm xuể, cũng vì sự yên ổn an khang hiện nay của hoàng triều, sau khi đại quân khải hoàn quay về, tiên hoàng tứ phong thân vương. Bởi vì tiên hoàng lúc ấy cũng không có con nối dòng, vì thế tìm đến con tỷ tỷ của tiên hoàng sinh là Lý Mộ Tỉnh cho làm con thừa tự của tiên hoàng, trở thành người thừa kế duy nhất có thể bước lên ngôi vị hoàng đế, cho đến khi tìm thấy hoàng tử lưu lạc nhân gian, cũng chính là đương kim hoàng thượng bây giờ.
Thuận thân vương ngày thường tuấn mỹ tiêu sái, cá tính lại làm cho người không thể nắm bắt, có khi cảm giác hắn là người khôi hài, bình dị gần gũi, không mang khí thế hoàng thân quốc thích, lại có khi sẽ nhìn thấy một mặt nghiêm khắc của hắn, bởi vậy, đồn đãi rằng Thuận thân vương hắn mắt cao hơn đầu, có lời đồn rằng mẫu thân hắn là người duy nhất hắn kiêng kị, cũng làm cho người ta bán tín bán nghi.
“Hồng nhi, giúp ta trang điểm thay quần áo." Nàng phải ăn diện thật đẹp, nhất định phải làm cho Lý Mộ Tỉnh kia quỳ dưới váy nàng, nói không chừng còn có thể vào Vương Phủ làm tiểu thiếp.
Hồng nhi tay chân lanh lợi trang điểm thay quần áo cho Mẫu Đơn, cánh môi hồng dù vậy vẫn không ngừng huyên thuyên.
“Mẫu Đơn cô nương, Hồng nhi có thám thính được một chút tin tức có liên quan đến Thuận thân vương."
“Nói nghe thử."
“Nghe nói Thuận thân vương không thích uống rượu mua vui, sở thích của hắn là du sơn ngoạn thủy, Mẫu Đơn cô nương hôm nay nếu có thể hợp ý, có lẽ ngày mai Vương gia sẽ mời người cùng du ngoạn." Hồng nhi mắt có quỷ quang hiện lên.
“Này. . . . . . Phải hợp ý ra sao?"
“Hồng nhi biết một chỗ non xanh nước biếc, Mẫu Đơn cô nương người chỉ nói ra làm cho Vương gia có hứng thú, còn sợ Vương gia không mời người cùng thưởng thức phong cảnh sao?"
“Tốt lắm, mau nói cho ta biết là chỗ nào, có gì đặc sắc?"
Cười đắc ý, Hồng nhi bắt đầu truyền thụ quy tắc giao chiến.
Nơi non xanh nước biếc tốt như vậy, người du ngoạn tất nhiên không ít, đương nhiên, có thể tạo nên không ít sinh ý.
Kiều gia có mở một tửu lâu ở nơi này, tên là “Nhạn lâu", ngồi trong lâu dùng món ngon mỹ thực, vừa thưởng thức khí thế vĩ đại của tháp Đại Nhạn*, hướng nam yên lặng thưởng thức núi Chung Nam** đồ sộ, hướng bắc nhìn ra xa thành Trường An quy hoạch chỉnh tề những ngã tư đường liên kết nhau như một bàn cờ cùng với bình nguyên phía xa.
“Trần đại gia, chúng ta quyết định như vậy, khế ước này chia thành hai bản, mỗi người chúng ta tự giữ một bản, cùng nhau phát tài." Trong một căn phòng trang nhã ở Nhạn lâu, Kiều Thủ Ngân đang hiệp đàm sinh ý với người khác.
“Nào dám, nào dám, Kiều cô nương thật sự là nữ trung hào kiệt, ánh mắt kỳ chuẩn, Trần lão nhân ta chỉ được lây phúc khí của Kiều cô nương, kiếm chút tiền lẻ thôi." Trần lão nhân ha ha cười không ngừng, có thể hiệp đàm thành công khoản giao dịch này với Kiều gia, bao nhiêu người muốn bổ nhào vào cũng chẳng được, làm sao ông có thể không đắc ý cho được!
“Trần đại gia khách khí, nếu không chê, bữa trưa hôm nay dùng ở Nhạn lâu đi, ta đã sai người chuẩn bị, xin Trần đại gia cho chút thể diện, để ta làm chủ." Nhận lấy khế ước đã kí kết xong, nàng hơi lộ ra nụ cười thanh nhã.
“Vậy Trần lão nhân ta cung kính không bằng tuân mệnh."
“Mẫn nhi, phân phó tiểu nhị mang thức ăn lên." Kiều Thủ Ngân khẽ gọi tỳ nữ ở một bên đợi lệnh.
“Dạ, tiểu thư." Mẫn nhi mỉm cười cúi chào, xoay người xuống lầu. Không bao lâu, cùng với điếm tiểu nhị hai người thân thủ lanh lẹ bưng lên một mâm món ngon quý và lạ.
Kiều Thủ Ngân rót rượu cho đối phương, cười nhẹ uyển chuyển nâng ly rượu của mình lên.
“Trần đại gia, ly này ta mời ông, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."
“Đương nhiên, vui vẻ, vui vẻ chứ." Trần lão nhân mừng rỡ, ngửa đầu khoái ý uống cạn ly rượu ngon, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Kiều Thủ Ngân, ưu tư cảm khái."Kiều cô nương mọi mặt đều giỏi, thật không biết vị công tử có vận khí tốt nào có thể lấy cô nương đây!"
“Trần đại gia quá khen rồi."
“Kiều cô nương, lão nhân ta đây ỷ vào hơn cô nương nhiều niên kỉ, làm ông mối cho cô nương, cảm thấy như thế nào?" Nếu như có thể để nàng trở thành người trong nhà, vậy thì giống như đốt hương cầu phúc cả tám đời!
“Không dám làm phiền Trần đại gia, hơn ba tháng trước đã định hôn phối rồi."
“Hả? ! Thật sao? Vì sao ta chưa nghe nói? Là công tử nhà nào đó?" Trần lão nhân cực kỳ kinh ngạc, vì sao trên phố không có đồn đãi gì?
“Là trưởng công tử thuyền vận Ân thị ở Giang Nam." Hơn ba tháng trước, Ân lão gia và Ân phu nhân bởi vì gặp phải chút chuyện ngoài ý muốn, ở lại Kiều phủ làm khách, trong lúc đó, đã đề nghị kết thông gia với cha mẹ nàng, cha mẹ hỏi ý kiến của nàng, trải qua một đêm suy nghĩ, nàng có điều kiện đáp ứng cọc hôn nhân này.
“A! Là “bá chủ sông nước" sao?!" Trần lão nhân khiếp sợ.
“Thì ra Trần đại gia cũng biết Ân thị."
“Ân thị tên như sấm bên tai, ta cũng từng ủy thác thuyền vận Ân thị vận chuyển hàng hóa, không nghĩ tới Kiều cô nương lại kết thân với Ân thị, một nam một bắc lưỡng địa xưng bá, Kiều cô nương, sinh ý cả nước, đều bị các người bao trọn rồi."
“Trần đại gia nói quá rồi, bất quá là sống tạm qua ngày kiếm miếng cơm thôi."
“Ha ha ha!" Đột nhiên, một trận cười sang sảng từ nhã gian đối diện truyền đến, quấy rầy bọn họ nói chuyện, ngay sau đó, tiếng cười duyên của một cô nương mong manh trong suốt vang lên, Kiều Thủ Ngân theo bản năng nhìn hướng đối diện, lập tức nhíu mày.
“Gì? Đây không phải là Mẫu Đơn cô nương hoa khôi của Tích Hoa Lâu sao?" Trần lão nhân cũng được coi như “quý nhân" trong mắt Tích Hoa Lâu, cho nên đã từng gặp qua Mẫu Đơn."Thì ra Mẫu Đơn cô nương không phải bán nghệ không bán thân, mà là nhìn người bán! Cũng khó trách! Người ta là Vương gia được hoàng thượng sủng ái tín nhiệm nhất mà. . . . . . A! Xin lỗi, trước mặt Kiều cô nương đây , mà Trần lão nhân ta lại đàm luận những chuyện kia."
“Trần đại gia không cần để ý, ta làm ăn kiếm sống bên ngoài đã nhiều năm, làm sao chưa từng nghe qua chuyện gì?" Kiều Thủ Ngân không để tâm cười, những việc nàng trải qua, có dạng chưa thấy qua? Loại trình độ này căn bản không tính là gì. Nhưng thật ra Thuận thân vương này, tuy rằng đây là nàng lần đầu tiên thấy mặt hắn, nhưng thanh danh vang dội của hắn đã sớm nghe từ lâu, theo những lời đồn đại lan tràn trước đây, nói với họ trước mặt nhiều người mà hắn làm ra hành động phóng đãng như bây giờ sẽ làm người ta kinh ngạc, nhưng lại chứng thật một điều: lời đồn đãi chưa chắc có thể tin!
Dời tầm mắt, không hề để ý tới bọn họ, Kiều Thủ Ngân cười nhẹ với Trần lão nhân, đợi lát nữa nàng phải phân phó tiểu nhị, khách nhân giống như vậy lần sau mời bọn họ vào ghế lô, miễn cho có bộ mặt gây trướng ngại, phá hỏng phong cách của Nhạn lâu, người không biết chuyện thấy thế, e rằng sẽ nghĩ Nhạn lâu là nơi bướm hoa!
Đột nhiên một tiếng thét chói tai vang lên, trong phòng trang nhã đối diện nổi lên một trận xôn xao, Kiều Thủ Ngân nhìn đi qua, chỉ thấy nha hoàn bên cạnh Mẫu Đơn đang giúp nàng ta lau chùi xiêm y, miệng thì luôn mắng mỏ, một bên là tiểu nhị trong điếm mang thức ăn lên quỳ trên mặt đất liên tiếp dập đầu, mà Thuận thân vương kia, vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế. Xem tình hình, xác nhận điếm tiểu nhị phạm lỗi, làm đổ toàn bộ mỹ thực lên kiện váy hoa của Mẫu Đơn.
“Kiều cô nương không cần đi nhìn một cái sao?" Trần lão nhân nghi hoặc hỏi.
“Chưởng quầy sẽ xử lý." Kiều Thủ Ngân mỉm cười, từ trước đến nay nàng luôn hiểu tri nhân thiện nhậm (biết nhìn và khéo dùng người), tín nhiệm năng lực bọn họ, sẽ không ra tay can thiệp liền.
Bên này Kiều Thủ Ngân thờ ơ, làm cho Hồng nhi bên kia trong lòng lo lắng. Tại sao nàng cố ý gạt chân tiểu nhị té gây hỗn loạn, Kiều Thủ Ngân là lão bản lại không ra mặt? Đây chính là mưu kế nàng vắt óc mới nghĩ ra đó! Bằng không một hoàng thân quốc thích với một nữ cường nhân trên thương trường làm sao có thể chạm mặt được!
“Như vậy bảo ta như thế nào gặp người đây!" Mẫu Đơn hờn dỗi, nhưng ngại Lý Mục Tỉnh ở đây, không dám chửi ầm lên.
“Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết!" Điếm tiểu nhị kinh sợ dập đầu không ngừng, lúc này, chưởng quầy đã lên đến.
“Xin lỗi, hai vị khách quan, hôm nay sẽ do Nhạn lâu mời khách, xiêm y cũa cô nương, tiểu nhân sẽ lập tức phái người đến “Gấm chức phường" mua một bộ bộ đồ mới cho cô nương, bồi thường tổn thất cho người." Chưởng quầy nói ra ý kiến trưng cầu khách nhân nhưng không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Mẫu Đơn nhìn Lý Mục Tỉnh chỉ nhưng cười không nói, mình cũng không nên quá mức liều lĩnh, đang định nhận thì Hồng nhi mở miệng.
“Vậy làm sao được? Cô nương nhà ta cùng Vương gia du ngoạn, đang thưởng ngoạn vui vẻ, các người lại làm mất sạch hứng thú, không nói đến vật ngoài thân, chỉ là thức ăn rất nóng, nếu làm phỏng cô nương nha ta các người bồi thường được hay sao? “
“Cô nương. . . . . ." Chưởng quầy cảm thấy hơi kinh sợ. Thì ra vị quý khách trước mặt kia đúng là Vương gia?!
“Chẳng lẽ các người nghĩ Vương gia chúng ta sẽ quan tâm một bàn rượu và tiền thức ăn sao? Nhạn lâu các người đem Vương gia chúng ta trở thành cái gì? Phàm phu tục tử muốn ham món lợi nhỏ sao?!"
Oa, việc chụp mũ người lại không thể không đội này thật ác!
“Cô nương nói vậy hù tiểu nhân rồi, tiểu nhân mở cửa buôn bán, hòa khí sinh tài, có sơ xuất nên bồi thường, cô nương chụp lên đầu tiểu nhân cái mũ nặng như vậy, thật sự làm cho tiểu nhân sợ hãi!"
“Đúng vậy, có sơ xuất nên bồi thường, nhưng Nhạn lâu các người một chút thành ý bồi thường cũng không có."
Mẫu Đơn kinh ngạc nhìn nha hoàn nói lời “chính nghĩa", nàng cũng không biết Hồng nhi lại làm khó dễ người khác như vậy.
Lý Mục Tỉnh vẫn cười cười nhìn nha hoàn đang văn chương lai láng kia, không biết sao, hắn có một cảm giác, nha đầu kia sợ là có mục đích riêng, cũng không đơn thuần là làm khó dễ.
“Chúng ta tuyệt đối là thành ý vạn phần muốn bồi tội, cô nương trăm ngàn không nên hiểu lầm!"
“Ta lại nhìn không ra thành ý của các người ở chỗ nào! Vương gia chúng ta đã bị đãi ngộ như vậy, từ lúc xảy ra chuyện không may đến bây giờ, ta cũng không thấy lão bản của các người ra mặt."
“Chuyện này. . . . . . Cô nương, lão bản sinh ý bận rộn, rất ít đến nơi này, Nhạn lâu này toàn bộ giao cho tiểu nhân đây toàn quyền xử lý. . . . . ."
“Không phải, ta thấy xem thường Vương gia chúng ta thì có!" Hồng nhi tiếp tục gây sóng gió, nói lý lẽ không buông tha người, muốn làm cho Kiều Thủ Ngân không thể không ra mặt, nếu không nàng chạy một chuyến này không phải là dư thừa sao?
“Cô nương nói quá lời." Thanh âm thanh nhã truyền vào giữa lúc hỗn loạn, Kiều Thủ Ngân thướt tha đi vào căn phòng.
“Lão bản." Chưởng quầy và điếm tiểu nhị đồng thời nhẹ nhàng thở ra, cung kính gọi xong lui về phía sau đứng một bên.
Lý Mục Tỉnh theo thanh âm nghiêng đầu nhìn phía Kiều Thủ Ngân, dừng cười biểu tình hơi ngẩn người, vị tiểu thư thanh lệ động lòng người, trong nhu có cương này, chính là lão bản Nhạn lâu?
“Nếu chưởng quầy xử trí như vậy khiến tiểu cô nương không hài lòng, vậy xin mời tiểu cô nương nói thẳng, Nhạn lâu nên bồi thường tổn thất của chư vị như thế nào? Chỉ cần cô nương nói ra, Nhạn lâu nhất định làm được."Vốn không muốn ra mặt, nhưng nhìn tiểu nha hoàn này vú lấp miệng em, dưới tình huống chưởng quầy lại không dám đắc tội khách quý chỉ phải thoái nhượng này, nàng đành phải ra mặt.
“Hồng nhi." Giọng nói trầm thấp của Lý Mộ Tỉnh vang lên, bất ngờ lên tiếng."Không thể quá mức làm càn."
“Dạ, Vương gia." Hồng nhi biết nghe lời phải, nếu nhân vật chính muốn ra mặt, nàng chỉ có thể xuống đài khom người chào!
“Vương gia, theo ta thấy bây giờ, hứng thú cũng không còn, chúng ta hãy rời đi, ta bồi Vương gia đến nơi khác khác ngắm cảnh." Mẫu Đơn vội vàng dựa vào Lý Mục Tỉnh, nàng đã từng trải qua vô số người, làm sao nhìn không ra Lý Mục Tỉnh đối với Kiều Thủ Ngân đột nhiên xuất hiện có thừa hứng thú, bất kể là phương diện hứng thú nào đều giống nhau, nàng không muốn!
“Cô nương một thân đầy mỡ, có thể đi chỗ nào? Vậy thì làm theo lời chưởng quầy đề nghị lúc nãy, thay đổi xiêm y rồi muốn đi đâu thì đi cũng không muộn!" Lý Mục Tỉnh mỉm cười, không để lại dấu vết tránh nàng ta, cũng không muốn cũng dính vào người đầy mỡ thế kia.
“Nhạn lâu sẽ tiếp đãi cô nương phòng tốt nhất của chúng tôi để cô nương đây rửa mặt chải đầu thay quần áo." Kiều Thủ Ngân bày ra tư thế chưởng quầy dẫn đường."Mẫn nhi, muội đi theo hỗ trợ."
“Dạ, tiểu thư." Mẫn nhi cung kính tòng mệnh.
“Mẫu Đơn cô nương mời đi theo tiểu nhân, tiểu nhân mang người đến phòng tốt nhất." Chưởng quầy lập tức tiến lên.
Mẫu Đơn lo lắng, nhưng vì Lý Mục Tỉnh đã gật đầu, không thể không thuận theo rời đi, Hồng nhi cười trộm đi phía sau nàng, thậm chí thuận tay lôi điếm tiểu nhị bị kinh ngạc rời khỏi.
“Cô. . . . . . Cô nương. . . . . ." Điếm tiểu nhị chưa hết kinh hãi.
“Ngươi phải đi theo bưng nước ấm chứ, chẳng lẽ muốn khách nhân tự mình nói ra mới làm sao?" Hồng nhi kéo hắn rời đi, điếm tiểu nhị đáng thương hoàn toàn không dám phản kháng.
(*)Tháp Đại Nhạn (大雁塔, pinyin: Dàyàn Tǎ) là một tháp ở thành phố Tây An, tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc. Năm 629, sư Huyền Trang xuất phát từ Trung Quốc để hành hươngđất Phật, năm 630 thì đến nơi, năm 645 quay về Trung Quốc. Đường Tam Tạng đã lập một khu dịch thuật kinh khổng lồ để dịch Kinh Phật từ tiếng Phạn sang chữ Hán sau khi thỉnh kinh từ Ấn Độ về. Tháp Đại Nhạn được xây năm 652 cao 64 m dùng để chứa bản dịch Kinh phật của Đường Tam Tạng. Ban đầu tháp có 5 tầng và đã được xây lại năm 704 trong thời Võ Tắc Thiên, bề mặt ốp gạch được trùng tu vào thời nhà Minh. Tháp gốc được xây trong thời kỳ trị vì của Đường Cao Tông (trị vì 649-683), lúc đó tháp cao 54 m (177 ft).[1] Tuy nhiên, tháp được xây bằngđất nhồi với bề mặt bằng đá và đã sập 5 thập kỷ sau đó. Võ Tắc Thiên đã cho xây lại và thêm 5 tầng mới vào năm 704. Nhưng trong trậnđộng đất Thiểm Tây năm 1556 thì tháp bị hư hại nặng nề và bị giảm đi 3 tầng và có chiều cao như ngày nay với 7 tầng.[2] Tháp Tiểu Nhạnđược xây vào thế kỷ 8 chỉ bị hư hại nhỏ trong trận địa chấn năm 1556 (vẫn chưa bị sửa chữa lại).[2] Tháp Đại Nhạn được đại tu vào thời nhà Minh (1368–1644) và được phụ chế vào năm 1964. Hiện tại tháp cao 64 mét tính từ đỉnh và từ đỉnh có thể nhìn bao quát thành phố Tây An. (Nguồn Wiki)
(**)Chung Nam sơn, cũng gọi là Nam Sơn, thuộc trung đoạn dãy núi Tần Lĩnh thuộc tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc. (Wiki)
Tác giả :
Phức Mai