Đứa Con Của Tạo Hóa
Chương 210: Trận pháp mê huyễn
Vô Danh nghĩ lại chuyện vừa rồi mà không khỏi nhíu mày, hắn lại tiếp tục bước chân về phía trước, lần này hắn chú ý hơn ở phía dưới mặt đất. Vô Danh vừa mới đi được mấy bước, hắn ngay lập tức nhìn thấy ở phía dưới mặt đất có một chiếc nhẫn trữ vật.
Vô Danh cúi người xuống sau đó đưa tay ra định cầm chiếc nhẫn trữ vật kia lên. Ngay khi tay của hắn vừa mới chạm vào được chiếc nhẫn trữ vật thì cảnh tượng quỷ dị kia lại một lần nữa xảy ra. Chiếc nhẫn lập tức hóa thành bụi phấn rồi sau đó theo gió mà bay.
Vô Danh bây giờ cũng đã không còn nghi ngờ gì nữa, chiếc nhẫn trữ vật vừa rồi cùng với mảnh vải rách ở phía dưới chân hắn lúc trước cũng nhất định là do huyễn hóa mà thành. Mà để có thể huyễn hóa ra được những thứ đó thì chắc chắn là do trận pháp ở đây khởi tác dụng.
Vô Danh suy nghĩ một hồi, nếu muốn đi ra được khỏi cái nơi quỷ quái này vậy thì nhất định phải nhìn thấy rõ được quy luật của nó, từ đó mà nghĩ ra cách hóa giải trận pháp. Nếu như muốn nhìn thấy rõ quy luật của trận pháp này, vậy thì chính bản thân hắn phải đi thử nghiệm hoặc thần niệm của hắn có thể thả ra tới một vùng nhất định đủ để có thể tìm ra được quy luật ở đây.
Sau khi đi vào trong trận pháp mê huyễn này, Vô Danh thấy rằng mặc dù lúc đầu thần niệm của hắn bị hạn chế chỉ phóng ra xa được mười trượng, nhưng dần dần thần niệm của hắn đã có thể phóng ra xa hơn khoảng cách mười trượng, nhưng với tốc độ này thì rất có thể phải chờ rất lâu hắn mới có thể thoát ra khỏi trận pháp mê huyễn này.
Vô Danh lại tiếp tục di chuyển, phía dưới chân của hắn không ngừng vang lên những tiếng xột xoạt, phía dưới chân của hắn bây giờ chỉ có toàn là cát trắng, ngoài cát trắng ra thì cũng chẳng có thứ gì…
- Răng rắc…
Đúng lúc Vô Danh đang bước đi thì một tiếng răng rắc liền vang lên, Vô Danh hơi nhíu mày một chút, cái âm thanh này hắn nghe có chút quen thuộc. Vô Danh cúi đầu xuống sau đó liền bỏ chân ra khỏi nơi hắn vừa dẫm vào phát ra tiếng động. Vô Danh thấy lấp ló phía dưới lớp cát trắng cũng có cái gì đó trắng trắng.
Vô Danh vừa mới phát ra một niệm, lập tức một luồng gió thổi qua quét bay đi lớp cát trắng ở phía trên vật trắng trắng đó. Tuy trước đó không nhìn rõ ràng được đó là vật gì, nhưng Vô Danh cũng đã đôi phần đoán được đáp án.
Quả nhiên giống với suy nghĩ của Vô Danh, sau khi hắn cho một luồng gió thổi qua đám cát trắng kia thì ngay lập tức một mảnh xương trắng dài lộ ra, khúc xương này đã bị hắn đạp gãy làm hai khúc rồi.
Vô Danh có chút suy nghĩ, nếu mảnh xương này là do trận pháp huyễn hóa mà thành, vậy thì cũng chân thực quá rồi, ngay cả âm thanh xương gãy cũng có thể kêu một cách êm tai như thế. Vô Danh nghĩ mảnh xương trắng này rất có thể chính là xương thật, đây là một mảnh xương người thật sự.
Vô Danh lập tức sử dụng thần niệm của mình bao phủ lấy mảnh xương này, sau một hồi quan sát và phân tích thì hắn cũng đã có chút kết quả. Mảnh xương phía dưới mặt đất này chính là một mảnh xương đùi, bởi vì thời gian trôi qua đã lâu cho nên khiến cho mảnh xương này bị mục nát đi. Cuối cùng là gặp phải Vô Danh hắn, bị hắn dẫm cho một cái liền vỡ ra làm hai mảnh.
Vô Danh thầm nghĩ ngợi, quả nhiên là xương của các tu sĩ, mật độ các thành phần phân tử của xương rất là dày đặc, không cần sờ vào cũng biết được nó cứng tới mức nào, so với kim cương còn muốn cứng hơn nhiều lắm. Chẳng những cứng cáp mà nhìn mảnh xương này cũng khá là bóng, có phần nhìn giống như bạch ngọc vậy.
Không quan tâm tới mảnh xương đó nữa, Vô Danh bắt đầu cảm thấy hứng thú hơn đối với nơi này rồi, người trước đó đi vào khoảng cách cũng phải mấy vạn năm, vậy mà cuối cùng cũng phải bỏ mạng tại nơi đây. Tuy nhiên Vô Danh thầm nghĩ mình mới sống được có hơn mười sáu năm, sự đời cũng trải qua một chút chuyện nhỏ nhặt, nhưng hắn vẫn còn một quãng đường dài để đi, mục đích nhân sinh tìm kiếm bấy lâu vẫn còn chưa có hoàn thành, hắn vẫn còn muốn ra khỏi đây a, không thể làm cái người tiếp theo ngã xuống được.
Vô Danh cũng đã đi được mấy vòng, ở đây ngoài cát trắng và xương trắng ra thì hắn cũng không tìm được cái gì khác, thỉnh thoảng gặp một số đồ vật do trận pháp huyễn hóa mà ra.
- Vù….
Đúng lúc này, một luồng gió mạnh mẽ thổi ngang qua, Vô Danh đang di chuyển thì liền dừng hẳn lại, cơ thể hắn lập tức ngửa ra sau tạo thành một cái đường cong quỷ dị. Chỉ thấy một cái đạo thân ảnh lướt qua ngay trước người của hắn.
Vô Danh thấy cái đạo thân ảnh này định tấn công mình, hắn đã ngay lập tức ngửa người ra sau tránh né rồi sau đó lập tức đưa tay ra sau lưng cầm lấy Khai Thiên Dạ Đao rồi bổ ra một đao về phía đạo thân ảnh kia.
Đạo thân ảnh kia sau khi tấn công Vô Danh thất bại thì liền ngay lập tức bị một đạo đao khí của Vô Danh chém qua, dưới một đao này đạo thân ảnh kia lập tức biến thành đống bụi trắng rồi phiêu tán bay đi.
Vô Danh thầm nghĩ cái đạo thân ảnh này hóa ra là do trận pháp huyễn hóa mà thành, nhưng cũng phải nói rằng trận pháp này cũng thật cao minh, lại có thể huyễn hóa ra một vật chân thực tới như vậy, ngay cả âm thanh lẫn biểu cảm hành động cũng đều hết sức chân thật. Đạo thân ảnh vừa rồi Vô Danh mới chỉ nhìn thoáng qua cũng không tài nào phát hiện đó là giả, là do huyễn hóa mà thành.
Vô Danh lại tiếp tục đi về phía trước, sau đó hắn lại tiếp tục gặp qua mấy đạo thân ảnh giống như lần trước, tất cả đều không ngoại lệ, đều là do trận pháp ở đây biến hóa ra, nhưng Vô Danh tính tình rất cẩn thận, gặp một đạo hắn lại chém chết một đạo.
Vô Danh cứ đi cứ đi, hắn cũng không biết là mình đã đi bao lâu rồi, hắn chỉ biết đi thẳng tắp một đường, vừa đi hắn vừa cảm nhận quy luật biến đổi ở xung quanh. Thần niệm của hắn lúc này cũng đã có thể phóng ra xa được tới hai mươi trượng rồi.
Lúc này đột nhiên có một luồng gió lạnh lẽo thổi qua mang theo khí tức âm hàn, Vô Danh lông mày hơi nhíu lại, loại này khí tức hắn cũng đã từng cảm nhận được, nhưng trước đó lại rất mờ nhạt.
Nhưng tới lần này thì loại khí tức âm hàn đó đã rõ ràng hơn rất nhiều, đây rõ ràng chính là âm khí thổi qua. Vô Danh âm thầm xác định đây nhất định chính là âm khí, chỉ có âm khí thì mới có thể khiến cho người ta có cảm giác sởn tóc gáy giống như vậy.
Từng đợt gió lạnh lẽo thổi qua làm y phục của Vô Danh bay bay, âm khí từ từ lên lỏi vào trong từng lớp y phục của hắn, nhưng đều không ngoại lệ bị chân nguyên của hắn đánh tan.
Thần niệm của Vô Danh âm thầm quét ra xung quanh, nhưng hắn cũng không cảm nhận được điều gì bất thường. Vô Danh chậm rãi đi, chậm rãi đi, một luồng gió mang theo âm khí từ hướng bên phải của hắn tạt tới, Vô Danh nghe trong đó giống như có một loại âm thanh khàn khàn quỷ dị.
- KHÈ…
Đúng lúc này một tiếng thét khàn khàn vang lên phía sau lưng của Vô Danh, thần thức hắn vừa mới đảo qua lập tức phát hiện ra có một cái bóng đen mờ ảo với khuân mặt ghê rợn nhảy bồ về phía sau lưng của hắn.
Vô Danh lập tức quay lưng lại sau đó bổ ra một đao về phía âm hồn phía sau lưng, nhưng điều khiến cho hắn ngạc nhiên đó chính là một đao của hắn vừa mới bổ ra cứ như thế đi xuyên qua cái này âm hồn mà không gây ra một chút tổn thương nào.
Âm hồn kia với tốc độ rất nhanh đã áp sát về phía của Vô Danh, mà đúng lúc đó Vô Danh lại phát hiện phía sau lưng mình có một luồng âm khí thổi tới sau đó lại là một cái âm hồn với khuân mặt dữ tợn hiện ra lao về phía hắn.
Vô Danh hai mắt mở to nhìn về phía âm hồn trước mặt, nhất thời hắn không có cách nào để loại bỏ cái âm hồn này. Vô Danh cố gắng tập trung suy nghĩ thật nhanh mong tìm ra cách tiêu diệt hai âm hồn ghê rợn này. Rất nhanh ánh mắt của hắn lóe lên, ở phía trên đầu ngón tay của hắn đã xuất hiện một ngọn lửa màu xanh ngọc. Đây chính là Nguyên Anh chân hỏa của bản thân hắn ngưng tụ ra được.
Vô Danh nghĩ rằng nếu đã không thể sử dụng chân nguyên để giải quyết đám âm hồn này, vậy thì hắn liền sử dụng Nguyên Anh chân hỏa, hy vọng đây là một cái biện pháp tốt có thể giết được mấy âm hồn ghê rợn này.
Nguyên Anh chân hỏa vừa mới được Vô Danh phóng ra thì ngay lập tức hóa thành hai hỏa cầu to bằng nắm tay bay về phía hai âm hồn, một trước một sau. Hai âm hồn này đang dùng tốc độ rất nhanh tấn công về phía Vô Danh, đột nhiên gặp phải hỏa cầu thì cũng không kịp tránh né. Hai hỏa cầu này tất cả đều rơi vào trên thân của âm hồn.
- Xèo..xèo..
Ngay lập tức liền có những tiếng xèo xèo vang lên, sau đó là tiếng thét đau đớn của hai âm hồn. Hai âm hồn này lập tức bốc lên từng luồng khói trắng, trông chúng suy yếu rất nhiều.
Vô Danh nhìn Nguyên Anh chân hỏa của mình đang bao phủ lấy âm hồn mà không khỏi nhếch lên một nụ cười, quả nhiên cách này có tác dụng với lũ âm hồn.
Vô Danh cúi người xuống sau đó đưa tay ra định cầm chiếc nhẫn trữ vật kia lên. Ngay khi tay của hắn vừa mới chạm vào được chiếc nhẫn trữ vật thì cảnh tượng quỷ dị kia lại một lần nữa xảy ra. Chiếc nhẫn lập tức hóa thành bụi phấn rồi sau đó theo gió mà bay.
Vô Danh bây giờ cũng đã không còn nghi ngờ gì nữa, chiếc nhẫn trữ vật vừa rồi cùng với mảnh vải rách ở phía dưới chân hắn lúc trước cũng nhất định là do huyễn hóa mà thành. Mà để có thể huyễn hóa ra được những thứ đó thì chắc chắn là do trận pháp ở đây khởi tác dụng.
Vô Danh suy nghĩ một hồi, nếu muốn đi ra được khỏi cái nơi quỷ quái này vậy thì nhất định phải nhìn thấy rõ được quy luật của nó, từ đó mà nghĩ ra cách hóa giải trận pháp. Nếu như muốn nhìn thấy rõ quy luật của trận pháp này, vậy thì chính bản thân hắn phải đi thử nghiệm hoặc thần niệm của hắn có thể thả ra tới một vùng nhất định đủ để có thể tìm ra được quy luật ở đây.
Sau khi đi vào trong trận pháp mê huyễn này, Vô Danh thấy rằng mặc dù lúc đầu thần niệm của hắn bị hạn chế chỉ phóng ra xa được mười trượng, nhưng dần dần thần niệm của hắn đã có thể phóng ra xa hơn khoảng cách mười trượng, nhưng với tốc độ này thì rất có thể phải chờ rất lâu hắn mới có thể thoát ra khỏi trận pháp mê huyễn này.
Vô Danh lại tiếp tục di chuyển, phía dưới chân của hắn không ngừng vang lên những tiếng xột xoạt, phía dưới chân của hắn bây giờ chỉ có toàn là cát trắng, ngoài cát trắng ra thì cũng chẳng có thứ gì…
- Răng rắc…
Đúng lúc Vô Danh đang bước đi thì một tiếng răng rắc liền vang lên, Vô Danh hơi nhíu mày một chút, cái âm thanh này hắn nghe có chút quen thuộc. Vô Danh cúi đầu xuống sau đó liền bỏ chân ra khỏi nơi hắn vừa dẫm vào phát ra tiếng động. Vô Danh thấy lấp ló phía dưới lớp cát trắng cũng có cái gì đó trắng trắng.
Vô Danh vừa mới phát ra một niệm, lập tức một luồng gió thổi qua quét bay đi lớp cát trắng ở phía trên vật trắng trắng đó. Tuy trước đó không nhìn rõ ràng được đó là vật gì, nhưng Vô Danh cũng đã đôi phần đoán được đáp án.
Quả nhiên giống với suy nghĩ của Vô Danh, sau khi hắn cho một luồng gió thổi qua đám cát trắng kia thì ngay lập tức một mảnh xương trắng dài lộ ra, khúc xương này đã bị hắn đạp gãy làm hai khúc rồi.
Vô Danh có chút suy nghĩ, nếu mảnh xương này là do trận pháp huyễn hóa mà thành, vậy thì cũng chân thực quá rồi, ngay cả âm thanh xương gãy cũng có thể kêu một cách êm tai như thế. Vô Danh nghĩ mảnh xương trắng này rất có thể chính là xương thật, đây là một mảnh xương người thật sự.
Vô Danh lập tức sử dụng thần niệm của mình bao phủ lấy mảnh xương này, sau một hồi quan sát và phân tích thì hắn cũng đã có chút kết quả. Mảnh xương phía dưới mặt đất này chính là một mảnh xương đùi, bởi vì thời gian trôi qua đã lâu cho nên khiến cho mảnh xương này bị mục nát đi. Cuối cùng là gặp phải Vô Danh hắn, bị hắn dẫm cho một cái liền vỡ ra làm hai mảnh.
Vô Danh thầm nghĩ ngợi, quả nhiên là xương của các tu sĩ, mật độ các thành phần phân tử của xương rất là dày đặc, không cần sờ vào cũng biết được nó cứng tới mức nào, so với kim cương còn muốn cứng hơn nhiều lắm. Chẳng những cứng cáp mà nhìn mảnh xương này cũng khá là bóng, có phần nhìn giống như bạch ngọc vậy.
Không quan tâm tới mảnh xương đó nữa, Vô Danh bắt đầu cảm thấy hứng thú hơn đối với nơi này rồi, người trước đó đi vào khoảng cách cũng phải mấy vạn năm, vậy mà cuối cùng cũng phải bỏ mạng tại nơi đây. Tuy nhiên Vô Danh thầm nghĩ mình mới sống được có hơn mười sáu năm, sự đời cũng trải qua một chút chuyện nhỏ nhặt, nhưng hắn vẫn còn một quãng đường dài để đi, mục đích nhân sinh tìm kiếm bấy lâu vẫn còn chưa có hoàn thành, hắn vẫn còn muốn ra khỏi đây a, không thể làm cái người tiếp theo ngã xuống được.
Vô Danh cũng đã đi được mấy vòng, ở đây ngoài cát trắng và xương trắng ra thì hắn cũng không tìm được cái gì khác, thỉnh thoảng gặp một số đồ vật do trận pháp huyễn hóa mà ra.
- Vù….
Đúng lúc này, một luồng gió mạnh mẽ thổi ngang qua, Vô Danh đang di chuyển thì liền dừng hẳn lại, cơ thể hắn lập tức ngửa ra sau tạo thành một cái đường cong quỷ dị. Chỉ thấy một cái đạo thân ảnh lướt qua ngay trước người của hắn.
Vô Danh thấy cái đạo thân ảnh này định tấn công mình, hắn đã ngay lập tức ngửa người ra sau tránh né rồi sau đó lập tức đưa tay ra sau lưng cầm lấy Khai Thiên Dạ Đao rồi bổ ra một đao về phía đạo thân ảnh kia.
Đạo thân ảnh kia sau khi tấn công Vô Danh thất bại thì liền ngay lập tức bị một đạo đao khí của Vô Danh chém qua, dưới một đao này đạo thân ảnh kia lập tức biến thành đống bụi trắng rồi phiêu tán bay đi.
Vô Danh thầm nghĩ cái đạo thân ảnh này hóa ra là do trận pháp huyễn hóa mà thành, nhưng cũng phải nói rằng trận pháp này cũng thật cao minh, lại có thể huyễn hóa ra một vật chân thực tới như vậy, ngay cả âm thanh lẫn biểu cảm hành động cũng đều hết sức chân thật. Đạo thân ảnh vừa rồi Vô Danh mới chỉ nhìn thoáng qua cũng không tài nào phát hiện đó là giả, là do huyễn hóa mà thành.
Vô Danh lại tiếp tục đi về phía trước, sau đó hắn lại tiếp tục gặp qua mấy đạo thân ảnh giống như lần trước, tất cả đều không ngoại lệ, đều là do trận pháp ở đây biến hóa ra, nhưng Vô Danh tính tình rất cẩn thận, gặp một đạo hắn lại chém chết một đạo.
Vô Danh cứ đi cứ đi, hắn cũng không biết là mình đã đi bao lâu rồi, hắn chỉ biết đi thẳng tắp một đường, vừa đi hắn vừa cảm nhận quy luật biến đổi ở xung quanh. Thần niệm của hắn lúc này cũng đã có thể phóng ra xa được tới hai mươi trượng rồi.
Lúc này đột nhiên có một luồng gió lạnh lẽo thổi qua mang theo khí tức âm hàn, Vô Danh lông mày hơi nhíu lại, loại này khí tức hắn cũng đã từng cảm nhận được, nhưng trước đó lại rất mờ nhạt.
Nhưng tới lần này thì loại khí tức âm hàn đó đã rõ ràng hơn rất nhiều, đây rõ ràng chính là âm khí thổi qua. Vô Danh âm thầm xác định đây nhất định chính là âm khí, chỉ có âm khí thì mới có thể khiến cho người ta có cảm giác sởn tóc gáy giống như vậy.
Từng đợt gió lạnh lẽo thổi qua làm y phục của Vô Danh bay bay, âm khí từ từ lên lỏi vào trong từng lớp y phục của hắn, nhưng đều không ngoại lệ bị chân nguyên của hắn đánh tan.
Thần niệm của Vô Danh âm thầm quét ra xung quanh, nhưng hắn cũng không cảm nhận được điều gì bất thường. Vô Danh chậm rãi đi, chậm rãi đi, một luồng gió mang theo âm khí từ hướng bên phải của hắn tạt tới, Vô Danh nghe trong đó giống như có một loại âm thanh khàn khàn quỷ dị.
- KHÈ…
Đúng lúc này một tiếng thét khàn khàn vang lên phía sau lưng của Vô Danh, thần thức hắn vừa mới đảo qua lập tức phát hiện ra có một cái bóng đen mờ ảo với khuân mặt ghê rợn nhảy bồ về phía sau lưng của hắn.
Vô Danh lập tức quay lưng lại sau đó bổ ra một đao về phía âm hồn phía sau lưng, nhưng điều khiến cho hắn ngạc nhiên đó chính là một đao của hắn vừa mới bổ ra cứ như thế đi xuyên qua cái này âm hồn mà không gây ra một chút tổn thương nào.
Âm hồn kia với tốc độ rất nhanh đã áp sát về phía của Vô Danh, mà đúng lúc đó Vô Danh lại phát hiện phía sau lưng mình có một luồng âm khí thổi tới sau đó lại là một cái âm hồn với khuân mặt dữ tợn hiện ra lao về phía hắn.
Vô Danh hai mắt mở to nhìn về phía âm hồn trước mặt, nhất thời hắn không có cách nào để loại bỏ cái âm hồn này. Vô Danh cố gắng tập trung suy nghĩ thật nhanh mong tìm ra cách tiêu diệt hai âm hồn ghê rợn này. Rất nhanh ánh mắt của hắn lóe lên, ở phía trên đầu ngón tay của hắn đã xuất hiện một ngọn lửa màu xanh ngọc. Đây chính là Nguyên Anh chân hỏa của bản thân hắn ngưng tụ ra được.
Vô Danh nghĩ rằng nếu đã không thể sử dụng chân nguyên để giải quyết đám âm hồn này, vậy thì hắn liền sử dụng Nguyên Anh chân hỏa, hy vọng đây là một cái biện pháp tốt có thể giết được mấy âm hồn ghê rợn này.
Nguyên Anh chân hỏa vừa mới được Vô Danh phóng ra thì ngay lập tức hóa thành hai hỏa cầu to bằng nắm tay bay về phía hai âm hồn, một trước một sau. Hai âm hồn này đang dùng tốc độ rất nhanh tấn công về phía Vô Danh, đột nhiên gặp phải hỏa cầu thì cũng không kịp tránh né. Hai hỏa cầu này tất cả đều rơi vào trên thân của âm hồn.
- Xèo..xèo..
Ngay lập tức liền có những tiếng xèo xèo vang lên, sau đó là tiếng thét đau đớn của hai âm hồn. Hai âm hồn này lập tức bốc lên từng luồng khói trắng, trông chúng suy yếu rất nhiều.
Vô Danh nhìn Nguyên Anh chân hỏa của mình đang bao phủ lấy âm hồn mà không khỏi nhếch lên một nụ cười, quả nhiên cách này có tác dụng với lũ âm hồn.
Tác giả :
Ẩn Cư Sĩ