Đứa Con Của Tạo Hóa
Chương 153: Hạng năm mươi ba phong hào bảng
Hồng Mông ánh mắt có chút ngưng trọng nhìn về phía chỗ Vô Danh đang đứng. Nhóc phát hiện đám sĩ binh cổ kia có lẽ đang gây một chút khó khăn cho đại ca của nhóc.
Từ bên ngoài nhìn về chỗ mấy trăm sĩ binh cổ kia thì có lẽ cũng chỉ thấy rằng chúng là đang xếp lại thành một thế trận bao Vô Danh vào giữa, còn Vô Danh thì đang đứng im bất động ở giữa trận pháp đó. Nhưng Hồng Mông biết rằng nó cũng không phải đơn giản giống như vẻ bề ngoài.
Thoạt nhìn thì thấy đám sĩ binh cổ kia đang tạo thành hai vòng tròn sau đó chạy ngược chiều nhau và bao vây lại một người ở giữa, đám sĩ binh cổ thì cứ chạy như thế còn người ở giữa thì vẫn đứng im bất động hoặc là thi thoảng lại múa may vài đường.
Nhìn thì đúng là như vậy nhưng chỉ có người ở bên trong trận mới biết tình thế thực tại ra sao mà thôi, Hồng Mông biết chắc chắn rằng đại ca đang lâm vào ảo cảnh mà trận pháp kia tạo dựng lên, cho nên đại ca mới ở trong vòng tròn kia mà múa may ở đó.
Nhìn vẻ bề ngoài thì rất giống trò cười nhưng vào trong đó mới biết nó nguy hiểm ra sao.
Hồng Mông không biết tại sao đại ca lại lựa chọn cho đám sĩ binh cổ kia hình thành trận pháp rồi vây nhốt bản thân lại, tuy nhiên nhóc vẫn sẽ tin tưởng quyết định của đại ca, đại ca thích thì đại ca làm thôi, nhóc đứng ngoài xem là được rồi.
Kỳ thật Vô Danh chính là đang lâm vào trong ảo cảnh của Toàn Phong Lưỡng Cực Trận, trận pháp này đang hình thành hai lốc xoáy cát lớn ngược chiều nhau mà ép dần về phía hắn, lốc xoáy đang thu hẹp càng lúc càng nhanh và hắn cũng đang bị lốc xoáy này gây rất nhiều khó khăn.
Ở bên trong trận pháp chẳng những phải thừa nhận áp lực khống chế lớn tới thân thể mà còn bị những không gian sát mang kia liên tục đánh tới, những không gian sát mang đó cũng giống như vòng xoáy tàn sát xung quanh thân thể của Vô Danh.
Vô Danh đôi mắt chậm rãi mở ra, hắn đã tìm được khe hở của trận pháp này và đó cũng chính là cửa sinh.
Vô Danh lập tức nâng Khai Thiên Dạ Đao lên, nước mắt chảy dọc theo lưỡi đao tới mũi đao rồi đóng băng lại ở đó, Vô Danh không chút chậm chễ chém ra đao thứ nhất trong Đao Tâm, Hàn Lệ.
Đao văn màu đen liên miên hình thành lên màn đao tung hoành ngang dọc bên trong Toàn Phong Lưỡng Cực Trận, hắc mang nhàn nhạt khắp nơi bên trong trận pháp, sau đó hướng thẳng tới vị trí yếu nhất của trận pháp mà đánh tới.
Khi hàn lệ đao vừa mới được tung ra thì những lốc xoáy cát kia rõ ràng cũng bị ảnh hưởng mà trở nên chậm lại, từ đó điểm sơ hở của trận pháp cũng càng lúc càng lộ ra một cách rõ ràng.
Những màn đao văn liên miên màu đen hướng thẳng tới chỗ sơ hở đó mà công kích trực diện vào.
-Ầm…ầm…
Đao văn liên miên màu đen va chạm với trận pháp lập tức phát ra những tiếng ầm ầm rung động. Ngay sau đó một kẽ hở liền bị đánh toang ra.
Vô Danh sau khi đã mở ra được kẽ hở này rồi thì liền có thể dễ dàng nhìn thấy cảnh tượng xung quanh, hắn không chút ngại ngần mà chém ra thêm một đao nữa.
Hồng Mông đang đứng bên ngoài xem đại ca phá trận thì đột nhiên hai mắt lóe lên, vừa nãy nhóc rõ ràng nhìn thấy đám sĩ binh cổ kia đang chạy với tốc độ rất cao thì đột nhiên bị làm chậm lại, một số sĩ binh cổ còn bị đóng băng ngay tại đó, nhóc rõ ràng cũng nhìn thấy trận pháp kia liền bị ngưng trệ một đoạn thời gian khiến cho nó không được thông suốt mạch lạc. Quả nhiên như Hồng Mông dự đoán, đại ca của nhóc đã tìm được chỗ sơ hở của trận pháp kia mà đánh vào.
Hồng Mông ở bên ngoài để ý rất kỹ, một đao đầu đại ca đánh vào chỗ sơ hở khiến cho trận pháp bị gián đoạn, sĩ binh cổ cũng vì không gian xung quanh bị đóng băng mà không kịp lấp đầy trận pháp để hoàn thiện trạng thái tốt nhất, trận pháp này đã bị lỡ đi mấy nhịp. Ngay sau đó Hồng Mông lại nhìn thấy những màn đao văn màu đen mang theo khí tức lạnh lẽo lan tỏa ra khiến cho không ít sĩ binh cổ tiếp tục bị đánh nát, trận pháp này đã bị phá tới loạn mất rồi.
Vô Danh sau khi thi triển hai đao đã có thể phá tan được Toàn Phong Lưỡng Cực Trận rồi, sơ hở lộ ra một cách rõ ràng, hắn nhân lúc trận pháp hỗn loạn mà đột phá vòng vây.
Vô Danh vừa mới xông ra khỏi trận pháp thì đã tiếp cận rất gần sĩ binh cổ Kim Đan tầng một kia, hắn lại tiếp tục chém ra một đao nữa.
Sĩ binh cổ Kim Đan tầng một thấy Vô Danh lao tới thì liền gầm lên một tiếng, thanh kiếm bằng cát ở trên tay của nó lập tức vũ động, chém thẳng về phía Vô Danh.
Sĩ binh cổ Kim Đan tầng một vừa mới chém ra một kiếm thì liền lập tức hóa thành một lốc xoáy kiếm văn khổng lồ ập thẳng tới chỗ của Vô Danh.
Nhưng chỉ là khí thế của lốc xoáy kiếm văn khổng lồ này ở trước loại đao ý kia của Vô Danh thì giống như trò trẻ con vậy, chưa chạm nhau nhưng đã muốn tán loạn đi mất rồi.
Những màn đao văn liên miên màu đen vừa mới bổ ra thì cũng hướng thẳng loại lốc xoáy kiếm văn kia mà ập tới, đồng thời từ trong hư không cũng hình thành ra những màn đao văn màu đen liên miên đổ ập xuống ngay chỗ sĩ binh cổ Kim Đan tầng một kia.
Ngay thời điểm lốc xoáy kiếm văn kia sắp va chạm vào màn đao văn màu đen liên miên kia thì đột nhiên trở nên tán loạn, kiếm văn tản ra không còn một mảnh. Một đao của Vô Danh dễ dàng xé nát toàn bộ lốc xoáy kiếm văn kia mà hướng thẳng tới chỗ sĩ binh cổ Kim Đan tầng một.
-Phanh…
Sĩ binh cổ Kim Đan tầng một kia không một chút khả năng chống cự nào bị bổ ra thành bốn mảnh, màn đao văn màu đen liên miên bất tận để lại hắc mang nhàn nhạt xé rách không trung rồi bắt đầu tiêu tán đi. Sĩ binh cổ Kim Đan tầng một liền bị giải quyết chỉ trong vòng ba hơi thở.
-Bộp…
Một viên “cổ linh đan" tròn xoe tinh khiết phát ra ánh sáng lấp lánh rơi ở phía trên mặt đất, Vô Danh quay đầu lại quan sát hết thảy khu vực phía sau.
Vô Danh nhoẻn miệng cười một cái, quả nhiên giống như hắn dự đoán, chỉ cần hắn giết được sĩ binh cổ Kim Đan tầng một kia thì những sĩ binh cổ còn lại cũng chẳng thể làm gì.
Toàn bộ những sĩ binh cổ vừa rồi còn tạo lập trận pháp vây hắn vào trong bây giờ đều đứng yên bất động giống như những bức tượng được làm bằng cát.
Vô Danh từ từ nâng chân lên sau đó giậm mạnh xuống đất.
-Ầm…
Một tiếng ầm vang lên, toàn bộ những sĩ binh cổ đang đứng im như bức tượng kia đột nhiên đều vỡ nứt ra thành cát bụi mà phủ trên mặt đất. “Cổ linh đan" cũng vì những sĩ binh cổ này chết đi mà rơi lộp bộp giống như mưa đá ở phía dưới mặt đất.
Vô Danh cơ thể có chút mệt mỏi thu lại toàn bộ những “cổ linh đan" rơi đầy ở phía trên mặt đất vào bên trong “Bạch Đế Ấn". Một trận vừa rồi đã tiêu hao rất nhiều chân nguyên của hắn, đây cũng là trận đấu đầu tiên mà hắn phải tiêu hao nhiều chân nguyên tới như vậy.
Vô Danh tiện tay lấy ra mấy viên đan dược trong nhẫn trữ vật rồi sau đó nuốt vào, hắn cần phải hồi phục lại chân nguyên thật nhanh để còn tiếp tục lên đường, một khi đã vào bên trong Chiến Trường Cổ này rồi thì hắn cũng không mang trong mình ý định nghỉ ngơi quá lâu, chậm một chút thì đồ tốt liền bị người ta đoạt mất hết rồi.
Vô Danh sau khi đã thu lại hết tất cả những “cổ linh đan" còn rơi đầy trên mặt đất vào trong “Bạch Đế Ấn" rồi thì lúc này mới nhìn lên trên Phong Hào Bảng.
Vô Danh lập tức phát hiện đội quân của hắn đang đứng ở vị trí thứ năm mươi ba trên Phong Hào Bảng với một trăm mười bảy ngàn hai trăm năm sáu điểm chiến tích. Vô Danh ánh mắt cũng lướt lên trên phía mười vị trí đầu tiên của Phong Hào Bảng, hắn thế mà thấy mười vị trí đầu này đều đã thu thập được hơn hai trăm năm mươi ngàn điểm chiến tích trở nên rồi, trong ba vị trí đầu thì cả ba quân đội đều kiếm được hơn ba trăm ngàn điểm chiến tích.
Vô Danh thầm nghĩ là quả nhiên người đông thì thế mạnh, càng nhiều người cùng trong một quân đội thì lại càng có thể kiếm được nhiều điểm chiến tích hơn và nhanh hơn. Trong đội của hắn thế nhưng cũng chỉ có ba người kiếm chiến tích hơi lâu một chút.
Vô Danh nghĩ bản thân cần phải đẩy nhanh tiến độ hơn một chút, nếu hắn còn chậm chạp nữa thì người ta thu hết sạch sĩ binh cổ của hắn rồi, đến lúc đó linh quang quán đỉnh hắn cũng chẳng muốn làm.
Vô Danh ánh mắt nhìn lướt về chỗ Vũ Thủy Yên, cô bé này vậy mà đang xung kích Tụ Khí tầng tám viên mãn để bước vào Tụ Khí tầng chín.
Vô Danh đoán rằng công pháp của Vũ Thủy Yên có vẻ cũng khá tốt, so với mấy cuốn công pháp ở trong Hoài Nam Nhị Tinh học viện kia còn muốn tốt hơn gấp trăm lần, hắn thế nhưng cũng đang nhìn thấy Vũ Thủy Yên tu luyện tạo thành lốc xoáy linh khí cơ đấy.
Vô Danh mặc dù khá hiếu kỳ, nhưng hắn cũng không có làm ra ba cái chuyện đi dòm thân thể người ta mà nhìn đường vận chuyển kinh mạch của công pháp đó, hắn mà nhìn một cái thì hết thảy tư ẩn trên người Vũ Thủy Yên đều giống như mặt trời rực rỡ mà hiện lên trước mắt của hắn vậy.
Từ bên ngoài nhìn về chỗ mấy trăm sĩ binh cổ kia thì có lẽ cũng chỉ thấy rằng chúng là đang xếp lại thành một thế trận bao Vô Danh vào giữa, còn Vô Danh thì đang đứng im bất động ở giữa trận pháp đó. Nhưng Hồng Mông biết rằng nó cũng không phải đơn giản giống như vẻ bề ngoài.
Thoạt nhìn thì thấy đám sĩ binh cổ kia đang tạo thành hai vòng tròn sau đó chạy ngược chiều nhau và bao vây lại một người ở giữa, đám sĩ binh cổ thì cứ chạy như thế còn người ở giữa thì vẫn đứng im bất động hoặc là thi thoảng lại múa may vài đường.
Nhìn thì đúng là như vậy nhưng chỉ có người ở bên trong trận mới biết tình thế thực tại ra sao mà thôi, Hồng Mông biết chắc chắn rằng đại ca đang lâm vào ảo cảnh mà trận pháp kia tạo dựng lên, cho nên đại ca mới ở trong vòng tròn kia mà múa may ở đó.
Nhìn vẻ bề ngoài thì rất giống trò cười nhưng vào trong đó mới biết nó nguy hiểm ra sao.
Hồng Mông không biết tại sao đại ca lại lựa chọn cho đám sĩ binh cổ kia hình thành trận pháp rồi vây nhốt bản thân lại, tuy nhiên nhóc vẫn sẽ tin tưởng quyết định của đại ca, đại ca thích thì đại ca làm thôi, nhóc đứng ngoài xem là được rồi.
Kỳ thật Vô Danh chính là đang lâm vào trong ảo cảnh của Toàn Phong Lưỡng Cực Trận, trận pháp này đang hình thành hai lốc xoáy cát lớn ngược chiều nhau mà ép dần về phía hắn, lốc xoáy đang thu hẹp càng lúc càng nhanh và hắn cũng đang bị lốc xoáy này gây rất nhiều khó khăn.
Ở bên trong trận pháp chẳng những phải thừa nhận áp lực khống chế lớn tới thân thể mà còn bị những không gian sát mang kia liên tục đánh tới, những không gian sát mang đó cũng giống như vòng xoáy tàn sát xung quanh thân thể của Vô Danh.
Vô Danh đôi mắt chậm rãi mở ra, hắn đã tìm được khe hở của trận pháp này và đó cũng chính là cửa sinh.
Vô Danh lập tức nâng Khai Thiên Dạ Đao lên, nước mắt chảy dọc theo lưỡi đao tới mũi đao rồi đóng băng lại ở đó, Vô Danh không chút chậm chễ chém ra đao thứ nhất trong Đao Tâm, Hàn Lệ.
Đao văn màu đen liên miên hình thành lên màn đao tung hoành ngang dọc bên trong Toàn Phong Lưỡng Cực Trận, hắc mang nhàn nhạt khắp nơi bên trong trận pháp, sau đó hướng thẳng tới vị trí yếu nhất của trận pháp mà đánh tới.
Khi hàn lệ đao vừa mới được tung ra thì những lốc xoáy cát kia rõ ràng cũng bị ảnh hưởng mà trở nên chậm lại, từ đó điểm sơ hở của trận pháp cũng càng lúc càng lộ ra một cách rõ ràng.
Những màn đao văn liên miên màu đen hướng thẳng tới chỗ sơ hở đó mà công kích trực diện vào.
-Ầm…ầm…
Đao văn liên miên màu đen va chạm với trận pháp lập tức phát ra những tiếng ầm ầm rung động. Ngay sau đó một kẽ hở liền bị đánh toang ra.
Vô Danh sau khi đã mở ra được kẽ hở này rồi thì liền có thể dễ dàng nhìn thấy cảnh tượng xung quanh, hắn không chút ngại ngần mà chém ra thêm một đao nữa.
Hồng Mông đang đứng bên ngoài xem đại ca phá trận thì đột nhiên hai mắt lóe lên, vừa nãy nhóc rõ ràng nhìn thấy đám sĩ binh cổ kia đang chạy với tốc độ rất cao thì đột nhiên bị làm chậm lại, một số sĩ binh cổ còn bị đóng băng ngay tại đó, nhóc rõ ràng cũng nhìn thấy trận pháp kia liền bị ngưng trệ một đoạn thời gian khiến cho nó không được thông suốt mạch lạc. Quả nhiên như Hồng Mông dự đoán, đại ca của nhóc đã tìm được chỗ sơ hở của trận pháp kia mà đánh vào.
Hồng Mông ở bên ngoài để ý rất kỹ, một đao đầu đại ca đánh vào chỗ sơ hở khiến cho trận pháp bị gián đoạn, sĩ binh cổ cũng vì không gian xung quanh bị đóng băng mà không kịp lấp đầy trận pháp để hoàn thiện trạng thái tốt nhất, trận pháp này đã bị lỡ đi mấy nhịp. Ngay sau đó Hồng Mông lại nhìn thấy những màn đao văn màu đen mang theo khí tức lạnh lẽo lan tỏa ra khiến cho không ít sĩ binh cổ tiếp tục bị đánh nát, trận pháp này đã bị phá tới loạn mất rồi.
Vô Danh sau khi thi triển hai đao đã có thể phá tan được Toàn Phong Lưỡng Cực Trận rồi, sơ hở lộ ra một cách rõ ràng, hắn nhân lúc trận pháp hỗn loạn mà đột phá vòng vây.
Vô Danh vừa mới xông ra khỏi trận pháp thì đã tiếp cận rất gần sĩ binh cổ Kim Đan tầng một kia, hắn lại tiếp tục chém ra một đao nữa.
Sĩ binh cổ Kim Đan tầng một thấy Vô Danh lao tới thì liền gầm lên một tiếng, thanh kiếm bằng cát ở trên tay của nó lập tức vũ động, chém thẳng về phía Vô Danh.
Sĩ binh cổ Kim Đan tầng một vừa mới chém ra một kiếm thì liền lập tức hóa thành một lốc xoáy kiếm văn khổng lồ ập thẳng tới chỗ của Vô Danh.
Nhưng chỉ là khí thế của lốc xoáy kiếm văn khổng lồ này ở trước loại đao ý kia của Vô Danh thì giống như trò trẻ con vậy, chưa chạm nhau nhưng đã muốn tán loạn đi mất rồi.
Những màn đao văn liên miên màu đen vừa mới bổ ra thì cũng hướng thẳng loại lốc xoáy kiếm văn kia mà ập tới, đồng thời từ trong hư không cũng hình thành ra những màn đao văn màu đen liên miên đổ ập xuống ngay chỗ sĩ binh cổ Kim Đan tầng một kia.
Ngay thời điểm lốc xoáy kiếm văn kia sắp va chạm vào màn đao văn màu đen liên miên kia thì đột nhiên trở nên tán loạn, kiếm văn tản ra không còn một mảnh. Một đao của Vô Danh dễ dàng xé nát toàn bộ lốc xoáy kiếm văn kia mà hướng thẳng tới chỗ sĩ binh cổ Kim Đan tầng một.
-Phanh…
Sĩ binh cổ Kim Đan tầng một kia không một chút khả năng chống cự nào bị bổ ra thành bốn mảnh, màn đao văn màu đen liên miên bất tận để lại hắc mang nhàn nhạt xé rách không trung rồi bắt đầu tiêu tán đi. Sĩ binh cổ Kim Đan tầng một liền bị giải quyết chỉ trong vòng ba hơi thở.
-Bộp…
Một viên “cổ linh đan" tròn xoe tinh khiết phát ra ánh sáng lấp lánh rơi ở phía trên mặt đất, Vô Danh quay đầu lại quan sát hết thảy khu vực phía sau.
Vô Danh nhoẻn miệng cười một cái, quả nhiên giống như hắn dự đoán, chỉ cần hắn giết được sĩ binh cổ Kim Đan tầng một kia thì những sĩ binh cổ còn lại cũng chẳng thể làm gì.
Toàn bộ những sĩ binh cổ vừa rồi còn tạo lập trận pháp vây hắn vào trong bây giờ đều đứng yên bất động giống như những bức tượng được làm bằng cát.
Vô Danh từ từ nâng chân lên sau đó giậm mạnh xuống đất.
-Ầm…
Một tiếng ầm vang lên, toàn bộ những sĩ binh cổ đang đứng im như bức tượng kia đột nhiên đều vỡ nứt ra thành cát bụi mà phủ trên mặt đất. “Cổ linh đan" cũng vì những sĩ binh cổ này chết đi mà rơi lộp bộp giống như mưa đá ở phía dưới mặt đất.
Vô Danh cơ thể có chút mệt mỏi thu lại toàn bộ những “cổ linh đan" rơi đầy ở phía trên mặt đất vào bên trong “Bạch Đế Ấn". Một trận vừa rồi đã tiêu hao rất nhiều chân nguyên của hắn, đây cũng là trận đấu đầu tiên mà hắn phải tiêu hao nhiều chân nguyên tới như vậy.
Vô Danh tiện tay lấy ra mấy viên đan dược trong nhẫn trữ vật rồi sau đó nuốt vào, hắn cần phải hồi phục lại chân nguyên thật nhanh để còn tiếp tục lên đường, một khi đã vào bên trong Chiến Trường Cổ này rồi thì hắn cũng không mang trong mình ý định nghỉ ngơi quá lâu, chậm một chút thì đồ tốt liền bị người ta đoạt mất hết rồi.
Vô Danh sau khi đã thu lại hết tất cả những “cổ linh đan" còn rơi đầy trên mặt đất vào trong “Bạch Đế Ấn" rồi thì lúc này mới nhìn lên trên Phong Hào Bảng.
Vô Danh lập tức phát hiện đội quân của hắn đang đứng ở vị trí thứ năm mươi ba trên Phong Hào Bảng với một trăm mười bảy ngàn hai trăm năm sáu điểm chiến tích. Vô Danh ánh mắt cũng lướt lên trên phía mười vị trí đầu tiên của Phong Hào Bảng, hắn thế mà thấy mười vị trí đầu này đều đã thu thập được hơn hai trăm năm mươi ngàn điểm chiến tích trở nên rồi, trong ba vị trí đầu thì cả ba quân đội đều kiếm được hơn ba trăm ngàn điểm chiến tích.
Vô Danh thầm nghĩ là quả nhiên người đông thì thế mạnh, càng nhiều người cùng trong một quân đội thì lại càng có thể kiếm được nhiều điểm chiến tích hơn và nhanh hơn. Trong đội của hắn thế nhưng cũng chỉ có ba người kiếm chiến tích hơi lâu một chút.
Vô Danh nghĩ bản thân cần phải đẩy nhanh tiến độ hơn một chút, nếu hắn còn chậm chạp nữa thì người ta thu hết sạch sĩ binh cổ của hắn rồi, đến lúc đó linh quang quán đỉnh hắn cũng chẳng muốn làm.
Vô Danh ánh mắt nhìn lướt về chỗ Vũ Thủy Yên, cô bé này vậy mà đang xung kích Tụ Khí tầng tám viên mãn để bước vào Tụ Khí tầng chín.
Vô Danh đoán rằng công pháp của Vũ Thủy Yên có vẻ cũng khá tốt, so với mấy cuốn công pháp ở trong Hoài Nam Nhị Tinh học viện kia còn muốn tốt hơn gấp trăm lần, hắn thế nhưng cũng đang nhìn thấy Vũ Thủy Yên tu luyện tạo thành lốc xoáy linh khí cơ đấy.
Vô Danh mặc dù khá hiếu kỳ, nhưng hắn cũng không có làm ra ba cái chuyện đi dòm thân thể người ta mà nhìn đường vận chuyển kinh mạch của công pháp đó, hắn mà nhìn một cái thì hết thảy tư ẩn trên người Vũ Thủy Yên đều giống như mặt trời rực rỡ mà hiện lên trước mắt của hắn vậy.
Tác giả :
Ẩn Cư Sĩ